Mơ Ước Hậu Vị
Chương 61: Mất tích
Tin Tâm Nhụy mất tích khiến Lạc Tử Hân cảm nhận được nguy cơ, nàng không ngốc đến mức tin rằng Tâm Nhụy chỉ ra ngoài làm việc. Trong chuyện này nhất định có ẩn tình, hẳn là có người muốn gây bất lợi với Tâm Nhụy nhưng dù sao đi nữa mục đích cuối cùng vẫn là vì đối phó nàng, vậy thì người này bắt Tâm Nhụy đi để làm gì?
Suy nghĩ một lúc thì trong lòng Lạc Tử Hân xuất hiện mấy người đáng nghi ngờ nhưng nhất thời không dám khẳng định.
Chẳng qua là Lạc Tử Hân cảm thấy có một người đáng nghi nhất trong đám người này, đó là Thuận phi vì lúc trước nàng ta từng bắt Tâm Nhụy để khiêu khích nàng, lần này khó đảm bảo không diễn lại trò cũ, nhưng nếu đúng như suy đoán của nàng thì lần này Thuận phi lại muốn làm gì đây?
Với lại làm sao nàng mới có thể xác định được chuyện này? Chuyện này không thể kéo dài, bằng không thì trong lúc đó không biết Tâm Nhụy sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng lập tức suy nghĩ kế sách, rồi gọi Tích Như tới nhỏ giọng dặn dò vài chuyện.
Sáng sớm hôm sau, trong Di Khôn Cung của Hoa tần truyền ra tin tức nói là trong cung có chuột, còn cắn hư hết quần áo của nàng ta. Tin tức này rất nhanh đã truyền đến chỗ hoàng hậu, buổi sáng thỉnh an hoàng hậu đặc biệt hỏi Hoa tần.
“Hoa tần, nghe nói trong cung ngươi có chuột?”
Hoa tần dồn sức gật đầu nói: “Sáng sớm nay thần thiếp vừa tỉnh lại thì thấy quần áo chuẩn bị cho hôm nay đã bị cắn rách. Thần thiếp thật sự sợ hãi, cũng may con chuột không có bò lên trên giường, nếu không thì......”
Hoa tần run rẩy, nhìn như rất hoảng sợ.
“Cũng không thể xem thường con chuột này, cắn rách quần áo là chuyện nhỏ, nếu như cắn người thì......” Lạc Tử Hân tiếp lời.
“Đáng lo nhất là dịch chuột, lỡ như phát sinh dịch bệnh thì đó không phải là chuyện đùa.” Thục phi ở một bên nhíu mày nhìn về phía hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương, xem ra thì tốt nhất là cho người kiểm tra kỹ tất cả các nơi trong cung mới yên tâm được.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu đồng ý nói: “Thục phi nói rất có lý, chuyện này không thể khinh thường, cần phải chú trọng.”
Dứt lời, hoàng hậu đã tuyên Thượng Cung cục, nói là muốn tiến hành quét dọn tất cả các cung điện trong hậu cung một lần để loại bỏ nạn chuột.
Mệnh lệnh vừa được ban xuống thì trong cung lại bắt đầu ồn ào lên, ngay hôm đó bọn thị vệ và thái giám quét dọn từng cung điện một, ngay cả tổng quản thái giám Phó công công và Vệ công công bên cạnh hoàng thượng cũng chủ động xin đi giết giặc, giúp đỡ Thượng Cung cục cùng nhau kiểm tra.
Quả nhiên lần kiểm tra này vẫn có chút hiệu quả, trừ Di Khôn Cung của Hoa tần ra thì mấy cung điện khác cũng phát hiện chuột, chỉ trong chốc lát thì Phó công công đã lập tức hạ lệnh mở rộng phạm vi lục soát.
Hôm nay thân thể Thuận phi hơi khó chịu nên xin hoàng hậu sáng nay không đi Kiền Ninh cung, nên lúc thức dậy thấy Phó Hổ mang theo người của Thượng Cung cục vào cửa cung thì giật nẩy mình, vội hỏi có chuyện gì.
“Nương nương, ngài có điều không biết, trong cung phát hiện có chuột, hoàng hậu nói vì lý do an toàn nên sai bọn nô tài kiểm tra các nơi trong cung để tránh nạn dịch chuột hại người.”
Thuận phi lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng nói: “Công công, nơi này của bổn cung không có chuột.”
Vệ Dịch Hiên cười híp mắt đi về phía trước mấy bước nói: “Thuận phi nương nương, vừa rồi trong lúc các nô tài kiểm tra thì phát hiện mấy chỗ trong cung đều có chuột nên hoàng hậu nương nương dặn dò phải kiểm tra hết các chỗ.”
“Chuyện này......” Thuận phi sửng sốt nhưng lại không có lý do gì để từ chối nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Hổ dẫn người ngang nhiên tiến vào bên trong.
Vẻ mặt Thuận phi có chút lo lắng, vừa thấy không còn bóng dáng của Phó Hổ thì vội vàng thì thầm vài câu vào tai cung nữ bên cạnh, cung nữ kia gật đầu một cái rồi nhanh nhẹn lui xuống.
Mặc dù hành động này của Thuận phi rất nhỏ nhưng vẫn bị Vệ Dịch Hiên đang kiểm tra ở một bên thấy, thầm nghĩ đúng như Ninh phi đoán, quả nhiên là Thuận phi có vấn đề.
Đội ngũ nhanh chóng kiểm tra tới hậu viện, chỉ là trong cung Thuận phi rất sạch sẽ, tra nửa ngày cũng không phát hiện ra dấu vết của một con chuột nào.
“Các vị công công cực khổ rồi, xem ra Bách Linh cung của chúng ta cũng không có nạn chuột, các vị có thể đi kiểm tra cung điện khác rồi.” Cung nữ Vận Thần cười nói.
Phó Hổ ừ một tiếng, hai mắt vẫn nhìn ngó xung quanh rồi đột nhiên đôi mắt dừng lại ở một gian phòng bị khóa chặt, ngón tay chỉ vào nơi đó nói: “Mở gian phòng này ra xem.”
Vừa nói xong thì thấy sắc mặt Vận Thần hơi biến đổi, mặc dù biến hóa cực nhỏ nhưng vẫn rơi vào mắt Vệ Dịch Hiên, trong lòng thầm hiểu ra vài chuyện.
Chỉ thấy trong nháy mắt vẻ mặt Vận Thần đã khôi phục lại bình thường cười nói: “Công công, thật là không khéo, ổ khóa cửa này hôm qua đột nhiên bị hư mở không ra, đang chuẩn bị sửa nên tạm thời không mở ra được.”
Phó Hổ khẽ nhíu mày, bước mấy bước đến gần nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vận Thần đi tới trước mặt Phó Hổ, không biết vô tình hay cố ý chắn trước cửa nói: “Phó công công, trong phòng này không có đồ, là gian phòng trống. Hơn nữa cả Bách Linh cung cũng không có tìm ra một con chuột nào nên gian phòng này nhất định sẽ không có cái gì, ngài yên tâm đi.”
Phó Hổ nửa tin nửa ngờ nhìn gian phòng mấy lần nhưng ngẫm lại thì cũng thấy có lý, huống chi khóa cửa này cũng có chút phiền toái nên gật đầu một cái rồi dẫn người rời đi.
Vận Thần thở ra một hơi, bộ dạng thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt còn cố ý liếc nhìn căn phòng kia mấy lần. Vẻ mặt của Vận Thần đã sớm bị Vệ Dịch Hiên chú ý tới, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Ban đêm, trong Bách Linh cung xuất hiện một vị khách không mời mà đến, một người áo đen bịt mặt. Khi hắn đến gần căn phòng bị khóa kia thì nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên trong, người áo đen vội ẩn vào một góc tường nhìn vào trong thông qua khe hở của cửa sổ.
Bên trong có một cô nương đang ngồi, hai tay bị trói ra sau, hai mắt trợn to sợ hãi, mà đứng ở trước mặt nàng là Thuận phi và một nam tử ăn mặc như thị vệ.
Đôi mắt người áo đen ngoài cửa sổ chợt lóe, quả nhiên không ngoài dự đoán, Tâm Nhụy bị Thuận phi bắt đi. Người áo đen kia chính là Vệ Dịch Hiên, ban ngày lúc kiểm tra nạn chuột thì đã nhìn ra manh mối nên đã nói với Ninh phi. Ninh phi cũng đưa ra phương pháp cứu người nhưng Vệ Dịch Hiên cảm thấy nên làm thêm chút gì đó, chỉ là những lời này hắn không có nói thẳng với Ninh phi. Vậy nên tối nay mới xuất hiện người áo đen ở bên ngoài phòng.
Vệ Dịch Hiên suy nghĩ một lát mới nhớ ra được người thị vệ trong phòng kia chính là Ngự tiền thị vệ Lưu Siêu Bình, không ngờ hắn lại cùng phe với Thuận phi.
“Tâm Nhụy, chỉ cần ngươi thừa nhận thì sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, sao ngươi lại miễn cưỡng hết sức chống đỡ?” Thuận phi nói với Tâm Nhụy.
Tâm Nhụy lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Thuận phi nương nương, Ninh phi nương nương thật sự không có cấu kết với ngoại bang.”
“Ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Muốn chết hay sống chỉ bằng một câu nói, bổn cung không có nhiều kiên nhẫn.” Thuận phi tức giận nói.
Lưu Siêu Bình ở một bên nhẹ nhàng kéo tay áo Thuận phi nói: “Ngươi đừng quá kích động, chuyện này không thể vội vàng được.”
Thuận phi xoay người lại nói: “Sao có thể không vội, ngươi không thấy hôm nay Phó Hổ đã dẫn người tới lục soát cung, tuy nói là lục soát chuột nhưng nếu để hắn phát hiện Tâm Nhụy ở chỗ này thì nhất định khó mà giao phó.”
Thuận phi liếc nhìn Tâm Nhụy, khắp người đều có thương tích, bộ dạng này nhất định không thể để cho người khác thấy.
“An Dung, ngươi đừng vội, có nóng vội thì cũng không có cách.” Lưu Siêu Bình an ủi vỗ nhẹ bả vai nàng ta.
“Vậy ngươi nghĩ cách đi, chuyện đã đến mức này thì không thể đưa nha đầu này trở về được.” Thuận phi cực kỳ tức giận.
“Được rồi, chuyện này giao cho ta.” Lưu Siêu Bình vỗ vỗ lưng Thuận phi dỗ dành nàng ta.
Thì ra Thuận phi qua lại với Lưu Siêu Bình, Vệ Dịch Hiên lộ ra nụ cười, có kịch hay để xem rồi.
Lưu Siêu Bình cười âm hiểm đi tới chỗ Tâm Nhụy rồi đột nhiên bóp cổ nàng ta nói: “Tâm Nhụy cô nương, thời gian ngươi vào cung cũng không ngắn, phải hiểu được thức thời, chỉ cần ngươi khai báo Ninh phi cấu kết ngoại bang bất trung với nước Đại Vũ thì ngươi sẽ không có chuyện gì, còn có thể ở trong cung ăn ngon ở tốt. Nhưng nếu như ngươi vẫn luôn cố chấp như vậy thì trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ chỉ có một con đường chết, bởi vì ngươi biết bí mật của Thuận phi nương nương và ta, ngươi không thể nào sống sót đi ra ngoài. Trừ phi, ngươi là người của nương nương.”
Lưu Siêu Bình dừng một chút, liếc mắt nhìn Tâm Nhụy nói thêm: “Ngươi là người thông minh nên biết lựa chọn như thế nào.”
Vệ Dịch Hiên đứng ngoài cửa sổ hít một ngụm khí lạnh, Thuận phi thật ác độc, thậm chí ngay cả chuyện bịa đặt chứng cứ để hãm hại cũng có thể làm ra, thật là đáng sợ, may là hôm nay suy nghĩ nhiều nên tới dò xét trước.
“Phi, ta chết cũng không làm như vậy.” Tâm Nhụy hung hăng phun một ngụm rồi quay mặt đi không nói lời nào.
“Ngươi......” Thuận phi tức giận dậm chân, lại bị Lưu Siêu Bình giữ chặt.
“Tâm Nhụy cô nương thà chết vinh còn hơn sống nhục sao, ngươi quật cường như thế cũng không có chỗ gì tốt.” Lưu Siêu Bình cười gằn nói “Đi theo Thuận phi nương nương, nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tâm Nhụy quay đầu, cười lạnh: “Đi theo các ngươi? Đi theo các ngươi tạo phản sao? Nói Ninh phi nương nương chúng ta tạo phản, ta thấy Lưu Siêu Bình ngươi mới là người tạo phản, ngươi còn nuôi nhiều sát thủ như vậy, ngươi mới là gian tặc.”
Chỉ nghe một tiếng “bốp”, Thuận phi đã tát Tâm Nhụy một cái, tức giận nói: “Nha đầu thối, ngươi dám nghe lén chúng ta nói chuyện?”
Tâm Nhụy cười ha hả: “Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, ta không có nghe lén, là các ngươi nói chuyện không chú ý.”
Xem ra Tâm Nhụy ôm lòng muốn chết rồi, nếu không sẽ không càn rỡ chống cự thậm chí là nói năng lỗ mãng như vậy. Vệ Dịch Hiên không khỏi toát mồ hôi vì nàng. Thầm nghĩ, Tâm Nhụy là một lòng trung thành với Ninh phi, là một nha đầu tốt, không uổng công trước kia đã cứu nàng ra khỏi lúc nước sôi lửa bỏng.
“Giỏi cho nha đầu thối mồm miệng lanh lợi, nếu như ngươi thành người của ta rồi xem ngươi còn ngông cuồng như vậy không.” Khóe miệng Lưu Siêu Bình nhếch lên, liếc mắt nhìn Thuận phi.
Thuận phi gật đầu, xoay người đi như ngầm đồng ý với lời nói của hắn.
Lưu Siêu Bình cười gằn, đi tới chỗ Tâm Nhụy, đưa tay đến trước ngực nàng dùng sức xé xuống, lập tức kéo rách vạt áo trước người nàng lộ ra áo lót.
“Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Tâm Nhụy lập tức trở nên trắng bệch, vặn vẹo hai tay bị trói ra sức giãy giụa.
“Làm gì? Để cho ngươi trở thành người của ta, lúc đó ta xem ngươi còn dám không nghe lời hay không.” Lưu Siêu Bình cười gằn, bàn tay đưa về phía ngực nàng.
Suy nghĩ một lúc thì trong lòng Lạc Tử Hân xuất hiện mấy người đáng nghi ngờ nhưng nhất thời không dám khẳng định.
Chẳng qua là Lạc Tử Hân cảm thấy có một người đáng nghi nhất trong đám người này, đó là Thuận phi vì lúc trước nàng ta từng bắt Tâm Nhụy để khiêu khích nàng, lần này khó đảm bảo không diễn lại trò cũ, nhưng nếu đúng như suy đoán của nàng thì lần này Thuận phi lại muốn làm gì đây?
Với lại làm sao nàng mới có thể xác định được chuyện này? Chuyện này không thể kéo dài, bằng không thì trong lúc đó không biết Tâm Nhụy sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng lập tức suy nghĩ kế sách, rồi gọi Tích Như tới nhỏ giọng dặn dò vài chuyện.
Sáng sớm hôm sau, trong Di Khôn Cung của Hoa tần truyền ra tin tức nói là trong cung có chuột, còn cắn hư hết quần áo của nàng ta. Tin tức này rất nhanh đã truyền đến chỗ hoàng hậu, buổi sáng thỉnh an hoàng hậu đặc biệt hỏi Hoa tần.
“Hoa tần, nghe nói trong cung ngươi có chuột?”
Hoa tần dồn sức gật đầu nói: “Sáng sớm nay thần thiếp vừa tỉnh lại thì thấy quần áo chuẩn bị cho hôm nay đã bị cắn rách. Thần thiếp thật sự sợ hãi, cũng may con chuột không có bò lên trên giường, nếu không thì......”
Hoa tần run rẩy, nhìn như rất hoảng sợ.
“Cũng không thể xem thường con chuột này, cắn rách quần áo là chuyện nhỏ, nếu như cắn người thì......” Lạc Tử Hân tiếp lời.
“Đáng lo nhất là dịch chuột, lỡ như phát sinh dịch bệnh thì đó không phải là chuyện đùa.” Thục phi ở một bên nhíu mày nhìn về phía hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương, xem ra thì tốt nhất là cho người kiểm tra kỹ tất cả các nơi trong cung mới yên tâm được.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu đồng ý nói: “Thục phi nói rất có lý, chuyện này không thể khinh thường, cần phải chú trọng.”
Dứt lời, hoàng hậu đã tuyên Thượng Cung cục, nói là muốn tiến hành quét dọn tất cả các cung điện trong hậu cung một lần để loại bỏ nạn chuột.
Mệnh lệnh vừa được ban xuống thì trong cung lại bắt đầu ồn ào lên, ngay hôm đó bọn thị vệ và thái giám quét dọn từng cung điện một, ngay cả tổng quản thái giám Phó công công và Vệ công công bên cạnh hoàng thượng cũng chủ động xin đi giết giặc, giúp đỡ Thượng Cung cục cùng nhau kiểm tra.
Quả nhiên lần kiểm tra này vẫn có chút hiệu quả, trừ Di Khôn Cung của Hoa tần ra thì mấy cung điện khác cũng phát hiện chuột, chỉ trong chốc lát thì Phó công công đã lập tức hạ lệnh mở rộng phạm vi lục soát.
Hôm nay thân thể Thuận phi hơi khó chịu nên xin hoàng hậu sáng nay không đi Kiền Ninh cung, nên lúc thức dậy thấy Phó Hổ mang theo người của Thượng Cung cục vào cửa cung thì giật nẩy mình, vội hỏi có chuyện gì.
“Nương nương, ngài có điều không biết, trong cung phát hiện có chuột, hoàng hậu nói vì lý do an toàn nên sai bọn nô tài kiểm tra các nơi trong cung để tránh nạn dịch chuột hại người.”
Thuận phi lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng nói: “Công công, nơi này của bổn cung không có chuột.”
Vệ Dịch Hiên cười híp mắt đi về phía trước mấy bước nói: “Thuận phi nương nương, vừa rồi trong lúc các nô tài kiểm tra thì phát hiện mấy chỗ trong cung đều có chuột nên hoàng hậu nương nương dặn dò phải kiểm tra hết các chỗ.”
“Chuyện này......” Thuận phi sửng sốt nhưng lại không có lý do gì để từ chối nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Hổ dẫn người ngang nhiên tiến vào bên trong.
Vẻ mặt Thuận phi có chút lo lắng, vừa thấy không còn bóng dáng của Phó Hổ thì vội vàng thì thầm vài câu vào tai cung nữ bên cạnh, cung nữ kia gật đầu một cái rồi nhanh nhẹn lui xuống.
Mặc dù hành động này của Thuận phi rất nhỏ nhưng vẫn bị Vệ Dịch Hiên đang kiểm tra ở một bên thấy, thầm nghĩ đúng như Ninh phi đoán, quả nhiên là Thuận phi có vấn đề.
Đội ngũ nhanh chóng kiểm tra tới hậu viện, chỉ là trong cung Thuận phi rất sạch sẽ, tra nửa ngày cũng không phát hiện ra dấu vết của một con chuột nào.
“Các vị công công cực khổ rồi, xem ra Bách Linh cung của chúng ta cũng không có nạn chuột, các vị có thể đi kiểm tra cung điện khác rồi.” Cung nữ Vận Thần cười nói.
Phó Hổ ừ một tiếng, hai mắt vẫn nhìn ngó xung quanh rồi đột nhiên đôi mắt dừng lại ở một gian phòng bị khóa chặt, ngón tay chỉ vào nơi đó nói: “Mở gian phòng này ra xem.”
Vừa nói xong thì thấy sắc mặt Vận Thần hơi biến đổi, mặc dù biến hóa cực nhỏ nhưng vẫn rơi vào mắt Vệ Dịch Hiên, trong lòng thầm hiểu ra vài chuyện.
Chỉ thấy trong nháy mắt vẻ mặt Vận Thần đã khôi phục lại bình thường cười nói: “Công công, thật là không khéo, ổ khóa cửa này hôm qua đột nhiên bị hư mở không ra, đang chuẩn bị sửa nên tạm thời không mở ra được.”
Phó Hổ khẽ nhíu mày, bước mấy bước đến gần nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vận Thần đi tới trước mặt Phó Hổ, không biết vô tình hay cố ý chắn trước cửa nói: “Phó công công, trong phòng này không có đồ, là gian phòng trống. Hơn nữa cả Bách Linh cung cũng không có tìm ra một con chuột nào nên gian phòng này nhất định sẽ không có cái gì, ngài yên tâm đi.”
Phó Hổ nửa tin nửa ngờ nhìn gian phòng mấy lần nhưng ngẫm lại thì cũng thấy có lý, huống chi khóa cửa này cũng có chút phiền toái nên gật đầu một cái rồi dẫn người rời đi.
Vận Thần thở ra một hơi, bộ dạng thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt còn cố ý liếc nhìn căn phòng kia mấy lần. Vẻ mặt của Vận Thần đã sớm bị Vệ Dịch Hiên chú ý tới, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Ban đêm, trong Bách Linh cung xuất hiện một vị khách không mời mà đến, một người áo đen bịt mặt. Khi hắn đến gần căn phòng bị khóa kia thì nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên trong, người áo đen vội ẩn vào một góc tường nhìn vào trong thông qua khe hở của cửa sổ.
Bên trong có một cô nương đang ngồi, hai tay bị trói ra sau, hai mắt trợn to sợ hãi, mà đứng ở trước mặt nàng là Thuận phi và một nam tử ăn mặc như thị vệ.
Đôi mắt người áo đen ngoài cửa sổ chợt lóe, quả nhiên không ngoài dự đoán, Tâm Nhụy bị Thuận phi bắt đi. Người áo đen kia chính là Vệ Dịch Hiên, ban ngày lúc kiểm tra nạn chuột thì đã nhìn ra manh mối nên đã nói với Ninh phi. Ninh phi cũng đưa ra phương pháp cứu người nhưng Vệ Dịch Hiên cảm thấy nên làm thêm chút gì đó, chỉ là những lời này hắn không có nói thẳng với Ninh phi. Vậy nên tối nay mới xuất hiện người áo đen ở bên ngoài phòng.
Vệ Dịch Hiên suy nghĩ một lát mới nhớ ra được người thị vệ trong phòng kia chính là Ngự tiền thị vệ Lưu Siêu Bình, không ngờ hắn lại cùng phe với Thuận phi.
“Tâm Nhụy, chỉ cần ngươi thừa nhận thì sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, sao ngươi lại miễn cưỡng hết sức chống đỡ?” Thuận phi nói với Tâm Nhụy.
Tâm Nhụy lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Thuận phi nương nương, Ninh phi nương nương thật sự không có cấu kết với ngoại bang.”
“Ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Muốn chết hay sống chỉ bằng một câu nói, bổn cung không có nhiều kiên nhẫn.” Thuận phi tức giận nói.
Lưu Siêu Bình ở một bên nhẹ nhàng kéo tay áo Thuận phi nói: “Ngươi đừng quá kích động, chuyện này không thể vội vàng được.”
Thuận phi xoay người lại nói: “Sao có thể không vội, ngươi không thấy hôm nay Phó Hổ đã dẫn người tới lục soát cung, tuy nói là lục soát chuột nhưng nếu để hắn phát hiện Tâm Nhụy ở chỗ này thì nhất định khó mà giao phó.”
Thuận phi liếc nhìn Tâm Nhụy, khắp người đều có thương tích, bộ dạng này nhất định không thể để cho người khác thấy.
“An Dung, ngươi đừng vội, có nóng vội thì cũng không có cách.” Lưu Siêu Bình an ủi vỗ nhẹ bả vai nàng ta.
“Vậy ngươi nghĩ cách đi, chuyện đã đến mức này thì không thể đưa nha đầu này trở về được.” Thuận phi cực kỳ tức giận.
“Được rồi, chuyện này giao cho ta.” Lưu Siêu Bình vỗ vỗ lưng Thuận phi dỗ dành nàng ta.
Thì ra Thuận phi qua lại với Lưu Siêu Bình, Vệ Dịch Hiên lộ ra nụ cười, có kịch hay để xem rồi.
Lưu Siêu Bình cười âm hiểm đi tới chỗ Tâm Nhụy rồi đột nhiên bóp cổ nàng ta nói: “Tâm Nhụy cô nương, thời gian ngươi vào cung cũng không ngắn, phải hiểu được thức thời, chỉ cần ngươi khai báo Ninh phi cấu kết ngoại bang bất trung với nước Đại Vũ thì ngươi sẽ không có chuyện gì, còn có thể ở trong cung ăn ngon ở tốt. Nhưng nếu như ngươi vẫn luôn cố chấp như vậy thì trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ chỉ có một con đường chết, bởi vì ngươi biết bí mật của Thuận phi nương nương và ta, ngươi không thể nào sống sót đi ra ngoài. Trừ phi, ngươi là người của nương nương.”
Lưu Siêu Bình dừng một chút, liếc mắt nhìn Tâm Nhụy nói thêm: “Ngươi là người thông minh nên biết lựa chọn như thế nào.”
Vệ Dịch Hiên đứng ngoài cửa sổ hít một ngụm khí lạnh, Thuận phi thật ác độc, thậm chí ngay cả chuyện bịa đặt chứng cứ để hãm hại cũng có thể làm ra, thật là đáng sợ, may là hôm nay suy nghĩ nhiều nên tới dò xét trước.
“Phi, ta chết cũng không làm như vậy.” Tâm Nhụy hung hăng phun một ngụm rồi quay mặt đi không nói lời nào.
“Ngươi......” Thuận phi tức giận dậm chân, lại bị Lưu Siêu Bình giữ chặt.
“Tâm Nhụy cô nương thà chết vinh còn hơn sống nhục sao, ngươi quật cường như thế cũng không có chỗ gì tốt.” Lưu Siêu Bình cười gằn nói “Đi theo Thuận phi nương nương, nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tâm Nhụy quay đầu, cười lạnh: “Đi theo các ngươi? Đi theo các ngươi tạo phản sao? Nói Ninh phi nương nương chúng ta tạo phản, ta thấy Lưu Siêu Bình ngươi mới là người tạo phản, ngươi còn nuôi nhiều sát thủ như vậy, ngươi mới là gian tặc.”
Chỉ nghe một tiếng “bốp”, Thuận phi đã tát Tâm Nhụy một cái, tức giận nói: “Nha đầu thối, ngươi dám nghe lén chúng ta nói chuyện?”
Tâm Nhụy cười ha hả: “Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, ta không có nghe lén, là các ngươi nói chuyện không chú ý.”
Xem ra Tâm Nhụy ôm lòng muốn chết rồi, nếu không sẽ không càn rỡ chống cự thậm chí là nói năng lỗ mãng như vậy. Vệ Dịch Hiên không khỏi toát mồ hôi vì nàng. Thầm nghĩ, Tâm Nhụy là một lòng trung thành với Ninh phi, là một nha đầu tốt, không uổng công trước kia đã cứu nàng ra khỏi lúc nước sôi lửa bỏng.
“Giỏi cho nha đầu thối mồm miệng lanh lợi, nếu như ngươi thành người của ta rồi xem ngươi còn ngông cuồng như vậy không.” Khóe miệng Lưu Siêu Bình nhếch lên, liếc mắt nhìn Thuận phi.
Thuận phi gật đầu, xoay người đi như ngầm đồng ý với lời nói của hắn.
Lưu Siêu Bình cười gằn, đi tới chỗ Tâm Nhụy, đưa tay đến trước ngực nàng dùng sức xé xuống, lập tức kéo rách vạt áo trước người nàng lộ ra áo lót.
“Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Tâm Nhụy lập tức trở nên trắng bệch, vặn vẹo hai tay bị trói ra sức giãy giụa.
“Làm gì? Để cho ngươi trở thành người của ta, lúc đó ta xem ngươi còn dám không nghe lời hay không.” Lưu Siêu Bình cười gằn, bàn tay đưa về phía ngực nàng.
Bình luận truyện