Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa
Chương 6
Rất sợ người đến là Ma Cơ, Tưởng Kỳ và Đường Nhụy không nói lời nào liền rút kiếm tự vệ.
Mà trong lúc đó Hoắc Húc Dương có thể nghe ra được tiếng bước chân của đối phương hơi hỗn độn, hình như bị thương, cho nên có thể xác định đó không phải là Ma Cơ, như vậy chính là ──
"Là yêu nữ họ Bạch kia!" Đường Nhụy nhìn thấy bóng trắng lắc lư từ xa, hồ nghi kêu lên.
Tưởng Kỳ cũng nhận ra người đến. "Thật sự là nàng không sai."
"Nhị sư huynh, tình huống của nàng thế nào?" Hoắc Húc Dương nóng lòng hỏi.
Hắn châm chú nhìn đi nhìn lại vài lần, "Xem bộ dáng của nàng hiện tại, e rằng thương thế không nhẹ."
Nghe vậy, trong lòng Hoắc Húc Dương cũng nặng nề theo.
Đường Nhụy chỉa mũi kiếm về phía tình địch, "Yêu nữ, ngươi tới làm gì?"
"Ta không phải tìm đến ngươi." Sắc mặt Bạch Linh Chi không chút huyết sắc bởi vậy còn trắng hơn so với tờ giấy, giữa lông mày còn có mơ hồ một màu đen, "Hoắc đại ca, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Hai tay Hoắc Húc Dương gắt gao nắm chặt gậy trúc, khắc chế để mình bất vi sở động (không chú ý đến). "Cô nương không nên thay Hoắc mỗ đỡ một chưởng kia của lệnh đường." Hắn không muốn thiếu ân tình nàng.
"Bởi vì ta thích, cho nên, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ ta cái gì." Nàng từ trong ngực lấy ra chai thuốc màu đen khéo léo đẹp đẽ, nhét vào trong tay hắn, "Đây là việc ta đã hứa với ngươi, theo ước định cầm nó tới."
"Nàng. . . . . ." Tay nàng rất lạnh!
Bạch Linh Chi rất quyến luyến độ ấm từ bàn tay hắn truyền tới, không muốn lập tức phải dời đi, "Ta đáp ứng chuyện của ngươi, nhất định sẽ làm được, chỉ cần cho sư phụ ngươi uống viên thuốc giải này. Ngoài ra cần phải có người liên tục dùng nội lực thúc dục cơ thể hấp thụ dược trong suốt mười hai canh giờ, bởi vì ông ấy trúng độc Huyền Âm chưởng đã lâu. Sau đó trong vòng nửa năm tuyệt đối không được vận chân khí, lạị thêm điều dưỡng thích hợp, tự nhiên sẽ không sao nữa, ngươi phải nhớ rõ ràng."
Hắn gật đầu, "Hoắc mỗ sẽ nhớ kỹ lời căn dặn của cô nương."
"Nương ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi nhanh lên chút rời khỏi nơi này, càng nhanh càng. . . . . . Càng tốt. . . . . ." Nặng nhọc hít thở, khiến cho hai chân nàng như nhũn ra, chỉ đành phải bắt lấy hắn, mới không ngã xuống đất.
Hoắc Húc Dương theo bản năng đỡ thân thể của nàng, "Nàng. . . . . . Nàng không sao chứ?"
"Ta không sao, chỉ là hơi mệt." Nàng thừa dịp đem sức nặng toàn thân tựa vào trong lòng ngực của hắn, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ghen tuông của Đường Nhụy, môi đỏ mọng không khỏi vểnh lên cao.
Tay nhỏ bé Đường Nhụy cầm kiếm tức giận đến phát run, "Tam sư huynh, huynh không cần lo cho yêu nữ này, muội xem thuốc giải kia chĩnh xác là có vấn đề, nàng ta sao có thể tốt như vậy giúp chúng ta cứu sư phụ."
"Sư muội!" Hoắc Húc Dương tức giận trách mắng.
Nàng thoáng chốc nước mắt lưng tròng, "Tam sư huynh, muội nói đều là thật, huynh không nên tin nàng ta."
"Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm, không cần các ngươi tin tưởng." Bạch Linh Chi không muốn rời xa lồng ngực nam tính ấp áp kia, "Hoắc đại ca, hiện tại các ngươi đã lấy được thuốc giải, việc này không nên chậm trễ, mau trở về cứu ngươi sư phụ đi!"
Hoắc Húc Dương ôm quyền nói: "Phần ân tình này của cô nương, Hoắc mỗ nhớ kỹ."
"Có những lời này của ngươi là đủ rồi." Như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không quên mình!
"Các ngươi đi được sao?" Đột nhiên, ngoài bầu trời bay tới một tiếng cười lạnh.
Vẻ mặt Bạch Linh Chi kinh hãi. "Nguy rồi! Nương ta đến đây."
"Mọi người cẩn thận!" Hoắc Húc Dương trầm giọng nhắc nhở hai vị sư huynh muội bên cạnh.
Bóng dáng giống như yêu mị trong chớp mắt lao tới, trừng mắt nhìn nữ nhi ruột thịt của mình. "Nữ nhi ngoan, con có biết mình đang làm gì không?"
Nàng ngạng bướng cầu xin, "Nương, nữ nhi bằng lòng chịu phạt, nhưng xin người thả bọn họ."
"Được, chỉ cần tiểu tử họ Hoắc kia trả lại thuốc giải, nương bảo đảm không giết bọn họ." Ma Cơ lạnh lùng nói.
Tưởng Kỳ là người thứ nhất không đáp ứng. "Đừng hòng! Thuốc giải đã ở trên tay chúng ta, trừ phi ngươi giết chúng ta, nếu không đừng nghĩ lấy về."
"Nương, cho dù Sở Vân Cao thật đã chết rồi, phụ thân vẫn sẽ không trở về, người đừng cố chấp nữa . . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Một trận ho khan kịch liệt khiến cho nàng nôn ra máu, nhuộm đỏ tươi khăn lụa trắng trên mặt.
Ma Cơ vừa đau lòng, vừa tức giận, "Con chẳng lẽ không biết nương làm như vậy là vì cứu con sao? Con đem viên thuốc giải duy nhất cho bọn họ, con có thể còn mạng để sống sao? Vì một xú nam nhân, con ngay cả mạng cũng không cần sao?"
"Ý của tiền bối là. . . . . ." Đầu óc Hoắc Húc Dương trống rỗng, "Đây là viên giải dược cuối cùng?" Sự tình sao có thể phát triển thành như vậy?
Bà hừ lạnh, "Những viên khác sớm đã bị ta hủy, giờ chỉ còn lại có một viên này, ta sinh ra một nữ nhi ngốc mà, hết lần này tới lần khác vì nam nhân, ngay cả mạng cũng không cần, nhưng ta đây làm mẹ lại làm không được, nếu ngươi không giao ra đây, bây giờ ta sẽ giết các ngươi!"
Hô hấp Bạch Linh Chi bỗng dưng cứng lại, chẳng biết lúc nào trong tay có thêm một thanh chủy thủ, tốc độ nhanh như chớp đưa tới trong tay Hoắc Húc Dương, sau đó nói. "Hoắc đại ca, mau giả vờ kèm hai bên ta!"
"Nàng ──" Khuôn mặt tuấn tú đột ngột biến đổi.
Nàng lần nữa thấp giọng khuyên bảo, "Không cần do dự."
Nếu là bình thường, Hoắc Húc Dương tuyệt đối khinh thường sử dụng loại thủ đoạn đê tiện này, nhưng mắt thấy hai bên giằng co kịch liệt, chỉ đành chạy trước rồi nói sau.
"Nương. . . . . ." Bạch Linh Chi giả bộ bất lực khẽ gọi.
Ma Cơ thấy nữ nhi yêu quý nằm ở trong tay hắn, quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. "Nếu ngươi dám làm nữ nhi ta bị mất một sợi lông, ta thề sẽ huyết tẩy phái Tung Sơn!"
"Vãn bối làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, kính xin tiền bối tha thứ." Hắn mang Bạch Linh Chi chậm rãi lui về sau, "Nhị sư huynh, sư muội, chúng ta đi."
*****
Bên trong gian phòng khách sạn, Tưởng Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gật, Đường Nhụy vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt ghen tuông nhìn chằm chằm Hoắc Húc Dương đang giúp Bạch Linh Chi vận khí ép độc.
"Tam sư huynh, huynh căn bản không cần thiết vì nàng ta mà lãng phí nội lực, huynh quên chúng ta còn phải đi nhanh về Hiệp Khách trang sao, không nên kéo dài thời gian." Nàng nói.
Hoắc Húc Dương hoàn toàn chuyên tâm trấn áp chưởng độc, không chúy đến tạp âm ở bên ngoài.
Nàng gấp đến độ giậm chân, "Tam sư huynh."
"Hoắc đại ca, huynh đừng để ý đến. . . . . ." Nét mặt suy yếu, hơi thở mong manh Bạch Linh Chi nói. "Vẫn là mau trở về cứu sư phụ ngươi. . . . . . Quan trọng hơn. . . . . . Ta. . . . . ."
"Không cần nói!" Hắn nhíu mày ngăn lại.
Bạch Linh Chi nhẹ lay động trán, kiên trì không muốn nhận ý tốt của hắn.
"Ngươi không phải nôn nóng muốn cứu sư phụ ngươi sao? Hiện tại đã có thuốc giải, độc của ông ấy rất nhanh sẽ được giải, nếu vì ta mà bỏ lỡ việc lớn, ngộ nhỡ Sở Vân Cao có chuyện, cũng đừng lại tới oán ta. . . . . ."
"Tam sư huynh, huynh nghe chính nàng đã nói như vậy. Cho nên huynh đừng quan tâm đến nàng ta nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường." Đường Nhụy ước gì sớm tách bọn họ ra.
Hoắc Húc Dương không biết tại sao, tâm loạn như ma. "Thuốc giải thật sự chỉ còn lại một viên này?"
"Có phải hay không cũng không quan trọng, ngươi mau cầm về cứu sư phụ ngươi." Nàng sớm đã đoán được hắn là người tốt, chắc chắn không phải là người có trái tim tàn độc.
"Vậy nàng thì sao?"
Nàng dừng một cái, "Ta. . . . . . Ta sẽ tạm thời ở nơi này, rồi từ từ tính tiếp."
"Nàng không trở về Ly Hồn cốc?"
"Nương ta đang nổi nóng, ta sẽ không ngốc trở về để bị mắng đâu." Bạch Linh Chi ra vẻ thoải mái cười cười,
"Huống chi ta thật vất vả mới có cơ hội xuống núi, đương nhiên muốn ở chỗ này du sơn ngoạn thủy."
"Nhưng độc trên người nàng. . . . . ."
Bạch Linh Chi không sao cả nhún vai, "Dù sao mỗi người rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng ta thật may mắn nương ta chỉ dùng không đến ba thành công lực, bằng không hiện tại ta không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, huống chi có câu tục ngữ không phải nói " người không tốt sống lâu, gieo họa ngàn năm» sao? Ta đây là yêu nữ không dễ dàng chết như vậy, bất quá có thể thấy ngươi quan tâm ta như thế, cho dù bây giờ ta chết cũng cảm thấy thỏa mãn."
Hắn lâm vào chán nản. "Nàng. . . . . . Không có thời điểm nghiêm chỉnh sao?"
"Ngươi không phải là ngày đầu tiên quen biết ta, ta nói chuyện chính là như vậy." Nàng trêu tức cười khẽ, đột nhiên biến sắc, đè ngực lại để tránh bật ra tiếng kêu rên rỉ, thống khổ đóng chặt đôi mắt đẹp.
Hoắc Húc Dương vội vàng giúp nàng vận khí.
"Không cần, Hoắc đại ca, các ngươi hãy tranh thủ thời gian lên đường, ta không có việc gì." Nàng muốn đánh cuộc xem hắn có thật sự nhẫn tâm bỏ lại mình đi hay không.
Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Đường Nhụy lập tức đánh thức Tưởng Kỳ, "Nhị sư huynh, ngồi dậy! Chúng ta lên đường."
"Lên đường?" Hắn xoa xoa hai mắt lim nhim buồn ngủ, "Nàng kia làm sao bây giờ?"
Đường Nhụy tức giận lườm hắn một cái, "Cái gì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn dẫn nàng ta đi theo?"
"Đương nhiên không được." Nếu để cho sư phụ biết liền thảm.
"Ta ở lại nơi đây." Đột nhiên, Hoắc Húc Dương bỏ lại một trái bom.
"Cái gì? !" Đường Nhụy thất thanh kêu lên.
Hoắc Húc Dương bước xuống giường, đem chai thuốc coi như sinh mệnh mà bảo hộ giao cho Tưởng Kỳ. "Nhị sư huynh, phiền toái huynh mang theo thuốc giải cùng sư muội thần tốc trở về Hiệp Khách trang."
"Này. . . . . ." Hắn khó xử nói.
Đường Nhụy quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy. "Tam sư huynh, huynh tội gì phải chiếu cố đến nàng ta, hết thảy đều là yêu nữ này tự chuốc lấy."
"Sư muội, dù nói thế nào, nàng vừa giúp chúng ta lấy được thuốc giải, hơn nữa nàng đã hy sinh vì ta, về tình về lý, ta có nghĩa vụ phải chăm sóc nàng, đừng nói gì nữa, liền làm theo lời của ta." Hắn nói chuyện không cho cơ hội phản bát.
Đường Nhụy âm thầm cắn răng, "Nếu như vậy, thuốc giải để cho nhị sư huynh mang về, muội cũng muốn ở lại." Nàng tuyệt đối không thể để cho bọn họ một mình ở chung, ai biết được sẽ xảy ra tai vạ gì.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương nghiêm túc lại, "Sư muội, không nên tùy hứng!"
"Tam sư huynh, muội. . . . . ." Đường Nhụy tức giận trừng mắt nhìn tình địch, thấy đôi mắt đẹp xảo trá xẹt qua vẻ đắc ý. Bỗng nhiên hiểu được tất cả sự tình đều là nàng ta cố tình sắp xếp.
"Ngươi yêu nữ này không biết xấu hổ sử dụng thủ đoạn quấn lấy tam sư huynh ta, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương rét lạnh, "Đủ rồi! Sư muội, mọi chuyện không giống như lời của muội nói."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Nhụy vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ lên.
"Được rồi, sư muội, chúng ta nên quay về Hiệp Khách trang, chờ cứu sư phụ rồi nói sau." Tưởng Kỳ không muốn hai người náo loạn, vội vàng hoà giải.
"Tam sư đệ, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, ta và sư muội đi trước."
"Làm phiền nhị sư huynh."
Vẻ mặt Đường Nhụy không muốn, mè nheo nửa ngày, cuối cùng vẫn bị bắt đi.
"Hoắc đại ca, ngươi thật sự không cần ở lại vì ta." Bạch Linh Chi giả vờ quan tâm nói: "Bây giờ ta cảm thấy tinh thần rất tốt, không có vấn đề, hiện tại ngươi đuổi theo bọn họ vẫn còn kịp."
Hắn sờ soạng đến phía trước giường, "Ta biết độc trong cơ thể nàng rất sâu, cho nên không cần nói dối an ủi ta, ít nhất trước tiên nên ngăn chặn chúng nó lại, sau đó tìm biện pháp giải độc."
"Muốn điều chế thuốc giải Huyền Âm chưởng cần phải có thời gian, hơn nữa trong đó có vài vị thảo dược hết sức khó tìm, nương ta mới nổi giận khi ta đem nó cho ngươi. Cho nên, ngươi không cần lãng phí nội lực ở trên người của ta, ta chỉ muốn thừa dịp trước khi độc phát tát, thống thống khoái khoái chơi một chút, sau đó tìm một chỗ an tĩnh chờ chết."
Hoắc Húc Dương lớn tiếng trách móc, "Không được nói nữa! Ta sẽ không để cho nàng chết!"
"Ta đây đã là một người gần chết cũng không kiêng kị, ngươi sợ cái gì?" Nàng yêu kều lôi kéo tay áo của hắn, "Hoắc đại ca, thế giới bên ngoài ngươi quen thuộc hơn so với ta, không bằng ngươi dẫn ta đi chơi, chờ ta chết, ngươi đem ta đốt thành tro, ta cũng không muốn mình biến thành một đống xương trắng, như vậy sẽ rất xấu."
Hắn khóa chặt mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), "Đừng nói chuyện không may, chắc chắn còn biện pháp khác."
Bạch Linh Chi ngửa trán, ranh mãnh cười nhìn khuôn mặt tuấn tú phức tạp của hắn, dường như vì an nguy của nàng mà lo lắng, trong lòng ngọt ngào, không hối hận tiền đặt cược nguy hiểm này.
*****
Đợi độc tính trong cơ thể nàng hơi được áp chế xuống, sẽ không bao giờ chịu yên tĩnh ở trong phòng, ỷ vào hắn áy náy với mình, kiên quyết bắt Hoắc Húc Dương cùng nàng du sơn ngoạn thủy, chỉ cần nàng không phải mượn cơ hội quấy nhiễu cơ thể hắn, hầu như có thể nói là xin gì được nấy.
Mặt trời lặn về phía tây, một ngày lại trôi qua, hai người rất nhanh tìm được một gian khách sạn nghỉ chân.
"Hoắc đại ca uống trà." Bạch Linh Chi quam tâm vì hắn rót chén nước.
Hắn nâng lên cái ly, "Cám ơn."
"Chờ một chút." Nàng đem ba viên thuốc chuẩn bị tốt bỏ vào trong tay hắn, ý bảo hắn uống.
"Đừng quên còn có cái này." Đây đã là lần thứ năm rồi, còn bốn lần nữa.
Mặt Hoắc Húc Dương lộ vẻ chần chờ.
Nàng trêu chọc hỏi: "Sợ ăn chúng nó, ngươi thật sự sẽ yêu ta?"
"Không phải, chỉ là không biết được chuyện gì xảy ra, mấy ngày gần đây hai mắt ta có chút đau, ta sợ có liên quan đến thuốc này." Hắn nói thẳng.
Bạch Linh Chi có vẻ kích động, "Thật vậy chăng? Kéo dài thật lâu sao?" Vậy chứng tỏ nàng điều chế thuốc không sai.
"Chẳng qua là một chút mà thôi."
"Còn có những triệu chứng khác sao?"
"Không có." Hoắc Húc Dương cau mày, "Đây tột cùng là thuốc gì?"
Nàng nhìn xung quanh nói, chẳng qua là không chịu nói thật. "Ta không phải đã nói qua sao, không nên hỏi nhiều như vậy, mau nuốt chúng nó xuống, ngươi yên tâm, nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Hoắc Húc Dương cân nhắc hồi lâu, kiên trì nuốt xuống, ai bảo hắn nợ nàng một mạng.
"Nếu lần sau mắt của ngươi đau, phải nhớ nói cho ta biết." Nàng không thể không chữa khỏi hai mắt của hắn! "À. . . . . . Ta là sợ có di chứng gì đó sau này."
Hắn bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm là nàng không yên tâm, nên mới mỗi lần đều bắt buộc hắn uống thuốc.
"Được rồi, chúng ta ăn thôi!" Bạch Linh Chi cười ngọt ngào vì hắn gắp thức ăn, "Ta biết ngươi thích nhất là ăn rau, ngươi phải ăn nhiều một chút, nếu không đợi ngươi mệt muốn chết rồi, ai sẽ mang ta đi chơi."
"Thay vì đi chơi, có lẽ chúng ta nên trở về Ly Hồn cốc, nói không chừng lệnh đường có biện pháp giải độc cho nàng." Hiện tại Hoắc Húc Dương chỉ quan tâm đén độc trên người nàng.
Bạch Linh Chi cong đôi môi đỏ mọng, "Ngươi gấp gáp muốn thoát khỏi ta như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, tốt lắm chúng ta ở chỗ này chia tay, ngươi mau trở lại bên người sư phụ ngươi, không cần lo lắng cho ta, cũng không cần cảm thấy áy náy."
"Ta là quan tâm nàng." Lời vừa ra khỏi miệng, hắn suýt nữa tự cắn đầu lưỡi mình.
Nàng nghe xong cười tươi như hoa, "Ngươi thật sự quan tâm ta?"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương hơi luống cuống, "Ta, ý của ta là do ta nợ nàng, đương nhiên phải quan tâm mới đúng."
"Thật sự chỉ là nguyên nhân này mà thôi?" Nụ cười sáng lạn bỗng chốc cứng đờ.
Hắn thu lại vẻ nghiêm chỉnh, "Đương nhiên."
"Được rồi!" Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang (là một chuyện tình lãng mạn, thuộc tác phẩm văn học, đại khái giống như con gái sợ con trai mặt dày đeo bám), giống nhau thôi, nàng không tin hắn liệt nam này có thể thoát khỏi lưới tình do mình bày ra.
"Nàng bằng lòng trở về?"
Bạch Linh Chi kiều mỵ lườm hắn một cái, "Ta mới không cần, bởi vì chỉ cần độc của ta được giải, ngươi sẽ giữ một khoảng cách với ta, cho nên cho dù ngày mai ta sẽ chết, ta cũng muốn chết ở trong ngực của ngươi."
"Không cần lấy tánh mạng mình ra nói giỡn." Hắn phẫn nộ quở mắng.
Tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bàn tay hắn. "Hoắc đại ca, nếu ta chết, ngươi sẽ vì ta rơi một giọt nước mắt không?"
Trong lòng Hoắc Húc Dương một trận kích động, "Không nên nói bậy!"
"Ta đối với ngươi mãi mãi đều là nghiêm túc." Nàng đa tình ngắm hắn.
Hắn rút bàn tay to về, trong lòng hoảng loạn.
"Vị này không phải là Hoắc huynh sao?" Một giọng nam xa lạ bất chợt tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Từ giọng nói đối phương hẳn là người quen biết, Hoắc Húc Dương tìm kiếm trí nhớ trong đầu.
"Huynh đài là. . . . . . Âu Dương huynh?"
Nhớ rõ năm trước ở trên đại hội võ lâm có nói chuyện vài câu với người này.
Từ trước đến nay tự cho mình là nam nhân phong lưu trẻ tuổi cười nhẹ, "Hoắc huynh trí nhớ rất tốt, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp được huynh, thật trùng hợp. Đây? Vị cô nương này là . . . . ." Mặc dù trên mặt che khăn lụa, nhưng là y chính là kinh nghiệm hơn người để có thể phán đoán ra, từ đôi mắt xinh đẹp kia liền có thể biết được tuyệt đối là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Căn cứ vào lễ phép, Hoắc Húc Dương chỉ phải đơn giản giới thiệu. "Vị này là Bạch cô nương, là bằng hữu Hoắc mỗ."
"Thì ra là Bạch cô nương, tại hạ là thiếu môn chủ Phi Thiên môn Âu Dương Thiếu Kiệt." Hắn chắp tay nói.
Bạch Linh Chi cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú, hơi khó chịu. "Một môn phái nho nhỏ, nghe cũng chưa nghe qua." Nam nhân này cho mình là ai, sao có thể nhìn chằm chằm nàng như thế.
Hiện trường một trận xấu hổ.
"Nàng thất lễ quá, địa vị Phi Thiên môn ở trên giang hồ không thua kém Ngũ Nhạc đâu." Vì hóa giải không khí, Hoắc Húc Dương giận dữ trách cứ.
Nàng lơ đễnh hừ nhẹ, "Quản hắn là Phi Thiên khỉ gió gì, miễn sao ta chưa từng nghe qua là được."
Hoắc Húc Dương chau hai hàng lông mày lên, lại muốn khuyên bảo người.
"Ha ha, Bạch cô nương nói đúng, so với Ngũ Nhạc, Phi Thiên môn quả thật không được tính là gì." Âu Dương Thiếu Kiệt cố ý lấy lòng giai nhân.
"Vẫn cho là Hoắc huynh không có thất tình lục dục, giống như lão tăng ngồi thiền, không thể ngờ tới còn có thể động tâm ở hồng tràn, may mắn quen được một cô nương đặt biệt như vậy, thật khiến cho tiểu đệ hâm mộ."
Hâm mộ quỷ quái gì! Bạch Linh chi tức giận thầm nghĩ, ngươi tuyệt nhiên không thể so sánh với Hoắc đại ca.
Hoắc Húc Dương cười đến có chút không được tự nhiên. "Âu Dương huynh hiểu lầm."
"Hoắc đại ca, đừng cố phí lời với người không quan trọng, ăn cơm quan trọng hơn." Bạch Linh Chi tự tay đem đĩa rau đến miệng hắn. "Mở miệng ra."
"Nàng. . . . . . Ta tự ăn là được rồi." Hắn bị nàng trêu cợt đến xấu hổ.
Bạch Linh Chi không chịu bỏ qua, "Ngươi không mở miệng ra, ta liền vẫn đợi."
"Nhưng. . . . . ." Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người làm ra loại hành động này không khỏi quá rêu rao rồi, nhưng nếu không làm theo, chỉ sợ nàng sẽ không hết hy vọng.
Nàng hờn dỗi, "Nhanh lên chút nào!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương đỏ bừng mở miệng ngậm sự ban thưởng của nàng. "Cám ơn, những thứ khác ta tự ăn là được rồi." Hắn thật sự hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Một người mù vậy mà may mắn được lọt mắt xanh của giai nhân, thật là vận cứt chó mà (em thề là em không thể tìm từ thay thế khác), hắn vẫn không tin mình thất bại.
Âu Dương Thiếu Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hoắc huynh thật có phúc."
"Để cho Âu Dương huynh chê cười."
Bạch Linh Chi mang chút bất mãn liếc xéo, "Cái gì chê cười? Ta thấy hắn chỉ có hâm mộ mà thôi."
"Tại hạ đúng là hâm mộ Hoắc huynh có thể quen biết với giai nhân như vậy." Khóe miệng Âu Dương Thiếu Kiệt ý cười sâu không tới đáy, "Không bằng bữa cơm hôm nay để cho tiểu đệ làm chủ, đêm nay không say không về."
Hắn chối từ, "Âu Dương huynh quá khách khí rồi."
"Đây là cơ hội hiếm có, Hoắc huynh đừng từ chối." Nói xong, liền lập tức gọi tiểu nhị tới, dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú khác, trong ba người, đại khái chỉ có Hoắc Húc Dương không nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt trong lúc đó.
*****
"Hoắc đại ca, nhìn ngươi bước đi không ổn, không uống được lại cố uống, cẩn thận!" Bạch Linh Chi kéo hắn trở lại phòng, thiếu chút nữa bị trượt chân, trong miệng nói thầm, "Ta thấy cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn gì đó biết tửu lượng của ngươi kém, nhưng vẫn cố tình rót rượu cho ngươi, nhìn thấy thật chán ghét mà."
Hắn mất rồi bộ dạng say rượu. "Ta không có say."
Thật vất vả đỡ Hoắc Húc Dương ngồi xuống trên giường, liền rót ly nước cho hắn, "Nhìn miệng ngươi đầy mùi rượu, còn dám nói không say, uống nước đi."
Hoắc Húc Dương không nói hai lời, cầm lên uống cạn sạch. "Ta thật sự không say."
"Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có thích ta không?" Nàng thừa cơ hắn say mà hỏi.
Hắn giật mình hồi lâu mới tìm được tiếng nói. "Ta đối nàng chỉ có cảm kích cùng áy náy."
Xem ra hắn vẫn còn tỉnh táo.
Bạch Linh Chi mở miệng giống như cao nhân, "Bởi vì nương ta làm sư phụ ngươi bị thương, cho nên ngươi không chịu đón nhận tình cảm của ta?"
"Cái này. . . . . . Hoắc mỗ quả thực không biết nên trả lời thế nào." Cảm giác của hăn với nàng vô cùng hỗn loạn, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Hay là bởi vì lần trước ta quá chủ động, còn động tay đông chân với ngươi, ngươi liền cho rằng ta là một nữ nhân phóng túng, cho nên, không phù hợp tiêu chuẩn chọn vợ của ngươi?"
Nghĩ đến mội lưỡi mềm mại của nàng từng làm chuyện xấu trên người hắn, khuôn mặt Hoắc Húc Dương giống như lửa đốt, lúng túng vứt sang một bên, "Chuyện ngày đó ta đã sớm quên."
"Thật đã quên?" Nàng nghiêng người thổi khí bên tai hắn.
Hoắc Húc Dương cảm thấy có nắm lửa ở trong người dấy lên, bỗng nhiên miệng đắng lưỡi khô, để phòng ngừa tình thế cấp bách liền tránh ra, "Đã khuya lắm rồi, nàng cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi."
"Ta muốn ở lại." Bạch Linh Chi không cảm thấy thẹn nói.
Hắn thở dốc vì kinh ngạc, "Nàng. . . . . . Nàng còn ép ta như vậy, ngày mai ta lập tức đưa nàng trở về Ly Hồn cốc." Dù sao hiện tại nàng không thể thi triển được võ công, tuyệt nhiên sẽ không ngăn cản được hắn.
"Người ta chỉ nói là muốn ở lại, không có ý gì khác, khẩn trương như vậy làm gì? Nhìn biểu tình khó hiểu của ngươi giống như ta sẽ ăn ngươi vậy." Chẳng lẽ nàng thiếu sức quyến rủ đến thế sao?
"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không được thỏa đáng." Hoắc Húc Dương ho nhẹ một tiếng nói.
Bạch Linh Chi buồn bực nghiêng mắt nhìn hắn liếc một cái, cố ý thêm mắm thêm muối, "Ta là sợ cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn kia có ý đồ bất chính với, là do mắt ngươi nhìn không thấy nên mới không phát hiện. Ở trên bàn cơm tối nay, ánh mắt đắm đuối của hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, không hề để ngươi ở trong mắt."
"Nhất định là nàng nhìn lầm rồi, Âu Dương huynh không phải loại người như vậy." Hắn không tin tưởng.
Nàng phồng hai bên má, "Sao ngươi biết hắn không phải?"
"Phi Thiên môn là danh môn chính phái, hơn nữa Âu Dương môn chủ và sư phụ còn là bằng hữu thâm giao, cách làm người của hắn tất cả mọi người cực kì hiểu rõ, cho nên ta tin tưởng thiếu môn chủ."
"Trong mắt ngươi, chỉ cần là danh môn chính phái thì chính là người tốt à?" Bạch Linh Chi không cho là đúng, mỉa mai hỏi.
Hoắc Húc Dương biết nàng cố tình gây sự. "Sắc trời đã tối, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Ngươi đã không chào đón ta, ta ở lại chỉ dư thừa."
Nói xong, nàng liền phẫn nộ rời đi.
*****
Hai người ở hai gian phòng chỉ cách vách nhau, Bạch Linh Chi mới đi vài bước, đến gần cửa.
"Bạch cô nương, Hoắc huynh có khỏe không?" Đợi nàng bên ngoài phòng hạng nhất Âu Dương Thiếu Kiệt hết sức lấy lòng.
Thật đúng là đến đây! Nàng khinh thường thầm nghĩ.
Nàng lạnh lùng trả lời một câu, "Hoắc đại ca rất tốt, đa tạ sự quan tâm của ngươi."
Đẩy cửa phòng ra, Bạch Linh Chi một cước bước vào trong phòng, không nghĩ tới đối phương cũng đi theo.
"Này! Ta không có mời ngươi vào phòng, đi ra ngoài!" Chỉ biết rất không muốn nhìn thấy hắn.
Âu Dương Thiếu Kiệt vẫn là tác phong nhanh nhẹn, "Tại hạ không có ý tứ mạo phạm, chỉ muốn hỏi Bạch cô nương ngày mai có thể cho phép tại hạ dẫn nàng dạo chơi khắp nơi được hay không?."
"Không cần, Hoắc đại ca sẽ dẫn ta đi." Nàng nhìn thấy hắn thì đã muốn ói, làm sao có thể đi chơi với hắn.
Hắn cao ngạo cười, "Hoắc huynh là một người mù, có rất nhiều chỗ không thích hợp, dĩ nhiên không thể khiến cho cô nương được vui chơi thỏa thích, chỉ cần Bạch cô nương gật đầu, tại hạ sẽ an bài tiết mục tốt nhất làm cho nàng vui vẻ."
Nhưng Bạch Linh Chi một chút cũng không cảm kích. "Ta chính là thích đi theo Hoắc đại ca, cho dù hắn là người mù, cũng tốt hơn ngươi gấp một ngàn lần, một vạn lần."
Lời nói này đã chạm tới tự tôn của Âu Dương Thiếu Kiệt, hắn ở trong đám nữ nhân mọi việc luôn luôn đều thuận lợi, vậy mà lại không bằng một người mù, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Âu Dương Thiếu Kiệt tiến tới một bước, "Bạch cô nương sao không cho tại hạ một cơ hội thể hiện."
Rất tốt! Chính là hiện tại.
"Ngươi không được lại đây. . . . . ." Nàng giả bộ kinh hoảng thụt lùi về sau, chân đá phải ghế, phát ra tiếng va chạm đủ để truyền tới phòng cách vách, sau đó thân thể mềm mại khẽ run ngã xuống.
Tay hắn theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, "Bạch cô nương. . . . . ."
Bạch Linh Chi phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Hoắc đại ca, cứu ta!"
Ngay tại lúc Âu Dương Thiếu Kiệt vẫn không hiểu rõ tình huống này là sao, thì một bóng dáng cao to phút chốc vọt vào phòng trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
"Hoắc huynh?!" Hắn tránh né gậy trúc hiểm ác trong tay Hoắc Húc Dương, mặc dù không phải mũi kiếm. Bất quá, xem lực đạo hắn xuất ra, lực sát thương là mười phần.
"Đồ vô sỉ!" Hoắc Húc Dương không nghĩ tới Âu Dương Thiếu Kiệt thật sự sẽ làm ra hành vi thâu hương thiết ngọc (ý là bỉ ổi đấy) như thế, nếu không phải là nghe thấy tiếng la, hắn còn không dám tin tưởng.
"Hoắc huynh xin nghe ta nói. . . . . ." Đây là hiểu lầm khả lớn.
"Sự thật xảy ra trước mắt, cần gì nhiều lời!" Hoắc Húc Dương tức giận mắng.
Âu Dương Thiếu Kiệt mắt thấy đã tạo thành hiểu lầm, cho dù nói rách miệng, hắn nghe cũng không lọt, đành phải đi trước, chờ hai bên tỉnh táo lại sẽ giải thích.
"Xem tiêu!" Hắn sờ thắt lưng, bắn ra ám khí độc môn.
Hoắc Húc Dương lắc mình một cái, vừa vặn cho cơ hội Âu Dương thiếu Kiệt chạy thoát.
Mà trong lúc đó Hoắc Húc Dương có thể nghe ra được tiếng bước chân của đối phương hơi hỗn độn, hình như bị thương, cho nên có thể xác định đó không phải là Ma Cơ, như vậy chính là ──
"Là yêu nữ họ Bạch kia!" Đường Nhụy nhìn thấy bóng trắng lắc lư từ xa, hồ nghi kêu lên.
Tưởng Kỳ cũng nhận ra người đến. "Thật sự là nàng không sai."
"Nhị sư huynh, tình huống của nàng thế nào?" Hoắc Húc Dương nóng lòng hỏi.
Hắn châm chú nhìn đi nhìn lại vài lần, "Xem bộ dáng của nàng hiện tại, e rằng thương thế không nhẹ."
Nghe vậy, trong lòng Hoắc Húc Dương cũng nặng nề theo.
Đường Nhụy chỉa mũi kiếm về phía tình địch, "Yêu nữ, ngươi tới làm gì?"
"Ta không phải tìm đến ngươi." Sắc mặt Bạch Linh Chi không chút huyết sắc bởi vậy còn trắng hơn so với tờ giấy, giữa lông mày còn có mơ hồ một màu đen, "Hoắc đại ca, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Hai tay Hoắc Húc Dương gắt gao nắm chặt gậy trúc, khắc chế để mình bất vi sở động (không chú ý đến). "Cô nương không nên thay Hoắc mỗ đỡ một chưởng kia của lệnh đường." Hắn không muốn thiếu ân tình nàng.
"Bởi vì ta thích, cho nên, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ ta cái gì." Nàng từ trong ngực lấy ra chai thuốc màu đen khéo léo đẹp đẽ, nhét vào trong tay hắn, "Đây là việc ta đã hứa với ngươi, theo ước định cầm nó tới."
"Nàng. . . . . ." Tay nàng rất lạnh!
Bạch Linh Chi rất quyến luyến độ ấm từ bàn tay hắn truyền tới, không muốn lập tức phải dời đi, "Ta đáp ứng chuyện của ngươi, nhất định sẽ làm được, chỉ cần cho sư phụ ngươi uống viên thuốc giải này. Ngoài ra cần phải có người liên tục dùng nội lực thúc dục cơ thể hấp thụ dược trong suốt mười hai canh giờ, bởi vì ông ấy trúng độc Huyền Âm chưởng đã lâu. Sau đó trong vòng nửa năm tuyệt đối không được vận chân khí, lạị thêm điều dưỡng thích hợp, tự nhiên sẽ không sao nữa, ngươi phải nhớ rõ ràng."
Hắn gật đầu, "Hoắc mỗ sẽ nhớ kỹ lời căn dặn của cô nương."
"Nương ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi nhanh lên chút rời khỏi nơi này, càng nhanh càng. . . . . . Càng tốt. . . . . ." Nặng nhọc hít thở, khiến cho hai chân nàng như nhũn ra, chỉ đành phải bắt lấy hắn, mới không ngã xuống đất.
Hoắc Húc Dương theo bản năng đỡ thân thể của nàng, "Nàng. . . . . . Nàng không sao chứ?"
"Ta không sao, chỉ là hơi mệt." Nàng thừa dịp đem sức nặng toàn thân tựa vào trong lòng ngực của hắn, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ghen tuông của Đường Nhụy, môi đỏ mọng không khỏi vểnh lên cao.
Tay nhỏ bé Đường Nhụy cầm kiếm tức giận đến phát run, "Tam sư huynh, huynh không cần lo cho yêu nữ này, muội xem thuốc giải kia chĩnh xác là có vấn đề, nàng ta sao có thể tốt như vậy giúp chúng ta cứu sư phụ."
"Sư muội!" Hoắc Húc Dương tức giận trách mắng.
Nàng thoáng chốc nước mắt lưng tròng, "Tam sư huynh, muội nói đều là thật, huynh không nên tin nàng ta."
"Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm, không cần các ngươi tin tưởng." Bạch Linh Chi không muốn rời xa lồng ngực nam tính ấp áp kia, "Hoắc đại ca, hiện tại các ngươi đã lấy được thuốc giải, việc này không nên chậm trễ, mau trở về cứu ngươi sư phụ đi!"
Hoắc Húc Dương ôm quyền nói: "Phần ân tình này của cô nương, Hoắc mỗ nhớ kỹ."
"Có những lời này của ngươi là đủ rồi." Như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không quên mình!
"Các ngươi đi được sao?" Đột nhiên, ngoài bầu trời bay tới một tiếng cười lạnh.
Vẻ mặt Bạch Linh Chi kinh hãi. "Nguy rồi! Nương ta đến đây."
"Mọi người cẩn thận!" Hoắc Húc Dương trầm giọng nhắc nhở hai vị sư huynh muội bên cạnh.
Bóng dáng giống như yêu mị trong chớp mắt lao tới, trừng mắt nhìn nữ nhi ruột thịt của mình. "Nữ nhi ngoan, con có biết mình đang làm gì không?"
Nàng ngạng bướng cầu xin, "Nương, nữ nhi bằng lòng chịu phạt, nhưng xin người thả bọn họ."
"Được, chỉ cần tiểu tử họ Hoắc kia trả lại thuốc giải, nương bảo đảm không giết bọn họ." Ma Cơ lạnh lùng nói.
Tưởng Kỳ là người thứ nhất không đáp ứng. "Đừng hòng! Thuốc giải đã ở trên tay chúng ta, trừ phi ngươi giết chúng ta, nếu không đừng nghĩ lấy về."
"Nương, cho dù Sở Vân Cao thật đã chết rồi, phụ thân vẫn sẽ không trở về, người đừng cố chấp nữa . . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Một trận ho khan kịch liệt khiến cho nàng nôn ra máu, nhuộm đỏ tươi khăn lụa trắng trên mặt.
Ma Cơ vừa đau lòng, vừa tức giận, "Con chẳng lẽ không biết nương làm như vậy là vì cứu con sao? Con đem viên thuốc giải duy nhất cho bọn họ, con có thể còn mạng để sống sao? Vì một xú nam nhân, con ngay cả mạng cũng không cần sao?"
"Ý của tiền bối là. . . . . ." Đầu óc Hoắc Húc Dương trống rỗng, "Đây là viên giải dược cuối cùng?" Sự tình sao có thể phát triển thành như vậy?
Bà hừ lạnh, "Những viên khác sớm đã bị ta hủy, giờ chỉ còn lại có một viên này, ta sinh ra một nữ nhi ngốc mà, hết lần này tới lần khác vì nam nhân, ngay cả mạng cũng không cần, nhưng ta đây làm mẹ lại làm không được, nếu ngươi không giao ra đây, bây giờ ta sẽ giết các ngươi!"
Hô hấp Bạch Linh Chi bỗng dưng cứng lại, chẳng biết lúc nào trong tay có thêm một thanh chủy thủ, tốc độ nhanh như chớp đưa tới trong tay Hoắc Húc Dương, sau đó nói. "Hoắc đại ca, mau giả vờ kèm hai bên ta!"
"Nàng ──" Khuôn mặt tuấn tú đột ngột biến đổi.
Nàng lần nữa thấp giọng khuyên bảo, "Không cần do dự."
Nếu là bình thường, Hoắc Húc Dương tuyệt đối khinh thường sử dụng loại thủ đoạn đê tiện này, nhưng mắt thấy hai bên giằng co kịch liệt, chỉ đành chạy trước rồi nói sau.
"Nương. . . . . ." Bạch Linh Chi giả bộ bất lực khẽ gọi.
Ma Cơ thấy nữ nhi yêu quý nằm ở trong tay hắn, quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. "Nếu ngươi dám làm nữ nhi ta bị mất một sợi lông, ta thề sẽ huyết tẩy phái Tung Sơn!"
"Vãn bối làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, kính xin tiền bối tha thứ." Hắn mang Bạch Linh Chi chậm rãi lui về sau, "Nhị sư huynh, sư muội, chúng ta đi."
*****
Bên trong gian phòng khách sạn, Tưởng Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gật, Đường Nhụy vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt ghen tuông nhìn chằm chằm Hoắc Húc Dương đang giúp Bạch Linh Chi vận khí ép độc.
"Tam sư huynh, huynh căn bản không cần thiết vì nàng ta mà lãng phí nội lực, huynh quên chúng ta còn phải đi nhanh về Hiệp Khách trang sao, không nên kéo dài thời gian." Nàng nói.
Hoắc Húc Dương hoàn toàn chuyên tâm trấn áp chưởng độc, không chúy đến tạp âm ở bên ngoài.
Nàng gấp đến độ giậm chân, "Tam sư huynh."
"Hoắc đại ca, huynh đừng để ý đến. . . . . ." Nét mặt suy yếu, hơi thở mong manh Bạch Linh Chi nói. "Vẫn là mau trở về cứu sư phụ ngươi. . . . . . Quan trọng hơn. . . . . . Ta. . . . . ."
"Không cần nói!" Hắn nhíu mày ngăn lại.
Bạch Linh Chi nhẹ lay động trán, kiên trì không muốn nhận ý tốt của hắn.
"Ngươi không phải nôn nóng muốn cứu sư phụ ngươi sao? Hiện tại đã có thuốc giải, độc của ông ấy rất nhanh sẽ được giải, nếu vì ta mà bỏ lỡ việc lớn, ngộ nhỡ Sở Vân Cao có chuyện, cũng đừng lại tới oán ta. . . . . ."
"Tam sư huynh, huynh nghe chính nàng đã nói như vậy. Cho nên huynh đừng quan tâm đến nàng ta nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường." Đường Nhụy ước gì sớm tách bọn họ ra.
Hoắc Húc Dương không biết tại sao, tâm loạn như ma. "Thuốc giải thật sự chỉ còn lại một viên này?"
"Có phải hay không cũng không quan trọng, ngươi mau cầm về cứu sư phụ ngươi." Nàng sớm đã đoán được hắn là người tốt, chắc chắn không phải là người có trái tim tàn độc.
"Vậy nàng thì sao?"
Nàng dừng một cái, "Ta. . . . . . Ta sẽ tạm thời ở nơi này, rồi từ từ tính tiếp."
"Nàng không trở về Ly Hồn cốc?"
"Nương ta đang nổi nóng, ta sẽ không ngốc trở về để bị mắng đâu." Bạch Linh Chi ra vẻ thoải mái cười cười,
"Huống chi ta thật vất vả mới có cơ hội xuống núi, đương nhiên muốn ở chỗ này du sơn ngoạn thủy."
"Nhưng độc trên người nàng. . . . . ."
Bạch Linh Chi không sao cả nhún vai, "Dù sao mỗi người rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng ta thật may mắn nương ta chỉ dùng không đến ba thành công lực, bằng không hiện tại ta không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, huống chi có câu tục ngữ không phải nói " người không tốt sống lâu, gieo họa ngàn năm» sao? Ta đây là yêu nữ không dễ dàng chết như vậy, bất quá có thể thấy ngươi quan tâm ta như thế, cho dù bây giờ ta chết cũng cảm thấy thỏa mãn."
Hắn lâm vào chán nản. "Nàng. . . . . . Không có thời điểm nghiêm chỉnh sao?"
"Ngươi không phải là ngày đầu tiên quen biết ta, ta nói chuyện chính là như vậy." Nàng trêu tức cười khẽ, đột nhiên biến sắc, đè ngực lại để tránh bật ra tiếng kêu rên rỉ, thống khổ đóng chặt đôi mắt đẹp.
Hoắc Húc Dương vội vàng giúp nàng vận khí.
"Không cần, Hoắc đại ca, các ngươi hãy tranh thủ thời gian lên đường, ta không có việc gì." Nàng muốn đánh cuộc xem hắn có thật sự nhẫn tâm bỏ lại mình đi hay không.
Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Đường Nhụy lập tức đánh thức Tưởng Kỳ, "Nhị sư huynh, ngồi dậy! Chúng ta lên đường."
"Lên đường?" Hắn xoa xoa hai mắt lim nhim buồn ngủ, "Nàng kia làm sao bây giờ?"
Đường Nhụy tức giận lườm hắn một cái, "Cái gì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn dẫn nàng ta đi theo?"
"Đương nhiên không được." Nếu để cho sư phụ biết liền thảm.
"Ta ở lại nơi đây." Đột nhiên, Hoắc Húc Dương bỏ lại một trái bom.
"Cái gì? !" Đường Nhụy thất thanh kêu lên.
Hoắc Húc Dương bước xuống giường, đem chai thuốc coi như sinh mệnh mà bảo hộ giao cho Tưởng Kỳ. "Nhị sư huynh, phiền toái huynh mang theo thuốc giải cùng sư muội thần tốc trở về Hiệp Khách trang."
"Này. . . . . ." Hắn khó xử nói.
Đường Nhụy quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy. "Tam sư huynh, huynh tội gì phải chiếu cố đến nàng ta, hết thảy đều là yêu nữ này tự chuốc lấy."
"Sư muội, dù nói thế nào, nàng vừa giúp chúng ta lấy được thuốc giải, hơn nữa nàng đã hy sinh vì ta, về tình về lý, ta có nghĩa vụ phải chăm sóc nàng, đừng nói gì nữa, liền làm theo lời của ta." Hắn nói chuyện không cho cơ hội phản bát.
Đường Nhụy âm thầm cắn răng, "Nếu như vậy, thuốc giải để cho nhị sư huynh mang về, muội cũng muốn ở lại." Nàng tuyệt đối không thể để cho bọn họ một mình ở chung, ai biết được sẽ xảy ra tai vạ gì.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương nghiêm túc lại, "Sư muội, không nên tùy hứng!"
"Tam sư huynh, muội. . . . . ." Đường Nhụy tức giận trừng mắt nhìn tình địch, thấy đôi mắt đẹp xảo trá xẹt qua vẻ đắc ý. Bỗng nhiên hiểu được tất cả sự tình đều là nàng ta cố tình sắp xếp.
"Ngươi yêu nữ này không biết xấu hổ sử dụng thủ đoạn quấn lấy tam sư huynh ta, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương rét lạnh, "Đủ rồi! Sư muội, mọi chuyện không giống như lời của muội nói."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Nhụy vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ lên.
"Được rồi, sư muội, chúng ta nên quay về Hiệp Khách trang, chờ cứu sư phụ rồi nói sau." Tưởng Kỳ không muốn hai người náo loạn, vội vàng hoà giải.
"Tam sư đệ, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, ta và sư muội đi trước."
"Làm phiền nhị sư huynh."
Vẻ mặt Đường Nhụy không muốn, mè nheo nửa ngày, cuối cùng vẫn bị bắt đi.
"Hoắc đại ca, ngươi thật sự không cần ở lại vì ta." Bạch Linh Chi giả vờ quan tâm nói: "Bây giờ ta cảm thấy tinh thần rất tốt, không có vấn đề, hiện tại ngươi đuổi theo bọn họ vẫn còn kịp."
Hắn sờ soạng đến phía trước giường, "Ta biết độc trong cơ thể nàng rất sâu, cho nên không cần nói dối an ủi ta, ít nhất trước tiên nên ngăn chặn chúng nó lại, sau đó tìm biện pháp giải độc."
"Muốn điều chế thuốc giải Huyền Âm chưởng cần phải có thời gian, hơn nữa trong đó có vài vị thảo dược hết sức khó tìm, nương ta mới nổi giận khi ta đem nó cho ngươi. Cho nên, ngươi không cần lãng phí nội lực ở trên người của ta, ta chỉ muốn thừa dịp trước khi độc phát tát, thống thống khoái khoái chơi một chút, sau đó tìm một chỗ an tĩnh chờ chết."
Hoắc Húc Dương lớn tiếng trách móc, "Không được nói nữa! Ta sẽ không để cho nàng chết!"
"Ta đây đã là một người gần chết cũng không kiêng kị, ngươi sợ cái gì?" Nàng yêu kều lôi kéo tay áo của hắn, "Hoắc đại ca, thế giới bên ngoài ngươi quen thuộc hơn so với ta, không bằng ngươi dẫn ta đi chơi, chờ ta chết, ngươi đem ta đốt thành tro, ta cũng không muốn mình biến thành một đống xương trắng, như vậy sẽ rất xấu."
Hắn khóa chặt mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), "Đừng nói chuyện không may, chắc chắn còn biện pháp khác."
Bạch Linh Chi ngửa trán, ranh mãnh cười nhìn khuôn mặt tuấn tú phức tạp của hắn, dường như vì an nguy của nàng mà lo lắng, trong lòng ngọt ngào, không hối hận tiền đặt cược nguy hiểm này.
*****
Đợi độc tính trong cơ thể nàng hơi được áp chế xuống, sẽ không bao giờ chịu yên tĩnh ở trong phòng, ỷ vào hắn áy náy với mình, kiên quyết bắt Hoắc Húc Dương cùng nàng du sơn ngoạn thủy, chỉ cần nàng không phải mượn cơ hội quấy nhiễu cơ thể hắn, hầu như có thể nói là xin gì được nấy.
Mặt trời lặn về phía tây, một ngày lại trôi qua, hai người rất nhanh tìm được một gian khách sạn nghỉ chân.
"Hoắc đại ca uống trà." Bạch Linh Chi quam tâm vì hắn rót chén nước.
Hắn nâng lên cái ly, "Cám ơn."
"Chờ một chút." Nàng đem ba viên thuốc chuẩn bị tốt bỏ vào trong tay hắn, ý bảo hắn uống.
"Đừng quên còn có cái này." Đây đã là lần thứ năm rồi, còn bốn lần nữa.
Mặt Hoắc Húc Dương lộ vẻ chần chờ.
Nàng trêu chọc hỏi: "Sợ ăn chúng nó, ngươi thật sự sẽ yêu ta?"
"Không phải, chỉ là không biết được chuyện gì xảy ra, mấy ngày gần đây hai mắt ta có chút đau, ta sợ có liên quan đến thuốc này." Hắn nói thẳng.
Bạch Linh Chi có vẻ kích động, "Thật vậy chăng? Kéo dài thật lâu sao?" Vậy chứng tỏ nàng điều chế thuốc không sai.
"Chẳng qua là một chút mà thôi."
"Còn có những triệu chứng khác sao?"
"Không có." Hoắc Húc Dương cau mày, "Đây tột cùng là thuốc gì?"
Nàng nhìn xung quanh nói, chẳng qua là không chịu nói thật. "Ta không phải đã nói qua sao, không nên hỏi nhiều như vậy, mau nuốt chúng nó xuống, ngươi yên tâm, nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Hoắc Húc Dương cân nhắc hồi lâu, kiên trì nuốt xuống, ai bảo hắn nợ nàng một mạng.
"Nếu lần sau mắt của ngươi đau, phải nhớ nói cho ta biết." Nàng không thể không chữa khỏi hai mắt của hắn! "À. . . . . . Ta là sợ có di chứng gì đó sau này."
Hắn bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm là nàng không yên tâm, nên mới mỗi lần đều bắt buộc hắn uống thuốc.
"Được rồi, chúng ta ăn thôi!" Bạch Linh Chi cười ngọt ngào vì hắn gắp thức ăn, "Ta biết ngươi thích nhất là ăn rau, ngươi phải ăn nhiều một chút, nếu không đợi ngươi mệt muốn chết rồi, ai sẽ mang ta đi chơi."
"Thay vì đi chơi, có lẽ chúng ta nên trở về Ly Hồn cốc, nói không chừng lệnh đường có biện pháp giải độc cho nàng." Hiện tại Hoắc Húc Dương chỉ quan tâm đén độc trên người nàng.
Bạch Linh Chi cong đôi môi đỏ mọng, "Ngươi gấp gáp muốn thoát khỏi ta như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, tốt lắm chúng ta ở chỗ này chia tay, ngươi mau trở lại bên người sư phụ ngươi, không cần lo lắng cho ta, cũng không cần cảm thấy áy náy."
"Ta là quan tâm nàng." Lời vừa ra khỏi miệng, hắn suýt nữa tự cắn đầu lưỡi mình.
Nàng nghe xong cười tươi như hoa, "Ngươi thật sự quan tâm ta?"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương hơi luống cuống, "Ta, ý của ta là do ta nợ nàng, đương nhiên phải quan tâm mới đúng."
"Thật sự chỉ là nguyên nhân này mà thôi?" Nụ cười sáng lạn bỗng chốc cứng đờ.
Hắn thu lại vẻ nghiêm chỉnh, "Đương nhiên."
"Được rồi!" Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang (là một chuyện tình lãng mạn, thuộc tác phẩm văn học, đại khái giống như con gái sợ con trai mặt dày đeo bám), giống nhau thôi, nàng không tin hắn liệt nam này có thể thoát khỏi lưới tình do mình bày ra.
"Nàng bằng lòng trở về?"
Bạch Linh Chi kiều mỵ lườm hắn một cái, "Ta mới không cần, bởi vì chỉ cần độc của ta được giải, ngươi sẽ giữ một khoảng cách với ta, cho nên cho dù ngày mai ta sẽ chết, ta cũng muốn chết ở trong ngực của ngươi."
"Không cần lấy tánh mạng mình ra nói giỡn." Hắn phẫn nộ quở mắng.
Tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bàn tay hắn. "Hoắc đại ca, nếu ta chết, ngươi sẽ vì ta rơi một giọt nước mắt không?"
Trong lòng Hoắc Húc Dương một trận kích động, "Không nên nói bậy!"
"Ta đối với ngươi mãi mãi đều là nghiêm túc." Nàng đa tình ngắm hắn.
Hắn rút bàn tay to về, trong lòng hoảng loạn.
"Vị này không phải là Hoắc huynh sao?" Một giọng nam xa lạ bất chợt tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Từ giọng nói đối phương hẳn là người quen biết, Hoắc Húc Dương tìm kiếm trí nhớ trong đầu.
"Huynh đài là. . . . . . Âu Dương huynh?"
Nhớ rõ năm trước ở trên đại hội võ lâm có nói chuyện vài câu với người này.
Từ trước đến nay tự cho mình là nam nhân phong lưu trẻ tuổi cười nhẹ, "Hoắc huynh trí nhớ rất tốt, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp được huynh, thật trùng hợp. Đây? Vị cô nương này là . . . . ." Mặc dù trên mặt che khăn lụa, nhưng là y chính là kinh nghiệm hơn người để có thể phán đoán ra, từ đôi mắt xinh đẹp kia liền có thể biết được tuyệt đối là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Căn cứ vào lễ phép, Hoắc Húc Dương chỉ phải đơn giản giới thiệu. "Vị này là Bạch cô nương, là bằng hữu Hoắc mỗ."
"Thì ra là Bạch cô nương, tại hạ là thiếu môn chủ Phi Thiên môn Âu Dương Thiếu Kiệt." Hắn chắp tay nói.
Bạch Linh Chi cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú, hơi khó chịu. "Một môn phái nho nhỏ, nghe cũng chưa nghe qua." Nam nhân này cho mình là ai, sao có thể nhìn chằm chằm nàng như thế.
Hiện trường một trận xấu hổ.
"Nàng thất lễ quá, địa vị Phi Thiên môn ở trên giang hồ không thua kém Ngũ Nhạc đâu." Vì hóa giải không khí, Hoắc Húc Dương giận dữ trách cứ.
Nàng lơ đễnh hừ nhẹ, "Quản hắn là Phi Thiên khỉ gió gì, miễn sao ta chưa từng nghe qua là được."
Hoắc Húc Dương chau hai hàng lông mày lên, lại muốn khuyên bảo người.
"Ha ha, Bạch cô nương nói đúng, so với Ngũ Nhạc, Phi Thiên môn quả thật không được tính là gì." Âu Dương Thiếu Kiệt cố ý lấy lòng giai nhân.
"Vẫn cho là Hoắc huynh không có thất tình lục dục, giống như lão tăng ngồi thiền, không thể ngờ tới còn có thể động tâm ở hồng tràn, may mắn quen được một cô nương đặt biệt như vậy, thật khiến cho tiểu đệ hâm mộ."
Hâm mộ quỷ quái gì! Bạch Linh chi tức giận thầm nghĩ, ngươi tuyệt nhiên không thể so sánh với Hoắc đại ca.
Hoắc Húc Dương cười đến có chút không được tự nhiên. "Âu Dương huynh hiểu lầm."
"Hoắc đại ca, đừng cố phí lời với người không quan trọng, ăn cơm quan trọng hơn." Bạch Linh Chi tự tay đem đĩa rau đến miệng hắn. "Mở miệng ra."
"Nàng. . . . . . Ta tự ăn là được rồi." Hắn bị nàng trêu cợt đến xấu hổ.
Bạch Linh Chi không chịu bỏ qua, "Ngươi không mở miệng ra, ta liền vẫn đợi."
"Nhưng. . . . . ." Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người làm ra loại hành động này không khỏi quá rêu rao rồi, nhưng nếu không làm theo, chỉ sợ nàng sẽ không hết hy vọng.
Nàng hờn dỗi, "Nhanh lên chút nào!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương đỏ bừng mở miệng ngậm sự ban thưởng của nàng. "Cám ơn, những thứ khác ta tự ăn là được rồi." Hắn thật sự hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Một người mù vậy mà may mắn được lọt mắt xanh của giai nhân, thật là vận cứt chó mà (em thề là em không thể tìm từ thay thế khác), hắn vẫn không tin mình thất bại.
Âu Dương Thiếu Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hoắc huynh thật có phúc."
"Để cho Âu Dương huynh chê cười."
Bạch Linh Chi mang chút bất mãn liếc xéo, "Cái gì chê cười? Ta thấy hắn chỉ có hâm mộ mà thôi."
"Tại hạ đúng là hâm mộ Hoắc huynh có thể quen biết với giai nhân như vậy." Khóe miệng Âu Dương Thiếu Kiệt ý cười sâu không tới đáy, "Không bằng bữa cơm hôm nay để cho tiểu đệ làm chủ, đêm nay không say không về."
Hắn chối từ, "Âu Dương huynh quá khách khí rồi."
"Đây là cơ hội hiếm có, Hoắc huynh đừng từ chối." Nói xong, liền lập tức gọi tiểu nhị tới, dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú khác, trong ba người, đại khái chỉ có Hoắc Húc Dương không nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt trong lúc đó.
*****
"Hoắc đại ca, nhìn ngươi bước đi không ổn, không uống được lại cố uống, cẩn thận!" Bạch Linh Chi kéo hắn trở lại phòng, thiếu chút nữa bị trượt chân, trong miệng nói thầm, "Ta thấy cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn gì đó biết tửu lượng của ngươi kém, nhưng vẫn cố tình rót rượu cho ngươi, nhìn thấy thật chán ghét mà."
Hắn mất rồi bộ dạng say rượu. "Ta không có say."
Thật vất vả đỡ Hoắc Húc Dương ngồi xuống trên giường, liền rót ly nước cho hắn, "Nhìn miệng ngươi đầy mùi rượu, còn dám nói không say, uống nước đi."
Hoắc Húc Dương không nói hai lời, cầm lên uống cạn sạch. "Ta thật sự không say."
"Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có thích ta không?" Nàng thừa cơ hắn say mà hỏi.
Hắn giật mình hồi lâu mới tìm được tiếng nói. "Ta đối nàng chỉ có cảm kích cùng áy náy."
Xem ra hắn vẫn còn tỉnh táo.
Bạch Linh Chi mở miệng giống như cao nhân, "Bởi vì nương ta làm sư phụ ngươi bị thương, cho nên ngươi không chịu đón nhận tình cảm của ta?"
"Cái này. . . . . . Hoắc mỗ quả thực không biết nên trả lời thế nào." Cảm giác của hăn với nàng vô cùng hỗn loạn, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Hay là bởi vì lần trước ta quá chủ động, còn động tay đông chân với ngươi, ngươi liền cho rằng ta là một nữ nhân phóng túng, cho nên, không phù hợp tiêu chuẩn chọn vợ của ngươi?"
Nghĩ đến mội lưỡi mềm mại của nàng từng làm chuyện xấu trên người hắn, khuôn mặt Hoắc Húc Dương giống như lửa đốt, lúng túng vứt sang một bên, "Chuyện ngày đó ta đã sớm quên."
"Thật đã quên?" Nàng nghiêng người thổi khí bên tai hắn.
Hoắc Húc Dương cảm thấy có nắm lửa ở trong người dấy lên, bỗng nhiên miệng đắng lưỡi khô, để phòng ngừa tình thế cấp bách liền tránh ra, "Đã khuya lắm rồi, nàng cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi."
"Ta muốn ở lại." Bạch Linh Chi không cảm thấy thẹn nói.
Hắn thở dốc vì kinh ngạc, "Nàng. . . . . . Nàng còn ép ta như vậy, ngày mai ta lập tức đưa nàng trở về Ly Hồn cốc." Dù sao hiện tại nàng không thể thi triển được võ công, tuyệt nhiên sẽ không ngăn cản được hắn.
"Người ta chỉ nói là muốn ở lại, không có ý gì khác, khẩn trương như vậy làm gì? Nhìn biểu tình khó hiểu của ngươi giống như ta sẽ ăn ngươi vậy." Chẳng lẽ nàng thiếu sức quyến rủ đến thế sao?
"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không được thỏa đáng." Hoắc Húc Dương ho nhẹ một tiếng nói.
Bạch Linh Chi buồn bực nghiêng mắt nhìn hắn liếc một cái, cố ý thêm mắm thêm muối, "Ta là sợ cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn kia có ý đồ bất chính với, là do mắt ngươi nhìn không thấy nên mới không phát hiện. Ở trên bàn cơm tối nay, ánh mắt đắm đuối của hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, không hề để ngươi ở trong mắt."
"Nhất định là nàng nhìn lầm rồi, Âu Dương huynh không phải loại người như vậy." Hắn không tin tưởng.
Nàng phồng hai bên má, "Sao ngươi biết hắn không phải?"
"Phi Thiên môn là danh môn chính phái, hơn nữa Âu Dương môn chủ và sư phụ còn là bằng hữu thâm giao, cách làm người của hắn tất cả mọi người cực kì hiểu rõ, cho nên ta tin tưởng thiếu môn chủ."
"Trong mắt ngươi, chỉ cần là danh môn chính phái thì chính là người tốt à?" Bạch Linh Chi không cho là đúng, mỉa mai hỏi.
Hoắc Húc Dương biết nàng cố tình gây sự. "Sắc trời đã tối, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Ngươi đã không chào đón ta, ta ở lại chỉ dư thừa."
Nói xong, nàng liền phẫn nộ rời đi.
*****
Hai người ở hai gian phòng chỉ cách vách nhau, Bạch Linh Chi mới đi vài bước, đến gần cửa.
"Bạch cô nương, Hoắc huynh có khỏe không?" Đợi nàng bên ngoài phòng hạng nhất Âu Dương Thiếu Kiệt hết sức lấy lòng.
Thật đúng là đến đây! Nàng khinh thường thầm nghĩ.
Nàng lạnh lùng trả lời một câu, "Hoắc đại ca rất tốt, đa tạ sự quan tâm của ngươi."
Đẩy cửa phòng ra, Bạch Linh Chi một cước bước vào trong phòng, không nghĩ tới đối phương cũng đi theo.
"Này! Ta không có mời ngươi vào phòng, đi ra ngoài!" Chỉ biết rất không muốn nhìn thấy hắn.
Âu Dương Thiếu Kiệt vẫn là tác phong nhanh nhẹn, "Tại hạ không có ý tứ mạo phạm, chỉ muốn hỏi Bạch cô nương ngày mai có thể cho phép tại hạ dẫn nàng dạo chơi khắp nơi được hay không?."
"Không cần, Hoắc đại ca sẽ dẫn ta đi." Nàng nhìn thấy hắn thì đã muốn ói, làm sao có thể đi chơi với hắn.
Hắn cao ngạo cười, "Hoắc huynh là một người mù, có rất nhiều chỗ không thích hợp, dĩ nhiên không thể khiến cho cô nương được vui chơi thỏa thích, chỉ cần Bạch cô nương gật đầu, tại hạ sẽ an bài tiết mục tốt nhất làm cho nàng vui vẻ."
Nhưng Bạch Linh Chi một chút cũng không cảm kích. "Ta chính là thích đi theo Hoắc đại ca, cho dù hắn là người mù, cũng tốt hơn ngươi gấp một ngàn lần, một vạn lần."
Lời nói này đã chạm tới tự tôn của Âu Dương Thiếu Kiệt, hắn ở trong đám nữ nhân mọi việc luôn luôn đều thuận lợi, vậy mà lại không bằng một người mù, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Âu Dương Thiếu Kiệt tiến tới một bước, "Bạch cô nương sao không cho tại hạ một cơ hội thể hiện."
Rất tốt! Chính là hiện tại.
"Ngươi không được lại đây. . . . . ." Nàng giả bộ kinh hoảng thụt lùi về sau, chân đá phải ghế, phát ra tiếng va chạm đủ để truyền tới phòng cách vách, sau đó thân thể mềm mại khẽ run ngã xuống.
Tay hắn theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, "Bạch cô nương. . . . . ."
Bạch Linh Chi phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Hoắc đại ca, cứu ta!"
Ngay tại lúc Âu Dương Thiếu Kiệt vẫn không hiểu rõ tình huống này là sao, thì một bóng dáng cao to phút chốc vọt vào phòng trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
"Hoắc huynh?!" Hắn tránh né gậy trúc hiểm ác trong tay Hoắc Húc Dương, mặc dù không phải mũi kiếm. Bất quá, xem lực đạo hắn xuất ra, lực sát thương là mười phần.
"Đồ vô sỉ!" Hoắc Húc Dương không nghĩ tới Âu Dương Thiếu Kiệt thật sự sẽ làm ra hành vi thâu hương thiết ngọc (ý là bỉ ổi đấy) như thế, nếu không phải là nghe thấy tiếng la, hắn còn không dám tin tưởng.
"Hoắc huynh xin nghe ta nói. . . . . ." Đây là hiểu lầm khả lớn.
"Sự thật xảy ra trước mắt, cần gì nhiều lời!" Hoắc Húc Dương tức giận mắng.
Âu Dương Thiếu Kiệt mắt thấy đã tạo thành hiểu lầm, cho dù nói rách miệng, hắn nghe cũng không lọt, đành phải đi trước, chờ hai bên tỉnh táo lại sẽ giải thích.
"Xem tiêu!" Hắn sờ thắt lưng, bắn ra ám khí độc môn.
Hoắc Húc Dương lắc mình một cái, vừa vặn cho cơ hội Âu Dương thiếu Kiệt chạy thoát.
Bình luận truyện