Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 42



"Sư tôn, ta..."

Cốc cốc cốc...

"Mục Thần? Ngươi có đó không?" Đi kèm vài tiếng tiếng gõ cửa, Bạc Cẩn Du có chút băn khoăn đứng bên ngoài, đầu hướng vào bên trong thăm dò.

Mục Thần nhìn phía cửa, sắc mặt phút chốc lạnh xuống, mè xửng lại tới nữa rồi!

Cố Vân Quyết nói một nửa thì bị cắt đứt, nằm nhoài trên bả vai Mục Thần, chơi xấu cọ cọ, "Sư tôn, không cho nhìn người khác!"

Mục Thần bất đắc dĩ kéo miếng keo sau lưng đi mở cửa, Bạc Cẩn Du nhìn thấy cái tư thế này của hai thầy trò thì bỗng ngẩn người, sau đó nhận thấy sắc mặt lạnh lùng kia của Mục Thần, hắn thu lại ánh mắt ngạc nhiên, biệt nữu nói: "Ta tới để xin lỗi, bởi vì một chút hiểu lầm, hành động của sư huynh ta quả thật có chút quá phận, hiện tại ta đã nói rõ với bọn họ, sau này không ai gây phiền phức cho các ngươi nữa đâu."

Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bài đưa cho Mục Thần, "Đây là lệnh bài thân phận của ta, cầm nó khi mua đồ tại Đan Thành sẽ được giảm giá, ra vào các nơi cũng không bị hạn chế, còn có... Thôi, ngược lại đã nói nhiều như vậy, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, tái kiến!"

Nói xong, Bạc Cẩn Du ném cho Mục Thần cái lệnh bài kia, một giây cũng không muốn ở thêm, sải bước liền đi ra ngoài, vừa đi vừa giậm chân, giẫm lên cầu thang vang bộp bộp.

Cố Vân Quyết cầm cái ngọc bài kia qua nhìn một chút, mất tập trung hỏi: "Sư tôn thấy thế nào?"

Mục Thần hừ một tiếng, "Không đẹp." Tiểu đồ đệ vừa nãy hình như có vẻ không có tâm trạng, điều này khiến hắn giơ tay sờ sờ trán đồ đệ, hoài nghi thân thể của y không thoải mái.

Cố Vân Quyết cọ cọ lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Ta muốn hỏi cái nhìn của sư tôn đối với vị tiểu thiếu gia này."

"Tâm linh thuần khiết, cũng có thể làm bạn, nhưng mà rất không vừa mắt." Mục Thần chủ quan đánh giá.

"Vì sao sư tôn thấy hắn không vừa mắt?"

"Không biết." Không vừa mắt chính là không vừa mắt, đối với Mục Thần mà nói, căn bản không cần lý do.

"Bạc Vân Thiên nâng hắn ở lòng bàn tay, mấy huynh trưởng cũng đồng dạng coi hắn như hòn ngọc quý, người sinh ra trong loại gia cảnh này, thế nhưng vẫn có thể bảo trì tâm linh thuần khiết như hiện tại, có thể thấy được từ nhỏ hắn đã được vạn ngàn sủng ái, được người nhà che chở rất khá." Cố Vân Quyết nhìn sắc mặt Mục Thần, lúc hắn nói xong từng chữ từng câu, quả nhiên y thấy trong đôi mắt Mục Thần xuất hiện một tia mịt mờ.

Y thở dài nơi đáy lòng, thầm nói quả nhiên, tiểu sư tôn vẫn luôn để tâm xuất thân của chính mình. Dù là ai trải qua tuổi ấu thơ như vậy đều sẽ suy đoán xem phụ thân của mình là ai, lúc bị oan ức hẳn cũng sẽ trông mong đối phương xuất hiện, nhưng sau khi trải qua chờ đợi và tuyệt vọng, ở đáy lòng của hắn đã lưu lại một vết thương sâu sắc, chỉ là chính hắn không nghĩ tới, càng không muốn người khác vạch trần, vẫn luôn tận lực tránh né.

Thế nhưng từ khi nhìn thấy Bạc Cẩn Du, trong lòng Mục Thần khó tránh khỏi có một chút đố kỵ mà chính mình cũng không dễ phát hiện.

Nghĩ tới đây, Cố Vân Quyết đột nhiên nhớ tới chuyện không quản kiếp trước kiếp này, Mục Thần luôn luôn giáo dục y là: Không cần biết gặp phải hoàn cảnh khốn khó thế nào, lúc tuyệt vọng đều phải nhìn về phía tương lai, không được từ bỏ.

Câu nói này chắc cũng là nói cho chính hắn, bởi vì hắn biết sau khi tuyệt vọng, một thân một mình sống tiếp sẽ rất gian nan, nên mới phải trông cậy vào tương lai để cho mình tiếp tục kiên cường. Tiểu sư tôn của y, kiên cường đến nỗi làm y đau lòng.

Hai tay ôm Mục Thần càng thêm dùng sức, chặt chẽ đến nỗi làm cho Mục Thần thu lại tâm tư ngột ngạt ban nãy, cho là tiểu đồ đệ nhớ lại thân thế của chính mình, Mục Thần muốn sờ đầu đồ đệ, phát hiện sờ thế nào cũng thấy kì kì, khó chịu hừ hừ, "Buông tay! Đi ra đằng trước!"

Cố Vân Quyết theo lời dời vị trí, liền thấy Mục Thần giang hai cánh tay ra, đang chờ y sà vào lòng mình, vẻ mặt như đang nói: Nhào vào lòng vi sư, đừng có rề rà, mau mau!

Cố Vân Quyết bật cười nhào tới, ngã vào trong lòng Mục Thần, vẻ mặt nghiêm túc tán dương: "Cái ôm của sư tôn đặc biệt rộng rãi, rất có cảm giác an toàn!"

Mục Thần lãnh ngạo hừ hừ, sắc mặt không thay đổi, tiểu đồ đệ ngày càng nói nhiều lời ngốc nghếch, lòng dạ của hắn vẫn luôn rộng rãi như vậy, có cảm giác an toàn như vậy, chỉ có điều tiểu đồ đệ càng ngày càng cao lớn, ôm như thế bắt đầu có chút phí sức, từ lúc nào mà vai y trở nên rộng như thế?

Hồi tưởng lại chuyện đời trước tiểu đồ đệ còn cao hơn mình, tâm tình của Mục Thần cũng có chút vi diệu, luôn cảm thấy chuyện ngẩng đầu nhìn đồ đệ sẽ làm giảm uy nghiêm sư tôn của hắn, bắt đầu từ ngày mai không cho đồ đệ ăn cơm, để cho y thấp một chút? Mới nghĩ thôi mà chính hắn đã không đành lòng, Mục Thần lắc đầu một cái, vẻ rối rắm làm khí chất trên người lúc lạnh lúc nóng.

"Vừa nãy ngươi muốn nói với ta cái gì?" Mục Thần đột nhiên nhớ tới.

Cố Vân Quyết nháy mắt mấy cái, cảm thấy lúc này nếu như nói ra, Mục Thần tâm tình vẫn chưa ổn định không chừng lại cáu kỉnh, lời nói đến bên mép chỉ có thể ngừng lại, "Không có gì, lần sau lại nói."

Mục Thần cũng không tiếp tục tuy hỏi, hai thầy trò phiền phiền nhiễu nhiễu, mãi cho đến buổi chiều mới ra khỏi gian phòng, lúc gần đi, Cố Vân Quyết bày một sát trận bên ngoài gian phòng, đồng thời ghi rõ lên cửa: Kẻ tự tiện xông vào phải chết!

Mục Thần không rõ vì sao, còn bất đắc dĩ gõ đầu đồ đệ: "Nghịch ngợm!" Lớn như vậy còn chơi trò hù dọa người khác, thực sự là ấu trĩ!

Trước tiên hai thầy trò đi đến chỗ ghi danh của luyện đan đại hội để báo danh, sau đó liền đi dạo phố, Cố Vân Quyết chính là máy phát linh thạch hình người, chỉ cần thứ gì khiến Mục Thần nhìn lâu, y lập tức sảng khoái trả tiền, toàn bộ đều mua mua mua.

Mà lúc này, nơi ở của Mục Thần lại nghênh đón một vị khách nhân quen biết.

Trần Mặc đứng ở cửa nhìn câu nói "Người khác chớ tiến vào, kẻ tự tiện xông vào phải chết" của Cố Vân Quyết, do dự dừng lại trước cửa một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, quay người rời đi.

Bên này Mục Thần đi đến Thượng Bảo Lâu, một nơi chuyên bán bảo vật, đồ vật bên trong tương đối phức tạp, từ vũ khí đến đan dược lại tới trang sức, chỉ cần ngươi có tiền, không thiếu gì cả.

Mục Thần đứng ở bên dưới bảng hiệu dài chừng sáu mét, khi nhìn đến cái từ Vọng Thần Các kia thì có chút ngạc nhiên, người đứng sau nơi này rốt cuộc là ai, cư nhiên có thể xây dựng thế lực lớn đến thế tại tiên giới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nếu như nói đối phương không có mục đích gì, dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.

"Sư tôn hiếu kỳ về lão bản của Vọng Thần các hay sao?" Cố Vân Quyết đứng ở cửa, cười đến đặc biệt ôn nhu.

Mục Thần gật đầu, "Ngay cả Đan Thành cũng có sản nghiệp của bọn họ, mấy năm qua cái thế lực này phát triển quá nhanh, khó tránh khỏi khiến người hiếu kỳ." Huống hồ một đời trước căn bản cũng không có Vọng Thần các nào hết, hắn nhất định sẽ lưu ý mấy phần.

"Nghe đâu lão bản của nơi này là một người si tình, lúc này vì bảo vệ người yêu của mình nên mới thành lập Vọng Thần các, chỉ nguyện sinh thời đều có thể gắn bó tương thủ cùng người yêu, không bị bên ngoài quấy rối." Một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, Mục Thần quay đầu lại, thì ra là Bạc Cẩn Du, "Lời giải thích này lan truyền rất thịnh hành ở Đan Thành, không biết thực tế ra sao."

Lần này đối phương đi cùng một vị phụ nhân, nhìn kỹ sẽ thấy mặt của hai người giống nhau y hệt, Mục Thần nhận ra thân phận của đối phương, cũng không tiện mặt nặng mày nhẹ với Bạc Cẩn Du, gật gật đầu, lễ độ nói: "Bạc phu nhân, lễ độ."

Bạc phu nhân khẽ mỉm cười, hào phóng thản nhiên nói: "Nghe nói con ta lần này xuất môn quen được một bằng hữu, hôm nay vừa nhìn quả thật là rồng phượng trong loài người, con ta không có nói dối, rốt cục ánh mắt của nó cũng còn tốt"

Khóe miệng Mục Thần giật một cái, mới vừa muốn mở miệng giải thích, liền thấy Bạc Cẩn Du nháy mắt với hắn như cầu viện, Mục Thần chỉ có thể kiên trì nhận lời của đối phương, bằng hữu cái gì, bọn họ thật sự không phải!

"Nghe nói hôm nay có hàng mới đến, ta đi theo mẹ ta tới xem một chút, có muốn cùng đi hay không?" Bạc Cẩn Du nhanh chóng thay đổi đề tài.

Mục Thần lạnh nhạt từ chối, "Không được, chúng ta còn có việc, ngày khác đi."

Bạc Cẩn Du khách khí hỏi: "Ta muốn luyện chế một viên thuốc làm lễ vật chúc thọ cho cha ta, ngươi có thể giúp ta hay không?"

Mục Thần: "..."

Đối phương mặc toàn thân đồ đỏ hệt như cây pháo, bình thường khi đối phương phát nổ thì hắn còn có thể cãi nhau mấy câu, nhưng giờ Bạc Cẩn Du đột nhiên trở nên biết điều lại lễ phép như vậy, Mục Thần trái lại có chút mơ màng, cũng không biết từ chối làm sao.

Có loại người chính là như vậy, trong ngày thường hở ra một tí là lập tức trở mặt, lúc nổi giận thì hệt như con nhím, ai chọc giận liền ghim người đó, nhưng mà lúc người ta ôn thuận dịu ngoan thì hắn lại không biết chống đỡ như thế nào. Lạnh lùng chỉ là bề ngoài chứ không phải nội tâm, e rằng Mục Thần chính là người như thế.

Thấy hai thầy trò dắt nhau đi xa, Bạc Cẩn Du làm nũng quơ quơ tay mẹ hắn, cười hì hì nói: "Mẫu thân ngài nói quả nhiên đúng, đối phó với người như thế thật sự không thể cứng rắn."

Bạc phu nhân nhìn bóng lưng của Mục Thần, suy tư, "Người này rất giống với một người bạn cũ của cha ngươi, nhưng không phải, tuổi tác không đúng. Ngày khác hẹn bằng hữu của ngươi tới nhà, cho cha ngươi gặp mặt."

Bạc Cẩn Du gật gật đầu, cảm thấy nếu nói đàng hoàng thì chắc Mục Thần sẽ đồng ý.

Mục Thần trở về ăn chút gì đó, sau đó ngã vào nhuyễn tháp lười biếng đọc sách, ngoài cửa sổ đột nhiên bay tới một con hạc giấy màu trắng, Mục Thần giơ tay, sau khi hạc giấy rơi xuống lòng bàn tay hắn, trên người nó dần dần xuất hiện một câu nói: Sắp nổ bếp lò rồi! Cứu mạng!

Mục Thần: "..." Ngu xuẩn! Trong nhà nhiều người như vậy vì sao phải tìm hắn cầu cứu!

Oán thầm trong lòng, Mục Thần cũng không phải người máu lạnh đến mức có thể mặc kệ, bày một trận pháp phòng hộ cho thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa trên giường ở phía đối diện, sau khi xác định đối phương đã an toàn, lúc này Mục Thần mới rời đi cùng con hạc giấy kia. Bay đến phòng luyện đan tư nhân mà Bạc Cẩn Du mới vừa xây xong, Mục Thần cảm nhận được linh khí bên trong lò luyện đan đang hỗn loạn bành trướng, gần như muốn nổ tung, hắn nhấc chân đá văng Bạc Cẩn Du đang luống cuống tay chân muốn tự cứu, khoát tay, linh lực mạnh mẽ trấn áp đám linh khí này xuống dễ như trở bàn tay, cường thế nhào nặn cùng nhau, truyền linh hỏa vào, luyện chế dược lực thành hình, phất tay áo, linh đan ra lò.

Ngón tay trắng nõn giơ ra, cầm lên ba viên thuốc kia, tiện tay ném vào đĩa ngọc bên cạnh, Mục Thần xem thường liếc mắt nhìn Bạc Cẩn Du một cái, "Ngươi đang luyện chế cái đồ vật hạ lưu gì vậy?"

Bạc Cẩn Du còn đang trong cơn khiếp sợ, "Sao ngươi lại nhanh như vậy? Ngươi dùng loại lửa gì thế?!"

Mục Thần tự mình cầm một viên thuốc lên, ngửi một cái, ngữ điệu không hề phập phồng nói: "Long Phượng Quả, Hư Linh Tử, Huyền Tẫn, Thanh Ly Sí, mấy vị thuốc này đều có tác dụng thúc giục tình dục, trong đó Hàng Lộ Thảo còn là bị thôi thúc sinh ra, loại cỏ này nếu sinh trưởng bình thường sẽ không có gì tác dụng đặc biệt gì, nhưng nếu bị thôi thúc sinh trưởng sẽ có tác dụng trợ hứng tình dục, dược hiệu còn muốn bá đạo hơn các loại thuốc khác," Nói xong, ánh mắt của hắn lúc nhìn Bạc Cẩn Du càng ngày càng khinh thường, chẳng trách không dám cầu cứu với người nhà, tên yêu quái đèn lồng này lại dám trốn ở chỗ này luyện chế Thôi Tình Đan, lại còn là loại Thôi Tình Đan bá đạo như thế, này là muốn bá vương ngạnh thượng cung* ai đây? "Ngươi muốn làm người ta chết, hay là muốn tự mình chết?"

(bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian)

"Ngươi đừng hiểu lầm!" Bạc Cẩn Du nhanh chóng giải thích, "Ta đây làm để bán, người mua đưa ra phương pháp luyện đan, ta chỉ là nghe theo! Ta đang muốn đổi chút linh thạch để mua dược liệu, luyện chế cho cha ta một viên Hộ Tâm Đan làm quà chúc thọ."

Mục Thần một mặt không tin, Bạc Cẩn Du sốt ruột giậm chân, "Hôm nay ta nhận ở Thượng Bảo Lâu một tờ đơn, luyện chế thành công mười viên thuốc này thì sẽ được ba khối linh thạch thượng phẩm, cũng có thể đổi thứ mình thích."

"Ngươi còn thiếu mấy khối linh thạch?"

"Không thiếu, thế nhưng ý nghĩa không giống, người nhà cho và tự mình kiếm được, khác biệt rất lớn đó!"

Mục Thần chậc một tiếng, trái lại cũng đã tin lời của đối phương đến tám phần mười. Hắn quan sát xung quanh một chút, thấy Bạc Cẩn Du chuẩn bị không ít dược liệu, nhất thời ngứa tay hỏi: "Ngươi còn nhận đơn hàng nào nữa?"

Bạc Cẩn Du chỉ chỉ mấy tờ giấy trên bàn.

Mục Thần cầm lên nhìn một lần, "Tách ra luyện chế quá phiền phức, cùng luyện đi!" Nói xong liền vứt toàn bộ dược thảo vào lò luyện đan, Bạc Cẩn Du muốn ngăn cũng không ngăn được, Mục Thần thẳng thắn dùng một tay bưng cái chậu ngọc lên trực tiếp đổ vào, Bạc Cẩn Du đã sợ ngây người, cái này không phải luyện đan, cái này là nấu cháo mà!

Ai luyện đan mà không tính toán rõ ràng phân lượng của mỗi một phần thuốc? Chuyện này của Mục Thần quá là phung phí của trời! Hơn nữa sẽ nổ bếp lò đó! Nhiều linh khí hỗn tạp như vậy trộn chung vào một cái lò luyện đan nho nhỏ, nó tuyệt đối không chịu nổi!

Nhưng mà, Mục Thần cũng không quan tâm sắc mặt của Bạc Cẩn Du, Cửu Dương minh hỏa vừa ra, hết thảy linh dược trong nháy mắt đã bắt đầu hòa tan, từng tia từng tia mùi thuốc quanh quẩn toàn bộ phòng luyện đan, sắc mặt Bạc Cẩn Du lúc này mới tốt hơn một chút, vừa định cảm thán Mục Thần sao lại lợi hại như vậy, nhưng sau đó hắn chợt cảm giác được không đúng chỗ nào.

Lò luyện đan này của Bạc Cẩn Du đã nhỏ máu nhận chủ, khi nhận ra được dị dạng, thần kinh của Bạc Cẩn Du lập tức theo phản xạ mà giải trừ nhận chủ, sau đó liền phát hiện thứ đồng thời hòa tan cùng dược liệu còn có lò luyện đan của hắn!

Thượng phẩm pháp khí, lại bị Mục Thần đốt thủng một lổ to!

"Bếp lò của ta!" Bạc Cẩn Du đau lòng nhào tới, lại không dám để hỏa diễm của Mục Thần đụng vào, gấp tới giậm chân, "Đây là quà thành nhân mà cha tặng ta đó! Ta dùng mấy chục năm rồi đó!"

Thì ra, không phải toàn bộ bếp lò đều rắn chắc như cái mà Đan Dương Tử để lại, thì ra, lửa của mình có thể nung chảy lò luyện đan, trước đây thật sự Mục Thần không biết.

Sau khi biết được điểm này, trên khuôn mặt lạnh lẽo của Mục Thần lập tức lộ ra vẻ lúng túng, đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt ửng đỏ, có chút luống cuống, làm hư bảo bối của người khác, phải làm sao mới ổn đây?

————

Sau khi Cố Vân Quyết tĩnh tọa xong, phát hiện Mục Thần không ở cạnh, đáy mắt y chợt lóe một vẻ tức giận, tiểu sư tôn cũng quá không nghe lời, thế mà bỏ một mình y ở đây!

Mặt lạnh vỗ tay cái độp, trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái bóng, không nhìn thấy thân thể, chỉ từ cái bóng nhìn ra được đối phương là một nam tử trẻ tuổi, "Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!"

Cố Vân Quyết sắc mặt khó coi hỏi: "Người đâu?"

"Bẩm chủ nhân, vừa nãy cung chủ bị hạc giấy cầu cứu của Bạc Cẩn Du gọi đi, hiện tại hai người đang luyện đan." Đối phương cung kính hồi báo mọi cử động của Mục Thần cho Cố Vân Quyết, quỳ tại chỗ cũ chờ đợi dặn dò.

Cố Vân Quyết lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, "Luyện đan sao? Phái người bảo vệ hắn cho tốt, không được để hắn phát hiện."

"Thuộc hạ đã phân phó, tạm thời do Ảnh Nhị phụ trách theo dõi."

"Không tồi, " Cố Vân Quyết tán dương một câu, tiếp tục hỏi: "Cho ngươi điều tra nam nhân họ Mục kia, có tra được thân phận của hắn chưa?"

"Xin chuộc tội với chủ nhân," Tư thế quỳ của cái bóng càng thêm thấp, "Tin tức liên quan tới hắn, tiểu nhân không tra được chút gì."

"Vẫn không tra được sao," Cố Vân Quyết cau mày chậc một tiếng, "Tiếp tục điều tra, không được đánh rắn động cỏ."

"Vâng, còn có một chuyện ta muốn báo cáo cho chủ nhân, chúng ta đã tìm được tung tích của Ngụy Hoài Đồng, phát hiện gã ta và người của Đại hoàng tử từng có tiếp xúc."

Cố Vân Quyết đứng lên, nở nụ cười, "Đây thực sự là đúng dịp, điều tra một chút xem ai là kẻ tiếp xúc với gã, chặt đầu kẻ đó xuống rồi tặng cho đại ca tôn kính của ta, nhớ đóng gói tinh xảo một chút, thuận tiện nói cho đại ca biết, mạng của Ngụy Hoài Đồng ta đã định rồi, bảo gã cách xa một chút."

"Thuộc hạ đã nhớ." Bóng người thấy Cố Vân Quyết phất tay một cái, thân ảnh dần dần biến mất, hòa làm một thể với bóng đêm ngoài cửa sổ.

Cố Vân Quyết nheo mắt lại, nhìn ngôi sao phía ngoài cửa, thần sắc nơi đáy mắt tối tăm không rõ, ngay tại lúc này, một đạo sát khí lẫm liệt đột nhiên khóa chặt trên người y, Cố Vân Quyết ngước mắt, liền thấy trước mắt xuất hiện một người áo đen, mặt nạ màu bạc của đối phương phản xạ u quang lạnh lẽo âm trầm, tiếng nói khàn khàn ung dung thong thả vang lên: "Ngươi là người trọng yếu nhất của Mục Thần, nếu để cho hắn nhìn thấy ngươi bị hành hạ đến chết, hắn sẽ có biểu tình gì? Ta rất chờ mong nhìn thấy."

Cố Vân Quyết lười biếng ngước mắt, lười biếng nâng cằm, khẽ cười một tiếng, nói: "Ta cũng rất chờ mong đây."

~~~

Mấy bạn nếu thấy lỗi type hay lỗi chính tả gì đó thì cứ comt nhắc tui dùm ha, đừng có ngại ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện