Môi Đỏ
Chương 15: Không được
Chuyện thành thật, Bùi Hề Nhược lập tức hoảng sợ.
Cô đối với cuộc hôn nhân này, vẫn luôn là thái độ có thể giữ bí mật được thì giữ bí mật, trước giờ chưa từng chủ động nói với người ngoài.
Dù sao, Phó gia nổi tiếng như vậy, anh và cô có thực sự lừa được tất cả mọi người, chỉ sợ sau khi ly hôn, cô đi đến đâu, cũng đều sẽ có một đám người ở sau lưng bàn luận: “Ấy, cô kia chính là vợ trước của Phó Triển Hành đấy.”
Cô không muốn làm vợ trước của Phó Triển Hành.
Cô hy vọng bản thân mình vĩnh viễn chỉ là Bùi Hề Nhược.
“Anh Phó, lời này của anh chắc là đang nói đùa rồi.” Cô cười hai tiếng, bắt đầu tìm cho mình bậc thang đi xuống.
“Vậy thì phải xem có phải là cô Bùi đang nói đùa không.”
“……..” Bùi Hề Nhược trợn mắt.
Phong cách của người đàn ông này trước sau như một, giống như không chống lại cô thì không chịu được vậy.
Sợ lòng hiếu thắng của anh quá mạnh, thật sự đem chuyện hôn sự tung ra, Bùi Hề Nhược quyết định lùi bước trước, “Đương nhiên là tôi nói đùa rồi, anh thấy bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, chi bằng chúng ta quên chủ đề này đi, được không?”
Nói xong, bản thân cũng có chút chột dạ, rõ ràng cô là người bắt đầu đề tài, vậy mà người làm hòa cũng lại là cô, dường như thực sự không chút nói đạo lý.
Anh có đáp ứng không?
Bùi Hề Nhược trong lòng thấp thỏm, trong cái khó ló cái khôn, nói một cách rất có nội hàm, “Đương nhiên, nếu như anh thật sự ‘không được’, tôi cũng không có cách nào khác cả.”
Phó Triển Hành: “………”
Đầu điện thoại bên kia, một mảnh trầm mặc.
Bùi Hề Nhược chớp mắt, “Anh Phó?”
Người đâu? Bị mấy lời của cô dọa chạy mất rồi à?
May là một giây sau, người đàn ông mở miệng, giọng điệu bình ổn, không nhìn ra được dáng vẻ vừa mới bị dọa xong.
“Có thể.”
Đột nhiên Bùi Hề Nhược muốn cười.
Anh là đang cố ý tránh mấy chữ ‘được hay không được’ ra đúng không?
Tên hòa thượng này, có chút thanh thuần nha.
—
Chớp mắt, tháng tám đã gần trôi qua.
Trước giờ vào khoảng thời gian này, Bùi Hề Nhược đang bay khắp thế giới rồi. Một là vì nhu cầu công việc – họa sĩ mà, ý tưởng dùng nhiều rồi thường sẽ có chút cạn kiệt, cần được tiếp xúc với những sự vật mới. Một là để trốn cái nóng, mùa hè, cô thường thích chạy tới những nơi như Na Uy, Thụy Sĩ, Nga.
Nhưng năm nay, lại bị chuyện hôn nhân giữ chân.
Không thể chạy ra ngoài, cô thà rằng lười biếng ở trong nhà, mỗi ngày cũng không trang điểm, mặc đồ ngủ, ở trong phòng vẽ hơn nửa ngày liền. Đến chiều tối, mới ra hẹn Giản Tinh Nhiên đi bơi.
Cứ như vậy mà trôi qua hơn hai mươi ngày, cuối tháng là ngày tiệc trung thu gia đình một năm một lần của Phó gia.
Bùi Hề Nhược với thân phận là thành viên mới, tất nhiên cũng được mời, Phó Triển Hành từ sớm đã gọi điện tới nhắc cô, anh sẽ qua Thân Thành, tiện đường đón cô đi.
Chuyện này thuộc vào tình huống ‘bắt buộc phối hợp’. Bùi Hề Nhược ném cọ vẽ trên tay xuống, cởi búi tóc trên đầu, đổi một chiếc áo phông trắng và quần bò, khi lên xe, trong nháy mắt từ một họa sĩ bình dân mộc mạc, biến thành hồ ly tinh với đuôi mắt cong lên mê hoặc.
“Đi thôi anh Phó.” Cô vừa hoàn thành một tác phẩm khiến cô vô cùng hài lòng, đoán rằng có thể bán với giá cao, tâm tình tốt, nhìn gì cũng thấy thuận mắt.
Ngược lại, Phó Triển Hành là vì cảm thấy bầu không khí vui vẻ quá mức bình thường mà nhìn cô, tưởng rằng cô lại ra chiêu gì mới.
Anh không biết rằng, Bùi Hề Nhược sau lần bại trận trước, bây giờ cũng không dám tùy tiện khiêu khích, suốt dọc đường, đều rất yên phận, ngồi im như thóc.
Khi hai người đến nhà cũ Phó gia, sắc trời vẫn sáng.
Trước tiên là chào hỏi ông cụ Phó, ông cũng đã tám mươi hai rồi, nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, khi nói chuyện, dù không tính là giọng điệu rành rọt, nhưng tuyệt đối không hề khó nghe.
Tình cảm hai ông cháu chắc là không tồi, nói chuyện gần hai mươi phút, chủ đề vốn là về cô, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Bùi Hề Nhược sớm đã thấy buồn chán, vì phép lịch sự nên cố gắng không ngáp.
Cô một lúc lại nhìn ông cụ Phó, một lúc lại nhìn sang Phó Triển Hành, liên tục nở nụ cười, bày tỏ bản thân mặc dù không nói gì, nhưng vô cùng chăm chú lắng nghe.
Thực ra cô đang nghiên cứu diện mạo của hai người.
Đây là niềm vui nho nhỏ của kẻ mù mặt, càng nhìn không rõ, thì càng hiếu kỳ.
Nhìn đi nhìn lại, đã có được kết luận……Ông cụ Phó có lẽ thời còn trẻ dung mạo không tệ, nhưng bây giờ đã là một chiếc cây về già, bị những lớp vỏ cây bao lấy. Vẫn là người chồng giá rẻ bên cạnh cô, tuổi trẻ anh tuấn, nhìn thật đã con mắt.
Vì vậy cô càng nhìn anh nhiều hơn một chút.
“….Đối với nó mà nói, là giải thoát, cũng là chuộc tội. Không tỉnh lại được cũng vậy. Ông sống đến từng tuổi này rồi, cũng không có chuyện gì là không nhìn thông cả.” Lúc xuất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng trầm mặc cảm thán của ông cụ Phó.
Suy nghĩ của Bùi Hề Nhược lập tức bị kéo trở lại.
Sao bầu không khí đột nhiên lại trở nên trầm mặc rồi.
Theo bản năng nhìn qua Phó Triển Hành.
Lại thấy người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, giống như không muốn tiếp tục đề tài này vậy. Ánh chiều tàn chiếu vào từ cửa sổ, cũng không khiến anh trở nên ấm áp hơn.
Trực giác nói cho cô biết, người bọn họ đang nói đến là bố của Phó Triển Hành, người đang nằm dưỡng bệnh ở trong bệnh viện.
Mà quan hệ của người trong nhà, lại không mĩ mãn giống như lời của người bên ngoài nói.
Đột nhiên Bùi Hề Nhược có chút ngồi bất an, cô không phải là gì của Phó Triển Hành cả, vạn nhất nghe được chuyện bí mật cẩu huyết của hào môn, khi đối mặt với anh sẽ rất ngượng đúng không?
Vì thế, lập tức tìm một lý do để đi ra khỏi thư phòng.
Ông cụ Phó cũng không giữ cô lại, đoán chừng cũng cảm thấy cô ở lại đây có chút không thích hợp.
Đi ra ngoài thư phòng, mới cảm thấy không khí của ngôi biệt thự nằm ở chân núi này thực không tồi, vô cùng mát dịu. Bùi Hề Nhược vươn vai một cái, nhìn trái nhìn phải, sau đó, chọn một phương hướng, đi đến đình viện phong cách cổ kính ngắm cảnh.
Kết quả, lại gặp phải bà cô tám dì của Thẩm Thị.
Bọn họ ngồi ở khúc quanh của hành lang, cùng nhau vui cười trò chuyện.
“Chị dâu?” Trong đám người, đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
Bùi Hề Nhược nghi hoặc nhìn qua, lần này vừa nhìn đã nhận ra cô, hơn nữa còn gọi là chị dâu, chắc là Thẩm Tư Diệu rồi? Nhưng thái độ của Thẩm Tư Diệu lại trở nên thân thiết như vậy được sao?
Đề phòng mà nhìn, Bùi Hề Nhược chỉ cười một cái, “Ừ?”
“Chị dâu, sao chị lại lạnh lùng với em vậy chứ, không phải lần trước chúng ta vừa gặp mặt sao?” Thẩm Tư Diệu đi qua, gần gũi thân thiết khoác lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước đám người.
Lần này Bùi Hề Nhược xác định được là cô ta rồi, đột nhiên cười, cánh tay nhẹ động, tránh khỏi cô ta.
“Chị dâu?” Thẩm Tư Diệu nghi hoặc nói.
“Tôi sợ cô đẩy tôi xuống nước.” Bùi Hề Nhược tủm tỉm cười, đôi môi mấp máy.
“………….” Thẩm Tư Diệu trong lòng thầm trừng mắt, chắc là xem nhiều phim cung đấu rồi.
Đương nhiên, cô ta cũng không có lòng tốt gì, những người ngồi ở đây, không phải xuất thân từ Phó gia, cũng xuất thân từ các hào môn danh vọng khác, đều là danh viện khuê tú. Cô ta muốn nói cho Bùi Hề Nhược biết, xuất thân tốt hơn, nhiều tài nhiều nghệ, cử chỉ tao nhã, người như vậy, mới có thể xứng với Phó gia.
“Giới thiệu cho mọi người, đây là chị dâu, thành viên mới của gia đình chúng tôi, Bùi Hề Nhược”, đám người đang nói chuyện vui vẻ, Thẩm Tư Diệu đột nhiên mở miệng, lại giống như rất hồn nhiên, “Chị ấy là võng hồng, vô cùng nổi tiếng ở trên mạng, tùy ý đăng một tấm ảnh đã có vô cùng nhiều người bình luận đó!”
Một lời này, rõ ràng là thầm châm biếm một cách ấu trĩ.
Mặc dù Bùi Hề Nhược không ngờ rằng cô ta lại nói trắng ra như vậy, tuy nhiên cô cũng không sợ, cô mỉm cười, đang định mở miệng, ở bên kia lại có người lên tiếng, “Nhược Nhược, con đến rồi à?”
Giọng người kia vô cùng quen thuộc, thêm một điểm là mặc một bộ sườn xám làm bằng vải sợi đay, cả cách gọi thân thiết kia nữa…….
Bùi Hề Nhược nhìn qua, kinh hỷ nói, “Bác dâu?”
Đường Kê Ngọc ngồi ở không xa, nhưng vẫn đứng dậy, tự mình đi đến dắt cô vào ngồi, “Vừa rồi ở thư phòng cùng Triển Hành à?”
Bùi Hề Nhược đáp lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Bây giờ ông nội đang nói chuyện công với anh ấy, con ra ngoài hóng gió một chút.”
“Đúng lúc qua đây nói chuyện với mọi người.” Đường Kê Ngọc cười nhìn về mọi người.
Những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, trên thực tế, Đường Kê Ngọc như là mẹ của Phó Triển Hành, bây giờ Phó Châu lại ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn, đến cả bà cũng đã bày tỏ sự hài lòng đối với Bùi Hề Nhược, bọn họ còn ngây ra đó làm gì.
Vì vậy, dù là ‘võng hồng’ nghề nghiệp không chân chính này, những người xung quanh cũng dần bày tỏ sự tán thưởng đối với cô, khen cô xinh đẹp, nhanh nhẹn, khiến người ta yêu thích không thôi.
Thẩm Tư Diệu bày ra vẻ mặt thối, đầy tức giận mà ngồi xuống bên cạnh.
“Nhược Nhược còn là nghệ thuật gia nữa đó.” Đường Kê Ngọc cười cười, “Tranh của con bé ấy à, giống như con bé vậy, có cá tính, có linh khí, có ý tưởng riêng.”
Được danh ca quốc gia khen ngợi, Bùi Hề Nhược dù tính cách có tự luyến hơn nữa cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng bổ sung thêm vài từ khiêm tốn.
Đường Kê Ngọc là thực lòng khen, Bùi Hề Nhược nói lời khiêm tốn cũng là thật, nhưng những người còn lại, không tin là vậy. Bùi Hề Nhược nhìn thấy, có người dùng điện thoại search, mà sau khi search lại lộ ra biểu cảm nhăn mặt như ông già, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại đổi sang một nụ cười tươi, “Thím dâu, thím thật có mắt nhìn! Hôm khác cháu cũng sẽ mua lấy hai bức về trang trí.”
Lập tức bừng tỉnh, Bùi Hề Nhược cái gọi là danh môn tụ họp, cũng không tốt hơn mấy người ‘võng hồng’ bọn cô tụ họp là bao, chỉ là những người phụ nữ ngồi ở đây ‘cao nhã’ hơn mà thôi.
Nửa thời gian sau, mọi người đều ngồi xung quanh cô trò chuyện.
“Hề Nhược, đại học cháu học chuyên ngành gì vậy? Ồ? Thiết kế nghệ thuật à? Đại học nào thế? Ồ, trường Syracuse ư, vậy có chọn môn của giáo sư Rayson không? Dì bảo, ngài ấy…..”
Đây miễn cưỡng coi là đề tài Bùi Hề Nhược có hứng thú, có thể nói chuyện được hai ba câu, nhưng những đề tài sau đó, cô không chống đỡ được, càng nghe càng thấy buồn ngủ.
Có lẽ là vì Đường Kê Ngọc gọi cô là nghệ thuật gia đi, lúc này, có người nói chuyện với cô về văn học, có người nói về hí kịch, có người nói với cô về âm nhạc cổ điển….Tất cả đều là chủ đề kích thích cô chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa còn dông dài, giọng điệu còn thong thả ung dung.
“Đợi sau này cháu với Triển Hành ổn định, mọi người đều là người một nhà rồi, chúng ta mỗi lần náo nhiệt thường hẹn đi nghe opera, hòa nhạc gì đó, sau này bảo Tư Diệu gọi con đi cùng.” Mẹ của Thẩm Tư Diệu, cũng là cô của Phó Triển Hành nói.
Bùi Hề Nhược cười vô cùng dịu dàng, “Cô à, nhưng cháu nghe không hiểu.”
“Sao lại nghe không hiểu được chứ?”
“Nhược Nhược, cháu không cần phải câu nệ, đây, ở đây cũng có mấy chị dâu của cháu, bọn cháu cũng có thể hẹn nhau đi chơi.” Xem ra người cô này có vẻ rất muốn kéo cô gần với mọi người ở đây, “Sau này tiếp xúc nhiều với những hoạt động như vậy, chắc chắn sẽ thích thôi.”
“Đúng rồi Nhược Nhược, tháng mười hai này có buổi diễn ba lê mới của đoàn kịch Kinh Vu, cùng đi xem đi?”
Bùi Hề Nhược còn chưa nói, một người khác đã vô cùng có hứng thú hỏi, “Ngày nào vậy?”
“Để tôi xem xem, ừm….ngày mùng một tháng mười hai.”
“Nhược Nhược, cùng đi xem chứ?”
Bùi Hề Nhược vừa định mở miệng, lập tức có một vị trưởng bối ở bên cạnh nói, “Cùng đi cái gì mà cùng đi? Người ta cũng vừa mới kết hôn.”
“Cũng đúng cũng đúng, tận hưởng thế giới của hai người trước.” Một người chị dâu lập tức cười nói, “Đúng rồi, hai người định khi nào sinh em bé vậy? Hay là chúng ta cùng hẹn mang thai đi, mấy đứa trẻ có bạn cùng chơi.”
Bùi Hề Nhược: “…….”
Chủ đề này, đã đến trình độ khiến cô không thể dự liệu được rồi.
Dù sao cũng là trường hợp không thể trở mặt được, cô theo bản năng nhìn qua Đường Kê Ngọc, lại thấy bác dâu đang nhìn cô với biểu cảm dịu dàng ôn như, giống như ngầm đồng ý kế hoạch sinh con của cô và Phó Triển Hành, dù cho sớm hay muộn.
Bùi Hề Nhược tuyệt vọng rồi.
Thẩm Tư Diệu ở bên cạnh nhìn, phát ra tiếng cười trên nỗi đau của người khác, sát lại gần cô, nói, “Đã sớm nói với cô rồi mà, không có dễ tiến vào Phó gia như vậy.”
Giây phút này, Bùi Hề Nhược đột nhiên không muốn phản bác lại.
Đúng vậy.
Đây nào phải là Phó gia, là tháp giam cầm yêu tinh mới đúng.
Vậy mà cô lại ký hợp đồng hai năm, đến ly hôn cũng không thể.
Ly hôn….
Ánh mắt Bùi Hề Nhược đột nhiên sáng lên.
Không thể ly hôn, nhưng cô có thể chạy mà, đúng không?
Cô đối với cuộc hôn nhân này, vẫn luôn là thái độ có thể giữ bí mật được thì giữ bí mật, trước giờ chưa từng chủ động nói với người ngoài.
Dù sao, Phó gia nổi tiếng như vậy, anh và cô có thực sự lừa được tất cả mọi người, chỉ sợ sau khi ly hôn, cô đi đến đâu, cũng đều sẽ có một đám người ở sau lưng bàn luận: “Ấy, cô kia chính là vợ trước của Phó Triển Hành đấy.”
Cô không muốn làm vợ trước của Phó Triển Hành.
Cô hy vọng bản thân mình vĩnh viễn chỉ là Bùi Hề Nhược.
“Anh Phó, lời này của anh chắc là đang nói đùa rồi.” Cô cười hai tiếng, bắt đầu tìm cho mình bậc thang đi xuống.
“Vậy thì phải xem có phải là cô Bùi đang nói đùa không.”
“……..” Bùi Hề Nhược trợn mắt.
Phong cách của người đàn ông này trước sau như một, giống như không chống lại cô thì không chịu được vậy.
Sợ lòng hiếu thắng của anh quá mạnh, thật sự đem chuyện hôn sự tung ra, Bùi Hề Nhược quyết định lùi bước trước, “Đương nhiên là tôi nói đùa rồi, anh thấy bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, chi bằng chúng ta quên chủ đề này đi, được không?”
Nói xong, bản thân cũng có chút chột dạ, rõ ràng cô là người bắt đầu đề tài, vậy mà người làm hòa cũng lại là cô, dường như thực sự không chút nói đạo lý.
Anh có đáp ứng không?
Bùi Hề Nhược trong lòng thấp thỏm, trong cái khó ló cái khôn, nói một cách rất có nội hàm, “Đương nhiên, nếu như anh thật sự ‘không được’, tôi cũng không có cách nào khác cả.”
Phó Triển Hành: “………”
Đầu điện thoại bên kia, một mảnh trầm mặc.
Bùi Hề Nhược chớp mắt, “Anh Phó?”
Người đâu? Bị mấy lời của cô dọa chạy mất rồi à?
May là một giây sau, người đàn ông mở miệng, giọng điệu bình ổn, không nhìn ra được dáng vẻ vừa mới bị dọa xong.
“Có thể.”
Đột nhiên Bùi Hề Nhược muốn cười.
Anh là đang cố ý tránh mấy chữ ‘được hay không được’ ra đúng không?
Tên hòa thượng này, có chút thanh thuần nha.
—
Chớp mắt, tháng tám đã gần trôi qua.
Trước giờ vào khoảng thời gian này, Bùi Hề Nhược đang bay khắp thế giới rồi. Một là vì nhu cầu công việc – họa sĩ mà, ý tưởng dùng nhiều rồi thường sẽ có chút cạn kiệt, cần được tiếp xúc với những sự vật mới. Một là để trốn cái nóng, mùa hè, cô thường thích chạy tới những nơi như Na Uy, Thụy Sĩ, Nga.
Nhưng năm nay, lại bị chuyện hôn nhân giữ chân.
Không thể chạy ra ngoài, cô thà rằng lười biếng ở trong nhà, mỗi ngày cũng không trang điểm, mặc đồ ngủ, ở trong phòng vẽ hơn nửa ngày liền. Đến chiều tối, mới ra hẹn Giản Tinh Nhiên đi bơi.
Cứ như vậy mà trôi qua hơn hai mươi ngày, cuối tháng là ngày tiệc trung thu gia đình một năm một lần của Phó gia.
Bùi Hề Nhược với thân phận là thành viên mới, tất nhiên cũng được mời, Phó Triển Hành từ sớm đã gọi điện tới nhắc cô, anh sẽ qua Thân Thành, tiện đường đón cô đi.
Chuyện này thuộc vào tình huống ‘bắt buộc phối hợp’. Bùi Hề Nhược ném cọ vẽ trên tay xuống, cởi búi tóc trên đầu, đổi một chiếc áo phông trắng và quần bò, khi lên xe, trong nháy mắt từ một họa sĩ bình dân mộc mạc, biến thành hồ ly tinh với đuôi mắt cong lên mê hoặc.
“Đi thôi anh Phó.” Cô vừa hoàn thành một tác phẩm khiến cô vô cùng hài lòng, đoán rằng có thể bán với giá cao, tâm tình tốt, nhìn gì cũng thấy thuận mắt.
Ngược lại, Phó Triển Hành là vì cảm thấy bầu không khí vui vẻ quá mức bình thường mà nhìn cô, tưởng rằng cô lại ra chiêu gì mới.
Anh không biết rằng, Bùi Hề Nhược sau lần bại trận trước, bây giờ cũng không dám tùy tiện khiêu khích, suốt dọc đường, đều rất yên phận, ngồi im như thóc.
Khi hai người đến nhà cũ Phó gia, sắc trời vẫn sáng.
Trước tiên là chào hỏi ông cụ Phó, ông cũng đã tám mươi hai rồi, nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, khi nói chuyện, dù không tính là giọng điệu rành rọt, nhưng tuyệt đối không hề khó nghe.
Tình cảm hai ông cháu chắc là không tồi, nói chuyện gần hai mươi phút, chủ đề vốn là về cô, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Bùi Hề Nhược sớm đã thấy buồn chán, vì phép lịch sự nên cố gắng không ngáp.
Cô một lúc lại nhìn ông cụ Phó, một lúc lại nhìn sang Phó Triển Hành, liên tục nở nụ cười, bày tỏ bản thân mặc dù không nói gì, nhưng vô cùng chăm chú lắng nghe.
Thực ra cô đang nghiên cứu diện mạo của hai người.
Đây là niềm vui nho nhỏ của kẻ mù mặt, càng nhìn không rõ, thì càng hiếu kỳ.
Nhìn đi nhìn lại, đã có được kết luận……Ông cụ Phó có lẽ thời còn trẻ dung mạo không tệ, nhưng bây giờ đã là một chiếc cây về già, bị những lớp vỏ cây bao lấy. Vẫn là người chồng giá rẻ bên cạnh cô, tuổi trẻ anh tuấn, nhìn thật đã con mắt.
Vì vậy cô càng nhìn anh nhiều hơn một chút.
“….Đối với nó mà nói, là giải thoát, cũng là chuộc tội. Không tỉnh lại được cũng vậy. Ông sống đến từng tuổi này rồi, cũng không có chuyện gì là không nhìn thông cả.” Lúc xuất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng trầm mặc cảm thán của ông cụ Phó.
Suy nghĩ của Bùi Hề Nhược lập tức bị kéo trở lại.
Sao bầu không khí đột nhiên lại trở nên trầm mặc rồi.
Theo bản năng nhìn qua Phó Triển Hành.
Lại thấy người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, giống như không muốn tiếp tục đề tài này vậy. Ánh chiều tàn chiếu vào từ cửa sổ, cũng không khiến anh trở nên ấm áp hơn.
Trực giác nói cho cô biết, người bọn họ đang nói đến là bố của Phó Triển Hành, người đang nằm dưỡng bệnh ở trong bệnh viện.
Mà quan hệ của người trong nhà, lại không mĩ mãn giống như lời của người bên ngoài nói.
Đột nhiên Bùi Hề Nhược có chút ngồi bất an, cô không phải là gì của Phó Triển Hành cả, vạn nhất nghe được chuyện bí mật cẩu huyết của hào môn, khi đối mặt với anh sẽ rất ngượng đúng không?
Vì thế, lập tức tìm một lý do để đi ra khỏi thư phòng.
Ông cụ Phó cũng không giữ cô lại, đoán chừng cũng cảm thấy cô ở lại đây có chút không thích hợp.
Đi ra ngoài thư phòng, mới cảm thấy không khí của ngôi biệt thự nằm ở chân núi này thực không tồi, vô cùng mát dịu. Bùi Hề Nhược vươn vai một cái, nhìn trái nhìn phải, sau đó, chọn một phương hướng, đi đến đình viện phong cách cổ kính ngắm cảnh.
Kết quả, lại gặp phải bà cô tám dì của Thẩm Thị.
Bọn họ ngồi ở khúc quanh của hành lang, cùng nhau vui cười trò chuyện.
“Chị dâu?” Trong đám người, đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
Bùi Hề Nhược nghi hoặc nhìn qua, lần này vừa nhìn đã nhận ra cô, hơn nữa còn gọi là chị dâu, chắc là Thẩm Tư Diệu rồi? Nhưng thái độ của Thẩm Tư Diệu lại trở nên thân thiết như vậy được sao?
Đề phòng mà nhìn, Bùi Hề Nhược chỉ cười một cái, “Ừ?”
“Chị dâu, sao chị lại lạnh lùng với em vậy chứ, không phải lần trước chúng ta vừa gặp mặt sao?” Thẩm Tư Diệu đi qua, gần gũi thân thiết khoác lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước đám người.
Lần này Bùi Hề Nhược xác định được là cô ta rồi, đột nhiên cười, cánh tay nhẹ động, tránh khỏi cô ta.
“Chị dâu?” Thẩm Tư Diệu nghi hoặc nói.
“Tôi sợ cô đẩy tôi xuống nước.” Bùi Hề Nhược tủm tỉm cười, đôi môi mấp máy.
“………….” Thẩm Tư Diệu trong lòng thầm trừng mắt, chắc là xem nhiều phim cung đấu rồi.
Đương nhiên, cô ta cũng không có lòng tốt gì, những người ngồi ở đây, không phải xuất thân từ Phó gia, cũng xuất thân từ các hào môn danh vọng khác, đều là danh viện khuê tú. Cô ta muốn nói cho Bùi Hề Nhược biết, xuất thân tốt hơn, nhiều tài nhiều nghệ, cử chỉ tao nhã, người như vậy, mới có thể xứng với Phó gia.
“Giới thiệu cho mọi người, đây là chị dâu, thành viên mới của gia đình chúng tôi, Bùi Hề Nhược”, đám người đang nói chuyện vui vẻ, Thẩm Tư Diệu đột nhiên mở miệng, lại giống như rất hồn nhiên, “Chị ấy là võng hồng, vô cùng nổi tiếng ở trên mạng, tùy ý đăng một tấm ảnh đã có vô cùng nhiều người bình luận đó!”
Một lời này, rõ ràng là thầm châm biếm một cách ấu trĩ.
Mặc dù Bùi Hề Nhược không ngờ rằng cô ta lại nói trắng ra như vậy, tuy nhiên cô cũng không sợ, cô mỉm cười, đang định mở miệng, ở bên kia lại có người lên tiếng, “Nhược Nhược, con đến rồi à?”
Giọng người kia vô cùng quen thuộc, thêm một điểm là mặc một bộ sườn xám làm bằng vải sợi đay, cả cách gọi thân thiết kia nữa…….
Bùi Hề Nhược nhìn qua, kinh hỷ nói, “Bác dâu?”
Đường Kê Ngọc ngồi ở không xa, nhưng vẫn đứng dậy, tự mình đi đến dắt cô vào ngồi, “Vừa rồi ở thư phòng cùng Triển Hành à?”
Bùi Hề Nhược đáp lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Bây giờ ông nội đang nói chuyện công với anh ấy, con ra ngoài hóng gió một chút.”
“Đúng lúc qua đây nói chuyện với mọi người.” Đường Kê Ngọc cười nhìn về mọi người.
Những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, trên thực tế, Đường Kê Ngọc như là mẹ của Phó Triển Hành, bây giờ Phó Châu lại ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn, đến cả bà cũng đã bày tỏ sự hài lòng đối với Bùi Hề Nhược, bọn họ còn ngây ra đó làm gì.
Vì vậy, dù là ‘võng hồng’ nghề nghiệp không chân chính này, những người xung quanh cũng dần bày tỏ sự tán thưởng đối với cô, khen cô xinh đẹp, nhanh nhẹn, khiến người ta yêu thích không thôi.
Thẩm Tư Diệu bày ra vẻ mặt thối, đầy tức giận mà ngồi xuống bên cạnh.
“Nhược Nhược còn là nghệ thuật gia nữa đó.” Đường Kê Ngọc cười cười, “Tranh của con bé ấy à, giống như con bé vậy, có cá tính, có linh khí, có ý tưởng riêng.”
Được danh ca quốc gia khen ngợi, Bùi Hề Nhược dù tính cách có tự luyến hơn nữa cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng bổ sung thêm vài từ khiêm tốn.
Đường Kê Ngọc là thực lòng khen, Bùi Hề Nhược nói lời khiêm tốn cũng là thật, nhưng những người còn lại, không tin là vậy. Bùi Hề Nhược nhìn thấy, có người dùng điện thoại search, mà sau khi search lại lộ ra biểu cảm nhăn mặt như ông già, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại đổi sang một nụ cười tươi, “Thím dâu, thím thật có mắt nhìn! Hôm khác cháu cũng sẽ mua lấy hai bức về trang trí.”
Lập tức bừng tỉnh, Bùi Hề Nhược cái gọi là danh môn tụ họp, cũng không tốt hơn mấy người ‘võng hồng’ bọn cô tụ họp là bao, chỉ là những người phụ nữ ngồi ở đây ‘cao nhã’ hơn mà thôi.
Nửa thời gian sau, mọi người đều ngồi xung quanh cô trò chuyện.
“Hề Nhược, đại học cháu học chuyên ngành gì vậy? Ồ? Thiết kế nghệ thuật à? Đại học nào thế? Ồ, trường Syracuse ư, vậy có chọn môn của giáo sư Rayson không? Dì bảo, ngài ấy…..”
Đây miễn cưỡng coi là đề tài Bùi Hề Nhược có hứng thú, có thể nói chuyện được hai ba câu, nhưng những đề tài sau đó, cô không chống đỡ được, càng nghe càng thấy buồn ngủ.
Có lẽ là vì Đường Kê Ngọc gọi cô là nghệ thuật gia đi, lúc này, có người nói chuyện với cô về văn học, có người nói về hí kịch, có người nói với cô về âm nhạc cổ điển….Tất cả đều là chủ đề kích thích cô chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa còn dông dài, giọng điệu còn thong thả ung dung.
“Đợi sau này cháu với Triển Hành ổn định, mọi người đều là người một nhà rồi, chúng ta mỗi lần náo nhiệt thường hẹn đi nghe opera, hòa nhạc gì đó, sau này bảo Tư Diệu gọi con đi cùng.” Mẹ của Thẩm Tư Diệu, cũng là cô của Phó Triển Hành nói.
Bùi Hề Nhược cười vô cùng dịu dàng, “Cô à, nhưng cháu nghe không hiểu.”
“Sao lại nghe không hiểu được chứ?”
“Nhược Nhược, cháu không cần phải câu nệ, đây, ở đây cũng có mấy chị dâu của cháu, bọn cháu cũng có thể hẹn nhau đi chơi.” Xem ra người cô này có vẻ rất muốn kéo cô gần với mọi người ở đây, “Sau này tiếp xúc nhiều với những hoạt động như vậy, chắc chắn sẽ thích thôi.”
“Đúng rồi Nhược Nhược, tháng mười hai này có buổi diễn ba lê mới của đoàn kịch Kinh Vu, cùng đi xem đi?”
Bùi Hề Nhược còn chưa nói, một người khác đã vô cùng có hứng thú hỏi, “Ngày nào vậy?”
“Để tôi xem xem, ừm….ngày mùng một tháng mười hai.”
“Nhược Nhược, cùng đi xem chứ?”
Bùi Hề Nhược vừa định mở miệng, lập tức có một vị trưởng bối ở bên cạnh nói, “Cùng đi cái gì mà cùng đi? Người ta cũng vừa mới kết hôn.”
“Cũng đúng cũng đúng, tận hưởng thế giới của hai người trước.” Một người chị dâu lập tức cười nói, “Đúng rồi, hai người định khi nào sinh em bé vậy? Hay là chúng ta cùng hẹn mang thai đi, mấy đứa trẻ có bạn cùng chơi.”
Bùi Hề Nhược: “…….”
Chủ đề này, đã đến trình độ khiến cô không thể dự liệu được rồi.
Dù sao cũng là trường hợp không thể trở mặt được, cô theo bản năng nhìn qua Đường Kê Ngọc, lại thấy bác dâu đang nhìn cô với biểu cảm dịu dàng ôn như, giống như ngầm đồng ý kế hoạch sinh con của cô và Phó Triển Hành, dù cho sớm hay muộn.
Bùi Hề Nhược tuyệt vọng rồi.
Thẩm Tư Diệu ở bên cạnh nhìn, phát ra tiếng cười trên nỗi đau của người khác, sát lại gần cô, nói, “Đã sớm nói với cô rồi mà, không có dễ tiến vào Phó gia như vậy.”
Giây phút này, Bùi Hề Nhược đột nhiên không muốn phản bác lại.
Đúng vậy.
Đây nào phải là Phó gia, là tháp giam cầm yêu tinh mới đúng.
Vậy mà cô lại ký hợp đồng hai năm, đến ly hôn cũng không thể.
Ly hôn….
Ánh mắt Bùi Hề Nhược đột nhiên sáng lên.
Không thể ly hôn, nhưng cô có thể chạy mà, đúng không?
Bình luận truyện