Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 61: Lá cây bị bứt sạch
Sau khi nhận được tinh hạch, dĩ nhiên muốn biết mình rốt cuộc có thể thành công thăng cấp hay không.
Đối với thôn dân thì đây là chuyện không dám nghĩ tới.
Chu Bách Triết trấn an mọi người, bảo bọn họ đừng quá khẩn trương.
"Không sao, nếu không thành công cũng không sao. Thành công thì tốt, đừng để ý quá nhiều."
Thôn dân trố mắt nhìn nhau, lại càng khẩn trương hơn, áp lực vô hình làm bọn họ thở không nổi, nếu thăng cấp thất bại thì chẳng khác nào bớt đi một phần hi vọng thắng lợi.
Bọn họ sao có thể không căng thẳng, không lo lắng được chứ?
Chu Bách Triết hiển nhiên cũng biết tình huống này, thế nhưng cậu cũng không có cách nào, cậu đã cố gắng khuyên nhủ nhưng không hề có hiệu quả, mọi người vẫn rất khẩn trương.
Giao tinh hạch cho nhóm dị năng giả được chọn lựa, đây là số người có tiềm lực và khả năng lĩnh hội cao.
Đội trưởng đội săn là người có cấp bậc cao nhất thôn, ông không đi theo Áo Cổ Đinh ra ngoài kiếm người mà ở lại bảo vệ mọi người.
"Đừng khẩn trương, thả lỏng, chuyên tâm hấp thu tinh hạch là được." Đội trưởng đội săn cố trấn an.
Mho1m người hít thở sâu, hiện giờ toàn thể thôn dân đều đang quan sát bọn họ, vô luận thế nào, nhất định phải thành công thăng cấp!
Ôm ý niệm này, nhóm người nhắm mắt lại, tay cầm tinh hạch, cố gắng cảm thụ năng lượng bên trong...
Chu Bách Triết ngừng thở, tỉ mỉ quan sát.
Năng lượng bên trong tinh hạch giống như chất lỏng, hoặc là chất khí bị lớp tinh thạch vây ở bên trong, dưới ánh mặt trời chúng lấp lánh sáng bóng xinh đẹp hệt như tác phẩm nghệ thuật.
Thế nhưng đối với những người này thì chúng chính là vật phẩm quan trọng không thể thiếu để thăng cấp.
Rất nhanh, năng lượng bên trong tinh hạch dần dần giảm bớt, nhóm dị năng giả thoạt nhìn có chút thống khổ, cố gắng chịu đựng năng lượng xung đột bá đạo trong người, đội trưởng đội săn đứng bên cạnh nói: "Điều khiển năng lượng di chuyển về phía đầu não."
Nhóm người nghe thấy, biểu tình thoạt nhìn lại càng thống khổ hơn, gân xanh lộ ra, có vẻ đang dùng khí lực rất lớn để khống chế nguồn năng lượng kia, sắc mặt cơ hồ đỏ rực.
Chu Bách Triết kinh ngạc, cậu không ngờ thăng cấp lại thống khổ như vậy, nhờ có bàn tay vàng mà việc thăng cấp của cậu dễ dàng hệt như ăn trái cây vậy, một hớp là xong một viên, căn bản không cần thở lấy hơi chứ nói chi là thống khổ vất vả, thực thuận lợi thăng cấp.
Dĩ nhiên, có một điểm xấu chính là lượng tiêu hao tinh hạch của cậu nhiều hơn mọi người rất nhiều, Chu Bách Triết thực sự không dám tưởng tượng mình lên cấp bảy cấp tám phải cần bao nhiêu tinh hạch.
Bất quá hiện giờ không cần nghĩ ngợi quá xa.
Dù sao cậu cũng chưa thể khẳng định mình có thể sống sót được hay không, con trùng vương cấp bảy kia không biết đang ở nơi nào nhìn chằm chằm bọn họ.
Cách tốt nhất hiện giờ là cố gắng giết nhiều trùng nhất có thể, gom góp tinh hạch, tích trữ tích phân đổi vài món đồ hữu dụng, nói không chừng sẽ có tác dụng không tưởng.
Lúc này tinh hạch trong tay nhóm dị năng giả bắt đầu có biến hóa, năng lượng chỉ còn lại một phần ba, hiển nhiên chỉ còn vài phút nữa là sẽ hấp thu hết toàn bộ.
Mọi người vây xem xung quanh không khỏi khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thật lâu sau, sắc mặt của một người trong số đó đột nhiên ảm đạm, cổ họng tanh ngọt phun ra một ngụm máu tươi, hai tay chống đất lảo đảo muốn ngã.
Người xung quanh vội vàng đỡ người nọ, lo lắng không thôi, muốn hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại không dám, sợ ảnh hưởng tới những người còn lại.
Người nọ bi thương lau máu bên khóe môi, chậm rãi lắc đầu với mọi người biểu thị mình không sao.
Lúc này mọi người mới thở phào, tập trung lực chú ý vào nhóm người còn lại.
Không bao lâu sau lại tiếp tục có người hộc máu ngã rạp xuống đất, chỉ còn lại một hơi tàn.
Sắc mặt mọi người ngày càng tệ hơn, điều này chứng tỏ hai người này thăng cấp thất bại.
Chu Bách Triết có chút nóng nảy, âm thầm cầu nguyện số còn lại sẽ thành công.
Thế nhưng trời cao tựa hồ không nghe thấy tiếng lòng Chu Bách Triết.
Rất nhanh lại có người ngã xuống, sắc mặt ảm đạm.
Không khó giống như ngưng đọng, im lặng nặng nề, sắc mặt thôn dân đều trở nên tuyệt vọng.
Mặc dù sớm đã biết có lẽ sẽ không có ai thành công thăng cấp, đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vẫn không chịu nổi.
Nhiều người như vậy, sao lại không có một ai thành công chứ...
Chẳng lẽ, người toàn thôn đều là phế vật hay sao?
Ngay sau đó lại có thêm người thất bại, cuối cùng chỉ còn hai người cố gắng kiên trì, ngũ quan vì chịu đựng thống khổ mà trở nên vặn vẹo, quần áo bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào da thịt.
Rốt cuộc...
Hai người cuối cùng này cũng thất bại, càng đáng sợ hơn là trên người họ xuất hiện rất nhiều lỗ máu ứa ra máu tươi, đau đớn khổng lồ làm bọn họ hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Chu Bách Triết nhanh chóng tổng kết ra quy luật, đó chính là người thất bại càng muộn thì thương tổn lại càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng lần thất bại này thực sự làm Chu Bách Triết chán nản, cậu không ngờ toàn bộ người có tiềm lực lại thất bại hết như vậy.
Trưởng thôn gấp rút gọi người đưa nhóm người bị thương đi chữa trị bằng khoang dinh dưỡng, trừ bỏ hai người cuối, số còn lại chỉ trị liệu mười phút là ổn.
Đến khi toàn bộ được chữa trị xong, thời gian cũng hơn nửa tiếng, trưởng thôn lại gấp rút chạy tới báo kết quả cho Chu Bách Triết.
"Thân thể không có vấn đề gì lớn, chính là tinh hạch trong đầu bị tổn thương, trong vòng một tháng chỉ sợ không thể dùng dị năng."
"Nghiêm trọng vậy à?" Chu Bách Triết kinh ngạc.
Trưởng thôn khổ sở gật đầu: "Tư chất của bọn họ không đủ nên mới như vậy."
Chu Bách Triết có chút áy náy: "Nếu không phải tôi đề nghị bọn họ dùng tinh hạch thăng cấp thì có lẽ đã không như vậy."
Trưởng thôn lắc đầu lia lịa, có chút lo lắng nói: "Ớt đại vương, ngài đừng nói vậy. Ngài làm vậy cũng vì muốn tốt cho mọi người, may mắn bọn họ không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại."
Chu Bách Triết có chút phức tạp gật đầu, không nói chuyện này nữa.
Buổi trưa, Áo Cổ Đinh mang theo một tin tức phấn chấn lòng người quay lại.
"Tin tức gì?" Chu Bách Triết leo tới trước mặt Áo Cổ Đinh, sốt ruột hỏi.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc nhìn cây ớt nhỏ, không nhanh không chậm nói: "Cách đây ba cây số phát hiện dấu vết phi thuyền hạ cánh."
Tim Chu Bách Triết thót lại, vội vàng hỏi: "Vậy phi thuyền đâu?"
"Phi thuyền ở ngay đó, bất quá đã bị hư hại, quang não không thấy đâu, hẳn đã có người mang đi."
Chu Bách Triết do dự nói: "Mang đi? Chẳng lẽ trên phi thuyền không có người?"
Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm ngâm nói: "Bất quá ở hướng đông bắc có dấu hiệu cậu ta lưu lại, chỉ cần đi theo đó sẽ tìm được."
Chu Bách Triết có chút suy tư: "Cho nên phải phái người đi dò xét?" Cậu nhớ tới gì đó, có chút ngập ngừng: "Thế nhưng chuyến đi này chỉ sợ phải mất vài ngày mới về được."
Như vậy...
Rốt cuộc nên phái ai đi đây?
Nếu Áo Cổ Đinh dẫn một nhóm người đi, nếu người ở lại trong thôn gặp phải trùng triều thì sao?
Không có Áo Cổ Đinh, căn bản không có ai tiêu diệt được trùng biến dị cấp sáu.
Nhất thời, mọi người bị lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Không đi, toàn thôn chỉ có thể chờ chết.
Đi, người ở lại thôn rất có thể sẽ chết vì trùng triều.
Cả hai loại đều không phải kết quả mà thôn hi vọng.
Áo Cổ Đinh không lên tiếng, bởi vì anh cảm giác được có trùng biến dị cấp sáu đang dẫn đầu trùng triều tập kích thôn.
"Toàn thể phòng bị!" Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói.
Sau khi phải đối mặt với nhiều lần trùng triều, thôn dân sớm đã rèn luyện năng lực phản ứng, nhanh chóng cầm kiếm laser, sẵn sàng ứng phó.
Chu Bách Triết cũng không nhàn rỗi, cậu triệu hồi rất nhiều ớt tiểu đệ trợ giúp thôn dân đánh lén trùng biến dị.
Lần trùng triều này, trùng biến dị cấp sáu lộ mặt ở ngay vị trí dẫn đầu, căn bản không ẩn núp.
Áo Cổ Đinh cầm kiếm laser vọt tới, con ngươi hẹp dài lóe lên tia sắc lạnh làm người ta sợ hãi, cộng thêm sát khí cơ hồ biến thành thực thể cứa vào thân thể trùng biến dị cấp sáu mang tới chút đau đớn.
Nó lập tức phẫn nộ gào thét, cố gắng đè nén sợ hãi và bất an không ngừng dâng lên trong lòng, nhất là khi trong đầu không ngừng nhận được lệnh công kích của trùng vương. Nó quơ chiếc kìm lớn, há cái miệng như chậu máu muốn ăn sống nhân loại làm nó có chút sợ hãi ở trước mặt.
Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, lập tức giơ kiếm laser ngăn cản miệng trùng, đồng thời khẽ lách người, trùng biến dị theo quán tính ngã xuống, thân mình to lớn ngã nhào xuống đất phát ra âm thanh vang dội làm người ta ù cả tai.
Trùng biến dị quơ quơ đầu, lúc này mới phát hiện tình cảnh của mình, lập tức phẫn nộ bật dậy gầm thét.
Chu Bách Triết suýt chút nữa trợn trắng mắt, đám trùng biến dị này cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc công kích cứ thích há mồm gào rống, cứ như không rống thì không đủ khí thế vậy.
Sự thực chứng minh, nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều, đó là định luật không thể thay đổi suốt trăm ngàn năm qua.
Chu Bách Triết nhanh chóng thúc đẩy sinh trưởng mấy quả ớt rồi ném vào mồm trùng biến dị, may mắn cả bốn quả bom ớt đều ném trúng đích.
"Yas!" Chu Bách Triết nắm nắm tay hưng phấn nói.
"Bụp bụp bụp bụp!"
Bốn tiếng nổ vang lên nổ nát bét mồm con trùng biến dị, làn khí đỏ nồng đậm một lần nữa lan tràn bao phủ hết thảy vật sống.
Trùng biến dị cấp sáu vì đau đớn mà không ngừng lăn lộn, rất nhanh sau đó ánh mắt nó cũng nổ tung, máu bắn ra tung tóe.
Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn thấy cận cảnh, không khỏi lẩm bẩm: "Xem kìa, máu bắn ra tung tóe tuyệt vời biết bao, thật là... khủng khiếp." Sau đó nghiêng đầu, bắt đầu nôn ọe.
Con ngươi nổ tung thành một đống thịt vụn treo lỏng thỏng trong hốc mắt trống rỗng, tình cảnh này thực sự quá kinh tởm, làm người ta tởm lợm tới không muốn ăn uống gì nữa cả.
Cũng may làn khí đã che giấu đi hết thảy nên Chu Bách Triết dần dần bình ổn lại, vội vàng thò cẳng vào trong nước, uống một hớp nước để tự an ủi bản thân.
Thực là muốn ói chết bản ớt mà...
Trải qua một phen chiến đấu, nguy cơ trùng triều được giải quyết, trừ bỏ hai ba con trùng biến dị chạy trốn thì toàn bộ trùng biến dị đều bị diệt, hơn nữa còn bị thôn dân moi tinh hạch giao cho Chu Bách Triết.
Chu Bách Triết cầm số tinh hạch này, có chút suy tư.
Có lẽ cậu nên nghĩ cách, hoặc thử tìm xem trong cửa hàng có thứ gì có thể hỗ trợ thôn dân thăng cấp hay không.
Nghĩ liền làm, Chu Bách Triết lập tức mở cửa hàng, không ngừng tìm kiếm.
Thế nhưng trong mắt người ngoài thì Ớt đại vương chỉ đứng im đó không nhúc nhích, nếu không biết còn tưởng rằng đó chỉ là một cây ớt bình thường.
"Ớt, Ớt đại vương?" Trưởng thôn dè dặt đẩy Chu Bách Triết.
Giây tiếp theo, cây ớt chỉ thiên kia bịch một tiếng ngã chèm bẹp xuống đất, cứ hệt như đã chết.
Đầu óc trưởng thôn trống rỗng, theo bản năng lùi về sau vài bước, sau đó mới kịp phản ứng, cả người mềm nhũn như gặp phải tai họa ngập đầu.
Thôn dân trố mắt nhìn nhau, có chút bất an.
Ớt, Ớt đại vương... làm sao vậy?
Vì sao... lại bất động?
Ánh mắt Áo Cổ Đinh trầm xuống, bước nhanh tới vớt thân mình của cây ớt nhỏ lên.
Cây ớt nhỏ vẫn luôn hăng hái như rồng như hổ không hề động đậy chút nào, cành lá mềm oặt rũ xuống, hệt như một sợi dây vậy.
Lúc này Chu Bách Triết đang tập trung tinh thần lực vào cửa hàng, cả cây ớt đang cười há há há hệt như một kẻ điên.
Cậu thật sự không thể khống chế được.
Bởi vì, cậu đã tìm được thứ để giúp thôn dân thăng cấp.
Thế nhưng sau khi đọc hướng dẫn sử dụng ở bên dưới, cả cây ớt thoáng chốc cứng ngắc.
Cái này... rốt cuộc là kẻ nào nghĩ ra vậy?
Này cũng quá hố cha đi?
Khó trách Chu Bách Triết phản ứng lớn như vậy, bởi vì cách sử dụng thứ này thật sự là... hố đến mức khó tưởng tượng.
[Lá Thăng Cấp] Sử dụng cần một ngàn năm trăm điểm tích phân, kỹ năng cần kích hoạt có thể hỗ trợ gia tăng tỷ lệ thăng cấp, có tỷ lệ thất bại nhất định, không đảm bảo trăm phần trăm thành công.
Cách sử dụng: sau khi kích hoạt kỹ năng có thể chỉ định lá cây trên người biến thành lá thăng cấp, để người cần thăng cấp ăn lá thăng cấp sẽ có tỷ lệ thăng cấp thành công.
Chu Bách Triết vuốt mặt, cứ có cảm giác hệ thống này luôn hố mình.
Lần trước là cái ánh thiên sứ gì gì đó, giờ thì lá thăng cấp, sao nó cứ muốn cậu làm thần côn vậy chứ??
Không thể trực tiếp lấy ra một viên đan dược ăn vào bụng à?
Hố cha này đúng là muốn đau chết bản ớt mà!
Cậu nhất định sẽ biến thành cây ớt chỉ thiên không có lá! Gọi tắt là ớt hói lá.
Thực sự là không vui vẻ chút nào.
Đối với thôn dân thì đây là chuyện không dám nghĩ tới.
Chu Bách Triết trấn an mọi người, bảo bọn họ đừng quá khẩn trương.
"Không sao, nếu không thành công cũng không sao. Thành công thì tốt, đừng để ý quá nhiều."
Thôn dân trố mắt nhìn nhau, lại càng khẩn trương hơn, áp lực vô hình làm bọn họ thở không nổi, nếu thăng cấp thất bại thì chẳng khác nào bớt đi một phần hi vọng thắng lợi.
Bọn họ sao có thể không căng thẳng, không lo lắng được chứ?
Chu Bách Triết hiển nhiên cũng biết tình huống này, thế nhưng cậu cũng không có cách nào, cậu đã cố gắng khuyên nhủ nhưng không hề có hiệu quả, mọi người vẫn rất khẩn trương.
Giao tinh hạch cho nhóm dị năng giả được chọn lựa, đây là số người có tiềm lực và khả năng lĩnh hội cao.
Đội trưởng đội săn là người có cấp bậc cao nhất thôn, ông không đi theo Áo Cổ Đinh ra ngoài kiếm người mà ở lại bảo vệ mọi người.
"Đừng khẩn trương, thả lỏng, chuyên tâm hấp thu tinh hạch là được." Đội trưởng đội săn cố trấn an.
Mho1m người hít thở sâu, hiện giờ toàn thể thôn dân đều đang quan sát bọn họ, vô luận thế nào, nhất định phải thành công thăng cấp!
Ôm ý niệm này, nhóm người nhắm mắt lại, tay cầm tinh hạch, cố gắng cảm thụ năng lượng bên trong...
Chu Bách Triết ngừng thở, tỉ mỉ quan sát.
Năng lượng bên trong tinh hạch giống như chất lỏng, hoặc là chất khí bị lớp tinh thạch vây ở bên trong, dưới ánh mặt trời chúng lấp lánh sáng bóng xinh đẹp hệt như tác phẩm nghệ thuật.
Thế nhưng đối với những người này thì chúng chính là vật phẩm quan trọng không thể thiếu để thăng cấp.
Rất nhanh, năng lượng bên trong tinh hạch dần dần giảm bớt, nhóm dị năng giả thoạt nhìn có chút thống khổ, cố gắng chịu đựng năng lượng xung đột bá đạo trong người, đội trưởng đội săn đứng bên cạnh nói: "Điều khiển năng lượng di chuyển về phía đầu não."
Nhóm người nghe thấy, biểu tình thoạt nhìn lại càng thống khổ hơn, gân xanh lộ ra, có vẻ đang dùng khí lực rất lớn để khống chế nguồn năng lượng kia, sắc mặt cơ hồ đỏ rực.
Chu Bách Triết kinh ngạc, cậu không ngờ thăng cấp lại thống khổ như vậy, nhờ có bàn tay vàng mà việc thăng cấp của cậu dễ dàng hệt như ăn trái cây vậy, một hớp là xong một viên, căn bản không cần thở lấy hơi chứ nói chi là thống khổ vất vả, thực thuận lợi thăng cấp.
Dĩ nhiên, có một điểm xấu chính là lượng tiêu hao tinh hạch của cậu nhiều hơn mọi người rất nhiều, Chu Bách Triết thực sự không dám tưởng tượng mình lên cấp bảy cấp tám phải cần bao nhiêu tinh hạch.
Bất quá hiện giờ không cần nghĩ ngợi quá xa.
Dù sao cậu cũng chưa thể khẳng định mình có thể sống sót được hay không, con trùng vương cấp bảy kia không biết đang ở nơi nào nhìn chằm chằm bọn họ.
Cách tốt nhất hiện giờ là cố gắng giết nhiều trùng nhất có thể, gom góp tinh hạch, tích trữ tích phân đổi vài món đồ hữu dụng, nói không chừng sẽ có tác dụng không tưởng.
Lúc này tinh hạch trong tay nhóm dị năng giả bắt đầu có biến hóa, năng lượng chỉ còn lại một phần ba, hiển nhiên chỉ còn vài phút nữa là sẽ hấp thu hết toàn bộ.
Mọi người vây xem xung quanh không khỏi khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thật lâu sau, sắc mặt của một người trong số đó đột nhiên ảm đạm, cổ họng tanh ngọt phun ra một ngụm máu tươi, hai tay chống đất lảo đảo muốn ngã.
Người xung quanh vội vàng đỡ người nọ, lo lắng không thôi, muốn hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại không dám, sợ ảnh hưởng tới những người còn lại.
Người nọ bi thương lau máu bên khóe môi, chậm rãi lắc đầu với mọi người biểu thị mình không sao.
Lúc này mọi người mới thở phào, tập trung lực chú ý vào nhóm người còn lại.
Không bao lâu sau lại tiếp tục có người hộc máu ngã rạp xuống đất, chỉ còn lại một hơi tàn.
Sắc mặt mọi người ngày càng tệ hơn, điều này chứng tỏ hai người này thăng cấp thất bại.
Chu Bách Triết có chút nóng nảy, âm thầm cầu nguyện số còn lại sẽ thành công.
Thế nhưng trời cao tựa hồ không nghe thấy tiếng lòng Chu Bách Triết.
Rất nhanh lại có người ngã xuống, sắc mặt ảm đạm.
Không khó giống như ngưng đọng, im lặng nặng nề, sắc mặt thôn dân đều trở nên tuyệt vọng.
Mặc dù sớm đã biết có lẽ sẽ không có ai thành công thăng cấp, đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vẫn không chịu nổi.
Nhiều người như vậy, sao lại không có một ai thành công chứ...
Chẳng lẽ, người toàn thôn đều là phế vật hay sao?
Ngay sau đó lại có thêm người thất bại, cuối cùng chỉ còn hai người cố gắng kiên trì, ngũ quan vì chịu đựng thống khổ mà trở nên vặn vẹo, quần áo bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào da thịt.
Rốt cuộc...
Hai người cuối cùng này cũng thất bại, càng đáng sợ hơn là trên người họ xuất hiện rất nhiều lỗ máu ứa ra máu tươi, đau đớn khổng lồ làm bọn họ hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Chu Bách Triết nhanh chóng tổng kết ra quy luật, đó chính là người thất bại càng muộn thì thương tổn lại càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng lần thất bại này thực sự làm Chu Bách Triết chán nản, cậu không ngờ toàn bộ người có tiềm lực lại thất bại hết như vậy.
Trưởng thôn gấp rút gọi người đưa nhóm người bị thương đi chữa trị bằng khoang dinh dưỡng, trừ bỏ hai người cuối, số còn lại chỉ trị liệu mười phút là ổn.
Đến khi toàn bộ được chữa trị xong, thời gian cũng hơn nửa tiếng, trưởng thôn lại gấp rút chạy tới báo kết quả cho Chu Bách Triết.
"Thân thể không có vấn đề gì lớn, chính là tinh hạch trong đầu bị tổn thương, trong vòng một tháng chỉ sợ không thể dùng dị năng."
"Nghiêm trọng vậy à?" Chu Bách Triết kinh ngạc.
Trưởng thôn khổ sở gật đầu: "Tư chất của bọn họ không đủ nên mới như vậy."
Chu Bách Triết có chút áy náy: "Nếu không phải tôi đề nghị bọn họ dùng tinh hạch thăng cấp thì có lẽ đã không như vậy."
Trưởng thôn lắc đầu lia lịa, có chút lo lắng nói: "Ớt đại vương, ngài đừng nói vậy. Ngài làm vậy cũng vì muốn tốt cho mọi người, may mắn bọn họ không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại."
Chu Bách Triết có chút phức tạp gật đầu, không nói chuyện này nữa.
Buổi trưa, Áo Cổ Đinh mang theo một tin tức phấn chấn lòng người quay lại.
"Tin tức gì?" Chu Bách Triết leo tới trước mặt Áo Cổ Đinh, sốt ruột hỏi.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc nhìn cây ớt nhỏ, không nhanh không chậm nói: "Cách đây ba cây số phát hiện dấu vết phi thuyền hạ cánh."
Tim Chu Bách Triết thót lại, vội vàng hỏi: "Vậy phi thuyền đâu?"
"Phi thuyền ở ngay đó, bất quá đã bị hư hại, quang não không thấy đâu, hẳn đã có người mang đi."
Chu Bách Triết do dự nói: "Mang đi? Chẳng lẽ trên phi thuyền không có người?"
Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm ngâm nói: "Bất quá ở hướng đông bắc có dấu hiệu cậu ta lưu lại, chỉ cần đi theo đó sẽ tìm được."
Chu Bách Triết có chút suy tư: "Cho nên phải phái người đi dò xét?" Cậu nhớ tới gì đó, có chút ngập ngừng: "Thế nhưng chuyến đi này chỉ sợ phải mất vài ngày mới về được."
Như vậy...
Rốt cuộc nên phái ai đi đây?
Nếu Áo Cổ Đinh dẫn một nhóm người đi, nếu người ở lại trong thôn gặp phải trùng triều thì sao?
Không có Áo Cổ Đinh, căn bản không có ai tiêu diệt được trùng biến dị cấp sáu.
Nhất thời, mọi người bị lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Không đi, toàn thôn chỉ có thể chờ chết.
Đi, người ở lại thôn rất có thể sẽ chết vì trùng triều.
Cả hai loại đều không phải kết quả mà thôn hi vọng.
Áo Cổ Đinh không lên tiếng, bởi vì anh cảm giác được có trùng biến dị cấp sáu đang dẫn đầu trùng triều tập kích thôn.
"Toàn thể phòng bị!" Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói.
Sau khi phải đối mặt với nhiều lần trùng triều, thôn dân sớm đã rèn luyện năng lực phản ứng, nhanh chóng cầm kiếm laser, sẵn sàng ứng phó.
Chu Bách Triết cũng không nhàn rỗi, cậu triệu hồi rất nhiều ớt tiểu đệ trợ giúp thôn dân đánh lén trùng biến dị.
Lần trùng triều này, trùng biến dị cấp sáu lộ mặt ở ngay vị trí dẫn đầu, căn bản không ẩn núp.
Áo Cổ Đinh cầm kiếm laser vọt tới, con ngươi hẹp dài lóe lên tia sắc lạnh làm người ta sợ hãi, cộng thêm sát khí cơ hồ biến thành thực thể cứa vào thân thể trùng biến dị cấp sáu mang tới chút đau đớn.
Nó lập tức phẫn nộ gào thét, cố gắng đè nén sợ hãi và bất an không ngừng dâng lên trong lòng, nhất là khi trong đầu không ngừng nhận được lệnh công kích của trùng vương. Nó quơ chiếc kìm lớn, há cái miệng như chậu máu muốn ăn sống nhân loại làm nó có chút sợ hãi ở trước mặt.
Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, lập tức giơ kiếm laser ngăn cản miệng trùng, đồng thời khẽ lách người, trùng biến dị theo quán tính ngã xuống, thân mình to lớn ngã nhào xuống đất phát ra âm thanh vang dội làm người ta ù cả tai.
Trùng biến dị quơ quơ đầu, lúc này mới phát hiện tình cảnh của mình, lập tức phẫn nộ bật dậy gầm thét.
Chu Bách Triết suýt chút nữa trợn trắng mắt, đám trùng biến dị này cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc công kích cứ thích há mồm gào rống, cứ như không rống thì không đủ khí thế vậy.
Sự thực chứng minh, nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều, đó là định luật không thể thay đổi suốt trăm ngàn năm qua.
Chu Bách Triết nhanh chóng thúc đẩy sinh trưởng mấy quả ớt rồi ném vào mồm trùng biến dị, may mắn cả bốn quả bom ớt đều ném trúng đích.
"Yas!" Chu Bách Triết nắm nắm tay hưng phấn nói.
"Bụp bụp bụp bụp!"
Bốn tiếng nổ vang lên nổ nát bét mồm con trùng biến dị, làn khí đỏ nồng đậm một lần nữa lan tràn bao phủ hết thảy vật sống.
Trùng biến dị cấp sáu vì đau đớn mà không ngừng lăn lộn, rất nhanh sau đó ánh mắt nó cũng nổ tung, máu bắn ra tung tóe.
Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn thấy cận cảnh, không khỏi lẩm bẩm: "Xem kìa, máu bắn ra tung tóe tuyệt vời biết bao, thật là... khủng khiếp." Sau đó nghiêng đầu, bắt đầu nôn ọe.
Con ngươi nổ tung thành một đống thịt vụn treo lỏng thỏng trong hốc mắt trống rỗng, tình cảnh này thực sự quá kinh tởm, làm người ta tởm lợm tới không muốn ăn uống gì nữa cả.
Cũng may làn khí đã che giấu đi hết thảy nên Chu Bách Triết dần dần bình ổn lại, vội vàng thò cẳng vào trong nước, uống một hớp nước để tự an ủi bản thân.
Thực là muốn ói chết bản ớt mà...
Trải qua một phen chiến đấu, nguy cơ trùng triều được giải quyết, trừ bỏ hai ba con trùng biến dị chạy trốn thì toàn bộ trùng biến dị đều bị diệt, hơn nữa còn bị thôn dân moi tinh hạch giao cho Chu Bách Triết.
Chu Bách Triết cầm số tinh hạch này, có chút suy tư.
Có lẽ cậu nên nghĩ cách, hoặc thử tìm xem trong cửa hàng có thứ gì có thể hỗ trợ thôn dân thăng cấp hay không.
Nghĩ liền làm, Chu Bách Triết lập tức mở cửa hàng, không ngừng tìm kiếm.
Thế nhưng trong mắt người ngoài thì Ớt đại vương chỉ đứng im đó không nhúc nhích, nếu không biết còn tưởng rằng đó chỉ là một cây ớt bình thường.
"Ớt, Ớt đại vương?" Trưởng thôn dè dặt đẩy Chu Bách Triết.
Giây tiếp theo, cây ớt chỉ thiên kia bịch một tiếng ngã chèm bẹp xuống đất, cứ hệt như đã chết.
Đầu óc trưởng thôn trống rỗng, theo bản năng lùi về sau vài bước, sau đó mới kịp phản ứng, cả người mềm nhũn như gặp phải tai họa ngập đầu.
Thôn dân trố mắt nhìn nhau, có chút bất an.
Ớt, Ớt đại vương... làm sao vậy?
Vì sao... lại bất động?
Ánh mắt Áo Cổ Đinh trầm xuống, bước nhanh tới vớt thân mình của cây ớt nhỏ lên.
Cây ớt nhỏ vẫn luôn hăng hái như rồng như hổ không hề động đậy chút nào, cành lá mềm oặt rũ xuống, hệt như một sợi dây vậy.
Lúc này Chu Bách Triết đang tập trung tinh thần lực vào cửa hàng, cả cây ớt đang cười há há há hệt như một kẻ điên.
Cậu thật sự không thể khống chế được.
Bởi vì, cậu đã tìm được thứ để giúp thôn dân thăng cấp.
Thế nhưng sau khi đọc hướng dẫn sử dụng ở bên dưới, cả cây ớt thoáng chốc cứng ngắc.
Cái này... rốt cuộc là kẻ nào nghĩ ra vậy?
Này cũng quá hố cha đi?
Khó trách Chu Bách Triết phản ứng lớn như vậy, bởi vì cách sử dụng thứ này thật sự là... hố đến mức khó tưởng tượng.
[Lá Thăng Cấp] Sử dụng cần một ngàn năm trăm điểm tích phân, kỹ năng cần kích hoạt có thể hỗ trợ gia tăng tỷ lệ thăng cấp, có tỷ lệ thất bại nhất định, không đảm bảo trăm phần trăm thành công.
Cách sử dụng: sau khi kích hoạt kỹ năng có thể chỉ định lá cây trên người biến thành lá thăng cấp, để người cần thăng cấp ăn lá thăng cấp sẽ có tỷ lệ thăng cấp thành công.
Chu Bách Triết vuốt mặt, cứ có cảm giác hệ thống này luôn hố mình.
Lần trước là cái ánh thiên sứ gì gì đó, giờ thì lá thăng cấp, sao nó cứ muốn cậu làm thần côn vậy chứ??
Không thể trực tiếp lấy ra một viên đan dược ăn vào bụng à?
Hố cha này đúng là muốn đau chết bản ớt mà!
Cậu nhất định sẽ biến thành cây ớt chỉ thiên không có lá! Gọi tắt là ớt hói lá.
Thực sự là không vui vẻ chút nào.
Bình luận truyện