Mộ Lang Bách Hoa Tu
Chương 2
Trên thao trường bên ngoài Hoàng thành, mười mấy con khoái mã hất bụi phi tới.
Dẫn đầu là một con yên chi bảo mã cao lớn oai vệ, giống như một rặng mây đỏ lướt tới. Trên ngựa là một nữ tử mặc một bộ quân trang màu đỏ như son, tôn lên tư thế oai hùng hiên ngang và gương mặt đẹp như tranh vẽ của nàng.
Làn da trắng mịn như tuyết bởi vì cưỡi ngựa mà hơi ửng hồng, giống như tuyết nhuộm son, ngọc noãn sinh hương.
"Tam công chúa, người đi chậm một chút, chúng nô tỳ cũng không phải là bảo mã, không thể theo kịp Yên Chi Điện của người đâu ạ."
"Ta còn chưa bắt đầu chạy nhanh, ngươi đã ồn ào." Nàng cười hì hì, kéo căng roi ngựa, con Yên Chi Điện kia lại tiến lên phía trước, dẫn đầu mọi người đi lên phía trước. Nàng càng lúc càng cao hứng, đánh liên tiếp mấy roi, vó ngựa như bay, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió. Nàng cười khanh khách, không hiểu sao cái cảm giác được cưỡi ngựa như đằng vân này lại vui vẻ và quen thuộc đến như vậy?
Gió từ bên tai thổi qua, có tiếng rít gào. Nàng hơi hơi híp mắt lại, nhìn thấy cây cối hai bên đường và dòng sông lướt qua như tia chớp, hận không thể chạy nhanh, nhanh hơn một chút nữa.
Dường như Yên Chi Điện biết được mong muốn của nàng, nên càng ra sức phi thật nhanh.
Đây là con ngựa quý ngàn dặm mới tìm được một, nàng thật sự là nhất kiến chung tình với nó, một mực quấn lấy Phụ hoàng đòi có được nó. Phụ hoàng cười trêu ghẹo: "Nếu như con chọn Phò mã mà cũng như vậy thì ta bớt lo rồi. Khi nào mới có thể liếc mắt một cái thì chọn trúng Phò mã hả?"
Ai, Phò mã mặc dù cũng có một chữ "Mã", nhưng cũng không thể chọn lựa một cách đơn giản như chọn ngựa được. Nghĩ tới đây, nàng bật cười.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một con thỏ trắng.
Trên nền hoa cỏ mượt mà, con thỏ trắng như tuyết kia đang nằm vùi ở giữa đám cỏ màu xanh lục tươi mát, trông thật bắt mắt. Trong lòng nàng vui vẻ, rút cung tên từ trên lưng ra.
Từ nhỏ nàng đã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, ra ngoài săn thú cũng không phải mới một hai lần. Săn một con thỏ đối với nàng mà nói, còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Vì thế nàng cũng không thèm để tâm, "vụt" một cái liền bắn cung tên ra ngoài. Lấy kinh nghiệm của nàng mà nói, hẳn là đã bắn trúng phần đuôi của nó, như vậy, bộ lông trắng như tuyết của nó có thể làm thành một cái tay áo giữ nhiệt, tặng cho Nhị tỷ rồi!
Nhưng kỳ quái là, mũi tên kia rõ ràng đã bắn trúng, nhưng mà con thỏ trắng kia lại không có một chút dấu hiệu nào bị thương, nó mang theo mũi tên bỏ chạy, vô cùng nhanh nhẹn khỏe mạnh.
Nàng có chút khó hiểu, ngay lập tức thúc ngựa đuổi theo, càng kỳ lạ hơn nữa là, rõ ràng con thỏ kia vẫn ở ngay trước mắt, nhưng bốn vó Yên Chi Điện chạy như bay, mà vẫn không thể nào đuổi kịp nó. . Điều này lập tức kích thích tính hiếu thắng của nàng, nàng lại bắn thêm một mũi tên, nhưng lại bắn chệch ra ngoài. Bây giờ, ngay cả cái đuôi con thỏ cũng không trúng!
Nàng có chút tức giận, vung roi ngựa lên, ra sức truy đuổi.
Nàng cũng không tin, một con thỏ có thể chạy nhanh hơn con ngựa quý Yên Chi Điện của nàng. Nàng cũng không tin, một con thỏ đã bị trúng tên có thể chạy được lâu.
Chạy theo một lúc, nàng từ không tin biến thành kinh ngạc. Mặc kệ Yên Chi Điện có phi nhanh như bay thế nào, thì con thỏ kia vẫn chạy không nhanh không chậm ở trước mắt, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Tinh thần của nàng bị con thỏ này hấp dẫn, cũng không biết đã chạy bao xa và bao lâu. Nàng có chút cáu giận, lại càng muốn bắt được nó. Nhưng con thỏ kia dường như có linh tính, trong lúc chạy cư nhiên còn quay đầu lại nhìn nàng một cái. Ánh mắt màu đỏ, trong sáng như bảo thạch, bộ lông trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, ngưng tụ chói lòa.
Nàng lại có chút mềm lòng, không đành lòng bắn nó nữa, chỉ muốn bắt được nó.
Trước mắt là một sườn núi, con thỏ nhỏ kia chắc hẳn đã bị cản đường đi rồi, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ, quất một roi vào Yên Chi Điện, muốn tiến lên vài bước bắt lấy nó. Không ngờ, Yên Chi Điện hí một tiếng thật dài, rồi ngã xuống đất không dậy nổi, cũng nhân tiện quăng luôn nàng xuống đất.
Nàng trở mình, nhanh chóng đứng dậy, phát hiện Yên Chi Điện sùi bọt mép, cư nhiên đã chết.
Nàng sợ ngây người, bảo mã ngàn dặm mới tìm được một của nàng sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Đúng lúc này, sắc trời đột nhiêm tối sầm lại. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện những đám mây đen đậm như mực đang từ phía Tây cuồn cuồn kéo đến, dần dần che kín cả bầu trời.
Nàng vội vã quan sát xung quanh, lại phát hiện mình đã đi tới một nơi xa lạ, nàng cảm thấy mình giục ngựa chạy chưa lâu, hơn nữa vẫn luôn đi theo hướng mà bình thường vẫn săn thú, lẽ ra lúc này phải ở trong bãi săn của hoàng gia mới đúng.
Vì sao lại đến nơi này? Mắt thấy có hạt mưa rơi trên mi mắt của mình, nàng cũng không rảnh nghĩ nhiều nữa, cầm lấy cung tên đi tìm một chỗ để trú mưa.
Men theo vách núi, nàng phát hiện ở giữa núi đá có một sơn động, nàng đứng ở cửa động liếc nhìn vào trong, động có vẻ không sâu lắm, cũng có chút ánh sáng mơ hồ đủ để thấy được tình hình trong động. Nàng do dự chưa dám đi vào vì sợ có rắn.
Bất chợt, trong động có một điểm màu trắng hấp dẫn ánh mắt của nàng, nhất định là con thỏ trắng kia. Nếu đã có thỏ ở đây, thì chứng tỏ sẽ không có rắn. Nàng cười cười sải bước vào trong, tựa người vào cửa động.
Trời mưa rất to, chỉ trong nháy mắt đã như trút nước.
Nước mưa chảy dọc theo núi đá xuống, rơi tí tách ở cửa động, suýt nữa thì nhỏ vào đầu nàng, nàng vội lùi vào trong để tránh. Đột hiên dưới chân có cảm giác mềm mềm, chẳng biết con thỏ kia đã chạy tới dưới chân nàng từ lúc nào, nàng suýt nữa đã giẫm lên nó.
Nàng cúi người xuống nhìn thỏ trắng, ý định bắt nó đã sớm phai nhạt, giờ phút này nàng lại cảm thấy có nó ở đây cũng như có người bạn, khiến nàng đỡ tịch mịch hơn. Cái đuôi của nó vẫn dính mũi tên, nàng ôm lấy con thỏ đặt lên đùi, sau đó xem xét cái đuôi bị trúng tên của nó, nhưng kỳ quái là dưới mũi tên lại không có vết máu. Nàng do dự một chút, rồi dùng tay kéo ra, mũi tên kia liền rơi xuống.
Lạ lùng hơn nữa là ở dưới cái đuôi của nó không có bất cứ một vết thương nào. Nàng tò mò muốn chết, xoay con thỏ lại, chăm chú nhìn cái mông của nó, cũng không có vết thương. Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại duỗi tay bóp bóp mông nó, chỉ thấy lớp lông mềm mại cọ vào lòng bàn tay nàng khiến nàng cảm thấy hơi nhột. Nàng không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, ôm con thỏ nhỏ vào trong ngực, chỉ chỉ vào cái mũi của nó: "Đều tại con thỏ nhỏ nhà ngươi, khiến bảo mã của ta đuổi theo mà bị chết, về sau ta sẽ cưỡi ngươi!"
Con thỏ run rẩy hai tai, rồi cọ cọ vào trong lòng nàng, nóng hầm hập. Bởi vì trời mưa nên nàng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, bèn ôm con thỏ chặt hơn một chút. Một người một thỏ cứ như vậy mà dựa vào vách đá. Nàng nhìn màn mưa ngoài cửa động mà cảm thấy buồn bực vô cùng. Cơn mưa này cũng thật là to, hoàn toàn không giống như mưa xuân bình thường, hơn nữa Yên Chi Điện đã chết, lát nữa quay về bằng cách nào đây? Cũng không biết thị nữ của nàng có thể tìm được nơi này hay không!
Nàng bĩu môi thở dài, đột nhiên, con thỏ kia lại chạm vào môi nàng một cái. Nàng sửng sốt, nhìn lại con thỏ, đôi mắt trong suốt của nó cũng đang nhìn nàng, giống như chưa làm gì hết. Có phải nàng bị ảo giác hay không? Vì sao nàng cứ cảm thấy con thỏ này có chút lạ lùng.Nàng kinh hãi, ném con thỏ xuống đất, không ngờ, nó lại nhảy lên đùi nàng, nép vào ngực nàng. Nàng lại ném lần nữa, nó lại nhảy lên. Qua lại vài lần như thế, nàng bình tĩnh lại, nghĩ rằng có lẽ con thỏ này cũng đang lạnh nên muốn được sưởi ấm. Thôi thì, nàng cũng cứ ôm nó để sưởi ấm vậy. Vì thế một người một thỏ lại tiếp tục ôm nhau, vừa ngắm mưa vừa nghe tiếng mưa rơi.
Dần dần, nàng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy người mình vô cùng nóng, trước ngực cũng rất nóng. Nàng mở mắt ra nhìn rồi lập tức hét toáng lên.
Nàng lại có thể ôm một nam nhân trong lòng!
Nam nhân kia đang mỉm cười, dù bận rộn vẫn ung dung ngắm nhìn nàng, mặt mày tràn đầy ý tứ bỡn cợt.
Nàng xoay người từ trên giường nhảy xuống, hung tợn trừng mắt với hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?" Kỳ thật, bình thường nàng luôn dịu dàng điềm đạm, chưa từng nói lớn tiếng bao giờ, nhưng lúc này lại lạnh lùng quát như vậy, chỉ là để che giấu sự kinh hoàng trong lòng, nàng muốn lấy khí thế để ép người.
Không ngờ nam nhân kia cũng không chịu lép vế, hoàn toàn không bị hù dọa. Ngay cả chân mày của hắn cũng không nhúc nhích. Hắn vừa chống cằm, vừa nhìn nàng cười tít mắt, hỏi ngược lại: "Nàng là ai?"
"Ta là công chúa Bảo Tương quốc - Bách Hoa Tu."
Hắn "A..." một tiếng, bộ dạng uể oải ngồi dậy, sau đó nhíu mày lắc đầu, nói: "Tên này không hay, không khiêm tốn một chút nào, làm người không phải là nên khiêm tốn một chút hay sao?"
Nàng bực mình nhìn hắn, cái tên này thì ảnh hưởng gì đến ngươi, đây chính là cái tên mà phụ Hoàng của nàng vô cùng tâm đắc. Ngày đó khi nàng chào đời, bách hoa trong ngự hoa viên đều đang khoe sắc, phụ hoàng ôm nàng ra giữa vườn hoa, thì bách hoa lại khép vào toàn bộ. Phụ hoàng thấy kỳ lạ, nên đã đặt cho nàng cái tên "Bách Hoa Tu" này. Mà nàng quả thực cũng không cô phụ cái tên của chính mình, người nào cũng biết, Tam công chúa chính là nữ tử xinh đẹp nhất Bảo Tương quốc.
Hắn nhìn nàng rồi nghiêm mặt nói: "Ta đặt cho nàng cái tên khác, gọi là Tuyết Họa Nhi đi."
"Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đòi đặt tên cho ta?"
Hắn đứng lên, cao lớn rắn rỏi như một ngọn núi xinh đẹp, sừng sững đứng trước mặt nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy chính mình thật bé nhỏ, một cảm giác mơ hồ bị áp bức kéo đến trước mặt.
Đôi mày kiếm đen nhánh của hắn nhíu lại, hình như có chút bất mãn: "À... về sau nàng là lão bà của ta, ta đặt tên cho nàng, chẳng lẽ lại quá phận hay sao?"
Nàng tức giận, lớn bằng từng này rồi, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với nàng, câu đầu tiên còn hỏi nàng là ai, câu thứ hai thì muốn đổi tên cho nàng, sang đến câu thứ ba nàng đã thành lão bà của hắn rồi?
Nàng vừa buồn cười lại vừa tức giận, nhưng cố nén trong lòng, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Hắn khẽ cười: "Ta tên là Khuê Mộc Lang, ừm, là con thỏ mà nàng đã đuổi theo đó."
Công chúa trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"
"Chính là con thỏ đã bị nàng ôm ấp trong ngực suốt cả đêm đó." Hắn dừng một chút, rồi lại vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng rồi, nàng còn bắn tên vào mông của ta, nhìn mông của ta, sờ soạng mông của ta nữa!"
Nàng vừa thẹn vừa cáu, suýt nữa thì ngất xỉu, thẹn quá hóa giận phản bác: "Ngươi nói bậy, ta không tin trên đời này lại có yêu quái."
Hắn nhíu lông mày: "Ta không phải yêu quái, ta là thần tiên."
Nàng hừ một tiếng: "Ta cũng không tin có thần tiên."
Hắn nhăn mũi, mặt mày âm u tới gần : "Vậy thì ta đây chính là quỷ."
Nàng lui về phía sau một bước, run rẩy một hồi, tuy nàng không quá tin rằng có quỷ, nhưng mà lại không kiềm chế được sự sợ hãi.
Hắn cười hắc hắc, tiếng cười lanh lảnh vang vọng. Lúc này nàng mới quan sát xung quanh, nơi này không giống một căn nhà,nhưng chắc chắn không phải là sơn động mà nàng trú mưa trước đó.
Nàng bắt đầu nổi nóng, tóm lại hắn là ai? Tại sao nàng đang ở trong sơn động lại đến được nơi này?
"Rốt cuộc ngươi là ai a?"
Hình như hắn có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Ta đã nói rồi. Nàng vẫn không tin sao? Vậy thì nhìn đây!"
Đang nói chuyện, hắn cư nhiên biến thành một con thỏ thực sự.
Nàng "Rầm" một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Dẫn đầu là một con yên chi bảo mã cao lớn oai vệ, giống như một rặng mây đỏ lướt tới. Trên ngựa là một nữ tử mặc một bộ quân trang màu đỏ như son, tôn lên tư thế oai hùng hiên ngang và gương mặt đẹp như tranh vẽ của nàng.
Làn da trắng mịn như tuyết bởi vì cưỡi ngựa mà hơi ửng hồng, giống như tuyết nhuộm son, ngọc noãn sinh hương.
"Tam công chúa, người đi chậm một chút, chúng nô tỳ cũng không phải là bảo mã, không thể theo kịp Yên Chi Điện của người đâu ạ."
"Ta còn chưa bắt đầu chạy nhanh, ngươi đã ồn ào." Nàng cười hì hì, kéo căng roi ngựa, con Yên Chi Điện kia lại tiến lên phía trước, dẫn đầu mọi người đi lên phía trước. Nàng càng lúc càng cao hứng, đánh liên tiếp mấy roi, vó ngựa như bay, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió. Nàng cười khanh khách, không hiểu sao cái cảm giác được cưỡi ngựa như đằng vân này lại vui vẻ và quen thuộc đến như vậy?
Gió từ bên tai thổi qua, có tiếng rít gào. Nàng hơi hơi híp mắt lại, nhìn thấy cây cối hai bên đường và dòng sông lướt qua như tia chớp, hận không thể chạy nhanh, nhanh hơn một chút nữa.
Dường như Yên Chi Điện biết được mong muốn của nàng, nên càng ra sức phi thật nhanh.
Đây là con ngựa quý ngàn dặm mới tìm được một, nàng thật sự là nhất kiến chung tình với nó, một mực quấn lấy Phụ hoàng đòi có được nó. Phụ hoàng cười trêu ghẹo: "Nếu như con chọn Phò mã mà cũng như vậy thì ta bớt lo rồi. Khi nào mới có thể liếc mắt một cái thì chọn trúng Phò mã hả?"
Ai, Phò mã mặc dù cũng có một chữ "Mã", nhưng cũng không thể chọn lựa một cách đơn giản như chọn ngựa được. Nghĩ tới đây, nàng bật cười.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một con thỏ trắng.
Trên nền hoa cỏ mượt mà, con thỏ trắng như tuyết kia đang nằm vùi ở giữa đám cỏ màu xanh lục tươi mát, trông thật bắt mắt. Trong lòng nàng vui vẻ, rút cung tên từ trên lưng ra.
Từ nhỏ nàng đã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, ra ngoài săn thú cũng không phải mới một hai lần. Săn một con thỏ đối với nàng mà nói, còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Vì thế nàng cũng không thèm để tâm, "vụt" một cái liền bắn cung tên ra ngoài. Lấy kinh nghiệm của nàng mà nói, hẳn là đã bắn trúng phần đuôi của nó, như vậy, bộ lông trắng như tuyết của nó có thể làm thành một cái tay áo giữ nhiệt, tặng cho Nhị tỷ rồi!
Nhưng kỳ quái là, mũi tên kia rõ ràng đã bắn trúng, nhưng mà con thỏ trắng kia lại không có một chút dấu hiệu nào bị thương, nó mang theo mũi tên bỏ chạy, vô cùng nhanh nhẹn khỏe mạnh.
Nàng có chút khó hiểu, ngay lập tức thúc ngựa đuổi theo, càng kỳ lạ hơn nữa là, rõ ràng con thỏ kia vẫn ở ngay trước mắt, nhưng bốn vó Yên Chi Điện chạy như bay, mà vẫn không thể nào đuổi kịp nó. . Điều này lập tức kích thích tính hiếu thắng của nàng, nàng lại bắn thêm một mũi tên, nhưng lại bắn chệch ra ngoài. Bây giờ, ngay cả cái đuôi con thỏ cũng không trúng!
Nàng có chút tức giận, vung roi ngựa lên, ra sức truy đuổi.
Nàng cũng không tin, một con thỏ có thể chạy nhanh hơn con ngựa quý Yên Chi Điện của nàng. Nàng cũng không tin, một con thỏ đã bị trúng tên có thể chạy được lâu.
Chạy theo một lúc, nàng từ không tin biến thành kinh ngạc. Mặc kệ Yên Chi Điện có phi nhanh như bay thế nào, thì con thỏ kia vẫn chạy không nhanh không chậm ở trước mắt, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Tinh thần của nàng bị con thỏ này hấp dẫn, cũng không biết đã chạy bao xa và bao lâu. Nàng có chút cáu giận, lại càng muốn bắt được nó. Nhưng con thỏ kia dường như có linh tính, trong lúc chạy cư nhiên còn quay đầu lại nhìn nàng một cái. Ánh mắt màu đỏ, trong sáng như bảo thạch, bộ lông trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, ngưng tụ chói lòa.
Nàng lại có chút mềm lòng, không đành lòng bắn nó nữa, chỉ muốn bắt được nó.
Trước mắt là một sườn núi, con thỏ nhỏ kia chắc hẳn đã bị cản đường đi rồi, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ, quất một roi vào Yên Chi Điện, muốn tiến lên vài bước bắt lấy nó. Không ngờ, Yên Chi Điện hí một tiếng thật dài, rồi ngã xuống đất không dậy nổi, cũng nhân tiện quăng luôn nàng xuống đất.
Nàng trở mình, nhanh chóng đứng dậy, phát hiện Yên Chi Điện sùi bọt mép, cư nhiên đã chết.
Nàng sợ ngây người, bảo mã ngàn dặm mới tìm được một của nàng sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Đúng lúc này, sắc trời đột nhiêm tối sầm lại. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện những đám mây đen đậm như mực đang từ phía Tây cuồn cuồn kéo đến, dần dần che kín cả bầu trời.
Nàng vội vã quan sát xung quanh, lại phát hiện mình đã đi tới một nơi xa lạ, nàng cảm thấy mình giục ngựa chạy chưa lâu, hơn nữa vẫn luôn đi theo hướng mà bình thường vẫn săn thú, lẽ ra lúc này phải ở trong bãi săn của hoàng gia mới đúng.
Vì sao lại đến nơi này? Mắt thấy có hạt mưa rơi trên mi mắt của mình, nàng cũng không rảnh nghĩ nhiều nữa, cầm lấy cung tên đi tìm một chỗ để trú mưa.
Men theo vách núi, nàng phát hiện ở giữa núi đá có một sơn động, nàng đứng ở cửa động liếc nhìn vào trong, động có vẻ không sâu lắm, cũng có chút ánh sáng mơ hồ đủ để thấy được tình hình trong động. Nàng do dự chưa dám đi vào vì sợ có rắn.
Bất chợt, trong động có một điểm màu trắng hấp dẫn ánh mắt của nàng, nhất định là con thỏ trắng kia. Nếu đã có thỏ ở đây, thì chứng tỏ sẽ không có rắn. Nàng cười cười sải bước vào trong, tựa người vào cửa động.
Trời mưa rất to, chỉ trong nháy mắt đã như trút nước.
Nước mưa chảy dọc theo núi đá xuống, rơi tí tách ở cửa động, suýt nữa thì nhỏ vào đầu nàng, nàng vội lùi vào trong để tránh. Đột hiên dưới chân có cảm giác mềm mềm, chẳng biết con thỏ kia đã chạy tới dưới chân nàng từ lúc nào, nàng suýt nữa đã giẫm lên nó.
Nàng cúi người xuống nhìn thỏ trắng, ý định bắt nó đã sớm phai nhạt, giờ phút này nàng lại cảm thấy có nó ở đây cũng như có người bạn, khiến nàng đỡ tịch mịch hơn. Cái đuôi của nó vẫn dính mũi tên, nàng ôm lấy con thỏ đặt lên đùi, sau đó xem xét cái đuôi bị trúng tên của nó, nhưng kỳ quái là dưới mũi tên lại không có vết máu. Nàng do dự một chút, rồi dùng tay kéo ra, mũi tên kia liền rơi xuống.
Lạ lùng hơn nữa là ở dưới cái đuôi của nó không có bất cứ một vết thương nào. Nàng tò mò muốn chết, xoay con thỏ lại, chăm chú nhìn cái mông của nó, cũng không có vết thương. Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại duỗi tay bóp bóp mông nó, chỉ thấy lớp lông mềm mại cọ vào lòng bàn tay nàng khiến nàng cảm thấy hơi nhột. Nàng không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, ôm con thỏ nhỏ vào trong ngực, chỉ chỉ vào cái mũi của nó: "Đều tại con thỏ nhỏ nhà ngươi, khiến bảo mã của ta đuổi theo mà bị chết, về sau ta sẽ cưỡi ngươi!"
Con thỏ run rẩy hai tai, rồi cọ cọ vào trong lòng nàng, nóng hầm hập. Bởi vì trời mưa nên nàng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, bèn ôm con thỏ chặt hơn một chút. Một người một thỏ cứ như vậy mà dựa vào vách đá. Nàng nhìn màn mưa ngoài cửa động mà cảm thấy buồn bực vô cùng. Cơn mưa này cũng thật là to, hoàn toàn không giống như mưa xuân bình thường, hơn nữa Yên Chi Điện đã chết, lát nữa quay về bằng cách nào đây? Cũng không biết thị nữ của nàng có thể tìm được nơi này hay không!
Nàng bĩu môi thở dài, đột nhiên, con thỏ kia lại chạm vào môi nàng một cái. Nàng sửng sốt, nhìn lại con thỏ, đôi mắt trong suốt của nó cũng đang nhìn nàng, giống như chưa làm gì hết. Có phải nàng bị ảo giác hay không? Vì sao nàng cứ cảm thấy con thỏ này có chút lạ lùng.Nàng kinh hãi, ném con thỏ xuống đất, không ngờ, nó lại nhảy lên đùi nàng, nép vào ngực nàng. Nàng lại ném lần nữa, nó lại nhảy lên. Qua lại vài lần như thế, nàng bình tĩnh lại, nghĩ rằng có lẽ con thỏ này cũng đang lạnh nên muốn được sưởi ấm. Thôi thì, nàng cũng cứ ôm nó để sưởi ấm vậy. Vì thế một người một thỏ lại tiếp tục ôm nhau, vừa ngắm mưa vừa nghe tiếng mưa rơi.
Dần dần, nàng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy người mình vô cùng nóng, trước ngực cũng rất nóng. Nàng mở mắt ra nhìn rồi lập tức hét toáng lên.
Nàng lại có thể ôm một nam nhân trong lòng!
Nam nhân kia đang mỉm cười, dù bận rộn vẫn ung dung ngắm nhìn nàng, mặt mày tràn đầy ý tứ bỡn cợt.
Nàng xoay người từ trên giường nhảy xuống, hung tợn trừng mắt với hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?" Kỳ thật, bình thường nàng luôn dịu dàng điềm đạm, chưa từng nói lớn tiếng bao giờ, nhưng lúc này lại lạnh lùng quát như vậy, chỉ là để che giấu sự kinh hoàng trong lòng, nàng muốn lấy khí thế để ép người.
Không ngờ nam nhân kia cũng không chịu lép vế, hoàn toàn không bị hù dọa. Ngay cả chân mày của hắn cũng không nhúc nhích. Hắn vừa chống cằm, vừa nhìn nàng cười tít mắt, hỏi ngược lại: "Nàng là ai?"
"Ta là công chúa Bảo Tương quốc - Bách Hoa Tu."
Hắn "A..." một tiếng, bộ dạng uể oải ngồi dậy, sau đó nhíu mày lắc đầu, nói: "Tên này không hay, không khiêm tốn một chút nào, làm người không phải là nên khiêm tốn một chút hay sao?"
Nàng bực mình nhìn hắn, cái tên này thì ảnh hưởng gì đến ngươi, đây chính là cái tên mà phụ Hoàng của nàng vô cùng tâm đắc. Ngày đó khi nàng chào đời, bách hoa trong ngự hoa viên đều đang khoe sắc, phụ hoàng ôm nàng ra giữa vườn hoa, thì bách hoa lại khép vào toàn bộ. Phụ hoàng thấy kỳ lạ, nên đã đặt cho nàng cái tên "Bách Hoa Tu" này. Mà nàng quả thực cũng không cô phụ cái tên của chính mình, người nào cũng biết, Tam công chúa chính là nữ tử xinh đẹp nhất Bảo Tương quốc.
Hắn nhìn nàng rồi nghiêm mặt nói: "Ta đặt cho nàng cái tên khác, gọi là Tuyết Họa Nhi đi."
"Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đòi đặt tên cho ta?"
Hắn đứng lên, cao lớn rắn rỏi như một ngọn núi xinh đẹp, sừng sững đứng trước mặt nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy chính mình thật bé nhỏ, một cảm giác mơ hồ bị áp bức kéo đến trước mặt.
Đôi mày kiếm đen nhánh của hắn nhíu lại, hình như có chút bất mãn: "À... về sau nàng là lão bà của ta, ta đặt tên cho nàng, chẳng lẽ lại quá phận hay sao?"
Nàng tức giận, lớn bằng từng này rồi, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với nàng, câu đầu tiên còn hỏi nàng là ai, câu thứ hai thì muốn đổi tên cho nàng, sang đến câu thứ ba nàng đã thành lão bà của hắn rồi?
Nàng vừa buồn cười lại vừa tức giận, nhưng cố nén trong lòng, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Hắn khẽ cười: "Ta tên là Khuê Mộc Lang, ừm, là con thỏ mà nàng đã đuổi theo đó."
Công chúa trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"
"Chính là con thỏ đã bị nàng ôm ấp trong ngực suốt cả đêm đó." Hắn dừng một chút, rồi lại vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng rồi, nàng còn bắn tên vào mông của ta, nhìn mông của ta, sờ soạng mông của ta nữa!"
Nàng vừa thẹn vừa cáu, suýt nữa thì ngất xỉu, thẹn quá hóa giận phản bác: "Ngươi nói bậy, ta không tin trên đời này lại có yêu quái."
Hắn nhíu lông mày: "Ta không phải yêu quái, ta là thần tiên."
Nàng hừ một tiếng: "Ta cũng không tin có thần tiên."
Hắn nhăn mũi, mặt mày âm u tới gần : "Vậy thì ta đây chính là quỷ."
Nàng lui về phía sau một bước, run rẩy một hồi, tuy nàng không quá tin rằng có quỷ, nhưng mà lại không kiềm chế được sự sợ hãi.
Hắn cười hắc hắc, tiếng cười lanh lảnh vang vọng. Lúc này nàng mới quan sát xung quanh, nơi này không giống một căn nhà,nhưng chắc chắn không phải là sơn động mà nàng trú mưa trước đó.
Nàng bắt đầu nổi nóng, tóm lại hắn là ai? Tại sao nàng đang ở trong sơn động lại đến được nơi này?
"Rốt cuộc ngươi là ai a?"
Hình như hắn có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Ta đã nói rồi. Nàng vẫn không tin sao? Vậy thì nhìn đây!"
Đang nói chuyện, hắn cư nhiên biến thành một con thỏ thực sự.
Nàng "Rầm" một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Bình luận truyện