Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Lúc đó cô đặc biệt si mê Đường Dật, nào cho phép người khác nói xấu Đường Dật dù chỉ một chút, cô càng không để cho Phó Mặc nói, Phó Mặc càng đắc chí, Phó Sủng cũng mang thù luôn.
Vào trong đổi quần áo rồi đi ra, Phó Sủng quay một vòng trước mặt Đường Dật, cười nói: “Như thế nào, bộ này có đẹp không?”
Cô không giống các cô gái khác trong vòng luẩn quẩn, người khác đều thích ăn mặc kiểu phụ nữ đã trưởng thành, cao quý trang nhã, cô thích quần áo tùy tiện, đây cũng là chỗ Phó Sủng khác người khác, cho nên đi đâu đều là cô nhóc chói mắt.
“Đẹp, em đẹp như vậy, mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Đường Dật dọn dẹp xong mấy thứ, thuận tay ôm Phó Sủng, “Được rồi, đừng trì hoãn thời gian, thật khó khăn mới có một ngày nghỉ chủ nhật cho em.”
Ôm Phó Sủng ra khỏi phòng, đóng cửa, vừa định rời đi, An An vợ Kiều Chí Vĩ vừa đúng lúc mở cửa ra ngoài, nhìn thấy hai người, hơi kinh ngạc.
“Hai người cũng quá liều lĩnh, dù ai ở đại đội đặc chủng cũng không tự mãn như vậy.” An An vẻ mặt mập mờ nhìn hai người, cũng không biết thu liễm một chút, Trọng Túc Dương đâu rồi, trên đường tình cảm nhiều nhấp nhô, hễ là người nào trong đại đội ân ái, bị cậu ta nhìn thấy đó chính là phê bình một trận, hai người này còn không sợ chết.
Phó Sủng nhảy khỏi người Đường Dật, cười nhìn An An: “Xin chào chị dâu.”
Ở trong đại viện ai cũng công nhận An An là cô gái tốt, người nào thấy cũng khen một câu, không ngờ tiện nghi cho Kiều Chí Vĩ.
“Được, rốt cuộc trưởng thành.” An An cưng chiều vuốt tóc Phó Sủng, “Được rồi, hai người đi chơi đi, chị đi nhà ăn lấy cơm.” Cuối cùng tu thành chính quả, trước kia ở trong đại viện, hai người này náo loạn quá dữ, không ai không biết.
“Tạm biệt chị dâu!” Phó Sủng cười ngọt ngào, cô rất ít thân cận với các cô gái khác, chính là Nhược Sơ và Ôn Uyển die enda anle equu ydonn cũng không thể nào lui tới, cũng không phải cao ngạo, chẳng qua luôn cảm thấy tình tình thua xa.
Ông cụ còn luôn so sánh cô với các cô ấy, cứ như vậy cô càng không thích thân cận với họ.
“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Đường Dật nhìn Phó Sủng, ôm Phó Sủng rời đi, xuống khu nhà, lên xe, Đường Dật cho xe chạy mang theo Phó Sủng rời khỏi đơn vị, đi thẳng tới thị trấn.
Trong xe để âm nhạc vui vẻ, tình cảm mãnh liệt tương tự như cô thích, Avril Lavigne hát “Here’s To Never Growing Up”:
Singing Radiohead * at the top of our lungs
Hát nhạc của Radiohead ở ngưỡng cao nhất của phổi
With the boom box blaring as we’re falling in love
Với cassette xách tay vang dội khi ta đang yêu
I got a bottle of whatever, but it’s getting us drunk
Tớ có một chai chứa gì cũng được, nhưng nó sẽ làm bọn mình say sưa
Singing here's to never growing up
Ngân nga bài ca "Không bao giờ lớn lên là đây"
Call up all our friends
Hãy gọi hết lũ bạn tụi mình
Go hard this weekend
Chơi tới bến cuối tuần này
For no damn reason, I dont think we'll ever change
Không vì lý do chết tiệt gì hết, tớ không nghĩ tụi mình sẽ thay đổi
Meet you at the spot, half past ten o'clock
Gặp cậu ở chỗ hẹn nhé, mười giờ rưỡi
We dont ever stop, and we're never gonna change
Tụi mình không đời nào dừng lại, và tụi mình không bao giờ thay đổi
Say, won't you say forever stay
Nói đi, sao cậu không nói "Ở mãi thế này"
If you stay forever hey
Nếu cậu sống mãi mãi
We can stay forever young
Bọn mình có thể sống trẻ mãi mãi
(*) Radiohead là ban nhạc rock đến từ Abingdon, Oxfordshire, Anh.
Đường Dật nghe lời bài hát tiếng Anh này, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đồng chí Phó Sủng, sao em lại thích những bài hát như thế này?”
Nghe đều là những lời bài hát gì đâu? Lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mạng, chỉ biết mở party, chỉ có điều như đã từng nói, đứa trẻ nước ngoài đều thích nhịp điệu cuộc sống như này, bọn họ cũng đặc biệt mãnh liệt.
“Anh già rồi, không biết thưởng thức, em cảm thấy vô cùng tốt, tối hôm nay phải mặc sức ăn chơi.” Phó Sủng nghe bài hát, vui sướng hát theo, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, lát nữa nhìn thấy nhóm Thành, không chừng sẽ điên khùng thế nào.
Xe lái rất nhanh, Đường Dật dieendaanleequuydonn cũng vì tiết kiệm thời gian cho Phó Sủng, để cô nhóc này ra ngoài chơi lâu một chút, vui vui vẻ vẻ buông lỏng một lần, tính mạng quan trọng, nhưng cũng càng cần đam mê.
Sắc trời đen dần, chạy xe mấy giờ, hai người đã đến thị trấn, mới vừa rồi còn một trời sao, đảo mắt đã không thấy, Đường Dật thuận tay đánh lái vào một khu đèn neon, một thành thị tràn đầy phức tạp.
Cảnh đêm rất đẹp, nhà nhà bật đèn, quảng cáo trên biển quảng cáo lóe tới lóe lui, Phó Sủng quay đầu, đặc biệt buồn bã nhìn Đường Dật: “Anh, cuối cùng em đã vào thành rồi, lòng quá chua xót.”
Đường Dật lập tức không nhịn được cười lên, cười thì cười, nhưng cũng đau lòng, đại đội đặc chủng không cách nào so sánh được với nơi thành thị phồn hoa, ban đêm ở đó, ngoại trừ sao, cái gì cũng không nhìn thấy, không giống ở nơi này, làm cho người ta cảm thấy máu đều sôi trào.
Lái xe đến chỗ hội sở hẹn với Thành, Đường Dật nhìn Phó Sủng, đánh tay lái: “Anh họ em nói đi hội sở của anh ta hả?”
“Đúng, là hội sở của anh ấy.” Phó Sủng cười ngọt ngào với Đường Dật, nhìn ra được bây giờ cô nhóc này đặc biệt hưng phấn, “Phòng khách quý cao cấp có hẹn trước, anh họ em thật xa hoa?”
Đường Dật đáp một tiếng: “Được, hôm nay anh cũng theo dính chút thơm lây.”
Hội sở của Thành là nơi tụ họp của giới quyền quý, trong phòng chỉ có bạn không ngờ tới, không có chuyện nó phục vụ không tới, cho nên hạng ngạch buôn bán hàng năm cũng tương đối khổng lồ.
Phòng khách quý, hàng năm đều kín chỗ, nếu không đặt trước, thật sự không sắp xếp được.
Chương 70
Lúc đó cô đặc biệt si mê Đường Dật, nào cho phép người khác nói xấu Đường Dật dù chỉ một chút, cô càng không để cho Phó Mặc nói, Phó Mặc càng đắc chí, Phó Sủng cũng mang thù luôn.
Vào trong đổi quần áo rồi đi ra, Phó Sủng quay một vòng trước mặt Đường Dật, cười nói: “Như thế nào, bộ này có đẹp không?”
Cô không giống các cô gái khác trong vòng luẩn quẩn, người khác đều thích ăn mặc kiểu phụ nữ đã trưởng thành, cao quý trang nhã, cô thích quần áo tùy tiện, đây cũng là chỗ Phó Sủng khác người khác, cho nên đi đâu đều là cô nhóc chói mắt.
“Đẹp, em đẹp như vậy, mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Đường Dật dọn dẹp xong mấy thứ, thuận tay ôm Phó Sủng, “Được rồi, đừng trì hoãn thời gian, thật khó khăn mới có một ngày nghỉ chủ nhật cho em.”
Ôm Phó Sủng ra khỏi phòng, đóng cửa, vừa định rời đi, An An vợ Kiều Chí Vĩ vừa đúng lúc mở cửa ra ngoài, nhìn thấy hai người, hơi kinh ngạc.
“Hai người cũng quá liều lĩnh, dù ai ở đại đội đặc chủng cũng không tự mãn như vậy.” An An vẻ mặt mập mờ nhìn hai người, cũng không biết thu liễm một chút, Trọng Túc Dương đâu rồi, trên đường tình cảm nhiều nhấp nhô, hễ là người nào trong đại đội ân ái, bị cậu ta nhìn thấy đó chính là phê bình một trận, hai người này còn không sợ chết.
Phó Sủng nhảy khỏi người Đường Dật, cười nhìn An An: “Xin chào chị dâu.”
Ở trong đại viện ai cũng công nhận An An là cô gái tốt, người nào thấy cũng khen một câu, không ngờ tiện nghi cho Kiều Chí Vĩ.
“Được, rốt cuộc trưởng thành.” An An cưng chiều vuốt tóc Phó Sủng, “Được rồi, hai người đi chơi đi, chị đi nhà ăn lấy cơm.” Cuối cùng tu thành chính quả, trước kia ở trong đại viện, hai người này náo loạn quá dữ, không ai không biết.
“Tạm biệt chị dâu!” Phó Sủng cười ngọt ngào, cô rất ít thân cận với các cô gái khác, chính là Nhược Sơ và Ôn Uyển die enda anle equu ydonn cũng không thể nào lui tới, cũng không phải cao ngạo, chẳng qua luôn cảm thấy tình tình thua xa.
Ông cụ còn luôn so sánh cô với các cô ấy, cứ như vậy cô càng không thích thân cận với họ.
“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Đường Dật nhìn Phó Sủng, ôm Phó Sủng rời đi, xuống khu nhà, lên xe, Đường Dật cho xe chạy mang theo Phó Sủng rời khỏi đơn vị, đi thẳng tới thị trấn.
Trong xe để âm nhạc vui vẻ, tình cảm mãnh liệt tương tự như cô thích, Avril Lavigne hát “Here’s To Never Growing Up”:
Singing Radiohead * at the top of our lungs
Hát nhạc của Radiohead ở ngưỡng cao nhất của phổi
With the boom box blaring as we’re falling in love
Với cassette xách tay vang dội khi ta đang yêu
I got a bottle of whatever, but it’s getting us drunk
Tớ có một chai chứa gì cũng được, nhưng nó sẽ làm bọn mình say sưa
Singing here's to never growing up
Ngân nga bài ca "Không bao giờ lớn lên là đây"
Call up all our friends
Hãy gọi hết lũ bạn tụi mình
Go hard this weekend
Chơi tới bến cuối tuần này
For no damn reason, I dont think we'll ever change
Không vì lý do chết tiệt gì hết, tớ không nghĩ tụi mình sẽ thay đổi
Meet you at the spot, half past ten o'clock
Gặp cậu ở chỗ hẹn nhé, mười giờ rưỡi
We dont ever stop, and we're never gonna change
Tụi mình không đời nào dừng lại, và tụi mình không bao giờ thay đổi
Say, won't you say forever stay
Nói đi, sao cậu không nói "Ở mãi thế này"
If you stay forever hey
Nếu cậu sống mãi mãi
We can stay forever young
Bọn mình có thể sống trẻ mãi mãi
(*) Radiohead là ban nhạc rock đến từ Abingdon, Oxfordshire, Anh.
Đường Dật nghe lời bài hát tiếng Anh này, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đồng chí Phó Sủng, sao em lại thích những bài hát như thế này?”
Nghe đều là những lời bài hát gì đâu? Lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mạng, chỉ biết mở party, chỉ có điều như đã từng nói, đứa trẻ nước ngoài đều thích nhịp điệu cuộc sống như này, bọn họ cũng đặc biệt mãnh liệt.
“Anh già rồi, không biết thưởng thức, em cảm thấy vô cùng tốt, tối hôm nay phải mặc sức ăn chơi.” Phó Sủng nghe bài hát, vui sướng hát theo, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, lát nữa nhìn thấy nhóm Thành, không chừng sẽ điên khùng thế nào.
Xe lái rất nhanh, Đường Dật dieendaanleequuydonn cũng vì tiết kiệm thời gian cho Phó Sủng, để cô nhóc này ra ngoài chơi lâu một chút, vui vui vẻ vẻ buông lỏng một lần, tính mạng quan trọng, nhưng cũng càng cần đam mê.
Sắc trời đen dần, chạy xe mấy giờ, hai người đã đến thị trấn, mới vừa rồi còn một trời sao, đảo mắt đã không thấy, Đường Dật thuận tay đánh lái vào một khu đèn neon, một thành thị tràn đầy phức tạp.
Cảnh đêm rất đẹp, nhà nhà bật đèn, quảng cáo trên biển quảng cáo lóe tới lóe lui, Phó Sủng quay đầu, đặc biệt buồn bã nhìn Đường Dật: “Anh, cuối cùng em đã vào thành rồi, lòng quá chua xót.”
Đường Dật lập tức không nhịn được cười lên, cười thì cười, nhưng cũng đau lòng, đại đội đặc chủng không cách nào so sánh được với nơi thành thị phồn hoa, ban đêm ở đó, ngoại trừ sao, cái gì cũng không nhìn thấy, không giống ở nơi này, làm cho người ta cảm thấy máu đều sôi trào.
Lái xe đến chỗ hội sở hẹn với Thành, Đường Dật nhìn Phó Sủng, đánh tay lái: “Anh họ em nói đi hội sở của anh ta hả?”
“Đúng, là hội sở của anh ấy.” Phó Sủng cười ngọt ngào với Đường Dật, nhìn ra được bây giờ cô nhóc này đặc biệt hưng phấn, “Phòng khách quý cao cấp có hẹn trước, anh họ em thật xa hoa?”
Đường Dật đáp một tiếng: “Được, hôm nay anh cũng theo dính chút thơm lây.”
Hội sở của Thành là nơi tụ họp của giới quyền quý, trong phòng chỉ có bạn không ngờ tới, không có chuyện nó phục vụ không tới, cho nên hạng ngạch buôn bán hàng năm cũng tương đối khổng lồ.
Phòng khách quý, hàng năm đều kín chỗ, nếu không đặt trước, thật sự không sắp xếp được.
Bình luận truyện