Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 37: Blue castle (bảy)
Arnold và Darren dậy rất sớm, trời vừa mới sáng đã ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa động, Hayden liền tỉnh. Cả đêm hắn đều ngủ rất nông, người đánh trận quanh năm, ở nơi xa lạ theo thói quen luôn duy trì cảnh giác. Bên ngoài truyền đến tiếng lao xao, hình như rất nhiều người đang đi lại. Hắn hơi dịch người, một tay đỡ Mundra, chầm chậm nghiêng thân.
Darren, Arnold và hàng xóm của bọn họ đang đứng trước căn phòng, trong tay mỗi người đều cầm bát đĩa, sau đó tốp năm tốp ba đi ra ngoài.
Hayden nghiêng đầu, thấy Gregory, Hansen cũng ló đầu ra.
Gregory nhanh chóng rụt đầu về, Hansen làm động tác chào Hayden. Hayden quay đầu, phát hiện Mundra đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn mình. “Ngày mới”. Hắn mỉm cười, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra khỏi túi không gian, thuận tiên ngưng tụ một quả cầu nước thả vào trong cốc, sau đó xoay người rời đi, để lại cho cậu không gian cá nhân.
Hansen thấy Hayden nhảy vào, vội ngồi thẳng người, “Nguyên soái”
Hayden nói: “Suy nghĩ một đêm, ngươi nhận học trò chứ?”
Hôm qua yên tĩnh như vậy, tiếng nói bọn họ truyền qua phòng bên là chuyện trong dự đoán. Hansen nhức đầu nói: “Tôi còn trẻ”
Hayden nói: “Ngươi định cùng học trò tương lai kết duyên vợ chồng?”
“Hả?” Hansen kinh hoàng la lên.
Hayden nói: “Ta cho rằng tôi còn trẻ thường chỉ dùng làm cớ từ chối kết hôn”
Hansen nghiêm túc nói: “Nguyên soái, tôi không giống ngài”
Hayden nói: “Hửm?”
“Tôi là người rất chung thủy trong tình yêu”. Hansen hùng hồn nói xong, phát hiện Hayden cười dài nhìn hắn, trong mắt lóe lên tuyệt đối không phải thiện ý. “Ngươi nói không giống ta là ý gì?”
“Ớ”. Hansen liếm môi khô khốc, đột nhiên nghiêm túc nói, “Nguyên soái, ngài phải đối xử tốt với tiểu thư Monica. Cô ấy là người tốt”
Hayden nhướng mày.
Hansen ngồi không yên dịch dịch cái mông.
Phòng bên truyền đến tiếng nước chảy tí tách, khuôn mặt Hansen chợt đỏ bừng.
Hayden cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của hắn, “Súc miệng”
“À? À, à à”. Hansen xấu hổ quay mặt đi.
Hayden nhảy ra khỏi phòng, tìm một chỗ tẩy rửa, sau đó mới trở lại phòng ở hôm qua.
Mundra đã vệ sinh xong, đang đờ người ôm đầu gối.
Hayden dịu dàng ôm vai cậu nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ sớm trở về thành Mael thôi”
Mundra dựa đầu vào vai hắn, người có phần ngây ngất. Lâu như vậy rồi, cậu vẫn không cách nào hoàn toàn thích ứng với Quang Minh thần lực trên vòng tay, không những vậy, tình trạng buồn ngủ còn ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có đôi khi cảm thấy hít thở cũng là chuyện phiền phức. Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của cậu là tìm được Rhodes, bắt ông ta tháo cái thứ quỷ quái trên cánh tay mình xuống.
Hayden để ý thấy cậu cứ xoa miết chiếc vòng tay, chợt nhớ tới lúc trước khi mình chạm vào cánh tay cậu cảm nhận được thần lực, hỏi: “Em khó chịu ở đâu?”
Mundra uể oải giật giật mí mắt chứ không mở ra.
Hayden nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, im lặng thở dài. Thảo nào nàng thường mệt mỏi buồn ngủ, hơn nữa mỗi lần ngủ đều rất lâu, hóa ra là bởi thân thể không khỏe. Quang Minh thần lực không những có thể trị thương, còn có thể chậm rãi cải thiện sức khỏe. Sở dĩ nàng có thể sử dụng túi không gian hẳn là nhờ Quang Minh thần lực trợ giúp. Trong lòng hắn tràn ngập xót thương, sinh ra xúc động muốn giấu kín nàng dưới đôi cánh mình, không để nàng phải chịu gió táp mưa sa.
“Thành Mael như thế nào?” Hắn đổi đề tài.
… …
Thành Mael như thế nào?
Mundra hé mắt, để lộ một tia mê man. Kỳ thực ấn tượng về thành Mael trong cậu gần như chỉ là cảnh phố xá ban đêm vắng lặng ngày cậu còn nhỏ thầy dẫn cậu đi thăm bạn cũ.
Trong thành có một ngọn gác chuông rất cao, ánh trăng chiếu lên, nóc gác chuông bập bềnh trong vạt sáng bàng bạc, giống như một mảnh trăng. Đường do đá xanh xếp thành, gồ gồ ghề ghề, hại cậu thiếu chút nữa xòe đẹp. Nhà cửa hai bên đường đều có cửa rất cao rất lớn, cánh cửa đen sì, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chó sủa. Chó sủa được một lúc sẽ có tiếng phụ nữ the thé quát mắng. Ầm ĩ chốc lát, người và chó đều im lặng, đường phố lấy lại sự tĩnh mịch lúc đầu.
Vẫn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, cậu hẳn đã quên, không ngờ vẫn rõ ràng như trước mắt.
Cũng phải. Đó là lần đầu tiên cậu đến thành thị đông đúc dân cư, tràn đầy hiếu kỳ, gặp thứ gì cũng nhịn không được nhìn ngắm vài lần. Tiếc rằng, những việc sau đó thực sự không hay ho lắm, cho nên sau khi thầy qua đời, cậu cũng không đến thành Mael nữa.
Cậu không nói chuyện, Hayden cũng không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai dỗ cậu ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài tiếng bước chân ngày càng nặng. Mundra mở mắt, phát hiện mặt trời đã mọc, sắc trời xám trắng, tang thương u buồn.
Arnold và Darren ở trong nhóm đầu tiên, mỗi người theo sau bọn họ trong tay đều cầm bát, trong bát là nước cháo loãng chẳng khác gì nước lã. Bọn họ đi vài bước sẽ lại ngửi ngửi, hoặc là liếm một ít, nhưng không ăn, đến trước tổ ong, cúi đầu, đi vào bên trong.
Arnold và Darren tách nhau ra, một người đi lên, sau đó người ở dưới đưa bát, người ở trên nhận bát, cẩn cẩn dực dực, tựa như trân bảo.
Hansen hỏi: “Ở đâu ra?”
Darren nói: “Lĩnh, thành chủ cứ hai ngày lại phát nước cháo”
Hansen ngạc nhiên nói: “Không ngờ gã tử tế như vậy”
Arnold cười lạnh nói: “Lão chỉ không muốn thành thị của lão toàn người chết, thủ hạ và nô lệ đem bán”
Darren chia nước cháo làm mấy bát, sau đó đưa một bát cho Hansen.
Arnold liếc xéo hắn nói: “Hắn là quý tộc, sao ăn được thứ này”
Hansen xì xụp hai ba ngụm húp hết bát nước cháo, sau đó quệt mồm nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm”. Kỳ thực húp thứ này chẳng khác gì uống nước lã, nặng bụng, nhưng không no.
Darren vui vẻ cầm một bát đưa cho Mundra và Hayden.
Hayden vốn tưởng Mundra sẽ không uống, ai biết nàng mặt không đổi sắc, húp cạn phân nửa, chừa lại một nửa cho hắn. Hayden mỉm cười nói: “Em uống đi”
Mundra nói: “Anh uống”
Hayden nói: “Tôi không đói”
Mundra kiên trì đưa bát đến bên miệng hắn, “Anh đã nói, muốn đưa tôi về thành Mael”
Hayden nhìn cậu, môi chạm nhẹ lên bát.
Mundra phối hợp hơi nghiêng bát, Hayden húp một ngụm, sau đó lại hơi nghiêng một chút, lại húp một ngụm… Hayden đương chuẩn bị húp ngụm thứ ba, Mundra chợt dừng lại. “Vì sao anh không tự mình động tay?”
Hayden vô tội nháy mắt nói: “Chúng ta mới nãy phối hợp rất ăn ý”
Mundra muốn bỏ bát xuống, nhưng nửa đường bị Hayden túm tay, mượn tay cậu chậm rãi húp hết bát nước cháo.
Gregory xuất hiện ở cửa. Cứ như y tính được thời gian, Hayden vừa mới buông bát, y liền xuất hiện. “Tôi hỏi thăm rồi, lùng sục cả một đêm, tình hình không còn quá căng thẳng. Là thời cơ rời đi tốt nhất”
Hayden nói: “Cậu định đi bây giờ?”
Gregory gật đầu.
Hayden nghĩ một lúc, nói: “Cũng được. Hai người đi trước, ta và Hansen yểm trợ cho hai người”
Kỳ thực Gregory đến chính là vì ý này. Sở dĩ y đi trước cũng vì muốn mượn Hayden và Hansen giúp một tay.
Bởi vì chỉ là đưa tiễn cho nên Mundra ở lại. Hayden cũng không thực sự yên tâm để nàng một người ở lại chỗ này, nhưng chém giết rất nguy hiểm, hắn không sợ bị liên lụy, nhưng sợ mình chiếu cố nàng không chu toàn. So đi tính lại, ở đây tạm thời an toàn hơn.
Trước lúc tạm biệt, Hayden nhẹ nhàng vuốt má Mundra. Thực ra hắn rất mong chờ đối phương có thể nhào đến làm nũng hoặc là hôn tạm biệt các loại, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Mundra hắn cũng biết là không đời nào, cho nên chỉ có thể chủ động cúi đầu hôn nàng, “Chờ tôi trở về”
Gregory nhìn Mundra, thở phào trong lòng. Mặc dù nguyên nhân bọn họ quen biết chẳng vui vẻ gì, quá trình quen biết cũng không sung sướng, nhưng đối với kết quả này, y hiển nhiên thỏa mãn. Cuối cùng cũng chia tay cậu ta. Đáng tiếc cậu ta là pháp sư vong linh, lại là nam, nếu không, có lẽ y vẫn có thể lợi dụng cậu ta để tranh giành di sản của Gulaba với phu nhân Demi.
Tạm biệt rất đơn giản, ngắn ngủi chưa đến một phút. Nhìn bóng dáng đám người Hayden thoát dần khỏi tầm nhìn, Mundra quyết định trở về ngủ một giấc.
Darren vốn muốn trò chuyện với Mundra, nhưng cậu trời sinh nhát gái, bởi vậy ấp úng một lúc thấy Mundra không phản ứng, liền ngượng ngùng đi về phòng, sau khi về phòng còn bị Arnold mắng cho một trận cái tội nhiệt tình quá mức.
Mundra ngủ rất sâu, cho đến khi có người tiến đến trước mặt cậu mới phản ứng.
Đó là một đôi mắt âm trầm lạnh lùng, không thấy rõ khuôn mặt, bởi khuôn mặt bị giấu sau mũ giáp vàng.
Mundra bị giáp vàng lôi dậy, thấy Arnold và Darren đều bị người bịt miệng, thân thể gầy yếu trong tay giáp bạc giãy dụa kịch liệt, nhưng chỉ phí công vô ích.
Những người khác đều sợ hãi đứng dạt một bên, chỉ có một gã đứng tách biệt, vẻ mặt nịnh nọt đắc ý. Mundra nhận ra gã, đó là chủ nhân của căn phòng cậu ở nhờ.
Mundra nói: “Có thể thả bọn họ không?”
Giáp vàng lạnh lùng nhìn cậu, “Ngươi nghĩ ngươi có thể mặc cả với ta?”
Mundra nói: “Bắt bọn họ có lợi gì đâu?”
Giáp vàng nói: “Bán lấy tiền”
Mundra nói: “Nhưng như vậy đồng bạn của tôi sẽ không biết đi đâu tìm tôi”
Giáp vàng kinh ngạc, cười lạnh nói: “Ngươi muốn chờ bọn chúng anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không lo cho an nguy bọn chúng?”
Mundra thản nhiên nói: “Ông tưởng bọn họ tự mình chui đầu vào lưới à?”
Giáp vàng nói: “Được rồi. Ta có thể thả một đứa, ngươi chọn đi, thả đứa nào?”
Mundra không hề do dự chọn Darren.
Vì vậy, Darren bị đưa đi. Cùng bị đưa đi với cậu có gã chủ nhân căn phòng nịnh nọt kia. Lướt qua khuôn mặt biến sắc của gã, giáp vàng nói: “Ta ghét người bán đứng bạn bè”
Chủ nhân căn phòng lập tức sợ xám mặt.
Bọn họ vừa động, Hayden liền tỉnh. Cả đêm hắn đều ngủ rất nông, người đánh trận quanh năm, ở nơi xa lạ theo thói quen luôn duy trì cảnh giác. Bên ngoài truyền đến tiếng lao xao, hình như rất nhiều người đang đi lại. Hắn hơi dịch người, một tay đỡ Mundra, chầm chậm nghiêng thân.
Darren, Arnold và hàng xóm của bọn họ đang đứng trước căn phòng, trong tay mỗi người đều cầm bát đĩa, sau đó tốp năm tốp ba đi ra ngoài.
Hayden nghiêng đầu, thấy Gregory, Hansen cũng ló đầu ra.
Gregory nhanh chóng rụt đầu về, Hansen làm động tác chào Hayden. Hayden quay đầu, phát hiện Mundra đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn mình. “Ngày mới”. Hắn mỉm cười, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra khỏi túi không gian, thuận tiên ngưng tụ một quả cầu nước thả vào trong cốc, sau đó xoay người rời đi, để lại cho cậu không gian cá nhân.
Hansen thấy Hayden nhảy vào, vội ngồi thẳng người, “Nguyên soái”
Hayden nói: “Suy nghĩ một đêm, ngươi nhận học trò chứ?”
Hôm qua yên tĩnh như vậy, tiếng nói bọn họ truyền qua phòng bên là chuyện trong dự đoán. Hansen nhức đầu nói: “Tôi còn trẻ”
Hayden nói: “Ngươi định cùng học trò tương lai kết duyên vợ chồng?”
“Hả?” Hansen kinh hoàng la lên.
Hayden nói: “Ta cho rằng tôi còn trẻ thường chỉ dùng làm cớ từ chối kết hôn”
Hansen nghiêm túc nói: “Nguyên soái, tôi không giống ngài”
Hayden nói: “Hửm?”
“Tôi là người rất chung thủy trong tình yêu”. Hansen hùng hồn nói xong, phát hiện Hayden cười dài nhìn hắn, trong mắt lóe lên tuyệt đối không phải thiện ý. “Ngươi nói không giống ta là ý gì?”
“Ớ”. Hansen liếm môi khô khốc, đột nhiên nghiêm túc nói, “Nguyên soái, ngài phải đối xử tốt với tiểu thư Monica. Cô ấy là người tốt”
Hayden nhướng mày.
Hansen ngồi không yên dịch dịch cái mông.
Phòng bên truyền đến tiếng nước chảy tí tách, khuôn mặt Hansen chợt đỏ bừng.
Hayden cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của hắn, “Súc miệng”
“À? À, à à”. Hansen xấu hổ quay mặt đi.
Hayden nhảy ra khỏi phòng, tìm một chỗ tẩy rửa, sau đó mới trở lại phòng ở hôm qua.
Mundra đã vệ sinh xong, đang đờ người ôm đầu gối.
Hayden dịu dàng ôm vai cậu nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ sớm trở về thành Mael thôi”
Mundra dựa đầu vào vai hắn, người có phần ngây ngất. Lâu như vậy rồi, cậu vẫn không cách nào hoàn toàn thích ứng với Quang Minh thần lực trên vòng tay, không những vậy, tình trạng buồn ngủ còn ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có đôi khi cảm thấy hít thở cũng là chuyện phiền phức. Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của cậu là tìm được Rhodes, bắt ông ta tháo cái thứ quỷ quái trên cánh tay mình xuống.
Hayden để ý thấy cậu cứ xoa miết chiếc vòng tay, chợt nhớ tới lúc trước khi mình chạm vào cánh tay cậu cảm nhận được thần lực, hỏi: “Em khó chịu ở đâu?”
Mundra uể oải giật giật mí mắt chứ không mở ra.
Hayden nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, im lặng thở dài. Thảo nào nàng thường mệt mỏi buồn ngủ, hơn nữa mỗi lần ngủ đều rất lâu, hóa ra là bởi thân thể không khỏe. Quang Minh thần lực không những có thể trị thương, còn có thể chậm rãi cải thiện sức khỏe. Sở dĩ nàng có thể sử dụng túi không gian hẳn là nhờ Quang Minh thần lực trợ giúp. Trong lòng hắn tràn ngập xót thương, sinh ra xúc động muốn giấu kín nàng dưới đôi cánh mình, không để nàng phải chịu gió táp mưa sa.
“Thành Mael như thế nào?” Hắn đổi đề tài.
… …
Thành Mael như thế nào?
Mundra hé mắt, để lộ một tia mê man. Kỳ thực ấn tượng về thành Mael trong cậu gần như chỉ là cảnh phố xá ban đêm vắng lặng ngày cậu còn nhỏ thầy dẫn cậu đi thăm bạn cũ.
Trong thành có một ngọn gác chuông rất cao, ánh trăng chiếu lên, nóc gác chuông bập bềnh trong vạt sáng bàng bạc, giống như một mảnh trăng. Đường do đá xanh xếp thành, gồ gồ ghề ghề, hại cậu thiếu chút nữa xòe đẹp. Nhà cửa hai bên đường đều có cửa rất cao rất lớn, cánh cửa đen sì, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chó sủa. Chó sủa được một lúc sẽ có tiếng phụ nữ the thé quát mắng. Ầm ĩ chốc lát, người và chó đều im lặng, đường phố lấy lại sự tĩnh mịch lúc đầu.
Vẫn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, cậu hẳn đã quên, không ngờ vẫn rõ ràng như trước mắt.
Cũng phải. Đó là lần đầu tiên cậu đến thành thị đông đúc dân cư, tràn đầy hiếu kỳ, gặp thứ gì cũng nhịn không được nhìn ngắm vài lần. Tiếc rằng, những việc sau đó thực sự không hay ho lắm, cho nên sau khi thầy qua đời, cậu cũng không đến thành Mael nữa.
Cậu không nói chuyện, Hayden cũng không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai dỗ cậu ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài tiếng bước chân ngày càng nặng. Mundra mở mắt, phát hiện mặt trời đã mọc, sắc trời xám trắng, tang thương u buồn.
Arnold và Darren ở trong nhóm đầu tiên, mỗi người theo sau bọn họ trong tay đều cầm bát, trong bát là nước cháo loãng chẳng khác gì nước lã. Bọn họ đi vài bước sẽ lại ngửi ngửi, hoặc là liếm một ít, nhưng không ăn, đến trước tổ ong, cúi đầu, đi vào bên trong.
Arnold và Darren tách nhau ra, một người đi lên, sau đó người ở dưới đưa bát, người ở trên nhận bát, cẩn cẩn dực dực, tựa như trân bảo.
Hansen hỏi: “Ở đâu ra?”
Darren nói: “Lĩnh, thành chủ cứ hai ngày lại phát nước cháo”
Hansen ngạc nhiên nói: “Không ngờ gã tử tế như vậy”
Arnold cười lạnh nói: “Lão chỉ không muốn thành thị của lão toàn người chết, thủ hạ và nô lệ đem bán”
Darren chia nước cháo làm mấy bát, sau đó đưa một bát cho Hansen.
Arnold liếc xéo hắn nói: “Hắn là quý tộc, sao ăn được thứ này”
Hansen xì xụp hai ba ngụm húp hết bát nước cháo, sau đó quệt mồm nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm”. Kỳ thực húp thứ này chẳng khác gì uống nước lã, nặng bụng, nhưng không no.
Darren vui vẻ cầm một bát đưa cho Mundra và Hayden.
Hayden vốn tưởng Mundra sẽ không uống, ai biết nàng mặt không đổi sắc, húp cạn phân nửa, chừa lại một nửa cho hắn. Hayden mỉm cười nói: “Em uống đi”
Mundra nói: “Anh uống”
Hayden nói: “Tôi không đói”
Mundra kiên trì đưa bát đến bên miệng hắn, “Anh đã nói, muốn đưa tôi về thành Mael”
Hayden nhìn cậu, môi chạm nhẹ lên bát.
Mundra phối hợp hơi nghiêng bát, Hayden húp một ngụm, sau đó lại hơi nghiêng một chút, lại húp một ngụm… Hayden đương chuẩn bị húp ngụm thứ ba, Mundra chợt dừng lại. “Vì sao anh không tự mình động tay?”
Hayden vô tội nháy mắt nói: “Chúng ta mới nãy phối hợp rất ăn ý”
Mundra muốn bỏ bát xuống, nhưng nửa đường bị Hayden túm tay, mượn tay cậu chậm rãi húp hết bát nước cháo.
Gregory xuất hiện ở cửa. Cứ như y tính được thời gian, Hayden vừa mới buông bát, y liền xuất hiện. “Tôi hỏi thăm rồi, lùng sục cả một đêm, tình hình không còn quá căng thẳng. Là thời cơ rời đi tốt nhất”
Hayden nói: “Cậu định đi bây giờ?”
Gregory gật đầu.
Hayden nghĩ một lúc, nói: “Cũng được. Hai người đi trước, ta và Hansen yểm trợ cho hai người”
Kỳ thực Gregory đến chính là vì ý này. Sở dĩ y đi trước cũng vì muốn mượn Hayden và Hansen giúp một tay.
Bởi vì chỉ là đưa tiễn cho nên Mundra ở lại. Hayden cũng không thực sự yên tâm để nàng một người ở lại chỗ này, nhưng chém giết rất nguy hiểm, hắn không sợ bị liên lụy, nhưng sợ mình chiếu cố nàng không chu toàn. So đi tính lại, ở đây tạm thời an toàn hơn.
Trước lúc tạm biệt, Hayden nhẹ nhàng vuốt má Mundra. Thực ra hắn rất mong chờ đối phương có thể nhào đến làm nũng hoặc là hôn tạm biệt các loại, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Mundra hắn cũng biết là không đời nào, cho nên chỉ có thể chủ động cúi đầu hôn nàng, “Chờ tôi trở về”
Gregory nhìn Mundra, thở phào trong lòng. Mặc dù nguyên nhân bọn họ quen biết chẳng vui vẻ gì, quá trình quen biết cũng không sung sướng, nhưng đối với kết quả này, y hiển nhiên thỏa mãn. Cuối cùng cũng chia tay cậu ta. Đáng tiếc cậu ta là pháp sư vong linh, lại là nam, nếu không, có lẽ y vẫn có thể lợi dụng cậu ta để tranh giành di sản của Gulaba với phu nhân Demi.
Tạm biệt rất đơn giản, ngắn ngủi chưa đến một phút. Nhìn bóng dáng đám người Hayden thoát dần khỏi tầm nhìn, Mundra quyết định trở về ngủ một giấc.
Darren vốn muốn trò chuyện với Mundra, nhưng cậu trời sinh nhát gái, bởi vậy ấp úng một lúc thấy Mundra không phản ứng, liền ngượng ngùng đi về phòng, sau khi về phòng còn bị Arnold mắng cho một trận cái tội nhiệt tình quá mức.
Mundra ngủ rất sâu, cho đến khi có người tiến đến trước mặt cậu mới phản ứng.
Đó là một đôi mắt âm trầm lạnh lùng, không thấy rõ khuôn mặt, bởi khuôn mặt bị giấu sau mũ giáp vàng.
Mundra bị giáp vàng lôi dậy, thấy Arnold và Darren đều bị người bịt miệng, thân thể gầy yếu trong tay giáp bạc giãy dụa kịch liệt, nhưng chỉ phí công vô ích.
Những người khác đều sợ hãi đứng dạt một bên, chỉ có một gã đứng tách biệt, vẻ mặt nịnh nọt đắc ý. Mundra nhận ra gã, đó là chủ nhân của căn phòng cậu ở nhờ.
Mundra nói: “Có thể thả bọn họ không?”
Giáp vàng lạnh lùng nhìn cậu, “Ngươi nghĩ ngươi có thể mặc cả với ta?”
Mundra nói: “Bắt bọn họ có lợi gì đâu?”
Giáp vàng nói: “Bán lấy tiền”
Mundra nói: “Nhưng như vậy đồng bạn của tôi sẽ không biết đi đâu tìm tôi”
Giáp vàng kinh ngạc, cười lạnh nói: “Ngươi muốn chờ bọn chúng anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không lo cho an nguy bọn chúng?”
Mundra thản nhiên nói: “Ông tưởng bọn họ tự mình chui đầu vào lưới à?”
Giáp vàng nói: “Được rồi. Ta có thể thả một đứa, ngươi chọn đi, thả đứa nào?”
Mundra không hề do dự chọn Darren.
Vì vậy, Darren bị đưa đi. Cùng bị đưa đi với cậu có gã chủ nhân căn phòng nịnh nọt kia. Lướt qua khuôn mặt biến sắc của gã, giáp vàng nói: “Ta ghét người bán đứng bạn bè”
Chủ nhân căn phòng lập tức sợ xám mặt.
Bình luận truyện