Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Nhất định là đang nằm mơ, Hoa Tiểu Mạc nói nhỏ trong lòng: “Giấc mơ thật đáng sợ.”
“A —” ấn đường bỗng dưng đau như kim đâm, Hoa Tiểu Mạc thét chói tai ngồi dậy.
Thiên Phong ở gần nhất rõ ràng bị chấn kinh dọa không nhẹ, kim châm trong tay đang chuẩn bị chui vào lần nữa dừng lại giữa không trung, nuốt một ngụm nước bọt, gã trấn định gỡ cây kim châm trên ấn đường thiếu niên kia xuống, sau đó yên lặng cất kỹ cái hòm thuốc, lại yên lặng hướng người đứng trong phòng hành lễ cáo lui.
Trong phòng to như vậy liền còn lại hai tiếng hít thở, một tiếng vững vàng, một tiếng thì thả chậm rất nhiều.
Hoa Tiểu Mạc mờ mịt chuyển động tròng mắt nhìn giường mạn màu đỏ, mắt chớp chớp từ từ dời đi, khi nhìn đến quần áo đỏ tươi trước mặt, ngơ ngác dời lên trên, dừng trên gương mặt yêu nghiệt kia, ánh mắt đối diện, hắn kinh hãi hít một hơi khí lạnh.
Chân vừa trừng, mắt liền nhắm, nghiêng đầu. [em nó xỉu tiếp]
“Thiên Phong.” Khóe môi Lạc Cửu Tiêu gợi lên độ cung nhạt nhạt.
Thiên Phong chưa qua khỏi cánh cửa không thể không yên lặng lui trở về phía sau, gã vươn tay khoát lên trên cổ tay Hoa Tiểu Mạc, trầm ngâm nói: “Hồi chủ tử, Hoa công tử chỉ là ngất đi thôi.”
Tay áo bào Lạc Cửu Tiêu vung lên, ánh mắt lắng đọng lại trên khuôn mặt thiếu niên đang ngủ đến an tường, tựa như gặp phải chuyện hoang mang không thể lý giải.
Thiên Phong len lén thay mình chùi bả mồ hôi, thật may là không có sai sót gì nữa.
Gã cước bộ rời đi thật nhanh, cơ hồ là tốc độ chạy trốn, chỉ là ngã sấp xuống tuyết trên đất mà thôi, thậm chí ngay cả “Tuyết hà quả” trân quý cũng lấy dùng.
Chủ tử nhất định là điên rồi!
Gió thu thổi, dưới ánh nến, giường mạn bị vén lên một bên, thiếu niên tựa vào trên giường thần sắc cổ quái, như khóc như cười, trừng lớn hai mắt tràn ngập khiếp sợ, một bàn tay đang run rẩy run rẩy vuốt ve cúc hoa của mình, lấy ngón trỏ đè đèn trên mặt nếp nhăn.
Không có chuyện gì? Chuyện gì cũng không có! A ha ha ha ha ha —— năm ngoái mua cái biểu*, đùa giỡn lão tử có phải hay không! [Ngã khứ niên mãi liễu cá biểu aka WQNMLGB là một câu nói thô tục thường thấy, biểu thị sự bất mãn phẫn nộ, biểu có nhiều nghĩa: bề ngoài, gương, đồng hồ, … ta không biết để cái nào nên để nguyên vậy luôn]
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Không phải ta bị cái kẻ điên kia làm ba ba đã chết rồi sao?” Hoa Tiểu Mạc đỡ trán phát ra một tiếng thở dài phiền muộn nặng nề.
Toàn thân cao thấp trừ bỏ hai nơi sưng đỏ trên đầu gối, không có dấu vết khác, ót không đau, cúc hoa cũng bình yên vô sự.
Chẳng lẽ là cách lần đó không gặp được ai đã qua thật lâu, cho nên dấu vết trên người đều nhạt mất đi hết?
Hoa Tiểu Mạc vuốt cằm lại thở dài một tiếng, tà môn a.
“Người đâu.” Khụ khụ cổ họng, Hoa Tiểu Mạc hướng về phía cửa hô.
Cửa chi nha một tiếng đẩy ra, đi tới chính là Lập Hạ, vẫn là bộ mặt quy củ một cách máy móc bản khắc kia, “Hoa công tử có gì phân phó?”
Hoa Tiểu Mạc xốc chăn lên nhảy xuống giường, một trận choáng váng ào tới, hắn trái phải lúc lắc một chút mới định thần lại, dưới tình thế cấp bách chạy tới nắm cánh tay Lập Hạ một hơi ném ra ngoài một chuỗi vấn đề dài: “Hôm nay ngày mấy? Tại sao ta lại nằm trên giường? Dung Mặc Vũ đâu? Hắn đã chết?”
Lập Hạ thanh tỉnh từ trong kinh ngạc, trong mắt hiện lên tức giận cùng chán ghét, thiếu niên này tâm kế nguyên lai sâu như vậy, Lập Xuân Lập Thu bởi vì hắn mà mất mạng, giáo chủ bởi vì bị hắn mê hoặc loạn tâm tính, hiện tại vì tranh sủng, dám nguyền rủa Dung công tử, mất đi lý trí, sát ý giấu kín đã lâu trào ra.
Ngoài cửa tiếng xé gió vang lên trong nháy mắt, Lập Hạ đã rút bội kiếm ra đâm về hướng thiếu niên trước mặt, hẳn phải chết, sao không phá phủ trầm chu* đánh một trận. [phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng]
Thình lình xảy ra biến cố làm Hoa Tiểu Mạc cứng đờ tại đương trường, bên hông siết chặt một cái, đập vào mắt chính là sắc thái cùng một dạng với máu, đỉnh đầu là thanh âm ma quỷ tàn khốc truyền xuống lệnh chết chóc: “Ba tháng, Hư Vô điện.”
Lập Hạ lấy trán chạm đất, máu trong miệng tràn ra, bởi vì sợ hãi nào đó, thân mình run nhè nhẹ, đáy mắt trống trơn, đầu lưỡi để giữa hàm răng, lại bị một cỗ lực đạo đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất không thể động đậy.
“Ta có nói cho ngươi chết?” Lạc Cửu Tiêu chế trụ thân thể mềm mại run run như cầy sấy trong ngực, mắt như hàn tinh: “Dạ.”
Dứt lời, bóng đen thoáng hiện, Dạ quỳ một gối xuống đất: “Chủ tử.”
Lạc Cửu Tiêu hơi ngẩng đầu: “Lý do.”
“Hắn quá yếu.” Dạ khắc chế nội tức lung tung trong cơ thể, đường nét gương mặt lãnh ngạnh: “Nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không…”
“Chỉ một lần này.” Chế trụ câu nói kế tiếp của Dạ, tiếng nói Lạc Cửu Tiêu âm lãnh, đưa ra cảnh cáo đối với thuộc hạ chân thành này.
Hoa Tiểu Mạc liếc mắt Dạ quỳ trên đất một cái, trên mặt rút đi huyết sắc lộ ra biểu tình thảm thương, trước hết nghĩ biện pháp rời khỏi cái kẻ điên này, sau đó trong mấy môn phái trên giang hồ chọn một cái có bảo hiểm dưỡng lão, còn phải nghĩ biện pháp trà trộn vào học một môn công pháp.
Hờ hững lên tiếng trả lời, Dạ đứng dậy vác Lập Hạ đang hôn mê lên rất nhanh biến mất.
Sau bầu không khí đè nén ngắn ngủi, Lạc Cửu Tiêu có chút vụng về dùng tay phải vỗ nhẹ sống lưng Hoa Tiểu Mạc, không biết rằng cái loại hành vi tựa như thân cận này đối với Hoa Tiểu Mạc mà nói không thể nghi ngờ là ôn lại cơn ác mộng kia, những bất kham, thống khổ, đáng sợ đó phá nát đoạn ký ức chen nhau ào lên.
“A —” Hoa Tiểu Mạc đột nhiên lên tiếng kêu to, một cái tát ném trên mặt Lạc Cửu Tiêu.
Sau tiếng vang thanh thúy lại là một trận tiếng hô điên cuồng.
Lạc Cửu Tiêu đè lại thân mình lộn xộn của Hoa Tiểu Mạc, tức giận khiển trách: “Nổi điên làm gì?”
Ai dè Hoa Tiểu Mạc lần thứ hai quạt Lạc Cửu Tiêu một bạt tay.
Lần này so lần trước dùng sức càng lớn.
Lạc Cửu Tiêu sắc mặt âm trầm dọa người, lần đầu tiên có thể giải thích là phản ứng không kịp, vậy lần thứ hai bị đánh này lại là chuyện gì? Giờ phút này ***g ngực tràn ngập phẫn nộ, mà không phải sát ý, vì sao?
Nhìn chằm chằm dấu ngón tay trên gương mặt nam nhân trước mặt, lại trộm giật giật bàn tay có chút nóng lên, Hoa Tiểu Mạc nghĩ mà sợ cực kỳ.
Vừa rồi nhất định không phải bản thân hắn, nhất định không phải.
“Hoa, Tiểu, Mạc.” Lạc Cửu Tiêu nắm cằm thiếu niên, mặt âm trầm từng chữ không ngừng phun ra.
“Làm sao? Cứ đánh ngươi đó thì sao?” Hoa Tiểu Mạc trợn tròn mắt, tuy rằng còn không phân biệt rõ hiện nay là cái tình huống gì, nhưng loại đau này tuyệt đối không phải nằm mơ.
So với mấy chuyện người này làm với hắn, hai bạt tay thật sự rất nhẹ.
Thì sao? Người này cũng dám nói như vậy với y, chỉ là hôn mê vài canh giờ, ngay cả lá gan cũng to lên? Đôi mắt Lạc Cửu Tiêu híp lại, khóe môi giơ lên, cảnh đẹp ý vui.
Hoa Tiểu Mạc lại rùng mình một cái, cứng cổ hô: “Ngươi tránh ra!” Thanh âm rất có tư thế, nhưng hai tay rũ xuống run rẩy lợi hại.
Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi! Đại não cùng tứ chi hoàn toàn không cùng một kênh.
Làm xong việc thừa nhận nhục mạ cùng đánh trả của đối phương, không ngờ Lạc Cửu Tiêu thực thức thời buông tay ra ngồi ở ghế trên một bên, giở nắp chén trà, hơi nước lượn lờ thản nhiên chậm rãi lay động, y nhàn nhã nâng chung trà lên uống nửa ngụm.
Khí tức đáng sợ rời xa, trái tim Hoa Tiểu Mạc đè ở cổ họng mới thoáng buông xuống, chỗ mắt cá chân truyền đến đau đớn làm sắc mặt hắn cứng đờ, nhất định là vừa rồi trẹo chân, hơn nữa còn là hai lần!
Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, trên trán tràn ra mồ hôi, phồng má giả làm người béo* cắn răng, kết quả mới vừa bước ra một bước liền ngã bẹp xuống đất. [đả thũng kiểm sung bàn tử = phồng má giả làm người béo, ở đây chỉ việc quá sức không có khả năng thực hiện chứ không phải em nó phồng má thật nha ^^]
“Ui da!” Kêu thảm một tiếng, tiếng cười trầm trầm bên tai theo gió thổi qua, Hoa Tiểu Mạc mặt xám mày tro cắn răng: “Cười cái rắm! Mau tới đỡ ta một chút.”
Trả lời hắn chỉ có trầm mặc.
Hoa Tiểu Mạc cũng không muốn mở miệng lần nữa cầu xin lượng thứ cùng cái kẻ điên kia, vừa nghĩ tới sự kiện kia, cúc hoa liền đau, toàn thân đều đau, cái loại lạnh lẽo cùng bất lực từng bước một đi vào tử vong này, hiện tại nhớ tới đều thực đáng sợ.
Hoàn hảo hắn còn sống thật tốt.
Lạc Cửu Tiêu hơi giương mi đen, cười vui nói: “Ta sẽ phân phó xuống ai cũng không được tới gần, ngươi cứ tiếp tục nằm mà giả chết.”
“Đừng mà!” Hoa Tiểu Mạc lộ ra một gương mặt thảm hề hề, trong mắt to nhuốm nước mắt, thật không có giả bộ, đau quá.
Nhìn thấy cái kẻ điên kia còn không để ý tới mình, Hoa Tiểu Mạc mếu máo nghĩ muốn từ bỏ, lại nghe tiếng bước chân tới gần, một đôi giày tơ lụa màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Sau lưng siết chặt một cái, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy bản thân mình bay ra, bị ném như ném tiểu cẩu lên giường êm.
May là áo ngủ bằng gấm dày, cũng không đau, Hoa Tiểu Mạc nhanh chóng đem chăn bọc trên người mình, “Hôm nay ngày mấy?”
“Sơ tam.” Liếc liếc cặp con ngươi đen láy linh động kia của thiếu niên một cái, Lạc Cửu Tiêu dời tầm mắt.
Hoa Tiểu Mạc đứng thẳng thân thể sợ hãi kêu: “Sơ tam?” Hậu tri hậu giác phát hiện phản ứng của mình rất không bình thường, Hoa Tiểu Mạc vội ho một tiếng, mặt vặn vẹo lại vặn vẹo trở về.
Hắn gào thét trong lòng, tại sao lại trọng sinh đến năm ngày trước, tại sao? Tại sao? Vì thế một vạn cái tại sao mang theo oán khí giáng sinh.
Vừa xuyên việt vừa trọng sinh, rốt cuộc là ai đang chơi hắn, nếu như bị hắn tóm được…
Năm ngày trước Dung Mặc Vũ còn sống, hôm sau sẽ mang theo Thanh Vũ xuất hiện tại Hiên Vũ lâu, cần phải ngăn cản bi kịch phát sinh, trong tiềm thức Hoa Tiểu Mạc cho rằng Dung Mặc Vũ chết đi, hắn mới có thể gặp nạn.
Suy nghĩ một khắc, Hoa Tiểu Mạc làm ra vẻ mặt đau xót mà lại thống khổ: “Ta muốn gặp Kiều Dịch.”
Ngày thứ hai
Hắc Viêm điện
Hoa Tiểu Mạc mang hai con mắt đen thui đứng trong địa lao âm lãnh ẩm ướt, một bộ bộ dáng túng dục* quá độ. [túng dục: miệt mài, buông thả dục vọng]
================================
Tác giả nói: đây là một câu chuyện bi thương, Tiểu Mạc nhi chết như thế nào cũng sẽ trọng sinh, sau khi phóng túng sinh rồi tử rồi lại sinh, sinh xong lại tử *đốt một ngọn nến*
Thiên văn này kỳ thật có dàn ý chừng 105 chương nội dung lược thuật trọng điểm (sau này có thể sẽ rút ngắn không ít ) cơ bản cũng đã định ra kết cục, văn kiếp trước kiếp này, trước sau năm trăm năm.
Có thể trong quá trình có vài chỗ khẩu vị tương đối nặng, *đối ngón tay*, nhưng làm luân gia cam đoan đại đoàn viên mỹ mãn HE… Bốn tiểu công một tên cũng sẽ không thiếu.
Bánh bao [em bé] chỉ biết có một, Tiểu Mạc sau lưng sẽ nở hoa kết quả, chính là bánh bao kia bánh bao.. Bản bỏ túi của tiểu thụ..
Chương 21
CHƯƠNG 21
Nhất định là đang nằm mơ, Hoa Tiểu Mạc nói nhỏ trong lòng: “Giấc mơ thật đáng sợ.”
“A —” ấn đường bỗng dưng đau như kim đâm, Hoa Tiểu Mạc thét chói tai ngồi dậy.
Thiên Phong ở gần nhất rõ ràng bị chấn kinh dọa không nhẹ, kim châm trong tay đang chuẩn bị chui vào lần nữa dừng lại giữa không trung, nuốt một ngụm nước bọt, gã trấn định gỡ cây kim châm trên ấn đường thiếu niên kia xuống, sau đó yên lặng cất kỹ cái hòm thuốc, lại yên lặng hướng người đứng trong phòng hành lễ cáo lui.
Trong phòng to như vậy liền còn lại hai tiếng hít thở, một tiếng vững vàng, một tiếng thì thả chậm rất nhiều.
Hoa Tiểu Mạc mờ mịt chuyển động tròng mắt nhìn giường mạn màu đỏ, mắt chớp chớp từ từ dời đi, khi nhìn đến quần áo đỏ tươi trước mặt, ngơ ngác dời lên trên, dừng trên gương mặt yêu nghiệt kia, ánh mắt đối diện, hắn kinh hãi hít một hơi khí lạnh.
Chân vừa trừng, mắt liền nhắm, nghiêng đầu. [em nó xỉu tiếp]
“Thiên Phong.” Khóe môi Lạc Cửu Tiêu gợi lên độ cung nhạt nhạt.
Thiên Phong chưa qua khỏi cánh cửa không thể không yên lặng lui trở về phía sau, gã vươn tay khoát lên trên cổ tay Hoa Tiểu Mạc, trầm ngâm nói: “Hồi chủ tử, Hoa công tử chỉ là ngất đi thôi.”
Tay áo bào Lạc Cửu Tiêu vung lên, ánh mắt lắng đọng lại trên khuôn mặt thiếu niên đang ngủ đến an tường, tựa như gặp phải chuyện hoang mang không thể lý giải.
Thiên Phong len lén thay mình chùi bả mồ hôi, thật may là không có sai sót gì nữa.
Gã cước bộ rời đi thật nhanh, cơ hồ là tốc độ chạy trốn, chỉ là ngã sấp xuống tuyết trên đất mà thôi, thậm chí ngay cả “Tuyết hà quả” trân quý cũng lấy dùng.
Chủ tử nhất định là điên rồi!
Gió thu thổi, dưới ánh nến, giường mạn bị vén lên một bên, thiếu niên tựa vào trên giường thần sắc cổ quái, như khóc như cười, trừng lớn hai mắt tràn ngập khiếp sợ, một bàn tay đang run rẩy run rẩy vuốt ve cúc hoa của mình, lấy ngón trỏ đè đèn trên mặt nếp nhăn.
Không có chuyện gì? Chuyện gì cũng không có! A ha ha ha ha ha —— năm ngoái mua cái biểu*, đùa giỡn lão tử có phải hay không! [Ngã khứ niên mãi liễu cá biểu aka WQNMLGB là một câu nói thô tục thường thấy, biểu thị sự bất mãn phẫn nộ, biểu có nhiều nghĩa: bề ngoài, gương, đồng hồ, … ta không biết để cái nào nên để nguyên vậy luôn]
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Không phải ta bị cái kẻ điên kia làm ba ba đã chết rồi sao?” Hoa Tiểu Mạc đỡ trán phát ra một tiếng thở dài phiền muộn nặng nề.
Toàn thân cao thấp trừ bỏ hai nơi sưng đỏ trên đầu gối, không có dấu vết khác, ót không đau, cúc hoa cũng bình yên vô sự.
Chẳng lẽ là cách lần đó không gặp được ai đã qua thật lâu, cho nên dấu vết trên người đều nhạt mất đi hết?
Hoa Tiểu Mạc vuốt cằm lại thở dài một tiếng, tà môn a.
“Người đâu.” Khụ khụ cổ họng, Hoa Tiểu Mạc hướng về phía cửa hô.
Cửa chi nha một tiếng đẩy ra, đi tới chính là Lập Hạ, vẫn là bộ mặt quy củ một cách máy móc bản khắc kia, “Hoa công tử có gì phân phó?”
Hoa Tiểu Mạc xốc chăn lên nhảy xuống giường, một trận choáng váng ào tới, hắn trái phải lúc lắc một chút mới định thần lại, dưới tình thế cấp bách chạy tới nắm cánh tay Lập Hạ một hơi ném ra ngoài một chuỗi vấn đề dài: “Hôm nay ngày mấy? Tại sao ta lại nằm trên giường? Dung Mặc Vũ đâu? Hắn đã chết?”
Lập Hạ thanh tỉnh từ trong kinh ngạc, trong mắt hiện lên tức giận cùng chán ghét, thiếu niên này tâm kế nguyên lai sâu như vậy, Lập Xuân Lập Thu bởi vì hắn mà mất mạng, giáo chủ bởi vì bị hắn mê hoặc loạn tâm tính, hiện tại vì tranh sủng, dám nguyền rủa Dung công tử, mất đi lý trí, sát ý giấu kín đã lâu trào ra.
Ngoài cửa tiếng xé gió vang lên trong nháy mắt, Lập Hạ đã rút bội kiếm ra đâm về hướng thiếu niên trước mặt, hẳn phải chết, sao không phá phủ trầm chu* đánh một trận. [phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng]
Thình lình xảy ra biến cố làm Hoa Tiểu Mạc cứng đờ tại đương trường, bên hông siết chặt một cái, đập vào mắt chính là sắc thái cùng một dạng với máu, đỉnh đầu là thanh âm ma quỷ tàn khốc truyền xuống lệnh chết chóc: “Ba tháng, Hư Vô điện.”
Lập Hạ lấy trán chạm đất, máu trong miệng tràn ra, bởi vì sợ hãi nào đó, thân mình run nhè nhẹ, đáy mắt trống trơn, đầu lưỡi để giữa hàm răng, lại bị một cỗ lực đạo đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất không thể động đậy.
“Ta có nói cho ngươi chết?” Lạc Cửu Tiêu chế trụ thân thể mềm mại run run như cầy sấy trong ngực, mắt như hàn tinh: “Dạ.”
Dứt lời, bóng đen thoáng hiện, Dạ quỳ một gối xuống đất: “Chủ tử.”
Lạc Cửu Tiêu hơi ngẩng đầu: “Lý do.”
“Hắn quá yếu.” Dạ khắc chế nội tức lung tung trong cơ thể, đường nét gương mặt lãnh ngạnh: “Nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không…”
“Chỉ một lần này.” Chế trụ câu nói kế tiếp của Dạ, tiếng nói Lạc Cửu Tiêu âm lãnh, đưa ra cảnh cáo đối với thuộc hạ chân thành này.
Hoa Tiểu Mạc liếc mắt Dạ quỳ trên đất một cái, trên mặt rút đi huyết sắc lộ ra biểu tình thảm thương, trước hết nghĩ biện pháp rời khỏi cái kẻ điên này, sau đó trong mấy môn phái trên giang hồ chọn một cái có bảo hiểm dưỡng lão, còn phải nghĩ biện pháp trà trộn vào học một môn công pháp.
Hờ hững lên tiếng trả lời, Dạ đứng dậy vác Lập Hạ đang hôn mê lên rất nhanh biến mất.
Sau bầu không khí đè nén ngắn ngủi, Lạc Cửu Tiêu có chút vụng về dùng tay phải vỗ nhẹ sống lưng Hoa Tiểu Mạc, không biết rằng cái loại hành vi tựa như thân cận này đối với Hoa Tiểu Mạc mà nói không thể nghi ngờ là ôn lại cơn ác mộng kia, những bất kham, thống khổ, đáng sợ đó phá nát đoạn ký ức chen nhau ào lên.
“A —” Hoa Tiểu Mạc đột nhiên lên tiếng kêu to, một cái tát ném trên mặt Lạc Cửu Tiêu.
Sau tiếng vang thanh thúy lại là một trận tiếng hô điên cuồng.
Lạc Cửu Tiêu đè lại thân mình lộn xộn của Hoa Tiểu Mạc, tức giận khiển trách: “Nổi điên làm gì?”
Ai dè Hoa Tiểu Mạc lần thứ hai quạt Lạc Cửu Tiêu một bạt tay.
Lần này so lần trước dùng sức càng lớn.
Lạc Cửu Tiêu sắc mặt âm trầm dọa người, lần đầu tiên có thể giải thích là phản ứng không kịp, vậy lần thứ hai bị đánh này lại là chuyện gì? Giờ phút này ***g ngực tràn ngập phẫn nộ, mà không phải sát ý, vì sao?
Nhìn chằm chằm dấu ngón tay trên gương mặt nam nhân trước mặt, lại trộm giật giật bàn tay có chút nóng lên, Hoa Tiểu Mạc nghĩ mà sợ cực kỳ.
Vừa rồi nhất định không phải bản thân hắn, nhất định không phải.
“Hoa, Tiểu, Mạc.” Lạc Cửu Tiêu nắm cằm thiếu niên, mặt âm trầm từng chữ không ngừng phun ra.
“Làm sao? Cứ đánh ngươi đó thì sao?” Hoa Tiểu Mạc trợn tròn mắt, tuy rằng còn không phân biệt rõ hiện nay là cái tình huống gì, nhưng loại đau này tuyệt đối không phải nằm mơ.
So với mấy chuyện người này làm với hắn, hai bạt tay thật sự rất nhẹ.
Thì sao? Người này cũng dám nói như vậy với y, chỉ là hôn mê vài canh giờ, ngay cả lá gan cũng to lên? Đôi mắt Lạc Cửu Tiêu híp lại, khóe môi giơ lên, cảnh đẹp ý vui.
Hoa Tiểu Mạc lại rùng mình một cái, cứng cổ hô: “Ngươi tránh ra!” Thanh âm rất có tư thế, nhưng hai tay rũ xuống run rẩy lợi hại.
Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi! Đại não cùng tứ chi hoàn toàn không cùng một kênh.
Làm xong việc thừa nhận nhục mạ cùng đánh trả của đối phương, không ngờ Lạc Cửu Tiêu thực thức thời buông tay ra ngồi ở ghế trên một bên, giở nắp chén trà, hơi nước lượn lờ thản nhiên chậm rãi lay động, y nhàn nhã nâng chung trà lên uống nửa ngụm.
Khí tức đáng sợ rời xa, trái tim Hoa Tiểu Mạc đè ở cổ họng mới thoáng buông xuống, chỗ mắt cá chân truyền đến đau đớn làm sắc mặt hắn cứng đờ, nhất định là vừa rồi trẹo chân, hơn nữa còn là hai lần!
Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, trên trán tràn ra mồ hôi, phồng má giả làm người béo* cắn răng, kết quả mới vừa bước ra một bước liền ngã bẹp xuống đất. [đả thũng kiểm sung bàn tử = phồng má giả làm người béo, ở đây chỉ việc quá sức không có khả năng thực hiện chứ không phải em nó phồng má thật nha ^^]
“Ui da!” Kêu thảm một tiếng, tiếng cười trầm trầm bên tai theo gió thổi qua, Hoa Tiểu Mạc mặt xám mày tro cắn răng: “Cười cái rắm! Mau tới đỡ ta một chút.”
Trả lời hắn chỉ có trầm mặc.
Hoa Tiểu Mạc cũng không muốn mở miệng lần nữa cầu xin lượng thứ cùng cái kẻ điên kia, vừa nghĩ tới sự kiện kia, cúc hoa liền đau, toàn thân đều đau, cái loại lạnh lẽo cùng bất lực từng bước một đi vào tử vong này, hiện tại nhớ tới đều thực đáng sợ.
Hoàn hảo hắn còn sống thật tốt.
Lạc Cửu Tiêu hơi giương mi đen, cười vui nói: “Ta sẽ phân phó xuống ai cũng không được tới gần, ngươi cứ tiếp tục nằm mà giả chết.”
“Đừng mà!” Hoa Tiểu Mạc lộ ra một gương mặt thảm hề hề, trong mắt to nhuốm nước mắt, thật không có giả bộ, đau quá.
Nhìn thấy cái kẻ điên kia còn không để ý tới mình, Hoa Tiểu Mạc mếu máo nghĩ muốn từ bỏ, lại nghe tiếng bước chân tới gần, một đôi giày tơ lụa màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Sau lưng siết chặt một cái, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy bản thân mình bay ra, bị ném như ném tiểu cẩu lên giường êm.
May là áo ngủ bằng gấm dày, cũng không đau, Hoa Tiểu Mạc nhanh chóng đem chăn bọc trên người mình, “Hôm nay ngày mấy?”
“Sơ tam.” Liếc liếc cặp con ngươi đen láy linh động kia của thiếu niên một cái, Lạc Cửu Tiêu dời tầm mắt.
Hoa Tiểu Mạc đứng thẳng thân thể sợ hãi kêu: “Sơ tam?” Hậu tri hậu giác phát hiện phản ứng của mình rất không bình thường, Hoa Tiểu Mạc vội ho một tiếng, mặt vặn vẹo lại vặn vẹo trở về.
Hắn gào thét trong lòng, tại sao lại trọng sinh đến năm ngày trước, tại sao? Tại sao? Vì thế một vạn cái tại sao mang theo oán khí giáng sinh.
Vừa xuyên việt vừa trọng sinh, rốt cuộc là ai đang chơi hắn, nếu như bị hắn tóm được…
Năm ngày trước Dung Mặc Vũ còn sống, hôm sau sẽ mang theo Thanh Vũ xuất hiện tại Hiên Vũ lâu, cần phải ngăn cản bi kịch phát sinh, trong tiềm thức Hoa Tiểu Mạc cho rằng Dung Mặc Vũ chết đi, hắn mới có thể gặp nạn.
Suy nghĩ một khắc, Hoa Tiểu Mạc làm ra vẻ mặt đau xót mà lại thống khổ: “Ta muốn gặp Kiều Dịch.”
Ngày thứ hai
Hắc Viêm điện
Hoa Tiểu Mạc mang hai con mắt đen thui đứng trong địa lao âm lãnh ẩm ướt, một bộ bộ dáng túng dục* quá độ. [túng dục: miệt mài, buông thả dục vọng]
================================
Tác giả nói: đây là một câu chuyện bi thương, Tiểu Mạc nhi chết như thế nào cũng sẽ trọng sinh, sau khi phóng túng sinh rồi tử rồi lại sinh, sinh xong lại tử *đốt một ngọn nến*
Thiên văn này kỳ thật có dàn ý chừng 105 chương nội dung lược thuật trọng điểm (sau này có thể sẽ rút ngắn không ít ) cơ bản cũng đã định ra kết cục, văn kiếp trước kiếp này, trước sau năm trăm năm.
Có thể trong quá trình có vài chỗ khẩu vị tương đối nặng, *đối ngón tay*, nhưng làm luân gia cam đoan đại đoàn viên mỹ mãn HE… Bốn tiểu công một tên cũng sẽ không thiếu.
Bánh bao [em bé] chỉ biết có một, Tiểu Mạc sau lưng sẽ nở hoa kết quả, chính là bánh bao kia bánh bao.. Bản bỏ túi của tiểu thụ..
Bình luận truyện