Mộc Lan Trắng

Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh



Trong cung điện phía Đông của Hoàng cung lúc này đang nháo nhào cả lên.Thị vệ, thị nữ chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi vang: Thái tử, người đang ở đâu?:.Nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của Thái tử Eriol đâu.

- Thôi rồi, chắc Thái tử lại trốn ra khỏi cung chơi rồi.Mau báo cho Đội trưởng Ly biết để ngài cho người tìm Thái tử về.

Trong lúc đó, trên phố có một tên con trai khuôn mặt thanh tú, trông có vẻ hơi thư sinh, mái tóc đen phủ lòa xòa vài sợi xuống cặp mắt cũng màu đen, và trên khuôn mặt đó còn có một cặp kính gọng cũng đen nốt.Cậu ta vừa đi vừa thích thú ngắm cảnh phố phường đông đúc nhôn nhịp, miệng thì lẩm bẩm:

- Ở ngoài này vui như thế, chả bù với trong cung một đống quy tắc, đã thế lúc nào cũng có kẻ theo làm phiền

Chàng trai này chính là Eriol Hiragizawa, Thái tử đương triều, con trai duy nhất của Hoàng đế Urushi và Hoàng hậu Mieko.Gia tộc Hiragizawa đã nắm giữ ngai vàng hơn 100 năm nay và luôn hùng mạnh.Nhưng đến đời cha cậu thì đã suy yếu đi, một phần do ông chỉ có mình cậu là con trai.

Cậu vốn không thích khung cảnh tuy kiêu sa lộng lẫy nhưng vô cùng gò bó trong cung, lại còn vô số kẻ hầu người hạ và một đống quy tắc, lễ nghi phải tuân theo.Về điểm này cậu khá giống với Sakura (^o^).

- Mà sao Sakura lâu quá không vào chơi với mình nhỉ.Mình mà được như Sakura thì sướng quá rồi.Cô ấy có thể ra khỏi nhà để đi chơi bất cứ lúc nào.Chả như mình…

Nếu Eriol ngoan ngoãn ở lại trong cung thì thể nào hôm nay cậu cũng gặp được Sakura.Nhưng cậu lại trốn ra khỏi cung nên người cậu sẽ gặp không phải là cô ấy.

Mãi suy nghĩ nên Eriol không chú ý đường xá cho lắm.Và vì vậy cậu va vào một cô gái trên đường và hất đổ chiếc làn trên tay cô xuống đất.Cậu vội vàng cúi xuống nhặt giúp cô gái những món đồ vương vãi

- Thật lòng rất xin lỗi cô, tôi thật là không cẩn thận

- Không sao, anh đừng áy náy!

“Một giọng nói thật dịu dàng” – Eriol nghĩ thầm và ngước nhìn cô gái. “Ôi trời, cô ấy thật là đẹp quá.Mái tóc màu tím dài phủ vai, đôi mắt tím trong veo.Chưa có cô gái nào ta từng gặp đẹp như cô gái này cả”.

- Mau tránh ra!!!!!

Một tiếng người hét lên lanh lảnh, Eriol nghe thấy tiếng hét vừa quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe ngựa đang lao vun vút về phía hai người.Hoảng hốt, cậu vội vàng kéo Tomoyo sang một bên và do lực kéo của cậu quá mạnh nên Tomoyo ngã chúi vào người cậu.Cậu vội vàng hỏi:

- Cô có sao không?

- Tôi không sao.Oái!!!Chân tôi!!!

Chợt cô gái kêu lên, Eriol vội vàng đỡ cô ngồi sang vệ đường và xem xét chân cô.

- Chân của cô bị trặc rồi, đều là lỗi tại tôi cả.

- Không đâu, nếu không có anh tôi đã bị chiếc xe ngựa kia đâm phải rồi.

- Nhưng nếu không do tôi va phải cô thì cô đâu phải ngồi lại đó để nhặt các thứ chứ.Thôi, bây giờ để tôi đưa cô về nhà và toàn bộ chi phí thuốc men của cô sẽ do tôi chịu, được chứ?

- Ơh, tôi…

- Cứ quyết định vậy đi!Àh, mà cô tên gì nhỉ?Tôi là Eriol, Eriol Hiragi

- Tên tôi là Tomoyo Daidouji, nhà tôi ở cửa nam đấy.

Thế là Eriol từng bước dìu Tomoyo về nhà.Sau khi đến nhà Tomoyo, cậu giải thích rõ ràng với bà Sonomi mọi việc, Eriol xin phép được gửi thầy thuốc đến xem xét vết thương cho Tomoyo mỗi ngày cho đến khi chân cô lành lặn hẳn.Sau đó cậu cáo lui ra về.bà Sonomi nhìn theo và nói:

- Cậu ta là một quý tộc đấy!!!

Eriol vừa rời khỏi nhà Tomoyo chừng vài trăm bước, đã thấy một chàng trai trẻ mặc quân phục đứng bên vệ đường.Eriol thở dài:

- Syaoran, là cậu đấy àh?Cậu phát hiện ra tung tích của ta từ bao giờ thế?

- Từ trước khi Người vào căn nhà đó thưa Thái tử.Nhưng thần nghĩ cứ để người làm cho hết trách nhiệm đã.Thần chỉ mới vắng mặt một ngày mà Người đã làm loạn lên rồi.

- Chả mấy khi có cơ hội hiếm có cậu không ở bên ta, ta đương nhiên phải tận dụng chứ.

Syaoran lắc đầu ngao ngán.Cậu thừa biết cá tính Thái tử không thích những gò bó trong cung đình, lại thêm cô tiểu thư ngang bướng Sakura suốt ngày rót vào tai Thái tử những lời hay ho về thế giới bên ngoài cung điện nên càng làm cho Thái tử hứng thú với thế giới bên ngoài hơn.

“Bỏ đi, Thái tử chỉ mới 17 tuổi mà” – Syaoran nói câu ấy ra mà không hề nhớ rằng mình cũng chỉ mới 18 tuổi.Có lẽ do sinh trưởng trong gia đình có truyền thống làm tướng quân và lại là con trai trưởng nên cậu đã sớm trưởng thành hơn kẻ khác.Cũng chính vì cậu chững chạc hơn cái tuổi 18 của mình mà cậu được Hoàng đế đặt vào chức vụ Đội trưởng đội cận vệ Đông Cung, chuyên bảo vệ và kềm cặp Thái tử.

- Syaoran này, cậu cử ngay một thái y đến nhà ấy để chăm sóc vết thương cho tiểu thư Tomoyo nhé.

- Thần sẽ làm ngay thưa Thái tử.Thật hiếm có một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như cô gái ấy.Chả bù với…

- Chả bù với ai cơ?

- Dạ, không có gì đâu ạh!!!

“Dĩ nhiên là chả bù với cô tiểu thư Sakura Kinomoto ngang ngược kia rồi” – Syaoran nghĩ thầm – “Cô ta mà được một nửa thế này thôi thì cung đình cũng đã bớt ồn ào rồi đấy”

- Eriol!!! Con thân là Thái tử mà sao suốt ngày cứ rong chơi mãi thế?Thế này thì còn ra thể thống gì nữa.

- Con xin lỗi thưa Phụ vương!Con chỉ muốn ra ngoài tìm hiểu cuộc sống dân chúng thôi.

Hoàng đế đang đứng ngay chính điện của Đông Cung thét lên với Eriol, còn cậu thì đang quỳ ngay trước mặt ông một cách hết sức lễ phép và hối lỗi.Cậu luôn luôn như thế mỗi khi phạm lỗi nên Hoàng đế cũng chẳng thể la rầy cậu lâu được

- Bệ hạ, xin đừng la rầy Thái tử nữa, Thái tử đã biết lỗi rồi! – Hoàng hậu Mieko vội đỡ lời cho Eriol.Bà đã quá quen với công việc này rồi.

Hoàng đế tuy vẫn còn giận nhưng vì nể mặt hoàng hậu nên ông không la rầy cậu thêm.Ngài chỉ ra lệnh cậu phải ở yên trong cung đóng cửa kiểm điểm lại bản thân mình.Rồi Ngài giận dữ bỏ đi.Hoàng hậu thấy vậy thở phào và dặn dò Eriol thêm vài câu rồi nối bước theo chồng

Eriol thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, sóng yên gió lặng rồi!!!

- Thái tử, người có hối lỗi thật không đấy – Syaoran tinh quái nheo mắt nhìn Eriol.

- Đương nhiên rồi.Ta mệt rồi, ta đi nghỉ đây!!! – Eriol bối rối và rảo bước.

Sáng hôm sau, Eriol vẫn còn đang mơ mơ màng màng, thì những giọt nắng mai trên cửa sổ hắt nhẹ lên khuôn mặt cậu và tiếng chim líu ra líu rít trên nhánh cây khiến cậu chợt tỉnh giấc.Cậu uể oải lăn mình cuộn tròn người vào chăn, tính ngủ thêm một chút thì một tiếng thét lanh lảnh vang lên:

- Ngươi nói gì chứ, đồ cái tên tiểu tử kiêu căng kia.Ngươi có tin ta sẽ dạy cho ngươi một bài học không?

- Cô mà dạy được ai cơ chứ.Lần trước bị bẽ mặt như thế vẫn chưa sợ àh? 

- Ta chưa thua đâu, ngươi cứ đợi đấy.

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy? – Eriol cáu kỉnh vì bị phá giấc ngủ.

- Bẩm thái tử, đó là tiếng tiểu thư Kinomoto và công tử Ly đang cãi nhau ạh.

Nghe thấy 4 chữ “Kinomoto” Eriol lập tức tỉnh ngủ ngay.Cậu vơ vội cặp kính trên bàn và lao đi làm vệ sinh cá nhân.10 phút sau, cậu đã đường hoàng bước ra và vừa cười vừa nói:

- Hai người lại cãi nhau đấy àh?Sao lúc nào hai người cũng cãi được thế nhỉ?

- Eriol, cậu đây rồi.Cái tên Syaoran kiêu căng này dám bảo tớ là đồ con gái không ra con gái đấy.

- Không phải sao?Cô thử nhìn lại xem có đứa con gái nào như cô không?Đồ tiểu thư ngang bướng.Cô chẳng bằng một góc cô gái hôm qua Thái tử gặp.

- Thôi nào Syaoran!!!

- Cậu gặp cô gái nào hả Eriol?Kể cho tớ nghe đi!!!

Thế là Eriol vội vàng thuật lại câu chuyện hôm qua cho Sakura nghe và nhờ cô đến thăm hỏi Tomoyo giúp cậu.Cậu mong ngóng gặp Sakura cũng vì như vậy.Vì cậu bây giờ đã bị nhốt trong Đông Cung, Syaoran lại là con trai mà lại luôn bận công vụ.Chỉ có Sakura là thích hợp nhất.

- Hoe, cô gái mà cậu nói là Tomoyo ưh?Tomoyo bị thương sao?Áh, tớ phải đi thăm Tomoyo mới được.

Nói rồi Sakura ù té chạy mất khiến Eriol không kịp kêu lên một tiếng.Cậu ngạc nhiên trong khi Syaoran mỉm cười tủm tỉm.

- Này, cậu cười cái gì thế?Mà Sakura làm sao thế nhỉ?

- Có gì đâu, chắc chắn cái cô Tomoyo ấy là bạn của cô tiểu thư ngang bướng này rồi.

Eriol hiểu ra và thầm khâm phục trí thông minh của Syaoran.Cậu lắc đầu và quay vào bàn bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

- Tomoyo!!!!!!!!! – Sakura hét lên ngay khi vừa đến cửa nhà

- Cậu làm gì mà chạy hớt hải thế hả?

- Tớ nghe nói cậu bị thương.Cậu có sao không?Có đau không?Cảm thấy thế nào rồi hả?

- Cậu bình tĩnh nào.Cậu hỏi nhiều như thế làm sao tớ trả lời kịp.Tớ chỉ bị trặc chân nhẹ thôi, vài ngày sẽ khỏi.Mà sao cậu biết nhanh thế?

- Àh, tớ nghe cái tên làm cậu bị thương kể đấy?

- Cậu quen công tử Hiragi sao?Àh, mà cũng đúng.Công tử ấy sang trọng như thế thì chắc là con nhà giàu.Mà đã thế thì cậu quen cũng không lạ.

Sakura không hỏi gì thêm mà tíu ta tíu tít bên cạnh Tomoyo suốt một ngày,  chăm sóc cho cô bạn nhỏ chi li tận tình từng chút một.Đây quả là một cố gắng vượt bậc của cô vì người ta chưa bao giờ thấy Sakura dịu dàng như thế bao giờ.Còn Syaoran mà nhìn thấy cô lúc này chắc cũng chả dám thốt lên tiếng nào chê cô (^o^)

Vậy là Eriol và Tomoyo đã gặp nhau.Vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi.Và kéo theo sau đó là những biến cố gì thì không ai rõ.Chỉ biết lúc này Eriol và Tomoyo đều đang ngồi mỗi người một chiếc ghế ở hai nơi cách xa nhau nhưng trong lòng lại đang nghĩ về đối phương đầy cảm mến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện