Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 2



Nói xong Phó Sủng đã chạy rồi, đến trước xe, leo lên xe, cho xe chạy, quay đầu tuyệt đẹp, lái xe lao ra ngoài đi thẳng đến hội sở, vốn hôm nay có buổi tụ hội quan trọng, cô lại còn bị ông cụ dạy dỗ lâu như vậy.

Điểm này thực ra rất buồn phiền, xe chạy thẳng đến hội sở, vừa đến bãi đậu xe, rất ổn định, Phó Sủng xuống xe, tiện tay đóng cửa, mặc dù mặc thường phục, nhưng đi lối chuyên dụng, đi thẳng vào trong hội sở.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một đám trẻ tuổi đang chơi không biết chán bên trong, đổ xúc xắc, đoán rượu, đủ cách chơi mới lạ, Phó Sủng nhìn lướt qua mọi người, thuận tay ném túi xách lên ghế sa lon, kêu: “Đã tới, người nào thắng?”

Nói xong ngã ra ghế sa lon, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Chậc, đã nói hôm nay tụ hội, đến muộn như vậy, hoặc phạt rượu, hoặc tính tiền? Tự mình chọn!” Lâm Tiêu đang ôm cô gái đoán rượu ở bên kia, cả gan kêu Phó Sủng.

Những người khác cũng hào hứng, hôm nay gan Lâm Tiêu quá lớn, dám khiêu khích Phó Sủng.

Phó Sủng tiện tay gạt tóc, tóc như thác nước rơi ra, cầm microphone khẽ mỉm cười với Lâm Tiêu: “Không thành vấn đề, nghĩ phạt thế nào?” Vốn trong lòng không thoải mái, vào lúc này vừa đúng tìm cách phát tiết một chút.

Lâm Tiêu vừa nghe, buông cô gái trong ngực ra, đi mấy bước tới ngồi bên cạnh Phó Sủng, gương mặt hào hứng bừng bừng: “Cô nói đó, không cho trả đũa.”

Nói xong Lâm Tiêu chất một đống rượu lên bàn giống như ảo thuật, trộn mấy loại rượu lại với nhau, có cocktail thích hợp cho phụ nữ uống, nhưng vì là cocktail, uống không sao, tác dụng mười phần, bởi vì Lâm Tiêu thích nên đặc biệt đi học.

Trong một hàng ly chồng chất ở đó, có nhiều màu sắc khác nhau, sau khi chồng lên nhau, ngón tay Lâm Tiêu cẩn thận, một loạt ly rượu cao thấp không đồng nhất ngã xuống “Choang”, giống như nốt nhạc, giòn vang liên tiếp, trong nháy mắt, trong ly rượu xuất hiện năm loại màu sắc, xanh lục từ đậm đến nhạt.

Pha rượu kiểu này, cũng không làm cho đám người trẻ tuổi hoan hô điên cuồng, Phó Sủng vẫn giữ nụ cười nhạt, nhìn màu sắc rượu đẹp đẽ, cô biết, rượu Lâm Tiêu pha ra, màu sắc càng đẹp, độ mạnh càng lớn.

“Không phải cậu định phạt rượu tôi, vốn định đùa chết tôi hả?” Phó Sủng hơi híp mắt nhìn Lâm Tiêu, hôm nay thằng nhóc này mượn lá gan ai, chơi lớn với cô như vậy?

Lâm Tiêu ném một miếng chanh vào trong ly cocktail, lập tức tràn ra một đống bong bóng nhỏ, lúc này mới nhìn Phó Sủng mở miệng: “Có thể không uống? Cô Phó đại tiểu thư, có đặc quyền, nhưng phải chơi trò chơi, quy củ cũ, nói thật lòng, mạo hiểm lớn, cô chọn cái nào?”

Có thể biết lời thật lòng của Phó Sủng rất khó có được? Lâm Tiêu vô cùng hiếu kỳ, trước kia Phó Sủng khôn khéo hạng nhất, không ai tính kế được cô ấy, sao hôm nay cô ấy lại chủ động chui vào.

Phó Sủng cứ nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, khiến Lâm Tiêu hơi chột dạ, hồi lâu mới mở miệng: “Mạo hiểm lớn!”

Một câu nói, tất cả mọi người trong phòng nổ tung, Lâm Tiêu không ngờ Phó Sủng dám chơi lớn như vậy? Bọn họ chơi mạo hiểm lớn, không giống như học sinh, giống như gia đình sao, tùy tiện tìm ai đó nói một tiếng, em thích anh, vậy xong rồi?

Muốn chơi thì phải chơi đủ kích thích, nhất là đối với yêu nghiệt Phó Sủng này.

“Là cô nói, không cho đổi ý!” Lâm Tiêu giống như trúng số, xác nhận lần nữa, chỉ thấy Phó Sủng không nhịn được mà nói: “Phí lời cái gì, điều kiện mạo hiểm lớn như thế nào? Mau nói một chút, quá hạn không đợi?”

Lâm Tiêu nhìn Phó Sủng, vẻ mặt tính toán, đưa tay chỉ phòng cách vách: “Chúng ta cũng không cho cô vấn đề khó khăn, tìm một người đàn ông #$$!”

“Nói rõ ràng, tìm một người đàn ông làm gì?” Phó Sủng tiến đến trước mặt Lâm Tiêu, chỉ nghe thấy Lâm Tiêu cười hà hà: “Tìm một người đàn ông để hôn? Đừng nói với tôi rằng cô chưa từng hôn đàn ông?” Đánh chết bọn họ cũng không tin, yêu nghiệt này còn chưa từng chạm vào đàn ông.

Phó Sủng không ngờ Lâm Tiêu lại dám mở miệng, ngước mắt nhìn Lâm Tiêu, chỉ thấy Lâm Tiêu xê dịch sang bên cạnh, ngón tay gõ lên bàn: “Đường do mình chọn, bây giờ nam nữ ngang hàng, phụ nữ nói chuyện cũng phải chắc chắn, mọi người đều nhìn đó, không đúng?”

Lâm Tiêu vừa nói lời này, mọi người chuyển mắt nhìn, nên làm gì thì làm đi?

Bọn họ cũng không muốn đắc tội Phó Sủng, cái khác không nói, chỉ cần nói đến trình độ cưng chiều của ông cụ Phó với Phó Sủng, mình sẽ bị trừng phạt thế nào, người khác nếu đụng một ngón tay, ông cụ đi đến nhà, đánh mình, cha mẹ mình cũng không dám ngăn, tại sao vậy? Đáng đời thôi! Chọc Phó Sủng!

“Chơi thì chơi, ai sợ ai?” Không phải hôn một người đàn ông sao? Có gì đặc biệt hơn người? Phó Sủng cầm ly cocktail Lâm Tiêu pha, ực mạnh một hớp.

Đứng dậy mở cửa rời đi, lần đi này của Phó Sủng khiến mọi người lé mắt, toàn bộ vội vàng đứng dậy đi theo, ngay cả Thẩm Nhược Vũ cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ, vội vàng đi theo.

Đi đến cửa phòng bên cạnh, Phó Sủng đưa tay kéo cửa ra, sải bước đi vào, cô gái này đột nhiên xông tới, toàn bộ người trong phòng bao đều giương mắt nhìn, khoan hãy nói biết hay không biết.

Tiểu Quách nhìn Phó Sủng, mở miệng trước: “Phó Sủng? Sao em lại tới đây?”

Phó Sủng quét mắt, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải? Lúc này gây tội với bọn họ, về sau trước mặt bọn họ chắc chắn không ngóc đầu lên được, khi ánh mắt tiến lên đối diện với một cặp mắt thâm trầm lạnh lẽo, Phó Sủng khẽ dừng lại, khóe môi người đàn ông này khẽ nhếch lên thành nụ cười như có như không, nghiền ngẫm nhìn Phó Sủng.

Hít sâu một hơi, Phó Sủng đột nhiên tiến lên, đè lên người đàn ông, chuẩn xác không sai đè lên di3nd4nlequuyd0n người đàn ông kia, trong lúc này, không khí trong phòng như đọng lại, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, tình huống gì thế này?

Không phải đóng phim chứ? Phó Sủng đổi nghề khi nào, tiến quân vào làng giải trí sao?

Khi đôi môi Phó Sủng đụng vào môi mỏng lạnh như băng, tùy ý khẽ ấn, vốn định đứng dậy, người đàn ông tiện tay khẽ giữ lại, Phó Sủng bị giam cầm trong ngực người đàn ông, hô hấp bị chặn lại, hô hấp trong miệng người đàn ông chuyển vào trong miệng Phó Sủng.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn, Đường Dật, Phó Sủng, hai người này, sao tụ tập cùng một chỗ rồi hả?

Phàm là người ở trong đại viện đều biết, đây chính là một đôi thù địch, hễ chỗ nào có Phó Sủng, tuyệt đối sẽ không có Đường Dật, chỗ có Đường Dật, cũng tuyệt đối không thấy Phó Sủng, cảnh trước mắt tính sao?

“Buông tay, Đường Dật, anh lưu manh!” Phó Sủng đẩy Đường Dật ra, vẻ mặt Đường Dật lại không sao cả, giữ tay Phó Sủng không buông.

Nhìn người phụ nữ trước mặt bị mình hôn đến hô hấp rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe môi Đường Dật khẽ nhếch nụ cười nhạt: “Anh lưu manh hay em lưu manh? Xông vào lập tức hôn anh, không đáp lại, rất không thích hợp?”

Anh cho rằng, cả đời này Phó Sủng sẽ trốn tránh không gặp anh nữa, giờ phút này, vùi trong ngực anh, đáy lòng Đường Dật hơi phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện