Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
Chương 73
Editor: Tiểu khả ái ~~~
Beta: Dâu Tây
________________
Mồ hôi tuôn đầy sau lưng làm cho quần áo của Carlos ướt đẫm, chiếc khăn tay trong tay cậu dường như cũng ướt theo. Cậu cố gắng cười để lúm đồng tiền hiện ra, lấm lét nhìn Minh Úc.
“Nhìn chung thì không thể đẹp trai bằng ông lúc trẻ.” Minh Úc ung dung mở miệng rồi quay sang nhìn Tô Thanh Gia lần nữa: “Mắt nhìn người còn kém hơn cả bà ngoại con.” Chàng trai tóc vàng cúi đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ ủ rũ như một cây non bị héo, lực trên tay cũng mạnh hơn mấy phần.
Thấy cậu căng thẳng, Tô Thanh Gia liền dùng tay kia vỗ vào mu bàn tay cậu và tặng cho cậu một ánh nhìn yên tâm.
Cô trả máy ảnh và trả lời Minh Úc: “Ông ngoại chắc chắn là người đẹp trai nhất rồi, bà ngoại đúng là có con mắt tinh tường. Ông chỉ cần chỉ dạy cho Carlos là anh ấy sẽ cố gắng làm theo ngay.”
“Đúng vậy, cháu nhất định sẽ cố gắng.” Ý chí chiến đấu của chàng trai tóc vàng được ánh mắt cô khơi dậy thêm lần nữa. Lúm đồng tiền hiện lên rực rỡ như vừa được ngâm trong mật ong. Nhìn thấy mấy tấm hình trên máy ảnh, đầu óc cậu như được khai sáng: “Cháu dẫn ông đi tham quan bảo tàng Barcelona nhé?”
Câu nói này khiến Minh Úc nhận ra tên nhóc này khá có triển vọng. Ông vờ tỏ ra do dự một lúc rồi mới gật đầu đồng ý: “Nể mặt cháu ông sẽ đi, mau mau dẫn đường.”
Tô Thanh Gia rất muốn cười nhưng vẫn phải kiềm chế, cô khều tay Carlos và giơ ngon cái về phía cậu.
Chàng trai tóc vàng vừa dẫn đường vừa nhìn những ngón tay mềm mại đan trong lòng bàn tay của mình. Nếu Minh Úc không đi phía sau, cậu nhất định sẽ ôm cô vào lòng.
Hôm nay không phải là ngày bảo tàng mở cửa nên lối ra vào rất vắng. Các nhân viên công tác đi qua đều chào hỏi Carlos, cậu bé tóc vàng cũng gật đầu chào lại.
Đây là lần đầu tiên Minh Úc được đến khu trưng bày của câu lạc bộ huyền thoại này. Các bức ảnh của đội gần như được dán khắp sân vận động. Vách tường cạnh cầu thang cũng được dán tấm hình vô địch Champions League. Dòng chữ “Welovebarca” chạy dọc theo tay vịn. Tất cả những người đến đây đều có thể cảm nhận được lịch sử điên cuồng, máu lửa và mạnh mẽ của câu lạc bộ.
Sảnh chính trưng bày tất cả các giải thưởng của Barcelona kể từ năm 1929 đến nay. Thông qua lớp kính và đèn laser, huy chương, cup danh hiệu được phản chiếu với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau.
Ở giữa là hai chiếc cup lớn, một chiếc từ năm 1992, còn một chiếc từ năm 2006. Mười bốn năm đã trôi qua nhưng hình dạng của chiếc cup không hề thay đổi, kích thước khổng lồ đã phản ánh rõ trọng lượng của nó.
Minh Úc bần thần đứng một lúc lâu trước cup Champions League.
Mặc dù đã đến đây nhiều lần nhưng lần này Tô Thanh Gia vẫn khám phá ra những điều mới lạ. Màn hình liên tục hiển thị các bức ảnh chụp lại những khoảnh khắc thú vị trong trận chung kết Champions League. Ảnh đội hình ra sân được đặt ở giữa, tiếp đó là hình ảnh lễ trao giải, cuối cùng là hình chụp cá nhân Carlos. Cậu cởi trần, vì thế dòng chữ thể hiện tình yêu trên ngực cũng lộ ra. Giữa thảm cỏ rộng lớn và đám đông hỗn độn, cậu uy nghi đứng đó như một cây cổ thụ nghìn năm.
Carlos mỉm cười với cô, đôi mắt xám xanh dịu dàng rắc đầy ánh sao.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cong cong bàn tay phải. Carlos không hề ngần ngại duỗi tay trái ra cùng cô tạo thành hình trái tim.
Tô Thanh Gia dựa vào ngực cậu, một người thì dịu dàng, còn người kia thì cứng rắn, mạnh mẽ.
Tiếng “tách tách” đột nhiên vang lên, hai người cùng nhìn sang phía bên cạnh.
Minh Úc cầm máy ảnh xem lại thành quả, ung dung xoay người bỏ đi.
Chắc chắn hôm nay không thể sử dụng các hành động đã từng làm với Hạng Lâm. Cậu không có gan cướp máy ảnh của ông ngoại tương lai đâu!!
Hình ảnh các thành viên tham gia trận chung kết đều được dựng ngoài hành lang. Bức tranh sơn dầu vẽ hình Carlos được xếp ngay sau đội phó. Chắc họa sĩ phải quan sát rất kĩ thì mới có thể vẽ được mụ cười rạng rỡ và lúm đồng tiền sâu hoáy, Tô Thanh Gia giơ tay ra chọc vào lúm đồng tiền bên má trái, “Anh có muốn chọc một cái không?”
Chàng trai tóc vàng nhíu mày nhìn bức tranh, sau đó cúi đầu cầm tay cô đưa lên mặt, ấn thẳng vào lúm đồng tiền của mình: “Em không nên chọc nó, chọc anh đây này.” Tiếp theo lại vui vẻ hỏi tiếp: “Có mềm và thoải mái hơn không?”
Tô Thanh Gia hài lòng rút tay về, “Anh tự chọc đi.”
Carlos ngập ngừng dùng ngón trỏ chọc vào lúm đồng tiền của mình, ấp úng nói: “Hình như rất mềm?”
Carlos đang chờ cô gái khẳng định lại thì Minh Úc bỗng gọi: “Đi thôi, đến giờ ăn trưa rồi. Còn ngây ngốc đứng đó làm gì?”
“Cháu biết rồi, cháu đến ngay.” Tô Thanh Gia trả lời, dắt chàng trai tóc vàng đang bị tổn thương theo, “Rất mềm.”
Chàng trai tóc vàng như được hồi sinh, vui vẻ để cô dẫn đi.
Vừa nhận được điện thoại của ba vợ, Tô Tĩnh Khang lập tức lái xe đến đón. Thấy con gái dẫn theo một chàng trai cao lớn đang cười ngây ngô, ông tự nhắc nhở bản thân phải biết kiềm chế, không nên để cảm xúc chi phối. Ông là một người cha tốt, không phải người xấu chuyên cầm gậy chia rẽ uyên ương.
Minh Úc vào xe trước, còn Carlos thì đang đấu tranh tâm lý dữ dội, “Ngày mai và ngày kia anh đều được nghỉ, em có rảnh không?”
Tô Thanh Gia gật đầu, sau đó ôm chầm lấy cậu, “Nhớ đến đón em nhé, em sẽ mặc đẹp đấy.”
Dưới ánh mắt sắc như dao của nhà ngoại giao, Carlos ngậm ngùi buông tay, “Hẹn gặp lại.”
Dù đã vào trong xe nhưng Tô Thanh Gia vẫn hạ cửa kính xuống và vẫy tay chào Carlos. Minh Úc thấy vậy liền lên tiếng: “Không nỡ bỏ nó lại à?”
Tô Thanh Gia ngọt ngào đáp lại: “Vâng, cháu không nỡ đâu.”
Nghe thấy câu này, Tô Tĩnh Khanh lập tức đạp mạnh chân ga, đi được một đoạn thì Minh Úc bỗng đòi dừng xe. Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng nhà ngoại giao vẫn làm theo.
“Dẫn thằng nhóc đó về ăn cơm đi, dù sao nó cũng đói rồi.” Minh Úc sờ tóc và vỗ vai cháu gái.
Tô Thanh Gia hôn lên má Minh Úc một cái, vui vẻ nói: “Cảm ơn ông ngoại! Ông ngoại là người tốt nhất!” Cô đắc ý bước ra khỏi xe, vẫy tay với chàng trai tóc vàng vẫn đang đứng yên tại chỗ. Carlos lập tức tận dụng tốc độ vọt đến, “Bella, có chuyện gì thế?” Cậu rất vui vì lại được ở cùng búp bê tóc đen thêm vài giây.
“Lên xe về nhà em ăn cơm!” Tô Thanh Gia kéo tay Carlos, không ngờ lúc đó chân cậu lại như móc rễ, kéo mạnh thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Cô tò mò ngẩng đầu nhìn và phát hiện ra cậu đang ngây người, môi khẽ mở, mắt trợn tròn xoe. Sau đó cậu lại vừa vò đầu vừa ngây ngô cười.
Tô Gia Thanh nhón chân ôm lấy cổ cậu, sau đó thì thầm: “Tỉnh táo lại đi, nếu không ba em lại chê anh ngốc đấy! Mau lên xe, phải tranh thủ cơ hội này thể hiện cho tốt.”
Carlos vội che miệng lại, chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Sau khi mở cửa xe cho Tô Thanh Gia, Carlos ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ và lễ phép cúi đầu chào cán bộ ngoại giao: “Cháu chào chú.”
“Hừ!” Tô Tĩnh Khanh không trả lời, cũng không thèm nhìn cậu cái nào.
Carlos im lặng quay đầu cười với Tô Thanh Gia.
Thấy cậu và cháu gái liếc mắt đưa tình, Minh Úc chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu mân mê máy ảnh. Vừa nãy khi xe đi được một đoạn, thông qua kính chiếu hậu, ông có thể nhìn thấy tên nhóc to xác này không hề di chuyển, cứ lẳng lặng đứng đó nhìn họ rời đi. Giữa cổng chính của sân Camp Nou, cậu trở nên vô cùng nhỏ bé. Minh Úc biết cậu nhóc mà mọi người đều cho là lạnh lùng nay rất yêu cháu gái của mình. Vì yêu chân thành nên mới có thể nhường nhịn con bé mọi chuyện và đặt con bé lên đầu, cho dù con bé có đối xử với lạnh lùng đến thế nào thì nó vẫn luôn mỉm cười nhìn con bé.
Ông đã già và đã từng đi qua không biết bao nhiêu biến cố thăng trầm của cuộc sống nên có thể nhận ra chàng trai này hoàn toàn xứng đáng đón nhận tình yêu sâu đậm của thiếu nữ. Không bàn đến tiền tài, địa vị, ông mong rằng cháu gái của mình sẽ có được một tình yêu đẹp nhất thế giới.
Đây không phải là lần đầu Carlos đến nhà Tô Thanh Gia nhưng lại là lần đầu cậu được gặp nhiều người lớn đến vậy. Sự nhiệt tình của Sophia và Minh Linh khiến sự căng thẳng của cậu nhanh chóng biến mất. Hai người đẹp Tây Ban Nha đã chuẩn bị xong bữa cơm, cả gia đình quây quần bên chiếc bàn ăn được chạm khắc theo phong cách cổ điển.
Trước kia, bữa trưa đối với cậu chỉ để lấp đầy dạ dày với các món ăn đảm bảo cân bằng dinh dưỡng. Hồi còn ở La Masia, dì đầu bếp thường múc cho cậu một bát cháo lớn vì cậu bị thiếu dinh dưỡng và cần bổ sung rất nhiều vitamin, protein, canxi. Sau khi vào đội một, chuyên gia dinh dưỡng sẽ cho họ ăn rau, thịt và một vài thức ăn tự nhiên khác. Đồ uống được chuẩn bị với mục đích đảm bảo cơ thể khỏe mạnh và duy trì lượng nước. Trong khi các đồng đội xung quanh bàn về món ăn quê nhà, cậu chỉ có thể ngậm ngùi lắng nghe.
Tô Thanh Gia múc cho cậu một bát canh gà nhỏ có mùi thơm nồng đậm hòa quyện với hơi nóng. Cậu vui vẻ cầm thìa lên ăn thử vài miếng.
Hương vị êm dịu quấn quanh đầu lưỡi. Thì ra cảm giác có gia đình ở bên hạnh phúc đến thế.
Beta: Dâu Tây
________________
Mồ hôi tuôn đầy sau lưng làm cho quần áo của Carlos ướt đẫm, chiếc khăn tay trong tay cậu dường như cũng ướt theo. Cậu cố gắng cười để lúm đồng tiền hiện ra, lấm lét nhìn Minh Úc.
“Nhìn chung thì không thể đẹp trai bằng ông lúc trẻ.” Minh Úc ung dung mở miệng rồi quay sang nhìn Tô Thanh Gia lần nữa: “Mắt nhìn người còn kém hơn cả bà ngoại con.” Chàng trai tóc vàng cúi đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ ủ rũ như một cây non bị héo, lực trên tay cũng mạnh hơn mấy phần.
Thấy cậu căng thẳng, Tô Thanh Gia liền dùng tay kia vỗ vào mu bàn tay cậu và tặng cho cậu một ánh nhìn yên tâm.
Cô trả máy ảnh và trả lời Minh Úc: “Ông ngoại chắc chắn là người đẹp trai nhất rồi, bà ngoại đúng là có con mắt tinh tường. Ông chỉ cần chỉ dạy cho Carlos là anh ấy sẽ cố gắng làm theo ngay.”
“Đúng vậy, cháu nhất định sẽ cố gắng.” Ý chí chiến đấu của chàng trai tóc vàng được ánh mắt cô khơi dậy thêm lần nữa. Lúm đồng tiền hiện lên rực rỡ như vừa được ngâm trong mật ong. Nhìn thấy mấy tấm hình trên máy ảnh, đầu óc cậu như được khai sáng: “Cháu dẫn ông đi tham quan bảo tàng Barcelona nhé?”
Câu nói này khiến Minh Úc nhận ra tên nhóc này khá có triển vọng. Ông vờ tỏ ra do dự một lúc rồi mới gật đầu đồng ý: “Nể mặt cháu ông sẽ đi, mau mau dẫn đường.”
Tô Thanh Gia rất muốn cười nhưng vẫn phải kiềm chế, cô khều tay Carlos và giơ ngon cái về phía cậu.
Chàng trai tóc vàng vừa dẫn đường vừa nhìn những ngón tay mềm mại đan trong lòng bàn tay của mình. Nếu Minh Úc không đi phía sau, cậu nhất định sẽ ôm cô vào lòng.
Hôm nay không phải là ngày bảo tàng mở cửa nên lối ra vào rất vắng. Các nhân viên công tác đi qua đều chào hỏi Carlos, cậu bé tóc vàng cũng gật đầu chào lại.
Đây là lần đầu tiên Minh Úc được đến khu trưng bày của câu lạc bộ huyền thoại này. Các bức ảnh của đội gần như được dán khắp sân vận động. Vách tường cạnh cầu thang cũng được dán tấm hình vô địch Champions League. Dòng chữ “Welovebarca” chạy dọc theo tay vịn. Tất cả những người đến đây đều có thể cảm nhận được lịch sử điên cuồng, máu lửa và mạnh mẽ của câu lạc bộ.
Sảnh chính trưng bày tất cả các giải thưởng của Barcelona kể từ năm 1929 đến nay. Thông qua lớp kính và đèn laser, huy chương, cup danh hiệu được phản chiếu với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau.
Ở giữa là hai chiếc cup lớn, một chiếc từ năm 1992, còn một chiếc từ năm 2006. Mười bốn năm đã trôi qua nhưng hình dạng của chiếc cup không hề thay đổi, kích thước khổng lồ đã phản ánh rõ trọng lượng của nó.
Minh Úc bần thần đứng một lúc lâu trước cup Champions League.
Mặc dù đã đến đây nhiều lần nhưng lần này Tô Thanh Gia vẫn khám phá ra những điều mới lạ. Màn hình liên tục hiển thị các bức ảnh chụp lại những khoảnh khắc thú vị trong trận chung kết Champions League. Ảnh đội hình ra sân được đặt ở giữa, tiếp đó là hình ảnh lễ trao giải, cuối cùng là hình chụp cá nhân Carlos. Cậu cởi trần, vì thế dòng chữ thể hiện tình yêu trên ngực cũng lộ ra. Giữa thảm cỏ rộng lớn và đám đông hỗn độn, cậu uy nghi đứng đó như một cây cổ thụ nghìn năm.
Carlos mỉm cười với cô, đôi mắt xám xanh dịu dàng rắc đầy ánh sao.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cong cong bàn tay phải. Carlos không hề ngần ngại duỗi tay trái ra cùng cô tạo thành hình trái tim.
Tô Thanh Gia dựa vào ngực cậu, một người thì dịu dàng, còn người kia thì cứng rắn, mạnh mẽ.
Tiếng “tách tách” đột nhiên vang lên, hai người cùng nhìn sang phía bên cạnh.
Minh Úc cầm máy ảnh xem lại thành quả, ung dung xoay người bỏ đi.
Chắc chắn hôm nay không thể sử dụng các hành động đã từng làm với Hạng Lâm. Cậu không có gan cướp máy ảnh của ông ngoại tương lai đâu!!
Hình ảnh các thành viên tham gia trận chung kết đều được dựng ngoài hành lang. Bức tranh sơn dầu vẽ hình Carlos được xếp ngay sau đội phó. Chắc họa sĩ phải quan sát rất kĩ thì mới có thể vẽ được mụ cười rạng rỡ và lúm đồng tiền sâu hoáy, Tô Thanh Gia giơ tay ra chọc vào lúm đồng tiền bên má trái, “Anh có muốn chọc một cái không?”
Chàng trai tóc vàng nhíu mày nhìn bức tranh, sau đó cúi đầu cầm tay cô đưa lên mặt, ấn thẳng vào lúm đồng tiền của mình: “Em không nên chọc nó, chọc anh đây này.” Tiếp theo lại vui vẻ hỏi tiếp: “Có mềm và thoải mái hơn không?”
Tô Thanh Gia hài lòng rút tay về, “Anh tự chọc đi.”
Carlos ngập ngừng dùng ngón trỏ chọc vào lúm đồng tiền của mình, ấp úng nói: “Hình như rất mềm?”
Carlos đang chờ cô gái khẳng định lại thì Minh Úc bỗng gọi: “Đi thôi, đến giờ ăn trưa rồi. Còn ngây ngốc đứng đó làm gì?”
“Cháu biết rồi, cháu đến ngay.” Tô Thanh Gia trả lời, dắt chàng trai tóc vàng đang bị tổn thương theo, “Rất mềm.”
Chàng trai tóc vàng như được hồi sinh, vui vẻ để cô dẫn đi.
Vừa nhận được điện thoại của ba vợ, Tô Tĩnh Khang lập tức lái xe đến đón. Thấy con gái dẫn theo một chàng trai cao lớn đang cười ngây ngô, ông tự nhắc nhở bản thân phải biết kiềm chế, không nên để cảm xúc chi phối. Ông là một người cha tốt, không phải người xấu chuyên cầm gậy chia rẽ uyên ương.
Minh Úc vào xe trước, còn Carlos thì đang đấu tranh tâm lý dữ dội, “Ngày mai và ngày kia anh đều được nghỉ, em có rảnh không?”
Tô Thanh Gia gật đầu, sau đó ôm chầm lấy cậu, “Nhớ đến đón em nhé, em sẽ mặc đẹp đấy.”
Dưới ánh mắt sắc như dao của nhà ngoại giao, Carlos ngậm ngùi buông tay, “Hẹn gặp lại.”
Dù đã vào trong xe nhưng Tô Thanh Gia vẫn hạ cửa kính xuống và vẫy tay chào Carlos. Minh Úc thấy vậy liền lên tiếng: “Không nỡ bỏ nó lại à?”
Tô Thanh Gia ngọt ngào đáp lại: “Vâng, cháu không nỡ đâu.”
Nghe thấy câu này, Tô Tĩnh Khanh lập tức đạp mạnh chân ga, đi được một đoạn thì Minh Úc bỗng đòi dừng xe. Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng nhà ngoại giao vẫn làm theo.
“Dẫn thằng nhóc đó về ăn cơm đi, dù sao nó cũng đói rồi.” Minh Úc sờ tóc và vỗ vai cháu gái.
Tô Thanh Gia hôn lên má Minh Úc một cái, vui vẻ nói: “Cảm ơn ông ngoại! Ông ngoại là người tốt nhất!” Cô đắc ý bước ra khỏi xe, vẫy tay với chàng trai tóc vàng vẫn đang đứng yên tại chỗ. Carlos lập tức tận dụng tốc độ vọt đến, “Bella, có chuyện gì thế?” Cậu rất vui vì lại được ở cùng búp bê tóc đen thêm vài giây.
“Lên xe về nhà em ăn cơm!” Tô Thanh Gia kéo tay Carlos, không ngờ lúc đó chân cậu lại như móc rễ, kéo mạnh thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Cô tò mò ngẩng đầu nhìn và phát hiện ra cậu đang ngây người, môi khẽ mở, mắt trợn tròn xoe. Sau đó cậu lại vừa vò đầu vừa ngây ngô cười.
Tô Gia Thanh nhón chân ôm lấy cổ cậu, sau đó thì thầm: “Tỉnh táo lại đi, nếu không ba em lại chê anh ngốc đấy! Mau lên xe, phải tranh thủ cơ hội này thể hiện cho tốt.”
Carlos vội che miệng lại, chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Sau khi mở cửa xe cho Tô Thanh Gia, Carlos ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ và lễ phép cúi đầu chào cán bộ ngoại giao: “Cháu chào chú.”
“Hừ!” Tô Tĩnh Khanh không trả lời, cũng không thèm nhìn cậu cái nào.
Carlos im lặng quay đầu cười với Tô Thanh Gia.
Thấy cậu và cháu gái liếc mắt đưa tình, Minh Úc chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu mân mê máy ảnh. Vừa nãy khi xe đi được một đoạn, thông qua kính chiếu hậu, ông có thể nhìn thấy tên nhóc to xác này không hề di chuyển, cứ lẳng lặng đứng đó nhìn họ rời đi. Giữa cổng chính của sân Camp Nou, cậu trở nên vô cùng nhỏ bé. Minh Úc biết cậu nhóc mà mọi người đều cho là lạnh lùng nay rất yêu cháu gái của mình. Vì yêu chân thành nên mới có thể nhường nhịn con bé mọi chuyện và đặt con bé lên đầu, cho dù con bé có đối xử với lạnh lùng đến thế nào thì nó vẫn luôn mỉm cười nhìn con bé.
Ông đã già và đã từng đi qua không biết bao nhiêu biến cố thăng trầm của cuộc sống nên có thể nhận ra chàng trai này hoàn toàn xứng đáng đón nhận tình yêu sâu đậm của thiếu nữ. Không bàn đến tiền tài, địa vị, ông mong rằng cháu gái của mình sẽ có được một tình yêu đẹp nhất thế giới.
Đây không phải là lần đầu Carlos đến nhà Tô Thanh Gia nhưng lại là lần đầu cậu được gặp nhiều người lớn đến vậy. Sự nhiệt tình của Sophia và Minh Linh khiến sự căng thẳng của cậu nhanh chóng biến mất. Hai người đẹp Tây Ban Nha đã chuẩn bị xong bữa cơm, cả gia đình quây quần bên chiếc bàn ăn được chạm khắc theo phong cách cổ điển.
Trước kia, bữa trưa đối với cậu chỉ để lấp đầy dạ dày với các món ăn đảm bảo cân bằng dinh dưỡng. Hồi còn ở La Masia, dì đầu bếp thường múc cho cậu một bát cháo lớn vì cậu bị thiếu dinh dưỡng và cần bổ sung rất nhiều vitamin, protein, canxi. Sau khi vào đội một, chuyên gia dinh dưỡng sẽ cho họ ăn rau, thịt và một vài thức ăn tự nhiên khác. Đồ uống được chuẩn bị với mục đích đảm bảo cơ thể khỏe mạnh và duy trì lượng nước. Trong khi các đồng đội xung quanh bàn về món ăn quê nhà, cậu chỉ có thể ngậm ngùi lắng nghe.
Tô Thanh Gia múc cho cậu một bát canh gà nhỏ có mùi thơm nồng đậm hòa quyện với hơi nóng. Cậu vui vẻ cầm thìa lên ăn thử vài miếng.
Hương vị êm dịu quấn quanh đầu lưỡi. Thì ra cảm giác có gia đình ở bên hạnh phúc đến thế.
Bình luận truyện