Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 36: Quyết đấu sinh tử.



Đây là trùng hợp, hay có người an bài? Tiêu Minh nhìn ánh mắt tràn đầy ác ý của Chu Ngô trước mặt, nhanh chóng suy tính trong lòng. 


Từ sau khi phát hiện quặng linh thạch, Thiên Huyền phái có thể nói một bước lên trời, dù đã nhất trí cùng Lạc Thủy cung, nhưng không có nghĩa là những kẻ khác sẽ không thèm thuồng nữa. 


Móng vuốt trên bề nổi bị chém đứt, nhưng động tác mờ ám phía dưới hiển nhiên sẽ không vì vậy mà dừng lại—— ánh mắt Tiêu Minh không dấu vết xẹt qua các tu giả còn lại của Tuyền Cơ môn , thấy khóe miệng bọn họ giương lên đắc ý, như có chuyện vui. 


Mới đầu đệ tử Tuyền Cơ môn gây chuyện với đệ tử Thiên Huyền phái là ngoài ý muốn, hay là có tính toán? Chu Ngô tới tìm công đạo cho đồ đệ mình là vì tức giận chuyện đồ đệ bị đánh thương, hay còn có ẩn tình khác? Nhưng bất luận như thế nào, chuyện vốn là thù oán riêng giữa hắn và Chu Ngô bây giờ lại trở thành cái cớ để Tuyền Cơ môn khiêu chiến Thiên Huyền phái. Nếu như hai bên vì vậy mà nổi lên xung đột, Thiên Huyền phái nhỏ yếu tất nhiên không thể địch lại Tuyền Cơ môn có Nguyên Anh chân quân, như vậy để Tuyền Cơ môn hạ hỏa, Thiên Huyền phái không thể không đưa ra một ít thứ tốt —— tỷ như phần quặng linh thạch vốn thuộc về Thiên Huyền phái kia. 


Đối với Lạc Thủy cung, tranh đấu riêng giữa các môn phái phụ thuộc bọn họ sẽ không can dự, chỉ cần ích lợi thuộc về bọn họ không bị tổn hại , nhiều nhất cũng chỉ là nói ra mấy câu hòa giải không hại đến đại thể mà thôi. 


Thậm chí, Tuyền Cơ môn thân là tông môn hạng trung đương nhiên quan trọng hơn Thiên Huyền Phái, việc Lạc Thủy cung ngầm nghiêng về phía Tuyền Cơ môn cũng không phải là không thể. 


Hôm nay, địch nhân áp đao gần ngay trước mắt, mà mọi người trong Thiên Huyền phái vẫn không biết gì cả, bây giờ Tiêu Minh thực sự muốn quỳ lạy đám đồng đội đơn thuần này một phen.


"Triệu Hàm, ngươi còn nhớ rõ ước định trước đây giữa chúng ta không? " Không cho Tiêu Minh quá nhiều thời gian suy nghĩ, Chu Ngô rất nhanh mở miệng, trong giọng nói khó nén nổi hưng phấn . 


"Đương nhiên, ta nhớ. " Tiêu Minh nhếch miệng cười, án binh bất động. (chờ thời cơ hành động)


"Mặc dù chúng ta đã từng ước định sẽ giải quyết riêng, nhưng hôm nay là cơ hội hiếm có, vì sao không ở trên lôi đài này, trước mặt tất cả tu sĩ, thoải mái quyết đấu sinh tử?! " Thanh âm của Chu Ngô ẩn chứa chân nguyên, lập tức vang vọng toàn bộ võ trường, làm cho bầy người đang huyên náo trở nên thanh tĩnh. 


"Quyết đấu sinh tử? " Tiêu Minh nhướng mày, giọng nói du dương giữa một phiến im lặng nghe rất rõ ràng, "Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, Chu đạo hữu còn để bụng đến thế sao? " 


"Chuyện nhỏ?! " Chu Ngô cười lạnh một tiếng, "Đệ tử của ngươi đả thương đồ nhi ta, khiến hắn đến nay vẫn nằm trên giường, mà ngươi cũng sỉ nhục ta vài ba lần, thù này không báo, thiên lý khó dung! " 


Tiêu Minh : "... ... ... ..." 


—— Có thể xuyên tạc một chuyện nhỏ thành thiên đại tổn thương, Tuyền Cơ môn vì quặng linh thạch kia quả thật là liều mạng. 


"Chu đạo hữu là tiền bối đỉnh cấp Kim Đan, mà ta chỉ là trung kỳ Kim Đan, có tài đức gì mà phải hạ nhục ngài? Mặc dù ta cũng nghĩ được mình đã làm ra 'chuyện tình gì' thiên lý khó dung, nhưng nếu Chu đạo hữu kiên trì như vậy, ta cũng không thể nói gì, dù sao, ngài có quyền phát biểu ý kiến. " Tiêu Minh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, phối hợp với khí chất nhu hòa thân thiết quanh người hắn, nhìn giống như là người vô tội bị kẻ vô lý áp bách, khiến người khác thương hại, "Chu đạo hữu muốn như thế nào? " 


Một trung kỳ Kim Đan lại dám can đảm nhục nhã đỉnh cấp Kim Đan, dù ai nghe cũng thấy khó tin, trừ phi tên trung kỳ Kim Đan kia chính là người điên, mà từng câu từng chữ của Tiêu Minh, thể hiện hắn tuyệt đối không phải là loại người ngu xuẩn càn rỡ đó. 


Theo lời của Tiêu Minh, dưới đài một trận xì xào bàn tán, Chu Ngô cũng là người coi trọng mặt mũi, lập tức cảm thấy trên mặt có chút nóng, nhưng nhớ tới kế hoạch lúc trước, gã bỏ qua sự chần chừ: "Chúng ta làm khế ước sinh tử, quyết phân thắng bại, sống chết tùy mệnh! " 


"Chu đạo hữu cần gì dồn ta đến bước này..." Tiêu Minh cười khổ, giọng nói lại cay độc châm chọc, "Ta và Chu đạo hữu xung đột vì mấy chuyện vặt vãnh của đồ nhi, Thiên Huyền phái lại là môn phái nhỏ, không so được Tuyền Cơ môn rễ sâu lá tốt, ngài hăm doạ người như thế, lấy đi tính mạng của ta, thì được lợi gì chứ? " 


Tiêu Minh đặt mình vào lập trường người vô tội, lại ngầm nhấn mạnh "được lợi gì", lập tức, không ít tu giả tâm tư linh hoạt nghĩ ngay tới quặng linh thạch của Thiên Huyền phái, ánh mắt nhìn về phía Thiên Huyền phái và Tuyền Cơ môn cũng khác trước. 


Mọi người trong Thiên Huyền phái còn không có phản ứng nhiều, còn đang nghi ngờ lo lắng vì sao "Triệu Hàm " lại kết oán đến bậc này, mà sắc mặt của mọi người ở Tuyền Cơ môn lại có chút không đúng. Bọn họ vốn là từ tình báo biết được Thiên Huyền phái dữ thế vô tranh (sống thanh tịnh, không tranh với đời), trưởng lão và đệ tử trong môn phái cũng rất thẳng thắn, không có tâm cơ, nhưng không ngờ tên "Triệu Hàm "c khác thường này không chỉ nhanh chóng nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, còn muốn phơi bày tất cả. 


 Xung đột giữa "Triệu Hàm " và đệ tử của Chu Ngô chỉ là ngoài ý muốn, mà Chu Ngô đi tìm công đạo cũng là việc làm tự phát, chẳng qua sau khi mọi người ở Tuyền Cơ môn biết chuyện lại nghĩ ra kế hoạch này, cũng âm thầm động tay động chân, xúc tiến thành "trận đấu sinh tử". 


Một khi Chu Ngô giết chết "Triệu Hàm " trên đài, như vậy dù Thiên Huyền phái có phản ứng kịch liệt hay là lùi bước, hai bên cũng đã kết thù nhau, sau đó chỉ cần tùy tiện lấy cớ, là có thể chiếm nghĩa lớn chỉ trích Thiên Huyền phái âm thầm trả thù, khơi mào xung đột giữa hai phái—— chỉ tiếc , việc này chưa bắt đầu đã bị "Triệu Hàm " phá hỏng. 


Việc đã đến nước này, người ở Tuyền Cơ môn trong nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, mà Chu Ngô trên đài cũng không biết những điều này, như cũ dựa theo kế hoạch đã định ép buộc Tiêu Minh đồng ý trận đấu sinh tử. 


Mắt thấy mọi người vây xem đã rối rít cho rằng đây là âm mưu, mà mình lại là con cờ và người bị hại trong đó, Tiêu Minh thoáng hài lòng, "bị buộc " thực hiện khế ước sinh tử. 


Vì Thiên Huyền phái , trước mắt hắn chỉ có thể làm đến đây, về phần kế hoạch của Tuyền Cơ môn còn tiếp tục tiến hành hay không, vậy phải xem da mặt bọn họ dày đến cỡ nào—— còn vị Chu Ngô phách lối làm người ta hết sức khó chịu này, khiến ác ý trong lòng Tiêu Minh trong lòng gần như sắp bùng nổ. 


Lúc trước để lấy được thân phận người bị hại, Tiêu Minh khoan nhượng đối phương khẩu xuất cuồng ngôn hồi lâu, nếu định khế ước sinh tử, sinh tử tùy mệnh, như vậy đối phương chết trong tay mình, cũng không thể nói gì nhỉ? 


Tu giả đỉnh cấp Kim Đan bởi vì âm mưu của tông môn mà mặt dày áp bức một tên tu giả trung kỳ Kim Đan, cuối cùng lại chết trong tay đối phương , đây thật là một chuyện thú vị. Vấn đề duy nhất chính là mình nên giết chết Chu Ngô thế nào dưới ánh nhìn của mọi người mà không tỏ ra quá mức đáng nghi, cũng không bại lộ những thứ bảo bối trong tay. 


Tiêu Minh còn đang âm thầm tính toán nên giết chết Chu Ngô như thế nào, những người khác lại đang bận lo lắng. 


Lục Thiên Vũ bị người giữ chặt bả vai, lúc này mới không có vọt lên đài, mà Huyền Việt vốn tìm góc không người yên lặng xem cuộc chiến lại nắm chặt trường kiếm trong tay, kiếm ý sắc bén quanh thân cũng chém ra vài vết rách nhỏ trên sàn nhà. 


Vẻ mặt trầm ổn của gã thanh y bên người Huyền Việt cũng thay đổi, sợ đến sắp khóc: "Sư thúc , ngài... ngài bình tĩnh một chút! " 


Huyền Việt: "Ta rất bình tĩnh. " 


Gã thanh y : "... ... ... QAQ" 


—— Gạt người! Nếu bình tĩnh, vậy ngài buông kiếm xuống đi! 


Thiếu niên thanh y vội vàng trấn an Huyền Việt, còn trên đài, Tiêu Minh và Chu Ngô đồng thời ký khế ước sinh tử. 


Dù sao cảnh giới của đối phương cao hơn mình nhiều, kim quang vừa dứt, Tiêu Minh tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), lập tức dùng pháp quyết chiêu ra một ảo cảnh rừng trúc. Lá trúc xanh biếc sức sống bừng bừng, giống như khí chất quanh thân hắn làm người ta sinh lòng thân cận, chẳng qua là trong trúc lại giấu giếm sát cơ, mơ hồ ẩn hiện. 


"Chút tài mọn. " Chu Ngô khinh miệt cười một tiếng, một con hỏa điểu phóng lên cao, kim diễm rực cháy, thoáng lúc khiến rừng trúc chìm biển lửa. 


Tiêu Minh cau mày, lục quang thoáng qua đầu ngón tay, lá trúc bị đốt liền tách cây bay lên, lượn quanh thành thế rồng cuộn, đánh về phía Chu Ngô. Không ngờ tới, lá trúc còn chưa đến gần người, đã bị Chu Ngô một kích đánh tan. 


Lá trúc bị gãy tản đi khắp nơi, ủ rũ hạ xuống đài, mà hỏa điểu của Chu Ngô cũng lao về phía Tiêu Minh, hai cánh giương rộng cuồn cuộn lửa cháy, lấn áp Tiêu Minh như một con kiến hôi. 


Dưới ánh lửa, Tiêu Minh bị ép đến mức mặt trắng bệch, không thể tránh né. Trong lúc hốt hoảng, hắn vội vàng gọi một con rồng nước ra ngăn cản, vậy mà rồng nước mới vừa kết thành hình thái, hỏa điểu đã dữ tợn đập xuống, trực tiếp xuyên qua thân rồng nước, biến nó thành một đoàn sương mù. May mắn, rồng nước tuy biến mất nhưng cũng đủ giúp Tiêu Minh trở mình, hắn nhân cơ hội này luồn thân tránh qua, chật vật trốn sang bên kia lôi đài. Dù vậy, sóng nhiệt cuồn cuộn gần như làm hắn té ngã. 


Vị Chu Ngô kia ngưng tụ chân nguyên, cao cao tại thượng cười nhìn Tiêu Minh bị hỏa điểu đuổi liên tiếp lui về phía sau, khóe miệng nhếch lên. Rất nhanh, gã dường như đã chán trò mèo vờn chuột, nâng tay phải. 


Theo động tác của gã, mọi người chỉ thấy hàn quang lóe lên, là một thanh phi đao. Chu Ngô tiện tay ném đi, bấm pháp quyết. 


Sau một cái chớp mắt, phi đao kia từ một biến hóa thành trăm, treo giữa không trung, ánh đao lẫm liệt, bảo quang ẩn náu, nhất định không phải phàm vật—— đây cũng không phải là là một món pháp bảo, mà là một bộ pháp bảo. Cùng là pháp bảo hạng trung, pháp bảo thành bộ luôn hiếm có hơn pháp bảo đơn độc, bởi vì khi pháp bảo được luyện chế thành bộ, mỗi bộ phận tạo thành của pháp bảo sẽ kết nối với nhau, thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó lòng phòng bị. 


Vẻ mặt Chu Ngô chuyển động, trận phi đao kia liền đánh tới Tiêu Minh đang giãy giụa phía dưới. Tiếng đao xé gió réo gào, Tiêu Minh chỉ nghe mọi người dưới đài thét lên kinh hãi, vội vàng phóng ra một tấm khiên xanh lục trước người. 


Đao và khiên chạm nhau, không ngừng phát ra tiếng leng keng. Trong chốc lát, tấm khiên đầy vết bị lõm xuống, các vết nứt trải rộng, vô cùng thảm thiết. Tuy tấm khiên nhỏ này chặn lại đao phong, nhưng không thể chặn hết lực công kích, Tiêu Minh vừa chống đỡ tấm khiên, tạng phủ lại bị đánh phát đau, khóe miệng bất giác tràn ra máu tươi . 


Tiêu Minh vừa ngăn cản vừa lùi bước, rốt cục khi tấm khiên hoàn toàn hư hại rút khỏi trận phi đao, hắn bị mấy ngọn phi đao chém thương, tay áo bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa. 


Màu máu sắc đỏ tươi và tư thái chật vật của Tiêu Minh khiến Chu Ngô vô cùng khoan khoái, phiền muộn trong ngực vì hai ba câu lúc nãy của đối phương giảm đi rất nhiều. Nhớ tới lúc trước đồng môn đã dặn dò muốn "Triệu Hàm " thê thảm một chút, đủ để châm ngòi lửa giận của Thiên Huyền Phái, Chu Ngô bỏ qua ý tưởng một đao chấm dứt, ngửa mặt lên trời cười to, thúc giục chân nguyên lần nữa: "Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tự phế đan điền, lão phu còn có thể tha ngươi một cái mạng! " 


Đang nói, phi đao đang cắm vào mặt đất lần nữa nhô lên, kết làm đao trận, xông thẳng đến hướng Tiêu Minh. 


Khi ngọn phi đao lộ ra sát ý, nhắm ngay vào chỗ hiểm trên người Tiêu Minh, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình bị sát khí bao phủ, miệng vết thương bị phi đao cắt rách đau nhói từng hồi. 


Càng đau đớn, Tiêu Minh càng tính táo, hắn đã lâu chưa từng trải qua trận chiến kịch liệt, căng thẳng như vậy, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thậm chí khóe miệng cũng theo bản năng nâng lên, hưng phấn, hoài niệm, vui sướng khiến Tiêu Minh nhớ về khoảng thời gian đen tối kia. Yên ổn trăm năm, hắn giả làm một con dê ăn cỏ, cách xa đao quang kiếm ảnh (cảnh tàn sát khốc liệt), lại gần như quên mất, mình vốn là một kẻ liều mạng. 


Tròng mắt Tiêu Minh vô cùng sáng, nhìn thắng về phía Chu Ngô trong không trung, loại khiêu khích soi mói này làm đại não Chu Ngô nóng lên, nổi cơn giận giữ —— chỉ là con mồi giãy giụa trong tay gã mà thôi, lúc này vẫn dám nhe nanh với gã, thật quá tức cười! 


Cùng lúc đó, Huyền Việt vốn không nhẫn nại được lại trầm tĩnh xuống. Đôi con người nhìn chăm chăm Tiêu Minh, Huyền Việt chỉ cảm thấy trái tim đang kịch liệt nhảy lên, khó mà kiềm chế hô hấp dồn dập. 


—— Chính là ánh mắt này, chính là vẻ mặt này, rõ ràng đã lâm vào đường cùng, lại cứ như đang nắm giữ hết thảy . 


"... Sư thúc? " Đệ tử thanh y lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu sư thúc mình vì sao suýt chút nữa đã xông lên đài, bây giờ lại không còn nóng nảy, "Ngài không lo lắng bằng hữu của mình sao? " 


"Hắn sẽ thắng. " Ánh mắt Huyền Việt không di chuyển, vẫn chăm chú vào Tiêu Minh, giọng nói vô cùng kiên định, "Hắn không cần sự trợ giúp của ta." 


Gã thanh y hơi cau mày, không hiểu nhìn về phía đài, dù thế nào cũng nhìn không ra vì sao sư thúc lại khẳng định như vậy, dù sao... đây vốn chỉ là một trận đấu áp đảo, không đặc biệt chút nào mà? 


Lúc này trên đài, Chu Ngô dưới cơn giận dữ chỉ hận không thể hành hạ cái tên liều lĩnh này đến mức sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Gã không cònc nghĩ đến chuyện mình đang ở trên lôi đài của Lạc Thủy cung, nếu ra tay quá mức ác độc có khiến Lạc Thủy cung tức giận hay không , huống chi hai người đã ký khế ước sinh tử, Lạc Thủy cung xưa nay đối với chuyện riêng của tông môn cũng phụ thuộc không quá quan tâm, coi như mình lăng ngược đối phương đến chết, cũng chỉ nhận mấy câu khiển trách, có gì phải sợ? 


Chu Ngô dùng toàn lực, phi đao càng chói lóa. Từ một thanh sáng chói hội tụ thành trận, ánh quang dần dần lưu chuyển. Trên lưỡi đao , còn có vết máu tươi của Tiêu Minh dính lại, sắc đỏ thắm bám trên thanh đao, lộ ra vẻ tà dị khiến người kim sợ.


Tiêu Minh dường như bị đẩy đến đường cùng, không ngừng lấy ra các loại pháp khí cao cấp, chỉ để chống đỡ tấn công của một thanh phi đao. Vậy mà những pháp khí này vừa được gọi ra đã bị đao trận phá hủy, thậm chí còn không kịp chống trả. 


Mọi người dưới đài lộ ra con mắt thương hại, không đành lòng xem tiếp, chỉ thấy Tiêu Minh sống chết giãy giụa, cũng không ai phát hiện hắn nhìn có vẻ bất lực, trên thực tế lại giấu giếm huyền cơ. 


Vết thương trên người Tiêu Minh nhanh chóng gia tăng, máu tươi thấm ướt pháp bào, lan tràn trên mặt đất, theo bước đi của hắn tạo thành một đạo vết máu, thế nhưng mỗi một phát công kích đều bị Tiêu Minh khéo léo tránh thoát, mà không thể tránh thì hắn dùng pháp bảo cấp thấp ngăn cản, trì hoãn thế công, nhân cơ hội tránh né.


Chỉ chốc lát sau, trên đài đã chất đầy pháp bảo mà Tiêu Minh ném ra bị tàn phá, còn khuôn mặt của hắn cũng vì mất máu quá nhiều mà càng ngày càng tái nhợt, mỏng manh như giấy trắng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. 


Chu Ngô cảm thấy thời cơ đã đến. Gã vốn cố ý duy trì công kích của trận đao ở tiết tấu hòa hoãn, vì muốn đùa bỡn Tiêu Minh, khiến Tiêu Minh cảm giác mình đã dần dần quen với công kích của trận đao, từ đó sinh hy vọng có thể sống sót—— mà trong khoảnh khắc hy vọng tan biến kia, mới là hoàn mỹ nhất, khiến người ta sung sướng vô cùng. 


Hiện tại nhìn Tiêu Minh giãy giụa cầu sinh, thậm chí ngay cả pháp khí rách nát mà kỳ Trúc Cơ coi thường cũng mang ra, Chu Ngô không khỏi khoái chí, âm thầm cười nhạo Thiên Huyền phái bé nhỏ, loại môn phái này, nếu để bọn họ nắm quặng linh thạch trong tay, chẳng phải là phí của trời sao? Đợi sau khi Tuyền Cơ môn của hắn tiếp thu báu vật, không đến trăm năm, nhất định có thể khiến danh tiếng Tuyền Cơ vang xa ! 


Muốn kết thúc, Chu Ngô vung tay lên, thế công của đao trận thay đổi! 


Tiêu Minh vừa ném ra một món pháp khí ngăn cản ngọn phi đao, đang định chuẩn bị pháp khí phòng bị công kích lần sau, trăm ngọn phi đao đột nhiên hợp nhất, thế mãnh liệt như sấm chớp, nhanh chóng bắn về phía hắn!


Tiêu Minh hốt hoảng , vội vàng lấy ra một món pháp khí, chưa kịp nhìn là cái gì đã trực tiếp đánh ra nhưng pháp khí kia lại bị phi đao trực tiếp đánh tan, tốc độ chỉ không mất mấy giây. 


Không thể ngăn cản, ngọn phi đao kia đâm thẳng vào ngực Tiêu Minh , hai đầu gối hắn mềm nhũn, ngã phục xuống trên đất. 


Chu Ngô cười to, hả hê đắc chí, gã lạnh lùng nhìn Tiêu Minh không nhúc nhích, dường như không còn hơi thở, chậm rãi đặt chân xuống đài, mang theo tư thế thắng cuộc đi tới, tính toán tự tay cho hắn một kích cuối cùng. 


"Khế ước sinh tử, sinh tử tùy mệnh, Triệu đạo hữu ngươi chớ có trách ta, lão phu lúc trước đã cho ngươi cơ hội sống, chỉ tiếc ngươi không nắm lấy. " Đang nói chuyện, Chu Ngô nhìn lướt qua sắc mặt khó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện