Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 59: Cay đến mức chính mình cũng hoảng sợ



Con trùng biến dị cấp sáu khi thoạt nhìn không có gì khác biệt với trùng cấp một, xác ngoài rất nhỏ, cặp kìm dữ tợn có đầy gai nhỏ, chỉ cần bị kẹp trúng thì sẽ trần da sứt thịt.

Cũng may trên người thôn dân có áo giáp. Mặc dù đã sớm cũ kỹ nhưng không hề suy giảm chất lượng.

Áo Cổ Đinh cùng con trùng biến dị cấp sáu chiến đấu kịch liệt, hai bên không phân cao thấp, không nhìn ra bên nào có ưu thế.

Sau một phen do dự, Chu Bách Triết quyết định lao ra hỗ trợ.

Thế nhưng giây tiếp theo lại bị trưởng thôn không biết chạy tới từ lúc nào cản lại: "Tổ tiên, ngài không thể qua đó a!"

Chu Bách Triết hắc tuyến, gạt tay trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi phải ra hỗ trợ."

Có cậu hỗ trợ, Áo Cổ Đinh mới có thể giết con trùng kia nhanh hơn.

Thế nhưng cậu khuyên thế nào trưởng thôn cũng không chịu nghe, ánh mắt đục ngầu đỏ ửng, bi thương nghẹn ngào nói: "Nếu ngài xảy ra chuyện thì làm sao đây, ngài chính là vị tổ tiên duy nhất còn sống a."

Nếu thật sự chết đi thì ông có lỗi với nhân loại toàn thế giới.

Chu Bách Triết một lần nữa hắc tuyến, chỉ đành quay đầu nhìn Áo Cổ Đinh, đối phương vẫn bất phân thắng bại với trùng cấp sáu, cũng không có nguy hiểm, thậm chí còn khá thuần thục đối phó.

Chu Bách Triết thở phào một hơi, cầm loa hô lớn: "Áo Cổ Đinh, mau ném bom ớt của tôi ra đi."

Mặc dù không biết bom ớt ném từ tay người khác có tác dụng hay không, thế nhưng hiện giờ chỉ có thể thử một phen.

Áo Cổ Đinh hơi khựng một chút, ánh mắt u ám, tiếp tục quơ kiếm laser, không cho trùng biến dị cơ hội đánh lén.

Chu Bách Triết nóng nảy, chỉ đành hái bom ớt trên đầu xuống đưa cho trưởng thôn: "Ném bom ớt đi."

Trưởng thôn nhịn không được lùi về sau vài bước, đáy mắt tràn đầy sợ hãi với bom ớt, nhịn không được nuốt nước miếng, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, ông vội vàng cởi áo ra bọc lấy bom ớt, lúc này vị cay giảm đi không ít.

Trưởng thôn nói: "Ớt đại vương, để tôi tìm người phản ứng nhanh lẹ ném bom ớt."

Chu Bách Triết gật đầu, không quên dặn dò: "Ném xa một chút, đừng để mọi người bị vạ lây, vị cay này dính vào ai là chết người đó a."

Nghĩ tới kết quả của đám trùng bị cay chết, trưởng thôn cảm thấy thực sợ hãi, nặng nề nói: "Tôi biết."

Sau khi trưởng thôn rời đi, Chu Bách Triết nhìn chằm chằm tình huống trên chiến trường, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, uy lực bom ớt mặc dù mạnh mẽ, ném ra có thể làm không ít trùng bị thương, thế nhưng tập tính địch ta bất phân của nó cũng làm cậu phiền não.

Hi vọng trưởng thôn ném xa một chút, không gây ảnh hưởng đến thôn dân.

Lại qua một phút đồng hồ, lại có thêm tinh hạch được đưa tới, đồng thời còn có hai người bị thương nặng.

Nhóm thôn dân đưa người bị thương tới rồi nhanh chóng rời đi, bọn họ phải tiếp tục chạy ra chiến trường chém giết, mỗi phút mỗi giây đều không thể buông lỏng.

Bao gồm cả Chu Bách Triết.

Cậu phải điều khiển nhóm ớt tiểu đệ phối hợp chiến đấu.

Nếu là đời trước, cậu tuyệt đối không thể phân chia tâm trí làm nhiều việc cùng lúc như vậy.

Thế nhưng hiện giờ không giống.

Tinh thần lực của cậu hoàn toàn có thể đáp ứng việc này, tầm mắt ba trăm sáu mươi độ giúp cậu mặc dù đang nói chuyện với thôn dân nhưng vẫn có thể quan sát tình huống trên chiến trường.

Chu Bách Triết kiểm tra điểm tích phân của mình, tổng cộng có năm trăm điểm, thời gian sử dụng không tới năm giây.

Mặc dù thời gian ít nhưng hiệu quả trị liệu rất mạnh.

Bấm sử dụng [Cánh Thiên Sứ], cả người Chu Bách Triết lập tức bay bổng lên không, sau lưng mọc thêm một bộ phận đang không ngừng lay động.

Liếc nhìn đôi cánh sau lưng, Chu Bách Triết nhịn không được rung động với vẻ đẹp của nó, lông chim trắng nõn mềm mại.

Chu Bách Triết thực hận không thể nằm lên đó lăn lộn, nếu dùng thứ này làm áo lông thì chắc chắn sẽ vừa đẹp vừa thoải mái.

Mắt thấy suy nghĩ của mình ngày càng bay xa, Chu Bách Triết vội vàng lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, biểu tình thần thánh: "Nguyện cho mọi người khôi phục."

Trên đỉnh đầu cây ớt chỉ thiên lơ lửng một vòng sáng màu vàng, căn bản không có ngũ quan, thế nhưng cố tình hai người bị thương lại cảm nhận được cảm giác thần thánh, nó rửa trôi đi hết tội ác cùng năng lượng tiêu cực.

Hai thôn dân kinh ngạc phát hiện cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thân thể và linh hồn chia ra thành hai thể bồng bồng bềnh bềnh, cảm giác này rất thoải mái, giống như được lên thiên đường vậy.

Chu Bách Triết lặng lẽ cuộn lá cây, trong lòng thực xoắn xuýt, biểu tình của hai người cứ hệt như vừa hút ma túy vậy, sao lúc nói chúc phúc không say mê như vậy chứ!

Phải khen ngợi cậu thì hiệu quả Buff mới gia tăng được, mặc dù không rõ vì sao hệ thống lại thiếp lập như vậy, thế nhưng Chu Bách Triết thực sự rất thích thú với hệ thống không biết xấu hổ này.

Cậu là một cây ớt rất sĩ diện, sao có thể tự mình nhắc nhở chứ, chẳng lẽ muốn cậu nói: "Các người mau khen tôi đi, khen rồi tôi mới chữa trị cho các người!"

Chuyện này thực sự quá xấu hổ, chỉ có người mất trí mới làm được.

Ngay lúc này trưởng thôn chạy tới, thấy vậy thì vội vàng nhắc nhở: "Ớt đại vương tự mình trị thương cho hai người, sao không mau ca ngợi ngài? Chẳng lẽ các người muốn khơi khơi được chỗ tốt à?"

Lời này trưởng thôn nói thật đương nhiên, thực chính khí.

Chu Bách Triết thực muốn nhấn like cho trưởng thôn, lời này nói quá chí lí, có thể xem là đồng đội thần thánh, công thần a.

Nghe thấy lời trưởng thôn, hai thôn dân mới kịp phản ứng, khẩn trương vắt hết đầu óc tìm kiếm lời ca ngợi, sắc mặt cũng trướng đỏ bừng.

Thật lâu sau, người thứ nhất dập đầu lắp bắp nói ra lời chúc mình nghĩ ra được.

"Ớt... ớt đại vương, hi vọng ngài phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn."

"..." Chu Bách Triết cảm thấy thực chới với, suýt chút nữa da gà da vịt đều nổi lên.

Này tuyệt đối là câu chúc phúc làm người ta chới với nhất.

Thế nhưng thôn dân thật sự đã cố hết sức, Chu Bách Triết không thể nói gì, chỉ đành bảo người kia tiếp tục nói lời chúc phúc.

Người thứ hai hiển nhiên cũng không biết nên nói gì, liền lặp lại lời người kia, sau đó thấp thỏm bất an chờ Chu Bách Triết đánh giá.

Trái tim Chu Bách Triết tan vỡ, thế nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như bình tĩnh bấm chữa trị, một trận bạch quang tỏa ra bao phủ hai người, không ai thấy được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sự thực chỉ có hai người kia biết cảm giác đó kỳ diệu biết bao.

Trên người rất thoải mái, giống như chìm đắm trong một nơi mềm mại ấm áp, vô cùng an tâm, sau khi bạch quang tản đi, hai người đều có chút chưa thỏa mãn, hiển nhiên là thấy hơi ít một chút.

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm điểm tích phân trong đầu, suýt chút nữa đã bật khóc, điểm tích phân cậu vất vả gom góp lại một lần nữa cạn sạch.

Thế nhưng may mắn là thương tích của hai người đã tốt hơn phân nửa, thân thể vẫn còn chút yếu ớt nhưng đã không nguy hiểm tới tính mạng, cần tĩnh dưỡng nửa tháng, bổ sung dinh dưỡng, khôi phục thân thể.

Bất quá lúc này còn đang chiến đấu, làm sao có thời gian cho hai người nghỉ ngơi, những thôn dân khác bị thương vẫn còn chống chọi ở tuyến đầu, liều mạng chém giết trùng triều.

Hai người vội đứng lên nói cám ơn Chu Bách Triết rồi cầm kiếm laser tiếp tục gia nhập chiến đấu.

Chu Bách Triết nhịn không được thở dài, tiếp tục điều khiển nhiều ớt tiểu đệ hỗ trợ hơn, trưởng thôn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.

Chu Bách Triết nhìn ra được, liền hỏi: "Trưởng thôn, ông muốn nói gì?"

Trưởng thôn ngẩng đầu: "Tổ... tổ tiên, bom ớt của ngài hình như không hiệu quả."

Chu Bách Triết sửng sốt, quay đầu lại nói: "Ông nói gì cơ?"

Trưởng thôn mím môi: "Không biết vì sao sau khi ném bom ớt ra thì căn bản không có biến hóa gì cả."

Trưởng thôn có chút khổ sở lắc đầu, nói tiếp: "Số bom ớt kia rơi xuống đất, sau đó bị trùng triều đạp nát."

Thế nhưng nát bét như vậy rồi vẫn không bùng nổ.

Điều này thực sự phi lí.

Chu Bách Triết thực khó hiểu, trong đầu nháy mắt xuất hiện vài khả năng.

Một là bom ớt không hiệu quả, hai là chỉ có cậu có thể sử dụng bom ớt, nếu nó rơi vào tay người khác thì chỉ là quả ớt bình thường.

Thế nhưng bất kể là loại nào, cậu cũng phải đích thân ra chiến trường một chuyến.

"Tôi phải ra giúp Áo Cổ Đinh." Chu Bách Triết nháy mắt làm ra quyết định, sau đó không chút chậm trễ quay đầu bỏ đi.

Trưởng thôn lập tức kéo Chu Bách Triết lại, lo lắng nói: "Ớt đại vương..."

Sắc mặt Chu Bách Triết trầm xuống, hất tay trưởng thôn, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Trưởng thôn, đã đến lúc nào rồi, chuyện nặng chuyện nhẹ mà ông không phân được à? Nếu Áo Cổ Đinh không giết được trùng biến dị cấp sáu thì toàn thôn cũng phải chôn theo, ngay cả tôi cũng không sống nổi."

Trưởng thôn lúng túng thu tay lại, có chút luống cuống, một ông cụ tới tuổi này lại lộ ra biểu tình thất thố như vậy, thực sự làm người ta không đành lòng.

Chu Bách Triết chưa từng nặng lời với bất cứ người lớn tuổi nào, lập tức cảm thấy áy náy, thả lỏng giọng điệu: "Tôi có cách làm việc của tôi, chuyện tổ tiên gì đó, ông cứ coi như chưa từng phát sinh đi."

Đã nói tới mức này, trưởng thôn hoảng hốt một lúc lâu, sau đó chậm rãi buông tay, lộ ra vẻ mặt như khóc như cười, giọng điệu cũng giống như sắp khóc tới nơi: "Thế nhưng, ngài chính là tổ tiên duy nhất còn sống trên thế giới a."

Có lẽ có người không hiểu được ý nghĩa của tổ tiên, điểm đặc biệt chính là hàm nghĩa mà nó đại biểu, là nhà, là nơi quy túc.

Phiêu bạc trong vì sao rộng lớn này, thế nhưng lại không tìm được nơi quy túc.

Chu Bách Triết run sợ một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tổ tiên cái gì, cứ làm theo lời tôi, thôn dân sống sót quan trọng hơn."

Dứt lời, Chu Bách Triết không quay đầu lại chạy thẳng tới chỗ Áo Cổ Đinh.

Nhìn bóng dáng cây ớt đi xa, tay trưởng thôn khẽ run.

Tổ tiên...

Nếu tổ tiên xảy ra chuyện thì gửi gắm của nhân loại thật sự không còn nữa.

Chu Bách Triết vòng qua mấy con trùng biến dị muốn công kích mình, linh hoạt nhảy lên lưng một con trùng biến dị khác, sau đó bộ rễ xòe ra hệt như ba đầu sáu tay. Cứ vậy cậu lại càng linh hoạt hơn, đám trùng biến dị thân mình to lớn kia không thể làm gì cậu.

"Trùng rác rưởi, ăn bom ớt của ông đi!" Chu Bách Triết nhắm vào con trùng biến dị cấm sáu, lập tức ngắt bom ớt trên đỉnh đầu vèo vèo ném tới, về phần Áo Cổ Đinh gian khổ chiến đấu ở bên cạnh hoàn toàn bị cậu bỏ qua.

Sợ gì chứ, Áo Cổ Đinh biến thái kia căn bản không sợ bom ớt của cậu!

Bom ớt màu đỏ giống như một bé chim nhỏ véo một đường trên không trung rồi bụp một tiếng, rớt xuống gần con trùng rồi tỏa ra làn khí màu đỏ.

Một cụm khí, hai cụm khí, chúng ngưng tụ lại cùng một chỗ, bao bọc hết thảy vật sống ở xung quanh, bắt đầu phát huy vị cay khủng bố của mình, đám sâu bị liên lụy không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết, cho dù là lúc bị giết chúng cũng không phát ra âm thanh thống khổ đến vậy.

Trái tim Chu Bách Triết không khỏi thít chặt, bởi vì mấy quả bom ớt kia không trúng con trùng biến dị cấp sáu, ngược lại đám trùng ở xung quanh thì bị cay thảm, hoàn toàn đi đời nhà ma, trở thành thi thể.

Trùng biến dị cấp sáu mặc dù không hiểu thứ màu đỏ kia là gì nhưng lớp giáp xác có chút đau đớn làm nó ý thức được thứ này rất nguy hiểm, lập tức cảnh giác lùi về sau, ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, lập tức nói với Chu Bách Triết: "Tiếp tục ném."

Chu Bách Triết gấp đến độ ứa mồ hôi: "Anh nghĩ tôi không muốn à, thật sự là ném không chuẩn a!"

Áo Cổ Đinh không biết làm sao, chỉ đành vung kiếm laser đột nhiên phát động công kích mãnh liệt lùa trùng biến dị tới vị trí gần Chu Bách Triết hơn. Lúc này không cần nói Chu Bách Triết cũng hiểu ý Áo Cổ Đinh, lập tực nhảy lên không, túm bom ớt ném vào miệng trùng...

Sau khi chắc chắn mình đã ném vào, Chu Bách Triết kinh hoàng kêu la thảm thiết, lập tức quay đầu bỏ chạy, cứ như phía sau có quái thú đuổi theo.

Trong không khí chỉ còn văng vẳng câu nói của Ớt đại vương.

"Cay quá a!!! Ông chịu không nổi!!!"

Âm thanh này thảm thiết đến mức làm người ta run rẩy, đồng cảm.

Miệng trùng biến dị cấp sáu lập tức nổ tung, làn khí màu đỏ bao bọc thân thể nó, trùng biến dị cứng ngắc vài giây, tựa hồ không thể tưởng tượng trên cõi đời này lại có cơn đau đáng sợ như vậy. Sau đó, nó điên cuồng uốn éo gào thét, mức độ thảm thiết chẳng thua gì Chu Bách Triết.

Chỉ có Áo Cổ Đinh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm làn khí đỏ, mùi vị làm người ta say mê như vậy làm cổ họng anh nhịn không được khẽ nhúc nhích, cơn ghiền cay chiếm cứ tất cả tư tưởng làm anh không thể kiềm nén khát vọng trong nội tâm, không thể chờ đợi thêm một phút một giây nào vội vàng tiến vào.

Chu Bách Triết thấy một màn này thì cúc hoa* nhất thời thít chặt, lại càng khẳng định Áo Cổ Đinh này tuyệt đối là quái vật!!!

Má ơi!! Đáng sợ quá!!!

Bom ớt mà ngay cả trùng cấp sáu cũng không chống đỡ được, thế mà Áo Cổ Đinh chẳng những không sợ mà còn chủ động tới gần, quả thực làm người ta muốn quỳ bái!

Áo Cổ Đinh hít một hơi thật sâu, chìm đắm trong làn khí, vị cay này làm anh muốn ngừng mà không được, anh đã ăn nhiều loại ớt cay như vậy nhưng không bằng được một phần vạn vị cay này.

Nó làm trái tim lạnh như băng của anh một lần nữa có nhịp đập, một lần nữa có nhiệt độ.

Vị cay này, thật sự quá hăng hái.

Áo Cổ Đinh mở mắt, đáy mắt lộ ra sát khí.

Thời điểm này sức mạnh của anh đạt tới trạng thái điên phong, tinh thần vốn mệt mỏi uể oải cũng khôi phục toàn bộ. Anh giơ kiếm laser, nhanh chóng đâm về phía con trùng biến dị cấp sáu vẫn còn đang giãy dụa.

"Phốc phốc..." Âm thanh vang lên, phần giáp xác cứng rắn cứ vậy bị chọt như chọt đậu hủ.

Trùng biến dị lại càng kêu la thảm thiết hơn, thế nhưng không phải vì bị đâm thủng lớp giáp, mà là bởi vì giáp xác bị đâm thủng nên làn khí bắt đầu tràn vào ăn mòn da thịt.

Thịt đỏ nháy mắt biến thành vũng máu.

Trùng biến dị cấp sáu không chịu được cảm giác đau đớn đáng sợ này, lần đầu tiên nó nảy ra ý nghĩ lùi bước, cho dù trùng vương cấp bảy vẫn không ngừng ra lệnh cho nó tiếp tục công kích, nó vẫn muốn kháng cự, liều lĩnh lùi bước.

Thế nhưng đã không còn kịp...

Hôm nay, nó đã định phải bị cay thành một mâm trùng xào.

...*....

[*] hoa cúc thít: hiện tượng bình thường bên trung là ăn ớt sẽ đau thít đít, giống như người bị bệnh gút ăn hải sản sẽ bị nhức xương, trong tình cảnh này nó là nghĩa bình thường hay ẩn ý thì cáo k biết =))))))) hahahaha

...*....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện