Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 70: Không có khả năng!
Áo Cổ Đinh ăn ớt xong hệt như tiểu vũ trụ bùng nổ, tình thế nháy mắt đảo ngược, chỉ tung ra vài chiêu đã giết chết trùng biến dị cấp sáu vốn đã bị thương.
Trùng biến dị cấp sáu nằm dưới đất chiếm cứ một vùng rộng lớn, thân mình khổng lồ mặc dù đã chết vẫn tạo ra áp lực không nhỏ, mọi người nhìn nhau nuốt nước miếng, sau đó rối rít tiến tới kiểm tra xem nó đã chết thật hay chưa.
Áo Cổ Đinh dựa vào thân cây gần đó, lãnh đạm nhắm mắt, cánh tay phải bị thương, anh đang tự băng bó cho mình.
Nhóm thôn dân đứng ở xa xa nhìn qua, trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì chuyến tìm kiếm này bọn họ cơ hồ chỉ là phiền toái, nếu không phải vì tiểu đội của bọn họ không thể ngăn cản trùng triều làm Áo Cổ Đinh vừa phải chiến đấu với trùng cấp sáu vừa phải chém giết trùng triều hơn trăm con.
Cho dù lợi hại thế nào đi nữa, đối mặt với tình huống lấy thịt đè người như vậy cũng chưa chắc bảo toàn tình mạng.
Mà hiện giờ, mặc dù nguy cơ trùng triều đã qua đi nhưng trong lòng thôn dân vẫn không dễ chịu chút nào, cảm giác là phế vật chỉ biết mang tới phiền toái làm nhóm dị năng giả bọn họ cảm thấy vô cùng khuất nhục, quan trọng nhất là Áo Cổ Đinh đại nhân vì thế mà bị thương.
Chỉ vì bọn họ quá yếu.
Người của đội tìm kiếm không ngừng tự trách, cũng thầm thề nhất định phải rèn luyện kỹ thuật chiến đấu để bản thân mạnh mẽ hơn, không còn là phiền toái của Áo Cổ Đinh đại nhân nữa.
Sau khi băng bó xong, Áo Cổ Đinh chăm chú nhìn ra phương xa, tựa hồ đang tìm kiếm phương hướng phi thuyền đáp xuống, không ai biết anh dùng cách gì, chỉ là tỷ lệ chính xác lại cực kỳ cao.
Đó là kết quả được xác nhận từ nhiều lần xác thực.
Đội tìm kiếm ngay cả nửa điểm cũng không hoài nghi, lời của Áo Cổ Đinh chính là mệnh lệnh.
Một lúc sau, Áo Cổ Đinh đứng dậy, phân phó mọi người bám sát theo mình.
"Chờ một chút..." Một thôn dân cố nén hết dũng khí nói.
Áo Cổ Đinh xoay người lại, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"
Thôn dân nâng cái túi trong tay lên, khẩn trương nói: "Đây là số tinh hạch thu thập được trong trận trùng triều vừa nãy, tinh hạch cấp sáu cũng ở bên trong."
Mọi người đều thầm chấp nhận số tinh hạch này thuộc về Áo Cổ Đinh, cuối cùng nếu không phải có Áo Cổ Đinh ngăn cản sóng dữ thì chỉ sợ tất cả mọi người đều phải bỏ xác lại đây rồi.
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Tinh hạch cấp sáu giao cho tôi, số còn lại mọi người tự chia đi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ ra biểu tình vui sướng, tự dưng có tinh hạch miễn phí, ai ngu mà không muốn chứ.
Chẳng qua mặt vẫn nóng hừng hực như cũ, số tinh hạch này căn bản không phải do bọn họ tự tay kiếm được, cứ lấy không như vậy thì có chút...
"Đừng áy náy, Áo Cổ Đinh đại nhân căn bản không để tâm tới số tinh hạch này. Với lại chúng ta cứ mang về cho Ớt đại vương cũng không tệ, chỉ cần có Ớt đại vương thì chúng ta sẽ thành công thăng cấp." Một người khác vỗ vai đồng bạn, cởi mở cười nói.
Áo Cổ Đinh đi ở phía trước nhét tinh hạch cấp sáu vào túi, đồng thời nhàn nhạt đánh giá xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, trong đầu thầm nghĩ cây ớt nhỏ kia nếu thấy viên tinh hạch cấp sáu này thì không biết sẽ hưng phấn đến mức nào nữa, có lẽ ngay cả lá cây cũng run phần phật.
...
Nói tới bên này.
Chu Bách Triết một lần nữa mở hình thức thiên sứ thánh mẫu, đập đập cánh không biết liêm sỉ để người bị thương ca ngợi mình, sau đó mới tiến hành chữa trị.
Mà lần chiến đấu này, sau khi trưởng thôn kiểm kê thì chỉ có ba người bị thương, một người chết.
Nguyên nhân chủ yếu là người đã chết bị trùng biến dị xé ra chết ngay tại chỗ, thực sự không có đường cứu.
Sau khi cử hành tang lễ cho người đã chết, nhóm thôn dân tiếp tục khẩn trương rèn luyện, không phải máu lạnh đến mức sau khi thấy đồng bạn chết đi mà vẫn còn cười cười nói nói.
Ngược lại cái chết của đồng bạn sẽ khích lệ bọn họ tiếp tục cố gắng rèn luyện mạnh mẽ hơn, khóc thì có lợi ích gì chứ? Người chết cũng không thể sống lại, không bằng dành khoảng thời gian đó để luyện tập dị năng, cố gắng tiêu diệt trùng biến dị để báo thù cho những người đã hi sinh.
Chu Bách Triết ngồi trên bậc thang nhìn bóng dáng bận rộn của nhóm thôn dân mà nhịn không được than thở, cuộc sống đúng là khó khăn, nó làm người ta cảm thấy thực tuyệt vọng, hiện giờ chuyện thăng cấp của cậu thật sự xa vời vợi, cũng không biết rốt cuộc phải có bao nhiêu tinh hạch mới đủ.
Nghĩ tới con trùng biến dị cấp bốn kia, Chu Bách Triết đau lòng không thôi, một viên tinh hạch cấp bốn tốt xấu gì cũng đổi được tích phân, cho dù ít thì vẫn là tích phân.
Cứ vậy một tuần nháy mắt trôi qua, thôn làng đã có biến hóa long trời lỡ đất.
Bảy ngày này cơ hồ đều xuất hiện trùng triều, cứ cách bốn ngày lại có vài đợt trùng triều, nếu không có bom ớt của Chu Bách Triết thì chỉ sợ sau một lần trùng triều thôn dân đã không còn sức để chiến đấu, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Trải qua chuyện này, thôn dân lại càng cảm kích Chu Bách Triết hơn.
Ớt đại vương thật sự là một cây cây ớt tuyệt vời, lần nào cũng trợ giúp thôn vượt qua nguy cơ, còn có thứ gì có thể làm người ta cảm thấy tin tưởng hơn Ớt đại vương nữa chứ.
Cứ như chỉ cần có Ớt đại vương là có thể an tâm.
Bảy ngày này trùng triều đã cống hiến không ít tinh hạch cho thôn, trừ bỏ số tinh hạch để thôn dân thăng cấp, toàn bộ được Chu Bách Triết hấp thu thành điểm tích phân rồi đổi thành lá thăng cấp đưa cho thôn dân, để bọn họ thăng cấp dị năng, có năng lực chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Cấp bậc càng cao tỷ lệ thành công lại càng thấp, thế nhưng sau khi trải qua vô số lần không ngừng thử sức, rốt cuộc cũng có người thành công từ cấp ba thăng lên cấp bốn.
Số lần thất bại quả thực rất nhiều nhưng đối với thôn dân thì đó đã có thể xem là chuyện nghịch thiên, nếu không có Ớt đại vương hỗ trợ, cho dù bọn họ có liều mạng cũng không có khả năng thăng cấp.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù tỷ lệ thành công nhỏ đến đáng thương nhưng chỉ cần không ngừng thử nghiệm thì sẽ có tỷ lệ thành công.
Người đầu tiên thành công thăng cấp nhận được không ít hâm mộ ghen tị, mọi người rối rít bảo người này đãi tiệc rượu chúc mừng một phen.
"Nguy cơ trùng triều vẫn chưa qua, rượu chè cái gì!" Trưởng thôn nghe vậy liền khiển trách, nhóm thôn dân rụt cổ, không dám đề nghị nữa.
Dù sao trưởng thôn cũng là lớn nhất, lời ông nói luôn đúng, không thấy Ớt đại vương cũng không có ý kiến gì à?
Chu Bạch Triết kỳ thực cũng không hi vọng có buổi tiệc này, hiện giờ cậu căn bản không có miệng, cũng không thể ăn được mấy món ăn ngon lành kia, chỉ có thể trơ mắt khổ sở nhìn người khác ăn mà chảy nước miếng, cậu thực sự chịu không nổi a.
Mà thôn dân đầu tiên thành công thăng lên cấp bốn chính là đội trưởng đi săn, biểu tình ông lộ rõ vui sướng, không ngừng nắm chặt nắm tay, tựa hồ đang cảm thụ sức mạnh mới lạ trong cơ thể.
Chu Bách Triết chìm đắm trong cửa hàng, kiểm tra số tích phân còn dư lại mà đau lòng không thôi, sau khi tiến hành trị liệu cậu còn phải đổi lá thăng cấp cho thôn dân, tích phân đã bị dùng mất một phần lớn, số dư còn lại căn bản không đủ để mua thứ gì khác.
Xem ra chỉ có thể từ từ chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó sẽ tích trữ được nhiều tinh hạch.
Cậu muốn leo lên cả núi tinh hạch mà lăn lộn, cảm thụ sức mạnh thần kỳ cùng cảm giác phấn khích mà nó mang tới cho cậu, cảm giác này không có loại thức ăn nào có thể sánh bằng.
Không biết người khác có cảm giác giống như vậy hay không, Chu Bách Triết cảm thấy lúc đối mặt với những viên tinh hạch kia, nhất là tinh hạch cấp bậc cao, cậu sẽ sản sinh ra ý niệm chiếm đoạt mãnh liệt, hết thảy trước mắt đều là hư vô, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm là... đoạt lấy nó, liều mạng đoạt lấy nó.
Thế nhưng Chu Bách Triết không thể bất chấp hết thảy mà trở thành kẻ cuồng sát, cậu chính là cây ớt tốt a.
Nhóm thôn dân vẫn còn truy hỏi đội trưởng đi săn: "Lên cấp bốn rồi có thay đổi gì không?"
Đội trưởng đội săn nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ tinh hạch của mình, lúc mở mắt ra thì mừng khôn xiết nói: "Dị năng của tôi đã tăng lên gấp đôi." Dĩ nhiên tinh thần lực cũng tăng lên gấp đôi.
Tinh thần biến hóa thì không cần nói tỉ mỉ, bởi vì thôn dân căn bản không tin chuyện này.
Cộng thêm mới đầu dị năng giả vẫn luôn tu tập theo phương pháp trước kia lưu truyền lại, căn bản không thể thích ứng với phương pháp mới, với lại nếu nói cho bọn họ biết chỉ làm bọn họ tò mò mãnh liệt hơn mà thôi.
Nếu lỡ như vì thế mà xảy ra chuyện thì phiền toái.
Tâm tình của đội trưởng đội săn khá phức tạp, ông không ngờ mình rốt cuộc cũng thành công thăng cấp, quan trọng hơn là ông vốn cứ nghĩ mình đã vô vọng với chuyện thăng cấp, hiện giờ lại có được kinh hỉ.
Tìm tới chỗ Chu Bách Triết, đội trưởng đội săn nói ra lời cám ơn xuất phát từ thâm tâm mình: "Ớt đại vương, tổ tiên, cám ơn ngài." Nếu không có ngài, vận mệnh của tôi đã không tiến triển được như vậy.
Chu Bách Triết sợ hoảng hồn, đây là lần đầu tiên cậu thấy đội trưởng đội săn trịnh trọng nói cám ơn như vậy, lúc kịp phản ứng thì có chút đắc ý xoắn xuýt lá cây, cậu thực sự hưởng thụ cảm giác này.
Vài ngày sau, trùng triều vẫn không ngừng tới nộp mạng, nhóm thôn dân cũng thu hoạch được nhiều tinh hạch, sau đó rối rít dùng làm vật phẩm thăng cấp.
Sau khi ăn lá thăng cấp của Chu Bách Triết, lòng tin của thôn dân dâng lên rất cao, họ rối rít cầm lấy tinh hạch, bắt đầu chuyên tâm thăng cấp, một lần thất bại đừng nản lòng, hai lần thất bại đừng lo sợ, ba lần thất bại vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ thôn dân đã sớm từ bỏ.
Thế nhưng hiện giờ đội trưởng đội săn sau khi trải qua mười mấy lần thất bại rốt cuộc cũng thăng cấp, bọn họ mới thất bại năm sáu lần thì có là gì đâu.
Thôn dân điều chỉnh tâm lý rất tốt, đặc biệt chuyên chú điều khiển tinh hạch, muốn tập trung năng lượng vào đó, đáng tiếc lại thất bại.
Bọn họ tin tưởng sau vài lần thất bại nhất định sẽ có ngày thành công.
Nguy cơ sinh tồn vẫn giống như một lưỡi hái nặng trĩu trong lòng mỗi người.
Không ai biết đám trùng biến dị kia rốt cuộc ôm chủ ý gì, nhất là con trùng vương cấp bảy kia, vì sao nó lại ở nơi này...
Tâm tình thôn dân đột nhiên nặng trĩu.
Thế nhưng may mắn là chốc lát sau lại có người thành công thăng cấp.
Ánh mắt thôn dân vô thức bị thu hút, sau đó liền phát ra âm thanh kinh ngạc thán phục.
Điều này sao có thể chứ!
Chu Bách Triết cũng tiến tới, sau đó cũng nhịn không được kinh ngạc há mồm.
Đó là...
Trùng biến dị cấp sáu nằm dưới đất chiếm cứ một vùng rộng lớn, thân mình khổng lồ mặc dù đã chết vẫn tạo ra áp lực không nhỏ, mọi người nhìn nhau nuốt nước miếng, sau đó rối rít tiến tới kiểm tra xem nó đã chết thật hay chưa.
Áo Cổ Đinh dựa vào thân cây gần đó, lãnh đạm nhắm mắt, cánh tay phải bị thương, anh đang tự băng bó cho mình.
Nhóm thôn dân đứng ở xa xa nhìn qua, trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì chuyến tìm kiếm này bọn họ cơ hồ chỉ là phiền toái, nếu không phải vì tiểu đội của bọn họ không thể ngăn cản trùng triều làm Áo Cổ Đinh vừa phải chiến đấu với trùng cấp sáu vừa phải chém giết trùng triều hơn trăm con.
Cho dù lợi hại thế nào đi nữa, đối mặt với tình huống lấy thịt đè người như vậy cũng chưa chắc bảo toàn tình mạng.
Mà hiện giờ, mặc dù nguy cơ trùng triều đã qua đi nhưng trong lòng thôn dân vẫn không dễ chịu chút nào, cảm giác là phế vật chỉ biết mang tới phiền toái làm nhóm dị năng giả bọn họ cảm thấy vô cùng khuất nhục, quan trọng nhất là Áo Cổ Đinh đại nhân vì thế mà bị thương.
Chỉ vì bọn họ quá yếu.
Người của đội tìm kiếm không ngừng tự trách, cũng thầm thề nhất định phải rèn luyện kỹ thuật chiến đấu để bản thân mạnh mẽ hơn, không còn là phiền toái của Áo Cổ Đinh đại nhân nữa.
Sau khi băng bó xong, Áo Cổ Đinh chăm chú nhìn ra phương xa, tựa hồ đang tìm kiếm phương hướng phi thuyền đáp xuống, không ai biết anh dùng cách gì, chỉ là tỷ lệ chính xác lại cực kỳ cao.
Đó là kết quả được xác nhận từ nhiều lần xác thực.
Đội tìm kiếm ngay cả nửa điểm cũng không hoài nghi, lời của Áo Cổ Đinh chính là mệnh lệnh.
Một lúc sau, Áo Cổ Đinh đứng dậy, phân phó mọi người bám sát theo mình.
"Chờ một chút..." Một thôn dân cố nén hết dũng khí nói.
Áo Cổ Đinh xoay người lại, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"
Thôn dân nâng cái túi trong tay lên, khẩn trương nói: "Đây là số tinh hạch thu thập được trong trận trùng triều vừa nãy, tinh hạch cấp sáu cũng ở bên trong."
Mọi người đều thầm chấp nhận số tinh hạch này thuộc về Áo Cổ Đinh, cuối cùng nếu không phải có Áo Cổ Đinh ngăn cản sóng dữ thì chỉ sợ tất cả mọi người đều phải bỏ xác lại đây rồi.
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Tinh hạch cấp sáu giao cho tôi, số còn lại mọi người tự chia đi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ ra biểu tình vui sướng, tự dưng có tinh hạch miễn phí, ai ngu mà không muốn chứ.
Chẳng qua mặt vẫn nóng hừng hực như cũ, số tinh hạch này căn bản không phải do bọn họ tự tay kiếm được, cứ lấy không như vậy thì có chút...
"Đừng áy náy, Áo Cổ Đinh đại nhân căn bản không để tâm tới số tinh hạch này. Với lại chúng ta cứ mang về cho Ớt đại vương cũng không tệ, chỉ cần có Ớt đại vương thì chúng ta sẽ thành công thăng cấp." Một người khác vỗ vai đồng bạn, cởi mở cười nói.
Áo Cổ Đinh đi ở phía trước nhét tinh hạch cấp sáu vào túi, đồng thời nhàn nhạt đánh giá xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, trong đầu thầm nghĩ cây ớt nhỏ kia nếu thấy viên tinh hạch cấp sáu này thì không biết sẽ hưng phấn đến mức nào nữa, có lẽ ngay cả lá cây cũng run phần phật.
...
Nói tới bên này.
Chu Bách Triết một lần nữa mở hình thức thiên sứ thánh mẫu, đập đập cánh không biết liêm sỉ để người bị thương ca ngợi mình, sau đó mới tiến hành chữa trị.
Mà lần chiến đấu này, sau khi trưởng thôn kiểm kê thì chỉ có ba người bị thương, một người chết.
Nguyên nhân chủ yếu là người đã chết bị trùng biến dị xé ra chết ngay tại chỗ, thực sự không có đường cứu.
Sau khi cử hành tang lễ cho người đã chết, nhóm thôn dân tiếp tục khẩn trương rèn luyện, không phải máu lạnh đến mức sau khi thấy đồng bạn chết đi mà vẫn còn cười cười nói nói.
Ngược lại cái chết của đồng bạn sẽ khích lệ bọn họ tiếp tục cố gắng rèn luyện mạnh mẽ hơn, khóc thì có lợi ích gì chứ? Người chết cũng không thể sống lại, không bằng dành khoảng thời gian đó để luyện tập dị năng, cố gắng tiêu diệt trùng biến dị để báo thù cho những người đã hi sinh.
Chu Bách Triết ngồi trên bậc thang nhìn bóng dáng bận rộn của nhóm thôn dân mà nhịn không được than thở, cuộc sống đúng là khó khăn, nó làm người ta cảm thấy thực tuyệt vọng, hiện giờ chuyện thăng cấp của cậu thật sự xa vời vợi, cũng không biết rốt cuộc phải có bao nhiêu tinh hạch mới đủ.
Nghĩ tới con trùng biến dị cấp bốn kia, Chu Bách Triết đau lòng không thôi, một viên tinh hạch cấp bốn tốt xấu gì cũng đổi được tích phân, cho dù ít thì vẫn là tích phân.
Cứ vậy một tuần nháy mắt trôi qua, thôn làng đã có biến hóa long trời lỡ đất.
Bảy ngày này cơ hồ đều xuất hiện trùng triều, cứ cách bốn ngày lại có vài đợt trùng triều, nếu không có bom ớt của Chu Bách Triết thì chỉ sợ sau một lần trùng triều thôn dân đã không còn sức để chiến đấu, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Trải qua chuyện này, thôn dân lại càng cảm kích Chu Bách Triết hơn.
Ớt đại vương thật sự là một cây cây ớt tuyệt vời, lần nào cũng trợ giúp thôn vượt qua nguy cơ, còn có thứ gì có thể làm người ta cảm thấy tin tưởng hơn Ớt đại vương nữa chứ.
Cứ như chỉ cần có Ớt đại vương là có thể an tâm.
Bảy ngày này trùng triều đã cống hiến không ít tinh hạch cho thôn, trừ bỏ số tinh hạch để thôn dân thăng cấp, toàn bộ được Chu Bách Triết hấp thu thành điểm tích phân rồi đổi thành lá thăng cấp đưa cho thôn dân, để bọn họ thăng cấp dị năng, có năng lực chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Cấp bậc càng cao tỷ lệ thành công lại càng thấp, thế nhưng sau khi trải qua vô số lần không ngừng thử sức, rốt cuộc cũng có người thành công từ cấp ba thăng lên cấp bốn.
Số lần thất bại quả thực rất nhiều nhưng đối với thôn dân thì đó đã có thể xem là chuyện nghịch thiên, nếu không có Ớt đại vương hỗ trợ, cho dù bọn họ có liều mạng cũng không có khả năng thăng cấp.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù tỷ lệ thành công nhỏ đến đáng thương nhưng chỉ cần không ngừng thử nghiệm thì sẽ có tỷ lệ thành công.
Người đầu tiên thành công thăng cấp nhận được không ít hâm mộ ghen tị, mọi người rối rít bảo người này đãi tiệc rượu chúc mừng một phen.
"Nguy cơ trùng triều vẫn chưa qua, rượu chè cái gì!" Trưởng thôn nghe vậy liền khiển trách, nhóm thôn dân rụt cổ, không dám đề nghị nữa.
Dù sao trưởng thôn cũng là lớn nhất, lời ông nói luôn đúng, không thấy Ớt đại vương cũng không có ý kiến gì à?
Chu Bạch Triết kỳ thực cũng không hi vọng có buổi tiệc này, hiện giờ cậu căn bản không có miệng, cũng không thể ăn được mấy món ăn ngon lành kia, chỉ có thể trơ mắt khổ sở nhìn người khác ăn mà chảy nước miếng, cậu thực sự chịu không nổi a.
Mà thôn dân đầu tiên thành công thăng lên cấp bốn chính là đội trưởng đi săn, biểu tình ông lộ rõ vui sướng, không ngừng nắm chặt nắm tay, tựa hồ đang cảm thụ sức mạnh mới lạ trong cơ thể.
Chu Bách Triết chìm đắm trong cửa hàng, kiểm tra số tích phân còn dư lại mà đau lòng không thôi, sau khi tiến hành trị liệu cậu còn phải đổi lá thăng cấp cho thôn dân, tích phân đã bị dùng mất một phần lớn, số dư còn lại căn bản không đủ để mua thứ gì khác.
Xem ra chỉ có thể từ từ chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó sẽ tích trữ được nhiều tinh hạch.
Cậu muốn leo lên cả núi tinh hạch mà lăn lộn, cảm thụ sức mạnh thần kỳ cùng cảm giác phấn khích mà nó mang tới cho cậu, cảm giác này không có loại thức ăn nào có thể sánh bằng.
Không biết người khác có cảm giác giống như vậy hay không, Chu Bách Triết cảm thấy lúc đối mặt với những viên tinh hạch kia, nhất là tinh hạch cấp bậc cao, cậu sẽ sản sinh ra ý niệm chiếm đoạt mãnh liệt, hết thảy trước mắt đều là hư vô, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm là... đoạt lấy nó, liều mạng đoạt lấy nó.
Thế nhưng Chu Bách Triết không thể bất chấp hết thảy mà trở thành kẻ cuồng sát, cậu chính là cây ớt tốt a.
Nhóm thôn dân vẫn còn truy hỏi đội trưởng đi săn: "Lên cấp bốn rồi có thay đổi gì không?"
Đội trưởng đội săn nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ tinh hạch của mình, lúc mở mắt ra thì mừng khôn xiết nói: "Dị năng của tôi đã tăng lên gấp đôi." Dĩ nhiên tinh thần lực cũng tăng lên gấp đôi.
Tinh thần biến hóa thì không cần nói tỉ mỉ, bởi vì thôn dân căn bản không tin chuyện này.
Cộng thêm mới đầu dị năng giả vẫn luôn tu tập theo phương pháp trước kia lưu truyền lại, căn bản không thể thích ứng với phương pháp mới, với lại nếu nói cho bọn họ biết chỉ làm bọn họ tò mò mãnh liệt hơn mà thôi.
Nếu lỡ như vì thế mà xảy ra chuyện thì phiền toái.
Tâm tình của đội trưởng đội săn khá phức tạp, ông không ngờ mình rốt cuộc cũng thành công thăng cấp, quan trọng hơn là ông vốn cứ nghĩ mình đã vô vọng với chuyện thăng cấp, hiện giờ lại có được kinh hỉ.
Tìm tới chỗ Chu Bách Triết, đội trưởng đội săn nói ra lời cám ơn xuất phát từ thâm tâm mình: "Ớt đại vương, tổ tiên, cám ơn ngài." Nếu không có ngài, vận mệnh của tôi đã không tiến triển được như vậy.
Chu Bách Triết sợ hoảng hồn, đây là lần đầu tiên cậu thấy đội trưởng đội săn trịnh trọng nói cám ơn như vậy, lúc kịp phản ứng thì có chút đắc ý xoắn xuýt lá cây, cậu thực sự hưởng thụ cảm giác này.
Vài ngày sau, trùng triều vẫn không ngừng tới nộp mạng, nhóm thôn dân cũng thu hoạch được nhiều tinh hạch, sau đó rối rít dùng làm vật phẩm thăng cấp.
Sau khi ăn lá thăng cấp của Chu Bách Triết, lòng tin của thôn dân dâng lên rất cao, họ rối rít cầm lấy tinh hạch, bắt đầu chuyên tâm thăng cấp, một lần thất bại đừng nản lòng, hai lần thất bại đừng lo sợ, ba lần thất bại vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ thôn dân đã sớm từ bỏ.
Thế nhưng hiện giờ đội trưởng đội săn sau khi trải qua mười mấy lần thất bại rốt cuộc cũng thăng cấp, bọn họ mới thất bại năm sáu lần thì có là gì đâu.
Thôn dân điều chỉnh tâm lý rất tốt, đặc biệt chuyên chú điều khiển tinh hạch, muốn tập trung năng lượng vào đó, đáng tiếc lại thất bại.
Bọn họ tin tưởng sau vài lần thất bại nhất định sẽ có ngày thành công.
Nguy cơ sinh tồn vẫn giống như một lưỡi hái nặng trĩu trong lòng mỗi người.
Không ai biết đám trùng biến dị kia rốt cuộc ôm chủ ý gì, nhất là con trùng vương cấp bảy kia, vì sao nó lại ở nơi này...
Tâm tình thôn dân đột nhiên nặng trĩu.
Thế nhưng may mắn là chốc lát sau lại có người thành công thăng cấp.
Ánh mắt thôn dân vô thức bị thu hút, sau đó liền phát ra âm thanh kinh ngạc thán phục.
Điều này sao có thể chứ!
Chu Bách Triết cũng tiến tới, sau đó cũng nhịn không được kinh ngạc há mồm.
Đó là...
Bình luận truyện