Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 16: Phơi nắng càng thêm khỏe



EDITOR: DOCKEÁnh mắt của Đại Thần thật sự không đơn giản, tinh chuẩn mà sắc bén.

Có lẽ rất nhiều người cho rằng ánh mắt sắc bén đó thật không thích hợp chút nào, bởi vì ánh mắt của Vương đại tiên từ trước đến giờ đều luôn ấm áp và ấm áp.

Nhưng chỉ có ta là hiểu rõ, cái liếc mắt của hắn đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Hắn đang dịu dàng nói cho ta biết: Tương Hiểu Mạn ơi, chờ em tự tiến cử đó.

Chuyện này trước đây thật sự chẳng là cái đinh gì, nhưng bây giờ lại là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Ta nghĩ, đây chính là lúc để ta cự tuyệt hắn.

Ta nhẹ nhàng liếc mắt nhìn qua Tiểu Lâm. Bạn ấy cao bằng ta, cho nên đứng ở bên cạnh ta.

Ta… Cho dù có lỗi thì ta cũng muốn làm thử một lần! Tiểu Lâm, chờ khi nào ta phát tài ta sẽ mua thuốc bổ cho ngươi, mời ngươi ăn vi cá! Sau đó len lén nhéo vào bắp đùi của cô ta một cái.

Không đợi cô ta kịp kêu lên, ta cực kỳ có kỹ xảo đá đầu gối vào cái bắp đùi vừa mới bị nhéo của cô ta. Cũng không cần dung hết sức, liền nghe được Tiểu Lâm rốt cuộc “Ui dza” một tiếng, đồng thời đôi chân mềm nhũn ra

——

Ta phút chốc nhảy đến đỡ lấy cô ta, nửa quỳ trên mặt đất, xoa xoa cái khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, sắc mặt vừa lo lắng vừa cảm kích nói: “Tiểu… Lâm! Cậu làm sao vậy? !”

Tiếp theo, cấp tốc bắt tay lên trán cô ta, “A? Nóng quá! Có phải cậu bị cảm nắng rồi không?”

“Tôi…” Tiểu Lâm oan ức nhìn ta, “Nếu không phải cậu ngáng tôi…”

“Hư… Tiểu Lâm!” Ta ôm cổ, cắt đứt lời nói của cô ta, “Cậu không cần miễn cưỡng, bây giờ người nào bị cảm nắng thì phải được ưu tiên!”

Tiểu Lâm, xin cậu hãy tin rằng những việc làm của cậu hôm nay chính là vì thể hiện tinh thần chủ nghĩa nhân đạo – gốc rễ của niềm vui sướng!

Lúc này, Tiểu Mễ và Lôi Chấn Tử cũng lo lắng ngồi chồm hổm xuống bên cạnh, hỏi xem Tiểu Lâm có bị sao hay không.

Thủ túc tình thâm!

Ta cảm động rồi. Ngày thường oan gia đối đầu, không ngờ lại có thể hoàn toàn phối hợp với ta như vậy, thúc đẩy sự tình đi sâu vào phát triển. Tất nhiên sẽ không đành lòng khiến cho các bạn ấy phải thất vọng, thâm tình thốt lên một câu, “Tiểu Lâm! Bây giờ bạn cần phải nghỉ ngơi!”. Lại nói: “Để mình đưa…”

“Mình đưa cậu đến phòng y tế!” Chỉ thấy vẻ mặt của Lôi Chấn Tử kiên nghị, nói hết những lời ta chưa kịp nói xong.

Không để cho bất cứ ai có thời gian kịp phản ứng, Lôi Chấn Tử đột nhiên bế xốc Tiểu Lâm đứng lên, tư thế vô cùng anh dũng không gì sánh được.

Ánh mặt trời chiếu xuống bộ quân trang màu lục rạng rỡ phát sang. Ngôi sao năm cánh trên mũ quân nhân cũng lòe lòe chiếu sang!



“…” Ta rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi. Thường ngày, đến tột cùng là ta đã mang đến cho người khác cảm giác cùng một lúc bị thị giác và cảm quan đả kích là như thế nào.

Ta…

Thực quýnh…

Mắt thấy hai người kia sẽ xông ra khỏi lớp lớp vòng vây, chạy về phía phòng Y tế——

“Hay!” Ta phát ra từ lồng ngực một tiếng rống đáng sợ.

Liền quyết định thật nhanh chóng đứng lên, lạch bạch lạch bạch vỗ tay vang dội.

“Thật tốt quá!” Ta lau mồ hôi hột vương nơi khóe mắt, cảm động vạn phần vỗ tay. “Các đồng chí! Các chiến hữu!”

Tiếp đó, nhìn bốn mươi ba khuôn mặt mờ mịt trước mắt, liếc qua Đại Thần không nói được một lời, phát biểu. “Chẳng lẽ không phải chúng ta đang một mực mong chờ một vị lớp trưởng như vậy hay sao?”

Ta chậm rãi hít một hơi.

“Người như vậy, vào lúc bạn bè gặp phải khó khăn đã dũng cảm đứng ra, thậm chí không để ý chính mình vừa phải trải qua ba giờ huấn luyện khó khăn gian khổ, thà rằng tiêu hao thể lực của mình cũng phải bế bạn ấy đi!”

Ta bi tráng nói tiếp, “Đấy chính là bạn học Thẩm Lôi của chúng ta!”

Ta đến gần bên người nàng, cất giọng ôn nhu. “Đúng vậy, là bạn học Thẩm Lôi của chúng ta! Nàng dùng hành động cụ thể của mình để cho thấy rằng, một vị trưởng lớp cần nhất là vô tri, cùng kích động! Ách…” Ta cười cười, nói lưu loát, nhanh chóng nghiêm mặt bổ sung. “Cần nhất là lương tri cùng hành động!”

“Bạn ấy! Thẩm Lôi! Chính là người mà chúng ta đang mong chờ!”

“Mọi người có gì phàn nàn về vị lớp trưởng như vậy hay không?” Ta kiên định lắc đầu. “Sẽ —— không!”

Ta khụt khịt cái mũi bởi vì cảm động mà hơi cay cay.

“Mọi người vỗ tay đi nào!”

Sau đó ta lại tiếp tục đi đầu vỗ tay!

Ba ba ba!

Ba ba ba!

“…”

“…”

Mọi người nhìn nhau không nói năng gì…

Ta tin chắc rằng có đôi lúc, im lặng chính là sự đồng ý lớn nhất!

Ba ba ba!

Đại Thần, ngài liền tiếp nhận đi!

Cả lớp không ai phát biểu gì cả, chỉ là trầm mặc kéo dài.

Sau đó, Tiểu Lâm đỏ mặt nói cô ta không sao, Thẩm Lôi chậm rãi đặt cô ta xuống.

Ánh mắt quýnh quýnh nhìn ta.

Một lúc sau, chỉ thấy Đại Thần rất bình tĩnh cùng ta vỗ tay, nhẹ nhàng phối hợp nói. “Tôi tán thành.”

“Nhưng mà…”

Ta biết trước hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy mà. Chỉ thấy hắn vừa cười cười vừa đi đến. “Tôi cảm thấy không khí trong lớp của các bạn không được sinh động lắm, thật ra cần phải…”

“Bíp ——”

Đột nhiên một hồi còi dài vang lên, cắt đứt lời nói của Đại Thần.

Huấn luyện viên của chúng ta cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần sau một tràng thao thao bất tuyệt của ta.

“Bíp! Bíp!” Lại hai hồi còi ngắn. “Tập hợp!”

May quá!

Ta dùng vận tốc ánh sáng chạy đến vị trí của mình trong đội ngũ.

Tiểu Lâm đẩy gọng kính, liếc mắt nhìn xung quanh ta, bĩu môi có chút oan ức, mở miệng. “Tiểu Mạn, cậu nhéo chân tôi đau quá.”

Bởi vì ta tạm thời tránh được ngũ chỉ sơn của Đại Thần nên tâm tình vui sướng, còn chưa tập hợp xong đã nhảy cẫng lên ôm lấy Tiểu Lâm, còn lén trộm sờ soạng phần eo thon của cô ta một cái.

“Tiểu Lâm, cám ơn cậu! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không quên cậu đâu!”

“…”

Nhưng Đại Thần chỉ cười cười không nói, lưng tựa vào bên dưới một bóng cây ấm áp.

Khoảng cách rất gần.

Xem chúng ta bị thao luyện, không đúng, bị ăn thịt.

Ta tinh tế nhận ra, các bạn nữ xung quanh rõ ràng đều vì Đại Thần mà phân tâm.

Tiếp theo, một chuyện kỳ diệu đã xảy ra.

Chỗ lớp chúng ta học quân sự là sân bóng rổ, nhìn thẳng ra dãy phòng học. Ngay chỗ khúc quanh của dãy phòng học, đột nhiên có một bóng người thon dài đi vào tầm mắt của chúng ta.

Dãy phòng học ngăn trở ánh mặt trời, phủ bóng râm mát. Nhưng mặc dù hơi u tối, âm thanh lẹp xẹp lẹp xẹp rất có tiết tấu của đôi chân dép lê kia vẫn thoáng mang đến cho lòng người một ít ấm áp.

Và đôi mắt lóe sáng trong vùng âm u kia, vẫn câu dẫn hồn người như vậy…

A a, Nghiêm Tử Tụng cũng đến sao!

Ta hé miệng cười trộm, cảm thấy trường hợp này thật ứng với câu: vô xảo bất thành thư (không trùng hợp thì không thành truyện).

Khóe mắt thoáng liếc thấy tầm mắt của rất nhiều người không tự chủ được, bắt đầu bay đến chỗ Yêu quái đại nhân.

Rống! Không hổ là Yêu quái đại nhân nhà ta, quá đẹp!

Lúc này, Đại Thần đột nhiên từ dưới bóng cây đi tới, còn đặc biệt không cẩn thận cùng ta bốn mắt giao tiếp.

Ngay sau đó, hắn buông tha cho ta, xoay người, chậm rãi tới gần Nghiêm Tử Tụng.

Ôi chao? Song hùng giao chiến!

Ta kích động, chỉ muốn chạy như bay đến tuyến đầu để tập trung cập nhật tình hình chiến đấu.

Đúng lúc này…

“Em kia!”

Chỉ thấy huấn luyện viên đột nhiên rống lên.

Ta nhìn chung quanh, liếc trộm ánh mắt của thầy. Oái, hình như là đang trừng ta.

“Có cái gì hay mà nhìn!” Thầy lại rống lớn.

Ừm, tiếng rống của thầy có chút tắc nghẹn, hay là cổ họng bị làm sao rồi.

“Báo cáo!” Ta đứng thẳng tắp, sau đó ngắm nhìn đôi mắt huấn luyện viên vẫn chưa thấy hạ xuống, thanh âm to rõ. “Vì chưa từng thấy huấn luyện viên nào đẹp trai như thầy!”

***

“Ơ… à!” Nghe xong lời này, huấn luyện viên của ta mát dạ.

Thầy tự đứng tách ra thử xem, sống mũi anh tuấn, làn da ngăm đen lại thêm cái mũi đầy thịt, thoạt nhìn có vẻ thật thà phúc hậu lại dễ bị lừa. Chỉ thấy thầy lườm ta một cái rồi đột nhiên nhẹ nhàng cười cười. Giữa lúc ta cho rằng đã lừa được thầy rồi, thầy phúc chốc lại nghiêm nét mặt, đột nhiên hô lớn: “Toàn thể nghe lệnh!”

“Nghỉ!”

“Nghiêm!”

“Đằng sau —— Quay!”

Vừa mới xoay người lại, toàn bộ khuôn mặt non mềm của chúng ta đều được tiếp xúc thân mật với ánh nắng chói chang dữ dội.

Sau đó, huấn luyện viên của chúng ta nhanh như sao xẹt đi lên trước đội ngũ, giọng hô kiên định: “Nhìn bên phải —— Nhìn!”

Tiếp đó, như phun pháo châu: “Nhìn đằng trước!”

“Nghỉ!”

Thầy ưỡn ngực. “Nghiêm!”

Tiếp theo, trên khuôn mặt có vẻ đôn hậu lại cong lên một nụ cười tà ác, “Có nhiều ánh nắng như vậy, cho các em nhìn rõ một chút!”

Đứng nghiêm…

Đứng nghiêm nhìn thẳng mặt trời…

Tất cả các bạn cùng lớp đều tức giận mà không dám nói gì…





Có lẽ cũng đặc biệt hận ta.

Ta… Ta chịu không nổi sự khiển trách của lương tâm.

Ta hôn mê!

Ta ngắm chuẩn vị trí của Tiểu Lâm, tư thế đặc biệt tự nhiên, đặc biệt tao nhã mà ngã xuống.

Quên đi, ta còn đang mong chờ cánh tay vạm vỡ và mạnh mẽ của Lôi Chấn Tử!

Thời khắc của ta sắp đến rồi!

Quay về với chính nghĩa, ta khẽ chau mày, đôi môi khe khẽ run lên, đôi mắt nhắm chặt – đánh chết không nhìn biểu tình của huấn luyện viên chúng ta.

Ai… Ta thầm thở dài, mới bao lâu không vận động, thân mình sao gầy yếu như vậy nhỉ?

Có câu, thân thể khỏe mạnh là tiền lực cách mạng lớn nhất, Ừm… Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, xem ra sau này ta càng phải siêng năng chạy – đuổi theo Nghiêm Tử Tụng mới được.

Giọng nói ẩn nhẫn ủa huấn luyện viên chúng ta từ không trung truyền đến. “Ai đó đỡ em ấy ra chỗ đất trống kia ngồi đi.”

Ta nghĩ, thầy đang nhắm mắt làm ngơ, hỏi ai có thể đá ta ra ngoài được không.

Nhưng mà, cho dù có nghe được câu này, khóe miệng ta cũng chẳng cong lên chút nào, ngay cả nhịp tim cũng vẫn bình ổn như thường, cho thấy tâm lý của ta vốn có tố chất vững vàng vượt trội!

Thật ra, ta chỉ vì không muốn bỏ qua trò hay thôi!

Nhưng thế sự thường không như ý muốn. Lúc này ta lại nghe được một âm thanh vang lên: “Để em đỡ bạn ấy.”

“…” Mí mắt ta run run.

Nhìn xuyên qua rèm mắt —— ác, ánh mặt trời thật chói mắt! Nhắm lại, nhắm lại.

“Còn đi được không?” Nghe được giọng hắn thân thiết hỏi han.

Ôi…

Đại Thần a, ta chỉ là tầng lớp cỏ dại, căn bản không cần ngươi phải lo lắng. Ngươi mau mau cùng Nghiêm Tử Tụng đại chiến ba trăm hiệp đi. Cùng lắm, sau này ta không bám theo ngài nữa, có được không?

Đoán chừng là thấy ta không trả lời, ngay lập tức ta cảm giác thân thể mình bay lên giữa khoảng không. Không ngờ, thật sự bị bế lên.

Ta xin thề là ta có từ chối, nhưng đôi cánh tay đang ôm lấy ta lại có sức mặt kinh người, căn bản là ta không thể nào giãy giụa.

Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể ở giữa những tiếng kinh hô của các bạn cùng lớp, ở trước mắt bao người, bị bắt cóc.

Ta nghĩ thầm, Đại Thần quả nhiên cũng không phải là miệng hùm gan thỏ ha!

Trọng lượng của ta như vậy mà không ngờ cũng không thể đè bẹp được hắn…

Vì sao lại không thể đè bẹp được hắn cơ chứ!

Hắn ôm ta đi rất ung dung thong thả. Trong lòng ta lại nghĩ, nếu đổi lại là Nghiêm Tử Tụng thì sao?

Ta vẫn còn đang cố suy đoán những lời hai người bọn họ từng nói, những hoạt động từng trải qua thì nghe thấy Đại Thần nhàn nhạt mở miệng: “Muốn biết ư?”

Không hổ là Đại Thần. “Nói đi, em nghe.” Ta thầm nhẩm tính góc độ Đại Thần có thể che nắng cho ta, liền yên tâm mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Em đoán xem.” Hắn nhếch miệng cười.

Đại Thần, ngươi chính là một pho tượng thần tà ác, tà ác đến mức bạo đăng!

Lại nhìn qua thấy Nghiêm Tử Tụng đã đi mất rồi, ta thấy mình nên trở lại học tiếp thì hơn, liền giãy dụa muốn xuống.

Nhưng hắn vẫn ẵm ta, tiếp tục đi tới, ước chừng đã rời khỏi phạm vi quan sát của huấn luyện viên chúng ta rồi. Lại nghĩ, cô nam quả nữ cùng nhau biến mất sẽ xảy ra biết bao chuyện xấu, biết bao tình huống rất không thích hợp a, gào khóc!

Mắt thấy đã đi vòng qua khúc quanh của dãy phòng học.

“Mạn (Chậm = Đợi đã).” Giọng nói của Nghiêm Tử Tụng giống như tiếng trời đột nhiên vang lên bên cạnh.

Vừa quay đầu lại, không ngờ hắn đã hai tay nhét túi, đứng đó từ bao giờ.

Mạn? Chẳng lẽ…

Là Mạn trong Tương Hiểu Mạn?

Miệng ta toét ra tới mang tai, cười khanh khách hô gọi: “Nghiêm Tử Tụng!”

Tiếng hô gọi còn chưa khiến hắn phản ứng thì cánh tay của Đại Thần đã xiết chặt thêm vài phần.

Đại khái là vài giây sau Nghiêm Tử Tụng mới nhíu mày, tầm mắt rơi xuống chỗ ta cùng Đại Thần, híp nửa mắt, tựa hồ là thấy không rõ lắm. Tiếp theo, từ từ đi đến.

Đại Thần lúc này mới đặt ta xuống, sau đó lại là nhếch miệng lên cười. Sau đó khoác tay lên vai ta, nhìn Nghiêm Tử Tụng, đột nhiên cười nhẹ rồi mở miệng: “Người này có hứng thú với cậu đó… Nói đi, có muốn tiếp nhận hay không?”

“…” Đại Thần!

Xem giọng điệu của hắn, làm như chắc chắn rằng Nghiêm Tử Tụng sẽ không đáp ứng vậy.

Hừm, Nghiêm Tử Tụng, ngươi đừng để Đại Thần xem thường! Nếu ngươi tiếp nhận ta, ta sẽ mời ngươi ăn bánh bao!

Nghiêm Tử Tụng nghe được giọng nói của ta, rõ ràng hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục đi thẳng tới gần.

Tiếp đó, cùng Đại Thần nhìn nhau. Cũng không biết hắn có nhìn thấy rõ hay không, dù sao cũng nhíu mày nheo mắt, sau đó lại nhìn ta, hỏi: “Cô có biết nấu cơm không?”

Chưa trả lời, đã cảm giác được tay Đại Thần đang đặt ở trên vai ta lại ép xuống thêm vài phần lực.

Khụ khụ, để ta suy nghĩ một chút. Thật ra bánh bao cũng có thể ăn thay cơm!

“Em —— “

“Tiểu biến thái ~” Đột nhiên Đại Thần gọi ta, đặc biệt nhu tình.

Nghiêm Tử Tụng nghe xong, đột nhiên trong chớp mắt, nói tiếp. “Vậy ——“

“Vậy là cậu tiếp nhận sao?” Trong lời nói của Đại Thần, rõ ràng thành phần khiêu khích chiếm đa số!

Yêu quái đại nhân cũng nhìn ta, vẻ mặt có điểm kỳ quái. “Tôi nhớ ra cô là ai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện