Mong Có Được Một Ngôi Sao
Chương 63
Từ Thành Liệt chưa kịp giải thích thêm với Thẩm Minh Xuyên thì có một cuộc gọi đến.
Thẩm Viên Tinh gọi, báo anh biết đêm nay tăng ca.
“Không biết sẽ bận đến mấy giờ, anh đừng tới đón em.”
“Anh nhớ ăn tối đúng giờ, về sớm chút.” Sở dĩ Thẩm Viên Tinh nói vậy, vì ngày mai là thứ hai, Từ Thành Liệt phải đi làm.
Người đàn ông trả lời qua loa vài câu, vẫn còn mắc kẹt trong tâm trạng chán nản vì cô phải làm thêm giờ vào ban đêm.
Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Viên Tinh ngượng ngùng hắng giọng, dỗ dành ai đó một lúc.
Lúc này, tâm trạng Từ Thành Liệt mới nóng lại, đôi môi mỏng lại cong lên, giọng nói ấm áp: “Em lo chuyện của em đi, xong việc sớm thì tan làm sớm.”
“Tối hôm qua vốn không ngủ ngon……”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Viên Tinh nghẹn lại, định hỏi tối hôm qua ai đã giày vò cô, bởi vậy cô mới không ngủ ngon?
Nhưng khi lời nói đến bên môi, cô nuốt vô, không nỡ hung dữ với anh.
Nói đơn giản vài câu, Thẩm Viên Tinh cúp điện thoại trước.
Cô sắp xuất hiện tại hiện trường, không biết đêm nay bận rộn tới khi nào mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Nhưng cũng may, cô đã quen với cuộc sống bận rộn này khi làm việc ở thành phố S trong hai năm qua. Căn cứ vào hồ sơ của Thẩm Viên Tinh, cho dù không ngủ ba ngày ba đêm liên tục, cô vẫn có thể chịu đựng được.
–
Hơn mười một giờ đêm, Thẩm Viên Tinh bị Lâm Nhiên ép tan việc.
Vì thế, cô bất chấp cơn mưa phùn, bắt taxi về chỗ ở.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Viên Tinh vừa đi dọc hành lang vừa lấy chìa khóa, cuối cùng dừng ở căn hộ nơi cô ở.
Mới vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, cửa mở ra, ngay cả đèn cảm biến vừa tắt cũng bật sáng trong sợ hãi.
Thẩm Viên Tinh đang đứng ở cửa cũng vậy. Đồng tử hơi giãn, hơi thở ngừng lại, rõ ràng là sợ hãi.
Ánh sáng trắng lạnh của lối vào hiện ra bên trong cửa, khắc họa rõ ràng thân hình cao lớn của người đàn ông, đập vào mắt Thẩm Viên Tinh.
Bàn tay cô cầm bình xịt phòng thân trong túi xách mềm nhũn, thả lỏng, tuột ra khỏi túi.
Từ Thành Liệt vừa mới ngáp trong phòng, mắt ngấn nước, giọng mũi hơi ảm đạm: “Em về rồi……”
“Hoan nghênh về nhà, bé cưng.” Từ Thành Liệt nói xong, giơ tay kéo Thẩm Viên Tinh vô nhà.
Khi cánh cửa được đóng lại, Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau cú sốc.
Mũi cô tràn ngập hương sơn chi lành lạnh trên người Từ Thành Liệt, thật sảng khoái và yên tâm.
Người đàn ông ôm vai cô, dẫn cô vào phòng. Hành trình này tuy ngắn, nhưng nó thường xuyên làm mới lại sự hiểu biết của Thẩm Viên Tinh về nơi cô sống.
Đối với Thẩm Viên Tinh, nhà thuê chỉ là chỗ ở tạm thời.
Với công việc này, cô dành ít thời gian ở nhà hơn ở nơi làm việc.
Vì vậy, mọi thứ đều đơn giản khi thuê nhà. Thẩm Viên Tinh chỉ có một yêu cầu cứng nhắc, đó là phòng tắm phải có bồn tắm, bởi vì cô cần ngâm bồn để thư giãn sau một ngày mệt nhọc.
Về phần những chuyện linh tinh khác như trang trí, Thẩm Viên Tinh không quan tâm.
Kể từ khi cô chuyển đến căn nhà thuê này, ngôi nhà luôn lạnh lẽo, không có hơi người.
Nhưng căn nhà thuê đêm nay rất khác. Ở chỗ vừa vào cửa, kệ phía trên tủ giày có rất nhiều đồ trang trí, trong đó không thiếu những khung ảnh tinh xảo, bên trong là hình của cô và Từ Thành Liệt khi còn học đại học.
Một bóng đèn trong phòng khách bị hỏng trước đây, bây giờ đã được thay, căn phòng có vẻ sáng sủa hơn.
Ngoài ra, bàn ăn còn được trải khăn trải bàn in hoa, một chiếc bình thủy tinh được đặt dựa vào tường, vài đóa hoa hồng đỏ và sơn chi trắng được cắm trong đó. Ngay cả không khí cũng tràn ngập sự ngọt ngào và ấm áp.
Điếu khiến Thẩm Viên Tinh sốc nhất là 3 món ăn và 1 món canh trên bàn. Cô rõ ràng đã dặn Từ Thành Liệt, bảo anh ăn tối đúng giờ……
“Tinh Tinh…… Anh có chuyện muốn thú nhận với em.” Người đàn ông ôm chặt eo cô từ phía sau.
Khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô, hô hấp ấm áp như lửa, đốt cháy làn da trên cổ Thẩm Viên Tinh. Cô nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Từ Thành Liệt lại dính chặt như kẹo cao su, tiếp tục dong dài bên tai cô: “Anh tự mình chuyển hết mọi thứ đến đây……”
“Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta ở chung nhé.”
“Được không?”
Lưng Thẩm Viên Tinh hơi cứng lại, hai chữ “ở chung” tựa như tăng thêm lực, khiến tai cô tê dại.
Tuy rằng Từ Thành Liệt đang hỏi ý cô, nhưng Thẩm Viên Tinh cảm thấy anh chơi chiêu tiền trảm hậu tấu cộng thêm viên đạn bọc đường, mục đích đơn giản và rõ ràng. Thẩm Viên Tinh căn bản không thể từ chối.
Người đàn ông không chờ cô trả lời, hôn cô từ phía sau, đầu tiên là sau tai, rồi xuống cổ cô.
Từ Thành Liệt khàn khàn nói: “Nếu em không muốn cho anh ở, có thể đuổi anh ra……”
“Tuy anh đã trả chìa khóa ký túc xá cho trường, nhưng chắc không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ……”
Tai Thẩm Viên Tinh tê dại ngứa ngáy, nghe người đàn ông nói, cô thầm dở khóc dở cười.
Đương nhiên cô không thể đuổi Từ Thành Liệt ra ngoài, càng không thể để anh lưu lạc đầu đường xó chợ. Từ đầu đến cuối, cô không hề tin lời than thở tội nghiệp của người đàn ông.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Thẩm Viên Tinh vạch trần anh, trong giọng nói chứa ý cười đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Em chỉ cảm thấy quá đột ngột, không phải không cho anh dọn vào.”
“Hơn nữa, anh trang hoàng nơi này rất ấm áp, cho người ta cảm giác…… rất thân thuộc.” Thẩm Viên Tinh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng tìm được một từ thích hợp để diễn tả nội tâm của mình.
Nói xong, để tránh nụ hôn của người đàn ông, cô kiên quyết xoay người ôm lấy eo anh, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cúi xuống của anh.
Cặp mắt thâm tình của Từ Thành Liệt đã được tôi luyện theo thời gian, ngày càng dày đặc, càng khiến người ta rối loạn tinh thần.
Chỉ liếc một cái, Thẩm Viên Tinh đã rơi vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, nhẹ nhàng thở ra. Còn muốn nói gì nữa? Đột nhiên quên mất.
Khi Từ Thành Liệt cúi xuống hôn, Thẩm Viên Tinh rất hợp tác nhắm mắt lại.
Cô nắm chặt áo anh ở quanh eo, mở rộng cửa đón nhận nụ hôn của người đàn ông, cho đến khi hơi thở của cô nhuốm mùi thơm thoang thoảng của cơ thể anh.
Từ Thành Liệt ôm ót cô, vừa thở vừa nhìn cô đầy dụ.c vọng, khàn giọng hỏi: “Em có đói bụng không? Ráng thêm hai tiếng nữa được không?”
Thẩm Viên Tinh không biết tại sao, thật thà gật đầu.
Vì thế giây tiếp theo, người đàn ông bế ngang cô, nuốt chửng tiếng cảm thán của cô rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Trọn vẹn hai giờ sau, Từ Thành Liệt đi ra khỏi phòng ngủ một mình.
Anh mặc áo ngủ lụa màu xám nhạt, thắt lưng buộc tùy tiện, ngực hơi hé mở, lộ ra dấu móng tay rõ ràng trên ngực.
Đó là bị Thẩm Viên Tinh cào. Không chỉ ngực, phía sau lưng, cánh tay và trên eo Từ Thành Liệt đều bị cô cào. Cô phát điên giống như một con mèo hoang, không hề chịu thua chút nào.
Nhưng xét về thể lực, Từ Thành Liệt vẫn tốt hơn vì đến phòng tập thể dục để rèn luyện hằng ngày.
–
Thẩm Viên Tinh nửa ngủ nửa tỉnh, bị Từ Thành Liệt kéo dậy đút cơm.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của cô trở lại bình thường, nhưng vẫn không sớm hơn Từ Thành Liệt.
Anh giống như cơ thể đúc bằng thép, mặc dù ngủ trong một thời gian ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguồn năng lượng vô tận của anh.
Ăn sáng xong, Từ Thành Liệt lái xe đưa Thẩm Viên Tinh đi làm.
Sau đó anh đến trường, gặp Thương Nguyệt trong văn phòng tới nói chuyện với ai đó, bị hỏi bóng gió về vấn đề tình cảm gần đây của anh.
Thật ra, được đoàn tụ lại với Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt rất biết ơn Thương Nguyệt.
Nếu không nhờ cô lật cuốn nhật ký của Thẩm Viên Tinh, nếu cô không phát hiện trang cuối cùng, Từ Thành Liệt không biết mình sẽ giận dỗi Thẩm Viên Tinh tới khi nào.
Có lẽ khúc mắc giữa họ sẽ không bao giờ được giải quyết, bỏ lỡ nhau cả đời.
“Chị dâu, dạo này chị có đặc biệt thích đồ gì không? Ví dụ như đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da hoặc là túi xách gì đó?” Từ Thành Liệt định trả ơn.
Thương Nguyệt nghe giọng điệu của anh, ngầm hiểu ý, cười từ chối, “Anh trai em sẽ mua những thứ chị thích. Em chỉ cần lo cho người ấy của em là được.”
“Lần này em phải nắm chắc, cố gắng dẫn người ta về nhà gặp ba mẹ càng sớm càng tốt.”
Từ Thành Liệt vô tình bị đút thức ăn cho chó: “……”
Sau khi tiễn Thương Nguyệt, Từ Thành Liệt đặt sandwich và cà phê mua dọc đường lên bàn Thẩm Minh Xuyên.
Đồ vừa rời khỏi tay, anh đã bị Thẩm Minh Xuyên từ ngoài cửa đi vào bắt gặp tại trận, “Làm gì đó? Lại có nữ sinh đưa bữa sáng cho cậu nên cậu ném lên bàn tớ phải không?”
“Coi tớ là thùng rác à.”
Từ Thành Liệt rút tay lại, thản nhiên về chỗ ngồi của mình.
Anh mở máy tính, không nhìn Thẩm Minh Xuyên, nhưng không khó để nghe ra tâm trạng anh tốt cỡ nào qua giọng điệu nói chuyện: “Trên đường tới đây, thấy cửa hàng mà cậu thích nên sẵn mua luôn.”
“Biết chắc là cậu chưa ăn sáng.”
Thẩm Minh Xuyên nhíu mày, vẻ mặt không tin, “Cậu tốt bụng đến vậy?”
Vừa nói, anh vừa bước tới kiểm tra sandwich và cà phê. Quả thật là cửa hàng anh thích nhất, đồ vẫn còn trong túi.
Nghĩ vậy, Thẩm Minh Xuyên cầm đi đến trước mặt Từ Thành Liệt: “Cậu ám chỉ tớ đưa tiền phải không?”
Không đúng, cho dù phải trả tiền cho Từ Thành Liệt, nhưng hành vi mang bữa sáng cho anh hôm nay rất kỳ lạ.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---
“Vụ gì, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à?” Thẩm Minh Xuyên cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhận thấy tâm trạng Từ Thành Liệt cực kỳ tốt.
Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng mỉm cười, sau khi máy tính bật lên, anh mới nhìn Thẩm Minh Xuyên, cười đầy ẩn ý: “Đừng nghĩ lung tung. Chẳng qua là chút tình cảm của người lớn đối với người nhỏ mà thôi.”
“Không cần chuyện bé xé ra to.”
“Nếu cậu thích, sau này sáng nào tớ cũng mang bữa sáng cho cậu.” Từ Thành Liệt nói xong, đứng dậy đi tới máy lọc nước để lấy nước.
Thẩm Minh Xuyên không hiểu gì cả, đi theo anh: “Người lớn người nhỏ cái gì, cậu đang nói chuyện gì?”
Anh mơ hồ nhớ rõ ngày hôm qua ở WeChat, Từ Thành Liệt cũng đề cập chuyện người lớn.
“Ai là người lớn người nhỏ với cậu, bớt lợi dụng tớ đi……” Vừa dứt lời, Thẩm Minh Xuyên sững người.
Ánh mắt theo sát Từ Thành Liệt về chỗ ngồi, Thẩm Minh Xuyên nghĩ thông suốt, xuýt nữa rớt cằm xuống đất, “Cậu…… Cậu quay lại với chị tớ rồi à?”
Chuyện này liên quan đến danh dự của Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên không dám lớn tiếng. Trong khi nói chuyện, anh gần như áp miệng vào mặt Từ Thành Liệt, bị Từ Thành Liệt nhíu mày ghét bỏ, phản kháng đẩy ra.
Anh không hài lòng với cách nói của Thẩm Minh Xuyên.
Từ Thành Liệt nhướng hàng mày kiếm: “Tại sao nói quay lại?”
“Chúng tớ chưa hề chia tay. Chỉ có chút mâu thuẫn nho nhỏ mà thôi.”
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Anh thật sự không đành lòng vạch trần người nào đó.
Thử hỏi, có cặp tình nhân nào xảy ra mâu thuẫn nho nhỏ tận tám năm?
Thẩm Viên Tinh gọi, báo anh biết đêm nay tăng ca.
“Không biết sẽ bận đến mấy giờ, anh đừng tới đón em.”
“Anh nhớ ăn tối đúng giờ, về sớm chút.” Sở dĩ Thẩm Viên Tinh nói vậy, vì ngày mai là thứ hai, Từ Thành Liệt phải đi làm.
Người đàn ông trả lời qua loa vài câu, vẫn còn mắc kẹt trong tâm trạng chán nản vì cô phải làm thêm giờ vào ban đêm.
Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Viên Tinh ngượng ngùng hắng giọng, dỗ dành ai đó một lúc.
Lúc này, tâm trạng Từ Thành Liệt mới nóng lại, đôi môi mỏng lại cong lên, giọng nói ấm áp: “Em lo chuyện của em đi, xong việc sớm thì tan làm sớm.”
“Tối hôm qua vốn không ngủ ngon……”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Viên Tinh nghẹn lại, định hỏi tối hôm qua ai đã giày vò cô, bởi vậy cô mới không ngủ ngon?
Nhưng khi lời nói đến bên môi, cô nuốt vô, không nỡ hung dữ với anh.
Nói đơn giản vài câu, Thẩm Viên Tinh cúp điện thoại trước.
Cô sắp xuất hiện tại hiện trường, không biết đêm nay bận rộn tới khi nào mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Nhưng cũng may, cô đã quen với cuộc sống bận rộn này khi làm việc ở thành phố S trong hai năm qua. Căn cứ vào hồ sơ của Thẩm Viên Tinh, cho dù không ngủ ba ngày ba đêm liên tục, cô vẫn có thể chịu đựng được.
–
Hơn mười một giờ đêm, Thẩm Viên Tinh bị Lâm Nhiên ép tan việc.
Vì thế, cô bất chấp cơn mưa phùn, bắt taxi về chỗ ở.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Viên Tinh vừa đi dọc hành lang vừa lấy chìa khóa, cuối cùng dừng ở căn hộ nơi cô ở.
Mới vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, cửa mở ra, ngay cả đèn cảm biến vừa tắt cũng bật sáng trong sợ hãi.
Thẩm Viên Tinh đang đứng ở cửa cũng vậy. Đồng tử hơi giãn, hơi thở ngừng lại, rõ ràng là sợ hãi.
Ánh sáng trắng lạnh của lối vào hiện ra bên trong cửa, khắc họa rõ ràng thân hình cao lớn của người đàn ông, đập vào mắt Thẩm Viên Tinh.
Bàn tay cô cầm bình xịt phòng thân trong túi xách mềm nhũn, thả lỏng, tuột ra khỏi túi.
Từ Thành Liệt vừa mới ngáp trong phòng, mắt ngấn nước, giọng mũi hơi ảm đạm: “Em về rồi……”
“Hoan nghênh về nhà, bé cưng.” Từ Thành Liệt nói xong, giơ tay kéo Thẩm Viên Tinh vô nhà.
Khi cánh cửa được đóng lại, Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau cú sốc.
Mũi cô tràn ngập hương sơn chi lành lạnh trên người Từ Thành Liệt, thật sảng khoái và yên tâm.
Người đàn ông ôm vai cô, dẫn cô vào phòng. Hành trình này tuy ngắn, nhưng nó thường xuyên làm mới lại sự hiểu biết của Thẩm Viên Tinh về nơi cô sống.
Đối với Thẩm Viên Tinh, nhà thuê chỉ là chỗ ở tạm thời.
Với công việc này, cô dành ít thời gian ở nhà hơn ở nơi làm việc.
Vì vậy, mọi thứ đều đơn giản khi thuê nhà. Thẩm Viên Tinh chỉ có một yêu cầu cứng nhắc, đó là phòng tắm phải có bồn tắm, bởi vì cô cần ngâm bồn để thư giãn sau một ngày mệt nhọc.
Về phần những chuyện linh tinh khác như trang trí, Thẩm Viên Tinh không quan tâm.
Kể từ khi cô chuyển đến căn nhà thuê này, ngôi nhà luôn lạnh lẽo, không có hơi người.
Nhưng căn nhà thuê đêm nay rất khác. Ở chỗ vừa vào cửa, kệ phía trên tủ giày có rất nhiều đồ trang trí, trong đó không thiếu những khung ảnh tinh xảo, bên trong là hình của cô và Từ Thành Liệt khi còn học đại học.
Một bóng đèn trong phòng khách bị hỏng trước đây, bây giờ đã được thay, căn phòng có vẻ sáng sủa hơn.
Ngoài ra, bàn ăn còn được trải khăn trải bàn in hoa, một chiếc bình thủy tinh được đặt dựa vào tường, vài đóa hoa hồng đỏ và sơn chi trắng được cắm trong đó. Ngay cả không khí cũng tràn ngập sự ngọt ngào và ấm áp.
Điếu khiến Thẩm Viên Tinh sốc nhất là 3 món ăn và 1 món canh trên bàn. Cô rõ ràng đã dặn Từ Thành Liệt, bảo anh ăn tối đúng giờ……
“Tinh Tinh…… Anh có chuyện muốn thú nhận với em.” Người đàn ông ôm chặt eo cô từ phía sau.
Khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô, hô hấp ấm áp như lửa, đốt cháy làn da trên cổ Thẩm Viên Tinh. Cô nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Từ Thành Liệt lại dính chặt như kẹo cao su, tiếp tục dong dài bên tai cô: “Anh tự mình chuyển hết mọi thứ đến đây……”
“Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta ở chung nhé.”
“Được không?”
Lưng Thẩm Viên Tinh hơi cứng lại, hai chữ “ở chung” tựa như tăng thêm lực, khiến tai cô tê dại.
Tuy rằng Từ Thành Liệt đang hỏi ý cô, nhưng Thẩm Viên Tinh cảm thấy anh chơi chiêu tiền trảm hậu tấu cộng thêm viên đạn bọc đường, mục đích đơn giản và rõ ràng. Thẩm Viên Tinh căn bản không thể từ chối.
Người đàn ông không chờ cô trả lời, hôn cô từ phía sau, đầu tiên là sau tai, rồi xuống cổ cô.
Từ Thành Liệt khàn khàn nói: “Nếu em không muốn cho anh ở, có thể đuổi anh ra……”
“Tuy anh đã trả chìa khóa ký túc xá cho trường, nhưng chắc không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ……”
Tai Thẩm Viên Tinh tê dại ngứa ngáy, nghe người đàn ông nói, cô thầm dở khóc dở cười.
Đương nhiên cô không thể đuổi Từ Thành Liệt ra ngoài, càng không thể để anh lưu lạc đầu đường xó chợ. Từ đầu đến cuối, cô không hề tin lời than thở tội nghiệp của người đàn ông.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Thẩm Viên Tinh vạch trần anh, trong giọng nói chứa ý cười đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Em chỉ cảm thấy quá đột ngột, không phải không cho anh dọn vào.”
“Hơn nữa, anh trang hoàng nơi này rất ấm áp, cho người ta cảm giác…… rất thân thuộc.” Thẩm Viên Tinh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng tìm được một từ thích hợp để diễn tả nội tâm của mình.
Nói xong, để tránh nụ hôn của người đàn ông, cô kiên quyết xoay người ôm lấy eo anh, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cúi xuống của anh.
Cặp mắt thâm tình của Từ Thành Liệt đã được tôi luyện theo thời gian, ngày càng dày đặc, càng khiến người ta rối loạn tinh thần.
Chỉ liếc một cái, Thẩm Viên Tinh đã rơi vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, nhẹ nhàng thở ra. Còn muốn nói gì nữa? Đột nhiên quên mất.
Khi Từ Thành Liệt cúi xuống hôn, Thẩm Viên Tinh rất hợp tác nhắm mắt lại.
Cô nắm chặt áo anh ở quanh eo, mở rộng cửa đón nhận nụ hôn của người đàn ông, cho đến khi hơi thở của cô nhuốm mùi thơm thoang thoảng của cơ thể anh.
Từ Thành Liệt ôm ót cô, vừa thở vừa nhìn cô đầy dụ.c vọng, khàn giọng hỏi: “Em có đói bụng không? Ráng thêm hai tiếng nữa được không?”
Thẩm Viên Tinh không biết tại sao, thật thà gật đầu.
Vì thế giây tiếp theo, người đàn ông bế ngang cô, nuốt chửng tiếng cảm thán của cô rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Trọn vẹn hai giờ sau, Từ Thành Liệt đi ra khỏi phòng ngủ một mình.
Anh mặc áo ngủ lụa màu xám nhạt, thắt lưng buộc tùy tiện, ngực hơi hé mở, lộ ra dấu móng tay rõ ràng trên ngực.
Đó là bị Thẩm Viên Tinh cào. Không chỉ ngực, phía sau lưng, cánh tay và trên eo Từ Thành Liệt đều bị cô cào. Cô phát điên giống như một con mèo hoang, không hề chịu thua chút nào.
Nhưng xét về thể lực, Từ Thành Liệt vẫn tốt hơn vì đến phòng tập thể dục để rèn luyện hằng ngày.
–
Thẩm Viên Tinh nửa ngủ nửa tỉnh, bị Từ Thành Liệt kéo dậy đút cơm.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của cô trở lại bình thường, nhưng vẫn không sớm hơn Từ Thành Liệt.
Anh giống như cơ thể đúc bằng thép, mặc dù ngủ trong một thời gian ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguồn năng lượng vô tận của anh.
Ăn sáng xong, Từ Thành Liệt lái xe đưa Thẩm Viên Tinh đi làm.
Sau đó anh đến trường, gặp Thương Nguyệt trong văn phòng tới nói chuyện với ai đó, bị hỏi bóng gió về vấn đề tình cảm gần đây của anh.
Thật ra, được đoàn tụ lại với Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt rất biết ơn Thương Nguyệt.
Nếu không nhờ cô lật cuốn nhật ký của Thẩm Viên Tinh, nếu cô không phát hiện trang cuối cùng, Từ Thành Liệt không biết mình sẽ giận dỗi Thẩm Viên Tinh tới khi nào.
Có lẽ khúc mắc giữa họ sẽ không bao giờ được giải quyết, bỏ lỡ nhau cả đời.
“Chị dâu, dạo này chị có đặc biệt thích đồ gì không? Ví dụ như đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da hoặc là túi xách gì đó?” Từ Thành Liệt định trả ơn.
Thương Nguyệt nghe giọng điệu của anh, ngầm hiểu ý, cười từ chối, “Anh trai em sẽ mua những thứ chị thích. Em chỉ cần lo cho người ấy của em là được.”
“Lần này em phải nắm chắc, cố gắng dẫn người ta về nhà gặp ba mẹ càng sớm càng tốt.”
Từ Thành Liệt vô tình bị đút thức ăn cho chó: “……”
Sau khi tiễn Thương Nguyệt, Từ Thành Liệt đặt sandwich và cà phê mua dọc đường lên bàn Thẩm Minh Xuyên.
Đồ vừa rời khỏi tay, anh đã bị Thẩm Minh Xuyên từ ngoài cửa đi vào bắt gặp tại trận, “Làm gì đó? Lại có nữ sinh đưa bữa sáng cho cậu nên cậu ném lên bàn tớ phải không?”
“Coi tớ là thùng rác à.”
Từ Thành Liệt rút tay lại, thản nhiên về chỗ ngồi của mình.
Anh mở máy tính, không nhìn Thẩm Minh Xuyên, nhưng không khó để nghe ra tâm trạng anh tốt cỡ nào qua giọng điệu nói chuyện: “Trên đường tới đây, thấy cửa hàng mà cậu thích nên sẵn mua luôn.”
“Biết chắc là cậu chưa ăn sáng.”
Thẩm Minh Xuyên nhíu mày, vẻ mặt không tin, “Cậu tốt bụng đến vậy?”
Vừa nói, anh vừa bước tới kiểm tra sandwich và cà phê. Quả thật là cửa hàng anh thích nhất, đồ vẫn còn trong túi.
Nghĩ vậy, Thẩm Minh Xuyên cầm đi đến trước mặt Từ Thành Liệt: “Cậu ám chỉ tớ đưa tiền phải không?”
Không đúng, cho dù phải trả tiền cho Từ Thành Liệt, nhưng hành vi mang bữa sáng cho anh hôm nay rất kỳ lạ.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---
“Vụ gì, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à?” Thẩm Minh Xuyên cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhận thấy tâm trạng Từ Thành Liệt cực kỳ tốt.
Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng mỉm cười, sau khi máy tính bật lên, anh mới nhìn Thẩm Minh Xuyên, cười đầy ẩn ý: “Đừng nghĩ lung tung. Chẳng qua là chút tình cảm của người lớn đối với người nhỏ mà thôi.”
“Không cần chuyện bé xé ra to.”
“Nếu cậu thích, sau này sáng nào tớ cũng mang bữa sáng cho cậu.” Từ Thành Liệt nói xong, đứng dậy đi tới máy lọc nước để lấy nước.
Thẩm Minh Xuyên không hiểu gì cả, đi theo anh: “Người lớn người nhỏ cái gì, cậu đang nói chuyện gì?”
Anh mơ hồ nhớ rõ ngày hôm qua ở WeChat, Từ Thành Liệt cũng đề cập chuyện người lớn.
“Ai là người lớn người nhỏ với cậu, bớt lợi dụng tớ đi……” Vừa dứt lời, Thẩm Minh Xuyên sững người.
Ánh mắt theo sát Từ Thành Liệt về chỗ ngồi, Thẩm Minh Xuyên nghĩ thông suốt, xuýt nữa rớt cằm xuống đất, “Cậu…… Cậu quay lại với chị tớ rồi à?”
Chuyện này liên quan đến danh dự của Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên không dám lớn tiếng. Trong khi nói chuyện, anh gần như áp miệng vào mặt Từ Thành Liệt, bị Từ Thành Liệt nhíu mày ghét bỏ, phản kháng đẩy ra.
Anh không hài lòng với cách nói của Thẩm Minh Xuyên.
Từ Thành Liệt nhướng hàng mày kiếm: “Tại sao nói quay lại?”
“Chúng tớ chưa hề chia tay. Chỉ có chút mâu thuẫn nho nhỏ mà thôi.”
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Anh thật sự không đành lòng vạch trần người nào đó.
Thử hỏi, có cặp tình nhân nào xảy ra mâu thuẫn nho nhỏ tận tám năm?
Bình luận truyện