Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 2



Cái tên công dân gương mẫu kia sao lại có thể triệu nàng thị tẩm?!

Thường Nhạc tách đoàn người ra, lảo đảo chạy đến: “Hoàng hậu nương nương, mau theo nô tài vào.” Nói đoạn lật đật đi vào, không dám trễ nải.

Khương Ninh vì cố kỵ đây là địa bàn của Tống Cẩn, sắc mặt hài hòa cất bước. Thấy Thường Nhạc đi về phía tẩm điện, đuôi lông mày không khỏi vẩy một cái. Chẳng lẽ thật sự Tống Cẩn đòi triệu nàng thị tẩm?

Hai người đến cửa tẩm điện.

Cửa điện mở phân nửa, trong điện không đủ sáng. Thường Nhạc thông báo một hồi lâu, trong điện mới vọng ra giọng nói mệt mỏi của một nam nhân: “Vào đi.”

Thanh âm tựa như đã từng nghe này khiến sắc mặt Khương Ninh đột biến. Nàng gần như hốt hoàng bước vào, liền thấy thân ảnh phía sau màn che.

Bên trong lại là âm thanh truyền đến: “Là hoàng hậu tới?”. Âm thanh trầm thấp nhợt nhạt như mang theo tử khí, chẳng khác nào người sắp chết.

Khương Ninh nhíu mày, cố ấn lồng ngực đang đập thình thịch, lúc này mới hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Một lúc lâu, Tống Cẩn sau màn che mới lên tiếng: “Đứng lên đi.”

Khương Ninh dứng dậy.

“Chúng phi bất hòa, trẫm đã nghe nói rồi.”

Khương Ninh thầm nghĩ hóa ra đây là nguyên nhân nàng được triệu kiến. Nhưng cũng lạ, Tống Cẩn chưa bao giờ quan tâm hậu cung, vì sao Chiêu Nhân cung đánh nhau lại lọt đến tai hắn? Nhưng trước mắt không có thời gian nghĩ nhiều, nàng tạm thời đè nghi hoặc trong lòng xuống, không nói hai lời, thẳng thắn nhận tội: “Đây là do thần thiếp xử lý không tốt, ảnh hưởng đến bệ hạ. Xin bệ hạ cứ trừng phạt thần thiếp.”

“Không có gì, hoàng hậu không nên tự trách.” Không ngờ Tống Cẩn vẫn chưa tức giận, cũng không có ý định trừng phạt nàng. Màn che lay động, tiếng nói của hắn truyền đến: “Trẫm từng nghe nói, ghen tuông sẽ dễ dẫn đến gây sự nhất. Sau này vạn lần đừng để bọn họ yêu thích nàng nữa.”

“Vâng.” Khương Ninh hai mắt nhìn vào trong, sáng đến nỗi muốn đốt cả màn che, muốn nhìn thấy Tống Cẩn rõ ràng nhất. Nhưng hắn lại chỉ nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, hoàng hậu về đi.”

Nghe thanh âm này, tâm tư Khương Ninh không khỏi bay bay, xao động không ngớt. Màn che lộ ra một cái khe, ở đó cất giấu một đôi mắt gần như tham lam nhìn nàng: “Hoàng hậu còn có chuyện gì?”

Nghe thanh âm thúc giục của Tống Cẩn, tâm tư nàng lại lần nữa xốn xang. Khương Ninh muốn ngắm người trong màn che, nhưng cái màn gió thổi không lọt đó thì… Nàng nở nụ cười: “Thần thiếp còn có việc hồi bẩm.”

“Nói.”

“Tư kho gì đó của bệ hạ, thần thiếp có động vào.”

“Sao hoàng hậu lại làm vậy?”

“Vì chúng phi.”

Tống Cẩn ngẩn ra: “Chuyện này liên quan gì đến chúng phi?”

Khương Ninh mỉm cười: “Bệ hạ, nuôi mỹ nhân vốn phải tiêu rất nhiều tiền. Chúng tỷ muội ăn a, mặc a, dùng a…” Dài dòng văn tự là thế nhưng mắt nàng chưa từng rời khỏi tấm màn che.

Qua một lúc lâu thấy Khương Ninh im lặng, Tống Cẩn mới nói: “Không sao, của trẫm chính là của hoàng hậu. Trong cung này có gì hoàng hậu cứ thoải mái dùng. Thường Nhạc, đưa hoàng hậu hồi cung.”

Lần này Khương Ninh động lòng rồi.

Ra khỏi Thái Hòa cung, chúng phi đang ngồi chồm hỗm

giữa điện thấy nàng đi ra đều giật mình chào đón: “Nương nương, nhanh như vậy đã ra rồi!”

Dưới tình cảnh này, Khương Ninh rất muốn nói không phải bổn cung không muốn thể hiện tốt hay không muốn nỗ lực hết sức, mà là tên nam nhân kia thật sự không có ý đó, bổn cung làm sao thể hiện a! Nhưng dưới con mắt chờ mong của chúng tỷ muội, nàng bỗng nhiên không nói lời nào.

Từ lúc đăng cơ, Tống Cẩn chưa từng lâm hạnh qua phi tử nào. Phàm là nam nhân, việc này rõ là không bình thường. Nhưng hắn là hoàng thượng, ai dám nói gì hắn đây? T

Hơn nữa Tống Cẩn cần cù liêm chính như vậy, văn võ bá quan cũng không tiện nói: bệ hạ đừng làm việc nữa, dạo quanh hậu cung đi, chứng minh ngài không bất lực đi a! Bọn họ không thể làm gì khác hơn mới hàm súc kiến nghị Tống Cẩn vừa làm vừa chơi, tuyệt đối đừng làm việc quá sức ảnh hưởng long thể.

Tấu chương dâng lên từng xấp, từng xấp nhưng Tống Cẩn không thèm để ý tới. Bất đắc dĩ chúng quan lại cũng không quản nữa, chúng phi tần đành ngậm ngùi rơi lệ. Nhưng ngay đêm nay, bệ hạ triệu kiến hoàng hậu rồi!

Điều này nói lên cái gì? Nói rõ bệ hạ thông suốt rồi, quan tâm đến hậu cung rồi! Toàn bộ hậu cung thật sự cho rằng bệ hạ triệu hoàng hậu là để thị tẩm, trừ Khương Ninh và Thường Nhạc ra.

Đám phi tử ngồi yên chờ đợi trước Thái Hòa cung chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu này. Ai ngờ Khương Ninh nhanh vậy đã ra rồi. Các nàng nhìn Khương Ninh không nói nên lời cũng tự hiểu.

Chúng phi thất vọng xin cáo lui.

Gió đêm nhẹ thổi đến, Khương Ninh vẻ mặt khó lường nhìn Thái Hoà cung. Dù thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân rằng thanh âm kia chỉ là do nàng nghe không rõ mà thôi.

Nàng nhất định phải gặp lại Tống Cẩn!

Ngày hôm sau, Khương Ninh phát hiện mình không có lý do gì để gặp lại Tống Cẩn.

Vụ đánh ghen của chúng phi đã qua rồi, hậu cung lại an ổn. Tống Cẩn nhất định sẽ không triệu kiến nàng.

Khương Ninh vắt óc nghĩ một hồi lâu mới nhớ đến cái tư kho: “Túc Nhi, đi kiểm tra lại tư kho một chút. Động tác phải nhanh! Phải rất nhanh!”

Túc Nhi quả nhiên rất nhanh, một buổi sáng đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Khương Ninh sau khi nghe nàng bẩm báo liền nhíu mày: “Ngươi nói tư kho còn rất ít đồ?”

“Vâng, phần lớn đều bị nương nương xài hết rồi.” Nói chính xác là nàng xài cho chúng phi tử của hắn.

Khương Ninh vùi mình trên giường trừng mắt nhìn, sau đó nhảy cẫng lên: “Bổn cung quá lãng phí rồi! Bổn cung thấy mình thật đáng trách! Bổn cung phải đi thỉnh tội với bệ hạ!” Hồn nhiên đến nỗi quên rằng mình sẽ bị Tống Cẩn trách phạt như thế nào.

Túc Nhi mặt không cảm xúc: “Nương nương giỏi quá! Tư kho bệ hạ tích trữ sáu năm sắp bị người dùng hết mà người còn thành thực vậy, không biết sợ vậy, thực làm người ta cảm phục!”

Cách tâng bốc này đúng là không phải lúc, lập tức đả kích hứng thú bừng bừng của nàng. Khương Ninh xoay người cốc đầu nàng: “Ai bảo ngươi lắm miệng!”

Sáu năm a! Tư kho tích trữ sáu năm bị nàng trong một năm tiêu gần hết. Khương Ninh bước xuống giường, bỗng nhiên đứng dậy: “Đi, đi gặp bệ hạ!”

Hai người hướng về Thái Hòa cung.

Khương Ninh thấy lòng bừng bừng, bước đi như gió, rất nhanh đã đến Thái Hòa Cung. Thấy Thường Nhạc liền nói: “Nhanh, bẩm báo bệ hạ, nói bổn cung có chuyện cần gặp.”

Thường Nhạc bước vào, nhưng chỉ chốc lát đã đi ra: “Bệ hạ nói hậu cung đã giao cho nương nương quản lý. Nếu có chuyện gì nương nương cứ tự mình giải quyết là được rồi.”

Khóe miệng Khương Ninh cong lên ý cười, nói chuyện tư kho với Thường Nhạc: “Công công nói với bệ hạ là bổn cung đứng đây lĩnh tội.”

Thường Nhạc lại trở vào, rồi lại đi ra, khom người mỉm cười: “Bệ hạ nói không quan trọng lắm, chờ tư kho hết rồi ngài ấy sẽ bổ sung. Nương nương thỉnh về đi.”

Khương Ninh: “...”

Nàng ôm hận quay về.

Đến trước Chiêu Nhân cung, ánh mắt nàng cố chấp: “Truyền ý chỉ của bổn cung, hôm nay ta cao hứng, thưởng chúng phi tất cả đồ ở tư kho. Muốn gì cứ lấy, lấy sạch hết đi!” Chờ tư kho hết sạch nàng sẽ đi gặp Tống Cẩn! Túc Nhi đang muốn khuyên đã bị ánh mắt nhàn nhạt cảnh cáo, liền chạy đi truyền chỉ.

Cho đến buổi chiều, Túc Nhi báo lại, tư kho quả nhiên đã sạch bách. Khương Ninh hài lòng nhấp một ngụm trà, lại nghe Túc Nhi vui vẻ nói: “Tư kho vừa hết, Thường công công liền sai người đến lấp đầy từng hòm. Nương nương, ngài nhìn này.” Nói rồi bày biện đủ vật quý ra trước mắt nàng.

Khương Ninh: “...”

Khương Ninh đau đớn, đến lúc đi ngủ mới hỏi Túc Nhi một câu: “Nếu bổn cung và chúng phi đánh nhau, bệ hạ sẽ triệu kiến bổn cung chứ?”

Túc Nhi cười đả kích: “Nương nương cam lòng đánh nhau với các nàng?” Khương Ninh vốn định lắc đầu nhưng thanh âm của Tống Cẩn lại vang lên khiến nàng gật đầu: “Đương nhiên cam lòng!”

Túc Nhi giật mình. Nàng hầu hạ Khương Ninh năm năm, biết rõ Khương Ninh thực sủng ái chúng phi, giờ lại vì bệ hạ mà làm vậy.

“Không ngờ nương nương lại yêu tha thiết…” - mặt của bệ hạ đến vậy. Mấy chữ cuối cùng nàng không nói ra, Khương Ninh cũng hiểu. Nàng liếc nhìn Túc Nhi một chút: “Ngươi không hiểu.” Lại không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường: “Bổn cung muốn gặp bệ hạ! Thấy bệ hạ! Thấy bệ hạ!”

Đây không phải làm nũng, là khóc la om sòm đó có được không?

Túc Nhi đành tiến đến động viên: “Nương nương, xin ngài kiềm chế.”

Khương Ninh vùi mặt vào gối, làu bàu: “Kiềm chế không được! Bệnh tương tư của bổn cung lại đến rồi.”

Túc Nhi nghi hoặc, ngài lấy đâu ra bệnh tương tư?

Khương Ninh làm ầm ĩ đến nửa đêm rốt cục cũng chịu đi ngủ rồi.

Sáng hôm sau, nàng bị tiếng chim hót lay tỉnh liền phi thân xuống giường, tay áo tung bay: “Túc Nhi, tuyên chúng phi đến gặp.”

Túc Nhi lĩnh mệnh rời đi.

Cũng không qua bao lâu, Khương Ninh ngồi trên chính điện, nhìn đám chúng phi dung mạo xinh đẹp, cảm giác ngây ngốc.

“Hoàng hậu tỷ tỷ triệu bọn muội đến có chuyện gì?” Vân Huyên hỏi.

Chúng phi tha thiết chờ mong nhìn nàng.

Khương Ninh nói thẳng: “Bổn cung có chuyện muốn nhờ các muội hỗ trợ.”

Giúp đỡ nàng là chuyện cầu còn không được, chúng phi tử liền dồn dập hỏi chuyện gì.

Khương Ninh nói: “Bổn cung muốn gặp bệ hạ, các muội có cách nào không?”

Chúng phi tử: “…”


Các nàng nghĩ thầm, nếu có biện pháp thì không chờ người tiến cung chúng ta đã gặp được hoàng thượng rồi. Nhưng cứ bị Khương Ninh nhìn bằng ánh mắt chờ mong, các nàng đành đáp: “Biện pháp tất nhiên có.”

Khương Ninh vui mừng: “Cách gì? Mau nói cho bổn cung!”

Có phi tử nhắm mắt nêu ý kiến: “Trước đó chúng ta náo loạn, bệ hạ liền truyền người đến. Chi bằng lần này làm thêm trận nữa?”

Chúng phi tử nhìn nhau nhưng đều không ra tay. Chuyện đánh nhau hôm đó là có nguyên nhân, hôm nay ai nấy đều rất lý trí, đương nhiên không ra tay.

Khương Ninh thấy thế đành thở dài: “Vẫn là đổi cách đi.”

Trong điện im lặng nửa ngày.

Vân Huyên đột nhiên nói: “Hay là chúng ta đâm đầu xuống hồ?”

“Cái gì?” Khương Ninh hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Sao lại có thể nghe thấy chúng phi tán thưởng: “Ý này hay!” chứ?

Khương Ninh cho rằng các nàng đang nói đùa, một chữ “không” chưa kịp thốt ra, Vân Huyên đã che mặt chạy ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh.

Khương Ninh nhảy xuống khỏi chỗ ngồi: “Mau đuổi theo!” rồi dẫn đám mỹ nhân ra trước hồ, chỉ nghe ầm một tiếng, Vân Huyên đã dũng cảm nhảy xuống.

Khương Ninh: “…”

Sau Vân Huyên là đám thị vệ ầm ầm nhảy xuống.

Khương Ninh giận dữ hạ lệnh: “Mau truyền thái y.”

Túc Nhi cùng cung nữ nhanh chóng đi đến.

Như Phi lập tức lên tiếng: “Nhanh đi truyền tin, nói hoàng hậu mắng Vân Phi một câu, Vân Phi giận dỗi xấu hổ nên nhảy hồ tự tẫn.”

Mấy cung nữ cũng mau chóng bước đến.

Khương Ninh: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện