Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 85: Xin chào chủ tịch mộ tên tôi là mạnh từ lan





Ngày hôm sau, Tổng giám đốc Mạnh đồng ý.

Sáng sớm đã gọi đến, khiến ngay cả Mộ Dịch Kỳ – người luôn tỉnh giấc theo đồng hồ sinh lí cũng phải bị điện thoại trên giường đánh thức.

“Tổng giám đốc Mộ, khi nào chúng ta sẽ ký hợp đồng đây?”

Sáng sớm, âm thanh được khuếch đại vô số lần ùa vào tai anh. Mộ Dịch Kỳ mơ hồ dụi mắt, cảm thấy như bom nổ trong tai.

Ý thức vẫn còn hơi hỗn loạn. Nghe thấy âm thanh này, lông mày anh hơi nhíu lại, người phụ nữ đang ngủ bên cạnh anh hơi tỉnh giấc, phát ra tiếng rên rỉ.

Anh lập tức tắt máy ghi âm cuộc gọi, cúi đầu hôn lên khuôn mặt thanh nhã đang ngủ, đôi môi mềm mại, như một cục đường, sau khi ra khỏi giường đôi mắt anh lại trở nên sắc nét như thường lệ.

Bởi vì lời đồng ý của Tổng giám đốc Mạnh hơi bất ngờ, nên sáng sớm tất cả các nhân viên bị gọi vào làm việc đều đi làm với đôi mắt buồn ngủ.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ!”

Chụp ảnh lưu niệm.

Khi bắt tay nói về niềm thích thú, khóe miệng của người đàn ông lạnh lùng và tự hào xuất hiện ở đằng xa.


Tổng giám đốc Mạnh nắm tay Mộ Dịch Kỳ thật chặt, mỉm cười đầy mặt bóng loáng

Hợp đồng cuối cùng đã được giải quyết rồi,

“Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng đã nhận ra Mộ thị vẫn là có đảm bảo nhất, tập đoàn của chúng tôi sẽ yên tâm bàn giao cho Mộ thị.”

Mộ Dịch Kỳ không lạnh cũng không nóng: “Tập đoàn của chúng tôi cũng là nhìn trúng tiền đồ phát triển của Mạnh thị, trong tương lai, chúng ta cùng tiếp tục hợp tác nhé.”

Nghe lời khen ngợi của Mộ Dịch Kỳ, trong lòng Tổng giám đốc Mạnh thích thú, giống như nhìn thấy cây rụng tiền mà gật đầu liên tục: “Vâng, Tổng giám đốc Mộ, có rất nhiều người muốn hợp tác với chúng tôi! Cuối cùng chúng tôi đã chọn anh. Trong tương lai mong là Tổng giám đốc Mộ sẽ chăm sóc Mạnh thị của chúng tôi, lợi ích của cả tập đoàn trông cậy vào anh cả đấy.”

“Không nói nhiều, kiếm tiền là điều tự nhiên thôi. Đối với mọi thứ, mọi người đều tuân theo các quy tắc mà làm việc.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tổng giám đốc Mạnh thay đổi, ông ta không ngờ Mộ Dịch Kỳ lại không “thông tình đạt lý” đến thế. Ông ta còn chưa nói xong những gì ông ta muốn ngụ ý thì anh thậm chí đã từ chối ông ta!

Tuy nhiên, may là vẫn không sánh được hạnh phúc sau khi ký kết với Mộ thị.

“Vậy cứ tuân theo các quy tắc là được, Tổng giám đốc Mộ, anh nói đúng, chúng ta phải kiếm tiền đường đường chính chính. Bây giờ đã ký hợp đồng rồi, trong tương lai chúng ta sẽ là đối tác. Tối nay tôi sẽ đặc biệt chiêu đãi mọi người tại Nhà hàng Tứ Hương Yến. Cũng coi như là lời cảm ơn cho tất cả những người đã từ thành phố H xa xôi lặn lội đến thành phố S của chúng tôi. Hãy đến ăn một bữa thật ngon nhé.”

Nhà hàng Tứ Hương Yến là nhà hàng tốt nhất ở thành phố S. Hầu như các doanh nhân và khách du lịch, không có người nào là chưa từng đến đây. Theo lời mời khó từ chối của Tổng giám đốc Mạnh, đám người Mộ Dịch Kỳ đều đồng ý.

Không có lý do gì để không đồng ý. Là đối tác mới với nhau, một bữa ăn không chỉ là một lời chào lịch sự, mà còn là một thông báo rằng hai người là bạn bè và quan hệ đối tác. Đó là một quá trình phải đi qua.

“Vậy Tổng giám đốc Mộ, tối nay tôi sẽ đợi mọi người tại Nhà hàng Tứ Hương Yến. Nhân tiện, lúc đó tôi sẽ cho anh một bất ngờ.”

Trong câu cuối cùng, Tổng giám đốc Mạnh đã nói rất rõ ràng.

Khi lễ ký kết kết thúc, Hàm Hinh mệt mỏi đến độ không muốn di chuyển nữa. Sáng sớm đã phải thức dậy, cô thực sự muốn đi về ngủ lại.

“Mộ Dịch Kỳ...”

Hàm Hinh thản nhiên lên xe với giọng nói đờ đẫn. Người đàn ông nắm lấy một tay cô, vuốt đầu ngón tay cô, thỉnh thoảng đặt trong lòng bàn tay mà thưởng thức.

Nhận thấy đôi mắt mệt mỏi của cô, Mộ Dịch Kỳ chạm vào trán cô, uh… bình thường.

“Tại sao em luôn bơ phờ thế?”

“Em muốn ngủ, đêm nay em có thể không đi ăn tối không? Buồn ngủ quá.”

Bây giờ dường như cô có thể ngủ ngay lập tức.

Mộ Dịch Kỳ thấy cô không muốn di chuyển, cô lười biếng tựa như một con lợn, anh nhìn xuống cô: “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Em ở đây để du lịch, chúng anh ở đây để làm việc.”


Hàm Hinh không muốn nói chuyện với anh, mở mắt ra, mí mắt đang bắt đầu giao chiến, cô uể oải nói: “Vậy em đi, em đi được chưa!”

Người đàn ông níu cô qua, xoa xoa trái tim cô, nhưng cũng không gật đầu.

“Tùy thuộc vào sự lựa chọn của em thôi, nếu làm anh cảm thấy tốt, em sẽ được đi ngủ, nếu làm anh không vui, thì thay quần áo đêm nay cùng đi.”

Thấy vẫn còn đường để lùi, người phụ nữ lập tức nheo mắt cười: “Bây giờ anh vui chưa?”

“Không vui.”

“Anh muốn làm sao mới vui?”

Nhìn đôi mắt ranh mãnh của con cáo đang cười này, những ngón tay thon dài của anh véo má cô, khuôn mặt hơi gợi cảm của cô bị chèn ép, người đàn ông siết lấy khuôn mặt hơi béo, cười khúc khích: “Buổi sáng vội quá nên không có ăn sáng. Hiện tại anh hơi đói.”

"Không phải buổi sáng anh ăn rồi à..."

"Từ Du, đi xuống!"

Mộ Dịch Kỳ ra lệnh, Từ Du giật mình tắt máy, ném lại chìa khóa trên ghế lái rồi mở cửa ra như chạy lấy mạng vậy!

"Từ Du, anh...!!!"

Tất cả lời nói đều chìm trong sự rung động nhẹ.

...

Buổi tối, Hàm Hinh ở lại khách sạn như mong muốn, cô khiến người nào đó cảm thấy vô cùng vui vẻ, Mộ Dịch Kỳ tha cho cô, cô ngã đầu rồi ngủ thiếp đi.

Lúc này, người đàn ông đã dẫn theo đoàn người đến Tứ Hương Yến.

Nghe nói đây là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố S, mùi vị thơm ngon nhất nhì.

Đến giờ, Tổng giám đốc Mạnh ăn mặc chỉnh tề đạo mạo đứng ở cửa tiếp đón, thấy xe của Mộ Dịch Kỳ tới thì cười còn tươi hơn cả lúc kí hợp đồng.

Vừa thấy anh xuống xe, ông ta đã tiến tới đón tiếp, nhưng bên cạnh còn xuất hiện thêm một người nữa.

"Mau chuẩn bị cho tốt, Tổng giám đốc Mộ tới rồi."

Tổng giám đốc Mạnh liếc về chỗ chiếc xe, người con gái khuôn mặt sáng sủa thanh tú thấy vậy liền chỉnh trang lại, đôi môi mỏng cong cong vừa phải nói.

"Ừm, cha, con biết rồi."


Sau khi Từ Du đỗ xe xong, anh ta xuống mở cửa xe cho Mộ Dịch Kỳ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi giày da đẹp đẽ, rồi đôi chân dài thẳng tắp đến tư thế kiêu ngạo hiên ngang, chỉ vậy thôi khiến tất cả mọi người không khỏi tò mò.

Tự nhiên có người trông cao sang hào nhoáng xuất hiện khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

Rất nhanh sau đó khi anh xuất hiện thì tất cả ánh mắt đều bị anh thu hút, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, đôi môi luôn biết giữ lời nở nụ cười nhạt, đầy nổi bật và ma mị.

Không chút cẩu thả và vô cùng hoàn mỹ.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt cô gái bỗng thất thần, tim đập thình thịch.

Tổng giám đốc Mạnh đẩy cô một cái. thấy cô mất hồn bèn nhắc nhở: "Nhất định không được thất lễ, mau đi đi, bây giờ chưa có ai đâu."

"Vâng, vâng thưa cha."

Người con gái mím chặt môi, gò má ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô gặp người đẹp trai như vậy, từ chân đến tóc, từ tay đến mặt, bất cứ nơi nào trên người anh đều vô cùng đặc biệt.

Cô không thể tìm ra được chỗ nào không đẹp!

Trời ơi, không ngờ cô có phúc gặp được anh!

Bình tĩnh hít thở, cô ta tiến lên nói: "Tổng giám đốc Mộ, xin chào, tôi là Mạnh Từ... Lan"

Khi nói ra chữ cuối, Mộ Dịch Kỳ đi thẳng qua trước mặt cô rồi đi vào trong.

Hóa ra cô bị lơ rồi.

Tổng giám đốc Mạnh đằng xa thấy vậy lòng nóng như lửa đốt, dùng khẩu hình nói với cô ta: "Còn không mau đuổi theo!"

Cô gái không bỏ cuộc, hít sâu một hơi rồi kiên định gật đầu, đi lên trước chắn đường Mộ Dịch Kỳ: "Xin chào Tổng giám đốc Mộ, tôi là Mạnh Từ Lan, ba tôi là Mạnh Quý, rất vui được gặp anh."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện