Mộ Hàn Trọng
Chương 87-2: Phiên ngoại 7 Động Tình
Nam Khiếu Hoàn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày y sẽ đứng ở Mạc Bắc đầy trời cát vàng, nắng trời chiều nhìn như máu, còn có gió đêm lạnh thấu xương thổi bay áo choàng.
Khác với cảnh trong mơ khi còn bé. Cảnh trong mơ ấy vốn đã biến mất khỏi trí nhớ lại mơ hồ quay trở về, y là tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, xung phong giết địch. Mà hiện tại khi y chân chính bước chân vào quân doanh, lại là dùng thân phận tùy thị hầu hạ bên cạnh tướng quân.
Hầu hạ bên cạnh... đúng vậy. Hầu hạ bên cạnh. Bốn chữ đơn giản, biểu thị cho chức trách và thân phận của y.
Thân binh của Vân Huy tướng quân, đều là những quan quân ưu tú được lựa chọn ra từ các quân doanh. Bọn họ đều mang lòng sùng kính ngưỡng mộ dành cho tướng quân, nhận sự dạy dỗ và huấn luyện của người nọ, thậm chí ngay cả khi bị răn dạy bị quát mắng, bọn họ cũng cho rằng đó là một loại quang vinh.
Chính vì vậy, kẻ tùy thị luôn đi theo phía sau tướng quân như y, cũng nhận được sự chú ý đặc biệt của mọi người.
Cộng với việc người nọ hết lần này tới lần khác bày ra các cử chỉ thân cận và bộ dạng bí bí ẩn ẩn với y, cho nên y cũng dần hiểu được hàm ý đố kỵ ghen ghét trong mắt các cận vệ khi nhìn y là từ đâu mà có...
—— Y thật quá may mắn, mới có thể được phụng dưỡng ở bên cạnh người nọ!
Từ khi được người nọ cứu vào mười ba năm trước, y đã quyết định dùng cả đời để báo đáp. Cứ yên lặng ở bên cạnh chủ thượng, nhưng cho tới tận khoảng thời gian nửa năm này, trong đầu y mới mơ hồ sinh ra loại ý niệm như thế...
Loại ý niệm bản thân quá may mắn này nảy sinh từ sâu trong đáy lòng, trên đường hành quân, thỉnh thoảng sẽ dâng trào thật mạnh một lần.
Thời điểm ở trong lều lớn của người nọ, được người nọ giao cho trọng trách ám sát Tín Thế Tĩnh, y đã vô cùng kinh ngạc.
Nếu thành công, Tín Thế Tĩnh chết, Vân Châu của Bắc Địch mất đi nhà mưu lược đệ nhất, chắn chắc chí khí của quân Bắc Địch sẽ tiêu tan, đó chính là thời cơ tuyệt hảo để phản kích.
Nếu thất bại, y chết không đáng để nói, nhưng quân ta sẽ không còn có cơ hội thứ hai. Bắc Địch chắc chắn sẽ hô hào khắp nơi, làm cho đại quân tăng cao tinh thần chiến đấu, tập kết lại tức khắc tiến công quân ta, chuyện này là rất có khả năng...
Trọng trách to lớn như thế, người nọ lại chỉ nhẹ cười đem nó phó thác cho y.
Y... không thể không kích động.
Y biết người nọ tín nhiệm y, tuy rằng không biết lý do vì sao. Nhưng nếu y đã ra tay, y tuyệt đối sẽ không để người nọ thất vọng! Tuyệt đối sẽ không để người nọ thu lại sự tín nhiệm dành cho Nam Khiếu Hoàn.
Quá trình trà trộn vào đoàn đào binh Bắc Địch vô cùng thuận lợi. Hai ngày sau, bọn họ rốt cục đặt chân tới Vô Hạp Thành.
Thế nhưng, nhân vật mục tiêu vẫn không thấy hiện thân.
Việc y có thể làm lúc này là kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn, thời gian chờ đợi cũng không lâu, Phong Kỳ mời bọn họ đến tham dự tiệc tối. Lúc đó, Tín Thế Tĩnh cũng sẽ lộ diện.
Y cẩn thận an bài thuộc hạ, mua chuộc một ít hạ nhân trong phủ Phong Kỳ, bố trí chặt chẽ mọi thứ, sau đó yên tĩnh chờ con mồi sa lưới.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, La Thanh Lăng giống như lơ đãng nhắc tới hổ phù ngự ban trong tay Tín Thế Tĩnh.
... Nếu có được hổ phù, có thể tùy ý điều động binh lính ở biên cảnh, như vậy đối với chủ thượng nhất định rất có lợi ích.
Nghĩ đến vẻ mặt tươi cười vui sướng của người nọ, y không khỏi âm thầm hạ một quyết định thập phần lỗ mãng. Bởi vì kết quả nhận được nếu sự việc thành công đối với y là quá mức hấp dẫn.
Thế nhưng, trong lúc y bị những suy nghĩ như thế vây quanh đầu óc, y đã không nhìn thấy tia quỷ dị chợt lóe qua trong mắt La Thanh Lăng.
Sự tình tiến hành thực thuận lợi.
Nhưng rất nhanh, Nam Khiếu Hoàn đã nhận ra mọi việc đang nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tín Thế Tĩnh có võ công tuyệt thế! Chẳng những thế hắn còn không trúng độc! Tuy Tín Thế Tĩnh là thần cơ diệu toán, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng biết trước được mọi thứ.
Như vậy chỉ còn có một khả năng duy nhất...
La Thanh Lăng...
Đó là một cuộc khổ chiến. Một cuộc chiến nhất định phải thắng cho dù tỉ lệ chiến thắng là cực thấp.
Y phải thắng! Y... phải hoàn thành nhiệm vụ! Y phải hành động xứng đáng với sự tín nhiệm mà người nọ dành cho y!
Vì vậy, vô luận phải dùng tới loại thủ đoạn nào, y cũng sẽ không hối tiếc.
Toàn thân cao thấp chỉ thoáng chốc đã có vô số vết thương, máu tươi không ngừng trào ra.
Uy lực của Đốt Tâm Chưởng quả thật bất phàm.
Sau khi giết chết Tín Thế Tĩnh, y đã bị nội thương nghiêm trọng, muốn còn sống rời đi tựa hồ đã là không thể... còn chưa nói đến, bên ngoài đang có hơn trăm người vây khốn.
Nhìn vô số cây đuốc trong đêm đen, y không khỏi nghĩ đến, nếu người nọ ở nơi này... chắc hẳn... sẽ có biện pháp thoát khỏi đây.
Nhưng y lại không thông minh giống người nọ.
Chỉ biết cứng rắn chống đỡ, đánh bừa! Mặc kệ dùng tới thủ đoạn gì, y cũng không thể chết!
Y muốn sống để quay về gặp người nọ!
Tại thời khắc đó, tràn ngập trong óc chỉ có một ý niệm duy nhất.
—— Không thể chết!
Sau này có một ngày khi y hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, y cũng không hiểu được, vì sao ba chữ "Không thể chết" ấy lại có thể giúp y chống đỡ đứng thẳng suốt khoảng thời gian dài trong tình cảnh bế tắc như thế...
Là vì lòng trung thành sản sinh ra sau khi được người nọ cứu mạng? Hay là vì trong lòng còn có điều vướng bận, cho nên mới có ý nghĩ phải sống sót?
Khoảng thời gian bị Ti Hoàng Hàn Luyện giam giữ, hơn phân nửa thời gian y đều mê man. Những lúc thanh tỉnh hiếm hoi, đối diện không phải là đôi con ngươi đen nhánh lạnh băng, mà là gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
Từ lần thanh tỉnh đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Võ Tấn Vương, Nam Khiếu Hoàn đã hiểu rằng Ti Hoàng Hàn Luyện không hề là một kẻ khờ dại không quan tâm sự đời như hắn luôn thể hiện xưa nay. Nhưng đối với cuộc chiến tranh giành đế vị của con cháu hoàng thất này, cho tới bây giờ y đều không nghĩ muốn liên lụy vào. Cho dù bởi vì Thuấn Ngọc Vương, chủ thượng nhà mình luôn dốc hết toàn lực ở sau lưng tương trợ.
Thế nhưng không như mong muốn. Y không rõ Ti Hoàng Hàn Luyện sau khi đã biết phương thức giải độc của chủ thượng, còn giữ lại tính mạng của y là vì cái gì.
Tuy nhiên có thể chắc chắn rằng, tính mạng của y tạm thời an toàn. Còn lại những thứ khác, y căn bản không có chút hứng thú quan tâm.
Về phần bị ép buộc mang lên người những thứ đánh dấu dành riêng cho nam sủng, y cũng không thèm để ý. Những cảm xúc như phẫn nộ, khuất nhục, oán hận khi tự tôn bị kẻ khác tùy ý chà đạp, nếu đối với những nam nhân bình thường dưới tình huống như thế chắc chắn đã bạo phát, thế nhưng y lại không có những cảm xúc đó.
Khuyên bạc đeo trên đầu nhũ kia, ở trong mắt y cũng chẳng khác gì vô số vết thương từ đao kiếm trước kia y từng có.
Kỳ thật...đối với y tất cả đều không có gì khác biệt.
Đều là thứ chứng minh rằng y vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Cá lớn sẽ nuốt cá bé, nếu y đã bị đánh bại, bị rơi vào tay Ti Hoàng Hàn Luyện, thì cũng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần thừa nhận đủ loại tra tấn.
Mà kẻ địch càng tàn nhẫn lãnh khốc, sẽ đối đãi với con mồi trong tay mình càng không thèm cố kỵ hay tôn trọng bất cứ điều gì, thứ gọi là lòng kiêu ngạo hay mặt mũi gì đó đều xem như hư vô.
Tuy nhiên, dù y thừa nhận bản thân thất bại, nhưng không có nghĩa là y sẽ ngoan ngoãn để bản thân trở thành miếng thịt bò nằm trên thớt cho người khác muốn làm gì thì làm.
Bị nhốt hơn một tháng, y luôn luôn tìm thời cơ đào tẩu.
Nội thương, ngoại thương, cùng với thức ăn ít ỏi làm cho thể lực y giảm xuống rất nhiều, muốn thoát khỏi đây dưới sự trông chừng nghiêm ngặt của thủ vệ, y càng cần phải kiên nhẫn và bình tĩnh nhiều thêm nữa.
Cơ hội rốt cục cũng tới.
Ngày ấy, thiếu niên Vương gia trong cơn điên cuồng dùng roi quất cho y một thân đầy máu. Nhưng vì thế cũng khiến cho Ti Hoàng Hàn Luyện không còn cảnh giác cao như trước. Hắn cởi ra ngoại bào dính đầy máu, sau đó tập tễnh rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn y một cái.
Gian mật thất giam giữ Nam Khiếu Hoàn suốt đêm đó không có bất cứ ai tiến vào.
Mà chính vì ở trong không gian không quá lớn, còn có những đạo cụ bày biện khắp nơi, một phần cũng đã giúp y thuận lợi tự giải thoát cho chính mình.
Thân thể suy yếu đến cực điểm, khi y chạy ra khỏi phủ đệ của Ti Hoàng Hàn Luyện, bên ngoài đại tuyết đang ào ào đổ xuống.
Sắc trời còn khá sớm, nhưng cũng đã có vài người bán hàng rong qua lại, vài nhóm nữ tử tay cầm giỏ xách xuất hiện trên đường.
Nam Khiếu Hoàn chống vách tường, mỗi một bước đi đều vạn phần gian nan.
Thật vất vả quẹo vào góc phố phía sau một khách điếm, y dựa vào vách tường trượt từng bước chân trên lớp tuyết dày.
Trên người y chỉ khoác một lớp ngoại sam vội vã trộm được của thủ vệ lúc đào tẩu, căn bản không thể chống chịu được cái lạnh của mùa Đông, bước đi còn đỡ, một khi ngồi xuống, khí lạnh lập tức làm cho toàn thân y mất đi tri giác.
Phía bên trên của vách tường đối diện là khách phòng của khách điếm. Có ánh đèn đang chập chờn phát sáng bên trong, thỉnh thoảng còn có bóng người qua lại trước cửa sổ.
Phía sau lưng y là hậu viện của một hộ dân cư bình thường, có thể mơ hồ nghe được tiếng trung niên hán tử vừa rửa mặt vừa nói chuyện với thê tử.
Bông tuyết bay lả tả, Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu, để mặc cho từng bông tuyết rơi xuống trượt vào cổ áo.
Y biết lúc này y nên tìm đến phân lâu của Vô Ky Lâu ở Huyền Kinh để được trợ giúp, y không nên ngồi ở chỗ này, y chỉ được phép nghỉ ngơi bảo tồn thể lực trong chốc lát, sau đó phải lập tức đứng dậy.
Chỉ nghỉ ngơi một hồi... chỉ... một hồi...
Gương mặt hiện ra trước mắt nở một nụ cười vô tận ôn nhu với y, nghe thấy ý nguyện của y, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cảnh vật trong tầm nhìn dần dần bị hắc ám từ trong góc tràn ra ăn mòn... thân thể mơ hồ giống như bị vạn vật đè nặng, buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, y chậm rãi nhắm mắt, lâm vào giấc ngủ.
Gió lạnh gào thét, đại tuyết phiêu phiêu, chỉ chốc lát đã đem cơ thể người nằm trên mặt đất che lấp.
Nam Khiếu Hoàn biết mình đang nằm mơ.
Cảnh trong mơ chính là những ký ức đã chôn sâu trong trí nhớ của y nhiều năm qua.
Y nhìn thấy một nam hài tám tuổi, mông ngồi trên băng ghế dài, tay cầm bút lông đang vùi đầu cố sức viết từng nét chữ trên mặt giấy Tuyên Thành. Hạ nhân hầu hạ đứng ở góc tường, cung kính cúi thấp đầu.
Nam hài viết xong một trang, buông bút, ngưng mắt nhìn một hồi, tựa hồ là cực kỳ vừa lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài tia tiếu ý. Hạ nhân đem trang giấy đặt qua một bên, nam hài lại tiếp tục luyện chữ trên trang giấy khác.
Xong một trang lại tiếp một trang, những trang giấy viết tốt đã xếp thành một chồng giấy dày, mà nam hài đầu đầy mồ hôi rốt cục cũng làm xong bài tập sư phụ giao cho ngày hôm qua.
Nam hài nhảy xuống khỏi băng ghế, nhận lấy sấp giấy thành quả của mình từ tay hạ nhân, tỉ mỉ lật xem từng trang, sau khi tự thấy rằng nó đã vô cùng hoàn mỹ, mới cẩn thận đem sấp giấy xếp lại cầm trong tay.
Nam hài ra cửa thư phòng, đi dọc theo đường nhỏ hướng về phía trước. Quẹo qua một đoạn hành lang gấp khúc, rốt cục thấy được một khoảng sân khác.
Bước chân vốn vội vã chẳng biết tại sao lại chậm lại, nam hài dừng bước ở trước cửa viện, cẩn thận chỉnh lại y phục, sau đó mới đi vào trong viện.
Trong viện bố trí rất đẹp, có núi giả, có nước chảy, có kỳ hoa dị thảo, mỗi cảnh vật đi qua đều cảm thấy xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng nam hài lại chẳng thèm nhìn tới, chỉ đi thẳng đến một chỗ.
Tuy nhiên sau khi đi tới rất nhiều chỗ, nam hài đều không tìm được người mình muốn tìm. Nam hài có chút luống cuống, cúi thấp đầu, dự định quay trở về. Đúng lúc này, bên tai lại nghe được một trận tiếng cười vui vẻ truyền đến. Nhất thời, hai mắt nam hài sáng lên, lập tức nhấc chân chạy về phía phát ra tiếng cười, nhưng khi thanh âm càng ngày càng gần, bỗng nhiên nam hài như nhớ tới điều gì, dần dần thả chậm lại bước chân.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống biển hoa với đủ mọi màu sắc, dưới đình nghỉ mát lung linh, có hai người đang ngồi trước bàn. Một nam một nữ, nam nhân anh tuấn cao ngất, khí vũ hiên ngang, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nữ tử da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, chỉ im lặng ngồi tại chỗ, nhưng lại có thể khiến cho những đóa hoa mẫu đơn xung quanh phải e thẹn không dám khoe sắc.
Trong biển hoa, có một thiếu niên khoảng mười tuổi đang múa kiếm, vóc người hắn không cao, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng từng đường kiếm múa ra lại rất ra hình ra dáng.
Nam hài lén lút trốn ở một bên, nhìn chốc lát, ánh sáng trong mắt dần dần tối sầm xuống, nhưng nam hài vẫn còn do dự cắn cắn môi, muốn chạy tới chỗ cặp nam nữ trong đình nghỉ mát.
Ngay khi nam hài vừa bước lên bước đầu tiên, thiếu niên múa kiếm không biết sao lại đúng lúc này bước trượt chân.
Nam nhân đang uống trà trong đình nghỉ mát nhìn thấy, tức khắc phi thân lao ra, dùng một tay đỡ lấy thiếu niên ôm vào trong ngực. Nữ tử sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh thiếu niên.
Đôi nam nữ vây quanh thiếu niên, thần sắc khẩn trương lo lắng. Thiếu niên lại thè lưỡi, cười tươi, không biết nói ra điều gì lại khiến cho nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ngón trỏ nhẹ ấn vào giữa trán thiếu niên một cái, xem như cảnh cáo. Nữ tử lúc này cũng mỉm cười, thần tình cưng chiều.
Từ khi thiếu niên trượt chân, cho đến khi nam nhân ôm thiếu niên đi trở về đình nghỉ mát, nam hài vẫn luôn đứng ở xa xa dõi theo bọn họ, vẻ mặt không chút thay đổi, niềm hớn hở lúc ban đầu đã không còn tăm hơi, khóe môi nam hài hơi động đậy, tia sáng cuối cùng cũng tắt lịm trong con ngươi đen.
Nam hài xoay người từng bước đi trở về phòng của chính mình, sấp giấy cầm trong tay rơi lả tả trên mặt đất.
Nam Khiếu Hoàn nhìn khung cảnh kia tái diễn ở trước mắt, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười chua xót.
Dường như có ai đó đã từng nói rằng, con người trước khi chết đều sẽ nhớ lại hết thảy những chuyện đã từng trải qua... hóa ra, là sự thật sao...
Y muốn cười, lại cười không nổi.
Chỉ có thể nhìn nam hài lẻ loi đi trở về phòng của chính mình, vẻ mặt không biểu cảm một mình ngồi thẩn thờ trước cửa sổ...
Hồi ức xa xưa đó, y vốn tưởng rằng bản thân đã quên toàn bộ, nhưng kỳ thực... y vẫn luôn xem nó như trân bảo mà cất giữ sâu dưới đáy lòng sao?
Cho dù sự tồn tại của y không được ai chú ý, cho dù những thứ vốn nên là của y đều đã bị người sinh ra trước y hai năm giành đi hết, nhưng nếu so với những người khác, y từ nhỏ đã không phải lo cơm áo gạo tiền, phụ mẫu khỏe mạnh, vẫn có thể tính là thực may mắn. Y chưa bao giờ trách, cũng chưa bao giờ hận.
Bất quá thỉnh thoảng sẽ có cảm giác mất mác không nói nên lời mà thôi.
Khi còn bé y đã vô số lần âm thầm khát vọng.
Khát vọng trên đời này sẽ có người chỉ đơn thuần yêu thương quan tâm mình, không đòi hỏi báo đáp, không có mục đích riêng.
Loại đối đãi mà vốn dĩ người nhà luôn dành cho nhau ấy. Nhưng với người nhà của y... y đã sớm không còn hi vọng xa vời.
Chợt nhớ tới ánh mắt kia.
Lông mi dày khẽ động như cánh bướm, con ngươi đen bóng như hấp thu hết hào quang xung quanh, hàm chứa nhu tình vô tận, lẳng lặng nhìn về phía y.
Nam Khiếu Hoàn tự giễu mà bảo bản thân đừng vọng tưởng, nhưng lại không ngăn được sự chờ mong nảy sinh tận sâu dưới đáy lòng.
Chẳng lẽ là bởi vì tham luyến sự ôn nhu bố thí của người nọ?
Hẳn là như vậy...
Chỉ một chút ôn nhu, đã làm cho y không thể khống chế mà sa vào.
Khi lần nữa nhìn thấy người nọ, y cứ tưởng mình lại nằm mơ.
Chỉ có trong mơ mọi thứ mới tốt đẹp như thế. Tốt đẹp đến mức khiến cho người ta...muốn khóc.
Mặc kệ là ôm ấp ấm áp hay là mùi hương nhàn nhạt, đều là những thứ y từng hồi tưởng rất nhiều lần trong khoảng thời gian bị giam giữ không thấy ánh mặt trời kia.
... Chủ thượng...
Y mở miệng gọi, lại không phát ra tiếng. Ngay sau đó, người nọ cúi thân xuống, gắt gao hôn môi y.
Môi lưỡi bị đoạt lấy, bị quấy nhiễu... không ôn nhu như xưa, khí thế xâm lược cũng không cho phép cự tuyệt.
Y hoàn toàn không thể phản kháng.
Thời điểm bị hôn đến đầu óc mơ hồ hít thở không thông, trong đầu y lại nghĩ, hi vọng giấc mộng này đừng trôi qua quá nhanh.
—— Chủ thượng, lại có thể nhìn thấy ngài... thật tốt quá...
Y nhắm lại hai mắt, thì thào tự nói.
Y quỳ trên mặt đất, người nọ đứng ở trước người y, hàn khí bao vây, giận dữ đến mức giống như sắp đánh mất lý trí. Không còn là chủ thượng nhàn nhã lạnh nhạt y nhìn quen hằng ngày.
Người nọ rống giận, quát to, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ thống khổ không thể lý giải.
Thế nhưng, trong lòng của y cũng là một mảnh mờ mịt.
Y không hiểu vì sao hắn tức giận, không hiểu vì sao hắn lại biểu hiện ra bộ dáng như thế.
Thẳng đến kia một đấm hung hăng đấm xuống đất, tựa hồ y mới hiểu được chút ít.
—— Hắn sợ sẽ không còn được gặp lại y?
Hai mắt bị tóc đen che lấp trừng lớn, trong khoảng thời gian dài, y không thể tin những gì mình vừa nghe.
Trái tim đập mạnh, đập mạnh đến mức y có thể nghe rõ vào tai, nổ tung trong đại não.
Rất lâu sau đó, y căn bản không thể trả lời cái gì, chỉ có thể cứng ngắc hồi tưởng, xác nhận những gì mình vừa mới nghe được.
Tuy nhiên y cũng không có bao nhiêu thời gian để hồi tưởng.
Sau trận trầm mặc, người nọ thấp giọng cười một hồi, cuối cùng thở ra một hơi.
Theo tiếng thở ra kia, thân thể Nam Khiếu Hoàn nháy mắt có thể thả lỏng hơn. Thần kinh căng chặt cũng dãn ra.
Cảm xúc quay cuồng lúc nãy chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đại não trống rỗng cũng tìm về vài tia lý trí. Y thử bình tĩnh tự hỏi ở trong lòng vấn đề này.
Phản ứng của người nọ thật sự vượt ngoài dự liệu của y. Y không dám tìm tòi nghiên cứu xem là vì cái gì.
Chỉ có thể suy đoán theo một hướng khác.
... Chẳng lẽ người nọ đã biết tâm tư của y đối với người nọ?
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua, hoảng sợ trong chớp mắt chiếm cứ toàn bộ thân thể. Y cắn môi, nhắm mắt đem hết thảy ném ra sau đầu, quyết định tạm thời giả làm kẻ nhu nhược...
Bắt đầu từ cuối tháng 11 đến trung tuần tháng 12, suốt nửa tháng, số lần y gặp người nọ ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ý tứ lảng tránh như vậy khiến cho y không cách nào bắt bản thân bình tĩnh trở lại, cảm giác lo lắng phức tạp thập phần xa lạ này, tất cả đều trong nháy mắt tuôn ra trong lòng, mặc kệ y có thể tiếp nhận nổi hay không. Y có thể duy trì vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng không cách nào có thể ngăn cản cảm tình trong lòng từng chút một đem y nuốt chửng.
Những ngày dưỡng bệnh, thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Thời điểm không có Ỷ Lôi Khanh Nhan bầu bạn, y thường một mình ngồi tựa vào đầu giường, lẳng lặng suy tư, từng chút một nhấm nháp cảm giác chua xót bi ai trong lòng.
Có khi, bỗng nhiên quay đầu, nhớ lại bản thân ở một năm trước mỗi ngày đều luyện kiếm trong các, tự thân y cũng cảm thấy được, bắt đầu từ đêm hôm đó, Nam Khiếu Hoàn y đã càng ngày càng cách xa thứ gọi là lãnh tình lãnh tâm.
Suy nghĩ mấy ngày, cảm tình của mình dành cho người nọ, rốt cục cũng nhìn thấu rõ ràng. Nhìn thấu rõ ràng rồi, lại chỉ có thể cười khổ.
Y đi theo người nọ bốn năm, hết thảy mọi thứ người nọ làm vì Thuấn Ngọc Vương, tình cảm người nọ dành cho Thuấn Ngọc Vương, y đều hiểu rõ hết thảy. Có lẽ tình cảm người nọ dành cho y cũng không phải loại tình cảm mà y mong chờ. Có lẽ người nọ là nhất thời thấy hứng thú, sau khi vui đùa xong không còn hứng thú nữa sẽ đem y ném ra sau đầu giống như những thiếu niên khác trong Lạc Tình Cung, nhưng rốt cục hứng thú này sẽ kéo dài bao lâu, ai có thể biết được?
Nhưng mà, y cũng không thể trốn tránh, bất lực phản kháng.
Ôn nhu của người nọ giống như giọt nước, trong lúc bất tri bất giác đã đục ra một cái lổ nhỏ trên bức tường mà y cố gắng dựng lên, sau đó xâm nhập vào trái tim y.
Y không thể kháng cự mà bị hấp dẫn, giống như con thiêu thân lao vào đốm lửa, biết rõ kết cục sau cùng của mình sẽ là gì, nhưng vẫn cam nguyện vì chút ấm áp kia mà trả giá hết thảy.
—— Nam Khiếu Hoàn, ngươi... đồng ý với ta được không?
Người nọ nói khẽ bên tai.
Y nghe thấy tiếng con tim mình kêu gọi, chậm rãi gật đầu.
Biết rõ không có kết quả, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn để cho chính mình lún sâu vào...
Chỉ vì động tình, không thể phản kháng.
Khác với cảnh trong mơ khi còn bé. Cảnh trong mơ ấy vốn đã biến mất khỏi trí nhớ lại mơ hồ quay trở về, y là tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, xung phong giết địch. Mà hiện tại khi y chân chính bước chân vào quân doanh, lại là dùng thân phận tùy thị hầu hạ bên cạnh tướng quân.
Hầu hạ bên cạnh... đúng vậy. Hầu hạ bên cạnh. Bốn chữ đơn giản, biểu thị cho chức trách và thân phận của y.
Thân binh của Vân Huy tướng quân, đều là những quan quân ưu tú được lựa chọn ra từ các quân doanh. Bọn họ đều mang lòng sùng kính ngưỡng mộ dành cho tướng quân, nhận sự dạy dỗ và huấn luyện của người nọ, thậm chí ngay cả khi bị răn dạy bị quát mắng, bọn họ cũng cho rằng đó là một loại quang vinh.
Chính vì vậy, kẻ tùy thị luôn đi theo phía sau tướng quân như y, cũng nhận được sự chú ý đặc biệt của mọi người.
Cộng với việc người nọ hết lần này tới lần khác bày ra các cử chỉ thân cận và bộ dạng bí bí ẩn ẩn với y, cho nên y cũng dần hiểu được hàm ý đố kỵ ghen ghét trong mắt các cận vệ khi nhìn y là từ đâu mà có...
—— Y thật quá may mắn, mới có thể được phụng dưỡng ở bên cạnh người nọ!
Từ khi được người nọ cứu vào mười ba năm trước, y đã quyết định dùng cả đời để báo đáp. Cứ yên lặng ở bên cạnh chủ thượng, nhưng cho tới tận khoảng thời gian nửa năm này, trong đầu y mới mơ hồ sinh ra loại ý niệm như thế...
Loại ý niệm bản thân quá may mắn này nảy sinh từ sâu trong đáy lòng, trên đường hành quân, thỉnh thoảng sẽ dâng trào thật mạnh một lần.
Thời điểm ở trong lều lớn của người nọ, được người nọ giao cho trọng trách ám sát Tín Thế Tĩnh, y đã vô cùng kinh ngạc.
Nếu thành công, Tín Thế Tĩnh chết, Vân Châu của Bắc Địch mất đi nhà mưu lược đệ nhất, chắn chắc chí khí của quân Bắc Địch sẽ tiêu tan, đó chính là thời cơ tuyệt hảo để phản kích.
Nếu thất bại, y chết không đáng để nói, nhưng quân ta sẽ không còn có cơ hội thứ hai. Bắc Địch chắc chắn sẽ hô hào khắp nơi, làm cho đại quân tăng cao tinh thần chiến đấu, tập kết lại tức khắc tiến công quân ta, chuyện này là rất có khả năng...
Trọng trách to lớn như thế, người nọ lại chỉ nhẹ cười đem nó phó thác cho y.
Y... không thể không kích động.
Y biết người nọ tín nhiệm y, tuy rằng không biết lý do vì sao. Nhưng nếu y đã ra tay, y tuyệt đối sẽ không để người nọ thất vọng! Tuyệt đối sẽ không để người nọ thu lại sự tín nhiệm dành cho Nam Khiếu Hoàn.
Quá trình trà trộn vào đoàn đào binh Bắc Địch vô cùng thuận lợi. Hai ngày sau, bọn họ rốt cục đặt chân tới Vô Hạp Thành.
Thế nhưng, nhân vật mục tiêu vẫn không thấy hiện thân.
Việc y có thể làm lúc này là kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn, thời gian chờ đợi cũng không lâu, Phong Kỳ mời bọn họ đến tham dự tiệc tối. Lúc đó, Tín Thế Tĩnh cũng sẽ lộ diện.
Y cẩn thận an bài thuộc hạ, mua chuộc một ít hạ nhân trong phủ Phong Kỳ, bố trí chặt chẽ mọi thứ, sau đó yên tĩnh chờ con mồi sa lưới.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, La Thanh Lăng giống như lơ đãng nhắc tới hổ phù ngự ban trong tay Tín Thế Tĩnh.
... Nếu có được hổ phù, có thể tùy ý điều động binh lính ở biên cảnh, như vậy đối với chủ thượng nhất định rất có lợi ích.
Nghĩ đến vẻ mặt tươi cười vui sướng của người nọ, y không khỏi âm thầm hạ một quyết định thập phần lỗ mãng. Bởi vì kết quả nhận được nếu sự việc thành công đối với y là quá mức hấp dẫn.
Thế nhưng, trong lúc y bị những suy nghĩ như thế vây quanh đầu óc, y đã không nhìn thấy tia quỷ dị chợt lóe qua trong mắt La Thanh Lăng.
Sự tình tiến hành thực thuận lợi.
Nhưng rất nhanh, Nam Khiếu Hoàn đã nhận ra mọi việc đang nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tín Thế Tĩnh có võ công tuyệt thế! Chẳng những thế hắn còn không trúng độc! Tuy Tín Thế Tĩnh là thần cơ diệu toán, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng biết trước được mọi thứ.
Như vậy chỉ còn có một khả năng duy nhất...
La Thanh Lăng...
Đó là một cuộc khổ chiến. Một cuộc chiến nhất định phải thắng cho dù tỉ lệ chiến thắng là cực thấp.
Y phải thắng! Y... phải hoàn thành nhiệm vụ! Y phải hành động xứng đáng với sự tín nhiệm mà người nọ dành cho y!
Vì vậy, vô luận phải dùng tới loại thủ đoạn nào, y cũng sẽ không hối tiếc.
Toàn thân cao thấp chỉ thoáng chốc đã có vô số vết thương, máu tươi không ngừng trào ra.
Uy lực của Đốt Tâm Chưởng quả thật bất phàm.
Sau khi giết chết Tín Thế Tĩnh, y đã bị nội thương nghiêm trọng, muốn còn sống rời đi tựa hồ đã là không thể... còn chưa nói đến, bên ngoài đang có hơn trăm người vây khốn.
Nhìn vô số cây đuốc trong đêm đen, y không khỏi nghĩ đến, nếu người nọ ở nơi này... chắc hẳn... sẽ có biện pháp thoát khỏi đây.
Nhưng y lại không thông minh giống người nọ.
Chỉ biết cứng rắn chống đỡ, đánh bừa! Mặc kệ dùng tới thủ đoạn gì, y cũng không thể chết!
Y muốn sống để quay về gặp người nọ!
Tại thời khắc đó, tràn ngập trong óc chỉ có một ý niệm duy nhất.
—— Không thể chết!
Sau này có một ngày khi y hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, y cũng không hiểu được, vì sao ba chữ "Không thể chết" ấy lại có thể giúp y chống đỡ đứng thẳng suốt khoảng thời gian dài trong tình cảnh bế tắc như thế...
Là vì lòng trung thành sản sinh ra sau khi được người nọ cứu mạng? Hay là vì trong lòng còn có điều vướng bận, cho nên mới có ý nghĩ phải sống sót?
Khoảng thời gian bị Ti Hoàng Hàn Luyện giam giữ, hơn phân nửa thời gian y đều mê man. Những lúc thanh tỉnh hiếm hoi, đối diện không phải là đôi con ngươi đen nhánh lạnh băng, mà là gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
Từ lần thanh tỉnh đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Võ Tấn Vương, Nam Khiếu Hoàn đã hiểu rằng Ti Hoàng Hàn Luyện không hề là một kẻ khờ dại không quan tâm sự đời như hắn luôn thể hiện xưa nay. Nhưng đối với cuộc chiến tranh giành đế vị của con cháu hoàng thất này, cho tới bây giờ y đều không nghĩ muốn liên lụy vào. Cho dù bởi vì Thuấn Ngọc Vương, chủ thượng nhà mình luôn dốc hết toàn lực ở sau lưng tương trợ.
Thế nhưng không như mong muốn. Y không rõ Ti Hoàng Hàn Luyện sau khi đã biết phương thức giải độc của chủ thượng, còn giữ lại tính mạng của y là vì cái gì.
Tuy nhiên có thể chắc chắn rằng, tính mạng của y tạm thời an toàn. Còn lại những thứ khác, y căn bản không có chút hứng thú quan tâm.
Về phần bị ép buộc mang lên người những thứ đánh dấu dành riêng cho nam sủng, y cũng không thèm để ý. Những cảm xúc như phẫn nộ, khuất nhục, oán hận khi tự tôn bị kẻ khác tùy ý chà đạp, nếu đối với những nam nhân bình thường dưới tình huống như thế chắc chắn đã bạo phát, thế nhưng y lại không có những cảm xúc đó.
Khuyên bạc đeo trên đầu nhũ kia, ở trong mắt y cũng chẳng khác gì vô số vết thương từ đao kiếm trước kia y từng có.
Kỳ thật...đối với y tất cả đều không có gì khác biệt.
Đều là thứ chứng minh rằng y vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Cá lớn sẽ nuốt cá bé, nếu y đã bị đánh bại, bị rơi vào tay Ti Hoàng Hàn Luyện, thì cũng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần thừa nhận đủ loại tra tấn.
Mà kẻ địch càng tàn nhẫn lãnh khốc, sẽ đối đãi với con mồi trong tay mình càng không thèm cố kỵ hay tôn trọng bất cứ điều gì, thứ gọi là lòng kiêu ngạo hay mặt mũi gì đó đều xem như hư vô.
Tuy nhiên, dù y thừa nhận bản thân thất bại, nhưng không có nghĩa là y sẽ ngoan ngoãn để bản thân trở thành miếng thịt bò nằm trên thớt cho người khác muốn làm gì thì làm.
Bị nhốt hơn một tháng, y luôn luôn tìm thời cơ đào tẩu.
Nội thương, ngoại thương, cùng với thức ăn ít ỏi làm cho thể lực y giảm xuống rất nhiều, muốn thoát khỏi đây dưới sự trông chừng nghiêm ngặt của thủ vệ, y càng cần phải kiên nhẫn và bình tĩnh nhiều thêm nữa.
Cơ hội rốt cục cũng tới.
Ngày ấy, thiếu niên Vương gia trong cơn điên cuồng dùng roi quất cho y một thân đầy máu. Nhưng vì thế cũng khiến cho Ti Hoàng Hàn Luyện không còn cảnh giác cao như trước. Hắn cởi ra ngoại bào dính đầy máu, sau đó tập tễnh rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn y một cái.
Gian mật thất giam giữ Nam Khiếu Hoàn suốt đêm đó không có bất cứ ai tiến vào.
Mà chính vì ở trong không gian không quá lớn, còn có những đạo cụ bày biện khắp nơi, một phần cũng đã giúp y thuận lợi tự giải thoát cho chính mình.
Thân thể suy yếu đến cực điểm, khi y chạy ra khỏi phủ đệ của Ti Hoàng Hàn Luyện, bên ngoài đại tuyết đang ào ào đổ xuống.
Sắc trời còn khá sớm, nhưng cũng đã có vài người bán hàng rong qua lại, vài nhóm nữ tử tay cầm giỏ xách xuất hiện trên đường.
Nam Khiếu Hoàn chống vách tường, mỗi một bước đi đều vạn phần gian nan.
Thật vất vả quẹo vào góc phố phía sau một khách điếm, y dựa vào vách tường trượt từng bước chân trên lớp tuyết dày.
Trên người y chỉ khoác một lớp ngoại sam vội vã trộm được của thủ vệ lúc đào tẩu, căn bản không thể chống chịu được cái lạnh của mùa Đông, bước đi còn đỡ, một khi ngồi xuống, khí lạnh lập tức làm cho toàn thân y mất đi tri giác.
Phía bên trên của vách tường đối diện là khách phòng của khách điếm. Có ánh đèn đang chập chờn phát sáng bên trong, thỉnh thoảng còn có bóng người qua lại trước cửa sổ.
Phía sau lưng y là hậu viện của một hộ dân cư bình thường, có thể mơ hồ nghe được tiếng trung niên hán tử vừa rửa mặt vừa nói chuyện với thê tử.
Bông tuyết bay lả tả, Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu, để mặc cho từng bông tuyết rơi xuống trượt vào cổ áo.
Y biết lúc này y nên tìm đến phân lâu của Vô Ky Lâu ở Huyền Kinh để được trợ giúp, y không nên ngồi ở chỗ này, y chỉ được phép nghỉ ngơi bảo tồn thể lực trong chốc lát, sau đó phải lập tức đứng dậy.
Chỉ nghỉ ngơi một hồi... chỉ... một hồi...
Gương mặt hiện ra trước mắt nở một nụ cười vô tận ôn nhu với y, nghe thấy ý nguyện của y, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cảnh vật trong tầm nhìn dần dần bị hắc ám từ trong góc tràn ra ăn mòn... thân thể mơ hồ giống như bị vạn vật đè nặng, buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, y chậm rãi nhắm mắt, lâm vào giấc ngủ.
Gió lạnh gào thét, đại tuyết phiêu phiêu, chỉ chốc lát đã đem cơ thể người nằm trên mặt đất che lấp.
Nam Khiếu Hoàn biết mình đang nằm mơ.
Cảnh trong mơ chính là những ký ức đã chôn sâu trong trí nhớ của y nhiều năm qua.
Y nhìn thấy một nam hài tám tuổi, mông ngồi trên băng ghế dài, tay cầm bút lông đang vùi đầu cố sức viết từng nét chữ trên mặt giấy Tuyên Thành. Hạ nhân hầu hạ đứng ở góc tường, cung kính cúi thấp đầu.
Nam hài viết xong một trang, buông bút, ngưng mắt nhìn một hồi, tựa hồ là cực kỳ vừa lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài tia tiếu ý. Hạ nhân đem trang giấy đặt qua một bên, nam hài lại tiếp tục luyện chữ trên trang giấy khác.
Xong một trang lại tiếp một trang, những trang giấy viết tốt đã xếp thành một chồng giấy dày, mà nam hài đầu đầy mồ hôi rốt cục cũng làm xong bài tập sư phụ giao cho ngày hôm qua.
Nam hài nhảy xuống khỏi băng ghế, nhận lấy sấp giấy thành quả của mình từ tay hạ nhân, tỉ mỉ lật xem từng trang, sau khi tự thấy rằng nó đã vô cùng hoàn mỹ, mới cẩn thận đem sấp giấy xếp lại cầm trong tay.
Nam hài ra cửa thư phòng, đi dọc theo đường nhỏ hướng về phía trước. Quẹo qua một đoạn hành lang gấp khúc, rốt cục thấy được một khoảng sân khác.
Bước chân vốn vội vã chẳng biết tại sao lại chậm lại, nam hài dừng bước ở trước cửa viện, cẩn thận chỉnh lại y phục, sau đó mới đi vào trong viện.
Trong viện bố trí rất đẹp, có núi giả, có nước chảy, có kỳ hoa dị thảo, mỗi cảnh vật đi qua đều cảm thấy xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng nam hài lại chẳng thèm nhìn tới, chỉ đi thẳng đến một chỗ.
Tuy nhiên sau khi đi tới rất nhiều chỗ, nam hài đều không tìm được người mình muốn tìm. Nam hài có chút luống cuống, cúi thấp đầu, dự định quay trở về. Đúng lúc này, bên tai lại nghe được một trận tiếng cười vui vẻ truyền đến. Nhất thời, hai mắt nam hài sáng lên, lập tức nhấc chân chạy về phía phát ra tiếng cười, nhưng khi thanh âm càng ngày càng gần, bỗng nhiên nam hài như nhớ tới điều gì, dần dần thả chậm lại bước chân.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống biển hoa với đủ mọi màu sắc, dưới đình nghỉ mát lung linh, có hai người đang ngồi trước bàn. Một nam một nữ, nam nhân anh tuấn cao ngất, khí vũ hiên ngang, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nữ tử da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, chỉ im lặng ngồi tại chỗ, nhưng lại có thể khiến cho những đóa hoa mẫu đơn xung quanh phải e thẹn không dám khoe sắc.
Trong biển hoa, có một thiếu niên khoảng mười tuổi đang múa kiếm, vóc người hắn không cao, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng từng đường kiếm múa ra lại rất ra hình ra dáng.
Nam hài lén lút trốn ở một bên, nhìn chốc lát, ánh sáng trong mắt dần dần tối sầm xuống, nhưng nam hài vẫn còn do dự cắn cắn môi, muốn chạy tới chỗ cặp nam nữ trong đình nghỉ mát.
Ngay khi nam hài vừa bước lên bước đầu tiên, thiếu niên múa kiếm không biết sao lại đúng lúc này bước trượt chân.
Nam nhân đang uống trà trong đình nghỉ mát nhìn thấy, tức khắc phi thân lao ra, dùng một tay đỡ lấy thiếu niên ôm vào trong ngực. Nữ tử sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh thiếu niên.
Đôi nam nữ vây quanh thiếu niên, thần sắc khẩn trương lo lắng. Thiếu niên lại thè lưỡi, cười tươi, không biết nói ra điều gì lại khiến cho nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ngón trỏ nhẹ ấn vào giữa trán thiếu niên một cái, xem như cảnh cáo. Nữ tử lúc này cũng mỉm cười, thần tình cưng chiều.
Từ khi thiếu niên trượt chân, cho đến khi nam nhân ôm thiếu niên đi trở về đình nghỉ mát, nam hài vẫn luôn đứng ở xa xa dõi theo bọn họ, vẻ mặt không chút thay đổi, niềm hớn hở lúc ban đầu đã không còn tăm hơi, khóe môi nam hài hơi động đậy, tia sáng cuối cùng cũng tắt lịm trong con ngươi đen.
Nam hài xoay người từng bước đi trở về phòng của chính mình, sấp giấy cầm trong tay rơi lả tả trên mặt đất.
Nam Khiếu Hoàn nhìn khung cảnh kia tái diễn ở trước mắt, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười chua xót.
Dường như có ai đó đã từng nói rằng, con người trước khi chết đều sẽ nhớ lại hết thảy những chuyện đã từng trải qua... hóa ra, là sự thật sao...
Y muốn cười, lại cười không nổi.
Chỉ có thể nhìn nam hài lẻ loi đi trở về phòng của chính mình, vẻ mặt không biểu cảm một mình ngồi thẩn thờ trước cửa sổ...
Hồi ức xa xưa đó, y vốn tưởng rằng bản thân đã quên toàn bộ, nhưng kỳ thực... y vẫn luôn xem nó như trân bảo mà cất giữ sâu dưới đáy lòng sao?
Cho dù sự tồn tại của y không được ai chú ý, cho dù những thứ vốn nên là của y đều đã bị người sinh ra trước y hai năm giành đi hết, nhưng nếu so với những người khác, y từ nhỏ đã không phải lo cơm áo gạo tiền, phụ mẫu khỏe mạnh, vẫn có thể tính là thực may mắn. Y chưa bao giờ trách, cũng chưa bao giờ hận.
Bất quá thỉnh thoảng sẽ có cảm giác mất mác không nói nên lời mà thôi.
Khi còn bé y đã vô số lần âm thầm khát vọng.
Khát vọng trên đời này sẽ có người chỉ đơn thuần yêu thương quan tâm mình, không đòi hỏi báo đáp, không có mục đích riêng.
Loại đối đãi mà vốn dĩ người nhà luôn dành cho nhau ấy. Nhưng với người nhà của y... y đã sớm không còn hi vọng xa vời.
Chợt nhớ tới ánh mắt kia.
Lông mi dày khẽ động như cánh bướm, con ngươi đen bóng như hấp thu hết hào quang xung quanh, hàm chứa nhu tình vô tận, lẳng lặng nhìn về phía y.
Nam Khiếu Hoàn tự giễu mà bảo bản thân đừng vọng tưởng, nhưng lại không ngăn được sự chờ mong nảy sinh tận sâu dưới đáy lòng.
Chẳng lẽ là bởi vì tham luyến sự ôn nhu bố thí của người nọ?
Hẳn là như vậy...
Chỉ một chút ôn nhu, đã làm cho y không thể khống chế mà sa vào.
Khi lần nữa nhìn thấy người nọ, y cứ tưởng mình lại nằm mơ.
Chỉ có trong mơ mọi thứ mới tốt đẹp như thế. Tốt đẹp đến mức khiến cho người ta...muốn khóc.
Mặc kệ là ôm ấp ấm áp hay là mùi hương nhàn nhạt, đều là những thứ y từng hồi tưởng rất nhiều lần trong khoảng thời gian bị giam giữ không thấy ánh mặt trời kia.
... Chủ thượng...
Y mở miệng gọi, lại không phát ra tiếng. Ngay sau đó, người nọ cúi thân xuống, gắt gao hôn môi y.
Môi lưỡi bị đoạt lấy, bị quấy nhiễu... không ôn nhu như xưa, khí thế xâm lược cũng không cho phép cự tuyệt.
Y hoàn toàn không thể phản kháng.
Thời điểm bị hôn đến đầu óc mơ hồ hít thở không thông, trong đầu y lại nghĩ, hi vọng giấc mộng này đừng trôi qua quá nhanh.
—— Chủ thượng, lại có thể nhìn thấy ngài... thật tốt quá...
Y nhắm lại hai mắt, thì thào tự nói.
Y quỳ trên mặt đất, người nọ đứng ở trước người y, hàn khí bao vây, giận dữ đến mức giống như sắp đánh mất lý trí. Không còn là chủ thượng nhàn nhã lạnh nhạt y nhìn quen hằng ngày.
Người nọ rống giận, quát to, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ thống khổ không thể lý giải.
Thế nhưng, trong lòng của y cũng là một mảnh mờ mịt.
Y không hiểu vì sao hắn tức giận, không hiểu vì sao hắn lại biểu hiện ra bộ dáng như thế.
Thẳng đến kia một đấm hung hăng đấm xuống đất, tựa hồ y mới hiểu được chút ít.
—— Hắn sợ sẽ không còn được gặp lại y?
Hai mắt bị tóc đen che lấp trừng lớn, trong khoảng thời gian dài, y không thể tin những gì mình vừa nghe.
Trái tim đập mạnh, đập mạnh đến mức y có thể nghe rõ vào tai, nổ tung trong đại não.
Rất lâu sau đó, y căn bản không thể trả lời cái gì, chỉ có thể cứng ngắc hồi tưởng, xác nhận những gì mình vừa mới nghe được.
Tuy nhiên y cũng không có bao nhiêu thời gian để hồi tưởng.
Sau trận trầm mặc, người nọ thấp giọng cười một hồi, cuối cùng thở ra một hơi.
Theo tiếng thở ra kia, thân thể Nam Khiếu Hoàn nháy mắt có thể thả lỏng hơn. Thần kinh căng chặt cũng dãn ra.
Cảm xúc quay cuồng lúc nãy chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đại não trống rỗng cũng tìm về vài tia lý trí. Y thử bình tĩnh tự hỏi ở trong lòng vấn đề này.
Phản ứng của người nọ thật sự vượt ngoài dự liệu của y. Y không dám tìm tòi nghiên cứu xem là vì cái gì.
Chỉ có thể suy đoán theo một hướng khác.
... Chẳng lẽ người nọ đã biết tâm tư của y đối với người nọ?
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua, hoảng sợ trong chớp mắt chiếm cứ toàn bộ thân thể. Y cắn môi, nhắm mắt đem hết thảy ném ra sau đầu, quyết định tạm thời giả làm kẻ nhu nhược...
Bắt đầu từ cuối tháng 11 đến trung tuần tháng 12, suốt nửa tháng, số lần y gặp người nọ ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ý tứ lảng tránh như vậy khiến cho y không cách nào bắt bản thân bình tĩnh trở lại, cảm giác lo lắng phức tạp thập phần xa lạ này, tất cả đều trong nháy mắt tuôn ra trong lòng, mặc kệ y có thể tiếp nhận nổi hay không. Y có thể duy trì vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng không cách nào có thể ngăn cản cảm tình trong lòng từng chút một đem y nuốt chửng.
Những ngày dưỡng bệnh, thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Thời điểm không có Ỷ Lôi Khanh Nhan bầu bạn, y thường một mình ngồi tựa vào đầu giường, lẳng lặng suy tư, từng chút một nhấm nháp cảm giác chua xót bi ai trong lòng.
Có khi, bỗng nhiên quay đầu, nhớ lại bản thân ở một năm trước mỗi ngày đều luyện kiếm trong các, tự thân y cũng cảm thấy được, bắt đầu từ đêm hôm đó, Nam Khiếu Hoàn y đã càng ngày càng cách xa thứ gọi là lãnh tình lãnh tâm.
Suy nghĩ mấy ngày, cảm tình của mình dành cho người nọ, rốt cục cũng nhìn thấu rõ ràng. Nhìn thấu rõ ràng rồi, lại chỉ có thể cười khổ.
Y đi theo người nọ bốn năm, hết thảy mọi thứ người nọ làm vì Thuấn Ngọc Vương, tình cảm người nọ dành cho Thuấn Ngọc Vương, y đều hiểu rõ hết thảy. Có lẽ tình cảm người nọ dành cho y cũng không phải loại tình cảm mà y mong chờ. Có lẽ người nọ là nhất thời thấy hứng thú, sau khi vui đùa xong không còn hứng thú nữa sẽ đem y ném ra sau đầu giống như những thiếu niên khác trong Lạc Tình Cung, nhưng rốt cục hứng thú này sẽ kéo dài bao lâu, ai có thể biết được?
Nhưng mà, y cũng không thể trốn tránh, bất lực phản kháng.
Ôn nhu của người nọ giống như giọt nước, trong lúc bất tri bất giác đã đục ra một cái lổ nhỏ trên bức tường mà y cố gắng dựng lên, sau đó xâm nhập vào trái tim y.
Y không thể kháng cự mà bị hấp dẫn, giống như con thiêu thân lao vào đốm lửa, biết rõ kết cục sau cùng của mình sẽ là gì, nhưng vẫn cam nguyện vì chút ấm áp kia mà trả giá hết thảy.
—— Nam Khiếu Hoàn, ngươi... đồng ý với ta được không?
Người nọ nói khẽ bên tai.
Y nghe thấy tiếng con tim mình kêu gọi, chậm rãi gật đầu.
Biết rõ không có kết quả, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn để cho chính mình lún sâu vào...
Chỉ vì động tình, không thể phản kháng.
Bình luận truyện