Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 96: Mò vào áo áo cổ đinh...



Chỉ là trưởng thôn cũng không nói thứ đó là gì, bọn họ căn bản không biết gì cả, nói không chừng đã phát hiện rồi nhưng đã bỏ sót.

Ý nghĩ này dĩ nhiên trưởng thôn cũng nghĩ tới, chỉ là ông cũng không biết làm sao, bởi vì bản thân ông cũng không biết muốn tìm cái gì thì làm sao nói cho thôn dân biết được chứ.

Áo Cổ Đinh đi tới hỏi nhóm thôn dân: "Có phát hiện gì dị thường không?"

Thấy Áo Cổ Đinh đi tới, trưởng thôn vội vàng chào hỏi, sau đó nói với nhóm thôn dân: "Mau suy nghĩ thật kỹ, bất cứ điểm nào không đúng, chu dù chỉ là chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua."

Hơn mười thôn dân trầm ngâm suy nghĩ, mỗi người đều lắc đầu, bất quá sợ Áo Cổ Đinh đại nhân cho rằng mình không dốc sức tìm kiếm nên vội vàng nói thêm: "Sau khi xuống nước, tôi thật sự không phát hiện gì cả."

Ngoại trừ việc nước hình như có chút ngọt.

Bất quá nước sông mà, có ngọt một chút cũng thực bình thường.

Áo Cổ Đinh nghe vậy thì trầm tư.

Ngược lại đội trưởng đội săn giơ tay, do dự nói: "Tôi có chút phát hiện, thế nhưng không rõ có phải là chỗ không đúng hay không."

Áo Cổ Đinh tập trung: "Nói nghe thử xem."

Đội trưởng đội săn tựa hồ nhớ lại gì đó, đứt quãng nói: "Tôi nhớ ở vị trí thượng du hình như có thứ gì đó áp chế tôi, thế nhưng cảm giác đó không quá rõ ràng, nếu không phải từ nhỏ tinh thần lực của tôi đã rất nhạy bén thì căn bản sẽ không phát hiện."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh trầm xuống nói: "Dẫn tôi qua đó xem một chút."

Anh mơ hồ đoán được thứ mà đội trưởng đội săn nói là gì.

Cả hành trình biểu tình của Chu Bách Triết vẫn thực mờ mịt, an tâm ngồi trên đầu vai Áo Cổ Đinh, đội trưởng đội săn đi tới một địa điểm ở thượng du nói: "Chính là chỗ này, càng đi lên thì cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn."

Nhóm thôn dân cũng đi theo, vì muốn chứng thực lời nói của đội trưởng đội săn, bọn họ rối rít nhảy xuống sông bơi lên hướng thượng du, thế nhưng bơi được một đoạn, nhóm thôn dân leo lên bờ báo cáo: "Tôi không cảm nhận được thứ đội trưởng nói."

Nhóm thôn dân còn lại cũng rối rít nói tương tự.

Áo Cổ Đinh liên tưởng một chút liền hiểu rõ nguyên nhân.

Tinh thần lực của đội trưởng đội săn cao hơn những thôn dân kia quá nhiều, tự nhiên sẽ mơ hồ nhận ra được, mà nhóm thôn dân kia thì căn bản chưa khai mở tinh thần lực.

Chu Bách Triết cũng phóng xuất tinh thần lực của mình cẩn thận cảm thụ một phen, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Áo Cổ Đinh: "Anh cảm nhận được không?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Được."

Mặt Chu Bách Triết đầy máu, Áo Cổ Đinh thật sự đè bẹp cậu tới không ngóc đầu lên nổi, nhưng dù gì cấp bậc của anh cũng cao như vậy, thiên phú cũng cực mạnh.

Thế nhưng bây giờ ngay cả đội trưởng đội săn cũng cảm nhận được.

Này chẳng phải chứng minh tinh thần lực của cậu không cao bằng đội trưởng đội săn à?

Ý thức được điểm này, Chu Bách Triết lại càng buồn bực hơn.

Lúc này đám Hoàng Mao đang đứng trên bờ kiểm tra nguồn nước, biểu tình nghiêm túc.

Áo Cổ Đinh đi tới nói với Triệu Nam Các: "Kiểm tra được gì không?"

Triệu Nam Các đứng dậy đẩy kính mắt: "Hiện giờ toàn bộ máy móc đều bị nhiễu sóng, tôi không có cách nào kiểm tra, chỉ là tôi đại khái đoán được bên trong nguồn nước này có một loại năng lượng nào đó."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới gì đó.

"Hôm nay tới đây thôi, mọi người trở về đi." Áo Cổ Đinh nói.

Nhóm thôn dân sửng sốt không biết làm sao, trưởng thôn đứng ra thận trọng nói: "Áo Cổ Đinh đại nhân, chúng ta không cần tiếp tục tra xét nữa à?"

Biểu tình Áo Cổ Đinh âm trầm, dùng giọng điệu cảnh cáo nói: "Đây không phải chuyện các người có thể nhúng tay, về thôn trước đi."

Nhóm trưởng thôn không khỏi rét run, cũng không hỏi nguyên do, lập tức xoay người rời đi, chỉ còn đám Hoàng Mao lưu lại.

"Tướng..." Thái Thản Ba im lìm mở miệng, nháy mắt bị một đạo khí tức lạnh như băng chế trụ.

Thái Thản Ba nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức sửa lời: "Áo Cổ Đinh đại nhân."

Ngay sau đó cổ hơi thở lạnh băng kia đột nhiên biến mất.

Thái Thản Ba khẽ thở phào một hơi, thật may mắn khi đó hắn linh động chuyển lời, nếu vô tình bộc lộ thân phận của Áo Cổ Đinh đại nhân thì phiền toái.

Triệu Nam Các mờ mịt liếc nhìn Thái Thản Ba, bất đắc dĩ lắc đầu nói với Áo Cổ Đinh: "Đại nhân, ngài muốn tới thượng du kiểm tra à?"

Áo Cổ Đinh gật đầu: "Thượng du rất có thể chính là chỗ ẩn thân của con trùng biến dị cấp bảy kia."

Nhóm Triệu Nam Các giật mình, mặc dù bọn họ sớm đã đoán được thượng du có lẽ có thứ gì đó, chỉ là không ngờ lại là hang ổ của con trùng vương kia.

Mặc dù bọn họ rất hỏi Áo Cổ Đinh tướng quân làm sao đoán được, thế nhưng căn cứ theo kinh nghiệm làm thủ hạ của Áo Cổ Đinh nhiều năm, chuyện này nhất định là chuẩn xác tám chín phần mười.

"Kia... chúng ta làm thế nào?" Chu Bách Triết có chút bối rối.

Vừa nghĩ tới con trùng biến dị cấp bảy kia đang ẩn núp cách đây không xa, trái tim cậu nhịn không được run rẩy, da đầu thậm chí còn tê dại.

Áo Cổ Đinh rất bình tĩnh, trầm giọng nói: "Hồng Lăng, Thái Thản Ba, hai người trở về thôn, chú ý động tĩnh trùng triều, đề phòng chúng đột nhiên tập kích."

Người bị gọi tên rối rít gật đầu, ngay cả Hồng Lăng cũng không có bất cứ ý kiến gì, trước kia cô vẫn luôn muốn đi theo bên cạnh tướng quân.

"Hoàng Mao, Lang Tam, Triệu Nam Các, ba người đi theo tôi xem một chút." Áo Cổ Đinh liếc nhìn ba người, lạnh lùng nói: "Không được xung động."

Vừa nói, ánh mắt vừa cố định trên người Hoàng Mao: "Đặc biệt là cậu."

Hoàng Mao gãi gãi đầu, hắn cũng biết tính tình của mình có chút náo động, thỉnh thoảng sẽ xung động mà hành động tùy tiện, thế nhưng may mắn hắn khá lanh lợi, đầu óc linh hoạt, biết chuyện gì có thể tùy tiện chuyện gì không.

"Tôi biết, ngài yên tâm đi." Hoàng Mao vội vàng giơ tay lên, biểu tình nghiêm túc nói.

Áo Cổ Đinh gật gật đầu, phân phó bọn họ mau rời đi, sau đó dẫn Lang Tam cùng Hoàng Mao đi về phía thượng du.

Hồng Lăng cắn môi, đi vài bước liền quay đầu lại nhìn một cái, cực kỳ lo âu.

"Hồng Lăng, đi nhanh đi." Thái Thản Ba gãi đầu, đi ở phía trước thúc giục.

Không biết làm sao, Hồng Lăng chỉ có thể nghiêng đầu đuổi theo.

...

Hai bên bờ sông sinh trưởng rất nhiều cỏ dại, có mùi tanh tưởi thoang thoảng, là mùi bèo đặc trương, lúc chạng vàng bầu không khí bắt đầu se lạnh, xua tan đi oi bức lưu lại từ ánh mặt trời.

Hoàng Mao hít sâu, cảm khái nói: "Nơi này thật không tệ."

Lúc này Chu Bách Triết có chút an tĩnh, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại chuyện con trùng cấp bảy kia.

Áo Cổ Đinh nhìn xung quanh, biểu tình dửng dưng, nếu quan sát tỉ mỉ thì sẽ phát hiện tay anh đặt gần kiếm kích quang, thân thể thoại nhìn tùy ý nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra tư thể công kích hoặc phòng thủ.

Lang Tam trước sau vẫn một mực im lặng, thế nhưng thú tính từ trong xương lưu lại làm hắn có cảm giác rất nhạy bén, chăm chú quan sát xung quanh, chỉ cần phát hiện không đúng sẽ lập tức rút kiếm kích quang tiến hành công kích.

Đó là nguyên nhân Áo Cổ Đinh mang theo Lang Tam, trình độ nhạy bén của hắn có khi còn vượt qua cả anh.

Vào lúc này Hoàng Mao thoạt nhìn không quá khẩn trương, vẫn còn tâm tình chỉ đám hoa dại bên bờ: "Nhìn xem, hoa dại xinh đẹp biết bao nhiêu, không hề thua kém loại hoa quý giá nhất của tinh cầu A a."

Chu Bách Triết quay đầu nhìn lại thì nhất thời im lặng, hoa dại cái gì chứ, rõ ràng là cỏ đuôi chó.

Chẳng lẽ loài hoa quý nhất tinh cầu A có dáng vẻ còn khó coi hơn cỏ đuôi chó?

Chu Bách Triết giật mình, nhất thời sinh ra cảm giác hoài nghi với tinh cầu A được gọi là trung tâm sầm uất kia.

Nơi này khắp nơi đều là cỏ dại, căn bản không có đường mòn, chứng minh nơi này không hề có người tới lui.

Hoàng Mao có chút nghi hoặc gãi đầu: "Nơi này cách thôn cũng không xa, thế nhưng lại không hề có bóng dáng con người xuất hiện, này cũng quá kỳ quái đi?"

Áo Cổ Đinh nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc.

Chu Bách Triết không lên tiếng mà quan sát xung quanh, không biết vì cái gì, càng xem lại càng cảm thấy nơi này... làm cậu có cảm giác thực quen thuộc.

Cứ như... cậu đã từng tới đây.

Thế nhưng trí nhớ rõ ràng nói cho cậu biết, nơi này, cậu chưa từng tới.

Như vậy, cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà có chứ?

Chu Bách Triết nhếch môi không nói chuyện này cho mọi người biết, chỉ cố gắng nhớ lại.

Lại đi một hồi, mọi người phát hiện cách đó không xa có hai nhánh sông, chúng hội tụ lại chảy thành con thông thông tới thôn làng, cũng chính là con sông mà nhóm Áo Cổ Đinh đi dọc theo để tới được đây.

Như vậy vấn đề chính là hai nhánh sông này chia ra hướng nào, mà bọn họ thì nên đi theo nhánh nào?

Nhóm người dừng lại, bắt đầu thăm dò xung quanh, muốn tìm kiếm dấu vết.

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm chỗ này hồi lâu, cuối cùng cực kỳ khẳng định nói: "Đi nhánh bên phải."

Lời này vừa nói ra nháy mắt làm nhóm Hoàng Mao sửng sốt, Áo Cổ Đinh hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, nhíu mày trầm giọng nói: "Em chắc chứ?"

Tâm Chu Bách Triết nặng nề, do dự nói: "Anh hỏi vậy thì tôi tựa hồ không chắc lắm."

Trí nhớ của cậu căn bản không xuất hiện chỗ này, thế nhưng cảm giác quen thuộc đó làm cậu cảm thấy rất bất an.

Trực giác nói cho cậu biết, nếu đi đường bên phải thì sẽ gặp được thứ mà cậu muốn, thế nhưng cảm giác sợ hãi không rõ ràng kia cũng bắt đầu lan tràn.

Giống như, ở nơi đó, có một sinh vật cực kỳ đáng sợ.

Có lẽ chính là chỗ ẩn thân của con trùng cấp bảy kia.

Chu Bách Triết không xác định cảm giác này có thật hay không, vì thế khi nghe Áo Cổ Đinh hỏi như vậy, cậu liền do dự.

"Ớt đại vương, ngài có thể nói vì sao lại đi đường này không?" Triệu Nam Các kiên nhẫn dò hỏi.

Chuyện này không thể qua loa, bất cứ dấu vết nào cũng không thể bỏ xót.

Giọng điệu của Chu Bách Triết có chút mờ mịt, lúng túng nói: "Tôi cũng không biết, chỉ là trực giác mách bảo làm tôi có cảm giác sợ hãi."

Triệu Nam Các nghe vậy thì trầm tư.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, cẩn thậm cảm thụ cảm giác từ hai nhánh con sông này, thế nhưng sau một hồi thì biểu tình cực kỳ ngưng trọng.

Triệu Nam Các có chút khẩn trương hỏi: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ngài phát hiện được gì sao?"

Âm thanh Áo Cổ Đinh lạnh lùng: "Con trùng cấp bảy kia có lẽ đã phát hiện chúng ta, nó giấu khí tức của mình đi."

Triệu Nam Các nói: "Xem ra bây giờ rất khó đoán được là đường nào."

Áo Cổ Đinh đột nhiên nói: "Không, đi bên phải."

Triệu Nam Các cực kỳ kinh ngạc, môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu: "Hết thảy nghe đại nhân làm chủ."

Rất nhanh, mọi người lại tiếp tục lên đường, hướng theo nhánh sông phía bên phải, cảnh sắc trên đường cũng giống như dưới hạ lưu, chỉ là càng đi lên thì cỏ dại lại ngày càng ít hơn, dần dần, bụi cỏ hai bên bờ sông trở nên thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại đất vàng.

Tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim hót líu lo cũng hoàn toàn im bặt, xung quanh vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, cùng tiếng hít thở khe khẽ.

Cảm giác áp chế khó nói nên lời làm Hoàng Mao cùng Triệu Nam Các nhịn không được ngừng thở, bước chân cũng bước nhẹ hơn.

Bọn họ dần dần ý thức được nơi này tựa hồ ẩn giấu nguy cơ không biết tên.

Biểu tình Áo Cổ Đinh lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường làm đường cong vốn đã băng lãnh lại càng cường liệt hơn.

Mọi người lại càng khẩn trương hơn, mỗi bước đi đều cực kỳ dè dặt.

Chu Bách Triết bị bầu không khí căng thẳng này cảm nhiễm, lá cây vô thức ép chặt, giống như tán dù ép chặt vào cán dù không để nó bị bất cứ thứ gì tập kích vậy.

Không biết đi bao lâu, mặt đất bắt đầu dần dần nghiêng xuống, khắp nơi đều hỗn loạn, cứ như bị sinh vật to lớn gì đó đụng trúng, gắng gượng gạt thành một con đường bừa bộn.

Trên mặt đất có rất nhiều dấu vết hỗn loạn, Triệu Nam Các ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, biểu tình ngưng trọng nói: "Là dấu vết do trùng biến dị lưu lại."

Hoàng Mao hít một hơi khí lạnh, nhiều dấu vết chi chít chằng chịt như vậy, phải có bao nhiêu trùng biến dị chứ?

Không kiềm được, mọi người cùng đưa mắt tập trung về phía cửa sơn động thật lớn ở phía xa xa bên kia, bên trong tối đen, căn bản không nhìn rõ, chỉ là mơ hồ tỏa ra khí tức bất an làm người ta lo sợ.

Mọi người có chút không biết làm sao, cũng may lúc này Áo Cổ Đinh lên tiếng.

"Tất cả lui về sau, theo đường cũ trở về."

Hoàng Mao chỉ mong mau mau rời khỏi nơi này, chỗ này thật sự quá tà môn, làm hắn có cảm giác rợn tóc gáy.

Lúc tới tốn hai giờ, lúc về mọi người rối rít tăng cước bộ nên chỉ tốn nửa giờ đã trở về nơi quen thuộc.

Trong lúc mơ hồ, trước mặt tựa hồ truyền tới tiếng chiến đấu, tiếng trùng biến dị gào thét cùng tiếng ngâng vang vọng của kiếm kích quang, hết thảy làm mọi người biến sắc.

Nguy rồi, trùng triều tới.

Cũng không biết có trùng biến dị cấp sáu xuất hiện hay không.

Nếu có thì nhóm thôn dân căn bản không có biện pháp đối phó, chỉ có thể bó tay chịu chết.

Áo Cổ Đinh nhanh chóng chạy tới, rút kiếm kích quang xông vào trong trùng triều, cố gắng dựa vào thanh kiếm này mở ra một con đường. Nhóm Hoàng Mao đuổi sát theo phía sau, từ vòng ngoài trùng triều tiến vào vòng trong.

Rất nhiều thôn dân đã chém giết tới đỏ mắt, thân hình cao lớn của Thái Thản Ba cực kỳ nổi bật, tay hắn cầm thanh kiếm kích quang thật lớn quơ múa cực kỳ uy vũ.

Kiếm này cơ hồ không thể gọi là kiếm, là đại đao thì đúng hơn, bởi vì Thái Thản Ba dùng nó trực tiếp chém trùng biến dị thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe đầy đất, nội tạng tán loạn, trùng biến dị ngay cả gào rống cũng không kịp đã chết rồi.

Một màn máu tanh tàn bạo này không làm bất kỳ người nào khó chịu, ngược lại còn làm không ít người càng điên cuồng hơn, mùi máu tanh gay gũi có thể kích phát bản tính tàn bạo trong lòng họ.

Lúc này mọi người nhìn thấy Áo Cổ Đinh và Ớt đại vương trở lại thì chiến ý dâng trào, kiếm kích quang trong tay lại càng sáng hơn, hệt như mặt trời chiếu sáng trong đêm tối.

Trong ánh sáng sáng tỏ, cái mồm to như chậu máu cùng cặp mắt hung tàn lạnh băng của đám trùng lại càng lộ rõ hơn, lại càng làm thôn dân điên cuồng hơn!

Vì chiến đấu, tất cả mọi người cơ hồ đều liều mạng.

Mục tiêu cuối cùng chỉ đơn giản là sống sót.

Thế nhưng đám trùng biến dị này căn bản không muốn để nhân loại có đường sống, vì thế muốn sống chỉ có thể không ngừng chém giết!

Giết!

"Giết a!" Không biết là ai giơ cao kiếm kích quang rống to.

Thôn dân cũng vung tay đáp lại, nhất thời sức chiến sức đấu gia tăng không ít, chỉ nháy mắt đã có thêm mười mấy xác trùng ngã rạp xuống đất.

Đám Hoàng Mao nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, hỗ trợ thôn dân giảm bớt áp lực.

Số lượng trùng biến dị thật sự quá nhiều, rập rạp chi chít, chết một đám sẽ có một đám khác bổ sung, con trước ngã con sau liền tiến tới, cứ như không hề có điểm cuối.

Áo Cổ Đinh đứng ở đó, biểu tình lãnh liệt, rõ ràng không cố ý tỏa ra sát ý nhưng vẫn làm đám trùng biến dị sợ hãi, chúng sáng suốt lựa chọn đi vòng, không phát ra công kích.

Chu Bách Triết thở phào một hơi, có chút hâm mộ nhìn Áo Cổ Đinh, khí thế bá vương anh thực sự quá trâu bò.

Áo Cổ Đinh điều động tinh thần lực tìm kiếm trùng biến dị cấp sáu ẩn núp trong trùng triều.

Chỉ cần tìm được nó rồi giết chết thì trùng triều làm người ta sợ hãi dĩ nhiên sẽ không còn đáng sợ nữa.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt Áo Cổ Đinh có chút khó coi.

Chu Bách Triết có chút lộp bộp, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Khí thế phát ra từ Áo Cổ Đinh lại càng lãnh liệt hơn: "Lần này cũng giống như hôm qua, xuất hiện năm con."

Chu Bách Triết bị dọa tới phát run, nhịn không được nuốt nước miếng, sao lại là năm?

Lần trước có thể giết chết chúng cũng nhờ có được vận may rất cao, thế nhưng lần này không nhất định sẽ may mắn như vậy.

Bất quá...

Chu Bách Triết cuộn lá cây, một ý niệm xuất hiện.

Có lẽ cậu có thể thử biện pháp này.

Chỉ là bây giờ cậu cần rất nhiều tinh hạch.

Chu Bách Triết cúi đầu, nói với Áo Cổ Đinh: "Có cách nào giết chết một con trùng biến dị cấp sáu rồi đưa tinh hạch cho tôi không?"

Áo Cổ Đinh cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Chu Bách Triết ôm chặt cổ Áo Cổ Đinh, đề phòng lúc chiến đấu đối phương sẽ vô tình hất mình ra.

Áo Cổ Đinh nhìn xung quanh, tròng mắt thâm trầm đột nhiên tỏa ra tia sáng làm người ta sợ hãi, trong phút chốc cả người anh giống như một viên đạn đại bác bắn ra ngoài.

Bởi vì tác dụng của sức gió, lá cây của Chu Bách Triết phần phật phần phật tung bay, nếu đổi lại là hình người thì đầu của cậu chắc chắn đã bị thổi lệch.

Bởi vì tốc độ của Áo Cổ Đinh thật sự quá nhanh.

Cảnh vật xung quanh tựa hồ trở thành một đạo tàn ảnh, Chu Bách Triết cố gắng điều động tinh thần lực, cuối cùng mới miễn cưỡng nhìn được cảnh tượng, mặc dù vẫn còn chút mơ hồ.

Trong trùng triều vô cùng vô tận có một con trùng biến dị có màu sắc hơi ảm đạm, nó cố gắng lùi về phía sau, con ngươi lạnh băng đỏ như máu tựa hồ có chút sợ hãi.

Ngay lúc này một thanh kiếm kích quang tỏa ra khí lạnh cắm phập vào mắt nó, nó đau đớn gầm thét quơ quơ thanh kiếm, cũng không thèm để tâm tới cảm giác sợ hãi, bắt đầu điên cuồng công kích Áo Cổ Đinh.

Thế nhưng hết thảy đã quá muộn.

Mất đi mắt, trùng biến dị giống như mất đi phân nửa sức chiến đấu, nháy mắt Áo Cổ Đinh đã ngăn cản công kích của nó, sau đó cùng nó chiến đấu.

Dần dần máu trong phần vết thương ở con ngươi trùng biến dị bắt đầu đông đặc lại, nó dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng phẫn nộ.

Chu Bách Triết bị nhìn có chút chấn động, thế nhưng Áo Cổ Đinh vẫn không biến sắc nhanh chóng chém vào con trùng kia.

Đau nhức một lần nữa ập tới, trùng biến dị điên cuồng giãy giụa thân thể, chiếc râu khẽ run phát ra một làn sóng âm mà mọi người không thể nghe thấy.

Áo Cổ Đinh híp mắt giơ kiếm kích quang chém về phía đầu trùng biến dị.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng trùng biến dị ập tới chặn lại công kích của Áo Cổ Đinh, lúc này Chu Bách Triết cuối cùng cũng thấy rõ cảnh vật xung quanh, không khỏi giật mình.

Bởi vì lại có thêm một con trùng cấp sáu xuất hiện!

Áo Cổ Đinh nhịn không được nhíu mày, một lần nữa gia tăng sức mạnh của kiếm kích quang, sau đó không chút chậm trễ xông tới. Chu Bách Triết nhìn mà hoảng vía, mỗi lần cái kiềm to của con trùng sắp kẹp trúng thì Áo Cổ Đinh đều hoàn mỹ né tránh, sau đó dùng kiếm kích quang phản công trở lại, tạo ra vết thương nặng nề.

Trùng biến dị nhịn không được đau đớn gào thét, đau nhức làm nó trở nên điên cuồng, nó triệu tập trùng triều làm lá chắn ngăn cản Áo Cổ Đinh tới gần, mà hai con trùng biến dị cấp sáu thì bắt đầu ngưng tụ năng lượng, muốn thả ra đại chiêu.

Chúng hiểu được nhân loại này quá mạnh, chúng không thể nào đánh lại, vì thế chỉ có thể dùng một kích toàn lực đánh cược một lần.

Áo Cổ Đinh nhíu mày ném kiếm kích quang cắm phập xuống đất, tay hơi siết chặt, rất nhanh ngưng tụ thành tấm khiên dày ba cm, thoạt nhìn có chút mong manh yếu ớt.

Thế nhưng Chu Bách Triết biết, tấm khiên băng này cực kỳ vững chắc.

Chỉ là...đây chính là một kích toàn lực của hai con trùng biến dị cấp sáu, Áo Cổ Đinh rốt cuộc có chịu nổi không?

Chu Bách Triết lo lắng đề phòng, cũng không chờ Áo Cổ Đinh thúc giục, trực tiếp tự chủ trương dùng tinh thần lực thúc đẩy một bó ớt, màu sắc đỏ au tựa hồ còn tươi đẹp hơn trước kia, cũng càng... cay hơn.

Linh hồn Chu Bách Triết bị cay tới mức bắt đầu trào nước mắt nước mũi, cả người run rẩy, thế nhưng ngoài mặt thì giống như không có chuyện gì cả, chỉ có đám lá run lẩy lẩy bại lộ sự đau khổ của cậu lúc này.

Ớt này nhất định là ớt mù mặt, địch ta bất phân, chỉ biết sống chết cay chết hết thảy.

Áo Cổ Đinh ngửi thấy vị cay đậm đà bỏng cháy hơn cả trước kia, thoáng chốc năng lượng vốn ngưng trệ một lần nữa mãnh liệt, tấm khiên băng nhanh chóng hình thành, tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt.

Chu Bách Triết thống khổ xoắn suýt, không ngừng giãy dụa đấu tranh tâm lý, thật lâu vẫn bại trận bởi chính đám ớt của mình, bất qua may mắn là cậu có biện pháp khắc phục.

Rễ cây của Chu Bách Triết dè dặt lần vào ngực Áo Cổ Đinh, không ngừng sờ tới sờ lui.

Năng lượng vốn đã ngưng tụ tốt của Áo Cổ Đinh suýt chút nữa tán loạn, anh trầm mặt nghiêng đầu lạnh lùng chăm chú nhìn Chu Bách Triết.

Rễ cây của Chu Bách Triết nháy mắt cứng còng...

.96. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện