Mơ Ước Đã Lâu

Chương 14: Tái ngộ



Chương 14: Tái ngộ

Cuối cùng hai người nhìn nhau không nói gì, đều tách ra để tự bình tĩnh lại, nhưng Phó Bắc không rời khỏi, đứng cạnh tường không đi, ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt trắng bệt của cô, khiến vẻ cô đơn tịch mịch trên mặt càng thêm rõ ràng hơn, thoạt nhìn cả người trông khá suy sụp

Trong lúc này đây giữa hai người như có một bức tường không thể vượt qua, Kiều Tây không có cách nào buông bỏ được

Năm đó khi Phó Bắc xuất ngoại, Kiều Tây vẫn tâm tâm niệm tiệm tính toán cho sau này, vì để càng được đến gần đối phương hơn, cô đã đăng ký Đại học Bách Khoa, cô đã hỏi dự định sau này của Phó Bắc, Phó Bắc cũng nói sẽ ở lại Giang Đại học nghiên cứu, không ngờ sau đó lại không từ mà biệt

Đó là thời gian khó khăn nhất của Kiều Tây, không biết đến cùng là Phó Bắc đi nơi nào, mọi người xung quanh đều gạt cô, cô đi tìm Lương Ngọc Chỉ, đi tìm Trang Khải Dương, tìm hết tất cả những người quen biết, giống như mọi người đều đã thống nhất hết với nhau, bất luận có hỏi thế nào cũng sẽ không nói thật. Sau này trong vòng nửa năm cô thử hết mọi cách để liên hệ Phó Bắc, gọi điện thoại, gửi bưu kiện, những cách dùng để liên lạc cô đều đã thử qua, thậm chí viết thư tay đưa cho Lương Ngọc Chỉ để nhờ bà truyền lại, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển

Thời niên thiếu của cô, vẫn luôn đuổi theo Phó Bắc, nhưng rồi lại như công dã tràng không bệnh mà mất

Hiện thời cũng đã từ từ hiểu ra, đã sắp thoát ra được, thì Phó Bắc lại về nước, vẫn là không cách nào thực sự thoát ra

Kỳ thực giữa lúc đó Phó Bắc cũng đã từng trở về, khi bà nội Phó qua đời, nhà họ Phó rối thành một nùi, đó là một mùa đông lạnh lẽo, gió lạnh giang thành như dao cắt. Kiều Tây đang làm bài thi cuối kỳ ở trường, thi xong nghe được tin lập tức chạy về đại viện, nhưng không thấy Phó Bắc đâu, nửa đêm cô lén lút chạy vào nhà họ Phó, còn chưa kịp hỏi một câu, Phó Bắc đã để cô quay về

Cô không chịu đi, là bị mẹ Trần kéo đi

Lương Ngọc Chỉ canh trước cửa nhà họ Phó không cho cô vào, nói vẻ xa cách lạnh nhạt: "Đừng làm khó con bé."

Cho đến khi lại xuất ngoại, cô cũng chưa từng gặp lại Phó Bắc

Mọi chuyện đề có nguyên nhân, dù sao cũng phải có lý do nào đó, hai năm đầu cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, biết được Phó Bắc học ở đâu sau đó cô còn qua Mỹ một chuyến, nhưng vẫn luôn không có đáp án, hiện tại sẽ không suy nghĩ nữa, không có ý nghĩa gì, nói đi nói lại, cũng chỉ là một sự lựa chọn mà thôi

Có người xuất phát từ nỗi khổ riêng, nhưng sẽ có người chịu tủi thân, một đoạn tình cảm thì phải có hai người cùng gánh vác

Kiều Tây vẫn mặc kệ Phó Bắc như cũ, mặc cô ấy một thân quần áo ẩm ướt, cô làm chuyện của mình, nơi Phó Bắc đứng đã có nước đọng, tụ lại thành một vũng, ướt hết cả người. Bỗng Kiều Tây cũng phản ứng kịp trên người mình vừa mới bị người này ôm lấy

Cô xem như cũng có lương tâm, mang ly nước ấm đến

Phó Bắc nâng tay nhận lấy, chỉ không ngờ bàn tay lạnh như băng chạm vào tay cô, cô nhanh chóng rút tay lại, suýt làm rơi cái ly xuống

"Thời gian không còn sớm nữa." Cô nói, ý muốn đuổi người

Dường như Phó Bắc lại nghe như không hiểu, chậm rãi uống hết nước, nói: "Thứ hai tuần sau sinh nhật ông nội."

Kiều Tây ngẩn người, hồi lâu, ừ một tiếng

"Có đến không?" Phó Bắc hỏi, rõ ràng có chút đề tài không thể nói rõ trực tiếp trong lúc này, nên tránh đi, chuyển sang đề tài khác

"Để xem sao." Kiều Tây không hứng thú lắm, vẻ mặt bình tĩnh

Cô không có ý giữ người lại, vừa nhắc đến người nhà họ Phó thì không muốn nhiều lời thêm, lạnh nhạt đi về phòng

Phó Bắc ở phía sau đột nhiên nhẹ gọi: "Kiều Tây - -"

Cô không lên tiếng, nhưng dừng lại bước chân

Phó Bắc bình tĩnh nói: "Ngày khác có thời gian có thể nói chuyện chút không?"

Biết bây giờ Kiều Tây tạm thời không muốn quan tâm, nghĩ muốn hòa hoãn một chút

Kiều Tây lập tức vào phòng, không nói một lời

Phó Bắc rời đi lúc rạng sáng, lúc đi Kiều Tây còn chưa ngủ, nghe được tiếng động bên ngoài vang lên, cô trở mình lật người qua lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ tối om, mưa lại lần nữa rơi xuống, tí tách làm người phiền chán, bóng đêm dày đặc che khuất dãy nhà cao tầng đối diện

Năm nay là đại thọ bảy mươi của ông nội Phó, đối với việc này rất là long trọng, dường như đã được lên kế hoạch chuẩn bị từ đầu năm nay, đến lúc đó sẽ mở tiệc chiêu đãi bạn bè người thân và đối tác làm ăn, phàm là người quan trọng có chút quan hệ với nhà họ Phó thì đều sẽ đến

Lần này ông nội Phó suy xét chu đáo, đặc biệt gửi thư mời riêng đến nhà, vẫn là ba Phó tự mình đưa đến

Vốn Kiều Tây còn đang do dự có đi hay không, bây giờ thì không thể không đi rồi

Tham gia tiệc đại thọ, chắc chắn phải tặng quà mừng, cô hẹn Đường Nghệ đi chọn quà giúp mình, mua trà làm quà tặng

"Làm long trọng vậy sao, đây là muốn hạ hết vốn gốc hả, tùy tiện mua một món cũng có thể bằng tiền sinh hoạt nửa năm của mình rồi." Đường Nghệ hỏi, nhìn mấy hộp trà sang quý trong tủ kính mà cảm thán, mấy lá trà này có thể xem như lá vàng luôn rồi

Kiều Tây không trả lời, chỉ tùy tiện chỉ hai loại trà hỏi: "Bạch trà già và Kim tuấn mi, chọn cái nào tốt hơn?"

(- Bạch trà già (Trà trắng cũ) hay còn gọi trà vàng trắng là loại được lưu trữ trong nhiều năm của bạch trà. Các loại trà thông thường thì có hạn dùng trong hai năm, riêng bạch trà thì để càng lâu càng thơm và êm dịu hơn, tính chất trà cũng chuyển từ lạnh sang ấm, thường bạch trà để năm sáu năm mới đếm được, để đến 20 năm đã rất hiếm. Tại lễ hội văn hóa và nghệ thuật trà quốc tế Yuyuan năm 2011 tại thượng hải, đã có moojy miếng bánh bạch trà già được cất giữ trong 20 năm, trọng lượng tịnh là 375gr, được bán với giá 188.000 tệ

- Kim tuấn mi hay Trà đại hồng bao là một loại trà đen được trồng trên núi Vũ Di. Theo truyền thuyết, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di (Wuyi) chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Loại trà này vì thế có tên là Đại Hồng Bào. Cái tên Kim tuấn mi là vì dựa vào hình dạng lá trà dài nhỏ gọn như chân mày và màu nước trà vàng óng mà đặt tên. Cứ 500g Kim tuấn mi cần hàng chục nghìn búp trà tươi, các công đoạn chế biến trà đều được làm thủ công. Đây là một trong những loại trà quý và đắt nhất thế giới

Cả hai trà này đều có nguồn gốc ở tỉnh Phúc Kiến.)(trích Baike, wiki)

Đường Nghệ tới gần xem giá, liền líu lưỡi, cô biết nhà họ Kiều có tiền, nhưng bình thường Kiều Tây rất giản dị, cuộc sống không khác gì như người bình thường, vừa ra tay đã mua một hộp trà giá đắt đến vậy, dụng tâm lựa chọn như vậy, không giống tác phong bình thường của Kiều Tây chút nào

"Người rất quan trọng sao?" Đường Nghệ dùng khuỷu tay nhẹ đẩy đẩy cô, chớp chớp mắt trêu chọc, cười đầy thâm ý

Kiều Tây thu lại sắc mặt, liếc cô một cái: "Là một bề trên, đã bảy mươi tuổi rồi."

"Cậu cứ giả vờ không hiểu đi, vừa mới hỏi cậu có phải họ hàng trong nhà không, cậu nói không phải, không phải họ hàng thì để tâm vậy..." Đường Nghệ cười cười, không nói tiếp

Kiều Tây không giải thích, nhướng mày hờ hững

Trong giới phú nhị đại ở Giang Thành, cô được xem như là người khá khiêm tốn, không khoe của không mặc đồ hiệu phô trương, nhất là sau khi vào đại học, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không vào nơi sang trọng, không muốn có liên quan gì với những người đó. Bạn bè chung quanh biết nhà họ Kiều giàu có, nhưng không biết giàu có sung túc đến đâu, sau khi tiếp xúc thì đều xem cô như người bình thường mà đối đãi

Đường Nghệ biết ý cũng không đào sâu hơn, nghĩ nghĩ: "Chọn Kim tuấn mi đặc biệt đi, đại hồng bao, phong bì đỏ, có không khí vui mừng."

Nhân viên lập tức lấy hộp trà mang đi đóng gói, Kiều Tây đi qua tính tiền

Chỉ là vừa thanh toán xong, cửa tiệm được đẩy ra, có nhóm người tiến vào, trong đó còn có người chọc người chán ghét, Chu Giai Kỳ

Mọi người đều quen biết nhau, có nhân viên tiến lên tiếp đón, Kiều Tây chỉ nhàn nhàn gật gật đầu, không muốn giao thiệp nhiều, chuẩn bị cầm đồ đi về. Không ngờ Chu Giai Kỳ lại chậm rãi đi đến, liếc mắt nhìn nhìn bên ngoài túi trà, quái gỡ khẽ nói: "Đại thọ bảy mươi của ông nội Phó, cô tặng trà sao?"

Đoàn người còn đang đứng ở cửa bên kia, Kiều Tây nâng mắt nhìn, liếc qua cửa tiệm trống không, cô lười phản ứng lại với Chu Giai Kỳ, cô ta thích bới móc, không nói đôi câu thì không thoải mái

Đường Nghệ ở một bên nhìn ra vẻ không thích hợp, vội đến đứng bên cạnh Kiều Tây

"Cô ta nói gì vậy?" Đường Nghệ lặng lẽ hỏi

"Đừng để ý." Kiều Tây không vui thu hồi tầm mắt, nâng túi trà lên: "Không có gì, đi ra ngoài trước rồi lại nói."

Toàn bộ quá trình đều xem Chu Giai Kỳ như không khí, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn một cái

Hôm nay tâm tình Chu Giai Kỳ vốn rất tốt, giờ đây mặt như muốn lạnh cứng lại, thấy người muốn đi, trên mặt xả ra nụ cười khéo léo, nâng cao giọng: "Kiều Tây, không cùng mọi người hàn huyên chút sao, chị Phó cũng lập tức sẽ qua đến đó."

Mọi người nhìn qua bên này, cũng vừa khéo, cửa bị đẩy ra, Phó Bắc ở sau cửa đi vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện