Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 46



Đường Dật nghe lời mẹ mình nói cũng đỏ mắt, trong lòng đặc biệt không có cảm xúc, anh không phải là người đàn ông tốt người con tốt.

Người đàn ông làm lính nặng tình cảm hơn bất kỳ ai khác, nhất là cha mẹ, cho dù bọn họ từng gây ra lỗi gì, bọn họ cũng không có tư cách đi trách móc cha mẹ, bởi vì thời gian và tinh lực dành cho bộ đội.

Bọn họ không thể ở bên cạnh cha mẹ làm trọn chữ hiếu, đó là một thua thiệt, không chỉ thua thiệt, Phó Sủng khẽ nhíu mày, đưa tay lau nước mắt cho Đường Dật, cô có thể hiểu Đường Dật khó chịu, cũng cảm thấy mẹ Đường Dật đặc biệt đáng thương.

Chuyện oán hận này cuối cùng không biết là lỗi của người nào, Đường Dật cứ ôm Phó Sủng vào trong ngực như vậy, siết chặt lấy eo Phó Sủng, trừ phi chết, cũng không đoái hoài tới ông cụ có ở đó hay không.

Phó Sủng dựa vào trong ngực Đường Dật, Đường Dật nức nở vào điện thoại: “Được, về sau có dịp, con sẽ trở về thăm mẹ, con có thể thương lượng một chuyện với mẹ không?”

“Được, con nói đi, tất cả mẹ đều nghe theo con, con nói như thế nào, mẹ nhất định không phản đối.” Mẹ Đường Dật dieendaanleequuydonn cũng có vẻ đặc biệt kích động, nói vào điện thoại, giọng nói hơi không mạch lạc.

Đường Dật mấp máy môi, lại cảm thấy khó giãy bày, Phó Sủng nhìn Đường Dật, thuận tay cầm lấy điện thoại của Đường Dật: “Dì à, cháu là Phó Sủng.”

Giọng nói vừa thốt ra, cực kỳ lâu mới truyền đến tiếng nói thăm dò của mẹ Đường Dật ở bên kia: “Phó Sủng?” Có thể nghe thấy mẹ Đường Dật đặc biệt khiếp sợ.

“Cháu muốn kết hôn với Đường Dật, có thể xin dì bằng lòng không? Cháu biết rõ trước kia cháu nóng nảy không tốt, cháu biết rõ tính tình cháu không tốt, nhưng cháu sẽ đối xử tốt với Đường Dật, sẽ hiếu thuận với dì và cha Đường Dật.” Phó Sủng lớn như vậy, chưa bao giờ để tâm đến chữ hiếu mà nói thế.

Cô cảm thấy ông nội rất cường đại, cho dù già rồi vẫn có thể oai vệ chấn động một đám người, cô cảm thấy cha mẹ rất tài giỏi, cô có thể làm chính là sống tốt, thật vui vẻ, khiến ông cụ và cha mẹ vui vẻ.

Đường Dật ôm Phó Sủng, cả người đều khiếp sợ, anh tuyệt đối không ngờ Phó Sủng sẽ nói ra những lời này.

“Có thật không? Người nhà con đồng ý không? Dì…” Mẹ Đường Dật hơi kích động.

Những năm này, bà cũng thấy được thái độ nhà họ Phó, chỉ không ngờ Phó Sủng sẽ nói vậy, Đường Dật cũng nói nếu không cưới được Phó Sủng, nhà họ Đường sẽ không có người nối dõi, vậy chẳng phải bà thành người có tội?

Nụ cười đầy mắt Phó Sủng, nhìn Đường Dật, cô sẽ không khóc, từ nhỏ đến lớn vẫn không khóc, ông cụ nói rồi, không phải cháu tâm địa sắt đá, nhưng tuyệt đối không thể khóc, khóc chính là mềm yếu, dần dần cô sẽ không khóc.

“Là thật, ông nội cháu và cha mẹ cũng đồng ý, còn dì? Nếu như đồng ý, sáng mai dì và chú Đường trở lại đại viện một chuyến được không?” Cô không phải vì yêu mà cầu xin, đó là mẹ Đường Dật, đây là tôn trọng cơ bản.

Mẹ Đường Dật vừa nghe, càng thêm kích động, gật đầu liên tục: “Được, ngày mai dì sẽ đi cùng cha Đường Dật tới, chúng ta đến nhà họ Phó cầu hôn, dì nhận tội với ông cụ Phó.”

Phó Sủng miễn cưỡng cười vào trong điện thoại: “Vậy cũng được, sáng mai gọi điện thoại cho chúng cháu, cháu mời dì và chú Đường ăn cơm, chúng ta đi Kim Xán ăn.” Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể để cho một số việc nhỏ chuyển biến rất tốt, có thể để cho nhiều người suy nghĩ rõ ràng.

Là cô, là Đường Dật, là ông cụ, mẹ Đường Dật cũng thế.

“Được được, dì sẽ đến đơn vị tìm cha Đường Dật trở lại, ông ấy nhất định sẽ đặc biệt vui mừng.” Mẹ Đường Dật cười trả lời, trước kia sao lại cảm thấy đứa nhỏ này không tốt? Cô nhóc tốt biết bao, là ánh mắt mình hạn hẹp.

Chuyện như vậy mà nói với cha Đường Dật, ông ấy nhất định sẽ vui mừng, mẹ Đường Dật ở bên kia vừa định ngắt điện thoại, Đường Dật cầm điện thoại dặn dò mẹ: “Mẹ, đơn vị xa như vậy, mẹ gọi điện thoại cho cha là được, đừng đi.”

“Không có chuyện gì, mẹ để tiểu Diệp lái xe đưa mẹ đi, việc nhỏ không có gì, con giúp mẹ nói tốt một chút với ông nội, vậy là được.” Mẹ Đường Dật nói xong lập tức cúp điện thoại, nhà họ Phó diee nda anleeq uuyd onn cho rằng, đã nhiều năm như vậy, mẹ Đường Dật làm người vai dưới lại không tới nhà họ Phó nói một câu xin lỗi.

Mẹ Đường lại lấy cớ, chuyện như vậy nếu làm ầm ĩ, một điểm cứu vãn cũng không có, ông cụ và Đường Dật đi khá hơn một chút, nghe nói còn bị nhốt ngoài cửa, nếu tự mình đi, càng làm quan hệ giữa hai nhà thêm ác liệt, vì vậy không đi.

Phó Sủng cúp điện thoại, Đường Dật nhìn Phó Sủng, đầy mắt đều là cảm động, nói với ông cụ: “Ông nội, chúng cháu lên lầu chơi máy tính một lúc, ông cũng đi ngủ sớm đi, sáng mai cha mẹ cháu tới đây.”

“Đi đi, cuối cùng mẹ cháu cũng thông suốt, thật không dễ dàng.” Ông cụ không nhịn được cảm thán một tiếng, cô con dâu này đặc biệt cố chấp, có thể nghĩ thông suốt như vậy cũng không dễ dàng, mẹ Đường Dật chính là như vậy.

Đường Dật khẽ gật đầu, cứ ôm Phó Sủng như vậy đứng dậy, sải bước lên lầu, nếu là người con gái khác, nhất định sẽ kiêng dè ông cụ, nhưng Phó Sủng không giống vậy, cô chính là tính cách kia, không có chút kiêng dè.

Người khác sống vì tương lai, sống trong từng cái kiêng dè, để ý rất nhiều nữa, mà cô chỉ biết mình muốn cái gì, nên muốn cái gì, giống như hiện tại, cô thích Đường Dật ôm cô, dù trường hợp nào cô cũng sẽ không giãy giụa.

Cái này cũng chẳng liên quan đến xấu hổ, cô chính là Phó Sủng, không có tâm tư dư thừa.

Đường Dật ôm Phó Sủng trở về phòng mình, lúc vào phòng, Đường Dật để Phó Sủng xuống, Phó Sủng quan sát phòng Đường Dật, vẫn như trước không khác lắm, bọn họ đã có rất nhiều ký ức ở nơi này.

Ví dụ như, Đường Dật nói yêu đương vụng trộm, mặc dù yêu quang minh chính đại, nhưng dù sao ông cụ vẫn ở nhà, bọn họ lén lén lút lút làm chuyện xấu, chính là vụng trộm, cũng ở chỗ này, cô nhớ rõ ràng đêm hôm đó, Đường Dật muốn cô, năm ấy là sinh nhật hai mươi tuổi của cô.

Cô mười tám tuổi đi theo Đường Dật, chỉ vì tiền đánh cược, nhưng cô biết đó là yêu, có lúc yêu một người, bạn không phải nhất định tìm kiếm thật lâu, có lẽ một giây, có lẽ một khắc, bạn sẽ biết rõ người đàn ông này là người yêu của mình.

Đúng như Xuyến Xuyến nghĩ mãi mà không hiểu, cô cười nói, vừa thấy cũng không thể chung tình, thấy nhiều hơn nữa cũng sẽ không chung tình, Đường Dật đối xử rất tốt với cô.

Cho dù người đàn ông này bị kìm nén nữa cũng sẽ chịu đựng, cho đến sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Đường Dật hỏng rồi, Đường Dật lén ôm cô về nhà, người đàn ông như sói như hổ, mặc dù giây phút kia cô đau ghê gớm, nhưng vui vẻ từ đáy lòng.

Đường Dật cũng điên cuồng, xé quần áo không còn hình dáng, chọc cho cô mắng Đường Dật, nhưng Đường Dật không thèm để ý.

Khi Phó Sủng đang quan sát căn phòng quen thuộc, hơi đờ đẫn, Đường Dật đột nhiên kéo Phó Sủng ôm vào trong ngực, “Rầm” một tiếng đè lên cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện