Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Chương 15
Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây ?
____________
Mưa vẫn không ngừng trút xuống. Minh Linh bưng khay bánh kem ra, bơ vàng ngậy trải quanh hòa trộn với bánh kem tạo ra một món bánh tuyệt vời khiến người ta say mê thưởng thức.
“Bảo bối, Carlos đâu? Sao mới một hồi mà đã không thấy tăm hơi rồi, còn chưa ăn bánh kem mà.” Minh Linh quan sát màn mưa bên ngoài: “Sao con không giữ cậu nhóc ở lại, mưa lớn như vậy sao có thể về được.”
Tô Thanh Gia hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ. Cô nắm chắc cái hộp trong tay: “Carlos đi rồi ạ, buổi tối anh ấy còn có việc nữa.” Thấy Minh Linh còn muốn nói gì nữa, Tô Thanh Gia chạy nhanh đến đẩy nhẹ bà: “Ôi chao, mẹ à, đại mỹ nhân à, mẹ mau vào đi, ở đây không có việc gì đâu ạ. Bánh kem này con ăn thay phần của anh ấy, đều giống nhau cả thôi mà.”
Minh Linh đành phải vào trong.
Đến 9 giờ, khách mời đều ra về cả. Giúp đỡ mọi người dọn phòng khách xong, Tô Thanh Gia trở lại phòng.
Cô vẫn chưa mở món quà nào khác ra, sợi dây bạc trên cổ tay hơi nóng lên.
Đối với cô mà nói, đây là chiếc lắc tay đơn giản, lấy chiếc lắc bản sao chép ra đeo trên tay con gái một vị quan ngoại giao sẽ bị người khác cười nhạo, thậm chí còn bị nói là không tôn trọng nhà thiết kế.
Nhưng với Carlos mà nói, đây là món quà đắt giá chưa đựng tâm ý của cậu. Cậu bất chấp mưa to chạy đến, thật cẩn thận mà ôm nó trong ngực, không để dính một hạt mưa nào.
Có thể vì để tích cóp đủ tiền, Carlos phải từ bỏ việc mua tờ tạp chí bóng đá mà cậu thích, từ bỏ bộ quần áo thể thao đã ước có từ lâu, từ bỏ rất nhiều thứ, để đem chiếc lắc trân bảo này đến đây, tất cả chỉ vì một cái mỉm cười của cô.
Carlos không hiểu gì về thiết kế, chỉ biết chiếc lắc tay nhìn rất đẹp.
Cô có rất nhiều lắc tay, cái nào cũng có vẻ đẹp và sự quý báu riêng. Gia cảnh tốt khiến cô được hưởng thụ một cuộc sống được xem là xa xỉ trong mắt người khác. Một cuộc sống đứa trẻ nào cũng ao ước có được.
Lần này, bà ngoại Sonia tặng cô một chiếc vòng cổ trân châu, có viên kim cương nhỏ tô điểm thêm. Chiếc lắc mà Carlos tặng chưa bằng một con số lẻ giá trị của nó.
Nhưng cô vẫn thấy chiếc lắc của Carlos thật quý giá.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: Đối với thế giới mà nói, bạn chỉ là một hạt cát vô danh, nhưng đối với một người nào đó, bạn chính là cả thế giới.
Hốc mắt Tô Thanh Gia hơi ướt, nước mắt tràn mi, lăn xuống khóe miệng.
Cậu thiếu niên này đã moi hết tim mình ra cho cô xem. Khoảng trống lạnh giá cô đơn trong anh cuối cùng cũng tan chảy, nở ra một đóa hoa.
________
Ở Barcelona, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ thoáng một cái, gió mùa hạ đã thổi tới, bức tượng đồng Columbus đối diện với tượng thánh nhà thờ lớn vẫn hiên ngang đứng đó, chung cư Bartlow tiếp tục ghi lại câu chuyện Đồ Long xưa.
Tô Thanh Gia ngồi đánh dương cầm mà có chút mê mang.
Sau khi sống lại mọi thứ hết thảy đều bình thường, có hai việc ngoài ý muốn là quen cậu nhóc tóc vàng và cây dương cầm trước mặt này.
Đời trước, dương cầm chỉ là một sở trường đặc biệt của cô, giống nhiều đưa trẻ khác, khi ra ngoài sẽ đều biết chơi một vài nhạc cụ? Đối với piano cô rất lơi lỏng, không xem đây là việc lớn, thi thoảng nhàn hạ thì lôi ra đàn giải trí. Cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại hơn, bằng không sẽ không làm một cây bút tự do.
Nhưng đời này, dưới sự chỉ dạy và dẫn đường của Minh Linh, đột nhiên cô có chút phân vân. Cô thích dương cầm sao? Sau này muốn phát triển trên lĩnh vực này sao? Cô phải đi theo con đường nào?
Cô không phải một đứa con nít chân chính. Nhìn Carlos vì giấc mơ bóng đá mà nỗ lực phấn đấu, cô muốn mình cũng phải nghiêm túc suy xét những việc này.
Có kinh nghiệm đời trước phong phú, ở một số phương diện nào đó cô có thể bớt phải đi đường vòng, nhưng việc này không có nghĩa là cô sẽ biết vạch ra con đường nào cho bản thân.
Cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ, tựa như Forest [*] đã từng nói: bạn vĩnh viễn không biết viên chocolate tiếp theo sẽ có vị gì.
[*] Forest: là nhân vật chính trong bộ phim ăn khách Forrest Gump của điện ảnh Hoa Kỳ kể về cuộc đời Forrest Gump. Forrest là một đứa trẻ không có cha nhưng không phải vì thế mà cậu buồn vì Forrest luôn có tình yêu thương của người mẹ. Cậu bị thiểu năng trí tuệ và lưng không thẳng, phải giữ chân bởi một khung sắt, mẹ đưa cậu vào học một trường học bình thường và ở đây Forrest thường bị mọi người chọc phá.
Tô Thanh Gia bực bội mà gõ lên dương cầm, chu cái miệng nhỏ, nằm gục xuống phím đàn.
“Bảo bối, làm sao vậy? Rất mệt sao?”
Minh Linh vội chạy tới vuốt vuốt tóc con gái. “Có chỗ nào không thoải mái ư? Mau nói cho mẹ biết đi.”
Tô Thanh Gia cắn môi dưới ngẩng đầu, trong ánh mắt ngập nước chứa đựng sự hoang mang: “Mẹ, lúc trước vì sao mẹ lại học dương cầm?” Cô muốn tìm kiếm đáp án từ người mẹ của mình.
Minh Linh không nghĩ tới cô sẽ hỏi điều này, bà suy tư một chút, nói:
“Lần đầu tiên mẹ học dương cầm là bởi vì cô giáo dạy lễ nghi yêu cầu, bằng không sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.”
Minh Linh lâm vào hồi ức, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ đầu con gái: “Khi đó ông ngoại con mời một chuyên gia lễ nghi rất hung dữ, đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ bà ấy đánh đau thế nào. Học dương cầm là môn bắt buộc, lúc ấy mẹ với hai bác của con cùng nhau học, bởi vì nhỏ nhất, cho nên mẹ là người đàn kém nhất.”
“Vậy về sau vì sao mẹ lại thích dương cầm?” Trong trí nhớ của Tô Thanh Gia, Minh Linh rất thích mua đĩa nhạc cổ điển. Chỉ cần có bà ở nhà thì tiếng đàn du dương sẽ không ngừng lại, luôn luôn có những âm thanh vang lên khắp không gian, len lỏi vào lỗ tai mọi người.
Minh Linh cúi đầu mỉm cười. Bà cười rất đẹp. Nhiều năm trôi qua mang theo nét đẹp của thuở thanh xuân nhưng khoảnh khắc Minh Linh cười rộ lên rất giống ảnh chụp “dàn nhạc chi [*] hoa” trước kia: “Sau này khi mẹ trưởng thành, có một lần trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, mẹ xung phong nhận nhiệm vụ biểu diễn dương cầm. Thời điểm mẹ khom lưng cúi chào trên sân khấu nhận bó hoa đầu tiên trong cuộc đời, mẹ liền cảm thấy đàn dương cầm thật tuyệt, tuy rằng lúc biểu diễn mẹ lo lắng muốn chết, còn đàn sai cả âm nữa.”
[*] Chi ở đây được hiểu theo nghĩa là một thứ cỏ thơm hoặc cành cây.
“Sau này mẹ chậm rãi học, càng học càng thích dương cầm, nhạc cụ đứng đầu trong các loại nhạc cụ này có thể chinh phục được tất cả mọi người, chỉ cần con dùng trái tim cảm thụ.”
Minh Linh gõ nhẹ lên đàn: “Bella, mẹ không bắt con phải đi theo con đường này, mẹ chỉ muốn cho con học để biết thêm một chút, tương lai tới lúc cần thiết, so với những người khác con sẽ có thêm một sự lựa chọn, thêm một sở trường đặc biệt. Mẹ hy vọng con có thể luôn vui vẻ, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Vậy đối với mẹ mà nói, dương cầm là gì?” Tô Thanh Gia hỏi.
Minh Linh nhíu mày, cắn nhẹ khóe miệng, cuối cùng trịnh trọng nói: “Là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh. Bella, đối với mẹ mà nói nó không chỉ là dụng cụ mưu sinh, là tuổi thơ, là tất cả thanh xuân gắn bó với nhau, mà nó còn là hồi ức của mẹ.”
Minh Linh lại lộ ra nụ cười rạng rỡ ấm áp như ánh mắg trời, có chút ngọt ngào “Còn nữa, nếu mẹ không học dương cầm, về sau sẽ không đi theo con đường này, cũng sẽ không vui vẻ theo đoàn hòa nhạc đến Trung Quốc, gặp được bố con, cũng sẽ không có con. Con hiểu không?”
Tô Thanh Gia gật đầu, nghĩ đến gì đó, nghịch ngợm hỏi: “Mẹ, mẹ xác định việc nhận được hoa là bởi vì mẹ đánh dương cầm hay mà không phải do xinh đẹp chứ?”
Minh Linh:……
Nhìn vẻ mặt quẫn bách trốn tránh của mẹ, Tô Thanh Gia lướt qua thang âm, kỳ thật học dương cầm cũng thực không tồi, cô cũng mong môn nhạc cụ này sẽ đem đến cho cô nhiều cơ hội quan trọng hoặc là bước đệm trong cuộc đời.
Trải qua sự quấy nhiễu và một loạt bài kiểm tra, Tô Thanh Gia được cho phép lên thẳng lớp 6, cô vui sướng đến phát điên rồi, hoàn toàn không rảnh mà để ý tới thục nữ ưu nhã. Muốn lên lớp chỉ cần làm nhuẫn nhuyễn các bài toán cơ bản để sau này học toán tổng hợp, điều này đối với một thạc sĩ bước ra từ Cambridge không có gì khó khăn.
Đối mặt với bạn học Lưu Mộng Nhã lưu luyến không rời, cô biểu hiện sự đau đớn kịch liệt, cũng bày ra vẻ, kỳ thật mình không nghĩ tới việc bỏ bạn mà đi, muốn cùng bạn mãi ở bên nhau đến khi sông cạn đá mòn, trời đất hòa thành một, nhưng người lớn đã chia rẽ uyên ương, mình thật sự không có biện pháp ngăn cản. Tuy nhiên tiểu bằng hữu à, bạn vẫn có thể thường xuyên tới lớp 6 gặp mình, ha ha ha.
Sau đó, cô lẳng lặng đổi cặp sách mini thành một balo thanh lịch.
Trời ạ, bạn có biết để đeo chiếc balo mini trên lưng thì bà dì quái gở cần bao dũng khí không?
Carlos đang tiến hành huấn luyện, khả năng khống chế bóng cùng kỹ thuật hoàn mĩ khiến cho cậu trở thành nhân vật thiên tài ở La Masia, khuôn mặt cùng kỹ thuật của cậu đều xuất sắc như nhau.
Cậu nghiêm túc chấp hành yêu cầu mà huấn luyện viên đặt ra, rèn luyện từng hạng mục, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, cậu luôn khiêm tốn bước về phía các bác sĩ và huấn luyện viên hỏi số liệu.
Thành tích đo lường 50m liên tục bị cậu làm thay đổi nhiều lần, nhưng cậu vẫn đang không ngừng đột phá.
Tất cả mọi người đều thấy được nỗ lực của cậu.
Carlos không giống mấy đứa trẻ cấp dưới, coi việc huấn luyện là việc vất vả, luôn tìm cớ rời đi, cũng không giống một số học sinh đội trên, ngoài giờ huấn luyện thì ăn không ngồi rồi tìm cớ đánh nhau.
Mỗi ngày cậu đều nỗ lực học tập, dù là ở trường học hay La Masia, cậu đều làm bài thi một cách xuất sắc nhất.
Cậu tự nhủ, phải cố gắng trở thành một người xứng đôi với Bella, nhưng muốn đạt được mục tiêu này, ngoại trừ bóng đá, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu biết, học kỳ sau khai giảng, Bella được học thẳng lớp 6, cùng khối với cậu, chỉ có nỗ lực, cậu mới có thể không bị cô bỏ xa.
Cuối tuần này, cậu phải đá một trận mang tính chất chọn lọc, nếu thành tích không tồi, cậu sẽ được gia nhập U14. Trận cầu này không phải để xem bên nào thắng bên nào bại, mà để quan sát xem các cầu thủ phát huy bao nhiêu khả năng.
Carlos đánh bóng lên thật cao, một cú đánh đầu hoàn mĩ.
Rất mau liền tới thứ Bảy, trên thảm cỏ nhân tạo của La Masia có rất nhiều người vây quanh, huấn luyện viên chia học viên thành hai đội, một đội màu vàng, một đội là màu đỏ.
Carlos mang áo số 3, đá vị trí tiền vệ cánh.
“Carlos cố lên! Carlos cố lên!” Tô Thanh Gia ở ngoài sân hô to, Carlos hy vọng Bella có thể chứng kiến sự vùng dậy của cậu, cậu muốn Bella thấy cậu mạnh mẽ thế nào.
Cậu nhìn ra bên ngoài, gật đầu một cách nặng nề.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Biểu tình trên mặt Carlos trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt xám xanh quan sát kĩ nhất cử nhất động trên sân, vì trận thi đấu này mà cậu đã trải qua huấn luyện nửa năm, cậu nhất định sẽ biểu diễn hết sức mình.
Nhưng sau 5 phút thi đấu bắt đầu, Carlos chỉ chạy ở khu trung vệ, dường như trên sân không có sự tồn tại của cậu, dù cậu chẳng nghỉ một khắc nào, nhưng trái bóng - tâm điểm của vận động, từ đầu đến giờ chưa chạm chân cậu.
Không có người chuyền bóng cho cậu.
Mười phút sau, huấn luyện viên yêu cầu tạm dừng trận đấu, tập hợp đội vàng lại, đội đỏ tự điều chỉnh.
“Các em là một đội, vì sao không chuyền bóng cho số 3?” Bernar Jess trực tiếp hỏi thẳng, ông thực sự rất tức giận, vị huấn luyện viên ôn hòa này rất ít phát hỏa như vậy.
Các thành viên U14 cúi đầu, không nói gì.
“Tý nữa thi đấu, tôi không hy vọng sẽ như thế này nữa, đội các em có 11 cầu thủ, không phải 10 người!”
Bernar Jess hung hăng ném áo khoác xuống ghế, “Carlos, em tự mình giải quyết đi!”
Carlos nhìn các cầu thủ, nơi này không lúc nào là không tồn tại sự cạnh tranh, cậu biết lí do bọn họ không chuyền bóng cho cậu, không ai hy vọng một cầu thủ thiên tài dẫm lên bản thân mình để đi lên.
Carlos ngẩng đầu, cắn răng không nói một lời.
Trận đấu tiếp tục, Carlos bắt đầu chạy, lần này, cậu chú ý chỗ khuyết của đội đỏ. Cuối cùng, cậu thành công cướp được bóng.
Bằng tốc độ hơn người cùng thân hình và sức lực mạnh mẽ lực, cậu xoay gót tung một cú sút từ xa vào gôn.
Cậu giống như ngọn lửa đang hừng hực cháy, không ai có thể ngăn cản.
Trọng tài thổi còi, công nhận bàn thắng, tỉ số 1:0 nghiêng về phía đội vàng.
Carlos quay đầu nhìn về phía khán đài mỉm cười với một người đặc biệt, sau đó lại dựng ngón giữa về phía đội bạn.
Beta: Dâu Tây ?
____________
Mưa vẫn không ngừng trút xuống. Minh Linh bưng khay bánh kem ra, bơ vàng ngậy trải quanh hòa trộn với bánh kem tạo ra một món bánh tuyệt vời khiến người ta say mê thưởng thức.
“Bảo bối, Carlos đâu? Sao mới một hồi mà đã không thấy tăm hơi rồi, còn chưa ăn bánh kem mà.” Minh Linh quan sát màn mưa bên ngoài: “Sao con không giữ cậu nhóc ở lại, mưa lớn như vậy sao có thể về được.”
Tô Thanh Gia hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ. Cô nắm chắc cái hộp trong tay: “Carlos đi rồi ạ, buổi tối anh ấy còn có việc nữa.” Thấy Minh Linh còn muốn nói gì nữa, Tô Thanh Gia chạy nhanh đến đẩy nhẹ bà: “Ôi chao, mẹ à, đại mỹ nhân à, mẹ mau vào đi, ở đây không có việc gì đâu ạ. Bánh kem này con ăn thay phần của anh ấy, đều giống nhau cả thôi mà.”
Minh Linh đành phải vào trong.
Đến 9 giờ, khách mời đều ra về cả. Giúp đỡ mọi người dọn phòng khách xong, Tô Thanh Gia trở lại phòng.
Cô vẫn chưa mở món quà nào khác ra, sợi dây bạc trên cổ tay hơi nóng lên.
Đối với cô mà nói, đây là chiếc lắc tay đơn giản, lấy chiếc lắc bản sao chép ra đeo trên tay con gái một vị quan ngoại giao sẽ bị người khác cười nhạo, thậm chí còn bị nói là không tôn trọng nhà thiết kế.
Nhưng với Carlos mà nói, đây là món quà đắt giá chưa đựng tâm ý của cậu. Cậu bất chấp mưa to chạy đến, thật cẩn thận mà ôm nó trong ngực, không để dính một hạt mưa nào.
Có thể vì để tích cóp đủ tiền, Carlos phải từ bỏ việc mua tờ tạp chí bóng đá mà cậu thích, từ bỏ bộ quần áo thể thao đã ước có từ lâu, từ bỏ rất nhiều thứ, để đem chiếc lắc trân bảo này đến đây, tất cả chỉ vì một cái mỉm cười của cô.
Carlos không hiểu gì về thiết kế, chỉ biết chiếc lắc tay nhìn rất đẹp.
Cô có rất nhiều lắc tay, cái nào cũng có vẻ đẹp và sự quý báu riêng. Gia cảnh tốt khiến cô được hưởng thụ một cuộc sống được xem là xa xỉ trong mắt người khác. Một cuộc sống đứa trẻ nào cũng ao ước có được.
Lần này, bà ngoại Sonia tặng cô một chiếc vòng cổ trân châu, có viên kim cương nhỏ tô điểm thêm. Chiếc lắc mà Carlos tặng chưa bằng một con số lẻ giá trị của nó.
Nhưng cô vẫn thấy chiếc lắc của Carlos thật quý giá.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: Đối với thế giới mà nói, bạn chỉ là một hạt cát vô danh, nhưng đối với một người nào đó, bạn chính là cả thế giới.
Hốc mắt Tô Thanh Gia hơi ướt, nước mắt tràn mi, lăn xuống khóe miệng.
Cậu thiếu niên này đã moi hết tim mình ra cho cô xem. Khoảng trống lạnh giá cô đơn trong anh cuối cùng cũng tan chảy, nở ra một đóa hoa.
________
Ở Barcelona, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ thoáng một cái, gió mùa hạ đã thổi tới, bức tượng đồng Columbus đối diện với tượng thánh nhà thờ lớn vẫn hiên ngang đứng đó, chung cư Bartlow tiếp tục ghi lại câu chuyện Đồ Long xưa.
Tô Thanh Gia ngồi đánh dương cầm mà có chút mê mang.
Sau khi sống lại mọi thứ hết thảy đều bình thường, có hai việc ngoài ý muốn là quen cậu nhóc tóc vàng và cây dương cầm trước mặt này.
Đời trước, dương cầm chỉ là một sở trường đặc biệt của cô, giống nhiều đưa trẻ khác, khi ra ngoài sẽ đều biết chơi một vài nhạc cụ? Đối với piano cô rất lơi lỏng, không xem đây là việc lớn, thi thoảng nhàn hạ thì lôi ra đàn giải trí. Cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại hơn, bằng không sẽ không làm một cây bút tự do.
Nhưng đời này, dưới sự chỉ dạy và dẫn đường của Minh Linh, đột nhiên cô có chút phân vân. Cô thích dương cầm sao? Sau này muốn phát triển trên lĩnh vực này sao? Cô phải đi theo con đường nào?
Cô không phải một đứa con nít chân chính. Nhìn Carlos vì giấc mơ bóng đá mà nỗ lực phấn đấu, cô muốn mình cũng phải nghiêm túc suy xét những việc này.
Có kinh nghiệm đời trước phong phú, ở một số phương diện nào đó cô có thể bớt phải đi đường vòng, nhưng việc này không có nghĩa là cô sẽ biết vạch ra con đường nào cho bản thân.
Cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ, tựa như Forest [*] đã từng nói: bạn vĩnh viễn không biết viên chocolate tiếp theo sẽ có vị gì.
[*] Forest: là nhân vật chính trong bộ phim ăn khách Forrest Gump của điện ảnh Hoa Kỳ kể về cuộc đời Forrest Gump. Forrest là một đứa trẻ không có cha nhưng không phải vì thế mà cậu buồn vì Forrest luôn có tình yêu thương của người mẹ. Cậu bị thiểu năng trí tuệ và lưng không thẳng, phải giữ chân bởi một khung sắt, mẹ đưa cậu vào học một trường học bình thường và ở đây Forrest thường bị mọi người chọc phá.
Tô Thanh Gia bực bội mà gõ lên dương cầm, chu cái miệng nhỏ, nằm gục xuống phím đàn.
“Bảo bối, làm sao vậy? Rất mệt sao?”
Minh Linh vội chạy tới vuốt vuốt tóc con gái. “Có chỗ nào không thoải mái ư? Mau nói cho mẹ biết đi.”
Tô Thanh Gia cắn môi dưới ngẩng đầu, trong ánh mắt ngập nước chứa đựng sự hoang mang: “Mẹ, lúc trước vì sao mẹ lại học dương cầm?” Cô muốn tìm kiếm đáp án từ người mẹ của mình.
Minh Linh không nghĩ tới cô sẽ hỏi điều này, bà suy tư một chút, nói:
“Lần đầu tiên mẹ học dương cầm là bởi vì cô giáo dạy lễ nghi yêu cầu, bằng không sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.”
Minh Linh lâm vào hồi ức, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ đầu con gái: “Khi đó ông ngoại con mời một chuyên gia lễ nghi rất hung dữ, đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ bà ấy đánh đau thế nào. Học dương cầm là môn bắt buộc, lúc ấy mẹ với hai bác của con cùng nhau học, bởi vì nhỏ nhất, cho nên mẹ là người đàn kém nhất.”
“Vậy về sau vì sao mẹ lại thích dương cầm?” Trong trí nhớ của Tô Thanh Gia, Minh Linh rất thích mua đĩa nhạc cổ điển. Chỉ cần có bà ở nhà thì tiếng đàn du dương sẽ không ngừng lại, luôn luôn có những âm thanh vang lên khắp không gian, len lỏi vào lỗ tai mọi người.
Minh Linh cúi đầu mỉm cười. Bà cười rất đẹp. Nhiều năm trôi qua mang theo nét đẹp của thuở thanh xuân nhưng khoảnh khắc Minh Linh cười rộ lên rất giống ảnh chụp “dàn nhạc chi [*] hoa” trước kia: “Sau này khi mẹ trưởng thành, có một lần trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, mẹ xung phong nhận nhiệm vụ biểu diễn dương cầm. Thời điểm mẹ khom lưng cúi chào trên sân khấu nhận bó hoa đầu tiên trong cuộc đời, mẹ liền cảm thấy đàn dương cầm thật tuyệt, tuy rằng lúc biểu diễn mẹ lo lắng muốn chết, còn đàn sai cả âm nữa.”
[*] Chi ở đây được hiểu theo nghĩa là một thứ cỏ thơm hoặc cành cây.
“Sau này mẹ chậm rãi học, càng học càng thích dương cầm, nhạc cụ đứng đầu trong các loại nhạc cụ này có thể chinh phục được tất cả mọi người, chỉ cần con dùng trái tim cảm thụ.”
Minh Linh gõ nhẹ lên đàn: “Bella, mẹ không bắt con phải đi theo con đường này, mẹ chỉ muốn cho con học để biết thêm một chút, tương lai tới lúc cần thiết, so với những người khác con sẽ có thêm một sự lựa chọn, thêm một sở trường đặc biệt. Mẹ hy vọng con có thể luôn vui vẻ, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Vậy đối với mẹ mà nói, dương cầm là gì?” Tô Thanh Gia hỏi.
Minh Linh nhíu mày, cắn nhẹ khóe miệng, cuối cùng trịnh trọng nói: “Là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh. Bella, đối với mẹ mà nói nó không chỉ là dụng cụ mưu sinh, là tuổi thơ, là tất cả thanh xuân gắn bó với nhau, mà nó còn là hồi ức của mẹ.”
Minh Linh lại lộ ra nụ cười rạng rỡ ấm áp như ánh mắg trời, có chút ngọt ngào “Còn nữa, nếu mẹ không học dương cầm, về sau sẽ không đi theo con đường này, cũng sẽ không vui vẻ theo đoàn hòa nhạc đến Trung Quốc, gặp được bố con, cũng sẽ không có con. Con hiểu không?”
Tô Thanh Gia gật đầu, nghĩ đến gì đó, nghịch ngợm hỏi: “Mẹ, mẹ xác định việc nhận được hoa là bởi vì mẹ đánh dương cầm hay mà không phải do xinh đẹp chứ?”
Minh Linh:……
Nhìn vẻ mặt quẫn bách trốn tránh của mẹ, Tô Thanh Gia lướt qua thang âm, kỳ thật học dương cầm cũng thực không tồi, cô cũng mong môn nhạc cụ này sẽ đem đến cho cô nhiều cơ hội quan trọng hoặc là bước đệm trong cuộc đời.
Trải qua sự quấy nhiễu và một loạt bài kiểm tra, Tô Thanh Gia được cho phép lên thẳng lớp 6, cô vui sướng đến phát điên rồi, hoàn toàn không rảnh mà để ý tới thục nữ ưu nhã. Muốn lên lớp chỉ cần làm nhuẫn nhuyễn các bài toán cơ bản để sau này học toán tổng hợp, điều này đối với một thạc sĩ bước ra từ Cambridge không có gì khó khăn.
Đối mặt với bạn học Lưu Mộng Nhã lưu luyến không rời, cô biểu hiện sự đau đớn kịch liệt, cũng bày ra vẻ, kỳ thật mình không nghĩ tới việc bỏ bạn mà đi, muốn cùng bạn mãi ở bên nhau đến khi sông cạn đá mòn, trời đất hòa thành một, nhưng người lớn đã chia rẽ uyên ương, mình thật sự không có biện pháp ngăn cản. Tuy nhiên tiểu bằng hữu à, bạn vẫn có thể thường xuyên tới lớp 6 gặp mình, ha ha ha.
Sau đó, cô lẳng lặng đổi cặp sách mini thành một balo thanh lịch.
Trời ạ, bạn có biết để đeo chiếc balo mini trên lưng thì bà dì quái gở cần bao dũng khí không?
Carlos đang tiến hành huấn luyện, khả năng khống chế bóng cùng kỹ thuật hoàn mĩ khiến cho cậu trở thành nhân vật thiên tài ở La Masia, khuôn mặt cùng kỹ thuật của cậu đều xuất sắc như nhau.
Cậu nghiêm túc chấp hành yêu cầu mà huấn luyện viên đặt ra, rèn luyện từng hạng mục, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, cậu luôn khiêm tốn bước về phía các bác sĩ và huấn luyện viên hỏi số liệu.
Thành tích đo lường 50m liên tục bị cậu làm thay đổi nhiều lần, nhưng cậu vẫn đang không ngừng đột phá.
Tất cả mọi người đều thấy được nỗ lực của cậu.
Carlos không giống mấy đứa trẻ cấp dưới, coi việc huấn luyện là việc vất vả, luôn tìm cớ rời đi, cũng không giống một số học sinh đội trên, ngoài giờ huấn luyện thì ăn không ngồi rồi tìm cớ đánh nhau.
Mỗi ngày cậu đều nỗ lực học tập, dù là ở trường học hay La Masia, cậu đều làm bài thi một cách xuất sắc nhất.
Cậu tự nhủ, phải cố gắng trở thành một người xứng đôi với Bella, nhưng muốn đạt được mục tiêu này, ngoại trừ bóng đá, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu biết, học kỳ sau khai giảng, Bella được học thẳng lớp 6, cùng khối với cậu, chỉ có nỗ lực, cậu mới có thể không bị cô bỏ xa.
Cuối tuần này, cậu phải đá một trận mang tính chất chọn lọc, nếu thành tích không tồi, cậu sẽ được gia nhập U14. Trận cầu này không phải để xem bên nào thắng bên nào bại, mà để quan sát xem các cầu thủ phát huy bao nhiêu khả năng.
Carlos đánh bóng lên thật cao, một cú đánh đầu hoàn mĩ.
Rất mau liền tới thứ Bảy, trên thảm cỏ nhân tạo của La Masia có rất nhiều người vây quanh, huấn luyện viên chia học viên thành hai đội, một đội màu vàng, một đội là màu đỏ.
Carlos mang áo số 3, đá vị trí tiền vệ cánh.
“Carlos cố lên! Carlos cố lên!” Tô Thanh Gia ở ngoài sân hô to, Carlos hy vọng Bella có thể chứng kiến sự vùng dậy của cậu, cậu muốn Bella thấy cậu mạnh mẽ thế nào.
Cậu nhìn ra bên ngoài, gật đầu một cách nặng nề.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Biểu tình trên mặt Carlos trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt xám xanh quan sát kĩ nhất cử nhất động trên sân, vì trận thi đấu này mà cậu đã trải qua huấn luyện nửa năm, cậu nhất định sẽ biểu diễn hết sức mình.
Nhưng sau 5 phút thi đấu bắt đầu, Carlos chỉ chạy ở khu trung vệ, dường như trên sân không có sự tồn tại của cậu, dù cậu chẳng nghỉ một khắc nào, nhưng trái bóng - tâm điểm của vận động, từ đầu đến giờ chưa chạm chân cậu.
Không có người chuyền bóng cho cậu.
Mười phút sau, huấn luyện viên yêu cầu tạm dừng trận đấu, tập hợp đội vàng lại, đội đỏ tự điều chỉnh.
“Các em là một đội, vì sao không chuyền bóng cho số 3?” Bernar Jess trực tiếp hỏi thẳng, ông thực sự rất tức giận, vị huấn luyện viên ôn hòa này rất ít phát hỏa như vậy.
Các thành viên U14 cúi đầu, không nói gì.
“Tý nữa thi đấu, tôi không hy vọng sẽ như thế này nữa, đội các em có 11 cầu thủ, không phải 10 người!”
Bernar Jess hung hăng ném áo khoác xuống ghế, “Carlos, em tự mình giải quyết đi!”
Carlos nhìn các cầu thủ, nơi này không lúc nào là không tồn tại sự cạnh tranh, cậu biết lí do bọn họ không chuyền bóng cho cậu, không ai hy vọng một cầu thủ thiên tài dẫm lên bản thân mình để đi lên.
Carlos ngẩng đầu, cắn răng không nói một lời.
Trận đấu tiếp tục, Carlos bắt đầu chạy, lần này, cậu chú ý chỗ khuyết của đội đỏ. Cuối cùng, cậu thành công cướp được bóng.
Bằng tốc độ hơn người cùng thân hình và sức lực mạnh mẽ lực, cậu xoay gót tung một cú sút từ xa vào gôn.
Cậu giống như ngọn lửa đang hừng hực cháy, không ai có thể ngăn cản.
Trọng tài thổi còi, công nhận bàn thắng, tỉ số 1:0 nghiêng về phía đội vàng.
Carlos quay đầu nhìn về phía khán đài mỉm cười với một người đặc biệt, sau đó lại dựng ngón giữa về phía đội bạn.
Bình luận truyện