Chương 231: Chương 232
[Trước khi tới, Ngụy Vô Tiện thổi phồng rất lâu với Lam Vong Cơ về cảnh đẹp hồ sen trăm dặm xanh ngát nối liền đến chân trời của Vân Mộng, tất nhiên muốn kéo y đi du hồ.
Hắn ngược lại muốn kiếm một chiếc thuyền hoa để xa hoa dâm dật một phen, nhưng tìm nửa ngày, bên hồ chỉ buộc một chiếc thuyền gỗ rất nhỏ, đậu trên mặt nước, trông liễu yếu đào tơ như thể một người giẫm nhẹ một chân lên thôi là sẽ chìm vào trong nước, nhét hai cái nam nhân trưởng thành hình như có chút miễn cưỡng, nhưng mà không có lựa chọn nào khác.]
Vô nghĩa, thuyền hoa nhà ai mà dãi nắng dầm mưa cả ngày bên ngoài như thuyền đánh cá hả!
Tuy rằng không phải là không có thuyền hoa, nhưng Vân Mộng Giang thị xưa nay chưa bao giờ mang gia phong xa hoa dâm dật, đương nhiên thuyền hoa lúc không dùng đến cũng sẽ không luôn luôn thả neo quanh năm, đến Vân Mộng Liên Hoa Ổ tìm thuyền hoa, thật đúng là có bản lĩnh mà.
Giang Trừng trong lòng xem thường người nào đó một phen, sau đó rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, cái mà họ Ngụy gọi là trở về Vân Mộng này, dường như, không khác biệt lắm, đại khái chính là thuần túy để đi du ngoạn cùng với Lam Vong Cơ, căn bản không có quan hệ một xu teng nào với chuyện về nhà mẹ đẻ thăm viếng cả!
Giang tông chủ trong nháy mắt liền nổi giận, giỏi ha, đi qua cửa không vào, ngươi thật là giỏi quá ha, Ngụy Vô Tiện, có bản lĩnh đến Vân Mộng, tại sao không có can đảm trở về Liên Hoa Ổ? Có tin đời này sẽ không cho ngươi trở lại hay không!
Tất nhiên là......!không tin.
Ngụy Vô Tiện vừa quay đầu lại liền đối diện với vẻ mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn của Giang Trừng, chẳng hề sợ chút nào, còn cười hì hì nói: "Sư muội đừng có gấp mà, ta và Lam Trạm đang lúc tình nồng ý mật, đương nhiên muốn ở chung nhiều một chút, yên tâm, biết ngươi nhớ nhung sư huynh ta, chúng ta khẳng định sẽ bớt chút thời giờ trở về thăm kẻ cô đơn là ngươi đây ~"
Lam Vong Cơ tình nồng ý mật: (▼-▼)
Giang Trừng: Nhớ cái quỷ, ngươi cút càng xa càng tốt cho ta (ノ`Д)ノ
Giang Yếm Ly: Như thế xem ra, chuyện cả đời của a Trừng cũng phải nên đưa vào chương trình nghị sự rồi.
[Ngụy Vô Tiện nói "Ngươi ngồi ở đầu này ta ngồi ở đầu kia, ngồi yên đừng lắc lung tung, không cẩn thận một cái, thuyền lật ngay" Lam Vong Cơ nói "Không sao, rơi xuống nước ta cứu ngươi." Ngụy Vô Tiện nói "Lời này của ngươi giống như ta không biết bơi vậy."
Thuyền nhỏ lướt qua quẹt vào những hoa sen to tròn, từng đoá từng doá đều là màu hồng nhạt nở rộ.
Ngụy Vô Tiện nằm trên thuyền, gối đầu lên cánh tay.
Bởi vì thuyền thật sự quá nhỏ, hai chân hắn gần như gác lên người Lam Vong Cơ.
Đối với hành vi không kiêng dè gì lại không chút lễ nghi này, Lam Vong Cơ cũng không nói gì...!Ngụy Vô Tiện nói: "Đây là hoa sen đầu mùa.
Đáng tiếc đài sen còn chưa chín, bằng không là có thể dẫn ngươi đi hái đài sen." Lam Vong Cơ nói: "Còn có thể đến nữa."
Ngụy Vô Tiện nói "Phải! Còn có thể đến nữa." Tiện tay lắc mái chèo vài cái, Ngụy Vô Tiện nhìn vào một chỗ xuất thần một hồi, nói: "Trước kia vùng này có một ông già trồng đài sen, hiện giờ hình như không còn." Lam Vong Cơ nói "Ừm." Ngụy Vô Tiện nói "Khi ta còn nhỏ ông ấy đã rất già, bây giờ đã qua mười mấy năm rồi, nếu còn chưa qua đời, sợ là cũng già đến mức đi không nổi, không chèo thuyền được".
Hắn quay mặt qua, nói với Lam Vong Cơ: "Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ta xúi giục ngươi đi Liên Hoa Ổ chơi, là đặc biệt muốn kêu ngươi đi cùng ta đến chỗ ông ấy trộm đài sen.
Ngươi biết tại sao không?"
Đối với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ luôn là hỏi gì đáp nấy, muốn gì chiều nấy.
Y nghiêm túc nói: "Không biết.
Tại sao?" Ngụy Vô Tiện nháy mắt với y một cái, cười hì hì nói: "Bởi vì công phu dùng sào trúc đánh người của ông già đó thật sự rất lợi hại, đánh trúng người, đau hơn thước nhà cácngươi nhiều.
Lúc ấy ta đã nghĩ, ta nhất định phải lừa Lam Trạm tới, để y cũng phải chịu vài cái như vậy."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười.
Cả một hồ trăng thanh gió mát, đều tan chảy trong nụ cười này của y.
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện sinh ra cảm giác hoa mắt chóng mặt một trận.
Không tự chủ được, nụ cười kia cũng lan đến trên mặt hắn.
Hắn nói: "Được thôi, ta thừa nhận......" Trời đất quay cuồng, vang lên một tiếng ầm thật lớn, nước bắn tung toé lên cao vài thước, chiếc thuyền nhỏ, lật rồi.]
Mọi người: "......" Không phải chứ, Hàm Quang Quân, người này muốn lừa ngươi tới để bị đánh, sao ngươi còn cười chứ! Lại nghĩ tới câu nói hỏi gì đáp nấy, muốn gì chiều nấy, coi bộ, trông mong Hàm Quang Quân quản thúc Di Lăng Lão Tổ, là hoàn toàn không thể nào, tuy rằng sau lần này, bọn họ cũng hiểu rõ Ngụy Vô Tiện đã không cần phải có người quản thúc nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất đáng tiếc, còn không tự giác ái chà một tiếng, phải biết rằng nụ cười của Lam Trạm là cực kỳ hiếm có, làm đạo lữ thân mật khăng khít cũng không biết một năm có thể nhìn thấy được mấy lần đâu, lúc như thế hắn muốn hôn qua, hoàn toàn là chuyện bình thường của con người nha, nào ngờ thiên thời nhân hoà đã có, nhưng thua ở địa lợi.
—— Cho nên thuyền gỗ nhỏ gì đó, quá là vô dụng đi!
Năm đó sư huynh đệ bọn hắn ra ngoài hái đài sen đều có sẵn thuyền nhỏ để dùng, làm thế nào sau nhiều năm lại càng thụt lùi như vậy chứ.
Giang Trừng cười lạnh, ai biểu thằng nhãi này trọng sắc như thế, đáng đời.
Giang Trừng nói: "Hiện giờ ông già trồng đài sen kia vẫn khoẻ mạnh, tuy rằng đã hiếm khi chèo thuyền ra, nhưng tin rằng nếu tên vô lại từng trộm đài sen của ông ấy không biết bao nhiêu lần là ngươi lại đến nữa, chắc chắn ông già sẽ rất vui mừng vung cây sào trúc mà đánh, để ngươi nhớ kỹ đắng cay ngọt bùi một phen, thế nào, Hàm Quang Quân muốn trải nghiệm một lần không?"
Đối với người nhà mẹ đẻ của đạo lữ, Lam Vong Cơ tự cảm thấy phải khoan dung một tí, vì thế ngay cả tầm nhìn ở khoé mắt cũng không lệch nửa phần, đang định trả lời, lại bị người bên cạnh đoạt trước.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nói giống như ngươi chưa từng bị đánh vậy."
Giang Trừng: %#%&
Nhiếp Hoài Tang rất hiểu Giang Trừng, nhìn tình hình, vị sư huynh khuỷu tay chĩa ra ngoài này rất là không dễ nuôi nha, đương nhiên sau này cũng không tới phiên Giang huynh nuôi đâu nhỉ.
[Ngụy Vô Tiện ngoi lên khỏi mặt nước, vuốt mặt, nói: "Đã nói ngồi yên đừng lắc lư lung tung, không cẩn thận một cái thuyền sẽ lật!...!Rốt cuộc là ai dựa qua trước hả? Để thành ra như vậy!"
Lam Vong Cơ nói: "Không biết.
Có thể là ta." Ngụy Vô Tiện nói: "Được thôi, cũng có thể là ta!"
Hai người ở trong nước cười giữ lấy đối phương, dùng sức ôm vào trong lòng mình, hôn nhau một chút.
Sau khi đôi môi tách ra, Ngụy Vô Tiện giơ tay lên, tiếp tục lời hồi nãy, nói: "Ta thừa nhận, ta vừa rồi là nói hươu nói vượn.
Khi đó, ta chỉ đơn thuần muốn cùng đi chơi với ngươi thôi."
Lam Vong Cơ đỡ sau thắt lưng hắn, Ngụy Vô Tiện lại leo lên thuyền, quay đầu lại đưa một tay ra nắm lấy y, nói "Cho nên, ngươi cũng thành thật nói rõ đi Lam Trạm" Lam Vong Cơ cũng lên thuyền, đưa dây lụa đỏ cho hắn, nói "Nói rõ cái gì" Ngụy Vô Tiện cắn sợi dây lụa đỏ đó, hai tay gom mái tóc đen đang tản ra trong nước cột lên một lần nữa, nói "Nói rõ ngươi có phải cũng suy nghĩ giống ta hay không á." Hắn nghiêm túc nói, "Ngươi có biết lúc đó mỗi lần ngươi vô cùng lãnh khốc cự tuyệt ta, thật sự làm ta rất mất mặt hay không." Lam Vong Cơ nói "Ngươi hiện giờ có thể thử một chút, xem ta có cự tuyệt ngươi chuyện gì không"
Một câu đột ngột đánh thẳng vào trong tim, Ngụy Vô Tiện nghẹn một cái, nhưng Lam Vong Cơ vẫn tỏ ra thản nhiên như thường, làm như hoàn toàn không cảm nhận được chính mình vừa nói cái gì.
Ngụy Vô Tiện đỡ trán nói: "Ngươi......!Hàm Quang Quân, thương lượng một chút, trước khi nói lời âu yếm vui lòng chào hỏi một chút, bằng không ta chịu không nổi."
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Được." Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi đó nha!"
Vạn câu ngàn lời không nói ra, chỉ có tiếng cười to và ôm chặt lấy nhau.]
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại nghe được nội dung hai người hôn nhau, mọi người tình huống ghê gớm gì đó đều nghe hết rồi, đã cực kỳ quen thuộc.
Đương nhiên, nếu có người có thể đứng ra giày vò cái tên họ Nguỵ không thèm coi ai ra gì nào đó một chút, thì bọn họ vẫn rất vui lòng đứng xem.
Vì thế, bọn họ liền lẳng lặng nhìn Giang Trừng bùng phát ngay tại chỗ.
Nghe xong đoạn hai người này lại lật thuyền, lại hôn môi, mặt Giang Trừng mặt đen đến đáng sợ, sắp cảm thấy mai mốt đi ngang qua cổng lớn Liên Hoa Ổ nhà mình sợ là đều không nỡ nhìn thẳng, hơn nữa trong lòng nghẹn cơn giận thế mà không trở về Liên Hoa Ổ, hai người còn liên tục cười to, ôm ấp gì đó, thật sự vô cùng xà nẹo, có nhịn quen cũng không thể nhịn nổi nữa, y trực tiếp đứng dậy chỉ ngón tay phải nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi và Lam Nhị lêu lổng ta quản không được, cách Vân Mộng......" càng xa càng tốt cho ta.
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng bất ngờ nổi điên, trơ mắt nhìn người còn chưa phát điên xong đã biến mất ngay tại chỗ, chưa kịp phản ứng tại sao thế này, lại chớp mắt một cái, Lam Trạm ở bên cạnh mà hắn vẫn luôn dựa vào, cũng không còn bóng đáng, tiếp theo là những người khác đang lặng lẽ xem diễn cũng liên tiếp biến mất, sau đó trước mắt chính mình cũng tối sầm, sau đó mất đi ý thức.
Trong thời gian một chớp mắt, nơi này chẳng còn một bóng người nào, không biết bắt đầu từ lúc nào, Vô Tự Thiên Thư lại một lần nữa nổi lên lớp ánh sáng trắng mờ mịt như sương khói.
Khoảng không gian sáng rõ phía trước Thiên Thư Thạch, chỉ còn một chút bột mịn của nửa khối Âm Hổ phù dần dầnbị ánh sáng trắng và sương mờ bao phủ, chứng tỏ nơi này đã từng có dấu vết của bọn họ.
- ------------------------------
Lời tác giả: Kết thúc phần đọc sách, một kết thúc đơn giản, chỉ thích xem phần đọc sách có thể dừng bước.
Ngày mai bắt đầu phần tiếp theo xem như là phiên ngoại..
Bình luận truyện