Mơ Xanh Ngâm Đường
Chương 30
Ở thời đại của ba mẹ Lê Tốc, loại đồng hồ quả lắc đứng này vô cùng thịnh hành ở Linh Thành. Loại bình thường không được, thể tích phải lớn khổng lồ, khắc hoa cũng phải là loại phức tạp.
Còn tiếng chuông phải to và rõ ràng, tốt nhất là một khi reo lên cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Khi đó hầu như nhà nào có điều kiện tốt cũng có một cái.
Đồng hồ quả lắc kiểu cũ không đủ nhân tính hóa, không thể điều chỉnh được, mỗi lần đến 12 giờ trưa và 12 giờ đêm là lại reo lên một lần.
Nhà ai có tiếng chuông vang lên, đó không phải là quấy nhiễu dân chúng, mà chính là nở mày nở mặt.
Theo năm tháng, trong tòa nhà có rất nhiều nhà bị hư đồng hồ quả lắc, điêu khắc hoa bị bẩn, lớp gỗ bị bong tróc ra, cũng không còn reo chuông báo giờ.
Nhưng chiếc đồng hồ trong nhà Lê Tốc vẫn có tiếng chuông to rõ như cũ, mỗi ngày đúng giờ lại reo lên.
Chuyện này là niềm kiêu hãnh nhỏ của Lê Kiến Quốc.
Cũng không ai cảm thấy đồng hồ quả lắc ồn ào, bọn họ quen rồi.
12 giờ đêm, tiếng chuông reo lên hoàn toàn không làm mọi người thức giấc, thậm chí còn có người chờ chuông reo mới đi tiểu đêm.
Lê Tốc cũng giống vậy, cô luôn cảm thấy âm thanh này đã sớm thành thói quen, là mỗi ngày đều phải nghe, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Kỳ lạ chính là hiện tại Cận Duệ cúi người đứng trước mặt cô, đối mặt với cô nói câu “Sinh nhật vui vẻ”, hình như quang cảnh xung quanh cô cũng vì vậy mà trở nên có chút khác biệt.
Trong phòng khách bày biện chen chúc, thoang thoảng mùi hương chua ngọt nhàn nhạt của sơn trà đường phèn.
Trên cửa kính là một mảnh hoa băng lớn, như loài dương xỉ leo lên đó;
Kim giây chạy qua chữ số La Mã ‘XII’ trên mặt đồng hồ, máy móc đánh lên một hồi chuông vang dội.
Không thể nói ra được nơi nào không giống, nhưng mà…
Ánh sáng ố vàng của bóng đèn cũ, gương mặt của Cận Duệ ở ngay trước mắt.
Lông mi tạo nên một cái bóng nho nhỏ trên mí mắt anh, có thể do đã quá trễ mà không được đi ngủ nên trong mắt anh có tia máu nhàn nhạt, lại mang theo ý cười.
Lúc đồng hồ quả lắc reo lên được 10 giây, Lê Tốc như bị nhấn nút tạm dừng, yên lặng đứng đối diện Cận Duệ.
Cũng không phải hoàn toàn tạm dừng, trái tim cô đang đập nhanh hơn. Cô cảm thấy cô có chút khó thở, đột nhiên không thở được…
Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay chỉ có Cận Duệ canh thời gian chúc mừng cô, bản thân quá vui, quá kích động?
Cận Duệ ở trước mặt ngồi dậy, Lê Tốc đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Có phải vì người này chỉ nói một câu chúc mừng, ngay cả quà tặng để lừa gạt cũng không có, cho nên cô mới cảm thấy khác với bình thường không?
Lê Tốc lập tức ngồi thẳng lên, xoay người quỳ gối trên sô pha, đỡ lưng dựa của sô pha hỏi bóng lưng của Cận Duệ: “Chỉ một câu sinh nhật vui vẻ thôi sao? Không có quà à?”
“Có chứ.”
Khi nói lời này Cận Duệ không quay đầu lại, cũng không dừng bước chân.
Anh chào hỏi ngắn gọn với Lê Kiến Quốc, nói mình đi về nhà, sau đó thật sự kéo cửa đi ra ngoài.
Lê Tốc nhảy xuống sô pha, đuổi theo đi ra ngoài.
Lê Kiến Quốc ngồi trong toilet ngâm chân chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Lê Tốc như một con thỏ tung tăng nhảy nhót chạy ra ngoài thì không nhịn được kêu cô: “Lê Tốc, đã trễ lắm rồi, con đừng làm phiền Tiểu Duệ người ta nghỉ ngơi nữa, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Lê Tốc đã bước ra một chân đành phải quay lại, ló nửa đầu ra bên mép cửa phòng toilet: “Cháu biết rồi, cháu đi lấy chút đồ, sẽ quay về ngay.”
Ngoài cửa bông tuyết rơi dày đặc, trên hành lang còn có mấy chuỗi dấu chân mèo.
Cận Duệ cầm chìa khóa mở cửa phòng ra, vừa quay đầu lại thấy Lê Tốc ở trong nhà lao tới, dẫm lên tuyết đọng trên hành lang, hơi trượt một chút, suýt chút nữa đã té ngã.
Trái tim anh cũng theo đó nhảy lên, nhưng Lê Tốc đã nhanh chóng ổn định lại thân hình, dẫm lên dấu chân anh để lại khi đi qua mảnh tuyết đó, cười tủm tỉm nhảy lại đây.
Cô gái nhỏ vừa nhảy vừa không nhịn được hỏi: “Thật sự có quà sao? Là cái gì? Là cái gì? Tớ muốn xem ngay bây giờ! Xem ngay bây giờ có được không?”
Chẳng khác gì lúc nhỏ.
Khi còn nhỏ cô cũng thế này, trước ngày sinh nhật một hôm đã chạy đến nhà anh, hỏi Trần Vũ một câu, rằng dì Tiểu Vũ, bánh kem ngày mai có hình dáng ra sao, con muốn biết ngay bây giờ.
Tính tò mò còn nặng hơn con mèo mà Lý Hồng Bình ở dưới lầu nuôi.
Cận Duệ đẩy cửa ra, lấy một thứ ở tủ bên cửa ra vào, xoay người lại ném cho Lê Tốc.
Cô gái nhỏ nhận được đồ, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Cô vui vẻ như cái gì vậy, cũng chưa nhìn thử đã liên tiếp nói ra lời hay tiếng ngọt: “Cảm ơn sếp Duệ, sếp Duệ tốt nhất, là người tốt nhất thế giới…”
Mãi cho đến khi cô rũ mắt nhìn rõ đồ vật trong tay.
Nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt.
Lê Tốc ngẩn ngơ khoảng chừng 3 giây, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được: “Cận Duệ?! Đây không phải đôi vớ năm ngón mà lúc trước Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng tặng cậu sao? Cậu đưa cái này cho tớ làm gì?”
Người bị hỏi dựa lưng lên khung cửa, giọng điệu nhẹ tênh: “Tớ thấy cậu rất thích vớ năm ngón nên chuyển nhượng lại cho cậu. Quà sinh nhật đó, thích không?”
Lê Tốc im lặng.
Cô hốt một nắm tuyết trên mặt đất, đi tới nhào về phía Cận Duệ, nhét nắm tuyết vào trong cổ anh.
“Hít.”
Tuyết quá trơn trượt, Cận Duệ cũng không dám tránh né quá mức, cánh tay còn phải che chở cho Lê Tốc, sợ cô làm quá trớn mà té ngã.
Trong tình trạng hoàn toàn không đề phòng bị người ta nhét một nắm tuyết lạnh lẽo vào cổ.
“Hôm nay tớ sẽ làm thịt con chó cậu, thay trời hành đạo! Này, sao cậu không né chứ. Xong rồi Cận Duệ, tớ đã ném… tất cả tuyết vào trong đó…”
Lê Tốc không ngờ anh sẽ không né tránh, cô giơ bàn tay đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Cô trả lại đôi vớ năm ngón: “Hay là vẫn nên trả cái này lại cho cậu đi, coi như nhận lỗi?”
Cận Duệ cúi người sang một bên, run rẩy nắm tuyết ở trên cổ.
Cố ý nhân lúc Lê Tốc không đề phòng mà gài chân cô một cái.
Trước kia lúc ở Giang Thành, mùa đông rất hiếm khi có tuyết rơi.
Thỉnh thoảng có một năm, không khí lạnh đột ngột truyền đến, rơi xuống một đợt được xem là tuyết lớn, khi đọng lại trên mặt đất cũng miễn cưỡng không tan chảy. Tào Kiệt là người thuần gốc phương Nam, chưa một lần nhìn thấy tuyết nên nhất quyết đòi Cận Duệ cùng đi đấu vật trong tuyết. Bị Cận Duệ gài chân một cái, ngã ngồi xuống dưới đất.
Các bạn nam đùa giỡn thì không kiêng nể gì cả.
Nhưng khi đùa với Lê Tốc, Cận Duệ vẫn phải để ý, gài chân cô cũng không dám làm cô thật sự ngã xuống.
Cô hơi mất thăng bằng một chút đã được anh nắm lấy tay, đỡ cô đứng vững.
Ngay lúc sắp ngã xuống, Lê Tốc cũng chuyển hướng về phía anh.
Cho nên anh vừa đỡ như vậy, trong nháy mắt cô gái nhỏ đã ôm lấy anh. Còn anh thì hơi ngửa người ra sau né tránh. Chỉ cảm thấy không biết là chóp mũi hay đôi môi của Lê Tốc đã chạm vào yết hầu của anh, nhẹ nhàng lướt qua.
Cảm xúc ấm áp đó làm Cận Duệ ngẩn người, nhưng Lê Tốc lập tức đứng vững, sau đó hung hăng đạp anh một cái: “Cận chó, cậu dám tạo phản hả! Thật là luôn có điêu dân muốn hại trẫm! Cậu dám ám hại tớ…”
Cận Duệ hắng giọng trước rồi mới nói sang chuyện khác: “Vớ là đùa cậu thôi, tớ thật sự chuẩn bị quà cho cậu, chờ một chút, tớ đi lấy cho cậu.”
Hiển nhiên Lê Tốc đã không còn tin tưởng anh chàng vừa mới đánh lén cô trước mặt này, mặt đầy nghi ngờ đứng trước cửa.
Một bên khác, có một hộp nhỏ được ném ra từ trong phòng khách, cô theo bản năng đón lấy.
Đèn trên hành lang đã tắt, cô phải dựa vào ánh đèn trong nhà chiếu sáng mới có thể nhìn rõ thứ trong tay mình.
Một cái hộp nhung nhỏ, màu xanh cỏ.
Logo là một thương hiệu cô không biết, chỉ thấy rõ hai chữ cái VC trong ánh đèn mờ nhạt, hình như còn có đồ án hình cái tháp.
Cô ngẩn người.
Trước kia nhận được quà sinh nhật do bạn bè tặng đều là các loại văn phòng phẩm hoặc là đồ trang sức nhỏ, cũng sẽ có những món đồ chơi nhồi bông, hộp nhạc phim hoạt hình, thiệp chúc mừng và sách vở linh tinh…
Thật ra nếu không phải đôi vớ năm ngón ngón màu đen vừa rồi là Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đưa cho Cận Duệ, là do chính bản thân Cận Duệ chọn thì cô cũng đã vui vẻ nhận lấy, còn cảm thấy thật đáng yêu nữa.
Lê Tốc thật sự không ngờ sẽ có một món quà nghiêm túc như vậy.
Ngay cả hộp nhung cũng trông thật tinh xảo.
“Tớ chưa tặng quà cho con gái bao giờ, không biết phải tặng cái gì mới đúng. Trước kia mẹ tớ rất thích thương hiệu này, nên tớ tham khảo một chút.”
Cô gái nhỏ như bỗng nhiên có chút ngại ngùng, cầm hộp nhung một hồi lâu mới nghẹn ra được một câu “Cảm ơn”, xong việc thì xoay người lại định rời đi.
Cận Duệ ở phía sau lưng đùa cô: “Không thể nói chút lời hay sao?”
Vừa rồi nhận đôi vớ năm ngón thì như là bôi mật vậy, nói anh là người tốt gì đó.
Đáp lại anh chính là tiếng đóng cửa.
Nhưng mà hai giây sau, cửa lại được mở ra.
Một cái đầu nhỏ từ bên trong nhô ra, lỗ tai đỏ bừng, hỏi anh: “Hỏi trước một câu nhé, cái này có phải khá mắc không? Nếu là mắc quá thì tớ không thể nhận.”
Cận Duệ mỉm cười: “Không mắc, chỉ là cảm thấy có ý nghĩa, cầm chơi đi.”
“Cảm ơn.”
“Không còn gì khác à?”
“Cận Duệ là người tốt.”
“Tốt bình thường thôi.”
Lê Tốc đóng cửa lại, dựa vào ván cửa, mở hộp nhung trong tay ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ rất tinh xảo, mặt dây chuyền là màu đỏ, là hình cỏ bốn lá.
Cô biết cỏ bốn là, trước kia cô còn đặc biệt cùng Sợ Nhất Hàm đi đến quảng trường nhỏ tìm cỏ bốn lá, cũng có ý nghĩa giống như đinh hương bốn cánh, đều thể hiện sự may mắn.
Chẳng trách Cận Duệ lại nói là có ý nghĩa.
Lê Tốc lấy sợi dây chuyền ra, vui vẻ quơ quơ dưới bóng đèn.
Oa, thật đẹp mắt!
Càng nhìn càng thấy đẹp!
Ánh mắt của Cận Duệ thật tốt!
Trong toilet truyền ra tiếng đổ nước, chỉ vài giây sau Lê Kiến Quốc mang dép lê đi ra ngoài.
Ông cụ thấy Lê Tốc đứng ở cửa cười ngu ngơ thì cũng đi lại đó nhìn nhìn: “Dây chuyền à, khá đẹp đấy.”
“Cháu cũng cảm thấy đẹp, Cận Duệ tặng cháu đấy ạ. Quà sinh nhật này có phải rất rất đẹp không?”
“Đúng, đẹp vô cùng.”
Lê Kiến Quốc cười tủm tỉm: “Tiểu Duệ thật có lòng, nó đã đi xa nhiều năm nhưng vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cháu, đúng là không dễ dàng.”
“Ông ngoại, ông nói xem sợi dây chuyền này có phải vô cùng mắc không?”
Lê Tốc thật sự có chút lo lắng sợi dây chuyền này quá đắt đỏ.
Suy cho cùng, Cận Duệ là người đeo chiếc đồng hồ cũng phải vài vạn, cô sợ anh quá hào phóng, đến khi sinh nhật anh, cô không trả lại được.
“Ông nhìn thử xem nào?”
Lê Kiến Quốc cầm sợi dây chuyền nhỏ tinh tế lên, trong mắt người già sống cả đời ở Linh Thành không có khái niệm về hàng xa xỉ, xem đồ vật chỉ xem chất liệu chứ không xem thương hiệu.
Ông đeo kính viễn thị lên quan sát một lúc, cảm thấy sợi dây chuyền này không phải là vàng, mặt dây chuyền cũng không giống mã não, vậy chắc không mắc lắm.
Lê Tốc nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô vui vẻ hân hoan cầm sợi dây chuyền đi về phòng ngủ.
“Ông ngoại, cháu đi ngủ đây, ngủ ngon ạ!”
“Ngủ ngon, sáng mai ông nấu mì thọ cho cháu!”
“Muốn bỏ viên, rất nhiều rất nhiều viên.”
“Được rồi.”
Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, Lê Tốc đeo sợi dây chuyền lên, nhìn vào gương ngắm nghía một lúc.
Sau đó lấy xuống, lại bỏ vào trong hộp, đậy nắp hộp xong lại cảm thấy lòng ngứa ngáy, lại mở ra lần nữa, cầm điện thoại chụp rất nhiều bức ảnh.
Dì Tiểu Vũ cũng là một người phụ nữ rất quan trọng hình thức, Lê Tốc nhớ khi còn nhỏ, vào sinh nhật của Cận Duệ hoặc là sinh nhật của cô, dì Tiểu Vũ đều ngồi xe trong nhà đi đến cửa hàng bánh kem ở trung tâm thành phố mua bánh kem bơ mang về.
Dì Tiểu Vũ còn hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh, có lẽ trong cả khu nhà này cũng chỉ có một mình dì ấy hát được.
Lê Tốc cất cái hộp nhỏ vào trong ngăn kéo.
Cô cảm thấy chắc hẳn Cận Duệ được di truyền từ dì Tiểu Vũ, cho nên anh mới có thể để ý đến hình thức như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, Lê Tốc tắt đèn rồi nằm lên giường.
Từ khi Sở Nhất Hàm xảy ra chuyện, cô luôn rất khó đi vào giấc ngủ, ngày nào cũng nằm trên giường suy nghĩ miên man. Hôm nay nội dung trong đầu đều là về Cận Duệ.
Cuối cùng khi cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Mấy năm nay dì Tiểu Vũ bị bệnh và vẫn luôn ở trong bệnh viện, tình hình không ổn lắm, vậy liệu dì ấy có còn nhớ tổ chức sinh nhật cho Cận Duệ không?
Có phải trong mười năm bọn họ rời khỏi Linh Thành, từ đó đến nay Cận Duệ chưa từng ăn sinh nhật?
Sáng sớm lúc đồng hồ báo thức vang lên, Lê Tốc nhanh chóng vươn tay ra khỏi chăn, tìm điện thoại di động rồi kéo vào trong chăn, nhắm hai mắt làm một hồi thao tác, cuối cùng báo thức cũng dừng lại.
Một lúc sau, cô mới ngồi dậy giống như một cương thi, đôi mắt chưa mở, dùng chân dò tìm dép lê rồi mang vào, đứng dậy, ánh mắt trống rỗng đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm cửa ra.
Đây là ước hẹn của bọn họ.
Mỗi ngày dậy còn sớm hơn lúc dậy học từ đơn nửa tiếng đồng hồ.
Lê Tốc kéo rèm cửa ra, dưới ánh mặt trời chói mắt mở to đôi mắt.
Mái nhà đối diện là một màu tuyết trắng, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào chợt lóe sáng lung linh, giống như rải bột bạc vậy.
Cô mất hai giây để thích ứng, đột nhiên cảm thấy bản thân nhìn thấy bóng người của Cận Duệ.
Cô đẩy cửa sổ ra nhìn lên, Cận Duệ mặt một cái áo lông vũ ngắn màu xám đậm, đang đi ngang qua khung cửa sổ phía trước cô.
Không biết anh tìm từ đâu ra một cái xẻng thép đẩy tuyết. Tối hôm qua nhiệt độ không khí rất lạnh, tuyết đọng vẫn chưa tan, anh đẩy tuyết qua bên hành lang không có người kia, sau đó lại đi trở về.
Ban đầu lúc Cận Duệ về lại Linh Thành, Lê Tốc không có cách nào đoán được mọi hành động của anh.
Nhưng hiện tại cô và anh đã có chút ăn ý với nhau, có thể lập tức hiểu rõ vì sao anh lại đẩy tuyết.
Với anh, những người khác trong tòa nhà này đều là râu ria, nhưng hôm qua lúc cô ra cửa có trượt một chút. Có lẽ nó đã nhắc nhở anh, nếu không giải quyết tuyết đọng thì cô và ông ngoại có thể sẽ bị té ngã.
Mùa đông năm nay lạnh như vậy, Linh Thành lại rơi tuyết nhiều, tin tức địa phương đã nhiều lần đưa tin nói Linh Thành có mùa đông lạnh.
Nhưng mẹ chưa từng gọi đến một lần, cũng không quan tâm đến ông ngoại.
Vẫn là Cận Duệ tốt.
Cận Duệ thật tốt.
Người tốt như vậy, không nên không có ai tổ chức sinh nhật cho anh.
Lê Tốc đẩy cửa sổ ra, gọi anh: “Cận Duệ!”
Cận Duệ quay đầu lại, có thể là do bị ánh sáng từ đám tuyết đọng nào đó phản chiếu nên anh đã nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó mới nói chuyện: “Dậy sớm thế.”
“Cậu cũng dậy rất sớm mà.”
Lê Tốc nằm bò lên bàn sách, nâng mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khi Cẩn Duệ đi ngang qua cửa sổ của cô lần nữa, cô đột nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Hả?”
Cận Duệ hiểu lầm ý của cô, còn tưởng rằng Lê Tốc đang nhắc nhở anh, bảo anh lại nói “Sinh nhật vui vẻ!” với cô thêm lần nữa.
Anh không chút nghĩ ngợi đã đi đến trước mặt cô: “Ừm, sinh nhật vui vẻ.”
“Không phải bảo cậu nói.”
Lê Tốc quỳ chân lên ghế, vươn cánh tay ra, giữ chặt người ở bên ngoài cửa sổ: “Cậu đứng ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Cận Duệ đứng yên, nhìn về phía Lê Tốc.
Cô gái này vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc rối tung buông xõa, mặc bộ đồ ngủ sọc ca rô màu hồng nhạt, giọng nói cũng mang theo vẻ lười biếng khi vừa tỉnh ngủ, cười nói mười lần “Sinh nhật vui vẻ” với anh.
Cô còn nói, đây là đền bù lại mười năm qua của anh.
“Chờ đến lần sinh nhật tiếp theo của cậu, tớ sẽ cùng ăn sinh nhật với cậu. Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho cậu!”
“…Cảm ơn.”
“Lần sau, lần sau nữa, lần sau sau nữa… Tớ đều sẽ thu xếp cho cậu.”
Giọng điệu của Lê Tốc rất chắc chắn, giống như bọn họ sẽ làm hàng xóm với nhau cả đời, còn đếm đầu ngón tay lên kế hoạch nữa: “Bữa tiệc gì đó, KTV này, bánh kem này…. Đến lúc đó sẽ có đầy đủ tất cả.”
Cô hưng phấn nói, còn nói một câu theo phương ngữ Đế Đô: “Cậu cứ yên tâm chờ tin vui đi!”
Còn tiếng chuông phải to và rõ ràng, tốt nhất là một khi reo lên cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Khi đó hầu như nhà nào có điều kiện tốt cũng có một cái.
Đồng hồ quả lắc kiểu cũ không đủ nhân tính hóa, không thể điều chỉnh được, mỗi lần đến 12 giờ trưa và 12 giờ đêm là lại reo lên một lần.
Nhà ai có tiếng chuông vang lên, đó không phải là quấy nhiễu dân chúng, mà chính là nở mày nở mặt.
Theo năm tháng, trong tòa nhà có rất nhiều nhà bị hư đồng hồ quả lắc, điêu khắc hoa bị bẩn, lớp gỗ bị bong tróc ra, cũng không còn reo chuông báo giờ.
Nhưng chiếc đồng hồ trong nhà Lê Tốc vẫn có tiếng chuông to rõ như cũ, mỗi ngày đúng giờ lại reo lên.
Chuyện này là niềm kiêu hãnh nhỏ của Lê Kiến Quốc.
Cũng không ai cảm thấy đồng hồ quả lắc ồn ào, bọn họ quen rồi.
12 giờ đêm, tiếng chuông reo lên hoàn toàn không làm mọi người thức giấc, thậm chí còn có người chờ chuông reo mới đi tiểu đêm.
Lê Tốc cũng giống vậy, cô luôn cảm thấy âm thanh này đã sớm thành thói quen, là mỗi ngày đều phải nghe, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Kỳ lạ chính là hiện tại Cận Duệ cúi người đứng trước mặt cô, đối mặt với cô nói câu “Sinh nhật vui vẻ”, hình như quang cảnh xung quanh cô cũng vì vậy mà trở nên có chút khác biệt.
Trong phòng khách bày biện chen chúc, thoang thoảng mùi hương chua ngọt nhàn nhạt của sơn trà đường phèn.
Trên cửa kính là một mảnh hoa băng lớn, như loài dương xỉ leo lên đó;
Kim giây chạy qua chữ số La Mã ‘XII’ trên mặt đồng hồ, máy móc đánh lên một hồi chuông vang dội.
Không thể nói ra được nơi nào không giống, nhưng mà…
Ánh sáng ố vàng của bóng đèn cũ, gương mặt của Cận Duệ ở ngay trước mắt.
Lông mi tạo nên một cái bóng nho nhỏ trên mí mắt anh, có thể do đã quá trễ mà không được đi ngủ nên trong mắt anh có tia máu nhàn nhạt, lại mang theo ý cười.
Lúc đồng hồ quả lắc reo lên được 10 giây, Lê Tốc như bị nhấn nút tạm dừng, yên lặng đứng đối diện Cận Duệ.
Cũng không phải hoàn toàn tạm dừng, trái tim cô đang đập nhanh hơn. Cô cảm thấy cô có chút khó thở, đột nhiên không thở được…
Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay chỉ có Cận Duệ canh thời gian chúc mừng cô, bản thân quá vui, quá kích động?
Cận Duệ ở trước mặt ngồi dậy, Lê Tốc đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Có phải vì người này chỉ nói một câu chúc mừng, ngay cả quà tặng để lừa gạt cũng không có, cho nên cô mới cảm thấy khác với bình thường không?
Lê Tốc lập tức ngồi thẳng lên, xoay người quỳ gối trên sô pha, đỡ lưng dựa của sô pha hỏi bóng lưng của Cận Duệ: “Chỉ một câu sinh nhật vui vẻ thôi sao? Không có quà à?”
“Có chứ.”
Khi nói lời này Cận Duệ không quay đầu lại, cũng không dừng bước chân.
Anh chào hỏi ngắn gọn với Lê Kiến Quốc, nói mình đi về nhà, sau đó thật sự kéo cửa đi ra ngoài.
Lê Tốc nhảy xuống sô pha, đuổi theo đi ra ngoài.
Lê Kiến Quốc ngồi trong toilet ngâm chân chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Lê Tốc như một con thỏ tung tăng nhảy nhót chạy ra ngoài thì không nhịn được kêu cô: “Lê Tốc, đã trễ lắm rồi, con đừng làm phiền Tiểu Duệ người ta nghỉ ngơi nữa, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Lê Tốc đã bước ra một chân đành phải quay lại, ló nửa đầu ra bên mép cửa phòng toilet: “Cháu biết rồi, cháu đi lấy chút đồ, sẽ quay về ngay.”
Ngoài cửa bông tuyết rơi dày đặc, trên hành lang còn có mấy chuỗi dấu chân mèo.
Cận Duệ cầm chìa khóa mở cửa phòng ra, vừa quay đầu lại thấy Lê Tốc ở trong nhà lao tới, dẫm lên tuyết đọng trên hành lang, hơi trượt một chút, suýt chút nữa đã té ngã.
Trái tim anh cũng theo đó nhảy lên, nhưng Lê Tốc đã nhanh chóng ổn định lại thân hình, dẫm lên dấu chân anh để lại khi đi qua mảnh tuyết đó, cười tủm tỉm nhảy lại đây.
Cô gái nhỏ vừa nhảy vừa không nhịn được hỏi: “Thật sự có quà sao? Là cái gì? Là cái gì? Tớ muốn xem ngay bây giờ! Xem ngay bây giờ có được không?”
Chẳng khác gì lúc nhỏ.
Khi còn nhỏ cô cũng thế này, trước ngày sinh nhật một hôm đã chạy đến nhà anh, hỏi Trần Vũ một câu, rằng dì Tiểu Vũ, bánh kem ngày mai có hình dáng ra sao, con muốn biết ngay bây giờ.
Tính tò mò còn nặng hơn con mèo mà Lý Hồng Bình ở dưới lầu nuôi.
Cận Duệ đẩy cửa ra, lấy một thứ ở tủ bên cửa ra vào, xoay người lại ném cho Lê Tốc.
Cô gái nhỏ nhận được đồ, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Cô vui vẻ như cái gì vậy, cũng chưa nhìn thử đã liên tiếp nói ra lời hay tiếng ngọt: “Cảm ơn sếp Duệ, sếp Duệ tốt nhất, là người tốt nhất thế giới…”
Mãi cho đến khi cô rũ mắt nhìn rõ đồ vật trong tay.
Nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt.
Lê Tốc ngẩn ngơ khoảng chừng 3 giây, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được: “Cận Duệ?! Đây không phải đôi vớ năm ngón mà lúc trước Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng tặng cậu sao? Cậu đưa cái này cho tớ làm gì?”
Người bị hỏi dựa lưng lên khung cửa, giọng điệu nhẹ tênh: “Tớ thấy cậu rất thích vớ năm ngón nên chuyển nhượng lại cho cậu. Quà sinh nhật đó, thích không?”
Lê Tốc im lặng.
Cô hốt một nắm tuyết trên mặt đất, đi tới nhào về phía Cận Duệ, nhét nắm tuyết vào trong cổ anh.
“Hít.”
Tuyết quá trơn trượt, Cận Duệ cũng không dám tránh né quá mức, cánh tay còn phải che chở cho Lê Tốc, sợ cô làm quá trớn mà té ngã.
Trong tình trạng hoàn toàn không đề phòng bị người ta nhét một nắm tuyết lạnh lẽo vào cổ.
“Hôm nay tớ sẽ làm thịt con chó cậu, thay trời hành đạo! Này, sao cậu không né chứ. Xong rồi Cận Duệ, tớ đã ném… tất cả tuyết vào trong đó…”
Lê Tốc không ngờ anh sẽ không né tránh, cô giơ bàn tay đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Cô trả lại đôi vớ năm ngón: “Hay là vẫn nên trả cái này lại cho cậu đi, coi như nhận lỗi?”
Cận Duệ cúi người sang một bên, run rẩy nắm tuyết ở trên cổ.
Cố ý nhân lúc Lê Tốc không đề phòng mà gài chân cô một cái.
Trước kia lúc ở Giang Thành, mùa đông rất hiếm khi có tuyết rơi.
Thỉnh thoảng có một năm, không khí lạnh đột ngột truyền đến, rơi xuống một đợt được xem là tuyết lớn, khi đọng lại trên mặt đất cũng miễn cưỡng không tan chảy. Tào Kiệt là người thuần gốc phương Nam, chưa một lần nhìn thấy tuyết nên nhất quyết đòi Cận Duệ cùng đi đấu vật trong tuyết. Bị Cận Duệ gài chân một cái, ngã ngồi xuống dưới đất.
Các bạn nam đùa giỡn thì không kiêng nể gì cả.
Nhưng khi đùa với Lê Tốc, Cận Duệ vẫn phải để ý, gài chân cô cũng không dám làm cô thật sự ngã xuống.
Cô hơi mất thăng bằng một chút đã được anh nắm lấy tay, đỡ cô đứng vững.
Ngay lúc sắp ngã xuống, Lê Tốc cũng chuyển hướng về phía anh.
Cho nên anh vừa đỡ như vậy, trong nháy mắt cô gái nhỏ đã ôm lấy anh. Còn anh thì hơi ngửa người ra sau né tránh. Chỉ cảm thấy không biết là chóp mũi hay đôi môi của Lê Tốc đã chạm vào yết hầu của anh, nhẹ nhàng lướt qua.
Cảm xúc ấm áp đó làm Cận Duệ ngẩn người, nhưng Lê Tốc lập tức đứng vững, sau đó hung hăng đạp anh một cái: “Cận chó, cậu dám tạo phản hả! Thật là luôn có điêu dân muốn hại trẫm! Cậu dám ám hại tớ…”
Cận Duệ hắng giọng trước rồi mới nói sang chuyện khác: “Vớ là đùa cậu thôi, tớ thật sự chuẩn bị quà cho cậu, chờ một chút, tớ đi lấy cho cậu.”
Hiển nhiên Lê Tốc đã không còn tin tưởng anh chàng vừa mới đánh lén cô trước mặt này, mặt đầy nghi ngờ đứng trước cửa.
Một bên khác, có một hộp nhỏ được ném ra từ trong phòng khách, cô theo bản năng đón lấy.
Đèn trên hành lang đã tắt, cô phải dựa vào ánh đèn trong nhà chiếu sáng mới có thể nhìn rõ thứ trong tay mình.
Một cái hộp nhung nhỏ, màu xanh cỏ.
Logo là một thương hiệu cô không biết, chỉ thấy rõ hai chữ cái VC trong ánh đèn mờ nhạt, hình như còn có đồ án hình cái tháp.
Cô ngẩn người.
Trước kia nhận được quà sinh nhật do bạn bè tặng đều là các loại văn phòng phẩm hoặc là đồ trang sức nhỏ, cũng sẽ có những món đồ chơi nhồi bông, hộp nhạc phim hoạt hình, thiệp chúc mừng và sách vở linh tinh…
Thật ra nếu không phải đôi vớ năm ngón ngón màu đen vừa rồi là Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đưa cho Cận Duệ, là do chính bản thân Cận Duệ chọn thì cô cũng đã vui vẻ nhận lấy, còn cảm thấy thật đáng yêu nữa.
Lê Tốc thật sự không ngờ sẽ có một món quà nghiêm túc như vậy.
Ngay cả hộp nhung cũng trông thật tinh xảo.
“Tớ chưa tặng quà cho con gái bao giờ, không biết phải tặng cái gì mới đúng. Trước kia mẹ tớ rất thích thương hiệu này, nên tớ tham khảo một chút.”
Cô gái nhỏ như bỗng nhiên có chút ngại ngùng, cầm hộp nhung một hồi lâu mới nghẹn ra được một câu “Cảm ơn”, xong việc thì xoay người lại định rời đi.
Cận Duệ ở phía sau lưng đùa cô: “Không thể nói chút lời hay sao?”
Vừa rồi nhận đôi vớ năm ngón thì như là bôi mật vậy, nói anh là người tốt gì đó.
Đáp lại anh chính là tiếng đóng cửa.
Nhưng mà hai giây sau, cửa lại được mở ra.
Một cái đầu nhỏ từ bên trong nhô ra, lỗ tai đỏ bừng, hỏi anh: “Hỏi trước một câu nhé, cái này có phải khá mắc không? Nếu là mắc quá thì tớ không thể nhận.”
Cận Duệ mỉm cười: “Không mắc, chỉ là cảm thấy có ý nghĩa, cầm chơi đi.”
“Cảm ơn.”
“Không còn gì khác à?”
“Cận Duệ là người tốt.”
“Tốt bình thường thôi.”
Lê Tốc đóng cửa lại, dựa vào ván cửa, mở hộp nhung trong tay ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ rất tinh xảo, mặt dây chuyền là màu đỏ, là hình cỏ bốn lá.
Cô biết cỏ bốn là, trước kia cô còn đặc biệt cùng Sợ Nhất Hàm đi đến quảng trường nhỏ tìm cỏ bốn lá, cũng có ý nghĩa giống như đinh hương bốn cánh, đều thể hiện sự may mắn.
Chẳng trách Cận Duệ lại nói là có ý nghĩa.
Lê Tốc lấy sợi dây chuyền ra, vui vẻ quơ quơ dưới bóng đèn.
Oa, thật đẹp mắt!
Càng nhìn càng thấy đẹp!
Ánh mắt của Cận Duệ thật tốt!
Trong toilet truyền ra tiếng đổ nước, chỉ vài giây sau Lê Kiến Quốc mang dép lê đi ra ngoài.
Ông cụ thấy Lê Tốc đứng ở cửa cười ngu ngơ thì cũng đi lại đó nhìn nhìn: “Dây chuyền à, khá đẹp đấy.”
“Cháu cũng cảm thấy đẹp, Cận Duệ tặng cháu đấy ạ. Quà sinh nhật này có phải rất rất đẹp không?”
“Đúng, đẹp vô cùng.”
Lê Kiến Quốc cười tủm tỉm: “Tiểu Duệ thật có lòng, nó đã đi xa nhiều năm nhưng vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cháu, đúng là không dễ dàng.”
“Ông ngoại, ông nói xem sợi dây chuyền này có phải vô cùng mắc không?”
Lê Tốc thật sự có chút lo lắng sợi dây chuyền này quá đắt đỏ.
Suy cho cùng, Cận Duệ là người đeo chiếc đồng hồ cũng phải vài vạn, cô sợ anh quá hào phóng, đến khi sinh nhật anh, cô không trả lại được.
“Ông nhìn thử xem nào?”
Lê Kiến Quốc cầm sợi dây chuyền nhỏ tinh tế lên, trong mắt người già sống cả đời ở Linh Thành không có khái niệm về hàng xa xỉ, xem đồ vật chỉ xem chất liệu chứ không xem thương hiệu.
Ông đeo kính viễn thị lên quan sát một lúc, cảm thấy sợi dây chuyền này không phải là vàng, mặt dây chuyền cũng không giống mã não, vậy chắc không mắc lắm.
Lê Tốc nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô vui vẻ hân hoan cầm sợi dây chuyền đi về phòng ngủ.
“Ông ngoại, cháu đi ngủ đây, ngủ ngon ạ!”
“Ngủ ngon, sáng mai ông nấu mì thọ cho cháu!”
“Muốn bỏ viên, rất nhiều rất nhiều viên.”
“Được rồi.”
Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, Lê Tốc đeo sợi dây chuyền lên, nhìn vào gương ngắm nghía một lúc.
Sau đó lấy xuống, lại bỏ vào trong hộp, đậy nắp hộp xong lại cảm thấy lòng ngứa ngáy, lại mở ra lần nữa, cầm điện thoại chụp rất nhiều bức ảnh.
Dì Tiểu Vũ cũng là một người phụ nữ rất quan trọng hình thức, Lê Tốc nhớ khi còn nhỏ, vào sinh nhật của Cận Duệ hoặc là sinh nhật của cô, dì Tiểu Vũ đều ngồi xe trong nhà đi đến cửa hàng bánh kem ở trung tâm thành phố mua bánh kem bơ mang về.
Dì Tiểu Vũ còn hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh, có lẽ trong cả khu nhà này cũng chỉ có một mình dì ấy hát được.
Lê Tốc cất cái hộp nhỏ vào trong ngăn kéo.
Cô cảm thấy chắc hẳn Cận Duệ được di truyền từ dì Tiểu Vũ, cho nên anh mới có thể để ý đến hình thức như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, Lê Tốc tắt đèn rồi nằm lên giường.
Từ khi Sở Nhất Hàm xảy ra chuyện, cô luôn rất khó đi vào giấc ngủ, ngày nào cũng nằm trên giường suy nghĩ miên man. Hôm nay nội dung trong đầu đều là về Cận Duệ.
Cuối cùng khi cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Mấy năm nay dì Tiểu Vũ bị bệnh và vẫn luôn ở trong bệnh viện, tình hình không ổn lắm, vậy liệu dì ấy có còn nhớ tổ chức sinh nhật cho Cận Duệ không?
Có phải trong mười năm bọn họ rời khỏi Linh Thành, từ đó đến nay Cận Duệ chưa từng ăn sinh nhật?
Sáng sớm lúc đồng hồ báo thức vang lên, Lê Tốc nhanh chóng vươn tay ra khỏi chăn, tìm điện thoại di động rồi kéo vào trong chăn, nhắm hai mắt làm một hồi thao tác, cuối cùng báo thức cũng dừng lại.
Một lúc sau, cô mới ngồi dậy giống như một cương thi, đôi mắt chưa mở, dùng chân dò tìm dép lê rồi mang vào, đứng dậy, ánh mắt trống rỗng đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm cửa ra.
Đây là ước hẹn của bọn họ.
Mỗi ngày dậy còn sớm hơn lúc dậy học từ đơn nửa tiếng đồng hồ.
Lê Tốc kéo rèm cửa ra, dưới ánh mặt trời chói mắt mở to đôi mắt.
Mái nhà đối diện là một màu tuyết trắng, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào chợt lóe sáng lung linh, giống như rải bột bạc vậy.
Cô mất hai giây để thích ứng, đột nhiên cảm thấy bản thân nhìn thấy bóng người của Cận Duệ.
Cô đẩy cửa sổ ra nhìn lên, Cận Duệ mặt một cái áo lông vũ ngắn màu xám đậm, đang đi ngang qua khung cửa sổ phía trước cô.
Không biết anh tìm từ đâu ra một cái xẻng thép đẩy tuyết. Tối hôm qua nhiệt độ không khí rất lạnh, tuyết đọng vẫn chưa tan, anh đẩy tuyết qua bên hành lang không có người kia, sau đó lại đi trở về.
Ban đầu lúc Cận Duệ về lại Linh Thành, Lê Tốc không có cách nào đoán được mọi hành động của anh.
Nhưng hiện tại cô và anh đã có chút ăn ý với nhau, có thể lập tức hiểu rõ vì sao anh lại đẩy tuyết.
Với anh, những người khác trong tòa nhà này đều là râu ria, nhưng hôm qua lúc cô ra cửa có trượt một chút. Có lẽ nó đã nhắc nhở anh, nếu không giải quyết tuyết đọng thì cô và ông ngoại có thể sẽ bị té ngã.
Mùa đông năm nay lạnh như vậy, Linh Thành lại rơi tuyết nhiều, tin tức địa phương đã nhiều lần đưa tin nói Linh Thành có mùa đông lạnh.
Nhưng mẹ chưa từng gọi đến một lần, cũng không quan tâm đến ông ngoại.
Vẫn là Cận Duệ tốt.
Cận Duệ thật tốt.
Người tốt như vậy, không nên không có ai tổ chức sinh nhật cho anh.
Lê Tốc đẩy cửa sổ ra, gọi anh: “Cận Duệ!”
Cận Duệ quay đầu lại, có thể là do bị ánh sáng từ đám tuyết đọng nào đó phản chiếu nên anh đã nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó mới nói chuyện: “Dậy sớm thế.”
“Cậu cũng dậy rất sớm mà.”
Lê Tốc nằm bò lên bàn sách, nâng mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khi Cẩn Duệ đi ngang qua cửa sổ của cô lần nữa, cô đột nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Hả?”
Cận Duệ hiểu lầm ý của cô, còn tưởng rằng Lê Tốc đang nhắc nhở anh, bảo anh lại nói “Sinh nhật vui vẻ!” với cô thêm lần nữa.
Anh không chút nghĩ ngợi đã đi đến trước mặt cô: “Ừm, sinh nhật vui vẻ.”
“Không phải bảo cậu nói.”
Lê Tốc quỳ chân lên ghế, vươn cánh tay ra, giữ chặt người ở bên ngoài cửa sổ: “Cậu đứng ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Cận Duệ đứng yên, nhìn về phía Lê Tốc.
Cô gái này vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc rối tung buông xõa, mặc bộ đồ ngủ sọc ca rô màu hồng nhạt, giọng nói cũng mang theo vẻ lười biếng khi vừa tỉnh ngủ, cười nói mười lần “Sinh nhật vui vẻ” với anh.
Cô còn nói, đây là đền bù lại mười năm qua của anh.
“Chờ đến lần sinh nhật tiếp theo của cậu, tớ sẽ cùng ăn sinh nhật với cậu. Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho cậu!”
“…Cảm ơn.”
“Lần sau, lần sau nữa, lần sau sau nữa… Tớ đều sẽ thu xếp cho cậu.”
Giọng điệu của Lê Tốc rất chắc chắn, giống như bọn họ sẽ làm hàng xóm với nhau cả đời, còn đếm đầu ngón tay lên kế hoạch nữa: “Bữa tiệc gì đó, KTV này, bánh kem này…. Đến lúc đó sẽ có đầy đủ tất cả.”
Cô hưng phấn nói, còn nói một câu theo phương ngữ Đế Đô: “Cậu cứ yên tâm chờ tin vui đi!”
Bình luận truyện