Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Lối vào sơn đạo, đậu một cỗ xe ngựa, hai con ngựa, một hồng y thiếu niên được hồng y nam tử ôm trong ngực, đứng hai bên là một thanh niên áo tím, một bạch y nam tử cùng một nam tử áo lam.
Bốn người trầm mặc nhìn hắc y nam tử cưỡi trên lưng ngựa trước mặt, thần sắc khác nhau.
Hoa Tiểu Mạc không dám tin mà nhu nhu mắt, ta sát! Hắn liên tục mấy buổi tối đều ăn dưa leo, mặc dù kích cỡ bất đồng, nhưng vị đạo nếm được thực sự không có loại thứ hai, chỉ vì muốn an ủi ba tên nam nhân bùng nổ bên người. [hớ hớ, dám léng phéng sau lưng mấy anh là cho biết mùi dưa leo mỗi đêm hén :”>]
Tưởng rằng sự việc kia cứ như vậy mà cho qua, giờ ai tới nói cho hắn biết, đương sự còn lại không ở Ba Thục làm thành chủ tiêu dao của y, vì cớ gì lại ở đây?!!!
Gió lạnh thổi qua, từng trận hàn ý, đã vào thu.
Tần Nghị tung người xuống ngựa, sãi bước đi đến, cước bộ trầm ổn, cho dù lẻ loi một mình đối mặt với ba đối thủ mạnh, vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra chút khẩn trương nào.
“Về đi.” Lạc Cửu Tiêu tiếp lấy áo choàng Nam Phong đưa qua khoác lên người Hoa Tiểu Mạc, ra lệnh với nam tử lái xe.
“Dạ, chủ tử.” Người nọ đặt ngón tay vào trong miệng ngửa mặt lên trời thổi ra một âm thanh bén nhọn, ngay sau đó chỉ thấy hai con ngựa kia cùng với xe ngựa chạy đi.
Hoa Tiểu Mạc vội ho một tiếng, nuốt mấy ngụm nước miếng, dạ dày không mấy dễ chịu, hắn nhíu chân mày, sắc mặt có vài tia thống khổ.
“Đi thôi.” Liếc nhìn thiếu niên sắc mặt không tốt lắm ở bên người, Lan Thất cau mày, ôn thanh nói.
Mấy người đi về phía sơn đạo chật hẹp kia, Hoa Tiểu Mạc dựng lỗ tai nghe động tĩnh sau lưng, lúc nghe tiếng vó ngựa vang lên, cho là Tần Nghị đi rồi, kết quả quay người nhìn một cái, nhất thời giật mình.
Tần Nghị không chậm không hoãn theo kịp nghênh đón ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, khẽ kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười, có điều, đường nét cương nghị cùng với đôi mắt quá thâm thúy ám trầm kia làm nụ cười nọ hơi có chút cứng ngắc, nhìn thế nào cũng rất cổ quái.
Hoa Tiểu Mạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khóe miệng run run, Vương gia, không phải nam nhân nào có ngoại hình tuấn mỹ cười lên cũng dễ nhìn đâu.
Mấy người dọc theo đường đá uốn lượn ngoằn ngoèo bảy ngoặt tám quẹo, một lát sau đi đến cuối sơn đạo hẹp kia, nhập vào mắt là một mảng tầm mắt mênh mông, từng hàng thạch ốc* loang lổ nét cổ xưa được dựng nên, cầu gỗ được vài khúc gỗ buộc lại đơn giản mà thành bắc trên sông, thác nước chảy xuống từ khe núi, hài đồng chơi đùa bên bờ sông hoặc là nghịch nước hoặc là rượt đuổi nhau. [thạch ốc: nhà bằng đá]
Đưa tầm mắt lên, đại thụ chồng chất cao đến nỗi trông không thấy đỉnh, kết đầy quả không biết tên, giữa sườn núi có một thạch miếu, bàn tròn xây nên từ một tảng đá, mấy cột đá trụ ở bốn phía, dưới che chắn của cây xanh dày lá hiện ra mấy phần thần bí.
Dưới chân là một con đường lớn rộng mở, hai bên phân ra rất nhiều đường nhỏ kéo dài đến sâu hút, không khó nhìn ra diện tích khu vực sinh sống của người Vu tộc không nhỏ.
Người Vu tộc vốn đang làm việc đều ngừng công việc trong tay đưa ánh mắt hiếu kỳ đề phòng nhìn mấy người Hoa Tiểu Mạc, duy nhất may mắn chính là Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu đã ở đây sinh hoạt được mấy ngày, làm giảm xuống địch ý của người Vu tộc.
“Bọn họ chỉ là không nguyện tiếp nhận khí tức xa lạ.” Lan Thất lộ ra nụ cười hữu hảo với người Vu tộc, nắm chặt cái tay trong lòng bàn tay: “Cũng giống như người của Đào Hoa thôn.”
Hoa Tiểu Mạc gật đầu, cũng kéo môi mỉm cười, quét mắt nhìn những nữ tử đang dùng ánh mắt nóng bỏng chạy trên người bọn hắn, lúc thấy một thiếu nữ ném mị nhãn cho Lạc Cửu Tiêu, nụ cười trên mặt hắn cứng lại: “Nữ nhân Vu tộc lớn lên thật là…” Bưu hãn.
Nói rồi liếc nam tử thần tình lười biếng một cái, hết lần này tới lần khác đính cái gương mặt yêu nghiệt này đi khắp nơi hại người.
“Hình như ta ngửi thấy mùi gì đó.” Mỗ giáo chủ đại nhân cười một cái, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu của thiếu niên đang bày mặt thối, ánh nhìn ôn nhu cưng chiều không tránh được những nữ tử Vu tộc đang vây xem, bốn phía vang lên tiếng hít khí.
Sau một khắc chỉ nghe thấy tiếng nghị luận rất lớn vang lên, thậm chí còn có nữ tử chỉ chỉ trỏ trỏ Hoa Tiểu Mạc, hắn đen mặt, cứ tiếp tực như vậy là không được.
Như là tuyên cáo quyền sở hữu mà cười nói với Lạc Cửu Tiêu: “Cúi đầu xuống một chút.”
Giáo chủ đại nhân nhướng mày, bên môi vung lên nụ cười hớn hở, dung nhan vốn đã khuynh thành trong nhất thời càng thêm đoạt lấy hồn người, vết bớt cánh hoa đỏ tươi dưới khóe mắt kia được ánh dương quang chiếu rọi dường như có thể phát sáng.
Mọi người chỉ thấy nam tử mỹ mạo kia chậm rãi cuối đầu, mà thiếu niên nhu mỹ như ngọc, sỡ hữu mái tóc kim sắc so với ánh liệt dương còn muốn chói mắt hơn ôm lấy cổ nam tử, hai người không chút kiên kỵ mà ôm hôn.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chưa chờ mấy người Vu tộc kia hồi thần lại, đã thấy thiếu niên làm động tác như vậy đối với nam tử áo lam ôn nhuận tuấn nhã bên cạnh.
Không ít nữ tử Vu tộc trẻ tuổi lộ ra biểu tình thất vọng, nam tử Vu tộc ai nấy đầu há to mồm, bọn họ biểu thị hoang man khiếp sợ đối với một màn trước mắt, mà mấy lão già Vu tộc đều vì túy ý lớn mật của người Trung Nguyên mà sửng sốt.
Hoa Tiểu Mạc buông Lan Thất ra, đi đến trước mặt nam tử thanh lãnh đang rũ mắt đứng một bên, nhẹ giọng gọi: “Bạch Thần, hôn ta.”
Nâng đôi mắt đen, Bạch Thần khẽ mím khóe môi, cúi người hạ một nụ hôn lên mặt Hoa Tiểu Mạc, sau đó mới hút lấy cánh môi mềm mại của hắn.
“Bọn y, của ta.” Hoa Tiểu Mạc chỉ chỉ Bạch Thần, Lan Thất, lại chỉ chỉ Lạc Cửu Tiêu, mặt lạnh gằn từng chữ một: “Đều là của ta.”
Phốc ——-
Lạc Cửu Tiêu từ phía sau ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, gác cằm lên đỉnh đầu hắn, run vai cười thấp.
“Cười cái rắm!” Hoa Tiểu Mạc liếc y một cái, nâng tay đẩy y ra, đi đến trước mặt thanh niên đang gục đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai đối phương: “Nam Phong, ngươi cũng là của ta.”
Thanh niên vui mừng, chưa kịp mở miệng đã nghe người trước mắt cong môi cười to: “Ai muốn lấy ngươi về nhà, ta sẽ kiểm duyệt cho ngươi.”
“Chủ nhân, ngài đối với thuộc hạ thật tốt.” Nghiêng đầu, Nam Phong thở dài bất đắc dĩ.
Đáy mắt thoáng hiện lên quang mang giảo hoạt, Hoa Tiểu Mạc ha ha cười nói: “Phải vậy thôi.”
Tần Nghị ở phía sau nhìn thiếu niên cùng mấy người kia hỗ động, mi tâm nhíu lại thành một đường nếp nhăn, trên người vô hình tản ra khí tức kinh người khiến những nữ tử Vu tộc vốn muốn đánh chủ ý lên y thoáng chốc cả kinh trong lòng.
Các cô nhận ra trên người nam tử tuấn mỹ này khí thế đáng sợ mà chỉ Đại Vu sư mới có, sợ hãi đối với nguy hiểm làm các cô cũng không dám có ý đồ với đối phương nữa.
Mấy người dọc theo một con đường nhỏ trong số đó đi đến nhà đá của Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu, vừa đi vừa nhìn các nữ tử mang phục sức Vu tộc, vóc người rắn chắc ở bên đường bổ củi, Nam Phong kiêu ngạo mở miệng: “Chủ nhân, phụ nhụ*của tộc ta thể lực còn mạnh hơn.” Y không có nói ngoa, mỗi ngày đều phải săn thú bắt cá, vả lại chịu ảnh hưởng của khí hậu, màu da thô ráp ngăm đen, so với nữ tử nhu nhược ở Trung Nguyên khác biệt rất lớn. [phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em]
“Thật đúng là nhìn không ra.” Liếc nhìn thanh niên nhu nhã thon dài mảnh khảnh, Hoa Tiểu Mạc giật giật miệng.
Một lão nhân cao tuổi ngồi trước một toà thạch ốc, bên người là nữ tử nằm nghiêng phơi nắng trên ghế tre, như đang trò chuyện gì đó, lão nhân thỉnh thoảng đặt tay tại vùng bụng gồ lên của nữ tử, lộ ra nụ cười hiền lành.
Nhìn thấy nữ tử kia ưỡn bụng bự, Hoa Tiểu Mạc vô thức sờ bụng mình, vừa nghĩ đến qua vài tháng nữa mình cũng như vậy, da đầu hắn liền tê rần.
Đột nhiên nghĩ đến vấn đề còn nghiêm trọng hơn, Hoa Tiểu Mạc chợt dừng bước, Nam Phong ở phía sau mém chút nữa đụng vào.
Sau khi thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Tiểu Mạc, mấy người Lan Thất đều lên tiếng thăm hỏi, ngay cả Tần Nghị vẫn luôn ở phía sau cũng bước lên.
“Tiểu Mạc, không thoải mái ở đâu?” Lan Thất vén lên sợi tóc trên trán Hoa Tiểu Mạc, nhu giọng hỏi.
Bạch Thần cúi đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt rơi vào cánh môi hắn vô thức cắn chặt, màu mắt trầm xuống, đường nhìn liếc tới Tần Nghị đứng bên trái.
Trong lòng y có sáu phần suy đoán, hài tử trong bụng Mạc nhi là của Tần Nghị, điểm này y không có nói, và cũng không có ý định nói ra.
Tần Nghị như là tiếp nhận được tầm mắt Bạch Thần ném qua, có sát ý, cũng có cảnh cáo, đơn giản ngẫm lại liền có thể rõ ràng là vì nguyên do gì, y nhìn chằm chằm bụng thiếu niên, chân mày nhíu rồi lại buông, như đang bối rối chuyện gì đó.
“Đừng để ý ta, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Vỗ vỗ bàn tay đang sờ loạn trên bụng hắn, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu đi tới trước, chết rồi chết rồi, hài tử sẽ đi ra từ đâu? Lẽ nào thật sự là vào thế nào thì ra thế ấy, hình ảnh trong đầu phi thường không ấm áp, càng không đẹp đẽ, cúc hoa Hoa Tiểu Mạc thít chặt.
Bình tĩnh, thế giới này rất huyền huyễn, nói không chừng có thần kỳ nào đó.
“Các vị, ta nghĩ Đại Vu cũng không hy vọng thấy bởi vì các vị đến đây mà phá hủy hòa bình nơi này.”
Người đến là một lão giả lưng còng, mặc một thân áo bào Vu sư màu vàng, thân thể vốn khô gầy trong áo bào dài rộng trông có vẻ buồn cười, mà thần sắc lão giả lại là nghiêm túc lạnh lùng.
“Trưởng lão yên tâm, chúng ta đến đây gây nhiều phiền toái, cảm thấy vô cùng áy náy.” Lan Thất ngữ khí thành khẩn, ngẩng đầu mỉm cười.
Lão giả nhàn nhạt ừ một tiếng, con mắt đầy nếp nhăn không một tia vẩn đục, tầm mắt xẹt qua từ trên thân mấy người Hoa Tiểu Mạc, tới chỗ Tần Nghị thì bất khả tư nghị chớp mắt một cái.
Mặc dù thái độ không sao thân thiện nổi, lão giả vẫn an bài chỗ ở cho bọn hắn, mãi đến lúc Hoa Tiểu Mạc đứng trước thạch ốc mới phát hiện Tần Nghị đã chẳng biết tung tích khi nào.
Hắn không khỏi cảm thấy lão giả kia có quen biết với Tần Nghị.
Ban đêm, Hoa Tiểu Mạc rửa mặt xong liền nằm trên giường nói chuyện với Lan Thất.
Hi hi…
Bỗng dưng, Hoa Tiểu Mạc nghe một trận tiếng cười, thanh thúy linh hoạt kỳ ảo, giống như là phát ra từ trong thân thể hắn.
Là ảo giác sao…
Nhất định là do quá mệt mỏi, Hoa Tiểu Mạc nhu nhu mắt tựa vào trong lòng Lan Thất, cố sức ngửi ngửi hương vị dược thảo trên người y, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bọn họ mỗi ngày nhàn nhã hoạt động tại Vu tộc, mãi đến ba ngày sau Đại Vu sư mới phái người truyền lời triệu kiến.
Vẫn là lão giả lưng còng nọ, mấy người Hoa Tiểu Mạc im lặng không lên tiếng theo đối phương lên núi, khiến Hoa Tiểu Mạc bất ngờ chính là Tần Nghị đã tiêu thất mấy ngày cũng đi theo, lão giả như là ngầm cho phép, sau thời gian nửa nén hương mấy người xuất hiện tại thạch miếu giữa sườn núi.
Trong miếu rất trống trải, chỉ có một cái hương án, lão giả đi đến một mặt tường bên trong cúi đầu thật thấp: “Đại Vu, đã đưa bọn họ đến.”
Dứt lời, vách tường kia đột nhiên chấn động mấy cái, một tầng sương mù quỷ dị hiện ra cản trở tầm mắt của mấy người, chờ khi bọn họ nhìn lại lần nữa, bức tường đã biến mất, trước mắt là một bức mành đen.
Đây là thực lực chân chính của Vu tộc Thập nhị tổ vu sao? Hắn cảm thấy chỉ cần bọn hắn tiến vào, rất nhiều chuyện đều sẽ cải biến.
Hoa Tiểu Mạc hít sau một hơi, cất bước chân đầu tiên.
Chương 55
CHƯƠNG 55
Lối vào sơn đạo, đậu một cỗ xe ngựa, hai con ngựa, một hồng y thiếu niên được hồng y nam tử ôm trong ngực, đứng hai bên là một thanh niên áo tím, một bạch y nam tử cùng một nam tử áo lam.
Bốn người trầm mặc nhìn hắc y nam tử cưỡi trên lưng ngựa trước mặt, thần sắc khác nhau.
Hoa Tiểu Mạc không dám tin mà nhu nhu mắt, ta sát! Hắn liên tục mấy buổi tối đều ăn dưa leo, mặc dù kích cỡ bất đồng, nhưng vị đạo nếm được thực sự không có loại thứ hai, chỉ vì muốn an ủi ba tên nam nhân bùng nổ bên người. [hớ hớ, dám léng phéng sau lưng mấy anh là cho biết mùi dưa leo mỗi đêm hén :”>]
Tưởng rằng sự việc kia cứ như vậy mà cho qua, giờ ai tới nói cho hắn biết, đương sự còn lại không ở Ba Thục làm thành chủ tiêu dao của y, vì cớ gì lại ở đây?!!!
Gió lạnh thổi qua, từng trận hàn ý, đã vào thu.
Tần Nghị tung người xuống ngựa, sãi bước đi đến, cước bộ trầm ổn, cho dù lẻ loi một mình đối mặt với ba đối thủ mạnh, vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra chút khẩn trương nào.
“Về đi.” Lạc Cửu Tiêu tiếp lấy áo choàng Nam Phong đưa qua khoác lên người Hoa Tiểu Mạc, ra lệnh với nam tử lái xe.
“Dạ, chủ tử.” Người nọ đặt ngón tay vào trong miệng ngửa mặt lên trời thổi ra một âm thanh bén nhọn, ngay sau đó chỉ thấy hai con ngựa kia cùng với xe ngựa chạy đi.
Hoa Tiểu Mạc vội ho một tiếng, nuốt mấy ngụm nước miếng, dạ dày không mấy dễ chịu, hắn nhíu chân mày, sắc mặt có vài tia thống khổ.
“Đi thôi.” Liếc nhìn thiếu niên sắc mặt không tốt lắm ở bên người, Lan Thất cau mày, ôn thanh nói.
Mấy người đi về phía sơn đạo chật hẹp kia, Hoa Tiểu Mạc dựng lỗ tai nghe động tĩnh sau lưng, lúc nghe tiếng vó ngựa vang lên, cho là Tần Nghị đi rồi, kết quả quay người nhìn một cái, nhất thời giật mình.
Tần Nghị không chậm không hoãn theo kịp nghênh đón ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, khẽ kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười, có điều, đường nét cương nghị cùng với đôi mắt quá thâm thúy ám trầm kia làm nụ cười nọ hơi có chút cứng ngắc, nhìn thế nào cũng rất cổ quái.
Hoa Tiểu Mạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khóe miệng run run, Vương gia, không phải nam nhân nào có ngoại hình tuấn mỹ cười lên cũng dễ nhìn đâu.
Mấy người dọc theo đường đá uốn lượn ngoằn ngoèo bảy ngoặt tám quẹo, một lát sau đi đến cuối sơn đạo hẹp kia, nhập vào mắt là một mảng tầm mắt mênh mông, từng hàng thạch ốc* loang lổ nét cổ xưa được dựng nên, cầu gỗ được vài khúc gỗ buộc lại đơn giản mà thành bắc trên sông, thác nước chảy xuống từ khe núi, hài đồng chơi đùa bên bờ sông hoặc là nghịch nước hoặc là rượt đuổi nhau. [thạch ốc: nhà bằng đá]
Đưa tầm mắt lên, đại thụ chồng chất cao đến nỗi trông không thấy đỉnh, kết đầy quả không biết tên, giữa sườn núi có một thạch miếu, bàn tròn xây nên từ một tảng đá, mấy cột đá trụ ở bốn phía, dưới che chắn của cây xanh dày lá hiện ra mấy phần thần bí.
Dưới chân là một con đường lớn rộng mở, hai bên phân ra rất nhiều đường nhỏ kéo dài đến sâu hút, không khó nhìn ra diện tích khu vực sinh sống của người Vu tộc không nhỏ.
Người Vu tộc vốn đang làm việc đều ngừng công việc trong tay đưa ánh mắt hiếu kỳ đề phòng nhìn mấy người Hoa Tiểu Mạc, duy nhất may mắn chính là Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu đã ở đây sinh hoạt được mấy ngày, làm giảm xuống địch ý của người Vu tộc.
“Bọn họ chỉ là không nguyện tiếp nhận khí tức xa lạ.” Lan Thất lộ ra nụ cười hữu hảo với người Vu tộc, nắm chặt cái tay trong lòng bàn tay: “Cũng giống như người của Đào Hoa thôn.”
Hoa Tiểu Mạc gật đầu, cũng kéo môi mỉm cười, quét mắt nhìn những nữ tử đang dùng ánh mắt nóng bỏng chạy trên người bọn hắn, lúc thấy một thiếu nữ ném mị nhãn cho Lạc Cửu Tiêu, nụ cười trên mặt hắn cứng lại: “Nữ nhân Vu tộc lớn lên thật là…” Bưu hãn.
Nói rồi liếc nam tử thần tình lười biếng một cái, hết lần này tới lần khác đính cái gương mặt yêu nghiệt này đi khắp nơi hại người.
“Hình như ta ngửi thấy mùi gì đó.” Mỗ giáo chủ đại nhân cười một cái, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu của thiếu niên đang bày mặt thối, ánh nhìn ôn nhu cưng chiều không tránh được những nữ tử Vu tộc đang vây xem, bốn phía vang lên tiếng hít khí.
Sau một khắc chỉ nghe thấy tiếng nghị luận rất lớn vang lên, thậm chí còn có nữ tử chỉ chỉ trỏ trỏ Hoa Tiểu Mạc, hắn đen mặt, cứ tiếp tực như vậy là không được.
Như là tuyên cáo quyền sở hữu mà cười nói với Lạc Cửu Tiêu: “Cúi đầu xuống một chút.”
Giáo chủ đại nhân nhướng mày, bên môi vung lên nụ cười hớn hở, dung nhan vốn đã khuynh thành trong nhất thời càng thêm đoạt lấy hồn người, vết bớt cánh hoa đỏ tươi dưới khóe mắt kia được ánh dương quang chiếu rọi dường như có thể phát sáng.
Mọi người chỉ thấy nam tử mỹ mạo kia chậm rãi cuối đầu, mà thiếu niên nhu mỹ như ngọc, sỡ hữu mái tóc kim sắc so với ánh liệt dương còn muốn chói mắt hơn ôm lấy cổ nam tử, hai người không chút kiên kỵ mà ôm hôn.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chưa chờ mấy người Vu tộc kia hồi thần lại, đã thấy thiếu niên làm động tác như vậy đối với nam tử áo lam ôn nhuận tuấn nhã bên cạnh.
Không ít nữ tử Vu tộc trẻ tuổi lộ ra biểu tình thất vọng, nam tử Vu tộc ai nấy đầu há to mồm, bọn họ biểu thị hoang man khiếp sợ đối với một màn trước mắt, mà mấy lão già Vu tộc đều vì túy ý lớn mật của người Trung Nguyên mà sửng sốt.
Hoa Tiểu Mạc buông Lan Thất ra, đi đến trước mặt nam tử thanh lãnh đang rũ mắt đứng một bên, nhẹ giọng gọi: “Bạch Thần, hôn ta.”
Nâng đôi mắt đen, Bạch Thần khẽ mím khóe môi, cúi người hạ một nụ hôn lên mặt Hoa Tiểu Mạc, sau đó mới hút lấy cánh môi mềm mại của hắn.
“Bọn y, của ta.” Hoa Tiểu Mạc chỉ chỉ Bạch Thần, Lan Thất, lại chỉ chỉ Lạc Cửu Tiêu, mặt lạnh gằn từng chữ một: “Đều là của ta.”
Phốc ——-
Lạc Cửu Tiêu từ phía sau ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, gác cằm lên đỉnh đầu hắn, run vai cười thấp.
“Cười cái rắm!” Hoa Tiểu Mạc liếc y một cái, nâng tay đẩy y ra, đi đến trước mặt thanh niên đang gục đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai đối phương: “Nam Phong, ngươi cũng là của ta.”
Thanh niên vui mừng, chưa kịp mở miệng đã nghe người trước mắt cong môi cười to: “Ai muốn lấy ngươi về nhà, ta sẽ kiểm duyệt cho ngươi.”
“Chủ nhân, ngài đối với thuộc hạ thật tốt.” Nghiêng đầu, Nam Phong thở dài bất đắc dĩ.
Đáy mắt thoáng hiện lên quang mang giảo hoạt, Hoa Tiểu Mạc ha ha cười nói: “Phải vậy thôi.”
Tần Nghị ở phía sau nhìn thiếu niên cùng mấy người kia hỗ động, mi tâm nhíu lại thành một đường nếp nhăn, trên người vô hình tản ra khí tức kinh người khiến những nữ tử Vu tộc vốn muốn đánh chủ ý lên y thoáng chốc cả kinh trong lòng.
Các cô nhận ra trên người nam tử tuấn mỹ này khí thế đáng sợ mà chỉ Đại Vu sư mới có, sợ hãi đối với nguy hiểm làm các cô cũng không dám có ý đồ với đối phương nữa.
Mấy người dọc theo một con đường nhỏ trong số đó đi đến nhà đá của Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu, vừa đi vừa nhìn các nữ tử mang phục sức Vu tộc, vóc người rắn chắc ở bên đường bổ củi, Nam Phong kiêu ngạo mở miệng: “Chủ nhân, phụ nhụ*của tộc ta thể lực còn mạnh hơn.” Y không có nói ngoa, mỗi ngày đều phải săn thú bắt cá, vả lại chịu ảnh hưởng của khí hậu, màu da thô ráp ngăm đen, so với nữ tử nhu nhược ở Trung Nguyên khác biệt rất lớn. [phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em]
“Thật đúng là nhìn không ra.” Liếc nhìn thanh niên nhu nhã thon dài mảnh khảnh, Hoa Tiểu Mạc giật giật miệng.
Một lão nhân cao tuổi ngồi trước một toà thạch ốc, bên người là nữ tử nằm nghiêng phơi nắng trên ghế tre, như đang trò chuyện gì đó, lão nhân thỉnh thoảng đặt tay tại vùng bụng gồ lên của nữ tử, lộ ra nụ cười hiền lành.
Nhìn thấy nữ tử kia ưỡn bụng bự, Hoa Tiểu Mạc vô thức sờ bụng mình, vừa nghĩ đến qua vài tháng nữa mình cũng như vậy, da đầu hắn liền tê rần.
Đột nhiên nghĩ đến vấn đề còn nghiêm trọng hơn, Hoa Tiểu Mạc chợt dừng bước, Nam Phong ở phía sau mém chút nữa đụng vào.
Sau khi thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Tiểu Mạc, mấy người Lan Thất đều lên tiếng thăm hỏi, ngay cả Tần Nghị vẫn luôn ở phía sau cũng bước lên.
“Tiểu Mạc, không thoải mái ở đâu?” Lan Thất vén lên sợi tóc trên trán Hoa Tiểu Mạc, nhu giọng hỏi.
Bạch Thần cúi đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt rơi vào cánh môi hắn vô thức cắn chặt, màu mắt trầm xuống, đường nhìn liếc tới Tần Nghị đứng bên trái.
Trong lòng y có sáu phần suy đoán, hài tử trong bụng Mạc nhi là của Tần Nghị, điểm này y không có nói, và cũng không có ý định nói ra.
Tần Nghị như là tiếp nhận được tầm mắt Bạch Thần ném qua, có sát ý, cũng có cảnh cáo, đơn giản ngẫm lại liền có thể rõ ràng là vì nguyên do gì, y nhìn chằm chằm bụng thiếu niên, chân mày nhíu rồi lại buông, như đang bối rối chuyện gì đó.
“Đừng để ý ta, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Vỗ vỗ bàn tay đang sờ loạn trên bụng hắn, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu đi tới trước, chết rồi chết rồi, hài tử sẽ đi ra từ đâu? Lẽ nào thật sự là vào thế nào thì ra thế ấy, hình ảnh trong đầu phi thường không ấm áp, càng không đẹp đẽ, cúc hoa Hoa Tiểu Mạc thít chặt.
Bình tĩnh, thế giới này rất huyền huyễn, nói không chừng có thần kỳ nào đó.
“Các vị, ta nghĩ Đại Vu cũng không hy vọng thấy bởi vì các vị đến đây mà phá hủy hòa bình nơi này.”
Người đến là một lão giả lưng còng, mặc một thân áo bào Vu sư màu vàng, thân thể vốn khô gầy trong áo bào dài rộng trông có vẻ buồn cười, mà thần sắc lão giả lại là nghiêm túc lạnh lùng.
“Trưởng lão yên tâm, chúng ta đến đây gây nhiều phiền toái, cảm thấy vô cùng áy náy.” Lan Thất ngữ khí thành khẩn, ngẩng đầu mỉm cười.
Lão giả nhàn nhạt ừ một tiếng, con mắt đầy nếp nhăn không một tia vẩn đục, tầm mắt xẹt qua từ trên thân mấy người Hoa Tiểu Mạc, tới chỗ Tần Nghị thì bất khả tư nghị chớp mắt một cái.
Mặc dù thái độ không sao thân thiện nổi, lão giả vẫn an bài chỗ ở cho bọn hắn, mãi đến lúc Hoa Tiểu Mạc đứng trước thạch ốc mới phát hiện Tần Nghị đã chẳng biết tung tích khi nào.
Hắn không khỏi cảm thấy lão giả kia có quen biết với Tần Nghị.
Ban đêm, Hoa Tiểu Mạc rửa mặt xong liền nằm trên giường nói chuyện với Lan Thất.
Hi hi…
Bỗng dưng, Hoa Tiểu Mạc nghe một trận tiếng cười, thanh thúy linh hoạt kỳ ảo, giống như là phát ra từ trong thân thể hắn.
Là ảo giác sao…
Nhất định là do quá mệt mỏi, Hoa Tiểu Mạc nhu nhu mắt tựa vào trong lòng Lan Thất, cố sức ngửi ngửi hương vị dược thảo trên người y, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bọn họ mỗi ngày nhàn nhã hoạt động tại Vu tộc, mãi đến ba ngày sau Đại Vu sư mới phái người truyền lời triệu kiến.
Vẫn là lão giả lưng còng nọ, mấy người Hoa Tiểu Mạc im lặng không lên tiếng theo đối phương lên núi, khiến Hoa Tiểu Mạc bất ngờ chính là Tần Nghị đã tiêu thất mấy ngày cũng đi theo, lão giả như là ngầm cho phép, sau thời gian nửa nén hương mấy người xuất hiện tại thạch miếu giữa sườn núi.
Trong miếu rất trống trải, chỉ có một cái hương án, lão giả đi đến một mặt tường bên trong cúi đầu thật thấp: “Đại Vu, đã đưa bọn họ đến.”
Dứt lời, vách tường kia đột nhiên chấn động mấy cái, một tầng sương mù quỷ dị hiện ra cản trở tầm mắt của mấy người, chờ khi bọn họ nhìn lại lần nữa, bức tường đã biến mất, trước mắt là một bức mành đen.
Đây là thực lực chân chính của Vu tộc Thập nhị tổ vu sao? Hắn cảm thấy chỉ cần bọn hắn tiến vào, rất nhiều chuyện đều sẽ cải biến.
Hoa Tiểu Mạc hít sau một hơi, cất bước chân đầu tiên.
Bình luận truyện