Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 39



Đường Dật quay đầu liếc mắt nhìn Phó Sủng, anh đặc biệt muốn hỏi Phó Sủng những năm này em không đến đó xem sao? Hay vốn sợ nơi nào thuộc về hồi ức của bọn họ?

Nhưng cuối cùng nhịn xuống, không hỏi nhiều, Đường Dật lái xe vòng qua bên cạnh quán ăn, tìm một chỗ dừng lại, không quá xa hoa, chính là một cửa tiệm đặc biệt bình thường, Đường Dật dừng xe rồi mới nói với Phó Sủng: “Đến rồi, cô nhóc.”

Nghe lời Đường Dật nói, Phó Sủng mở cửa xe nhảy xuống nhìn quán cá nấu cải chua quen thuộc trước mắt, cả người giống như bị kích động: “Không ngờ đã nhiều năm như vậy, quán cá nấu cải chua nhà chị Lý còn ở đây.”

Đường Dật cười cười, đóng cửa xe, tiến lên ôm Phó Sủng bước nhanh về phía quán ăn.

“Hôm nay thoải mái ăn, gia mang đủ tiền rồi.” Đường Dật có vẻ đặc biệt xa hoa, khiến Phó Sủng khinh thường, ở tiệm ăn này cũng tiêu không hết bao nhiêu tiền, Đường Dật lại đắc chí như vậy.

Hai người vừa vào trong cửa tiệm, cô gái trung niên mặc áo đỏ ra đón, nhìn thấy Đường Dật lập tức nở nụ cười.

“Ơ, Đường Dật, đã lâu không tới.” Không biết cô gái trung niên tên gì, mọi người vẫn gọi cô là chị Lưu, là người phụ nữ buôn bán, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng mỗi lần bán dieendaanleequuydonn đều đặc biệt tốt, tới vốn là khách quen, giống như hôm nay, chỗ ngồi đã kín rồi.

Đường Dật ôm Phó Sủng cười cười với chị Lưu: “Hai năm qua còn ở đơn vị, rất bận, chỗ chị vẫn buôn bán tốt như vậy, cũng không mở rộng cửa tiệm chút, keo kiệt.”

Chị Lưu nghe Đường Dật nói xong, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười ác hơn.

“Chị vốn buôn bán nhỏ, làm ra tiền đều do khách quen cho con đường sống.” Chị Lưu lườm Đường Dật, cuộc sống ở Tứ Cửu thành vốn khó khăn, làm ăn cũng khó hơn.

Đường Dật ngừng cười, đặc biệt khinh thường: “Còn ở đây khóc than, ai chẳng biết chị buôn bán tốt, xếp hàng từ sáng sớm tinh mơ.”

Phó Sủng ở bên cạnh cũng cười theo, chị Lưu vẫn sảng khoái nóng nảy giống trước, chỉ có điều không ngờ Đường Dật và chị Lưu quen thuộc như vậy, khiến cho cô ngoài dự kiến.

Nhìn thấy Phó Sủng cười, chị Lưu quan sát Phó Sủng, hỏi Đường Dật: “Cô gái này nhìn thật quen mắt.” Giống như bạn gái trước của Đường Dật, chỉ sợ nhận nhầm người, lại làm khó Đường Dật, mới không nói khẳng định.

“Trí nhớ thật tốt, vẫn là người trước kia, vợ em, Phó Sủng.” Đường Dật giới thiệu với chị Lưu.

Trước kia, sau khi chia li với Phó Sủng, Đường Dật thường một mình đến đây, tối thiểu có thể cảm nhận tất cả những gì đã từng có với Phó Sủng, không nằm mộng, cho nên thường qua lại, Đường Dật cũng làm quen với chị Lưu, chỉ có điều hai năm sau đi trường học thợ săn, mới không tới đây.

“Vậy hả, chị nói nhìn quen mắt gì đâu.” Chị Lưu cười ác hơn, “Được rồi, ở đây đã kín chỗ rồi, chỉ có điều nếu em đã mang vợ tới, sao chị có thể để em tới không, chị để cho em phòng đặt riêng ở phía trong.”

“Woa, thật hay giả vậy, bạn tâm giao, chị Lưu.” Đường Dật đặc biệt vui vẻ, chị Lưu có một người bạn, đã thích chị nhiều năm, đối phương đã ly dị nhưng đứa bé của người đàn ông đó không thích chị Lưu, cảm giác chị thấy đối phương đột nhiên trở nên giàu có nên dòm ngó tài sản của đối phương.

Chị Lưu là người rất cao ngạo, cho nên không ở chung một chỗ với người đàn ông đó, nhưng người đàn ông này cứ chủ nhật sẽ đến, cho nên phòng đặt riêng kia sẽ để trống vào chủ nhật.

Chị Lưu cười cười không nói gì, dẫn Đường Dật và Phó Sủng vào phòng, phòng không quá lớn, nhưng sửa sang lại rất sạch sẽ, treo đồ trang trí cũng có ý vị, một chiếc quạt cổ khiến cho trong phòng lập tức trở nên có phong cách.

Phó Sủng và Đường Dật ngồi xuống, chị Lưu cầm thực đơn đứng bên cạnh, đưa cho Đường Dật, Đường Dật cũng không nhìn, nói với chị Lưu: “Cá nấu cải chua, bò xào ớt, tôm trăm vị, rau trộn, còn có cháo.”

Mấy món này đều là món Phó Sủng thích ăn, thật ra thì miệng Phó Sủng rất kén chọn, khó có thể tới đây, có mấy món thích ăn, mỗi lần tới anh cũng gọi chút.

“Được, chờ chốc lát.” Chị Lưu nhớ thực đơn,nói với hai người, ngược lại đóng cửa rời đi.

Phó Sủng ngồi đó cầm đũa chơi đùa, Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, cười nói: “Sao vậy, không vui à?”

Vào lúc này ngược lại không nhìn ra Phó Sủng đặc biệt kích động, Phó Sủng lắc đầu, cũng không nhìn Đường Dật, khi con người đi vào một hoàn cảnh quen thuộc lần nữa, ký ức linh tinh die3nda4nle3qu11ydo0nn như chiếu phim, đột kích từng tầng, ngăn cũng không ngăn nổi.

“Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh vẫn luôn hận bản thân.” Đường Dật đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Sủng, ôm Phó Sủng, cằm đặt lên đầu Phó Sủng, “Xuyến Xuyến đã từng mắng anh, nói cho dù không phải cha mẹ anh sai, để em đau lòng chính là anh không đúng.”

Xuyến Xuyến nói với anh, trước khi Phó Sủng biết anh, là người phụ nữ vui sướng nhất thế giới, là anh đã đoạt đi vui vẻ của Phó Sủng, nhưng lại không thể cho Phó Sủng hạnh phúc.

“Chuyện này không nói nữa, hôm nay khó khăn lắm mới hẹn hò được, em muốn vui vẻ lên chút.” Phó Sủng ôm hông Đường Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, tràn đầy nụ cười, khién cho người ta mê say.

Đường Dật gật đầu, cũng không nói thêm gì, không buông bỏ hôm qua sẽ không có ngày hôm nay, ít ra không mất đi, tất cả đều còn kịp.

Chỉ trong chốc lát, món Đường Dật và Phó Sủng gọi đã mang vào, Đường Dật buông Phó Sủng ra, dọn bát đũa, Phó Sủng nhìn một bàn ăn ngon, trong nháy mắt ném tất cả ra sau gáy.

Đường Dật nhìn Phó Sủng ăn vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên cười, đưa tay gắp tôm cho Phó Sủng, đặt trong đĩa nhỏ.

“Ăn từ từ, không ai giành với em.” Đường Dật nói với Phó Sủng, Phó Sủng lườm Đường Dật, đồ đầy miệng: “Em sắp chết đói, anh nhặt xương cá cho em.”

Phó Sủng cứ quang minh chính đại sai bảo Đường Dật, Đường Dật cũng vui vẻ làm, dỗ dành bà cô này cao hứng, cái gì cũng đáng giá, trước kia không phải không có thói quen như vậy, chỉ cần không sai nguyên tắc, Đường Dật cũng có thể nuông chiều cô.

“Đợi lát nữa về nhà, ông cụ chắc chắn không cho chúng ta ăn cơm tối, anh cũng ăn nhiều chút.” Phó Sủng gắp thịt bò cho Đường Dật, một câu nói chọc Đường Dật cười không tim không phổi, ông cụ ác độc nữa cũng sẽ không gây khó dễ cho Phó Sủng.

Cả đời làm bá chủ, ông cụ không cúi đầu với ai, chỉ cúi đầu trước một mình đứa cháu gái, Đường Dật biết bởi vì ông cụ quá đau lòng Phó Sủng, sợ cô bị thương tổn nên mới trong mấy năm nay quyết không cho bản thân mình đến gần Phó Sủng nửa bước.

Cho dù chạm tới đặc quyền, làm trái nguyên tắc cũng muốn bảo vệ Phó Sủng, cô bị đau một ông cụ đau tận xương, cũng là may mắn đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện