Mơ Ước Hậu Vị

Chương 68: Hoa lan



Sau khi Sở Lăng Thiên chết, quả thật Lạc Tử Hân hơi suy sụp một chút. Thay vì nói là suy sụp, không bằng nói là chua xót trong lòng. Chỉ là, nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lại quay trở về cuộc sống hậu cung như lang như hổ.

Vậy mà, vừa mới ổn định tâm trạng, lại nghe được tin Quý phi nương nương mang thai.

Hôm đó đến chỗ Quý phi thỉnh an và chúc mừng, thấy vẻ mặt bình an khỏe mạnh của Quý phi, vẫn vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng như cũ. Điều này cũng phù hợp với tính cách thường ngày của Quý phi. Trước đây, nàng không thích nói nhiều với người khác, nhưng bỗng ngày hôm nay lại giữ Lạc Tử Hân ở lại, tán gẫu không ít.

“Dạo này Ninh phi nhận được rất nhiều thánh sủng, chắc chắn sẽ nhanh có con nối dòng thôi.” Quý phi cười nhạt.

Lạc Tử Hân mỉm cười, cung kính nói: “Thần thiếp không dám.”

Quý phi lạnh nhạt nói: “Có gì mà dám hay không dám, hoàng thượng muốn người nào có con, đây cũng không phải chuyện mà ta và ngươi có thể quyết định, đúng không? Chỉ là, bổn cung cảm thấy, hoàng thượng ân sủng ngươi cũng không ít, có con thêm lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Thần thiếp cảm tạ lời chúc tốt lành của Quý phi nương nương.” Lạc Tử Hân buông mi mắt, nói.

Vị Quý phi này kiêu ngạo lên tận trời, trên mặt rất ít khi nở nụ cười, nhưng hôm nay, trước mặt Lạc Tử Hân, lại cười rất nhiều lần, chuyện này khiến nàng hơi bất ngờ.

“Đúng rồi, nghe nói trong sân của muội muội trồng không ít hoa lan?” Quý phi hỏi.

Lạc Tử Hân ngẩn ra, hiển nhiên là không hiểu tại sao Quý phi lại đột nhiên nhắc tới hoa lan, nhưng cũng không kịp suy nghĩ, liền nói: “Đúng là thần thiếp có trồng một ít hoa lan.”

Quý phi cười cười, nói: “Hoa lan rất đẹp, bổn cung cũng rất thích hoa lan, không biết muội muội có nguyện ý bỏ đồ yêu thích hay không, tặng bổn cung mấy chậu cây chứ?”

Trong lòng Lạc Tử Hân hơi hồi hộp, chỉ là, chuyện hoa lan trong Thanh Dương cung của nàng cũng không phải bí mật gì. Nhưng mà đột nhiên Quý phi muốn xin hoa lan của nàng, cảm thấy hơi khó hiểu. Theo nàng biết, Quý phi rất ít trồng hoa trong sân, hình như cũng không thích hoa lắm, tại sao lại đột nhiên xin nàng hoa lan. Vì không biết chuyện gì nên đáy lòng nàng vẫn cứ mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không nói được gì.

“Có phải yêu cầu của bổn cung quá đột ngột hay không, muội muội không nỡ sao?” Quý phi cười nhạt.

“Làm sao có thể, chỉ là một chậu hoa lan, nếu Quý phi nương nương thích, thần thiếp lập tức sai người đưa một chậu tới.” Lạc Tử Hân mỉm cười.

Quý phi hài lòng, ngả người về phía sau, ừ nhẹ một tiếng, rồi cho người lấy điểm tâm, mời Lạc Tử Hân ăn một chút, xem ra tâm tình không tệ.

Từ chỗ Quý phi ra ngoài, Lạc Tử Hân liền để cho Tâm Nhụy chọn một chậu hoa lan đã nở không tệ lắm đưa đến chỗ Quý phi.

Quý phi mang thai, tất nhiên trong lòng hoàng thượng cực kỳ vui mừng, số lần đến tẩm cung của Quý phi vẫn nhiều chứ không ít đi. Gần đây, phi tử mang thai cũng có không ít, nhưng thật sự có thể sinh đẻ thuận lợi, lại gần như không có. Cho nên hiện tại, ngoại trừ Ôn tần, lại thêm Quý phi có thai, dĩ nhiên là hoàng thượng phải quan tâm chu đáo.

Được hoàng thượng sủng ái, Quý phi càng thêm kiêu căng. Hoàng thượng cũng yêu thương nàng, có lẽ vì thế mà nàng không đến chỗ hoàng hậu vào sáng sớm. Ôn tần cũng được ân sủng, nhưng không hề làm như vậy. Cho nên rất nhiều lần, mỗi khi hoàng hậu nhắc tới Quý phi, đáy mắt lại hiện lên một tia ghen ghét, đố kị.

Một buổi sáng an lành, nhưng xem ra tâm tình hoàng hậu cũng không tốt, giọng nói sắc bén hơn ngày thường không ít. Chúng phi ngồi phía dưới, thấy hoàng hậu như thế, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ khúm núm nghe theo lời của nàng..., cũng tránh chọc nàng tức giận.

“Hôm nay trong cung có hai phi tử có thai, phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là các loại hoa cỏ.... Ôn tần, nghe nói ngươi cũng trồng không ít hoa trong cung mình đúng không?” Hoàng hậu nói với Trình Ngọc Dao.

Ôn tần gật đầu một cái, nói: “Đúng là có trồng, nhưng cũng không nhiều, đã mời thái y đến xem, không có gì đáng ngại cả.”

Hoàng hậu khẽ vuốt cằm, nói: “Vậy thì tốt, ngược lại là Ninh phi, Thanh Dương cung của ngươi cũng trồng không ít hoa đấy, Ôn tần thường đến chỗ của ngươi, ngươi cũng phải chú ý một chút, đặc biệt là hoa lan.”

Khi hoàng hậu nói đến hoa lan thì tròng mắt hơi sắc bén, Lạc Tử Hân hơi ngẩn ra. Cũng không phải ngày đầu tiên nàng trồng hoa lan, mà Ôn tần cũng đã mang thai được năm tháng, hôm nay mới nói đến hoa lan, điều này cũng thật không bình thường.

Chuyện này không khỏi khiến nàng nhớ lại chuyện Quý phi xin hoa lan mấy ngày trước, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.

“Thần thiếp sẽ cố gắng chú ý hết mức, tạ hoàng hậu nương nương đã nhắc nhở.” Lạc Tử Hân nói.

Nét bực bội, lạnh lẽo, tàn bạo trong mắt hoàng hậu cũng không vì những lời này của nàng mà biến mất, tùy ý tán gẫu vài chuyện khác rồi để chúng phi rời đi, nhưng lại giữ lại một mình Lạc Tử Hân.

“Ninh phi, bổn cung đã nói những loại hoa lan trong cung ngươi sẽ hại con nối dòng của hoàng thượng, ngươi vẫn cứ kiên quyết giữ lại chúng sao?” Những người khác vừa mới đi, hoàng hậu liền nói, giọng nói vẫn lạnh lẽo, cứng rắn.

“Không phải thần thiếp kiên quyết, nếu như nương nương lo lắng, trước khi sinh con, thần thiếp sẽ không để Ôn tần đến Thanh Dương cung, như vậy sẽ không phải lo lắng nữa.” Lạc Tử Hân vội nói, trong lòng không ngừng suy đoán ý định của hoàng hậu.

Đột nhiên hoàng hậu đập tay vịn ghế, tức giận nói: “Bổn cung muốn ngươi bỏ hoa lan, ngươi lại càng muốn làm trái ý bổn cung đúng không?”

Lạc Tử Hân chấn động, lập tức đứng lên, quỳ xuống, nói: “Thần thiếp không dám.”

“Không dám, không dám ngươi còn sai người đưa những thứ hoa lan này cho bổn cung, ngươi có biết, thứ bổn cung ghét nhất chính là hoa lan.” Hoàng hậu chợt nâng cao giọng, vẻ mặt giận dữ.

“Hoàng hậu, thần thiếp không hề đưa...” Lạc Tử Hân nói một nửa rồi đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng chợt phát hiện mấy ngày trước có đưa một chậu hoa lan cho Quý phi.

Chẳng lẽ Quý phi lại chuyển cho hoàng hậu, còn lấy danh nghĩa của nàng? Thường ngày nàng cũng ít khi gặp gỡ Quý phi, quan hệ hai người không tốt lắm nhưng cũng không tính là đối địch, vì cớ gì? Mà Quý phi muốn hại nàng chứ?

Thấy Lạc Tử Hân không nói lời nào, hoàng hậu càng tức giận: “Ngươi cũng biết, bổn cung thấy hoa lan là dị ứng, người cố ý muốn hại bổn cung sao?”

“Nhưng thần thiếp không hề đưa hoa cho hoàng hậu.” Lạc Tử Hân nói.

“Không? Quý phi đã nói rồi, hoa này là ngươi nhờ nàng thay mặt đưa cho bổn cung, ngươi dám nói ngươi không sao?” Sắc mặt hoàng hậu sa sầm.

Quả nhiên là Quý phi, Lạc Tử Hân thầm kinh hãi, vội nói: “Hoàng hậu, thần thiếp bị oan, Quý phi nương nương xin thần thiếp hoa lan, thần thiếp liền tặng nàng một chậu, cũng không phải nhờ nàng thay mặt gửi hoàng hậu.”

“Đúng là nói bậy nói bạ, ý ngươi nói là muốn ám chỉ Quý phi vu cáo, hãm hại ngươi? Bổn cung thấy, chính là trong lòng ngươi muốn gây rối.” Hoàng hậu mất hết lễ nghi, đứng bật dậy, vô cùng tức giận với Lạc Tử Hân.

Xem ra hoàng hậu đã nhất quyết cho rằng chuyện này là do nàng làm, dù cho mình giải thích như thế nào cũng vô dụng. Trong lòng Lạc Tử Hân cũng hơi hiểu, hoàng hậu cực kì căm ghét hoa lan, cũng không phải bởi vì dị ứng, mà bởi vì chuyện Lê Châu năm đó. Chẳng qua là hoàng hậu hận mình, cho nên dù nàng trong sạch như thế nào, chuyện này cũng sẽ giận lây tới nàng.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lạc Tử Hân, hoàng hậu lại mở miệng: “Bổn cung không muốn thấy hoa lan, hôm nay ngươi hãy phá hủy tất cả hoa lan đi.”

Không đợi Lạc Tử Hân phản ứng gì, hoàng hậu liền gọi người tiến vào: “Người đâu, hôm nay các ngươi hãy đến Thanh Dương cung đập nát tất cả hoa lan, một gốc cũng không được giữ lại.”

Trong lòng Lạc Tử Hân phát lạnh. Trước đây, mặc dù hoàng hậu nhằm vào nàng, nhưng tất cả đều âm thầm, ngoài sáng thì dịu dàng dễ gần. Bây giờ là lần đầu tiên giao chiến trực tiếp với nàng, xem ra, vị hoàng hậu này đã không nhẫn nại được nữa, nhất định phải trừ khử nàng.

Nhưng mà trong lòng Lạc Tử Hân cũng có suy tính. Nếu hoàng hậu ngươi đã đối xử với ta như thế, ta vốn cũng có ý định đoạt vị trí hoàng hậu này của ngươi, vậy thì nhìn xem hươu chết về tay ai đi.

Nghĩ như vậy, trong con ngươi bất ngờ lóe ánh sáng, vừa vặn chống lại đôi mắt sắc bén của hoàng hậu, trong phòng chợt có một bầu không khí vi diệu.

Hoàng hậu thật sự phái người đến Thanh Dương cung, tất cả hoa lan trong hậu viện đều bị đập bể, còn ảnh hưởng cả đến những chậu hoa khác, làm cho hậu viện trở nên bừa bãi.

Hoàng hậu còn để lại lời nói, muốn điều tra chặt chẽ tất cả chủng loại hoa cỏ trong Thanh Dương cung, nhìn xem có nguy hiểm khác hay không. Hành động này đã thể hiện rõ chính là nhằm vào Ninh phi, chỉ sợ sẽ tìm thấy không ít thứ, muốn chụp mũ vài tội danh lên đầu nàng, không giết chết nàng, hoàng hậu chắc là sẽ không bỏ qua.

Lạc Tử Hân nhìn cảnh hậu viện bị phá hoại, trong lòng thật sự cũng thấy buồn bã. Từ nhỏ nàng đã thích hoa lan, lúc ở nhà, trong nhà cũng trồng không ít hoa lan, hôm nay, thấy hoa lan mà mình yêu thích bị phá hủy thành như vậy, trong lòng tự nhiên có chút khó chịu.

“Nương nương, để nô tỳ bắt bọn họ thu dọn.” Tích Như thấy trong mắt Lạc Tử Hân hiện lên đau lòng, không khỏi thở dài.

“Không, không cần thu dọn, cứ để như vậy.” Lạc Tử Hân nhìn đống lộn xộn trong sân, lạnh nhạt nói, “Có phải tối nay hoàng thượng sẽ đốt đèn ở Thanh Dương cung không?”

Tích Như gật đầu một cái, nói: “Vâng, vừa mới thông báo xong.”

“Vậy thì tốt.” Lạc Tử Hân phất tay áo, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, rồi đi vào trong phòng.

Tích Như khẽ rụt cổ một cái, xem ra hôm nay tâm trạng chủ tử rất tệ. Thường ngày chủ tử rất thích sạch sẽ, bây giờ ngay cả dọn dẹp cũng không cho phép, nhất định là rất bực bội.

Đêm nay, khi Mục Nguyên Trinh đến Thanh Dương cung, không để cho người vào thông báo, trực tiếp đi vào phòng, lại thấy một mình Ninh phi ngồi trước cầm đánh đàn. Chỉ là khúc hát rất u buồn, đau thương, nét mặt cũng rất buồn thảm.

Mục Nguyên Trinh liền dừng lại, mở miệng: “Hôm nay ái phi có tâm sự gì sao?”

Lạc Tử Hân ngừng đánh đàn, vừa nâng mắt nhìn, hình như giật mình, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, lập tức đứng dậy quỳ lễ: “Hoàng thượng cát tường, thần thiếp mải đánh đàn, không chú ý tới hoàng thượng đã tiến vào.”

Hoàng thượng cười ha ha, dìu nàng đứng dậy, vuốt ve tóc mai rơi xuống của nàng: “Không sao, là trẫm không để cho bọn họ thông báo. Chỉ là, xem nét mặt buồn rười rượi này của nàng, có phải có tâm sự hay không?”

Lạc Tử Hân rũ mắt xuống, gật đầu một cái, đôi mắt hơi ửng đỏ, nói: “Vì hoa lan bị phá hủy nên trong lòng rất buồn.”

“Hoa lan bị phá hủy? Chuyện gì đã xảy ra, nói cho trẫm nghe một chút.” Mục Nguyên Trinh dìu nàng ngồi xuống, cũng thuận tiện ngồi bên cạnh nàng.

Lạc Tử Hân khẽ cắn môi dưới, lại cúi đầu, vò vò khăn trong tay mình, muốn nói lại thôi.

“Nàng không cần nói, trẫm cũng biết, hôm nay nghe nói hoàng hậu phái người đến Thanh Dương cung phải không?” Hoàng thượng nhìn nàng thật sâu, ý tứ sâu xa nói.

Trái tim Lạc Tử Hân hơi ngừng lại, thật sự nàng không biết những chuyện trong hậu cung này lại truyền đến tai hoàng thượng nhanh như vậy. Chỉ là khi nói đến hoàng hậu thì vẻ mặt của hoàng thượng có vẻ bình thản, không nhìn ra bất kì dao động nào trên mặt hắn.

“Hoàng thượng... Thần thiếp không hề trách móc hoàng hậu, thần thiếp chỉ thương những bông hoa lan này, không nhìn nổi những thứ mình yêu thương bị đau thôi.” Lạc Tử Hân cụp hai mắt xuống, có chút sầu não nói, “Từ nhỏ, thần thiếp đã yêu hoa lan, nhớ khi còn bé ở Lê châu, ở nhà thân thích cũng trồng rất nhiều hoa lan. Thần thiếp còn nhớ đã từng kết vòng hoa từ những bông lan ở ven hồ Yên Vân, còn xếp xung quanh một chữ tâm rất lớn trên mặt đất, lúc ấy cha thần thiếp biết, còn cười thần thiếp ngu ngốc.”

“Cái gì? Hồ Yên Vân ở Lê châu?” Đột nhiên Mục Nguyên Trinh nắm lấy hai vai của nàng, hai mắt sáng lên, nhìn nàng không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện