Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 4



Hiện tại, tôi đang đi một đi thong thả trong công viên, hai tay cầm hai chiếc kem một vị socola một vị dâu, vừa đi thong thả vừa ăm kem một cách ngon lành mà không chú ý tới những ánh mắt đang hướng về mình, nhòm ngó, tôi mặc kệ,hơi đâu mà quan tâm mấy cái chuyện phiền phức đó làm gì cho mệt. Dù sao cũng còn sớm, đi chơi một tí có sao đâu. Thật không còn gì hạnh phúc hơn là trời nắng chang chang, được cầm trên tay que kem mát lạnh mà thưởng thức…hì.  

Tâm trạng tôi đang trong trạng thái cực kì thoải maí, tôi vừa trả được mối thù đền bù cho việc những ngày cuối tháng phải làm bạn với mì gói miễn phí mà. Cứ tưởng tượng đến cái cảnh cô người yêu xinh đẹp của thầy giận dữ bỏ đi và khuôn mặt vô cùng khổ sở của ông thầy thì tôi không nhịn nổi cơn cười như điên như dại của mình.  

Ôi, vui quá đi mất.  

Giờ nghĩ lại, chẹp, sao mà mình ác thế không biết. 

…Cốp…  

Đang cười sặc sụa như một con điên trốn trại với thành quả lao động của mình, bỗng đụng trúng phải một người, đau quá. Vừa mới sung sướng hả hê chưa được bao lâu vì hại được người ta, bây giờ lại bị người ta hại lại, đúng là trời phạt mà, quả báo, quả báo.  

Thôi chết tôi rồi, cứ cái đà này thì tôi phải về nhà hậu tạ ông trời nải chuối không thì ông giáng thảm họa xuống cái đầu của tôi mất thôi, tội nghiệp tôi lắm chứ bộ.  

- Này, bộ không có mắt hả? – Tôi vừa nhăn nhó xoa đầu vừa dùng cái ánh mắt tức giận nhìn tên trời đánh kia.  

Nhưng tôi không dành cho hắn cái ánh nhìn giận dữ quá 1 giây và thay ngay vào đó là ánh mắt háo sắc của con dê “ cái”…  

Đẹp trai quá…  

Tình hình hiện tại, tôi đang bị vẻ bề ngoài cực kì đẹp trai của hắn hớp hồn. Xin vài dòng miêu tả vẻ đẹp của hắn nhé. Dáng người cao, tầm 1m85 nhỉ, rất cuốn hút, da hắn trắng không tì vết và tôi ghen tị khi hắn trắng hơn cả tôi, mái tóc màu nâu được cắt tỉa tinh tế và có vẻ hơi nữ tính khi nó có dài một chút nhưng cực manly luôn nhé, một bên mái rủ xuống che khuất đi một bên mắt tạo một sự quyến rũ bí ẩn mê hoặc lòng người, đặc biệt là, hắn ta có đôi mắt đẹp quá, nó có màu nâu cà phê hút hồn người khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác phải “ hổ thẹn” vì giống như nhìn xuyên thấu được tâm can của người đối diện, sống mũi cao, thanh tú và đôi môi mỏng nhếch lên thành đường cong hoàn hảo.  

- Chúa ơi, hoàng tử trong truyện cổ tích, thiên thần Hi Lạp,… giáng trần, phép lạ. phép lạ…  

- Cô còn dám nói hả?  

Tôi đang bay từ độ cao 500 mét xung quanh ngập tràn vẻ đẹp có một không hai của hắn thì bỗng chốc rơi bộp xuống đất đau điếng vì câu nói sặc mùi đáng ghét của hắn.  

Gì chứ, hắn vừa nói gì nhỉ? Sao trông mặt đẹp trai mà ăn nói bất lịch sự như vậy chứ. Hừ, thật uổng công tôi khen hắn đẹp trai như hoàng tử cơ đấy, tốn thời gian, số thời gian đó tôi thà dành ra để nghe chó sủa còn thích hơn hay bạn có thể hiểu theo cái cách là tôi đang so sánh hắn với chó.  

- Chính anh va vào tôi trước mà, còn làm hỏng hai chiếc kem của tôi nữa, hứ. – Trở về thời nguyên thủy với cái tính cố chấp của mình, tôi đanh đá cãi.  

Đến thầy giáo tôi còn không sợ, cái tên nhét kẽ răng này mà tôi phải sợ à.  

- Sao cô nói ngang quá vậy, tôi còn chưa tính tội kem của cô dây hết vào áo tôi đấy.-Hắn nhìn tôi, cau mày tức giận.  

- Hứ, gì chứ, cái áo của anh làm sao so sánh với hai chiếc kem ngon lành của tôi. – Tôi cũng không vừa, ngang nhiên cãi. 

- Cô, đừng có vô lí.  

- Vô lí cái đầu anh, ai thèm vô lí với loại người như anh.- Tôi vẫn trợn mắt không chịu thua.  

- Tóm lại là cô muốn gì đây.  

- Muốn anh đền cho hai cái kem của tôi và cả cục u trên đầu tôi nữa.- Tôi giơ hai chiếc kem giờ đây không còn hình thù ra trước mặt hắn, quắc mắt.  

Chẹp, tự nhiên lộ ra cái bản chất hám tiền của mình. Ai mà không hám tiền chứ, sống mà không có tiền chả khác nào người câm tập nói cả. 

- Đền là xong đúng không?  

Hắn lạnh lùng phán, liền sau đó móc ví, lấy ra mấy tời polymer màu xanh, theo cảm nhận chủ quan của tôi thì tập tiền đó tương đương với 20% tiền tri tiêu bị trừ tháng này của tôi, ô hô, số tôi cũng hên ra phết nhỉ, đụng đúng vào người cần đụng.  

– Nhiêu đây đủ rồi chứ?  

Và chưa kịp đợi tôi phản ứng gì, hắn tung tiền ra trước mặt tôi, mấy tờ tiền màu xanh rơi liểng xiểng xuống đầu tôi trong con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.  

Hai chữ thôi: “ Nhục nhã”.  

Nói gì đi nữa, dù sao tôi cũng là con gái danh giá của những nhân vật nổi tiếng không hề thua kém các cô gái con nhà người khác đâu. Sao lại có thể để người ta vung tiền ra trước mặt giống như đạp một cú đau điếng vào mặt vậy chứ.  

Không thể tha thứ.  

Không thể chấp nhận.  

Hắn cười khẩy một cái đểu cáng như sỉ nhục vào mặt tôi sau đó quay lưng bỏ đi.  

- Đừng. – Tôi gọi rất to, đủ để xung quanh người ta phải ngoái đầu lại nhìn, hắn cũng dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

“ Một, hai, ba…” những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên đôi má của tôi khiến ai cũng ngỡ ngàng kể cả hắn. Hừ, cứ chờ xem, trò mới này còn nhiều điều hấp dẫn, ngươi phải trả giá đắt cho việc dám sỉ nhục Lâm Vũ Quỳnh này. Gì chứ nước mắt đối với ta đơn giản giống như đi tè vậy ( tôi xin lỗi, tôi bậy bạ, nhưng tôi chẳng ví theo cái gì ngoài cái này cả)  

- Xin anh, em xin anh đấy. Anh đừng đi, em không mong anh ở lại với em, nhưng em cầu xin anh đừng bỏ rơi đứa con chưa thành hình này. – Tôi nói, ngập tràn trong nước mắt, khuôn mặt đâu khổ, tay giay vờ run run áp lên trên bụng mình.- Nó mang giọt máu của anh mà, xin anh hãy thương nó, em không muốn con em sinh ra không có bố, em đau khổ lắm.  

Và tôi khụy xuống, vật vã, đau khổ.  

Lạy Chúa tôi, eo ơi khiếp quá. Sao tôi lại có thể diễn kịch một cách quá thực tế như thế này chứ, thật sự tôi khâm phục mình. Còn nước mắt, sao nó rơi nhiều một cách không bình thường thế nhỉ? Tốn calo nước trong cơ thể quá. Chẹp, về nhà lại phải bổ sung nước vào cơ thể nữa rồi. 

- Tôi nghiệp cô bé quá, xinh xắn thế mà dại dột.  

- Con trai thời này tệ thật, sao có thể hại đời con gái nhà người ta rồi bỏ đi chứ.  

- Đẹp trai mà tệ hại.  

… 

Đó là những lời biểu tình cực kì phẫn nộ của hàng trăm nạn nhân bị vai diễn của tôi đánh lừa. Tôi nhìn khuôn mặt nhăn nhó đỏ lừ vì tức giận của hắn, cười thầm trong bụng. Hắn cũng nhìn tôi, mặc dù là khuôn mặt tôi đang tèm lem toàn nước mắt trông rõ là đau khổ nhưng tôi biết rằng, chỉ có hắn mới nhận ra tia đểu cáng lóe trong đôi mắt của tôi.  

- Cô…- Hắn gằn giọng, khuôn mặt đanh lại, phẫn nộ không nói lên lời.  

Giải thích đi, để xem lời lẽ minh oan cho ngươi có sánh bằng tài năng nghệ thuật diễn xuất thiên bẩm của Lâm Vũ Quỳnh này không? Tôi xin nhắc lại cho mọi người nhớ, tôi là người cầm đầu của băng nhóm siêu quỷ ma trong trường nức tiếng với đủ mọi loại trò chơi trêu trọc khiến người khác phát điên lên đấy.  

Nhưng hắn không giải thích gì, nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ như Diêm Vương đang trừng trị kẻ có tội vậy, rồi hắn bỏ đi trong hàng vạn những ánh mắt căm giận của những người xung quanh.  

Nói cho ngươi biết, việc sai lầm nhất của ngươi chính là dám cả gan dụng tới Lâm Vũ Quỳnh này.  

Đáng đời.  

Đi đi, và khi nhìn thấy ta lần nữa, liệu phần hồn mà tránh mặt nhường đường cho ta đây đi. 

Good bye. See you again.  

Há…há…há...

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện