Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Lén lút ngồi xổm ở một góc hoa viên, Hoa Tiểu Mạc thử gọi Đại Hắc, gió lạnh thổi một cơn, trên mặt đất ngoại trừ bùn đất, ngay cả một con kiến cũng không có, sau lưng rõ ràng có hai đạo tầm mắt đang nhìn chằm chằm, trong tối còn không biết có mấy đạo tầm mắt nữa, như mũi kim đang đâm, cả người khó chịu.
Đang chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, dư quang rơi xuống trên một đóa hoa hồng nhỏ trước mặt, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt liền sợ run.
Một điểm trắng trên nền đỏ thẫm, còn biết động đậy nữa, rất chói mắt.
Hoa Tiểu Mạc rướn cổ lên tiếp cận một chút, điểm trắng kia liền di động vài phân tới gần, một người một trùng đối diện, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt mấy cái, tiểu bạch trùng nháy mắt mấy cái.
“Đại Đại Đại Đại… Đại Hắc?” Đầu lưỡi Hoa Tiểu Mạc cũng thắt gút, cực kỳ không xác định.
Tiểu bạch trùng mập mạp tròn lẳng hồng hộc bổ nhào lên chóp mũi Hoa Tiểu Mạc, mấy cái chân không ngừng cào kéo, ý đồ tìm được một tư thế dễ chịu.
Hoa Tiểu Mạc rũ mi mắt nhìn điểm trắng nhỏ trên chóp mũi, nuốt nước miếng xuống: “Ngươi có phải là Đại Hắc hay không? Phải thì giơ hai chân lên.”
Ngay sau đó tiểu trùng béo liền giơ hai chân trước lên, còn thần kỳ cong một chút, hai sợi râu ngoài miệng cũng phối hợp mà lắc lắc, làm như đang chào hỏi.
Ta phi! Hơn nửa tháng không gặp, chú bọ nhỏ biến thành bọ giáp xác nhỏ rồi, còn là tám chân màu trắng nữa. Với cái tốc độ này, có khi nào sẽ biến thành bọ cánh cứng khủng hay không?
Trên thực tế Hoa Tiểu Mạc vẫn là rất ngốc nghếch, trong tương lai sẽ có một kinh hỉ lớn chờ hắn nữa kìa.
“Về sau ngươi cứ gọi là Đại Bạch đi.” Thế Đại Hắc đã biến thành Đại Bạch. Hoa Tiểu Mạc ở xung quanh hái mấy đóa hoa rồi đi về phía cửa.
Trong tay áo khe khẽ động động, cánh tay có chút ngứa, Hoa Tiểu Mạc giật giật khóe miệng, căn bản chưa từng nghĩ có một ngày sẽ chung sống hài hòa thân thiết với một con trùng tử.
Đưa hoa hái được cho Mộc Lan, Hoa Tiểu Mạc hơi nâng cằm: “Cắm mấy cành hoa này vào bình.” Thiếu chút nữa quên mất vụ này, lộ ra sơ hở gì thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Xong Hoa Tiểu Mạc lại hướng Mộc Cận phân phó: “Mộc Cận, giúp ta đem đồ ăn vào trong đình.” Chắc Dung Mặc Vũ cùng Thanh Vũ cũng sắp tới, nhưng hắn còn chưa có nghĩ tốt bước tiếp theo nên đi như thế nào, ai…
Cúi đầu vừa đi vừa sờ sau gáy, Hoa Tiểu Mạc lấy ngón trỏ gãi gãi, lại đặt trước mũi ngửi một cái, quả nhiên lại bị cắn!
Chỉ ăn vài ngụm bánh ngọt, đã thấy ngoài cửa Thiên Phong bước nhanh tới, y quyết phiêu động theo từng bước chân của gã, người hầu đi theo phía sau xách hòm thuốc.
Thiên Phong sao lại đến? Lần trước không có diễn khúc này a! Hoa Tiểu Mạc có chút hoảng, giống hệt một tiểu minh tinh tam tuyến* chờ một phát lệnh biểu diễn, kết quả đạo diễn báo với hắn phải đổi người khác. [minh tinh tam tuyến: minh tinh, ngôi sao không được chú ý nhiều, chỉ có một số ít người yêu thích]
Nếu như sau lần trọng sinh này tất cả mọi chuyện đều loạn lên, vậy hắn sẽ không có những ưu thế kia, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng biến thành trắng bệch, còn toàn thân phát run.
Một màn này khiến Mộc Lan Mộc Cận đều khẩn trương, “Chủ tử, người làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Chủ tử nhà ngươi sắp bị chiếm tiện nghi rồi, Hoa Tiểu Mạc theo bản năng thít chặt cúc hoa, mông đặt trên băng đá cọ cọ một hồi, nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn thậm chí muốn dùng tay đi gãi gãi. [ngứa rồi hả cưng =.=|||]
“Hoa công tử, ngươi đang khó chịu ở đâu?” Thiên Phong trên mặt trấn tĩnh, sau lưng lại ứa ra mồ hôi lạnh. Gần đây chủ tử hỉ nộ đều thay đổi, xem ra gã nên xuống núi đi một vòng các dược đường ở đại thành lánh nạn thôi.
“Cái gì?” Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn nhìn Thiên Phong, nhìn nhìn Mộc Lan Mộc Cận, lại cúi đầu nhìn bàn đá, đáy mắt đều là mê mang cùng bi quan.
Thiên Phong ngồi trên băng ghế trống, tùy tùng phía sau lập tức đặt hòm thuốc lên bàn đá mở ra, lại lập tức lui ra phía sau mấy bước đứng một bên.
Gã xắn tay áo lên, “Sáng sớm hôm nay, chủ tử có truyền lời xuống, nói Hoa công tử ngươi sinh bệnh …”
“Sinh bệnh??” Thốt ra ngắt lời, Hoa Tiểu Mạc đen mặt nói: “Ta không có bệnh.”
Huyệt thái dương Thiên Phong giật một cái, thầm nghĩ, nhìn thấy chứ bộ! Ngoài miệng lại ôn hòa mỉm cười: “Hoa công tử cứ để thuộc hạ bắt mạch cho ổn thỏa một chút.”
Bĩu bĩu môi, Hoa Tiểu Mạc trước tiên là đưa tay vỗ cánh tay một cái, sau đó mới thả cánh tay trên bàn.
“Theo như giáo chủ nói, Hoa công tử ban đêm đổ mồ hôi lạnh, cả người phát run, bị vây vào trạng thái nửa hôn mê.” Thiên Phong vừa bắt mạch vừa suy tư nói: “Hơn phân nửa là do chứng khí hư mà ra, thuộc hạ kê chút thuốc bổ là khỏi hẳn.” Mạch tượng cho thấy đích thật là khí hư, không đúng a, ngay cả “Tuyết hà quả” người học võ có thể tăng nội lực, người bình thường thì có thể kéo dài tuổi thọ cũng đã dùng, lúc này Thiên Phong nhìn thiếu niên đang nhăn mặt trước mắt, cứ y hệt như là nhìn vật gì hiếm lạ lắm.
Hoa Tiểu Mạc nghe Thiên Phong nói xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn như vậy là bị dọa đó được chứ! Cùng người điên ngủ một chỗ, không bị dọa tè ra quần là không tồi rồi.
Đêm qua hắn đang ngủ ngon lành, sau lưng dán lên một thân thể nóng hổi, trên eo còn bị một bàn tay to kềm giữ, chỉ cần hắn động đậy một chút, bàn tay kia sẽ theo đó mà gia tăng lực đạo, tới tới lui lui được mấy lần, thiếu chút nữa siết chết hắn.
Điểm chết người chính là hô hấp nóng hổi ẩm ướt của người nọ còn phun trên gáy hắn, toàn bộ tóc gáy sau lưng đều cà cà dựng đứng lên, sau đó cà người hắn phát run, ứa mồ hôi lạnh, sau đó nữa liền bất tỉnh nhân sự.
Té ra đêm qua kẻ điên kia căn bản chính là giả bộ ngủ?! Hoa Tiểu Mạc híp híp mắt.
Thiên Phong kê một phương thuốc, lại dặn Mộc Lan Mộc Cận thức ăn nào nên ăn, nào là kị ăn, liên tục dặn dò mấy lần mới rời đi, cước bộ cực nhanh, hận không thể thi triển khinh công.
“Chủ tử, cổ vịt người cũng không thể ăn nữa.” Mộc Cận vươn tay bưng mâm đồ ăn lên, nhỏ giọng nói.
Hoa Tiểu Mạc tức tới cái mũi cũng méo, cáu kỉnh khoát khoát tay, hắn cần yên lặng một mình.
Ngồi trong đình đợi thật lâu, cũng không đợi được Dung Mặc Vũ, Hoa Tiểu Mạc tâm loạn như kiến bò trên chảo nóng.
Dung Mặc Vũ không tới, Hạ Vũ Hà cũng không tới, quả nhiên thay đổi rồi, phỏng chừng chuyện mấy ngày kế tiếp cũng sẽ thay đổi, vậy kết cục của hắn…
Nửa đời trước hắn chính là một hủ trạch diao ti* nam, vô tri vô giác qua một ngày là một ngày, là tiểu thị dân* sống nơi đáy cùng của xã hội, đã quen khi gặp phải vấn đề cùng việc không muốn đối mặt thì trốn tránh, chui vào vỏ không nhúc nhích, ôm ấp tư tưởng may mắn chờ một ngày gió êm sóng lặng. [diao ti: chỉ những người ở tận cùng đáy xã hội, sinh ra không có gì đặc biệt, gia cảnh nghèo khó, thường thì họ luôn bị những người thuộc tầng lớp thượng lưu kinh bỉ (đã gặp ở chương 1, ta chỉ nhắc lại ^^) | tiểu thị dân: chỉ người vì tư lợi, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, so đo tính toán, nhân tính chứa nhiều nhược điểm]
Phải lên núi một cách kỳ quái, hắn ngay cả con gà cũng không dám giết lại thông qua mấy cái cơ quan mà những nhân sĩ võ lâm kia cũng không thể thoát thân, ma giáo đại ma đầu không giết hắn, ngược lại không có việc gì thì sáp tới ngửi ngửi, gặm gặm cổ hắn.
Cổ đại có quỷ hút máu sao? Chỉ có cương thi. Vấn đề là tên điên kia đi đường cũng không nhảy nhảy giựt giựt a.
Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng kêu: “Đại Bạch, ngươi nói Bạch Thần còn nhớ ta hay không a?” So với ở cùng kẻ điên kia, đại hiệp mặt than khả ái hơn nhiều.
Chỉ tiếc hắn không trọng yếu bằng Kim Vân đại mỹ nữ người ta, đã hỏi Kiều Dịch, đối phương muốn nói lại thôi, y hệt táo bón lề lề mề mề nói được câu “Bạch Thần có nỗi khổ.”
Nỗi khổ chẳng khác nào mượn cớ cũng tương đương với không cần.
Đại Bạch trong tay áo vẫy vẫy đuôi, muốn bò ra ngoài, lại bị một bàn tay đè lại.
“Mộc Lan, ngươi có biết tên điên… giáo chủ ở đâu không?”
“Nô tỳ không biết.” Mộc Lan hơi cúi đầu.
“Tàng Thư các ở đâu chắc ngươi biết chứ?” Mắt thấy Mộc Lan lại muốn lắc đầu, Hoa Tiểu Mạc lập tức bày ra biểu tình đáng thương hề hề: “Ta chỉ là muốn đi xem sách giết thời gian thôi.”
Mộc Lan mím mím đôi môi đỏ mọng, cùng Mộc Cận nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi sau đó mới gật gật đầu, “Chủ tử, nơi đó là cấm địa, trừ giáo chủ ra, chỉ có mấy Đường chủ có thể vào.”
“Mấy Đường chủ đi vào cũng phải có lệnh bài mới được.” Mộc Cận kịp thời bổ sung.
Vậy không phải là nói thừa sao, Hoa Tiểu Mạc vuốt vuốt tóc, đột nhiên cất cao thanh âm hô: “Dạ, ra đây.”
Dứt lời, trước mặt đứng thẳng Dạ một thân hắc y, “Chủ tử ở Xuân viên.”
Xuân viên? Sắc mặt Hoa Tiểu Mạc chợt biến đổi, nhanh chân liền chạy ra bên ngoài, phía sau Mộc Lan Mộc Cận nhanh chóng đuổi theo.
Dạ nhìn bóng lưng hốt hoảng của thiếu niên, con ngươi lóe lóe, ngay sau đó liền biến mất tại chỗ.
Xuân viên
Đệ tử ở cửa khom người hành lễ, Hoa Tiểu Mạc không lên tiếng chạy ào vào, xông thẳng vào nơi ở của Dung Mặc Vũ.
“Chủ tử, để cho người đi thông báo trước một tiếng thì ổn hơn.” Phía sau Mộc Lan lên tiếng, lần đầu tiên biểu tình trên mặt có chút nghiêm nghị.
So với Hoa Tiểu Mạc đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc, Mộc Lan Mộc Cận hoàn toàn là thần thái tản bộ, thong dong thoải mái.
“Không còn kịp nữa.” Một cước đá lên cửa, Hoa Tiểu Mạc tức giận quát: “Lạc Cửu Tiêu, ngươi không thể giết Dung Mặc Vũ!”
Không hề nghĩ cửa đột nhiên mở ra, cái giò đá ra nhất thời thu lại không kịp, cả người Hoa Tiểu Mạc cắm trên mặt đất.
“Giáo chủ.” Mộc Lan Mộc Cận khom người hành lễ, lại không quỳ xuống đất, động tác này khiến Hoa Tiểu Mạc còn nằm rạp trên mặt đất sửng sốt một hồi, xem ra vẫn là coi thường thân phận cùng địa vị các nàng.
“Hoa Tiểu Mạc, ngươi còn muốn nằm bao lâu?” Phía trên vang lên thanh âm trầm thấp mang cảm xúc khác thường.
Không thể nằm như xác chết nữa, Hoa Tiểu Mạc hùng hùng hổ hổ từ dưới đất bò dậy, đập vào mắt đầu tiên là một màn nhượng đầu óc hắn ầm một tiếng nổ tung, trợn to hai mắt nhìn tư thế ái muội trên giường, nhìn hai người như muốn tiến hành cao công du hý*, hắn nuốt nước miếng một cái, lúng túng cứng đầu đứng ở đó. [cao: cao độ | công: công việc | du hý: chơi đùa]
“Các ngươi tiếp tục.”
==========================
Tác giả: kỳ thật Đại Bạch rất khả ái đó, manh sủng độc nhất vô nhị ó… phù
Tình huống có biến, Tiểu Mạc thấy được đóa hoa kia trên mặt giáo chủ, tình huống có biến, có thể phải đánh pháo ..
Ai…
Phun ra một hơi khí bẩn, tui vẫn là cô bé thuần khiết chảy nước kia…
Còn chừng hai ba chương nữa Tiểu Mạc sẽ xuống núi, giáo chủ sẽ phải bắt đầu con đường truy thê của y ~ Bạch Thần bị một đống phiền toái quấn thân cũng phải tìm Mạc nhi khắp thế giới ~
Thế giới bên ngoài thực toẹt zời ~~
Nói túm lại, túm lại nói, thời kì tạp văn của tác giả mồm cá nhám cũng sắp tới rồi ~
24
==========================
Đao:
Đại Hắc ⇒ Đại Bạch? (← . ←) Em nó cũng thật tài tình! Sau này đại gia sẽ còn lĩnh hội tài năng đặt tên của em với ‘bánh bao’ nhỏ!
Mà công nhận Đại H… Bạch manh kinh khủng!!! Ha! ≧▽≦
Chương 24
CHƯƠNG 24
Lén lút ngồi xổm ở một góc hoa viên, Hoa Tiểu Mạc thử gọi Đại Hắc, gió lạnh thổi một cơn, trên mặt đất ngoại trừ bùn đất, ngay cả một con kiến cũng không có, sau lưng rõ ràng có hai đạo tầm mắt đang nhìn chằm chằm, trong tối còn không biết có mấy đạo tầm mắt nữa, như mũi kim đang đâm, cả người khó chịu.
Đang chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, dư quang rơi xuống trên một đóa hoa hồng nhỏ trước mặt, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt liền sợ run.
Một điểm trắng trên nền đỏ thẫm, còn biết động đậy nữa, rất chói mắt.
Hoa Tiểu Mạc rướn cổ lên tiếp cận một chút, điểm trắng kia liền di động vài phân tới gần, một người một trùng đối diện, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt mấy cái, tiểu bạch trùng nháy mắt mấy cái.
“Đại Đại Đại Đại… Đại Hắc?” Đầu lưỡi Hoa Tiểu Mạc cũng thắt gút, cực kỳ không xác định.
Tiểu bạch trùng mập mạp tròn lẳng hồng hộc bổ nhào lên chóp mũi Hoa Tiểu Mạc, mấy cái chân không ngừng cào kéo, ý đồ tìm được một tư thế dễ chịu.
Hoa Tiểu Mạc rũ mi mắt nhìn điểm trắng nhỏ trên chóp mũi, nuốt nước miếng xuống: “Ngươi có phải là Đại Hắc hay không? Phải thì giơ hai chân lên.”
Ngay sau đó tiểu trùng béo liền giơ hai chân trước lên, còn thần kỳ cong một chút, hai sợi râu ngoài miệng cũng phối hợp mà lắc lắc, làm như đang chào hỏi.
Ta phi! Hơn nửa tháng không gặp, chú bọ nhỏ biến thành bọ giáp xác nhỏ rồi, còn là tám chân màu trắng nữa. Với cái tốc độ này, có khi nào sẽ biến thành bọ cánh cứng khủng hay không?
Trên thực tế Hoa Tiểu Mạc vẫn là rất ngốc nghếch, trong tương lai sẽ có một kinh hỉ lớn chờ hắn nữa kìa.
“Về sau ngươi cứ gọi là Đại Bạch đi.” Thế Đại Hắc đã biến thành Đại Bạch. Hoa Tiểu Mạc ở xung quanh hái mấy đóa hoa rồi đi về phía cửa.
Trong tay áo khe khẽ động động, cánh tay có chút ngứa, Hoa Tiểu Mạc giật giật khóe miệng, căn bản chưa từng nghĩ có một ngày sẽ chung sống hài hòa thân thiết với một con trùng tử.
Đưa hoa hái được cho Mộc Lan, Hoa Tiểu Mạc hơi nâng cằm: “Cắm mấy cành hoa này vào bình.” Thiếu chút nữa quên mất vụ này, lộ ra sơ hở gì thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Xong Hoa Tiểu Mạc lại hướng Mộc Cận phân phó: “Mộc Cận, giúp ta đem đồ ăn vào trong đình.” Chắc Dung Mặc Vũ cùng Thanh Vũ cũng sắp tới, nhưng hắn còn chưa có nghĩ tốt bước tiếp theo nên đi như thế nào, ai…
Cúi đầu vừa đi vừa sờ sau gáy, Hoa Tiểu Mạc lấy ngón trỏ gãi gãi, lại đặt trước mũi ngửi một cái, quả nhiên lại bị cắn!
Chỉ ăn vài ngụm bánh ngọt, đã thấy ngoài cửa Thiên Phong bước nhanh tới, y quyết phiêu động theo từng bước chân của gã, người hầu đi theo phía sau xách hòm thuốc.
Thiên Phong sao lại đến? Lần trước không có diễn khúc này a! Hoa Tiểu Mạc có chút hoảng, giống hệt một tiểu minh tinh tam tuyến* chờ một phát lệnh biểu diễn, kết quả đạo diễn báo với hắn phải đổi người khác. [minh tinh tam tuyến: minh tinh, ngôi sao không được chú ý nhiều, chỉ có một số ít người yêu thích]
Nếu như sau lần trọng sinh này tất cả mọi chuyện đều loạn lên, vậy hắn sẽ không có những ưu thế kia, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng biến thành trắng bệch, còn toàn thân phát run.
Một màn này khiến Mộc Lan Mộc Cận đều khẩn trương, “Chủ tử, người làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Chủ tử nhà ngươi sắp bị chiếm tiện nghi rồi, Hoa Tiểu Mạc theo bản năng thít chặt cúc hoa, mông đặt trên băng đá cọ cọ một hồi, nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn thậm chí muốn dùng tay đi gãi gãi. [ngứa rồi hả cưng =.=|||]
“Hoa công tử, ngươi đang khó chịu ở đâu?” Thiên Phong trên mặt trấn tĩnh, sau lưng lại ứa ra mồ hôi lạnh. Gần đây chủ tử hỉ nộ đều thay đổi, xem ra gã nên xuống núi đi một vòng các dược đường ở đại thành lánh nạn thôi.
“Cái gì?” Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn nhìn Thiên Phong, nhìn nhìn Mộc Lan Mộc Cận, lại cúi đầu nhìn bàn đá, đáy mắt đều là mê mang cùng bi quan.
Thiên Phong ngồi trên băng ghế trống, tùy tùng phía sau lập tức đặt hòm thuốc lên bàn đá mở ra, lại lập tức lui ra phía sau mấy bước đứng một bên.
Gã xắn tay áo lên, “Sáng sớm hôm nay, chủ tử có truyền lời xuống, nói Hoa công tử ngươi sinh bệnh …”
“Sinh bệnh??” Thốt ra ngắt lời, Hoa Tiểu Mạc đen mặt nói: “Ta không có bệnh.”
Huyệt thái dương Thiên Phong giật một cái, thầm nghĩ, nhìn thấy chứ bộ! Ngoài miệng lại ôn hòa mỉm cười: “Hoa công tử cứ để thuộc hạ bắt mạch cho ổn thỏa một chút.”
Bĩu bĩu môi, Hoa Tiểu Mạc trước tiên là đưa tay vỗ cánh tay một cái, sau đó mới thả cánh tay trên bàn.
“Theo như giáo chủ nói, Hoa công tử ban đêm đổ mồ hôi lạnh, cả người phát run, bị vây vào trạng thái nửa hôn mê.” Thiên Phong vừa bắt mạch vừa suy tư nói: “Hơn phân nửa là do chứng khí hư mà ra, thuộc hạ kê chút thuốc bổ là khỏi hẳn.” Mạch tượng cho thấy đích thật là khí hư, không đúng a, ngay cả “Tuyết hà quả” người học võ có thể tăng nội lực, người bình thường thì có thể kéo dài tuổi thọ cũng đã dùng, lúc này Thiên Phong nhìn thiếu niên đang nhăn mặt trước mắt, cứ y hệt như là nhìn vật gì hiếm lạ lắm.
Hoa Tiểu Mạc nghe Thiên Phong nói xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn như vậy là bị dọa đó được chứ! Cùng người điên ngủ một chỗ, không bị dọa tè ra quần là không tồi rồi.
Đêm qua hắn đang ngủ ngon lành, sau lưng dán lên một thân thể nóng hổi, trên eo còn bị một bàn tay to kềm giữ, chỉ cần hắn động đậy một chút, bàn tay kia sẽ theo đó mà gia tăng lực đạo, tới tới lui lui được mấy lần, thiếu chút nữa siết chết hắn.
Điểm chết người chính là hô hấp nóng hổi ẩm ướt của người nọ còn phun trên gáy hắn, toàn bộ tóc gáy sau lưng đều cà cà dựng đứng lên, sau đó cà người hắn phát run, ứa mồ hôi lạnh, sau đó nữa liền bất tỉnh nhân sự.
Té ra đêm qua kẻ điên kia căn bản chính là giả bộ ngủ?! Hoa Tiểu Mạc híp híp mắt.
Thiên Phong kê một phương thuốc, lại dặn Mộc Lan Mộc Cận thức ăn nào nên ăn, nào là kị ăn, liên tục dặn dò mấy lần mới rời đi, cước bộ cực nhanh, hận không thể thi triển khinh công.
“Chủ tử, cổ vịt người cũng không thể ăn nữa.” Mộc Cận vươn tay bưng mâm đồ ăn lên, nhỏ giọng nói.
Hoa Tiểu Mạc tức tới cái mũi cũng méo, cáu kỉnh khoát khoát tay, hắn cần yên lặng một mình.
Ngồi trong đình đợi thật lâu, cũng không đợi được Dung Mặc Vũ, Hoa Tiểu Mạc tâm loạn như kiến bò trên chảo nóng.
Dung Mặc Vũ không tới, Hạ Vũ Hà cũng không tới, quả nhiên thay đổi rồi, phỏng chừng chuyện mấy ngày kế tiếp cũng sẽ thay đổi, vậy kết cục của hắn…
Nửa đời trước hắn chính là một hủ trạch diao ti* nam, vô tri vô giác qua một ngày là một ngày, là tiểu thị dân* sống nơi đáy cùng của xã hội, đã quen khi gặp phải vấn đề cùng việc không muốn đối mặt thì trốn tránh, chui vào vỏ không nhúc nhích, ôm ấp tư tưởng may mắn chờ một ngày gió êm sóng lặng. [diao ti: chỉ những người ở tận cùng đáy xã hội, sinh ra không có gì đặc biệt, gia cảnh nghèo khó, thường thì họ luôn bị những người thuộc tầng lớp thượng lưu kinh bỉ (đã gặp ở chương 1, ta chỉ nhắc lại ^^) | tiểu thị dân: chỉ người vì tư lợi, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, so đo tính toán, nhân tính chứa nhiều nhược điểm]
Phải lên núi một cách kỳ quái, hắn ngay cả con gà cũng không dám giết lại thông qua mấy cái cơ quan mà những nhân sĩ võ lâm kia cũng không thể thoát thân, ma giáo đại ma đầu không giết hắn, ngược lại không có việc gì thì sáp tới ngửi ngửi, gặm gặm cổ hắn.
Cổ đại có quỷ hút máu sao? Chỉ có cương thi. Vấn đề là tên điên kia đi đường cũng không nhảy nhảy giựt giựt a.
Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng kêu: “Đại Bạch, ngươi nói Bạch Thần còn nhớ ta hay không a?” So với ở cùng kẻ điên kia, đại hiệp mặt than khả ái hơn nhiều.
Chỉ tiếc hắn không trọng yếu bằng Kim Vân đại mỹ nữ người ta, đã hỏi Kiều Dịch, đối phương muốn nói lại thôi, y hệt táo bón lề lề mề mề nói được câu “Bạch Thần có nỗi khổ.”
Nỗi khổ chẳng khác nào mượn cớ cũng tương đương với không cần.
Đại Bạch trong tay áo vẫy vẫy đuôi, muốn bò ra ngoài, lại bị một bàn tay đè lại.
“Mộc Lan, ngươi có biết tên điên… giáo chủ ở đâu không?”
“Nô tỳ không biết.” Mộc Lan hơi cúi đầu.
“Tàng Thư các ở đâu chắc ngươi biết chứ?” Mắt thấy Mộc Lan lại muốn lắc đầu, Hoa Tiểu Mạc lập tức bày ra biểu tình đáng thương hề hề: “Ta chỉ là muốn đi xem sách giết thời gian thôi.”
Mộc Lan mím mím đôi môi đỏ mọng, cùng Mộc Cận nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi sau đó mới gật gật đầu, “Chủ tử, nơi đó là cấm địa, trừ giáo chủ ra, chỉ có mấy Đường chủ có thể vào.”
“Mấy Đường chủ đi vào cũng phải có lệnh bài mới được.” Mộc Cận kịp thời bổ sung.
Vậy không phải là nói thừa sao, Hoa Tiểu Mạc vuốt vuốt tóc, đột nhiên cất cao thanh âm hô: “Dạ, ra đây.”
Dứt lời, trước mặt đứng thẳng Dạ một thân hắc y, “Chủ tử ở Xuân viên.”
Xuân viên? Sắc mặt Hoa Tiểu Mạc chợt biến đổi, nhanh chân liền chạy ra bên ngoài, phía sau Mộc Lan Mộc Cận nhanh chóng đuổi theo.
Dạ nhìn bóng lưng hốt hoảng của thiếu niên, con ngươi lóe lóe, ngay sau đó liền biến mất tại chỗ.
Xuân viên
Đệ tử ở cửa khom người hành lễ, Hoa Tiểu Mạc không lên tiếng chạy ào vào, xông thẳng vào nơi ở của Dung Mặc Vũ.
“Chủ tử, để cho người đi thông báo trước một tiếng thì ổn hơn.” Phía sau Mộc Lan lên tiếng, lần đầu tiên biểu tình trên mặt có chút nghiêm nghị.
So với Hoa Tiểu Mạc đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc, Mộc Lan Mộc Cận hoàn toàn là thần thái tản bộ, thong dong thoải mái.
“Không còn kịp nữa.” Một cước đá lên cửa, Hoa Tiểu Mạc tức giận quát: “Lạc Cửu Tiêu, ngươi không thể giết Dung Mặc Vũ!”
Không hề nghĩ cửa đột nhiên mở ra, cái giò đá ra nhất thời thu lại không kịp, cả người Hoa Tiểu Mạc cắm trên mặt đất.
“Giáo chủ.” Mộc Lan Mộc Cận khom người hành lễ, lại không quỳ xuống đất, động tác này khiến Hoa Tiểu Mạc còn nằm rạp trên mặt đất sửng sốt một hồi, xem ra vẫn là coi thường thân phận cùng địa vị các nàng.
“Hoa Tiểu Mạc, ngươi còn muốn nằm bao lâu?” Phía trên vang lên thanh âm trầm thấp mang cảm xúc khác thường.
Không thể nằm như xác chết nữa, Hoa Tiểu Mạc hùng hùng hổ hổ từ dưới đất bò dậy, đập vào mắt đầu tiên là một màn nhượng đầu óc hắn ầm một tiếng nổ tung, trợn to hai mắt nhìn tư thế ái muội trên giường, nhìn hai người như muốn tiến hành cao công du hý*, hắn nuốt nước miếng một cái, lúng túng cứng đầu đứng ở đó. [cao: cao độ | công: công việc | du hý: chơi đùa]
“Các ngươi tiếp tục.”
==========================
Tác giả: kỳ thật Đại Bạch rất khả ái đó, manh sủng độc nhất vô nhị ó… phù
Tình huống có biến, Tiểu Mạc thấy được đóa hoa kia trên mặt giáo chủ, tình huống có biến, có thể phải đánh pháo ..
Ai…
Phun ra một hơi khí bẩn, tui vẫn là cô bé thuần khiết chảy nước kia…
Còn chừng hai ba chương nữa Tiểu Mạc sẽ xuống núi, giáo chủ sẽ phải bắt đầu con đường truy thê của y ~ Bạch Thần bị một đống phiền toái quấn thân cũng phải tìm Mạc nhi khắp thế giới ~
Thế giới bên ngoài thực toẹt zời ~~
Nói túm lại, túm lại nói, thời kì tạp văn của tác giả mồm cá nhám cũng sắp tới rồi ~
24
==========================
Đao:
Đại Hắc ⇒ Đại Bạch? (← . ←) Em nó cũng thật tài tình! Sau này đại gia sẽ còn lĩnh hội tài năng đặt tên của em với ‘bánh bao’ nhỏ!
Mà công nhận Đại H… Bạch manh kinh khủng!!! Ha! ≧▽≦
Bình luận truyện