Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 11: Vương đô đế quốc (một)
Thư rất nhanh được đưa đến gian phòng tối.
Hayden vô cùng kiên nhẫn chờ Ciro đọc xong lá thư trong tay, chuyển qua đây, nhưng thậm chí đến lúc lá thư được bỏ vào bì thư lần nữa, hắn vẫn chưa được đọc chữ mù nào.”Có thể biết bên trong có nội dung gì không?”
Ciro đáp: “Một phong thư nhà bình thường.”
Hayden hơi kinh ngạc, “Không nói đến chuyện chuyển trường sao?”
“Không có.” Ciro nói, “Cậu ta viết đang đi lữ hành.”
Hayden cười rộ, “Có lẽ cậu ấy không muốn Dilin và chúng ta phát sinh xung đột.”
Ciro đút lá thư vào, sau đó lật tay, một ngọn lửa trong lòng bàn tay hừng hực thiêu đốt, cho đến khi lá thư cùng bì thư biến thành tro tàn. Hắn thấy Hayden không ưng ý lắm nhìn mình, thản nhiên nói: “Đó là cách tốt nhất để không gây ra xung đột.”
Hayden nói: “Ta nghĩ chí ít cậu cũng lưu thư lại.”
Ciro đáp: “Dùng để lau bàn chắc?”
“Có lẽ chờ sau khi mọi việc ổn thỏa, phong thư này vẫn có thể đưa cho Dilin.”
“Ta không có thói quen giữ gìn rác rưởi.”
Hayden nhún vai.
Ciro hỏi: “Gần đây Quang Minh thần hội có động tĩnh gì không?”
Hayden lắc đầu: “Không có. Từ sau trận đánh lúc nửa đêm giữa công tước Bassekou và chúng ta, họ vẫn thực an phận. Có điều nghe nói sứ giả Julan đã tới tổng bộ Quang Minh thần hội, cũng đã được giáo hoàng tiếp kiến. Ta nghĩ, nguyên nhân chủ yếu đại khái do Quang Minh thần hội thừa dịp chúng ta chiến đấu với Shamanlier mà phái người đến quân doanh thăm dò.”
“Bởi vì Soso?”
“Soso không có tác dụng gì cho Quang Minh thần hội, nhưng tân vương và tân hậu Julan lại coi cậu ấy như cái đinh trong mắt. Nghe nói vương hậu Marina đã âm thầm treo giải thưởng hai mươi vạn kim tệ cho ai giao nộp cậu ấy. Nếu Quang Minh thần hội có cậu bé, liền có được quyền chủ động với Julan và Shamanlier, thậm chí có thể chia rẽ mối quan hệ vốn thân mật giữa bọn họ.”
Quan hệ minh hữu giữa Julan và Shamanlier chủ yếu dựa vào quan hệ hữu hảo giữa quốc vương tiền nhiệm của Julan và hoàng đế Shamanlier, công tước Bassekou. Hiện nay ngôi quốc vương Julan đã thay người, còn đổi thành kẻ địch của Soso, như vậy quan hệ hai nước rất có khả năng đảo ngược.
Hayden nói tiếp: “Giáo hoàng có thể đem Soso cho công tước Bassekou và hoàng đế Shamanlier để mượn sức bọn họ, ly gián họ và chúng ta. Cũng có thể đưa cho Julan, chia rẽ Julan và Shamanlier. Vô luận thế nào, đối với tình cảnh hiện tại của Quang Minh thần hội đều rất có lợi.” Hắn dừng giây lát rồi nói, “Đương nhiên, Soso nằm trong tay chúng ta cũng có những ích lợi tương tự. Dùng để mượn sức Julan hoặc Shamanlier.”
Hai hàng lông mày của Ciro nhăn lại, “Cậu đề nghị thế nào?”
Hayden đáp: “Ta nghĩ điện hạ đã có ý tưởng của mình.” Nếu không, sẽ không bắt Soso chuyển trường.
Ciro ngước mắt nhìn hắn, “Chỉ có thời điểm chộp vào tay, vương bài mới là vương bài.”
Hayden nở nụ cười. “Đích xác, lấy tình huống trước mắt của chúng ta, vừa không cần phải tận lực lấy lòng Shamanlier, càng không cần phải đi mượn sức hai vị tân vương tân hậu gì đó kia.”
Ciro nói: “Có điều thích khách không chết, tin Soso ở quân doanh rất nhanh sẽ lộ ra.”
Hayden đáp: “Ta sẽ mau chóng đưa cậu ấy về nước.” Đến vương đô đế quốc rồi, cứu người đã khó càng thêm khó.
Ciro suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ta cũng cần phải trở về.”
Hayden cười gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ khuấy nồi canh này đến đục ngầu, tuyệt đối không để cho bất cứ phe nào khoái trá. Nhưng mà, ta có một yêu cầu nho nhỏ.”
Trong mắt Ciro hiện lên nghi hoặc. Vị nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc này không chỉ là bạn tốt nhất của hắn, còn là đồng chí cùng chung chí hướng, giữa bọn họ rất ít khi nói hai chữ “yêu cầu”.
“Ta hy vọng cậu có thể chăm sóc Soso cho tốt.”
Ciro càng thêm nghi hoặc.
Hai tay Hayden đút túi quần, khẽ cười: “Ta cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy nhóc ấy đều muốn đem đặt vào tủ kính trong nhà, rảnh rỗi thì sờ sờ cái đuôi be bé của nhóc.”
Ciro nhìn hắn một cách quái dị.
Hayden hỏi: “Cậu không biết là có đôi khi đằng sau cậu ấy sẽ xuất hiện một cái đuôi vô hình lúc ẩn lúc hiện sao?”
Ciro lạnh lùng hồi đáp: “Không biết.”
“Sức tưởng tượng của cậu kém quá.”
“Ta cần một vị nguyên soái bách chiến bách thắng, không phải một nguyên soái chỉ biết tưởng tượng trong đầu bản thân bách chiến bách thắng.”
Hayden thoắt cái thẳng chân, đứng nghiêm, ngửa mặt lên, dùng giọng điệu vạn phần trịnh trọng nói: “Tuân mệnh! Điện hạ.”
Ciro đang muốn đổ tro tàn của lá thư lên bàn, chợt thấy Hayden khôi phục lại bộ dáng lưu manh lúc trước nói: “Về sau ta sẽ tận lực khắc chế ham muốn mơ mộng hão huyền của mình.”
“…”
Sau khi Soso đưa thư đi, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Bất kể thế nào, chí ít Dilin đã biết tung tích của cậu, sẽ không phải lo lắng cho cậu nữa. Nhưng đồng thời, cậu lại cảm thấy tiếc nuối. Thực sự, đã không nói được điều gì. Kỳ thật cậu rất muốn kể cho anh chuyện mình gặp dong binh đoàn Charlotte, muốn báo cho anh tình hình của mình ở quân doanh Kanding đế quốc, nhưng nay chỉ có thể yên lặng giấu trong lòng, mơ mộng tương lai có ngày gặp mặt để kể lại toàn bộ.
…
Không biết Dilin hiện tại ra sao?
Soso gục xuống bàn, chống má nhìn bầu trời bên ngoài.
Bầu trời rất lớn, cho nên, kỳ thật bọn họ ở cùng dưới một bầu trời – tuyệt không xa. Cậu an ủi mình.
Cửa bị gõ hai cái, tự động mở ra.
Xuất hiện là tên lính quen thuộc kia. Gương mặt cứng nhắc của gã mở miệng: “Vương tử điện hạ, nguyên soái thỉnh ngài khởi hành.”
Soso kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tên lính im lặng chờ cậu.
Soso đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên quay đầu sờ sờ giường. Buổi sáng hôm nay Hayden còn nói muốn sửa giường cứng hơn một chút cho cậu ngủ, đáng tiếc không đợi được.
“Điện hạ!” Tên lính thúc giục.
Soso sửa sang lại quần áo, yên lặng theo sát gã xuyên qua hành lang dài, đi vào cửa.
Hayden đã chuẩn bị xe ngựa ổn thỏa.
Soso trợn mắt há mồm, “Nhiều như vậy… cùng đi?”
Cậu đứng ở vị trí chính giữa đoàn xe, nhìn không thấy đầu cuối.
Hayden dùng giọng điệu cẩu thả thường ngày nói: “Khó có một chuyến, ta muốn đưa đặc sản về.”
Soso mở to mắt: “Anh cũng trở về á?”
Hayden đáp: “Không, ta nhờ cậu mang về giúp.”
Soso ngẩn người, “Tôi?”
Hayden vốn thuận miệng nói, thấy cậu nghiêm túc như vậy, ngược lại bắt đầu thấy hứng thú, cũng ra vẻ nghiêm túc: “Tiện đường, không phải sao?”
Soso do dự.
Hayden nói: “Yên tâm, không cần cậu đi tặng, cậu chỉ cần trông giữ chúng trên đường cho tốt là được.”
“Cái này, tôi nghĩ, tôi không thể hứa hẹn được.” Soso ấp úng.
Lần này đổi thành Hayden sửng sốt.
Ánh mắt của Soso bay loạn xung quanh.
Hayden rất nhanh phản ứng, “Ý cậu nói, rất có thể cậu sẽ mất tích giữa đường à?”
Mặt Soso thoắt đỏ.
Dù đã viết thư, dù không đề cập trong thư chuyện mình bị bắt chuyển trường đến học viện ma pháp hoàng gia Fariel, nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng có thể về St Paders, gặp Dilin. Cho nên, cậu hạ quyết định không thể để Dilin mạo hiểm, muốn tự mình giải quyết.
Hayden không đành lòng nhìn cậu tiếp tục dùng máu thiêu đốt chính mình, nói một ít lời thuận buồm xuôi gió linh tinh, rồi đưa cậu lên xe ngựa, sau đó cười tủm tỉm đến một chiếc xe ngựa sát sau chiếc của Soso, nhẹ nhàng gõ cửa xe.
Màn xe bị nhấc lên một góc.
Hayden nhỏ giọng: “Cậu nghe được chưa?”
Trong xe không trả lời.
Khóe miệng Hayden nhịn không được nhếch lên, “Cần ta phái thêm người không?”
“Nguyên soái Navister.”
Dù cách cửa xe, Hayden vẫn cảm nhận được ý lạnh. Hắn lập tức nghiêm mặt: “Điện hạ, thần cung kính tiễn đưa ngài khởi hành.” Nói xong, hắn giơ tay lên. Binh lính phía sau lập tức chạy tới truyền đạt mệnh lệnh.
Lát sau, đoàn xe rốt cục từng chút từng chút chuyển động.
Soso đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa, “Nguyên soái Hayden.”
Hayden mỉm cười: “Còn gì muốn nhắn nhủ sao?”
Soso hỏi: “Nếu Dilin tới tìm anh, anh có thể giúp tôi nói một câu không?”
Bánh xe ngựa đã lăn, Hayden đành chạy theo bên cạnh thùng xe. “Đương nhiên, mời nói.”
Soso đáp: “Nói cho anh ấy biết, tôi ổn lắm, xin đừng lo lắng. Giao hẹn giữa tôi và anh ấy nhất định sẽ được thực hiện.”
Giao hẹn? Làm hàng xóm ư?
Nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu niên xuất hiện vẻ kiên định, tươi cười của Hayden càng sâu xa, “Ta đáp ứng cậu.”
Hayden vô cùng kiên nhẫn chờ Ciro đọc xong lá thư trong tay, chuyển qua đây, nhưng thậm chí đến lúc lá thư được bỏ vào bì thư lần nữa, hắn vẫn chưa được đọc chữ mù nào.”Có thể biết bên trong có nội dung gì không?”
Ciro đáp: “Một phong thư nhà bình thường.”
Hayden hơi kinh ngạc, “Không nói đến chuyện chuyển trường sao?”
“Không có.” Ciro nói, “Cậu ta viết đang đi lữ hành.”
Hayden cười rộ, “Có lẽ cậu ấy không muốn Dilin và chúng ta phát sinh xung đột.”
Ciro đút lá thư vào, sau đó lật tay, một ngọn lửa trong lòng bàn tay hừng hực thiêu đốt, cho đến khi lá thư cùng bì thư biến thành tro tàn. Hắn thấy Hayden không ưng ý lắm nhìn mình, thản nhiên nói: “Đó là cách tốt nhất để không gây ra xung đột.”
Hayden nói: “Ta nghĩ chí ít cậu cũng lưu thư lại.”
Ciro đáp: “Dùng để lau bàn chắc?”
“Có lẽ chờ sau khi mọi việc ổn thỏa, phong thư này vẫn có thể đưa cho Dilin.”
“Ta không có thói quen giữ gìn rác rưởi.”
Hayden nhún vai.
Ciro hỏi: “Gần đây Quang Minh thần hội có động tĩnh gì không?”
Hayden lắc đầu: “Không có. Từ sau trận đánh lúc nửa đêm giữa công tước Bassekou và chúng ta, họ vẫn thực an phận. Có điều nghe nói sứ giả Julan đã tới tổng bộ Quang Minh thần hội, cũng đã được giáo hoàng tiếp kiến. Ta nghĩ, nguyên nhân chủ yếu đại khái do Quang Minh thần hội thừa dịp chúng ta chiến đấu với Shamanlier mà phái người đến quân doanh thăm dò.”
“Bởi vì Soso?”
“Soso không có tác dụng gì cho Quang Minh thần hội, nhưng tân vương và tân hậu Julan lại coi cậu ấy như cái đinh trong mắt. Nghe nói vương hậu Marina đã âm thầm treo giải thưởng hai mươi vạn kim tệ cho ai giao nộp cậu ấy. Nếu Quang Minh thần hội có cậu bé, liền có được quyền chủ động với Julan và Shamanlier, thậm chí có thể chia rẽ mối quan hệ vốn thân mật giữa bọn họ.”
Quan hệ minh hữu giữa Julan và Shamanlier chủ yếu dựa vào quan hệ hữu hảo giữa quốc vương tiền nhiệm của Julan và hoàng đế Shamanlier, công tước Bassekou. Hiện nay ngôi quốc vương Julan đã thay người, còn đổi thành kẻ địch của Soso, như vậy quan hệ hai nước rất có khả năng đảo ngược.
Hayden nói tiếp: “Giáo hoàng có thể đem Soso cho công tước Bassekou và hoàng đế Shamanlier để mượn sức bọn họ, ly gián họ và chúng ta. Cũng có thể đưa cho Julan, chia rẽ Julan và Shamanlier. Vô luận thế nào, đối với tình cảnh hiện tại của Quang Minh thần hội đều rất có lợi.” Hắn dừng giây lát rồi nói, “Đương nhiên, Soso nằm trong tay chúng ta cũng có những ích lợi tương tự. Dùng để mượn sức Julan hoặc Shamanlier.”
Hai hàng lông mày của Ciro nhăn lại, “Cậu đề nghị thế nào?”
Hayden đáp: “Ta nghĩ điện hạ đã có ý tưởng của mình.” Nếu không, sẽ không bắt Soso chuyển trường.
Ciro ngước mắt nhìn hắn, “Chỉ có thời điểm chộp vào tay, vương bài mới là vương bài.”
Hayden nở nụ cười. “Đích xác, lấy tình huống trước mắt của chúng ta, vừa không cần phải tận lực lấy lòng Shamanlier, càng không cần phải đi mượn sức hai vị tân vương tân hậu gì đó kia.”
Ciro nói: “Có điều thích khách không chết, tin Soso ở quân doanh rất nhanh sẽ lộ ra.”
Hayden đáp: “Ta sẽ mau chóng đưa cậu ấy về nước.” Đến vương đô đế quốc rồi, cứu người đã khó càng thêm khó.
Ciro suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ta cũng cần phải trở về.”
Hayden cười gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ khuấy nồi canh này đến đục ngầu, tuyệt đối không để cho bất cứ phe nào khoái trá. Nhưng mà, ta có một yêu cầu nho nhỏ.”
Trong mắt Ciro hiện lên nghi hoặc. Vị nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc này không chỉ là bạn tốt nhất của hắn, còn là đồng chí cùng chung chí hướng, giữa bọn họ rất ít khi nói hai chữ “yêu cầu”.
“Ta hy vọng cậu có thể chăm sóc Soso cho tốt.”
Ciro càng thêm nghi hoặc.
Hai tay Hayden đút túi quần, khẽ cười: “Ta cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy nhóc ấy đều muốn đem đặt vào tủ kính trong nhà, rảnh rỗi thì sờ sờ cái đuôi be bé của nhóc.”
Ciro nhìn hắn một cách quái dị.
Hayden hỏi: “Cậu không biết là có đôi khi đằng sau cậu ấy sẽ xuất hiện một cái đuôi vô hình lúc ẩn lúc hiện sao?”
Ciro lạnh lùng hồi đáp: “Không biết.”
“Sức tưởng tượng của cậu kém quá.”
“Ta cần một vị nguyên soái bách chiến bách thắng, không phải một nguyên soái chỉ biết tưởng tượng trong đầu bản thân bách chiến bách thắng.”
Hayden thoắt cái thẳng chân, đứng nghiêm, ngửa mặt lên, dùng giọng điệu vạn phần trịnh trọng nói: “Tuân mệnh! Điện hạ.”
Ciro đang muốn đổ tro tàn của lá thư lên bàn, chợt thấy Hayden khôi phục lại bộ dáng lưu manh lúc trước nói: “Về sau ta sẽ tận lực khắc chế ham muốn mơ mộng hão huyền của mình.”
“…”
Sau khi Soso đưa thư đi, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Bất kể thế nào, chí ít Dilin đã biết tung tích của cậu, sẽ không phải lo lắng cho cậu nữa. Nhưng đồng thời, cậu lại cảm thấy tiếc nuối. Thực sự, đã không nói được điều gì. Kỳ thật cậu rất muốn kể cho anh chuyện mình gặp dong binh đoàn Charlotte, muốn báo cho anh tình hình của mình ở quân doanh Kanding đế quốc, nhưng nay chỉ có thể yên lặng giấu trong lòng, mơ mộng tương lai có ngày gặp mặt để kể lại toàn bộ.
…
Không biết Dilin hiện tại ra sao?
Soso gục xuống bàn, chống má nhìn bầu trời bên ngoài.
Bầu trời rất lớn, cho nên, kỳ thật bọn họ ở cùng dưới một bầu trời – tuyệt không xa. Cậu an ủi mình.
Cửa bị gõ hai cái, tự động mở ra.
Xuất hiện là tên lính quen thuộc kia. Gương mặt cứng nhắc của gã mở miệng: “Vương tử điện hạ, nguyên soái thỉnh ngài khởi hành.”
Soso kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tên lính im lặng chờ cậu.
Soso đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên quay đầu sờ sờ giường. Buổi sáng hôm nay Hayden còn nói muốn sửa giường cứng hơn một chút cho cậu ngủ, đáng tiếc không đợi được.
“Điện hạ!” Tên lính thúc giục.
Soso sửa sang lại quần áo, yên lặng theo sát gã xuyên qua hành lang dài, đi vào cửa.
Hayden đã chuẩn bị xe ngựa ổn thỏa.
Soso trợn mắt há mồm, “Nhiều như vậy… cùng đi?”
Cậu đứng ở vị trí chính giữa đoàn xe, nhìn không thấy đầu cuối.
Hayden dùng giọng điệu cẩu thả thường ngày nói: “Khó có một chuyến, ta muốn đưa đặc sản về.”
Soso mở to mắt: “Anh cũng trở về á?”
Hayden đáp: “Không, ta nhờ cậu mang về giúp.”
Soso ngẩn người, “Tôi?”
Hayden vốn thuận miệng nói, thấy cậu nghiêm túc như vậy, ngược lại bắt đầu thấy hứng thú, cũng ra vẻ nghiêm túc: “Tiện đường, không phải sao?”
Soso do dự.
Hayden nói: “Yên tâm, không cần cậu đi tặng, cậu chỉ cần trông giữ chúng trên đường cho tốt là được.”
“Cái này, tôi nghĩ, tôi không thể hứa hẹn được.” Soso ấp úng.
Lần này đổi thành Hayden sửng sốt.
Ánh mắt của Soso bay loạn xung quanh.
Hayden rất nhanh phản ứng, “Ý cậu nói, rất có thể cậu sẽ mất tích giữa đường à?”
Mặt Soso thoắt đỏ.
Dù đã viết thư, dù không đề cập trong thư chuyện mình bị bắt chuyển trường đến học viện ma pháp hoàng gia Fariel, nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng có thể về St Paders, gặp Dilin. Cho nên, cậu hạ quyết định không thể để Dilin mạo hiểm, muốn tự mình giải quyết.
Hayden không đành lòng nhìn cậu tiếp tục dùng máu thiêu đốt chính mình, nói một ít lời thuận buồm xuôi gió linh tinh, rồi đưa cậu lên xe ngựa, sau đó cười tủm tỉm đến một chiếc xe ngựa sát sau chiếc của Soso, nhẹ nhàng gõ cửa xe.
Màn xe bị nhấc lên một góc.
Hayden nhỏ giọng: “Cậu nghe được chưa?”
Trong xe không trả lời.
Khóe miệng Hayden nhịn không được nhếch lên, “Cần ta phái thêm người không?”
“Nguyên soái Navister.”
Dù cách cửa xe, Hayden vẫn cảm nhận được ý lạnh. Hắn lập tức nghiêm mặt: “Điện hạ, thần cung kính tiễn đưa ngài khởi hành.” Nói xong, hắn giơ tay lên. Binh lính phía sau lập tức chạy tới truyền đạt mệnh lệnh.
Lát sau, đoàn xe rốt cục từng chút từng chút chuyển động.
Soso đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa, “Nguyên soái Hayden.”
Hayden mỉm cười: “Còn gì muốn nhắn nhủ sao?”
Soso hỏi: “Nếu Dilin tới tìm anh, anh có thể giúp tôi nói một câu không?”
Bánh xe ngựa đã lăn, Hayden đành chạy theo bên cạnh thùng xe. “Đương nhiên, mời nói.”
Soso đáp: “Nói cho anh ấy biết, tôi ổn lắm, xin đừng lo lắng. Giao hẹn giữa tôi và anh ấy nhất định sẽ được thực hiện.”
Giao hẹn? Làm hàng xóm ư?
Nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu niên xuất hiện vẻ kiên định, tươi cười của Hayden càng sâu xa, “Ta đáp ứng cậu.”
Bình luận truyện