Mờ Ám
Chương 5: Tôi phải giết anh
Tấn Tuyên đáng chết, cô phải giết anh ta! Cô giơ chân
lên, đá vào bắp chân của tên sói già một cái.
"Ui da!" Tấn Tuyên đau quá, ôm chân ngồi phịch xuống sàn thang máy.
Vu Tiệp chồm lên định giật lại điện thoại nhưng Tấn Tuyên đã giấu vào trong lòng mình.
Tiếng mẹ cô vọng ra trong điện thoại: "Tấn Tuyên? Vu Tiệp!".
Tấn Tuyên cười ranh manh vừa ôm chân vừa hét lên vào điện thoại: "Dì Phương, hôm nay muộn quá rồi, Tiểu Tiệp nói ngủ lại nahf con, ngày mai con đưa cô ấy về".
Vu Tiệp tức giận đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. "Tấn Tuyên, câm miệng lại cho tôi." Nhưng dù cô tranh cướp thế nào thì vẫn không chạm được vào điện thoại. Tức chết mất thôi, mẹ ơi đừng nghe lời anh ta nói!!!
"Cái con bé này, ở bên nhà con mà dám nói dối dì là đang ở nhà bạn. Được rồi, khuya thế này rồi mà về nhà dì cũng không yên tâm, tối nay bảo nó ngủ lại nhà con đi", giọng mẹ cô vang lên rất rõ trong điện thoại.
Tấn Tuyên cười gian, trả lời: "Vâng, vâng, vâng".
Vu Tiệp trợn mắt, tức giận. Sao mẹ cô lại có thể làm vậy được cơ chứ!
"Mẹ, con về nhà ngay đây!" Cô chồm đến hét vào chiếc điện thoại.
Nhưng mẹ cô vốn không thể nghe thấy vì Tấn Tuyên đã nhanh chóng tắt máy.
"Tôi phải giết anh!" Vu Tiệp tức giận nhào đến, nắm áo anh, cướp lại điện thoại của mình. "Anh bị thần kinh hả? Ai cần ngủ lại nhà anh?" Vu Tiệp cuống lên định giật lại điên thoại để giải thích rõ cho mẹ mình biết.
Hai người đang vật lộn, giằng co với nhau, đúng lúc ấy bỗng "Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
"Tiểu Tiệp!"
Hai người dừng lại, quay đầu nhìn, rồi cùng ngẩn người ra.
"Dì Châu?", "Mẹ?" Cả hai đồng thanh kêu lên.
Dì Châu nhìn hai người đang ngồi dưới sàn, Vu Tiệp chồm lên người Tấn Tuyên, hai tay túm lấy tay anh, Tấn Tuyên ngồi dưới đất, hai tay giơ cao lên trời, trong lòng bàn tay là một chiếc điện thoại.
"Hai đứa đang làm gì vậy?" Dì Châu khẽ cười, lớn thế này rồi mà còn làm loạn như trẻ con.
"Con..." Mặt Vu Tiệp đỏ bừng lên, đến tau và cổ cũng nóng rực lên, cô cúi đầu nhìn Tấn Tuyên đang bị mình đè lên, vội vã nhảy lùi sang một bên.
Tấn Tuyên trấn tĩnh lại rất nhanh, khóe môi nhếch lên: "Mẹ, hôm nay Tiểu Tiệp ngủ lại nhà mình". Đôi mắt dài đắc ý liếc cô một cái, xem lần này cô có ngoan ngoãn ở lại không nào.
"Thảo nào vừa nãy mẹ con gọi đến hỏi sao giờ này vẫn chưa chịu về. Dì thấy Tấn Tuyên mãi mà chưa về nên lo lắng xuống dưới xem thế nào. Hay thật, cả hai đứa cùng về một lúc". Dì Châu vừa nghe nói Vu Tiệp ngủ lại nhà mình thì rất vui sướng.
"Dì Châu, con..." Vu Tiệp chưa kịp giải thích gì thì đã bị dì Châu nắm tay, lôi vào nhà.
Tấn Tuyên ngồi dây, tay cầm điện thoại, đi theo sau. Lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đang cười thầm vẻ đắc ý. Tức chết đi được, Tấn Tuyên chết tiệt, Tấn Tuyên thối tha, hại cô giải thích thế nào cũng không xong!
Vu Tiệp miễn cưỡng để dì châu kéo vào nhà.
Vừa vào trong, dì Châu đã kéo cô vào phòng dành cho khách.
"Tiểu Tiệp, bao nhiêu lần bảo con ở đây mà vẫn không chịu. Thực ra, dì đã dọn dẹp xong cả rồi, con xem có thiếu gì không?" Dì Châu chỉ căn phòng, vui vẻ vỗ lên tay Vu Tiệp hỏi.
Vu Tiệp nhìn một lượt, căn phòng rất ấm áp, rèm cửa, ga chải giường, chăn nệm đều một màu tím nhạt, nhìn rất dễ chịu. Nhưng cô đang ôm một bụng đầy lửa giận nên làm gì có tâm trạng mà thưởng thức, chỉ có thể cười khan, hôm nay muốn về nhà cũng không được nữa rồi. Trong thâm tâm, cô đã muốn xé nát, băm vằm Tấn Tuyên vô số lần nhưng đối mặt với dì Châu thì cô còn làm được gì đây.
"Nếu Tiểu Tiệp không thích phòng này thì có thể ngủ ở phòng con." Không biết Tấn Tuyên chui ra từ lúc nào, đang dựa người vào khung cửa, cười ra vẻ quan tâm.
"Tiểu Tiệp, con thấy thế nào? Ở đây có hơi đơn giản, nếu không thích thì con có thể đổi với Tấn Tuyên", dì Châu hỏi với vẻ thân mật.
"Không cần, không cần ạ, ở đây là tốt lắm rồi." Vu Tiệp vội vàng từ chối, trừng mắt với Tấn Tuyên, cô thèm vào mà ngủ ở phòng anh.
Tấn Tuyên mím môi, cười trộm.
Dì Châu quay lại quở trách anh: "Xem cả người con bốc mùi rượu kìa, lại uống nhiều quá rồi. Lúc nào cũng về trễ, cũng chẳng nghĩ đến chuyện làm ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của bố mẹ"
Tấn Tuyên thu nụ cười lại, ngoan ngoãn bước vào, khẽ ôm cổ mẹ nói: "Không nhiều mà, lần sau con không dám nữa!". Nói xong, anh chớp chớp mắt với Vu Tiệp, cuối cùng anh đã thỏa mãn rồi.Thấy cơn giận dữ cố kìm nén trên gương mặt cô, trong lòng anh thấy vui khôn xiết. Lần này, chắc mèo hoang nhỏ tức lắm đây!
"Dì Châu, dì ngủ trước đi, con tự lo được mà!" Vu Tiệp vừa nói vừa khẻ vuốt lưng giúp bà bớt giận.
"Ừm, Tiểu Tiệp vẫn ngoan nhất. Đúng rồi, sữa tắm và dầu gội đầu đều mới cả, dì đi lấy một bộ cho con. Áo ngủ để trong tủ, con xem có hợp không?" Dì châu nói xong liền đi lấy đồ dùng cho cô.
Tấn Tuyên vừa thấy mẹ mình ra ngoài là vội tiến đến trước mặt Vu Tiệp, cười hí hí như muốn nói gì.
"Stop!" Vu Tiệp đưa tay ra ngăn anh lại, khẽ quát: "Anh ra khỏi đây ngay cho tôi! Món nợ hôm nay để lần khách tôi tính sổ với anh!".
Tấn Tuyên mỉm cười đưa hai tay lên, gật đầu đầu hàng: "Ok,ok. Anh không làm phiền em nữa!". Anh từ từ bước ra khỏi phòng, ngẩng lên chớp chớp mắt với cô vẻ bí ẩn: "Anh ngủ ngay phòng bên cạnh thôi".
Lúc Vu Tiệp túm lấy cái gối trên đầu giường ném về phía Tấn Tuyên thì anh đã biến mất.
Vu Tiệp tức tối bước lại, nhặt gối lên rồi trở về giường, buồn bực ngồi xuống.
Bỏ đi, bỏ đi, có giận nữa cũng vô ích, lại càng khiến tên kia khoái chí! Đêm nay cứ ngủ tạm lại đây đã, buồn phiền gì của ngày mai thì để ngày mai hẵng tính, chỉ cần nghĩ đến cơn điên của Vu Lâm là cô thấy đau đầu rồi!
Dì Châu mang cho cô một bộ sữa tắm và dầu gội mới, sau đó lại lấy một bộ đồ ngủ mới tinh trong ngăn tủ, còn có cả một bộ đồ lót đưa cho cô.
Vu Tiệp mở to mắt, dì châu chuẩn bị chu đáo quá.
Dì Châu khẽ véo má cô: "Đã nói với con là đến đây ở với dì lâu rồi mà, những thứ đồ này đã mua từ lâu rồi. Hôm nay nghỉ ngơi đi, sáng mai dậy ăn sáng với dì nhé".
Vu Tiệp cười khẽ rồi gật đầu, không phải cô không muốn ở cùng dì Châu, mà chẳng qua vì bất đắc dĩ thôi. Ai bảo nhà dì có tên hỗn thế ma vương, còn cô thì lại là khắc tinh của hắn, hễ đụng nhau là trời long đất lở khiến cả nhà chẳng thể yên ổn nổi.
"Dì Châu dì ngủ sớm đi, làm phiền dì đến giờ này vẫn không ngủ được, con thấy ngại quá." Vu Tiệp cúi đầu, đều do Tấn Tuyên chết tiệt mà ra.
"Quen rồi, Tấn Tuyên chưa về thì dì cũng không ngủ nổi." Dì Châu vỗ vai cô nói tiếp: "Mau đi tắm đi, chắ con cũng buồn ngủ rồi. Dì đu ngủ trước đây, có cần gì thì con tìm Tấn Tuyên nhé".
Vâng... vâng, Vu Tiệp gật đầu lia lịa, đẩy dì Châu ra ngoài. Trong lòng thầm nhủ, mình cóc thèm tìm cái tên Tấn Tuyên chết bầm đó, anh ta chắc chắn không tha cho mình đâu.
Dì Châu đã đi ngủ. Vu Tiệp ôm bộ đồ và đống sữa tắm vào phòng tắm. Lúc đi ngang phòng khách, cô không thấy Tấn Tuyên đâu thì mừng thầm, lúc nãy anh ta say như thế, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Cảm thấy hơi yên lòng, cô bước vào nhà tắm, định tắm một cái cho sạch sẽ, ban nãy bị Tấn Tuyên hành hạ làm cô mồ hôi mồ kê đầm đìa cả.
Tắm xong, mặc đồ lót vào, Vu Tiệp mới phát hiện ra áo lót hơi nhỏ, không thể cài móc sau lưng. Vu Tiệp ủ rũ nhìn mình trong gương, chiếc áo lót không cài được móc đang treo hờ hững trên vai, nơi mềm mại ấy không được che chắn kỹ. Cô xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng không thể không mặc được.
Vu Tiệp cắn môi, mặc quần áo ngủ vào, tuy áo lót không cài được nhưng nhìn bên ngoài thì cũng không phát hiện ra, vả lại mọi người đã ngủ hết rồi, chắc không ai để ý đâu. Ngày mai đợt áo lót của mình khô rồi mặc lại cũng được. Cô vội vã giặt giũ quần áo của mình rồi định lén lẻn vào phòng hong khô đồ/
Mọi thứ đã giặt xong nhưng cô vẫn không yên tâm nên thử soi mình trong gương lẫn nữa, do dự một lúc lâu rồi vắt khăn bông lên cổ, cũng may nó rũ xuống che được phần ngực. Thế này chắc không sao rồi, cô nhè nhẹ mở cửa, thò đầu ra ngó nghiêng, dỏng tau lên nghe ngóng một lúc, hình như đều ngủ cả rồi, tốt quá.
Cô tắt đèn phòng tăm, một tay giữ lấy quán áo lót vừa giặt xong, tay kia che ngực, dè dặt về phòng.
Lúc đi ngang qua nhà bếp, thình lình một bóng đen lướt qua trước mặt, chiếc khăn bông trên cổ bị người nào đó phía sau lưng rút mất, cô kinh hoàng hét lên, nhưng tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì miệng cô đã bị một bàn tay to lớn bịt chặt, chỉ có tiếng "hự" khẽ phát ra.
Tấn Tuyên!
Cô huých cùi chỏ về phía sau, anh lùi lùi, bèn tay bịt miệng cô cũng lỏng ra, rồi xoay người cô lại để đối diện với anh.
Khó khăn lắm miệng mới được giải thoát, Vu Tiệp há miệng ra định trách mắng thì tay anh đã chụp đến, mắt nhìn về phía phòng ngủ, chu môi ra hiệu đừng làm ồn để người lớn ngủ.
Vu Tiệp đành nuốt cơn giận xuống, trừng mắt ra hiệu bảo anh thả mình ra.
Tấn Tuyên phớt lờ cô, cúi xuống ngửi hương thơm tỏa ra từ người Vu Tiệp. Thơm quá, cùng một loại sữa tắm, sao trên người cô lại thơm một cách đặc biệt thế, có phải do da cô cũng rất trơn mịn không?
Vu Tiệp một tay túm chặt quần áo, tay kia cố gắng đẩy anh ra.
Gương mặt Tấn Tuyên mỗi lúc một gần, đè cả người cô ngã xuống salon. Vu Tiệp hoảng hốt đá ra, nhưng chân lại bị anh đè chặt, không cử động nổi.
Vu Tiệp đánh loạn xạ lên mặt anh, Tấn Tuyên đưa một tay ra đỡ, một tay vòng qua eo cô siết chặt lại, cả người anh đã đè lên người cô.
Xoẹt... xoẹt... xoẹt, toàn thân Vu Tiệp nóng ran!
Áo lót đã lỏng ra sau cuộc vật lộn lúc nãy, phần ngực chỉ cách có một lớp áo vải mỏng manh, hoàn toàn ép sát vào khuôn ngực rắn chắc, mạnh mẽ của anh. Sự tiếp xúc thân mật này đã khiến phần nhạy cảm thấy bắt đầu biểu tình, từng sợi lông mao đều dựng lên, hai đỉnh ngực cũng đòi đứng dậy. Cảm giác xấu hổ thiêu đót cả người cô, toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu rối loạn. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực như con ngựa hoang được giải phóng chạy cuồng lên, lồng ngực phập phồng dữ dội càng éo sát vào anh hơn, nảy sinh ra một sự ma sát kỳ diệu.
Tấn Tuyên khựng lại, người nằm dưới kia đang khẽ run run kháng cự. Cô áy không mặc áo lót!
Mềm mại làm sao, bầu ngực căng tròn mềm mại đang ép sát khiến anh có cảm giác như đang đè lên một cây kẹo bông. Trong đầu anh vô thức xuất hiện cảnh tượng rất cám dỗ: da thịt trắng như ngọc, làm da mềm mại trơn nhẵn, những đường cong tuyệt mỹ, bầu ngực đang dựng thẳng như núi xanh đồi biếc thì vào ngực anh. Một dòng máu nóng không thể kiềm chế đang rạo dực dâng lên, trào thẳng lên đầu, chạy lên đến mũi, dòng nhiệt lưu nóng bỏng đó như muốn trào ra khỏi mũi anh, anh bắt đầu thấy mũi mình nong nóng, ngưa ngứa. Phản ứng của thân dưới cũng bắt đầu thay đổi một cách khó kiểm soát.
Vu Tiệp nhạy cảm phát giác ra sự thay đổi trên người anh, sự động chạm ấy khiến cô xấu hổ. Cô trừng mắt nhìn gương mặt đnasg ghét kia, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ mũi anh. Anh ta dám chảy máu mũi!
Đồ sói háo sắc siêu biến thái!
Vu Tiệp cắn mạnh vào cằm Tấn tuyên khiến anh đau quá phải buông cô ra.
Cuối cùng, tay phải đã có được tự do, cô lấy hết sức đấm thẳng vào mũi Tấn Tuyên một phát.
"Á!" Tấn Tuyên bị đấm, đập mạnh người vào tường.
Vu Tiệp tức giận chồm đến, bồi thêm hai cú đạp vào mông Tấn Tuyên.
Sói háo sắc!
Sau đó, cô quay người trốn vào phòng mình, cuống cuồng đóng chặt cửa lại!
"Ui da!" Tấn Tuyên đau quá, ôm chân ngồi phịch xuống sàn thang máy.
Vu Tiệp chồm lên định giật lại điện thoại nhưng Tấn Tuyên đã giấu vào trong lòng mình.
Tiếng mẹ cô vọng ra trong điện thoại: "Tấn Tuyên? Vu Tiệp!".
Tấn Tuyên cười ranh manh vừa ôm chân vừa hét lên vào điện thoại: "Dì Phương, hôm nay muộn quá rồi, Tiểu Tiệp nói ngủ lại nahf con, ngày mai con đưa cô ấy về".
Vu Tiệp tức giận đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. "Tấn Tuyên, câm miệng lại cho tôi." Nhưng dù cô tranh cướp thế nào thì vẫn không chạm được vào điện thoại. Tức chết mất thôi, mẹ ơi đừng nghe lời anh ta nói!!!
"Cái con bé này, ở bên nhà con mà dám nói dối dì là đang ở nhà bạn. Được rồi, khuya thế này rồi mà về nhà dì cũng không yên tâm, tối nay bảo nó ngủ lại nhà con đi", giọng mẹ cô vang lên rất rõ trong điện thoại.
Tấn Tuyên cười gian, trả lời: "Vâng, vâng, vâng".
Vu Tiệp trợn mắt, tức giận. Sao mẹ cô lại có thể làm vậy được cơ chứ!
"Mẹ, con về nhà ngay đây!" Cô chồm đến hét vào chiếc điện thoại.
Nhưng mẹ cô vốn không thể nghe thấy vì Tấn Tuyên đã nhanh chóng tắt máy.
"Tôi phải giết anh!" Vu Tiệp tức giận nhào đến, nắm áo anh, cướp lại điện thoại của mình. "Anh bị thần kinh hả? Ai cần ngủ lại nhà anh?" Vu Tiệp cuống lên định giật lại điên thoại để giải thích rõ cho mẹ mình biết.
Hai người đang vật lộn, giằng co với nhau, đúng lúc ấy bỗng "Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
"Tiểu Tiệp!"
Hai người dừng lại, quay đầu nhìn, rồi cùng ngẩn người ra.
"Dì Châu?", "Mẹ?" Cả hai đồng thanh kêu lên.
Dì Châu nhìn hai người đang ngồi dưới sàn, Vu Tiệp chồm lên người Tấn Tuyên, hai tay túm lấy tay anh, Tấn Tuyên ngồi dưới đất, hai tay giơ cao lên trời, trong lòng bàn tay là một chiếc điện thoại.
"Hai đứa đang làm gì vậy?" Dì Châu khẽ cười, lớn thế này rồi mà còn làm loạn như trẻ con.
"Con..." Mặt Vu Tiệp đỏ bừng lên, đến tau và cổ cũng nóng rực lên, cô cúi đầu nhìn Tấn Tuyên đang bị mình đè lên, vội vã nhảy lùi sang một bên.
Tấn Tuyên trấn tĩnh lại rất nhanh, khóe môi nhếch lên: "Mẹ, hôm nay Tiểu Tiệp ngủ lại nhà mình". Đôi mắt dài đắc ý liếc cô một cái, xem lần này cô có ngoan ngoãn ở lại không nào.
"Thảo nào vừa nãy mẹ con gọi đến hỏi sao giờ này vẫn chưa chịu về. Dì thấy Tấn Tuyên mãi mà chưa về nên lo lắng xuống dưới xem thế nào. Hay thật, cả hai đứa cùng về một lúc". Dì Châu vừa nghe nói Vu Tiệp ngủ lại nhà mình thì rất vui sướng.
"Dì Châu, con..." Vu Tiệp chưa kịp giải thích gì thì đã bị dì Châu nắm tay, lôi vào nhà.
Tấn Tuyên ngồi dây, tay cầm điện thoại, đi theo sau. Lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đang cười thầm vẻ đắc ý. Tức chết đi được, Tấn Tuyên chết tiệt, Tấn Tuyên thối tha, hại cô giải thích thế nào cũng không xong!
Vu Tiệp miễn cưỡng để dì châu kéo vào nhà.
Vừa vào trong, dì Châu đã kéo cô vào phòng dành cho khách.
"Tiểu Tiệp, bao nhiêu lần bảo con ở đây mà vẫn không chịu. Thực ra, dì đã dọn dẹp xong cả rồi, con xem có thiếu gì không?" Dì Châu chỉ căn phòng, vui vẻ vỗ lên tay Vu Tiệp hỏi.
Vu Tiệp nhìn một lượt, căn phòng rất ấm áp, rèm cửa, ga chải giường, chăn nệm đều một màu tím nhạt, nhìn rất dễ chịu. Nhưng cô đang ôm một bụng đầy lửa giận nên làm gì có tâm trạng mà thưởng thức, chỉ có thể cười khan, hôm nay muốn về nhà cũng không được nữa rồi. Trong thâm tâm, cô đã muốn xé nát, băm vằm Tấn Tuyên vô số lần nhưng đối mặt với dì Châu thì cô còn làm được gì đây.
"Nếu Tiểu Tiệp không thích phòng này thì có thể ngủ ở phòng con." Không biết Tấn Tuyên chui ra từ lúc nào, đang dựa người vào khung cửa, cười ra vẻ quan tâm.
"Tiểu Tiệp, con thấy thế nào? Ở đây có hơi đơn giản, nếu không thích thì con có thể đổi với Tấn Tuyên", dì Châu hỏi với vẻ thân mật.
"Không cần, không cần ạ, ở đây là tốt lắm rồi." Vu Tiệp vội vàng từ chối, trừng mắt với Tấn Tuyên, cô thèm vào mà ngủ ở phòng anh.
Tấn Tuyên mím môi, cười trộm.
Dì Châu quay lại quở trách anh: "Xem cả người con bốc mùi rượu kìa, lại uống nhiều quá rồi. Lúc nào cũng về trễ, cũng chẳng nghĩ đến chuyện làm ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của bố mẹ"
Tấn Tuyên thu nụ cười lại, ngoan ngoãn bước vào, khẽ ôm cổ mẹ nói: "Không nhiều mà, lần sau con không dám nữa!". Nói xong, anh chớp chớp mắt với Vu Tiệp, cuối cùng anh đã thỏa mãn rồi.Thấy cơn giận dữ cố kìm nén trên gương mặt cô, trong lòng anh thấy vui khôn xiết. Lần này, chắc mèo hoang nhỏ tức lắm đây!
"Dì Châu, dì ngủ trước đi, con tự lo được mà!" Vu Tiệp vừa nói vừa khẻ vuốt lưng giúp bà bớt giận.
"Ừm, Tiểu Tiệp vẫn ngoan nhất. Đúng rồi, sữa tắm và dầu gội đầu đều mới cả, dì đi lấy một bộ cho con. Áo ngủ để trong tủ, con xem có hợp không?" Dì châu nói xong liền đi lấy đồ dùng cho cô.
Tấn Tuyên vừa thấy mẹ mình ra ngoài là vội tiến đến trước mặt Vu Tiệp, cười hí hí như muốn nói gì.
"Stop!" Vu Tiệp đưa tay ra ngăn anh lại, khẽ quát: "Anh ra khỏi đây ngay cho tôi! Món nợ hôm nay để lần khách tôi tính sổ với anh!".
Tấn Tuyên mỉm cười đưa hai tay lên, gật đầu đầu hàng: "Ok,ok. Anh không làm phiền em nữa!". Anh từ từ bước ra khỏi phòng, ngẩng lên chớp chớp mắt với cô vẻ bí ẩn: "Anh ngủ ngay phòng bên cạnh thôi".
Lúc Vu Tiệp túm lấy cái gối trên đầu giường ném về phía Tấn Tuyên thì anh đã biến mất.
Vu Tiệp tức tối bước lại, nhặt gối lên rồi trở về giường, buồn bực ngồi xuống.
Bỏ đi, bỏ đi, có giận nữa cũng vô ích, lại càng khiến tên kia khoái chí! Đêm nay cứ ngủ tạm lại đây đã, buồn phiền gì của ngày mai thì để ngày mai hẵng tính, chỉ cần nghĩ đến cơn điên của Vu Lâm là cô thấy đau đầu rồi!
Dì Châu mang cho cô một bộ sữa tắm và dầu gội mới, sau đó lại lấy một bộ đồ ngủ mới tinh trong ngăn tủ, còn có cả một bộ đồ lót đưa cho cô.
Vu Tiệp mở to mắt, dì châu chuẩn bị chu đáo quá.
Dì Châu khẽ véo má cô: "Đã nói với con là đến đây ở với dì lâu rồi mà, những thứ đồ này đã mua từ lâu rồi. Hôm nay nghỉ ngơi đi, sáng mai dậy ăn sáng với dì nhé".
Vu Tiệp cười khẽ rồi gật đầu, không phải cô không muốn ở cùng dì Châu, mà chẳng qua vì bất đắc dĩ thôi. Ai bảo nhà dì có tên hỗn thế ma vương, còn cô thì lại là khắc tinh của hắn, hễ đụng nhau là trời long đất lở khiến cả nhà chẳng thể yên ổn nổi.
"Dì Châu dì ngủ sớm đi, làm phiền dì đến giờ này vẫn không ngủ được, con thấy ngại quá." Vu Tiệp cúi đầu, đều do Tấn Tuyên chết tiệt mà ra.
"Quen rồi, Tấn Tuyên chưa về thì dì cũng không ngủ nổi." Dì Châu vỗ vai cô nói tiếp: "Mau đi tắm đi, chắ con cũng buồn ngủ rồi. Dì đu ngủ trước đây, có cần gì thì con tìm Tấn Tuyên nhé".
Vâng... vâng, Vu Tiệp gật đầu lia lịa, đẩy dì Châu ra ngoài. Trong lòng thầm nhủ, mình cóc thèm tìm cái tên Tấn Tuyên chết bầm đó, anh ta chắc chắn không tha cho mình đâu.
Dì Châu đã đi ngủ. Vu Tiệp ôm bộ đồ và đống sữa tắm vào phòng tắm. Lúc đi ngang phòng khách, cô không thấy Tấn Tuyên đâu thì mừng thầm, lúc nãy anh ta say như thế, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Cảm thấy hơi yên lòng, cô bước vào nhà tắm, định tắm một cái cho sạch sẽ, ban nãy bị Tấn Tuyên hành hạ làm cô mồ hôi mồ kê đầm đìa cả.
Tắm xong, mặc đồ lót vào, Vu Tiệp mới phát hiện ra áo lót hơi nhỏ, không thể cài móc sau lưng. Vu Tiệp ủ rũ nhìn mình trong gương, chiếc áo lót không cài được móc đang treo hờ hững trên vai, nơi mềm mại ấy không được che chắn kỹ. Cô xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng không thể không mặc được.
Vu Tiệp cắn môi, mặc quần áo ngủ vào, tuy áo lót không cài được nhưng nhìn bên ngoài thì cũng không phát hiện ra, vả lại mọi người đã ngủ hết rồi, chắc không ai để ý đâu. Ngày mai đợt áo lót của mình khô rồi mặc lại cũng được. Cô vội vã giặt giũ quần áo của mình rồi định lén lẻn vào phòng hong khô đồ/
Mọi thứ đã giặt xong nhưng cô vẫn không yên tâm nên thử soi mình trong gương lẫn nữa, do dự một lúc lâu rồi vắt khăn bông lên cổ, cũng may nó rũ xuống che được phần ngực. Thế này chắc không sao rồi, cô nhè nhẹ mở cửa, thò đầu ra ngó nghiêng, dỏng tau lên nghe ngóng một lúc, hình như đều ngủ cả rồi, tốt quá.
Cô tắt đèn phòng tăm, một tay giữ lấy quán áo lót vừa giặt xong, tay kia che ngực, dè dặt về phòng.
Lúc đi ngang qua nhà bếp, thình lình một bóng đen lướt qua trước mặt, chiếc khăn bông trên cổ bị người nào đó phía sau lưng rút mất, cô kinh hoàng hét lên, nhưng tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì miệng cô đã bị một bàn tay to lớn bịt chặt, chỉ có tiếng "hự" khẽ phát ra.
Tấn Tuyên!
Cô huých cùi chỏ về phía sau, anh lùi lùi, bèn tay bịt miệng cô cũng lỏng ra, rồi xoay người cô lại để đối diện với anh.
Khó khăn lắm miệng mới được giải thoát, Vu Tiệp há miệng ra định trách mắng thì tay anh đã chụp đến, mắt nhìn về phía phòng ngủ, chu môi ra hiệu đừng làm ồn để người lớn ngủ.
Vu Tiệp đành nuốt cơn giận xuống, trừng mắt ra hiệu bảo anh thả mình ra.
Tấn Tuyên phớt lờ cô, cúi xuống ngửi hương thơm tỏa ra từ người Vu Tiệp. Thơm quá, cùng một loại sữa tắm, sao trên người cô lại thơm một cách đặc biệt thế, có phải do da cô cũng rất trơn mịn không?
Vu Tiệp một tay túm chặt quần áo, tay kia cố gắng đẩy anh ra.
Gương mặt Tấn Tuyên mỗi lúc một gần, đè cả người cô ngã xuống salon. Vu Tiệp hoảng hốt đá ra, nhưng chân lại bị anh đè chặt, không cử động nổi.
Vu Tiệp đánh loạn xạ lên mặt anh, Tấn Tuyên đưa một tay ra đỡ, một tay vòng qua eo cô siết chặt lại, cả người anh đã đè lên người cô.
Xoẹt... xoẹt... xoẹt, toàn thân Vu Tiệp nóng ran!
Áo lót đã lỏng ra sau cuộc vật lộn lúc nãy, phần ngực chỉ cách có một lớp áo vải mỏng manh, hoàn toàn ép sát vào khuôn ngực rắn chắc, mạnh mẽ của anh. Sự tiếp xúc thân mật này đã khiến phần nhạy cảm thấy bắt đầu biểu tình, từng sợi lông mao đều dựng lên, hai đỉnh ngực cũng đòi đứng dậy. Cảm giác xấu hổ thiêu đót cả người cô, toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu rối loạn. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực như con ngựa hoang được giải phóng chạy cuồng lên, lồng ngực phập phồng dữ dội càng éo sát vào anh hơn, nảy sinh ra một sự ma sát kỳ diệu.
Tấn Tuyên khựng lại, người nằm dưới kia đang khẽ run run kháng cự. Cô áy không mặc áo lót!
Mềm mại làm sao, bầu ngực căng tròn mềm mại đang ép sát khiến anh có cảm giác như đang đè lên một cây kẹo bông. Trong đầu anh vô thức xuất hiện cảnh tượng rất cám dỗ: da thịt trắng như ngọc, làm da mềm mại trơn nhẵn, những đường cong tuyệt mỹ, bầu ngực đang dựng thẳng như núi xanh đồi biếc thì vào ngực anh. Một dòng máu nóng không thể kiềm chế đang rạo dực dâng lên, trào thẳng lên đầu, chạy lên đến mũi, dòng nhiệt lưu nóng bỏng đó như muốn trào ra khỏi mũi anh, anh bắt đầu thấy mũi mình nong nóng, ngưa ngứa. Phản ứng của thân dưới cũng bắt đầu thay đổi một cách khó kiểm soát.
Vu Tiệp nhạy cảm phát giác ra sự thay đổi trên người anh, sự động chạm ấy khiến cô xấu hổ. Cô trừng mắt nhìn gương mặt đnasg ghét kia, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ mũi anh. Anh ta dám chảy máu mũi!
Đồ sói háo sắc siêu biến thái!
Vu Tiệp cắn mạnh vào cằm Tấn tuyên khiến anh đau quá phải buông cô ra.
Cuối cùng, tay phải đã có được tự do, cô lấy hết sức đấm thẳng vào mũi Tấn Tuyên một phát.
"Á!" Tấn Tuyên bị đấm, đập mạnh người vào tường.
Vu Tiệp tức giận chồm đến, bồi thêm hai cú đạp vào mông Tấn Tuyên.
Sói háo sắc!
Sau đó, cô quay người trốn vào phòng mình, cuống cuồng đóng chặt cửa lại!
Bình luận truyện