Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 45: Chương 45





Khương Bích Tuyết trở lại studio, Mạnh Hiểu Đông nhanh chóng lên chào, " Tuyết tỷ, nhanh như vậy sao?"
" Ừm, ăn một bữa cơm thôi mà."
Mạnh Hiểu Đông trên mặt mang theo ý cười, " Đúng rồi, Tuyết tỷ, nói với chị một tin tốt."
Khương Bích Tuyết đi đến bên ghế ngồi xuống, tiện tay cầm lấy kịch bản, " Tin tức gì, so với trời còn lớn hơn?"
" Hắc hắc, liên quan tới chị, chị được đề cử danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải kim hoa."
Động tác lật kịch bản của Khương Bích Tuyết ngừng lại, nhìn Mạnh Hiểu Đông hỏi: " Thật sao?"
" Ừm, đúng, em lừa chị làm gì, vừa rồi Bình ca mới thông báo cho em, Tuyết tỷ, chị thật là tuyệt."
Khương Bích Tuyết trong lòng tự nhiên cũng cao hứng , nghĩ đến cái gì, cô hỏi lại: " Đối thủ cạnh tranh có những ai?"
" Em nghe nói có hai người, một là Diệp Nhã Linh, hai là Tống Băng Liên."
Đều là những đối thủ mạnh mẽ, Khương Bích Tuyết lại lạnh nhạt, những phim cô diễn qua , trước mặt xuất sắc nhất chỉ có [ Mai hoa phiến], có thể được đề cử đã vui lắm rồi.
Mạnh Hiểu Đông nói: " Tuyết tỷ, giải thưởng Kim Hoa dự định tháng sau sẽ trao giải, em phải tìm người thiết kế lễ phục cho chị mới được."
Khương Bích Tuyết tiếp tục lật kịch bản, " Cậu xem rồi thu xếp là được."
" Lần này là lần đi thảm đỏ đầu tiên sau khi chị về nước, nhất định phải lấn át toàn trường mới được."
Khương Bích Tuyết nói: " Chói mắt thì chói mắt nhưng mà không thể quá bại lộ được."
" Em biết, chị còn có yêu cầu gì có thể nói cho em luôn, em sẽ nói với nhà thiết kế."
Khương Bích Tuyết nghĩ nghĩ, " Tạm thời không có."
Sau khi quay chụp xong, Khương Bích Tuyết mang theo Khương Tử Thần về Khương gia.
Hàn Thanh Từ đem hai kiện đồ chơi trong đống đổ chơi đã mua để lại văn phòng, còn lại đều mang hết về nhà.
Lan di thấy hắn xách một đống đồ chơi của trẻ em về, xem qua thì đều là đồ chơi của nam hài, không giống như là mua cho Trần Vũ Điền, bà tò mò nên hỏi một câu, " Thiếu gia, cậu mua nhiều đồ chơi như vậy để làm gì?"
Hàn Thanh Từ nói: " Để cho con trai con."
Lan di không hiểu ra sao, Hàn Thanh Từ lấy đâu ra con trai? " Cái này..."
Hàn Thanh Từ đem đồ chơi để ở cái bàn cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, " Là con của con và Bích Tuyết, đã hơn một tuổi rồi!"
Lan di đầu tiên là vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó lại cao hứng.


Bà làm ở Hàn gia đã hai mươi mấy năm, nhìn Hàn Thanh Từ lớn lên, ít nhiều cũng có tình cảm, " Vậy thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia khi nào trở về?"
Hàn Thanh Từ dừng một chút, " Cái này còn chưa biết được."
Lan di cổ vũ hắn nói: " Cậu đợi thiếu phu nhân hai năm, mảnh chân tình này, thiếu phu nhân nhất định sẽ hiểu."
Hàn Thanh Từ cầm con thỏ nhồi bông từ trên đống đồ chơi, nói với Lan di, " Dì đem những thứ này cất đi hộ con."
" Được rồi."
Hàn Thanh Từ mang theo con thỏ nhồi bông đi Mai viên.

Phòng khách Mai viên, Hàn Thâm đang dạy Trần Vũ Điền làm bài tập, nhìn giống như một đôi cha con.
Hàn Thanh Từ đem con thỏ nhồi bông đưa cho cô bé, " Cho em."
Trần Vũ Điền hai tay ôm con thỏ, đối với Hàn Thanh Từ làm một thủ thế cảm ơn, trên mặt cười rất xán lạn.
Hàn Thâm đứng lên, " Trở về thì ăn cơm thôi."
Ba người đi đến bàn ăn, bảo mẫu đem đồ ăn bưng lên, người một nhà bắt đầu ăn cơm.
" Cha, con có chuyện muốn nói với cha."
Hàn Thâm lên tiếng: " Chuyện gì?"
" Con có con trai, gần hai tuổi."
Hàn Thâm lông mày nhíu lên, " Con...."
Nhìn phản ứng của Hàn Thâm , đại khái là hiểu nhầm hắn ở bên ngoài làm loạn đi, hắn giải thích một câu, " Là Bích Tuyết sinh."
Kinh ngạc trên mặt Hàn Thâm chậm rãi biến mất, ngược lại hiện lên một tí cảm xúc phức tạp, " Làm sao con biết?"
" Hài tử lớn lên giống con, ngẫu nhiên gặp phải, nên biết."
Hàn Thâm trầm ngâm trong chốc lát, " Vậy xem ra Khương gia căn bản không muốn để chúng ta biết tới sự tồn tại của hài tử."
" Bọn họ xác thực là muốn giấu, có điều, con vẫn biết."
Hàn Thâm suy tư trong chốc lát nói, " Hai nhà chúng ta dù sao cũng từng là thế giao, huyên náo tới tình trạng kia cũng không phải là chúng ta muốn như vậy.

Hôm nào cha đi Khương gia bái phỏng một chuyến, bồi cái lễ, nói lời xin lỗi, nhìn xem có thể có cơ hội quay lại như ngày xưa không."
" Cha, không cần người đi."Hàn Thanh Từ nói, " Chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ con, coi như đi nhận lỗi thì cũng nên là con đi."

" Con dù sao cũng là vãn bối, Khương Sở Hà không cho con thể diện, nhưng ít nhất cũng phải cho cha mặt mũi."
Tính tình của Khương Sở Hà quá mức nóng nảy, Hàn Thanh Từ còn nhớ rõ thời điểm đi bồi tội lần trước, hắn trực tiếp bị đuổi ra ngoài, hắn cũng không muốn đề cha mình đi thấy mình chịu tội.
" Cha, con sẽ có biện pháp, chuyện này tạm thời cha đừng quản."
Hàn Thâm vừa định mở miệng nói cái gì, còn không nói ra liền ho khan, hắn ho tới đỏ hết mặt cùng mang tai, Trần Vũ Điền thấy thế múc một chén canh, để ở trước mặt hắn để hắn nhuận hầu.
Hắn bưng canh lên uống một ngụm, mới chậm lại.
Hàn Thanh Từ biết Hàn Thâm gần đây bởi vì việc của Triệu Uyển Mai cùng Hàn Minh Huy mà phát sầu, bệnh cũ tái phát, " Cha, Mai di bên kia, cha định xử lí như thế nào?"
Hàn Thâm hắng giọng một cái, chờ yết hầu hết khó chịu mới mở miệng, " Vô luận thế nào, đề là cha nợ bà ấy, bà ấy nếu muốn chia tài sản, vậy liền chia đi, phần lưu lại đều thuộc về con."
Hàn Thanh Từ thản nhiên nói: " Coi như chia cho bọn họ, bọn họ có thể giữ được bao lâu."
Mẹ con Triệu Uyển Mai cùng Hàn Minh Huy sau khi rời khỏi Hàn gia, trở về Triệu gia.

Hai mẹ con bà ta kinh doanh điện ảnh Hoa Thần, ngắn ngủi hai năm thời gian, điện ảnh Hoa Thần quy mô nhỏ đi rất nhiều, nó nhiều hợp đồng, cùng đường mạt lộ mới đưa ra yêu cầu ly hôn với Hàn Thâm, yêu cầu chia tài sản.
Hàn Thâm tự biết mình thiếu bà ta, nên không cùng bà ta so đo nhiều như vậy, dù sao hiện tại tập đoàn Hàn thị cổ phiếu của Hàn Thanh Từ là tuyệt đối có quyền lên tiếng, đứa con trai này của ông có năng lực, coi như không cho hắn một phân tiền, hắn cũng có thể tự mình kiếm ra.
" Cha định đem một nửa cổ phần của mình để lại cho Minh Huy." Hàn Thâm nhìn Hàn Thanh Từ, " Thanh Từ, cha biết con có khả năng không nguyện ý, nhưng nó dù sao cũng là em trai con, là con của cha.

Tuy nó không nên thân, nhưng cha cũng không thể mặc kệ nhìn nó nghèo túng được.

Cha cho nó một nửa cổ phần chỉ là chừa cho nó đường lui, nó không biết làm ăn.

Với tình trạng hiện tại thì điện ảnh Hoa Thần rất khó mà hồi sinh, nhưng tối thiểu nhất còn có Hàn thị cho nó chút sinh ý."
Ý tứ Hàn Thâm rất rõ ràng, Hàn Minh Huy kinh doanh điện ảnh Hoa Thần ngàng càng suy sụp, mà tập đoàn Hàn thị lại ngày càng lớn mạnh, coi như Hoa Thần điện ảnh thật sự phá sản, trên tay Hàn Minh Huy còn có cổ phiếu của Hàn thị, có thể cho hắn nửa đời sau cơm áo không lo.
Hàn Thanh Từ không có phản đối để Hàn Minh Huy trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn Hàn thị, thật sự là hắn không tình nguyện, nhưng Hàn Thâm dụng tâm lương khổ, hắn cũng không thể không cho ông mặt mũi được.
———
Tần Hằng chuyển nhà mới, gửi cho Khương Bích Tuyết một thư mời, mời cô đến nhà ăn cơm, còn cố ý muốn cô dẫn theo Khương Tử Thần.

Tần Hằng trước đó ở một chung cư cao cấp cách trung tâm thương nghiệp không xa, một người một mèo ở bên trong.

Nhưng sau khi hắn theo Hàn Thanh Từ về Tường Vi viên liền thích vương hoa, thế là liền mua biệt thự, trong vườn trồng đủ loại hoa hồng đỏ.
Hoa hồng đỏ cùng tính cách của hắn đồng dạng, nhiệt liệt mà lại tự do.
Cùng hắn dọn vào còn có Tô Khả.
Khương Bích Tuyết mang Khương Tử Thần đi dự tiệc, phát hiện Tần Hằng mời cũng chỉ có mấy người, phải nói trừ cô là người ngoài, còn có Hàn Thanh Từ.
Đối với Khương Tử Thần, Tần Hằng là yêu thích không chịu được.

Khương Bích Tuyết mới nắm tay Khương Tử Thần đi vào cửa, Tần Hằng liền đem bé ôm đi, hắn ngồi ở trên ghế sa lông chơi với Thần Thần một lát, sau đó quay người nói với Hàn Thanh Từ, " Kent, tiểu vương tử này giống cậu như từ một khuôn đúc ra vậy, nếu cậu nói bé không phải là thân sinh của cậu tôi cũng không tin."
Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết, lời nói lại là nói với Tần Hằng, " Tôi cũng không có nói Thần Thần không phải là thân sinh với tôi."
Tần Hằng giơ ngón tay điểm lên chóp mũi của Thần Thần, " Tôi cơ hồ có thử tưởng tượng ra bộ dáng của bé sau khi lớn lên."
Hắn để Khương Tử Thần ngồi trên đùi mình, lưng dựa vào ngực mình, đưa cho bé đồ chơi đã chuẩn bị từ trước, " Cheryl, tôi muốn làm cha nuôi của tiểu vương tử, cô có để ý không?"
Khương Bích Tuyết nói: " Đương nhiên là không."
" Vậy tốt quá." Tần Hằng nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Khương Tử Thần, " Tiểu vương tử, nếu về sau ba ba mụ mụ của con đối với con không tốt, liền đến tìm cha nuôi, cha nuôi thương con ."
Khương Tử Thần thật đúng là không sợ người lạ, rất nhanh liền cùng Tần Hằng thân thiết.
Tần Hằng không thích bảo mẫu, nhân viên quét dọn thuê theo giờ, đến quét dọn rồi rời đi, bữa tối cơ hồ đều là ăn ở bên ngoài, chẳng qua những năm này Tô Khả đều làm bữa cho hắn, cho nên cơm tối hôm nay cũng là Tô Khả chuẩn bị.
Khương Bích Tuyết để hai người họ chơi với Thần Thần, cô vào phòng bếp giúp Tô Khả.
Tô Khả mặc một áo sơ mi trắng, đeo tạp dề, nhìn hình dạng rất nhuần nhuyễn, Khương Bích Tuyết nói: " Để tôi giúp anh."
Tô khả nói: " Tôi có thể, cô ra ngoài ngồi đi."
" Bên ngoài quá nhàm chán, tôi muốn vào trong này kiếm một chút việc làm." Khương Tử Thần ở phòng khách chơi, cô ngồi đối diện với Hàn Thanh Từ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, có chút xấu hổ, không bằng kiếm chút chuyện để làm.
Tô Khả hỏi: " Cô có thể giúp tôi rửa rau không?"
" Đương nhiên."
" Vậy rửa chỗ đau này giúp tôi đi." Tô Khả đem một túi cải ngọt đưa cho cô.
Khương Bích Tuyết vén ống tay áo lên bắt đầu rửa rau, Tô Khả ở bên cạnh cô đang làm cá kho, " Cô thích ăn cay thật sao?"
" Cũng được." Khương Bích Tuyết đem rau bỏ vào trong chậu, mở vòi nước, " Tại sao lại hỏi như vậy?"
" Trước đó tôi có cùng Alex, và Hàn Thanh Từ ăn chung với nhau, tôi thấy Hàn tổng cũng ăn cay, mặc dù rất ít, nhưng mỗi lần ăn anh ấy đều rất chật vật, tôi rất hiếu kì, về hỏi thì Alex nói, bởi vì cô thích ăn cay, cho nên Hàn tổng mới ăn."
Khương Bích Tuyết trong lòng run lên, nhớ tới một lần mang Trần Vũ Điền ra ngoài kia, Hàn Thanh Từ mang cô tới tiệm lẩu.

Nồi lẩu đó đối với cô chỉ là bình thường, nhưng đối với Hàn Thanh Từ thì đã vượt quá phạm vi chịu đựng của hắn, nhưng hắn lại ăn đến mặt không đổi sắc.

Cho nên, hắn có thể ăn cay, đều là luyện ra sao?
" Bích Tuyết?"
Nghe được Tô Khả gọi cô, Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, Tô Khả chỉ chỉ bồn nước , " Nước đầy."
Khương Bích Tuyết lúc này mới phát hiện mình vừa rồi thất thần, không có chú ý vòi nước, cô đóng vào lại nói: " Thật xin lỗi."
Tô Khả thành thạo đem cá trong nồi lật mặt, " Cô vẫn chưa trả lời tôi, ăn cay được không?"
" Anh cùng Alex ăn được không?"
" Có thể ăn được hơi cay."
" Vậy liền hơi cay đi." Khương Bích Tuyết rửa cải ngọt trong chậu, " Đúng rồi, anh cùng Alex là chuyện gì xảy ra, tôi nhớ lần trước anh nói hai người đã chia tay mà."
Tô Khả hướng bên ngoài phòng khách nhìn thoáng qua, Tần Hằng vẫn đang chuyên tâm chơi với Thần Thần, Hàn Thanh Từ lại đang pha sữa, hắn quay đầu lại nói: " Có một ngày Alex chạy tới nói với tôi, hắn nói muốn bên tôi một đời."
Khương Bích Tuyết thực tế không tin Tần Hằng sẽ nói ra cả một đời như vậy, " Vậy anh có tin không?"
" Không tin cũng không có không tin, hắn người này, thời điểm nghiêm túc có chút khó chơi, tôi cũng không còn cách nào khác."
Khương Bích Tuyết nhẹ cười cười, " Hắn có cái ưu điểm, chính là ngay thẳng, hắn sẽ không nói dối về mặt tình cảm."
" Có lẽ vậy."
Nửa giờ sau, Tô Khả làm xong bốn món mặn một món canh bưng lên bàn, Khương Bích Tuyết này bát đũa.
Tần Hằng ôm Khương Tử Thần tới trước mặt Tô Khả, Tô Khả đưa tay sờ sờ mặt bé, " Tiểu gia hoả thật đáng yêu."
" Con nuôi của anh đương nhiên là đáng yêu."
Tô Khả buồn cười nói, " Còn may là con nuôi của anh, không có quan hệ máu mủ, nếu là có, đoán chừng giống anh, làm người ta ghét."
Đối với Tô Khả ngẫu nhiên nói vài câu chế nhạo, Tần Hằng đã quen, hắn mặt dày mày dạn dạy Khương Tử Thần gọi, " Đến, tiểu vương tử, gọi mẹ nuôi."
Tô Khả đỏ bừng cả khuôn mặt, " Alex, đừng dạy xấu tiểu hài tử."
Tần Hằng một mặt vô tội, " Không phải sao, bé gọi anh là cha nuôi, em là vợ anh, bé không nên gọi em là mẹ nuôi sao?"
Gân xanh trên trán Tô Khả nhảy lên, hướng Hàn Thanh Từ nói: " Hàn tổng, Bích Tuyết, các người nhanh quản anh ấy, Bảo Bảo đều bị anh ấy dạy hư."
Khương cười khẽ, vừa vặn Hàn Thanh Từ cũng nhìn về phía cô, cùng ánh mắt của hắn giao nhau, cô lại vô ý thức nghiêng mặt tránh né.
Tần Hằng hỏi: " Vậy không gọi em là mẹ nuôi, vậy gọi là gì?"
Tô Khả nói: " Đương nhiên là cha nuôi."
Khương Tử Thần hô: " Cha nuôi..."
Tô Khả nghe được câu cha nuôi nhu nhu mềm mềm này trong lòng liền mềm nhũn, " Thật ngoan."
Khương Bích Tuyết dọn xong bát đua , hướng về phía hai người bọn họ gọi, " Hai người nhanh tới đây, ăn cơm thôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện