Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Cách ngày ấy cũng đã chừng tám ngày, sườn núi mà cỏ dại mọc thành bụi biến thành cảnh tượng hôm nay, vô cùng thần kỳ.
Phất tay với Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất, Tần Nghị cất từng bước chân trầm ổn đi qua.
Đi xuống núi, Yến Tiểu Ất bất khả tư nghị chép miệng: “Ta đoán mấy bông hoa này có vấn đề.”
“Bậy, là thổ nhưỡng.” Hứa Mậu cải chính.
Hồi đầu liếc nhìn biển hoa kia, Yến Tiểu Ất nuốt nước miếng một cái: “Ngươi tin trên đời này có thần không?”
Liếc người bên cạnh một cái, Hứa Mậu đáp: “Ta tin trên đời này có quỷ, còn là sắc quỷ.”
Yến Tiểu Ất nghe vậy, hạ giọng hỏi: “Ở đâu? Ngươi gặp rồi?”
“Chính là ngay bên cạnh ta.”
“Hứa Mậu.”
Hứa Mậu âm dương quái khí: “Ngươi dám nói ngươi không có ôm công chúa? Không có sờ loạn trên người nàng ta?”
Yến Tiểu Ất bị bắt tóp giật giật mồm, cuối cùng chỉ quăng ra một câu cáu kỉnh: “Nữ nhân chính là phiền phức.” [Đao: êm thấy anh nên xem xét tới ông anh họ Hứa bên cạnh, = v = ]
Nằm trên bãi cỏ, Tần Nghị khép mắt, gió thổi lay động đóa hoa cọ sát gò má y, nhồn nhột, phảng phất như bàn tay mềm mại của thiếu niên nọ đang cọ cọ trên người y.
Nhớ đến vòng eo mảnh mai của thiếu niên, cánh mông cong cong, địa phương thít chặt tuyệt vời khó tả kia, cùng với tiếng vui sướng ngọt ngào của thiếu niên, hạ thân y bỗng cứng lợi hại.
Cái loại phản ứng này quá nhanh quá mạnh, không có bất luận nguyên nhân gì để nghiên cứu, chỉ đơn giản là muốn, Tần Nghị nhíu chặt chân mày, sau nửa ngày y vươn tay thò vào vạt áo.
Mấy thủ hạ của Tần Nghị, bao gồm cả Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất đang mỉa mai đấu võ mồm nhau đều không biết Vương gia của bọn họ đang nằm trên sườn núi đối mặt với trời xanh mây trắng mà tự xử, làm đối tượng bị YY, Hoa Tiểu Mạc càng không biết mình được triệu kiến, sao lại phát sinh ra một màn quỷ dị tới cực điểm này.
Nằm trên giường, lão nhân nguyên bản khí tức hư nhược, hấp hối đến nơi đột nhiên mở to hai mắt đang nhắm chặt, đồng tử trợn lên, phát điên nhào về phía hắn, giống như ác quỷ đói khát trông thấy đồ ăn tươi ngon.
Loại biểu tình dữ tợn này làm người ta sởn tóc gáy, nếu như không phải Bạch Thần ngăn chặn kịp thời, Hoa Tiểu Mạc tin tưởng rằng mình đã bị lão nhân kia ăn tươi.
Hoa Tiểu Mạc một tay chống đầu dựa vào song cửa ngắm nhìn gốc cây uất kim hương* bên ngoài, đột nhiên mở miệng: “Ông ta có phải rất trọng yếu với ngươi hay không?” [uất kim hương là hoa tulip]
Màu mắt Bạch Thần vẫn thanh lãnh không đổi như cũ, không chút gợn sóng, nhưng Hoa Tiểu Mạc lại có thể cảm nhận được làn sóng tình tự trên người y.
“Ta giúp ngươi.” Hoa Tiểu Mạc hơi nâng cằm, từ trong miệng búng ra một câu thoại.
Mãi đến lúc trở lại tiểu sơn cốc, cái loại tâm tình cuồn cuộn kia trong lòng Hoa Tiểu Mạc vẫn tồn tại như trước, hắn tin chắc mình có thể làm người đó khỏi hẳn.
“Ta cần phải luyện một viên đan dược.” Đơn giản bỏ lại một câu, Hoa Tiểu Mạc tự nhốt mình trong dược phòng, đói bụng thì gõ cửa sổ để Bạch Thần đưa đồ ăn cho hắn.
Một đêm không ngủ đảo đảo một đống dược vật.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng dụng cụ nổ banh, Bạch Thần canh ở bên ngoài hết nhẫn lại nhẫn mới không tiến vào. Mà mấy đệ tử nghe thấy động tĩnh, cũng không ai dám tiến lên hỏi thăm.
Trong lúc đó Kim Vân có đến mấy lần, khi đến thì mặt mỉm cười, khi đi mặt vẫn mỉm cười không đổi, chỉ là hiện lên nét khổ sở và thất vọng.
Ngày thứ chín, cửa dược phòng mở ra từ bên trong, Hoa Tiểu Mạc cười híp mắt chạy đến trước mặt Bạch Thần, đắc ý giơ lên một bình ngọc: “Thành công rồi, Bạch Thần, ta thành công rồi.”
Bạch Thần đến gần ngửi ngửi, thần sắc bỗng ngưng lại, đáy mắt lướt qua một đạo chấn kinh, ôm lấy thiếu niên vì mệt mỏi mà ngất đi vào ngực, ánh mắt rơi lên gương mặt phiếm đen kia, nhịn không được siết cánh tay thật chặt, xúc động muôn vàn.
Sau bữa cơm tối, Bạch Thần đề xuất muốn tắm rửa cho Hoa Tiểu Mạc, Hoa Tiểu Mạc nhất thời khẩn trương, đổi thành trước đây hắn sẽ tung ta tung tăng lột sạch y phục nhào tới, nhưng hiện giờ trên hai cánh tay đều toàn là vết thương*, bị phát hiện thì sẽ gặp rắc rối. [vết thương là do ẻm chít/cắt tay lấy máu, thấy cũng tội… mà thôi cũng kệ :v ~]
Nhìn thiếu niên đột nhiên không được tự nhiên, nắm chặt y phục không buông, Bạch Thần nhàn nhạt nhướn mi, ánh mắt thâm thúy rơi lên người hắn.
“Ngươi chê ta bẩn?” Hoa Tiểu Mạc trừng to hai mắt, làm bộ tức giận.
Bạch Thần mím mím môi, cầm khăn bố lau mặt cho hắn, ôm Hoa Tiểu Mạc lên giường đi ngủ.
“Bạch Thần, ngươi theo ta cùng đi tìm bọn họ có được không?” Hoa Tiểu Mạc cọ cọ ***g ngực Bạch Thần, ngáp một cái, rù rì: “Ta muốn a, đi khắp cái thiên hạ này một lượt, sau đó mấy người chúng ta tìm một nơi y sơn bàng thủy* mà ở lại.” [y sơn bàng thủy: dựa núi cạnh sông, suối]
Kéo Hoa Tiểu Mạc vào lòng, Bạch Thần vươn tay vuốt vuốt tóc hắn: “Ngủ.”
Biết được đáp án của đối phương, Hoa Tiểu Mạc hài lòng thỏa ý ngủ say.
Đêm này hắn mơ một giấc mộng, trong mộng hắn cùng ba người Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất làm một phát 4P độ khó cao, đột nhiên, cảm thấy trong cơ thể trống không, sau đó lại bị một vật nhồi vào, tiết tấu so với trước còn kịch liệt hơn làm hắn cơ hồ bị xỏ xuyên, hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ mặc y bào hắc sắc đang đỡ khí cụ của mình hung hăng đẩy vào, đồng thời lộ ra một mạt tươi cười với hắn, hắn tức thì tỉnh lại từ trong mộng.
Sau nửa đêm làm thế nào cũng không ngủ được, quấn lấy Bạch Thần đòi làm một lần.
Sáng sớm ngày kế tiếp, lúc Kim Vân đến thì thấy cửa nhà lá khép kín, trong lòng nàng ta xẹt qua một tia bất an, chạy thật nhanh đến đẩy cửa ra, bên trong trống không, tất cả đồ vật đều còn đó, duy chỉ thiếu con người mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Gió nổi, lay động giấy dán cửa sổ vang lên lạch tạch, thứ màu trắng trên bàn gỗ làm ngưng lại tầm mắt Kim Vân, nàng bước qua lấy đi nghiên mực dằn trên tờ giấy trắng, trên giấy chỉ có hai chữ, bảo trọng.
Nét bút vung cao sắc bén, cũng như con người của y.
Kim Vân siết chặt trang giấy trắng, sắc mặt dần dần tái mét, rút ra nút chặn của bình ngọc trên bàn, một cổ hương vị nồng đậm xông vào mũi, nàng không khỏi ngẩn ngơ, sau đó thân thể run rẩy ngồi xổm trên đất, cha được cứu rồi.
Nàng cười lại cười, mà nước mắt như mưa.
Lần từ biệt này, e rằng chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, cho dù trùng phùng, cũng đã thành thương hải tang điền*. [thế sự xoay vần; bãi bể nương dâu; biến đổi lớn lao trong cuộc đời]
Sau khi rời khỏi Long Uyên cốc, Hoa Tiểu Mạc dựa vào điểm chỉ dẫn vi diệu đến từ sâu thẩm trong linh hồn mà cùng Bạch Thần một đường đi về hướng tây bắc, dọc đường gặp không ít thương đoàn, họ liền thỉnh cầu nhập bọn, dù sao cũng không quen cuộc sống các nơi, có người chiếu cố lẫn nhau so ra vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, loại chuyện dựa vào mồm mép này hoàn toàn do Hoa Tiểu Mạc lo liệu, Bạch Thần sắm vai một bảo tiêu mặt lạnh.
Trong rừng cây, một nhóm thương đội đang ở đây nghỉ ngơi, đoàn dong binh* tổng cộng chừng mười người, đều là những dong binh kinh nghiệm phong phú, bọn họ ngay từ đầu còn cảnh giác đối với Bạch Thần, bởi vì họ cảm nhận được nguy hiểm, nhưng về sau ở cùng nhau, họ phát hiện người nọ cũng không có dị thường gì.[dong binh: lính đánh thuê]
Hàng hóa của nhóm thương đội này là một nhóm dược liệu thượng đẳng, xuất phát từ Lan Châu, vận chuyển đến Tát Nhĩ thành sâu trong hoang dã.
Hoa Tiểu Mạc cùng đội trưởng đoàn dong binh nói cười ha hả mấy câu rồi chạy đến bên cạnh Bạch Thần, đem tin tức mình nghe được đều phun ra: “Bọn họ nói qua khỏi Giang Châu lại đi tiếp về phía tây, sẽ là bộ lạc Vu tộc*, nơi đó phi thường không thân thiện với người ngoại tộc, bọn họ còn nói Vu tộc thờ phụng Vu thần, đại vu sư lợi hại có thể kéo về hồn phách đã phi tán, hơn nữa a, thiên nữ của Vu tộc có thể tiếp cận thần linh, truyền đạt ý chỉ của thần linh, chậc chậc, nghe ra thiệt là huyễn hoặc.” [vu ở đây nghĩa là phù thủy, thầy mo, thầy cúng]
Bạch Thần trở trở gà rừng, chủy thủ cắt xuống một khối thịt gà vàng óng đưa đến bên mép Hoa Tiểu Mạc đã sắp rớt nước miếng.
“Vu tộc thượng cổ phức tạp thần bí, mười hai đại tổ vu chỉ tồn tại trong truyền thuyết lâu đời.”
“Phải chăng hiện thời thật sự tồn tại hậu nhân của mười hai tổ vu? Thiên nữ gì đó?” Hoa Tiểu Mạc há mồm cắn thịt gà, mồm miệng không rõ ràng hỏi.
Bạch Thần im lặng, xé một cái đùi gà cho Hoa Tiểu Mạc, ngụ ý, ăn nhiều chút bớt nói lại.
Một lát sau Hoa Tiểu Mạc liếm liếm cánh môi dính đầy mỡ: “Ta chưa ăn no.”
Bạch Thần cổ quái nhìn hắn một cái, thu lại thần sắc cầm một cái đùi gà khác đưa qua.
Ăn xong hai cái đùi gà cộng thêm hai cánh gà, Hoa Tiểu Mạc cũng mới có chút no sơ sơ, gần đây khẩu vị tăng lên một vòng không giải thích được, hắn đưa tay sờ sờ mặt, nhíu nhíu mày, hình như mình cũng mập lên một vòng.
“Hình như ta mập lên rất nhiều.”
Bạch Thần cầm khăn tay chùi chùi trên miệng hắn: “Rất tốt.”
Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, ngồi bên cạnh Bạch Thần vắt ngang giò lên đùi y, nghiêng đầu dựa lên vai y, không bao lâu thì truyền đến tiếng hít thở kéo dài.
Vươn tay kéo Hoa Tiểu Mạc vào lòng, Bạch Thần buông mắt nhìn gương mặt hơi beo béo của hắn, nhún nhún mày, chìa hai ngón đặt lên cổ tay hắn.
Một khắc sau, nam nhân thanh lãnh lộ ra biểu tình kinh ngạc, cả người cứng đờ, tựa như gặp phải chuyện vô pháp lý giải được, sắc mặt biến rồi lại biến, đình trệ rất lâu.
Lúc Hoa Tiểu Mạc tỉnh lại thì phát hiện hắn đang ở trong xe ngựa, cả cái thương đội, trừ bỏ mười mấy cỗ xe ngựa chở dầy dược vật ra, chỉ có một cỗ, là cổ xe mà phú thương mập ú ngồi, kỳ quái, ông ú sẽ hảo tâm mà nhường xe ngựa cho hắn?
Nghi hoặc vén rèm lên, lại thấy Bạch Thần cưỡi ngựa đi ở phía trước, bên cạnh là nam nhân béo phì, dường như là đang nhỏ giọng oán giận chi đó.
Đưa tay vỗ vỗ phu xe, Hoa Tiểu Mạc sáp tới hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Vị bạch y công tử kia yêu cầu lão bản cưỡi ngựa, lão bản không đồng ý.” Phu xe lòng vẫn còn sợ hãi rụt rụt cổ: “Sau đó thì nghe một trận tiếng sáo, rất nhiều tiểu trùng tử bay tới, ngay cả gà rừng nháy mắt cũng thành một đống xương trắng.”
Phu xe chuyển động yết hầu lên xuống, hơi kéo dây cương: “Tiểu công tử, ngươi phải cẩn thận một chút, vị bạch y công tử kia rất đáng sợ.”
Phốc —-
Hoa Tiểu Mạc cười ra tiếng, an ủi vỗ vỗ vai phu xe: “Vợ ta kỳ thực là một người tốt.”
Vợ? Phu xe trợn to mắt, vừa muốn nói chút gì đó, đã thấy thiếu niên lớn tiếng hô với bạch y nam tử: “Ta muốn cưỡi ngựa cùng với ngươi.”
Lập tức liền trông thấy thân mình bạch y nam tử ngừng lại, xoay đầu thản nhiên nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Hoa Tiểu Mạc: …
Trước khi trời tối, nhóm thương đội này mới vào thành, tùy ý chọn một gian phòng khách ***, Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần vừa mới đi vào thì thấy trên chiếc bàn giữa phòng đang ngồi một thanh niên tú mỹ như họa.
Không phải Nam Phong đang ở Biện Châu sao, thế nào lại xuất hiện ở Giang Châu?
Lòng hiếu kỳ đánh không lại uể oải trên người, Hoa Tiểu Mạc vốn còn chẳng định ném một ánh mắt qua, lại không ngờ được Nam Phong chủ động đi về phía hắn.
“Chủ tử của ta, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
49.
Đao:
~ Ầy du, hôm bữa lỡ mất thôi nôi của nhà ta! Haizzzzz ~ có nhiêu đó cũng quên nữa *tự gõ dầu*
*cười hềnh hệch* hôm này nhà được 1 tuổi 2 ngày rồi đấy! Nhanh thật! Thật ra là blog thì lập lâu hơn xíu nhưng ta tính theo ngày đầu tiên post truyện hì hì! Mong là năm sau có thể ăn mừng 2 tuổi hí hí!
Chương 49
CHƯƠNG 49
Cách ngày ấy cũng đã chừng tám ngày, sườn núi mà cỏ dại mọc thành bụi biến thành cảnh tượng hôm nay, vô cùng thần kỳ.
Phất tay với Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất, Tần Nghị cất từng bước chân trầm ổn đi qua.
Đi xuống núi, Yến Tiểu Ất bất khả tư nghị chép miệng: “Ta đoán mấy bông hoa này có vấn đề.”
“Bậy, là thổ nhưỡng.” Hứa Mậu cải chính.
Hồi đầu liếc nhìn biển hoa kia, Yến Tiểu Ất nuốt nước miếng một cái: “Ngươi tin trên đời này có thần không?”
Liếc người bên cạnh một cái, Hứa Mậu đáp: “Ta tin trên đời này có quỷ, còn là sắc quỷ.”
Yến Tiểu Ất nghe vậy, hạ giọng hỏi: “Ở đâu? Ngươi gặp rồi?”
“Chính là ngay bên cạnh ta.”
“Hứa Mậu.”
Hứa Mậu âm dương quái khí: “Ngươi dám nói ngươi không có ôm công chúa? Không có sờ loạn trên người nàng ta?”
Yến Tiểu Ất bị bắt tóp giật giật mồm, cuối cùng chỉ quăng ra một câu cáu kỉnh: “Nữ nhân chính là phiền phức.” [Đao: êm thấy anh nên xem xét tới ông anh họ Hứa bên cạnh, = v = ]
Nằm trên bãi cỏ, Tần Nghị khép mắt, gió thổi lay động đóa hoa cọ sát gò má y, nhồn nhột, phảng phất như bàn tay mềm mại của thiếu niên nọ đang cọ cọ trên người y.
Nhớ đến vòng eo mảnh mai của thiếu niên, cánh mông cong cong, địa phương thít chặt tuyệt vời khó tả kia, cùng với tiếng vui sướng ngọt ngào của thiếu niên, hạ thân y bỗng cứng lợi hại.
Cái loại phản ứng này quá nhanh quá mạnh, không có bất luận nguyên nhân gì để nghiên cứu, chỉ đơn giản là muốn, Tần Nghị nhíu chặt chân mày, sau nửa ngày y vươn tay thò vào vạt áo.
Mấy thủ hạ của Tần Nghị, bao gồm cả Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất đang mỉa mai đấu võ mồm nhau đều không biết Vương gia của bọn họ đang nằm trên sườn núi đối mặt với trời xanh mây trắng mà tự xử, làm đối tượng bị YY, Hoa Tiểu Mạc càng không biết mình được triệu kiến, sao lại phát sinh ra một màn quỷ dị tới cực điểm này.
Nằm trên giường, lão nhân nguyên bản khí tức hư nhược, hấp hối đến nơi đột nhiên mở to hai mắt đang nhắm chặt, đồng tử trợn lên, phát điên nhào về phía hắn, giống như ác quỷ đói khát trông thấy đồ ăn tươi ngon.
Loại biểu tình dữ tợn này làm người ta sởn tóc gáy, nếu như không phải Bạch Thần ngăn chặn kịp thời, Hoa Tiểu Mạc tin tưởng rằng mình đã bị lão nhân kia ăn tươi.
Hoa Tiểu Mạc một tay chống đầu dựa vào song cửa ngắm nhìn gốc cây uất kim hương* bên ngoài, đột nhiên mở miệng: “Ông ta có phải rất trọng yếu với ngươi hay không?” [uất kim hương là hoa tulip]
Màu mắt Bạch Thần vẫn thanh lãnh không đổi như cũ, không chút gợn sóng, nhưng Hoa Tiểu Mạc lại có thể cảm nhận được làn sóng tình tự trên người y.
“Ta giúp ngươi.” Hoa Tiểu Mạc hơi nâng cằm, từ trong miệng búng ra một câu thoại.
Mãi đến lúc trở lại tiểu sơn cốc, cái loại tâm tình cuồn cuộn kia trong lòng Hoa Tiểu Mạc vẫn tồn tại như trước, hắn tin chắc mình có thể làm người đó khỏi hẳn.
“Ta cần phải luyện một viên đan dược.” Đơn giản bỏ lại một câu, Hoa Tiểu Mạc tự nhốt mình trong dược phòng, đói bụng thì gõ cửa sổ để Bạch Thần đưa đồ ăn cho hắn.
Một đêm không ngủ đảo đảo một đống dược vật.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng dụng cụ nổ banh, Bạch Thần canh ở bên ngoài hết nhẫn lại nhẫn mới không tiến vào. Mà mấy đệ tử nghe thấy động tĩnh, cũng không ai dám tiến lên hỏi thăm.
Trong lúc đó Kim Vân có đến mấy lần, khi đến thì mặt mỉm cười, khi đi mặt vẫn mỉm cười không đổi, chỉ là hiện lên nét khổ sở và thất vọng.
Ngày thứ chín, cửa dược phòng mở ra từ bên trong, Hoa Tiểu Mạc cười híp mắt chạy đến trước mặt Bạch Thần, đắc ý giơ lên một bình ngọc: “Thành công rồi, Bạch Thần, ta thành công rồi.”
Bạch Thần đến gần ngửi ngửi, thần sắc bỗng ngưng lại, đáy mắt lướt qua một đạo chấn kinh, ôm lấy thiếu niên vì mệt mỏi mà ngất đi vào ngực, ánh mắt rơi lên gương mặt phiếm đen kia, nhịn không được siết cánh tay thật chặt, xúc động muôn vàn.
Sau bữa cơm tối, Bạch Thần đề xuất muốn tắm rửa cho Hoa Tiểu Mạc, Hoa Tiểu Mạc nhất thời khẩn trương, đổi thành trước đây hắn sẽ tung ta tung tăng lột sạch y phục nhào tới, nhưng hiện giờ trên hai cánh tay đều toàn là vết thương*, bị phát hiện thì sẽ gặp rắc rối. [vết thương là do ẻm chít/cắt tay lấy máu, thấy cũng tội… mà thôi cũng kệ :v ~]
Nhìn thiếu niên đột nhiên không được tự nhiên, nắm chặt y phục không buông, Bạch Thần nhàn nhạt nhướn mi, ánh mắt thâm thúy rơi lên người hắn.
“Ngươi chê ta bẩn?” Hoa Tiểu Mạc trừng to hai mắt, làm bộ tức giận.
Bạch Thần mím mím môi, cầm khăn bố lau mặt cho hắn, ôm Hoa Tiểu Mạc lên giường đi ngủ.
“Bạch Thần, ngươi theo ta cùng đi tìm bọn họ có được không?” Hoa Tiểu Mạc cọ cọ ***g ngực Bạch Thần, ngáp một cái, rù rì: “Ta muốn a, đi khắp cái thiên hạ này một lượt, sau đó mấy người chúng ta tìm một nơi y sơn bàng thủy* mà ở lại.” [y sơn bàng thủy: dựa núi cạnh sông, suối]
Kéo Hoa Tiểu Mạc vào lòng, Bạch Thần vươn tay vuốt vuốt tóc hắn: “Ngủ.”
Biết được đáp án của đối phương, Hoa Tiểu Mạc hài lòng thỏa ý ngủ say.
Đêm này hắn mơ một giấc mộng, trong mộng hắn cùng ba người Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất làm một phát 4P độ khó cao, đột nhiên, cảm thấy trong cơ thể trống không, sau đó lại bị một vật nhồi vào, tiết tấu so với trước còn kịch liệt hơn làm hắn cơ hồ bị xỏ xuyên, hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ mặc y bào hắc sắc đang đỡ khí cụ của mình hung hăng đẩy vào, đồng thời lộ ra một mạt tươi cười với hắn, hắn tức thì tỉnh lại từ trong mộng.
Sau nửa đêm làm thế nào cũng không ngủ được, quấn lấy Bạch Thần đòi làm một lần.
Sáng sớm ngày kế tiếp, lúc Kim Vân đến thì thấy cửa nhà lá khép kín, trong lòng nàng ta xẹt qua một tia bất an, chạy thật nhanh đến đẩy cửa ra, bên trong trống không, tất cả đồ vật đều còn đó, duy chỉ thiếu con người mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Gió nổi, lay động giấy dán cửa sổ vang lên lạch tạch, thứ màu trắng trên bàn gỗ làm ngưng lại tầm mắt Kim Vân, nàng bước qua lấy đi nghiên mực dằn trên tờ giấy trắng, trên giấy chỉ có hai chữ, bảo trọng.
Nét bút vung cao sắc bén, cũng như con người của y.
Kim Vân siết chặt trang giấy trắng, sắc mặt dần dần tái mét, rút ra nút chặn của bình ngọc trên bàn, một cổ hương vị nồng đậm xông vào mũi, nàng không khỏi ngẩn ngơ, sau đó thân thể run rẩy ngồi xổm trên đất, cha được cứu rồi.
Nàng cười lại cười, mà nước mắt như mưa.
Lần từ biệt này, e rằng chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, cho dù trùng phùng, cũng đã thành thương hải tang điền*. [thế sự xoay vần; bãi bể nương dâu; biến đổi lớn lao trong cuộc đời]
Sau khi rời khỏi Long Uyên cốc, Hoa Tiểu Mạc dựa vào điểm chỉ dẫn vi diệu đến từ sâu thẩm trong linh hồn mà cùng Bạch Thần một đường đi về hướng tây bắc, dọc đường gặp không ít thương đoàn, họ liền thỉnh cầu nhập bọn, dù sao cũng không quen cuộc sống các nơi, có người chiếu cố lẫn nhau so ra vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, loại chuyện dựa vào mồm mép này hoàn toàn do Hoa Tiểu Mạc lo liệu, Bạch Thần sắm vai một bảo tiêu mặt lạnh.
Trong rừng cây, một nhóm thương đội đang ở đây nghỉ ngơi, đoàn dong binh* tổng cộng chừng mười người, đều là những dong binh kinh nghiệm phong phú, bọn họ ngay từ đầu còn cảnh giác đối với Bạch Thần, bởi vì họ cảm nhận được nguy hiểm, nhưng về sau ở cùng nhau, họ phát hiện người nọ cũng không có dị thường gì.[dong binh: lính đánh thuê]
Hàng hóa của nhóm thương đội này là một nhóm dược liệu thượng đẳng, xuất phát từ Lan Châu, vận chuyển đến Tát Nhĩ thành sâu trong hoang dã.
Hoa Tiểu Mạc cùng đội trưởng đoàn dong binh nói cười ha hả mấy câu rồi chạy đến bên cạnh Bạch Thần, đem tin tức mình nghe được đều phun ra: “Bọn họ nói qua khỏi Giang Châu lại đi tiếp về phía tây, sẽ là bộ lạc Vu tộc*, nơi đó phi thường không thân thiện với người ngoại tộc, bọn họ còn nói Vu tộc thờ phụng Vu thần, đại vu sư lợi hại có thể kéo về hồn phách đã phi tán, hơn nữa a, thiên nữ của Vu tộc có thể tiếp cận thần linh, truyền đạt ý chỉ của thần linh, chậc chậc, nghe ra thiệt là huyễn hoặc.” [vu ở đây nghĩa là phù thủy, thầy mo, thầy cúng]
Bạch Thần trở trở gà rừng, chủy thủ cắt xuống một khối thịt gà vàng óng đưa đến bên mép Hoa Tiểu Mạc đã sắp rớt nước miếng.
“Vu tộc thượng cổ phức tạp thần bí, mười hai đại tổ vu chỉ tồn tại trong truyền thuyết lâu đời.”
“Phải chăng hiện thời thật sự tồn tại hậu nhân của mười hai tổ vu? Thiên nữ gì đó?” Hoa Tiểu Mạc há mồm cắn thịt gà, mồm miệng không rõ ràng hỏi.
Bạch Thần im lặng, xé một cái đùi gà cho Hoa Tiểu Mạc, ngụ ý, ăn nhiều chút bớt nói lại.
Một lát sau Hoa Tiểu Mạc liếm liếm cánh môi dính đầy mỡ: “Ta chưa ăn no.”
Bạch Thần cổ quái nhìn hắn một cái, thu lại thần sắc cầm một cái đùi gà khác đưa qua.
Ăn xong hai cái đùi gà cộng thêm hai cánh gà, Hoa Tiểu Mạc cũng mới có chút no sơ sơ, gần đây khẩu vị tăng lên một vòng không giải thích được, hắn đưa tay sờ sờ mặt, nhíu nhíu mày, hình như mình cũng mập lên một vòng.
“Hình như ta mập lên rất nhiều.”
Bạch Thần cầm khăn tay chùi chùi trên miệng hắn: “Rất tốt.”
Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, ngồi bên cạnh Bạch Thần vắt ngang giò lên đùi y, nghiêng đầu dựa lên vai y, không bao lâu thì truyền đến tiếng hít thở kéo dài.
Vươn tay kéo Hoa Tiểu Mạc vào lòng, Bạch Thần buông mắt nhìn gương mặt hơi beo béo của hắn, nhún nhún mày, chìa hai ngón đặt lên cổ tay hắn.
Một khắc sau, nam nhân thanh lãnh lộ ra biểu tình kinh ngạc, cả người cứng đờ, tựa như gặp phải chuyện vô pháp lý giải được, sắc mặt biến rồi lại biến, đình trệ rất lâu.
Lúc Hoa Tiểu Mạc tỉnh lại thì phát hiện hắn đang ở trong xe ngựa, cả cái thương đội, trừ bỏ mười mấy cỗ xe ngựa chở dầy dược vật ra, chỉ có một cỗ, là cổ xe mà phú thương mập ú ngồi, kỳ quái, ông ú sẽ hảo tâm mà nhường xe ngựa cho hắn?
Nghi hoặc vén rèm lên, lại thấy Bạch Thần cưỡi ngựa đi ở phía trước, bên cạnh là nam nhân béo phì, dường như là đang nhỏ giọng oán giận chi đó.
Đưa tay vỗ vỗ phu xe, Hoa Tiểu Mạc sáp tới hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Vị bạch y công tử kia yêu cầu lão bản cưỡi ngựa, lão bản không đồng ý.” Phu xe lòng vẫn còn sợ hãi rụt rụt cổ: “Sau đó thì nghe một trận tiếng sáo, rất nhiều tiểu trùng tử bay tới, ngay cả gà rừng nháy mắt cũng thành một đống xương trắng.”
Phu xe chuyển động yết hầu lên xuống, hơi kéo dây cương: “Tiểu công tử, ngươi phải cẩn thận một chút, vị bạch y công tử kia rất đáng sợ.”
Phốc —-
Hoa Tiểu Mạc cười ra tiếng, an ủi vỗ vỗ vai phu xe: “Vợ ta kỳ thực là một người tốt.”
Vợ? Phu xe trợn to mắt, vừa muốn nói chút gì đó, đã thấy thiếu niên lớn tiếng hô với bạch y nam tử: “Ta muốn cưỡi ngựa cùng với ngươi.”
Lập tức liền trông thấy thân mình bạch y nam tử ngừng lại, xoay đầu thản nhiên nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Hoa Tiểu Mạc: …
Trước khi trời tối, nhóm thương đội này mới vào thành, tùy ý chọn một gian phòng khách ***, Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần vừa mới đi vào thì thấy trên chiếc bàn giữa phòng đang ngồi một thanh niên tú mỹ như họa.
Không phải Nam Phong đang ở Biện Châu sao, thế nào lại xuất hiện ở Giang Châu?
Lòng hiếu kỳ đánh không lại uể oải trên người, Hoa Tiểu Mạc vốn còn chẳng định ném một ánh mắt qua, lại không ngờ được Nam Phong chủ động đi về phía hắn.
“Chủ tử của ta, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
49.
Đao:
~ Ầy du, hôm bữa lỡ mất thôi nôi của nhà ta! Haizzzzz ~ có nhiêu đó cũng quên nữa *tự gõ dầu*
*cười hềnh hệch* hôm này nhà được 1 tuổi 2 ngày rồi đấy! Nhanh thật! Thật ra là blog thì lập lâu hơn xíu nhưng ta tính theo ngày đầu tiên post truyện hì hì! Mong là năm sau có thể ăn mừng 2 tuổi hí hí!
Bình luận truyện