Chương 96: Tái kiến
Chu Viện cười tự giễu: " Xin lỗi cái gì? Cậu cũng không làm gì có lỗi với tớ. Là tớ, là tớ vẫn luôn đơn phương mà thôi !" Cô lau đi vài giọt nước mắt còn đọng lại: " Tớ chỉ là không cam lòng mà thôi. Rõ ràng tớ là người quen biết cậu lâu nhất, rõ ràng tớ ở cùng một chỗ với cậu nhiều nhất, rốt cuộc tới lúc nào cậu thích người khác tớ cũng không biết. Thậm chí tên người đó còn chưa từng được nghe qua."
Tới hiện tại, Chu Viện vẫn không hiểu nổi Lâm Dịch vì sao đột nhiên lại thích một người, mà người đó còn là một cô gái! Giữa hai cô chưa từng có bí mật, vậy mà chuyện lớn như thế mình tới bây giờ cũng không nghe cô ấy nói qua. Như một người xa lạ, đột nhiên xuất hiện. Thì ra, cố ấy cũng không phải là không có chuyện giấu mình. Kỳ thực ngẫm lại, mình cũng có nhiều chuyện gạt cô ấy như vậy, không thể trách ai được.
" Viện Viện, chuyện của mình và Thiển Ngữ không bao giờ có ý định giấu diếm cậu. Chính là có một số chuyện mình không thể nói rõ được." Lâm Dịch biết Chu Viện đối với Chương Thiển Ngữ có nghi ngờ, nhưng chuyện này cô là không thể giải thích.
Chu Viện khoát tay: " Cậu cũng không cần giải thích với tớ cái gì, ai mà lại không có bí mật ? Cậu không phải vẫn không biết lí do vì sao tớ chán ghét đồng tính sao, bởi vì từ nhỏ tớ đã lớn lên cùng với nó. Người phụ nữ kia, người mà có tên gọi là mẹ của tớ, vào năm tớ sáu tuổi đã bỏ đi cùng với một người phụ nữ khác...."
" Chu gia trở thành trò cười của cả thành phố S, một người vợ người mẹ lại bỏ đi cùng với một người phụ nữ khác, cậu nói có buồn cười hay không?" Chu Viện nói xong, thanh âm ghẹn ngào, mặc kệ nước mắt tuôn rơi " Tất cả mọi người đều biết Chu gia có một đứa bé là con gái của đồng tính luyến ái, là tiểu biến thái, lớn lên thế nào cũng giống như mẹ nó....."
" Bọn họ nói đúng, thì ra cái này cũng có di truyền, tiểu biến thái thật sự giống như mẹ nó!"
" Viện Viện......"
Lâm Dịch nhìn thấy cô cuối cùng chịu không nổi úp mặt xuống bàn khóc lớn, trong lòng cũng rất khó chịu. Chu Viện ít khi nói chuyện gia đình, nên cô không biết thì ra cô ấy có vết thương lớn đến như vậy, không biết cô ấy phải trải qua thời thơ ấu như vậy. Chỉ nhớ rõ lúc mới biết nhau, cô ấy như một chú nhím vậy, khiến cho mọi người có ý đến gần cô ấy đều bị thương.
Các cô ngồi ở vị trí trong góc, có vách che, cho nên bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Dịch đến ngồi bên cạnh Chu Viện, quàng tay ôm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của cô: " Viện Viện, đây không phải lỗi của cậu...."
Cảm giác được Lâm Dịch ôm lấy vai mình, Chu Viện càng khóc nhiều hơn, cô tiến vào lòng cô ấy, khóc như muốn đem ủy khuất nhiều năm qua giải tỏa ra ngoài.
" Talia, bà ấy đã trở lại.... Bà ấy trở lại..... Muốn tớ phải tha thứ, bà ấy dựa vào cái gì...dựa vào cái gì mà muốn vậy......"
Chu Viện khóc đến khàn cả giọng, tay không kiềm được đánh vào người Lâm Dịch, như đem cô trở thành người kia mà oán hận. Trong chốc lát Lâm Dịch cảm thấy dc đầu vai lạnh lẽo, cô biết là do nước mắt Chu Viện thấm ướt.
" Bà ấy năm đó vứt bỏ tớ có nghĩ đến mình còn một đứa con gái hay không? Hiện tại lại đem tình mẫu tử ra nói, bà ta có tư cách sao?"
Chu Viện thanh âm tuy khàn khàn, ngữ khí lại cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng Lâm Dịch đã quá quen thuộc cô nên có thể dễ dàng nhận thấy được mâu thuẫn trong lòng cô. Nếu thực sự không cần, thì cô ấy sẽ không khóc thương tâm đến như vậy. Lúc nói đến câu 'Bà ta có tư cách sao', cô ấy như không nói thành lời, tay siết chặt.
Lâm Dịch chỉ có thể một lần lại một lần vỗ lưng an ủi cô, để cô ấy tùy tiện đánh vào vai mình.
Hồi lâu, tiếng khóc của Chu Viện dần dần nhỏ đi, cả người vẫn không rời khỏi cái ôm của Lâm Dịch. Nơi chóp mũi là mùi vị quen thuộc, cô biết hiện tại đã không còn thuộc về cô mà thuộc về một nữ tử tên Chương Thiển Ngữ .
" Có thể kể cho tớ nghe về cô ấy không?" Chu Viện bình tĩnh thấp giọng hỏi, nhớ tới cọ gái mà mình thấy đêm nay, bỗng dưng rất muốn biết thêm về người kia.
Lâm Dịch nhẹ đẩy Chu Viện ra, lấy khăn giấy trên bàn để cho cô lau nước mắt: " Viện Viện, mình nói thật, chuyện mình và Thiển Ngữ không cố ý gạt cậu, chỉ là chuyện này quá phức tạp, một lời không nói rõ hết được."
Chu Viện không biết Lâm Dịch nói phức tạp là phức tạp đến mức nào, liền nghĩ rằng cố ấy không muốn nói cho cô biết chuyện về Chương Thiển Ngữ. Vốn tưởng tâm tình đã được điều chỉnh tốt lại như bị đánh vỡ cân bằng, là không cam tâm hay là do ghen tỵ?
" Có cái gì không nói rõ được, không phải chỉ là một câu chuyện thôi sao, cậu và cô ấy ở cùng nhau khi nào?"
Lâm Dịch thở dài, biết cô ấy nhất định muốn có một đáp án: " Mình cùng với Thiển Ngữ ở cùng một chỗ bốn năm.."
Bốn năm......
Này đáp án rõ ràng đả kích Chu Viện.
" A, bốn năm, Talia, cậu giấu tôi cũng thật lâu !" Mặt cô có chút tái nhợt " Quen biết cậu bảy năm, tôi lại không hề biết cậu ở cùng một cô gái suốt bốn năm trời."
Thật ra cũng do Chu Viện tâm tình đang hỗn loạn, nếu không nghĩ kỹ lại, nếu Lâm Dịch ở cùng Chương Thiển Ngữ bốn năm, thì vì cái gì năm ba đại học lại quen biết Hạ Tử Thành ?
" Cậu yêu cô ta đến như vậy? Yêu đến mức ngay cả cô ta có con của người khác cũng có thể chịu được ?"
Lâm Dịch nhíu mày, không thích câu nói bén nhọn của Chu Viện: " Viện Viện, chuyện của mình và Thiển Ngữ rất phức tạp. Mình chỉ có thể nói, âm ấy chưa từng phản bội mình. Về đứa bé, cũng không phải là của ai khác, mà là con của mình với em ấy."
Lâm Dịch nói chính là sự thật, nhưng Chu Viện dĩ nhiên sẽ nghe thành cô ấy đang bảo vệ Chương Thiển Ngữ .
Kỳ thật Chu Viện biết, cho dù không có Chương Thiển Ngữ, cô cùng Lâm Dịch cũng sẽ không đi đến đâu. Cô sẽ không làm giống người đàn bà kia, cô không phải bà ta, Chu gia cũng sẽ không chịu nổi đả kích này lần nữa. Cô chỉ là có chút không cam lòng, có chút ghen tỵ, nếu Lâm Dịch có thể thích con gái, vì sao không phải là cô?
Đèn nê ông trên đường dần dần lui về phía sau, ban đêm gió thổi đến lạnh lẽo. Thấy Chu Viện hơi siết tay vì lạnh, Lâm Dịch liền đem mui trần của xe đóng lại.
Trong xe hai người không nói gì, không khí trầm buồn, Lâm Dịch nghĩ nghĩ mau tìm đề tài để phá vỡ trầm mặc.
" Sau khi tốt nghiệp thì có dự dịnh gì không ?"
" Đi tu nghiệp vài năm ở nước ngoài rồi về !"
Đèn đỏ sáng lên, Lâm Dịch dừng xe: " Cậu chuẩn bị đi đâu?"
" Paris."
" Paris cũng tốt lắm, nới đó rất tốt cho việc học thiết kế thời trang của cậu."
Lâm Dịch liền phát giác cô vừa nói xong Chu Viện liền nhìn cô, ánh mắt u oán không nói nên lời.
" Cùng ước định một nơi để đi, có người quên, lại có người nhớ mãi trong lòng."
Lời Chu Viện vừa nói ra. Lâm Dịch liền cảm thấy không khí trong xe hình như có chút ái muội. Cô thậm chí có chút hối hận đã đem mui xe đóng lại, may mắn lúc này đèn xanh sáng lên, cô liền khởi động xe tiếp tục chạy.
Đem xe dừng ở trước tiểu khu, Lâm Dịch tháo dây an toàn, cùng Chu Viện nói lời tạm biệt, chính là cô ấy liền nói một câu khiến cho động tác của cô dừng lại.
" Ngày mai tớ bay rồi!"
" Nhanh như vậy?" Lâm Dịch ngạc nhiên.
" Không muốn để quá lâu." Chu Viện nhìn cô, sâu kín nói: " Nơi này có quá nhiều chuyện, quá nhiều người làm cho người ta đau lòng."
Lâm Dịch không biết cô nói 'người' ở đây là nói mình hay nói mẹ của cô ấy, chỉ có thể chắc chắn chuyện đau lòng là có một phần do cô gây ra
Cô trầm mặc một lúc lâu, biết Chu Viện quyết định thì sẽ không thay đổi: " Chừng nào bay, để mình đưa cậu đi!"
Chu Viện cũng không trả lời cô mà nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt mê ly.
Đợi hồi lâu không thấy cô trả lời, Lâm Dịch liền hiểu cô không muốn để mình đưa đi. Cô cắn môi, cảm thấy có chút buồn, tình bạn bảy năm của hai người, không ngờ cuối cùng lại thành như vậy.
Lâm Dịch mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Chu Viện, hít sâu một hơi rồi xoay người bước đi.
Vừa đi được vài bước.....
" Talia....."
Lâm Dịch xoay người, bỗng nhiên cảm giác được một bóng người ào tới trước mặt, không kịp suy nghĩ đã lao vào lòng cô. Ngay khi cô chưa phản ứng liền cảm thấy được môi nóng lên, không cảm nhận được gì thì cảm xúc mềm mại đó liền lập tức rời đi.
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn làn váy đỏ ấy ở trước mặt lướt qua, lưu loát lên xe rồi biến mất ở tiểu khu chỉ để lại một chút tàn ảnh, trong không khí còn vấn vương ba chữ 'Hẹn gặp lại' chưa tan
Hẹn gặp lại, hay rút cuộc không bao giờ nhìn thấy nhau nữa?
Cô sờ môi mình, nơi đó vẫn còn cảm nhận được chút ấm áp.
Có chút buồn bả, có chút chua xót, trong lòng buồn buồn lại khó chịu.
" Bảo trọng, Viện Viện......" Cô thấp giọng hướng về phía bóng hồng đã biến mất thầm nói.
Bình luận truyện