Chương 117: Đừng nói nữa
Trên đường về, Doãn Sướng hỏi Thiệu Quân Lăng vài câu về sinh hoạt, ăn, mặc, ở, đi lại, học tập, xã giao, Thiệu Quân Lăng nhất nhất trả lời.
Doãn Sướng rất vừa lòng —— em trai hắn vừa học giỏi, vừa có điều kiện, người bên cạnh đều toàn là thanh niên trí thức. Em trai đi du học trở về mà vẫn kính trọng hắn, ỷ lại hắn, cho nên hắn thật lòng muốn cung cấp hết thảy những điều tốt nhất cho em —— hắn chỉ muốn vậy thôi.
“Tết Âm Lịch em có gặp Tần Tích Phong à?” Doãn Sướng cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò.
“Ừ, em ấy thấy em đang học ở Los Angeles nên bay qua thăm.” Thiệu Quân Lăng lời ít mà ý nhiều.
“Con bé…… Hiện tại thế nào?”
“Đang học cấp ba ở New York, sang năm thi đại học, muốn xin vào học viện nghệ thuật California.”
Học viện nghệ thuật California cũng ở Los Angeles, tiểu cô nương này nếu đi Los Angeles, thì chỉ sợ sau này hai đứa sẽ gặp nhau thường hơn, “Hai đứa vẫn luôn liên lạc à?” Hắn hỏi.
“Trước đây không có.”
“……” Thuyết minh gần đây tương đối nhiều.
Doãn Sướng thật vất vả ép xuống tâm tình bị Tần Tích Phong kích thích, hắn nghĩ, nếu Thiệu Quân Lăng buông tay, thì tâm tư này của hắn sẽ không bị ai phát hiện.
Ở bên cạnh Tần Tích Phong thì cuộc đời Thiệu Quân Lăng mới hoàn mỹ.
Nó sẽ có một người cha vợ là đạo diễn nổi tiếng, mẹ vợ từng là người mẫu nổi danh, còn sẽ có một người chị xinh đẹp —— sau khi Tần Tĩnh Sơn tham gia xong 《 siêu cấp sinh hoạt 》, tốt nghiệp trường Berkeley với chuyên ngành âm nhạc và quản lý truyền thông, hiện giờ là một nữ cường nhân nổi tiếng trong giới thời trang. Năm ngoái, Doãn Sướng mới gặp cô ở tuần lễ thời trang nước B, lúc đó Tần Tĩnh Sơn xuất hiện bên cạnh nhà thiết kế nọ —— Thiệu Quân Lăng và Tần Tích Phong sẽ có những đứa con xinh đẹp, mấy đứa trẻ đó sẽ có ông ngoại, bà ngoại, dì, còn có mình…… Mình khẳng định sẽ phi thường yêu thương bọn trẻ……
Nửa phút ngắn ngủi mà Doãn Sướng đã thay Thiệu Quân Lăng vẽ ra nửa đời sau tươi đẹp.
Thiệu Quân Lăng cúi đầu xem di động, dư quang lại đánh giá Doãn Sướng, thấy biểu tình khó ở của anh trai, thở dài trong lòng, chủ động giải thích nói: “Em ấy gặp em chủ yếu hỏi thăm về chuyện trường học.”
Doãn Sướng gật gật đầu nói: “Em là con trai, phải chủ động một chút.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng: “Con gái như Tần Tích Phong được nhiều người hâm mộ, con bé tìm đến em, kỳ thật là cho em cơ hội, nếu em thấy mình hợp với con bé thì nên nắm lấy cơ hội……”
“Anh!” Thiệu Quân Lăng phẫn nộ nói, “Anh biết rõ……” Nó ngậm miệng, bực bội ném điện thoại lên phía trước, phát ra tiếng vang thật to.
Bị Thiệu Quân Lăng dùng thái độ ngỗ nghịch phản đối, nhưng Doãn Sướng cũng không sinh khí, ngược lại hắn bị dọa sợ rồi.
…… Biết rõ cái gì?
Thiệu Quân Lăng chưa nói hết câu như mèo con dùng móng vuốt cào cào lòng Doãn Sướng, lại cào ra phần tình cảm hắn cố gắng ép xuống.
Tới chung cư sông Hoài, dừng xe lên lầu, lúc này cảm xúc của Thiệu Quân Lăng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, phẫn nộ trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác của Doãn Sướng.
Dương Na đang chờ ở phòng khách, nhìn thấy Thiệu Quân Lăng, liền kích động chào đón: “Con về rồi, mệt không con?”
Thiệu Quân Lăng nhìn thấy Dương Na rất là cao hứng, mà khi nó phát hiện Dương Na đội mũ, thân hình lại gầy ốm, khác biệt so với người nó từng gặp, lập tức buông hành lý, nhìn bà run giọng hỏi: “Dương Na, dì làm sao vậy?”
Nó rất ít khi biểu lộ tình cảm, vậy mà làm Dương Na cảm động đến đỏ cả mắt, ra vẻ kiên cường nói: “Dì không sao, con đói bụng chưa? Muốn ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước?”
“Con đi làm đồ ăn.” Doãn Sướng không đành lòng nhìn sắc mặt Thiệu Quân Lăng, buông chìa khóa xe, đi đến phòng bếp.
“Con không mệt, dì nói cho con biết sao lại thế này?” Thiệu Quân Lăng cau mày kéo Dương Na đến phòng khách, ép bà thẳng thắn với mình.
Dương Na bất đắc dĩ, chỉ có thể bẩm báo bệnh trạng của mình, bà nói rất nhẹ nhàng, còn an ủi Thiệu Quân Lăng: “Không cần phải lo lắng, chăm sóc hai đứa là phúc phần của dì, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Dì lớn tuổi phải có bệnh thôi.”
Thiệu Quân Lăng không nói một lời mà ngồi nghe nghiêm túc, tuy nó xưa nay ít nói, nhưng không phải vô tâm không phổi, làm gì mà không có tình cảm với người đã chăm sóc nó hơn tám năm nay, nó đau lòng ôm ôm đối phương: “Dương Na……”
“Haiz, bất tri bất giác, con đã lớn như vậy rồi,” Dương Na bị thằng bé ôm vào ngực như chim nhỏ sợ cành cong, nước mắt lại ứa ra, người có bệnh thường mẫn cảm hơn người thường, bà khẽ nói với Thiệu Quân Lăng, “Con trưởng thành rồi phải biết chiếu cố anh nha chưa, anh con làm gì cũng giấu trong lòng, người dì không yên tâm nhất chính là anh con.”
“Con biết.” Thiệu Quân Lăng nhắm mắt lại, năm ngoái anh nó bị vai diễn hành người như vậy mà cũng không gọi nói với nó một câu, nó đã biết……
Doãn Sướng làm xong đồ ăn mang ra ngoài, Dương Na và Thiệu Quân Lăng đã trò chuyện xong rồi, Thiệu Quân Lăng một mình ngồi ở trên sô pha, biểu tình tựa hồ có chút uể oải, không biết đang suy nghĩ gì.
“Lại đây ăn cơm đi.” Doãn Sướng gọi nó.
Thiệu Quân Lăng đứng dậy đi qua, quét mắt thức ăn trên bàn, đều là những món nó thích ăn, nó không nói gì ngồi xuống ăn được hai miếng thì ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Sướng, hỏi: “Anh biết từ lâu rồi phải không?”
Doãn Sướng: “Cái gì?”
Thiệu Quân Lăng: “Dương Na bị bệnh.”
Doãn Sướng: “Ừ.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Khó trách khi đó Doãn Sướng bắt đầu học nấu cơm…… Mấy món ăn trên bàn này đều có hương vị của Dương Na, nếu Doãn Sướng không nói thì nó cũng không phân biệt được.
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, đau khổ lại rối rắm hỏi: “Vì sao không nói cho em biết?”
Doãn Sướng: “Em còn đi học, nói cho em biết sẽ làm em bị phân tâm.”
Thiệu Quân Lăng: “Học tập, học tập, học tập quan trọng lắm hả? Có ngày anh chết cũng không nói với em phải không?”
“Sao em……” Doãn Sướng mở to hai mắt, vốn định quở trách Thiệu Quân Lăng nói không lựa lời, nhưng thấy đối phương hai mắt đỏ đậm, khổ sở đến muốn khóc, chột dạ mà dời tầm mắt, thấp giọng nói, “Em đừng suy nghĩ bậy bạ, những việc này chỉ có anh giải quyết được, em trở về cũng không làm được gì.”
Thiệu Quân Lăng nặng nề quăng đôi đũa lên bàn, tức giận nói: “Anh, em không phải là đứa con nít nữa, mãi mãi không còn!”
Dương Na mới vừa nghe được tiếng vang, hoảng hốt đi ra: “Làm sao vậy? Quân Lăng, từ từ mà nói chứ con……”
“Dương Na, dì về phòng nghỉ ngơi đi!” Thiệu Quân Lăng rống giận với Dương Na, đứng dậy nói với Doãn Sướng, “Bữa nay con phải nói chuyện phải trái với anh.”
Dương Na co người, thật đúng là bị bộ dáng giận dữ của Thiệu Quân Lăng dọa sợ, không dám nhiều lời.
Doãn Sướng thấy thế, sắc mặt cũng đanh lại: “Thiệu Quân Lăng, em ngồi xuống ăn cơm cho anh.”
Bọn họ cách xa nửa năm trời mới được gặp mặt, Doãn Sướng không muốn cãi nhau với nó.
Nhưng Thiệu Quân Lăng căn bản không nghe, nó trừng mắt tiếp tục ép hỏi: “Anh, anh vĩnh viễn lo lắng cho người khác mà có nghĩ tới bản thân mình hay không? Trước kia là vì chú Doãn, sau lại là vì dì Diêu, bây giờ là em đúng không? Anh có bao giờ hỏi ý kiến của em không?”
Doãn Sướng bị Thiệu Quân Lăng hỏi nhất thời cứng họng.
Thiệu Quân Lăng nhìn hắn: “Anh, em thích anh, từ lần đầu tiên thấy anh em đã thích anh, nhưng trước kia, em thích anh đơn thuần là vì anh là anh của em. Cho đến khi em lớn lên, em từ từ phát hiện, em thuần túy thích anh, em muốn chia sẻ cay đắng ngọt bùi với anh, muốn chia sẻ khó khăn với anh, em liều mạng học tập, nỗ lực lớn lên, chỉ là muốn đuổi kịp bước chân của anh, mau chóng tham dự cuộc sống của anh…… Em thích anh, thích đến mức không kiềm chế được bản thân nữa!”
Những cơn giận và không kiên nhẫn của Doãn Sướng đều bị Thiệu Quân Lăng chân thành dập tắt, hắn đỏ đôi mắt: “Em……”
“Anh cũng thích em đúng không?” Thiệu Quân Lăng từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên hỏi lại, “Nếu không thích, vì sao anh chủ động hôn em? Vì sao không muốn em rời đi?”
Doãn Sướng sợ tới mức ngẩn ra: “Khi nào?”
Thiệu Quân Lăng: “Buổi tối anh uống say năm em mười lăm tuổi, còn có bữa đêm anh trò chuyện với Lạc Xuyên xong, anh ôm em, năn nỉ em đừng đi.”
Doãn Sướng hoảng nói: “Anh, anh quên hết rồi.”
Thiệu Quân Lăng đi qua nắm bả vai Doãn Sướng, nhìn hắn nói: “Đúng vậy, anh đã quên, em không trách anh cả hai lần. Nhưng giờ thì sao, anh đang tỉnh táo đó thôi?”
Những chuyện đó thật sự Doãn Sướng không nhớ, hắn cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, nhưng chỉ có thể dùng câu đã tẩy não mình hàng trăm lần trả lời nó: “Em, em là em trai anh.”
Thiệu Quân Lăng tức giận đến mức muốn ngừng thở, xúc động buột miệng thốt ra: “Anh đối xử với em như là tình nhân, bây giờ lại hy vọng em là em trai mình! Anh nghĩ em là người thế nào hả!?”
Doãn Sướng há miệng thở dốc: “Em, em……”
Thiệu Quân Lăng biết Doãn Sướng đang sợ điều gì, trực tiếp trả lời hắn: “Anh nói gì với Mễ Tu em đều biết. Không sai, anh đã gắn mật khẩu, nhưng em là người thiết kế AI đó, muốn xem thì dễ như trở bàn tay. Em thừa nhận mình đê tiện, nhưng nếu anh thẳng thắn với em thì em đâu cần phải làm như vậy!”
Doãn Sướng ngây ngốc nhìn Thiệu Quân Lăng, nhìn nó rả rích tuyên chiến với mình.
Thiệu Quân Lăng siết chặt bờ vai của hắn: “Anh biết rõ chúng ta không có quan hệ huyết thống mà, tại sao còn cự tuyệt em chứ?”
Doãn Sướng vô lực nói: “Mười tuổi em đã sống cùng anh, chưa từng tiếp xúc với ai, lại xem trọng lời hứa như vậy…… Nếu ngày nào đó em phát hiện mình không thích anh như thích người ta thì phải làm sao đây?”
Thiệu Quân Lăng cười nhạo một tiếng: “Anh, anh cho em là đồ ngốc sao? Em phát dục bình thường, chẳng lẽ không có nhu cầu kia? Nếu chuyện này còn không biết thì em làm người thế nào? Anh còn nhớ năm em mười bốn gặp mộng xuân không, anh trêu em, hỏi em mơ thấy cô gái nhà nào, khi đó em không dám nói, nhưng hiện tại em nói cho anh nghe, anh dám nghe không?”
Doãn Sướng trốn tránh tầm mắt: “……”
Thiệu Quân Lăng buông vai Doãn Sướng ra, nâng cằm Doãn Sướng, buộc hắn đối diện với mình: “Là anh, từ lúc dậy thì, mỗi lần làm loại chuyện này, em đều nghĩ đến anh, không có người khác, chỉ cần tưởng tượng đến mặt anh là em đã cứng. Những cảnh quay trong phim của chú Doãn em đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong đầu mình, chỉ là nhân vật chính là anh và em……”
“Em im ngay……” Doãn Sướng đỏ bừng cả mặt, trong mắt cũng lấp lánh nước, hắn bị ép vào đường cùng, cầu xin, “Đừng nói nữa!”
Bình luận truyện