Chương 100: Không phải lần đầu tiên
Chung cư F, San Francisco.
Thiệu Quân Lăng không thuê nhà bên ngoài như những sinh viên có điều kiện khác, mà cùng thuê nhà ở chung với Vi Hoành Tuấn trong khu chung cư dành cho sinh viên. Một nhà sẽ có bốn, năm người ở, mỗi người một phòng, chia sẻ phòng tắm, phòng bếp và phòng khách, Vi Hoành Tuấn ở phòng kế bên phòng nó.
Mười ngày qua nó đã làm xong những thủ tục cần thiết, hằng năm nó đều tự lên kế hoạch phải đạt được nên năng lực thích ứng hoàn cảnh của Thiệu Quân Lăng rất tốt, gần tới ngày khai giảng mà nó không cảm thấy áp lực gì nhiều.
Bỏ ra cả buổi sáng đọc sách, ước chừng trong nước đã là nửa đêm.
Thiệu Quân Lăng duỗi thân duỗi tay, đứng dậy đi rót cho mình ly nước ấm, sau khi trở về, tùy tay mở bộ nhớ của quả trứng, vừa uống vừa xem nhật kí hằng ngày của quả trứng, xem như là thư giãn.
Khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh vậy mà thỉnh thoảng xuất hiện ý cừơi nhàn nhạt. Nếu có người quen nhìn nó bây giờ, thì khẳng định sẽ không tin cậu thiếu niên này còn có vẻ mặt ôn nhu đến như vậy.
Không biết Thiệu Quân Lăng nhìn thấy cái gì, đầu ngón tay di chuyển con chuột chợt run lên, biểu tình trở nên có chút hoảng hốt.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, không chờ Thiệu Quân Lăng lên tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra một cái rầm.
“Thiệu Quân Lăng, ăn cơm chưa?” Vi Hoành Tuấn tiến vào, chỉ thấy Thiệu Quân Lăng ngồi ở trước máy tính, ngửa người ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nâng đầu, bình tĩnh nhìn trên tường một chút.
“Ê, mày bị gì vậy?” Vi Hoành Tuấn quen thuộc bộ dáng suy tư của Thiệu Quân Lăng.
“…… Không có gì.” Thiệu Quân Lăng khôi phục biểu tình, đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc vừa đi ra ngoài, “Đi ăn cơm.”
Vi Hoành Tuấn không suy nghĩ nhiều, dọc đường đi hàn huyên chuyện trường lớp với Thiệu Quân Lăng, nói đến hội sinh viên sẽ tổ chức party ở quán bar gần trường cho tân sinh viên, huyên thuyên cả nửa ngày, lại phát hiện Thiệu Quân Lăng vẫn luôn thất thần.
“Yo, yo! Mày nghĩ gì đó?” Vi Hoành Tuấn vỗ lên vai Thiệu Quân Lăng.
“…… Tao không đi party đâu, dạo này hơi bận.” Thiệu Quân Lăng đúng là đang thất thần, nhưng Vi Hoành Tuấn nói gì nó đều nghe thấy.
“Vừa mới khai giảng mà mày bận cái gì?” Vi Hoành Tuấn không thể hiểu được, hết nửa năm cậu ta bận rộn giúp Thiệu Quân Lăng lập trình quả trứng —— với điều kiện Thiệu Quân Lăng phải đi du học với mình —— cậu ta thuận miệng trêu chọc, “Chẳng lẽ làm gì cho anh mày nữa hả?”
“Ừ.” Thiệu Quân Lăng không phủ nhận.
Vi Hoành Tuấn: “……”
Thiệu Quân Lăng nhíu mày: “Lần này không cần mày giúp.”
Vi Hoành Tuấn phát điên nói: “Ai muốn giúp mày!”
***
Trong vòng một tuần ngắn ngủi, tin Doãn Sướng có quả trứng thông minh lan truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
Sáng sớm hôm nay, hắn đang trang điểm trong phòng thì đạo diễn đi vào tới hỏi: “Doãn Sướng, nghe nói em trai tặng cháu AI gì đó hả?”
Doãn Sướng: “……”
Đương nhiên không phải do Mễ Tu truyền ra, mà là những người cùng đi với hắn nói, mấy người này không biết rõ quả trứng có chức năng gì, chỉ biết nó sẽ gọi Doãn Sướng là “Anh”.
Hơn nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, người trong giới đều biết Dõan Sướng thuộc đảng đệ khống, mà hắn lại cả ngày “Trứng không rời thân”, vì thế tự nhiên mà trở thành đề tài hóng chuyện của cả đoàn phim.
Đạo diễn hưng phấn hỏi: “AI ở đâu? Cho chú nhìn với.”
Cô gái trang điểm cho Doãn Sướng cười nói: “Đạo diễn Ngô nhìn ở đâu vậy ạ, ở đây này.”
Đạo diễn nhìn cái “Trứng” kia, kinh ngạc nói: “Đây là AI á?”
Người chưa từng thấy AI sẽ đặc biệt chờ mong, Doãn Sướng bất đắc dĩ biểu diễn một chút chức năng cuả nó cho đạo diễn thì đạo diễn mới cảm thấy mỹ mãn: “Hay quá, giỏi qúa.”
Đúng lúc này, một nhân viên công tác bỗng nhiên chạy vào nói: “Đạo diễn Ngô, có chuyện rồi!”
Đạo diễn: “Chuyện gì?”
Nhân viên công tác nói: “Thầy Sử không cẩn thận ngã ngựa tương đối nghiêm trọng!”
Đạo diễn vừa nghe liền thay đổi sắc mặt: “Sử Kiến Đức?”
Không chỉ có đạo diễn, mà sắc mặt của toàn bộ đám người trong phòng đều kinh hoàng, bởi vì Sử Kiến Đức đóng vai Tào Tháo. Người này năm gần 50, kỹ thuật diễn lợi hại, là tiền bối được mọi người kính trọng. Nửa đoạn đầu bộ phim 《 quyền mưu tam quốc 》xoay quanh mối quan hệ giữa Tào Tháo và nhà Hán, vai của Sử Kiến Đức là nhân vật mấu chốt của bộ phim.
Đạo diễn vội vàng cùng nhân viên công tác chạy ra ngoài, Doãn Sướng cũng lo lắng không thôi, hôm nay bọn họ đang muốn quay đoạn “Tào Tháo mang binh chinh chiến nam bắc”, nếu Sử Kiến Đức bị thương, thì có còn quay phim được nữa không?
Nửa giờ sau, nhân viên công tác thông báo với bọn họ, Sử Kiến Đức bị gãy xương, tạm thời hủy bỏ cảnh quay hôm nay.
Nhưng mọi người biết rõ, chuyện này không phải kéo dài một hai ngày là có thể giải quyết. Nếu chỉ là bị thương nhỏ, thì chờ một, hai ngày sau Sử Kiến Đức trở lại đoàn là được. Nhưng giờ đã tổn thương đến gân cốt, ai dám đảm bảo sẽ được quay tiếp chứ?
“Xong rồi xong rồi, xem ra phải đổi người rồi.”
“Đổi diễn viên thì đi đâu tìm được người có kinh nghiệm như thầy Sử chứ?”
“Hay là quay mấy cảnh không cần có Tào Tháo trước đi?”
……
Nghe đoàn người ríu rít thảo luận ở bên cạnh, làm Doãn Sướng cũng thấp thỏm không yên. Doãn Sướng đóng vai Tào Phi từ thiếu niên đến trưởng thành, hơn nữa ở giai đoạn làm tướng dưới trướng của Ngũ Đế, hình tượng, và tâm lý tình cảm đều bất đồng. Doãn Sướng đã cân nhắc kĩ lưỡng, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn điều chỉnh trạng thái thì hắn phải mất công nhiều hơn.
Buổi chiều đoàn phim mở hội nghị khẩn cấp, quyết định cuối cùng cũng không khác với dự đoán của mọi người là bao, vừa vội tìm một diễn viên khác đóng vai Tào Tháo, vừa điều chỉnh những cảnh quay sau này. Vì giảm bớt tổn thất, đạo diễn muốn quay những cảnh không có dính dáng tới Tào Tháo trước.
Bởi vì sự kiện đột ngột này mà không ít diễn viên đều bị ép nghỉ ngơi, những cảnh quay hằng ngày của Doãn Sướng cũng giảm bớt rất nhiều. Dù thời gian nghỉ ngơi có gia tăng thì cũng không thể giảm bớt áp lực tinh thần mà hắn hiện có.
Buổi tối, Lục Linh Quyên mua kiwi lên thăm Doãn Sướng.
Cô gõ cửa phòng Doãn Sướng mà không nghe tiếng trả lời, liền trực tiếp mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Doãn Sướng ơi? Chị vào nhé.”
Đứng ở cửa đánh tiếng, cũng không nghe được tiếng vang gì, Lục Linh Quyên làm liều đi vào thì thấy Doãn Sướng nằm liệt trên giường, suy yếu mà xoa huyệt Thái Dương, “Quyên Quyên ạ?” Hắn hơi hơi mở to mắt, giọng rất thấp. Xem ra không phải cố ý không trả lời Lục Linh Quyên, mà là thật sự không dậy nổi tinh thần.
Lục Linh Quyên hoảng sợ: “Cưng không sao chứ?”
Doãn Sướng thử ngồi dậy: “Có chút đau đầu.”
Lục Linh Quyên vội nói: “Đừng ngồi dậy, mau nằm xuống đi!”
Doãn Sướng nghe vậy không hề giãy giụa, Lục Linh Quyên lấy khăn lông được làm ấm cho hắn, hỏi: “Bị mất ngủ nữa hả?”
Cô biết Doãn Sướng thường bị mất ngủ, cho nên mới mua kiwi cho Doãn Sướng, nghe nói ăn cái này có thể trợ giúp giấc ngủ.
“Chắc là vậy.” Doãn Sướng đem khăn lông đắp ở trên trán, cảm giác thoải mái hơn một tí.
“Chịu đựng được không?” Lục Linh Quyên lo lắng nói.
Doãn Sướng mệt mỏi cười cười: “Chị, em mới 25 tuổi à, đừng nói em như ông già 52.”
Lục Linh Quyên trừng mắt nhìn hắn một cái, nguyên nhân chính là vì mới 25, nên Doãn Sướng mới phải dễ ngủ chứ. Nhưng cô gái 30 như cô biết rõ mất ngủ sẽ hao tổn thân thể thế nào, thời trẻ cô cũng không sợ hãi, bây giờ mà kêu cô thức nguyên đêm, bảo đảm tim sẽ đập nhanh hơn, ngủ được một giấc như là chết rồi.
“Cưng vầy không được đâu…… Quay phim tới tận tám tháng đó, em lại mất ngủ mỗi đêm thì sao mà chịu đựng nổi hả?”
“…… Em biết.”
Kỳ thật, Doãn Sướng cũng không nghĩ tới vấn đề sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lần trước, Mễ Tu nhắn cho hắn nói là “Em tiêu đời rồi”, Doãn Sướng còn cảm thấy anh ta quá khoa trương, chỉ là thói quen thôi mà? Tách ra một thời gian dài, thì sẽ khá hơn thôi. Trước kia không có Thiệu Quân Lăng, chẳng lẽ mỗi ngày hắn cũng mất ngủ sao?
—— hiện thực tàn khốc vả một cái thật mạnh lên má Doãn Sướng.
Vào đoàn hơn nửa tháng, chất lượng giấc ngủ từ từ giảm xuống, tylenol cũng không cứu được hắn.
Ba ngày trước, hắn bảo Lục Linh Quyên mua thuốc ngủ cho mình thử, buổi tối đúng là ngủ được, nhưng di chứng là…… Hôm nay bắt đầu đau nửa đầu.
Giờ khắc này, Doãn Sướng mới thừa nhận, Mễ Tu nói rất đúng.
Chạng vạng hôm nay quay phim xong về phòng, Doãn Sướng vẫn luôn nằm ở trên giường miên man suy nghĩ.
Hắn nhớ tới, kỳ thật từ lúc Doãn Đông gặp tai nạn máy bay, hắn liền thường xuyên mất ngủ, tần suất càng tăng lên khi hắn phát hiện mình không phải là con ruột của Doãn Đông, và chuyện Doãn Đông giấu mình có con riêng. Cho đến khi hắn mang Thiệu Quân Lăng về nhà thì tình trạng mất ngủ mới giảm bớt. Bởi vì khi đó hắn tuy không thích Thiệu Quân Lăng, nhưng nghĩ rằng đứa nhỏ này bơ vơ, không nơi nương tựa như mình thì nảy sinh thương cảm. Sau lại biết được Doãn Đông nhận nuôi Thiệu Quân Lăng là do thân thế của thằng bé, nên khúc mắc trong lòng Doãn Sướng hoàn toàn tiêu tán, ý thức trách nhiệm đối với Thiệu Quân Lăng cũng chuyển hóa thành quý trọng thật sự.
Gần một năm qua, vấn đề tiền đồ của Thiệu Quân Lăng trồi lên mặt nước, Doãn Sướng mới bừng tỉnh, thì ra em trai cũng có ngày rời khỏi mình. Khi ý thức được điểm này, Doãn Sướng dường như một lần nữa lâm vào lúc cảm giác cô độc bị cha mình bỏ rơi hồi nhỏ.
Nhưng mà chuyện đó không phải là nguyên nhân chính làm Doãn Sướng mất ngủ.
Nguyên nhân chính là chuyện Thiệu Quân Lăng làm với hắn hôm ở sân bay……
Đêm đó, Mễ Tu cắm rễ trong phòng Doãn Sướng, bọn họ không ngừng hàn huyên chuyện mất ngủ, Doãn Sướng còn đem chuyện Thiệu Quân Lăng hôn hắn nói cho Mễ Tu nghe, cái cằm của Mễ Tu lúc ấy muốn rớt xuống tận xương quai xanh.
Doãn Sướng cười khổ: “Xong rồi nó còn nói một câu, ‘ hôn một chút lại đi ’.”
Mễ Tu: “…… Đây là lần đầu tiên nó hôn em hay sao?”
Doãn Sướng: “Không phải, có một lần từ nhiều năm trước kìa, buổi sáng nó rời giường để chạy bộ thì bị em bắt lấy tay đòi “hôn một cái rồi đi”, lúc đó em nói mớ mà, với lại ý em là hôn trán. Kể từ lúc đó, mỗi lần trước khi đi học nó luôn hôn trộm em…… Em cứ nghĩ nó còn nhỏ nên không để trong lòng. Nhưng giờ thì sao, nó mười bảy tuổi rồi đó, mà nó cũng không phải là người hay đùa giỡn gì. Em nghĩ có phải lúc trước em có…… Làm gì gây hiểu lầm…….vượt mức tình cảm anh em hay không?”
Mễ Tu: “……”
Bình luận truyện