Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 49



Cuối thu lạnh lẽo, trăng như lưỡi liềm.

Triệu Trùng Kiêu sải bước đi về phía phủ Á khanh, vừa liếc mắt đã thấy Triệu quân bao vây xung quanh phủ, môi liền mím chặt.

Bọn họ không đi ngăn quân Tần mà lại ở đây canh giữ nghiêm ngặt một nữ tử, vậy mà cũng làm được.

Dịch Khương đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy hắn xông vào phòng.

Đích thực là xông vào, Tức Thường ở sau lưng cản cũng cản không được.

“Muộn như vậy Trường An Quân đến làm gì?” Dịch Khương cảm thấy kỳ lạ, hắn mặc hồ phục tay bó kết hợp với bội kiếm, thoạt nhìn có chút hùng hổ.

“Có vài lời muốn nói với ngươi.” Hắn quay đầu liếc Tức Thường một cái, nàng ấy đành phải thức thời lui ra.

Triệu Trùng Kiêu dường như vẫn không yên tâm, tự mình ra khép cửa rồi mới xoay người nói: “Ngươi đồng ý gả cho ta chứ?”

“………” Dịch Khương véo mặt mình một cái, xác định bản thân không nghe nhầm mới dè dặt hỏi hắn: “Ngươi không bị gì chứ?”

Mặt Triệu Trùng Kiêu thoáng đỏ ửng, gắt lên: “Ta thì có thể có chuyện gì chứ? Hỏi ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không!”

Dịch Khương nghĩ mãi không ra sao hắn lại đột nhiên quay về độ tuổi nổi loạn thế này, không dám k1ch thích hắn, cân nhắc nói: “Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, hôn nhân đại sự cần xuất phát từ nội tâm của chính mình, không nên qua loa.”

Triệu Trùng Kiêu đứng nguyên tại chỗ hồi lâu rồi bỗng sải bước dài đi về phía nàng, một tay ôm nàng vào lòng.

Da đầu Dịch Khương tê rần, thực sự bị hắn dọa chết rồi, nhưng ở trong ngực hắn không dám động đậy.

Triệu Trùng Kiêu cũng có chút bất an. Hắn chưa từng chạm qua nữ tử nên hiện tại ôm nàng có phần căng thẳng. Cơ thể nàng ấm áp mềm mại, ngực kề sát lồ||g ngực hắn khiến tim hắn thình thịch loạn nhịp, chỉ cần vừa cúi đầu liền có thể ngửi thấy hơi thở nơi cổ nàng.

Hắn nhắm mắt ổn định cảm xúc, nói: “Ta cũng có thể thích ngươi, chuyện này có xem như xuất phát từ nội tâm không?”

Dịch Khương thăm dò hỏi: “Ngươi vì để bảo vệ ta?”

Triệu Trùng Kiêu lại hơi gắt lên: “Biết rồi còn hỏi! Nếu ngươi trở thành Trường An Quân phu nhân, ai còn dám tùy tiện động đến ngươi!”

Dịch Khương bĩu môi: “Với tình hình Triệu quốc trước mắt thì Trường An Quân phu nhân có tác dụng gì?”

Sắc mặt Triệu Trùng Kiêu liền có phần khó coi. Dạo gần đây hắn thường nhớ tới lời của Triệu thái hậu, nếu lúc trước hắn chấp nhận hôn sự với nàng, vậy liệu có phải nàng sẽ không rời đi ba năm, cục diện trước mắt liệu có phải cũng sẽ không xảy ra? Nghĩ tới đó, cánh tay không khỏi siết chặt thêm vài phần.

Dịch Khương biết hắn cần thể diện, mặc dù không phải thật lòng muốn cưới nàng nhưng thẳng thắn từ chối cũng quá chi làm tổn thương tự tôn của hắn, vì vậy liền nói: “Tự ta có cách đối phó với quân Tần, không cần dùng hôn sự để ứng phó. Với tình hình trước mắt, Vương thượng và Bình Nguyên Quân sẽ không cho phép ngươi dùng hôn nhân để bảo hộ ta.”

Lời này là thật, Triệu Trùng Kiêu từng thử thăm dò Triệu Thắng, ông ta quả thực không có ý định bảo vệ Dịch Khương. Rõ ràng trước đây quan hệ với Dịch Khương không tệ, nhưng tới lúc này thì liền vạch rõ giới hạn.

Nhưng hắn không thể cứ thế ngồi nhìn không màng đến. Tri ân báo đáp là đạo đức tối thiểu nhất, bảo vệ nữ tử cũng là thiên chức của nam tử, hắn không thể trơ mắt nhìn Dịch Khương rơi vào tay quân Tần.

Dịch Khương nhẹ tránh khỏi cánh tay của hắn, lùi về sau một bước: “Trường An Quân chịu vì ta mà suy nghĩ đến vậy, ta vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, nhưng điều ngươi cần làm nhất hiện giờ là trợ giúp Vương thượng chấn hưng Triệu quốc.”

Ánh mắt Triệu Trùng Kiêu lấp lóe: “Ta quả thực dự định chấn hưng Triệu quốc, ngươi cứ chờ đó là được.” Hắn quay người đi tới cửa, nghĩ nghĩ rồi lại xoay người nói: “Tới lúc đó chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ cưới ngươi.”

Tới lúc đó? Tới lúc nào cơ?

Dịch Khương cảm giác được tâm tình hắn có gì đó không đúng, vẫn luôn dõi mắt nhìn theo hắn bước ra khỏi cửa. Nàng quyết định đi gọi Thiếu Cưu, nào ngờ vừa ra ngoài thì đã đụng phải nàng ấy.

“Úi….” Thiếu Cưu đảo mắt nhìn xung quanh, dường như có chút ngượng ngùng: “Ta không cố ý nghe trộm Trường An Quân thổ lộ với ngươi đâu, ta thật sự tới trông cửa cho ngươi, bởi vì mới rồi Công Tây Ngô tới….”

“……” Dịch Khương xoa xoa trán, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi để tâm nghe ngóng một chút động tĩnh của Trường An Quân, tóm lại ta cảm thấy hắn định làm gì đó.”

Thiếu Cưu rụt vai: “Ta còn có thể nghe ngóng được gì chứ. Hiện giờ phủ Á khanh chỉ cho vào không cho ra.”

Dịch Khương thầm nghĩ cũng phải, chẳng trách Công Tây Ngô tới rồi nhưng vẫn không đi. Nàng liếc về phía phòng khách, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, chắc là hắn vẫn đang bận rộn. Có điều nếu thật sự muốn đi, với thân phận tướng quốc Tề quốc của hắn, Triệu vương Đan cũng chưa hẳn sẽ ngăn cản.

Dịch Khương mặc kệ hắn, trước mắt vẫn nên suy nghĩ làm thế nào bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Tiếng ca của quân Tần vẫn như cũ liên tục không dứt truyền vào trong thành Hàm Đan. Sau khi đợi lâu không có kết quả, Bạch Khởi hạ lệnh phát động đợt tấn công thành Hàm Đan lần đầu tiên.

Liêm Pha dẫn quân ngăn chặn, đôi bên giằng co cách ngoài thành ba mươi dặm. Quân Triệu mặc dù mất đi chủ lực nhưng khí thế tưởng niệm binh sĩ trái lại khiến chiến lực tăng cao, tạm thời có thể ngăn được quân Tần.

Có điều đây cũng không phải kế sách lâu dài, Bình Nguyên Quân lòng như lửa đốt viết thư cho em vợ là Ngụy Vô Kỵ cầu cứu. Triệu vương Đan rốt cuộc đồng ý với quân Tần, muốn đem Dịch Khương ra trao đổi.

Quân Tần nhận được tin hắn giao người, quả nhiên an phận hơn một chút. Nhưng phủ Á khanh gửi tin đến, Tề tướng Công Tây Ngô trấn thủ bên trong phủ, làm thế nào để áp giải Á khanh ra khỏi thành thực sự khó khăn.

Triệu vương Đan gấp đến độ ăn không ngon ngủ không yên, Tần quốc đòi người, Tề quốc giữ người, hai đại quốc này đằng nào cũng chẳng thể trêu vào. Hắn cảm thấy tim lẫn người đều đau, đầu nhức dữ dội, não như thể sắp nổ tung.

Dường như phối hợp với suy nghĩ của hắn, thật sự có một giọng nói cực lớn vang vọng bên tai. Hắn nghi hoặc ra khỏi tẩm điện, vệ binh hoảng hốt chạy tới đằng trước hắn: “Vương thượng mau trốn đi!”

“Quân Tần giết tới cung rồi sao?” Triệu vương Đan toàn thân run rẩy.

“Không không, không phải quân Tần, là Trường An Quân!”

Công Tây Ngô ngồi trong phòng, trúc giản trên tay để mở nhưng ánh mắt lại dừng ở nơi khác, mãi tới khi cửa phòng bị đẩy ra mới lấy lại thần trí.

Đam Khuy từ bên ngoài vọt vào. Để tránh k1ch thích Dịch Khương nên hắn vẫn luôn không xuất hiện, lúc này đột ngột tới phủ Á khanh, Công Tây Ngô liền biết có chuyện xảy ra.

“Quân Tần lại tới đòi người?”

“Không phải chuyện Tần quốc, là chuyện của Triệu quốc.” Đam Khuy tiến lên, nhỏ giọng nói: “Trường An Quân phản rồi.”

Đồng tử Công Tây Ngô khẽ động, “Tin này có lọt ra ngoài?”

“Không có.”

“Đừng tiết lộ với quân Tần, tránh để bọn chúng nhân lúc hỗn loạn tấn công vào thành.”

Đam Khuy đáp vâng.

Công Tây Ngô đánh giá hành động này của Trường An Quân không khỏi có chút lỗ m ãng, cho dù muốn phản thì trước mắt cũng không phải là thời cơ. Chẳng qua hắn chân trước biểu đạt tấm lòng với Dịch Khương, chân sau liền nổi tâm làm phản, lẽ nào là vì Dịch Khương?

“Tiên sinh?” Đam Khuy gọi nhưng hắn không đáp, duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn: “Chúng ta quan sát thôi sao?”

Công Tây Ngô hồi thần, thoáng trầm ngâm: “Triệu quốc lúc này đa phần không muốn nảy sinh hỗn loạn, Trường An Quân hấp tấp hành sự, muốn thành công rất khó. Chúng ta chung quy vẫn là người ngoài, đừng nhúng tay vào.”

Đam Khuy hành lễ lui ra ngoài.

Trời sắp chập tối, cuối thu lành lạnh. Phủ Á khanh vẫn như trước không có bất kỳ thay đổi gì.

Đam Khuy cố không kinh động đến người khác, lúc sắp ra khỏi viện thì chợt có một bóng đen xông về phía mình, hắn vội rút kiếm, nhưng thấy cái bóng đó vậy mà lại là con ưng béo tự tay mình nuôi dưỡng kia, lúc này mới thả lỏng tay.

Cách thức ưng béo biểu đạt sự hưng phấn hết sức đặc biệt, nhào lên người hắn “liên hoành mổ”, tới độ Đam Khuy nhịn không được kêu thành tiếng, rồi cứ thế bị phát hiện.

Vì có Triệu quân canh giữ dày đặc nên Đông Quách Hoài không thường xuyên đi lại ở tiền viện, hiện giờ trông thấy màn này cũng không biết liệu có nên báo cho Dịch Khương hay không, cứ thế đứng ở hành lang nhìn qua.

Đam Khuy cực kỳ xấu hổ. Đông Quách Hoài thay thế vị trí của hắn bên cạnh Dịch Khương lúc trước, bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên hắn thực sự không tiện ở lại, liền vội vội vàng vàng ra khỏi cổng. Trước khi đi vẫn nhịn không được liếc nhìn về phía nội viện, lòng thầm thở dài, hi vọng lần này cô nương có thể thuận lợi qua ải thì tốt.

Dịch Khuơng vì tin tức bị chặn nên không cách nào biết được tình hình thế giới bên ngoài, hiện chỉ có thể thông qua âm thanh chém giết mơ mơ hồ hồ truyền tới để phán đoán tình huống giằng co giữa Tần và Triệu.

Nàng ngồi sau án thư, bên tay trải tấm bản đồ, đầu ngón tay dừng ở đất phong Thù Do.

Chỉ cần có thể tìm được cơ hội ra khỏi phủ chính là có hi vọng trốn khỏi Triệu quốc. Với giao tình giữa nàng và Ngụy Vô Kỵ, có thể tạm thời lánh tới Ngụy quốc.

Rà soát lại kế hoạch một lượt, Dịch Khương bỗng nhớ đến đề nghị của Công Tây Ngô. Hắn vẫn ở trong phủ không đi, trái lại cho nàng mấy ngày an ổn, có thể giúp nàng có đủ thời gian để sắp xếp kế hoạch.

Bùi Uyên bỗng từ bên ngoài chạy vào, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc thì khi nào chúng ta khởi hành?”

Dịch Khương ngẫm nghĩ: “Nên sớm không nên muộn, muộn nhất là đêm mai.”

“Chúng ta cần dùng thân phận gì để ra ngoài?”

“Ngoại trừ cải trang thì còn có phương pháp nào?”

Bùi Uyên gật đầu: “Ta cũng biết chỉ có cách này, nhưng phải cải trang thế nào thì mới không khiến người ta nghi ngờ chứ?”

Dịch Khương mỉm cười: “Ngươi quên thân phận trước nhất của chúng ta rồi à?”

Bùi Uyên sửng sốt: “Tiên sinh nói….môn khách?”

Dịch Khương gật đầu.

“Vậy phía Công Tây tiên sinh làm thế nào?”

Dịch Khương liếc mắt ra ngoài cửa: “Nhắc tới thì trước mắt cũng chỉ có môn khách của Tề tướng mới có thể ra ngoài thôi.”

Bùi Uyên vỗ má mình một cái, biết thần tượng sắp bị gài, hắn hình như rất thống khổ.

Để hôm sau chạy trốn nên tất cả mọi người đều đi ngủ sớm, chuẩn bị tinh thần.

Chỉ có trong phòng Công Tây Ngô là vẫn sáng đèn. Hắn đang chờ tin từ Triệu vương cung, chờ xem vị công tử không chút quyền thế này rốt cuộc liệu có thể xoay chuyển Triệu quốc hay không.

Toàn bộ phủ đệ không một tiếng động, yên tĩnh đến kỳ lạ. Mãi tới nửa đêm, rốt cuộc có tiếng bước chân vội vã đi về phía phòng hắn

Đam Khuy nháy mắt lách vào trong phòng, thấp giọng nói: “Tiên sinh mau theo ta tránh đi, Trường An Quân dẫn nhân mã tới phủ Á khanh rồi, e là sẽ tổn hại đến ngài.”

Công Tây Ngô có chút ngoài dự đoán: “Hắn thành công rồi?”

Đam Khuy nhíu mày: “Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết hắn đột nhiên dẫn nhân mã tiến về phía này.”

Công Tây Ngô suy nghĩ trong giây lát, đứng dậy nói: “Bảo các doanh chuẩn bị, ta lập tức tới.”

Không được động đến Tề tướng, nhưng theo lý tất cả đều phải kiểm tra kỹ càng. Quân Triệu kiểm tra Công Tây Ngô xong, cung kính tiễn hắn lên xe ngựa rời đi, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì từ xa truyền đã truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, ngước lên nhìn, một đội nhân mã tay cầm đuốc tức tốc đi tới.

Dẫn đầu là Trường An Quân. Mọi người hành lễ, không dám cản hắn, nhìn hắn đi vào phủ Á khanh, hết sức nghi hoặc vì sao trông hắn cứ như mới vừa giao chiến một trận, thậm chí trên vạt áo còn dính vết máu.

Mấy ngày nay Dịch Khương vẫn luôn ngủ không sâu, vừa có động tĩnh liền tỉnh giấc.

Mở mắt ngồi dậy, chợt cảm giác được gió lạnh từ bên ngoài lùa vào phòng, nàng vội khoác áo chạy ra gian ngoài thì một bóng người đã tới trước mặt.

“Tỉnh rồi thì tốt, mau đi theo ta.”

“Trường An Quân?” Dịch Khương vừa gọi một tiếng thì người đã bị hắn lôi ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Nàng bị hắn kéo đi về phía cổng lớn, cổ tay đau nhói, ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì. Quay đầu nhìn quanh, đâu đâu cũng có binh sĩ tay cầm binh khí, nói chính xác là phủ binh*, bên ngoài cổng cũng đã lao vào chém giết hỗn loạn. Nàng rốt cuộc hiểu ra: “Ngươi thế này sẽ bị Vương thượng trách tội đó.”

*Binhsĩ riêng trong phủ

Dưới ánh đuốc, Gương mặt Triệu Trùng Kiêu âm u, không nói tiếng nào kéo nàng ra khỏi cổng.

Dịch Khương quay đầu nhìn trong viện, Bùi Uyên và Thiếu Cưu bị kinh động thức dậy chạy tới, nhưng Triệu Trùng Kiêu không cho nàng cơ hội giải thích tình huống, kẹp lấy nàng lên ngựa, nhân lúc hỗn loạn thoát ra.

Đại khái chỉ có mấy chục người hộ tống họ, sau lưng có Triệu quân bám sát, rất nhanh xung quanh lại có truy binh đuổi tới, khí thế người ngựa bao vây, tình huống này hiển nhiên không đơn giản chỉ là đến cứu viện nàng.

Dịch Khương ngửi thấy trên người hắn có mùi máu như có như không, thấp giọng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Đừng hỏi quá nhiều.” Triệu Trùng Kiêu lại ôm chặt nàng, một khắc cũng không ngừng.

Người của họ căn bản không ngăn được nhiều truy binh, huống chi phải tránh quân Tần nên cũng không thể mạo hiểm xuất thành, chỉ có thể đi lòng vòng trong thành tìm cơ hội.

Mắt thấy người bên cạnh càng lúc càng ít, Dịch Khương không khỏi có chút căng thẳng, quay đầu quan sát tình hình phía sau.

Tốc độ lao nhanh khiến ngọn lửa lay động dữ dội, một Triệu quân tay kéo cung nhắm vào con ngựa dưới người Triệu Trùng Kiêu, Dịch Khương đang định nhắc hắn cẩn thận thì cơ thể Triệu quân đó chợt ngã quỵ xuống, không dậy nữa.

Nàng nhìn về phía sau, là một đội nhân mã khác.

“Đó cũng là ngươi sắp xếp sao?”

Triệu Trùng Kiêu liếc mắt: “Không biết là nhân mã của ai, không quản được nhiều như vậy, khẳng định giúp chúng ta chạy trốn là được.”

Dịch Khương chợt nắm bắt được trọng điểm: “Ta chạy là đúng rồi, nhưng sao ngươi cũng phải chạy?”

Triệu Trùng Kiêu không đáp.

Truy binh vẫn như cũ có tăng không giảm, nhưng đội người không biết xuất hiện từ lúc nào kia đã giúp họ giải quyết rất nhiều phiền phức.

Điên cuồng phóng đi rất lâu thì chợt có khoái mã chạy tới, nói một câu ám ngữ với Triệu Trùng Kiêu. Hắn nghe xong lập tức chuyển hướng, chạy về phía cổng thành phía Tây.

Liêm Pha gần đây đang đối đầu với quân Tần nên cần thường xuyên vận chuyển lương thảo, cổng thành cũng chỉ vào lúc này mới mở. Triệu Trùng Kiêu xông tới đúng lúc, mặc kệ binh sĩ gác thành hô gào, ấn đầu Dịch Khương xuống, cúi người lao ra khỏi cổng thành.

Tư binh sau lưng đã cùng binh sĩ hộ thành lao vào chiến đấu, tranh thủ không ít thời gian cho hắn.

“Cuối cùng cũng thoát ra rồi.” Triệu Trùng Kiêu thở hắt một hơi, đến lúc này hắn mới thả lỏng đôi chút.

Dịch Khương ngẩng đầu nhìn, bỗng căng thẳng kéo cánh tay hắn, chỉ về phía trước.

Triệu Trùng Kiêu vội ghìm cương, nơi đó sáng rực ánh lửa, phản chiếu ánh bình minh he hé sau lưng, là một đội quân Triệu.

Lúc Đam Khuy từ trong thành Hàm Đan thúc ngựa quay lại Tề doanh, Công Tây Ngô đã thay xong hồ phục đi đường gọn nhẹ, xoay người lên ngựa, chuẩn bị nhổ trại.

“Công tử, họ ra khỏi thành rồi.”

Công Tây Ngô gật đầu, hiếm khi không chỉnh lại cách xưng hô của hắn.

Đam Khuy tiến gần hơn chút: “Nếu người đã mạo hiểm phái binh vào thành tương trợ, vì sao không cho cô nương biết?”

“Nàng không nguyện theo ta về Tề quốc, để nàng biết e là sẽ xảy ra mâu thuẫn.” Công Tây Ngô nhìn về phía cổng thành: “Kêu họ quay về đi, ngàn lần không được để bị Triệu quốc phát hiện manh mối.”

Đam Khuy cũng không vội rời đi: “Vậy phía cô nương…vẫn tiếp tục theo dõi sao?”

Trời hưng hửng sáng, trong gió mang theo hơi lạnh căm căm, Công Tây Ngô đưa tay kéo cổ áo, gật đầu: “Theo sát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện