Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 11: Canh thời cơ hạ thủ
Trong nhóm khách viếng hương đó, có hai gã đàn ông, nhìn thấy đội xe có dấu hiệu của Vương gia, tinh quang trong mắt loé sáng, cả hai trộm nháy mắt với nhau một cái, rồi âm thầm lẻn đến cửa sau của hậu viện.
Hai gã đó chính là tặc nhân lần trước đã tấn công trang viện, lần đó bọn hắn may mắn trốn thoát được, ban đầu bọn hắn chỉ hành sự theo mệnh lệnh của người anh em trong nhóm, dự định lợi dụng dịp Vương phi hồi cung, giữa đường bắt cóc. Ai dè nửa chừng Vương phi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, thay đổi hành trình đi đến tiền trang nghỉ ngơi, Triệu Kiến Thận nhận được tin đó nên đem quân binh đến hộ tống Vương phi. Tên đầu sỏ nghe được tin, bèn quyết định liều một phen, trước khi Triệu Kiến Thận đến, bắt cho được Vương phi làm con tin, nghĩ cho dù Triệu Kiến Thận có đến, cũng không dám làm gì bọn hắn.
Quyết định này có vẻ hơi vội vàng, mạo hiểm, nhưng bọn họ đã sớm cài trước tên gian tế Lý Khải. Khi xưa, trong một lần bọn họ đang cướp bóc, người anh của Lý Khải xui xẻo bị Triệu Kiến Thận bắt, đem giao cho quan phủ, sau đó bị kết án rồi bị chém đầu. Lý Khải vì muốn trả thù nên thay tên đổi họ, đến Vương phủ làm thị vệ, cố gắng lập nhiều công lao để được tín nhiệm.
Theo kế hoạch của bọn họ, chỉ cần Lý Khải kiếm cách đứng gần Vương phi, và chế ngự cái đám nữ nhân yếu ớt nhu nhược. Sau đó nội ứng ngoại hợp, thì kế hoạch sẽ hoàn hảo thuận lợi, tuy nhiên bọn hắn không tính tới, tuy trang viện không có nhiều cao thủ, nhưng tất cả thị vệ đều liều mạng kháng cự, làm bọn hắn mất cả ngày trời mới tấn công được tới chỗ Vương phi, cũng không tính tới Triệu Kiến Thận lại đến nhanh như vậy, và càng không nghĩ tới Lý Khải cũng sẽ bị đánh gục.
Hai gã tặc nhân đó, thừa dịp lộn xộn bỏ trốn, nhưng cũng đã bị thương rất nặng, bọn hắn trốn vào núi trị thương, một hai tháng sau mới phục hồi lại, sau đó xuống núi thăm dò tin tức, mới hay Đại ca và các huynh đệ khác đã bị dẫn lên kinh thành để xét xử.
Bọn hắn không có khả năng giải cứu đồng bọn, cũng không có sức để hùng bá trở lại như trước, hên một điều là không ai nhận biết hai gã chính là tặc nhân tấn công tiền trang ngày trước, bọn hắn ẩn thân ở vùng lân cận, trộm cắp lặt vặt để sống qua ngày.
Hôm nay, vốn định lợi dụng cơ hội các khách viếng chùa đông, định quơ quào kiếm chác chút đỉnh, không ngờ gặp được rất nhiều nữ nhân của Vương gia đến thắp hương, lập tức thấy đây là cơ hội hiếm có để trả thù. Hai gã vạch kế hoạch, quyết định âm thầm lẻn vào chùa, sau đó sẽ hãm hiếp và giết đi vài nữ nhân trong nhóm, tin xấu này mà truyền ra, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của Triệu Kiến Thận.
Trước kia Vân Ca vốn không tin Phật, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm qua, trông thấy bức tượng Phật to lớn trước mặt, nàng cũng rất thành kính quỳ xuống cầu bái.
Thắp hương xong, các cô nương bị lùa đi tới hậu viện, Vân Ca không có cơ hội rời đi, nàng thấy trong sân của hậu viện được thiết kế tinh xảo, luôn tiện kéo Nguyệt Y cùng nàng đi lang thang ngắm nghía.
Nguyệt Y nhẹ nhẹ kéo ống tay áo nàng, hỏi:
“Vân Ca đã cầu nguyện gì vậy?”
Vân Ca mỉm cười trả lời:
“Cầu sức khoẻ, cầu hạnh phúc, cầu cho tiền đầy túi, hê hê.”
Nguyệt Y liếc mắt trừng nàng một cái, quát:
“Ta hỏi thật đó, đừng có bỡn cợt như vậy.”
Vân Ca oan ức nói:
“Ta nói thật mà.”
Nguyệt Y nhìn Vân Ca, lắc lắc đầu nói:
“Nha đầu ngươi lúc nào cũng kỳ quặc, lần trước được cơ hội tiến Vương phủ mà không chịu đi, ở lại đây làm cái chức gì gọi là nội viện học sĩ gì đó, ta thật không hiểu ngươi nghĩ gì nữa?”
Vân Ca cười cười, nói:
“Đó là ý của Vương gia mà, đâu phải của ta. Ta không muốn làm cái gì nội viện học sĩ chút nào, phải mỗi ngày tính toán tiền bạc không phải của mình, khó chịu lắm. Còn ngươi cầu nguyện gì thế?”
Nguyệt Y đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
“Thân nữ nhi, còn có thể cầu gì khác, cùng lắm chỉ cầu mong được một cuộc nhân duyên tốt đẹp. Ta cũng không mong đợi Vương gia để mắt đến ta, chỉ có thể hy vọng hắn chỉ hôn cho ta một thị vệ trung thực nào đó, phu thê đồng lòng, là ta mãn nguyện rồi. Không biết ta có được phúc khí này không…”
“Nguyệt Y tỷ xinh đẹp như vậy, lại hòa nhã hiền lành, còn sợ không tìm được người tốt sao?” Vân Ca an ủi.
Nguyệt Y liếc mắt ngạc nhiên nhìn Vân Ca, cay đắng nói: “Vân Ca, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, chúng ta bị đưa đến nơi này, danh phận là người của Vương gia, chứ không phải chúng ta có thể tự quyết định được. Vương gia tuy lạnh nhạt với chúng ta, nhưng thật sự thì cũng còn rất tốt, ta có vài tỷ muội bị đưa đến Nhạc quốc, chẳng những phải hầu hạ lần lượt các nam nhân trong phủ, còn thường xuyên bị đưa đi chiêu đãi các thượng khách của phủ, thậm chí còn bị quản gia đầy tớ bắt nạt, nếu từ chối thì bị đánh đập, thân phận còn không bằng các cô nương ở kỹ viện nữa.” Nguyệt Y nói dứt lời đã run lên vì sợ hãi.
Vân Ca nghe xong thấy lạnh cả người, sống ở trang viện đã gần một năm, lớn nhỏ trong phủ đều đối xử với nàng rất nhã nhặn, thật sự không ngờ tới những nữ nhân khác đồng cảnh ngộ lại có cuộc sống tủi nhục sống không bằng chết như vậy. Có vẻ như nàng đã đánh giá sai về ông chủ Triệu đại gia rồi, người ta ưu đãi hạ nhân, theo tiêu chuẩn thì đã là một ông chủ tuyệt vời nhất trong cái thế giới này rồi.
Ngày trước sau khi nàng chết, sợ phải đầu thai lại trong cái xã hội hiện đại đầy áp lực, nên lén dấm dúi hối lộ cho quỷ sai, để được chọn lựa đầu thai vào thế giới cổ xưa, đầu thai làm con gái nhà giàu, không hề mong đợi khi thức dậy, đã thấy mình sở hữu thân thể của một cô nương mười sáu tuổi.
Lúc đó túng quá, nàng đã sử dụng tuyệt chiêu biện hộ của mình, thuyết phục những người xung quanh là nàng đã bị mất trí. Theo lời những người đó nói, nàng là một trong những con cờ của đại phú thương Ninh quốc, nhân dịp mừng thọ của Thất Vương gia, hắn ta đã đặc biệt gửi nàng tới để làm quà lễ.
Cái thân thể Vân Ca này rất suy nhược, nghe nói là trên đường đi gặp phải bọn cướp tấn công, hôn mê một thời gian. Nàng dù sao cũng không có chỗ nào để đi, nên đã theo bọn họ đến Vương phủ.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy nàng bị đem tặng vào tay của người Nhạc quốc… Mặc dù ánh mặt trời buổi sáng ấm áp như vậy, Vân Ca cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh cả người.
Ngẫm nghĩ lại, làm nội học sĩ cũng không phải xấu lắm, ít ra sẽ không có một ngày nào đó ông chủ lớn đột nhiên hứng lên đem nàng tặng cho người khác.
Tự dưng nói tới chủ đề này, bầu không khí cũng đột ngột lạnh đi. Hai nữ nhân không nói gì nữa, cảnh vật xung quanh cũng trở nên vô vị.
Vân Ca cười gượng một tiếng, nói:
“Ở đây gió lạnh, chúng ta trở lại hậu viện ăn điểm tâm, uống trà rồi đi nghỉ.”
Nguyệt Y gật đầu.
Khi hai nàng đi ngang qua một hòn non bộ giả, đột nhiên nghe thấy vài âm thanh lạ, hai nàng nhẹ nhàng đi vòng qua hòn non bộ, trông thấy hai gã nam nhân. Những âm thanh lạ chính là từ một nữ nhân đang cố kêu la cầu cứu, nhưng hình như đã bị bịt miệng, nên chỉ phát ra những tiếng ú ớ nho nhỏ, rồi nghe thấy tiếng quát khào khào của một gã:
“Câm miệng. Còn làm ồn nữa ta liền giết ngươi.”
Vân Ca vừa nghe tới giọng nói, ngay lập tức nhớ tới lần bị truy kích ba tháng trước đây, đã từng nghe qua cái giọng này, chính là giọng tên tặc nhân khó ưa kia.
Quay đầu sang bên cạnh, đã thấy mặt Nguyệt Y sợ đến tái mét, Vân Ca cắn môi một cái, nói nhỏ vào tai nàng ta:
“Ngươi mau trở về cầu cứu viện, cẩn thận đừng gây ra tiếng động.”
Nguyệt Y hoảng loạn nhìn Vân Ca, không nói được lời nào, bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh ngắt kia cố kéo Vân Ca, như muốn hai người cùng đi.
Vân Ca cười cười, lấy tay làm dấu, ý bảo Nguyệt Y yên tâm, hãy mau mau trở về.
Nguyệt Y do dự một chút, cuối cùng đành dứt khoát chạy nhanh đi.
Vân Ca đưa mắt nhìn xung quanh, nhặt lấy hai cái bình gốm rỗng bên đường, nhặt thêm một nắm đá, nàng vén váy rồi nhanh chóng trèo lên đỉnh hòn non bộ, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có xuất hiện thêm nhiều tặc nhân nữa.
Rạp người yên vị trên đỉnh hòn non bộ rồi, Vân Ca dùng sức ném một cục đá vào trong động, cục đá rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang rất lớn.
Chỉ một chốc, đã thấy một gã cầm thanh đao bén ngót trên tay, từ từ tiến vào trong động, nhìn quanh quất.
Nhìn thấy hắn đã tiến đến đúng vị trí nhắm sẵn, Vân Ca dùng sức ném một bình hoa về hướng đầu tên tặc nhân kia, gã kia cũng không vừa gì, thoáng nghe tiếng rít của gió, liền vội giơ thanh đao lên đỡ, đồng thời cũng nghiêng người né trái. Vân Ca từ sớm đã dự liệu được phản ứng tự nhiên của con người là sẽ né về bên trái, một bình hoa khác từ sớm đã chờ hắn ở bên đó.
Tên tặc nhân không kịp phòng bị, nên lãnh đủ, chỉ kịp rú lên một tiếng, ôm đầu đầy máu ngất đi. Tên đồng bọn nghe thấy tiếng rú, thì biết ngay có chuyện, bèn lớn giọng hô:
“Lão ngũ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Vân Ca hơi bối rối, tặc nhân chỉ có hai tên, nhưng hiện trong tay không còn “vũ khí có tính sát thương” nào nữa… đột nhiên phát hiện đỉnh hòn non bộ cách đó không xa có một tượng Phật chạm khắc nhỏ, trước mặt Phật có một cái lư hương.
Tro lư hương. Trong bụng Vân Ca reo lên vui mừng, Phật tổ phù hộ, xem ra vận khí của nàng không đến nỗi đen đủi lắm.
Phía bên kia, tên tặc nhân kia không nghe tiếng đồng bọn trả lời, nghi ngờ bên ngoài có mai phục, một tay liền xách nữ nhân kia lên làm con tin chắn trước mặt, tay kia lăm lăm con dao, từng bước, từng bước nhích về phía cửa động xem xét.
Vân Ca đã tuột xuống, đang nép mình bên hông hòn non bộ, trong tay cầm cái lư hương, tập trung chuẩn bị.
Hai gã đó chính là tặc nhân lần trước đã tấn công trang viện, lần đó bọn hắn may mắn trốn thoát được, ban đầu bọn hắn chỉ hành sự theo mệnh lệnh của người anh em trong nhóm, dự định lợi dụng dịp Vương phi hồi cung, giữa đường bắt cóc. Ai dè nửa chừng Vương phi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, thay đổi hành trình đi đến tiền trang nghỉ ngơi, Triệu Kiến Thận nhận được tin đó nên đem quân binh đến hộ tống Vương phi. Tên đầu sỏ nghe được tin, bèn quyết định liều một phen, trước khi Triệu Kiến Thận đến, bắt cho được Vương phi làm con tin, nghĩ cho dù Triệu Kiến Thận có đến, cũng không dám làm gì bọn hắn.
Quyết định này có vẻ hơi vội vàng, mạo hiểm, nhưng bọn họ đã sớm cài trước tên gian tế Lý Khải. Khi xưa, trong một lần bọn họ đang cướp bóc, người anh của Lý Khải xui xẻo bị Triệu Kiến Thận bắt, đem giao cho quan phủ, sau đó bị kết án rồi bị chém đầu. Lý Khải vì muốn trả thù nên thay tên đổi họ, đến Vương phủ làm thị vệ, cố gắng lập nhiều công lao để được tín nhiệm.
Theo kế hoạch của bọn họ, chỉ cần Lý Khải kiếm cách đứng gần Vương phi, và chế ngự cái đám nữ nhân yếu ớt nhu nhược. Sau đó nội ứng ngoại hợp, thì kế hoạch sẽ hoàn hảo thuận lợi, tuy nhiên bọn hắn không tính tới, tuy trang viện không có nhiều cao thủ, nhưng tất cả thị vệ đều liều mạng kháng cự, làm bọn hắn mất cả ngày trời mới tấn công được tới chỗ Vương phi, cũng không tính tới Triệu Kiến Thận lại đến nhanh như vậy, và càng không nghĩ tới Lý Khải cũng sẽ bị đánh gục.
Hai gã tặc nhân đó, thừa dịp lộn xộn bỏ trốn, nhưng cũng đã bị thương rất nặng, bọn hắn trốn vào núi trị thương, một hai tháng sau mới phục hồi lại, sau đó xuống núi thăm dò tin tức, mới hay Đại ca và các huynh đệ khác đã bị dẫn lên kinh thành để xét xử.
Bọn hắn không có khả năng giải cứu đồng bọn, cũng không có sức để hùng bá trở lại như trước, hên một điều là không ai nhận biết hai gã chính là tặc nhân tấn công tiền trang ngày trước, bọn hắn ẩn thân ở vùng lân cận, trộm cắp lặt vặt để sống qua ngày.
Hôm nay, vốn định lợi dụng cơ hội các khách viếng chùa đông, định quơ quào kiếm chác chút đỉnh, không ngờ gặp được rất nhiều nữ nhân của Vương gia đến thắp hương, lập tức thấy đây là cơ hội hiếm có để trả thù. Hai gã vạch kế hoạch, quyết định âm thầm lẻn vào chùa, sau đó sẽ hãm hiếp và giết đi vài nữ nhân trong nhóm, tin xấu này mà truyền ra, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của Triệu Kiến Thận.
Trước kia Vân Ca vốn không tin Phật, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm qua, trông thấy bức tượng Phật to lớn trước mặt, nàng cũng rất thành kính quỳ xuống cầu bái.
Thắp hương xong, các cô nương bị lùa đi tới hậu viện, Vân Ca không có cơ hội rời đi, nàng thấy trong sân của hậu viện được thiết kế tinh xảo, luôn tiện kéo Nguyệt Y cùng nàng đi lang thang ngắm nghía.
Nguyệt Y nhẹ nhẹ kéo ống tay áo nàng, hỏi:
“Vân Ca đã cầu nguyện gì vậy?”
Vân Ca mỉm cười trả lời:
“Cầu sức khoẻ, cầu hạnh phúc, cầu cho tiền đầy túi, hê hê.”
Nguyệt Y liếc mắt trừng nàng một cái, quát:
“Ta hỏi thật đó, đừng có bỡn cợt như vậy.”
Vân Ca oan ức nói:
“Ta nói thật mà.”
Nguyệt Y nhìn Vân Ca, lắc lắc đầu nói:
“Nha đầu ngươi lúc nào cũng kỳ quặc, lần trước được cơ hội tiến Vương phủ mà không chịu đi, ở lại đây làm cái chức gì gọi là nội viện học sĩ gì đó, ta thật không hiểu ngươi nghĩ gì nữa?”
Vân Ca cười cười, nói:
“Đó là ý của Vương gia mà, đâu phải của ta. Ta không muốn làm cái gì nội viện học sĩ chút nào, phải mỗi ngày tính toán tiền bạc không phải của mình, khó chịu lắm. Còn ngươi cầu nguyện gì thế?”
Nguyệt Y đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
“Thân nữ nhi, còn có thể cầu gì khác, cùng lắm chỉ cầu mong được một cuộc nhân duyên tốt đẹp. Ta cũng không mong đợi Vương gia để mắt đến ta, chỉ có thể hy vọng hắn chỉ hôn cho ta một thị vệ trung thực nào đó, phu thê đồng lòng, là ta mãn nguyện rồi. Không biết ta có được phúc khí này không…”
“Nguyệt Y tỷ xinh đẹp như vậy, lại hòa nhã hiền lành, còn sợ không tìm được người tốt sao?” Vân Ca an ủi.
Nguyệt Y liếc mắt ngạc nhiên nhìn Vân Ca, cay đắng nói: “Vân Ca, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, chúng ta bị đưa đến nơi này, danh phận là người của Vương gia, chứ không phải chúng ta có thể tự quyết định được. Vương gia tuy lạnh nhạt với chúng ta, nhưng thật sự thì cũng còn rất tốt, ta có vài tỷ muội bị đưa đến Nhạc quốc, chẳng những phải hầu hạ lần lượt các nam nhân trong phủ, còn thường xuyên bị đưa đi chiêu đãi các thượng khách của phủ, thậm chí còn bị quản gia đầy tớ bắt nạt, nếu từ chối thì bị đánh đập, thân phận còn không bằng các cô nương ở kỹ viện nữa.” Nguyệt Y nói dứt lời đã run lên vì sợ hãi.
Vân Ca nghe xong thấy lạnh cả người, sống ở trang viện đã gần một năm, lớn nhỏ trong phủ đều đối xử với nàng rất nhã nhặn, thật sự không ngờ tới những nữ nhân khác đồng cảnh ngộ lại có cuộc sống tủi nhục sống không bằng chết như vậy. Có vẻ như nàng đã đánh giá sai về ông chủ Triệu đại gia rồi, người ta ưu đãi hạ nhân, theo tiêu chuẩn thì đã là một ông chủ tuyệt vời nhất trong cái thế giới này rồi.
Ngày trước sau khi nàng chết, sợ phải đầu thai lại trong cái xã hội hiện đại đầy áp lực, nên lén dấm dúi hối lộ cho quỷ sai, để được chọn lựa đầu thai vào thế giới cổ xưa, đầu thai làm con gái nhà giàu, không hề mong đợi khi thức dậy, đã thấy mình sở hữu thân thể của một cô nương mười sáu tuổi.
Lúc đó túng quá, nàng đã sử dụng tuyệt chiêu biện hộ của mình, thuyết phục những người xung quanh là nàng đã bị mất trí. Theo lời những người đó nói, nàng là một trong những con cờ của đại phú thương Ninh quốc, nhân dịp mừng thọ của Thất Vương gia, hắn ta đã đặc biệt gửi nàng tới để làm quà lễ.
Cái thân thể Vân Ca này rất suy nhược, nghe nói là trên đường đi gặp phải bọn cướp tấn công, hôn mê một thời gian. Nàng dù sao cũng không có chỗ nào để đi, nên đã theo bọn họ đến Vương phủ.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy nàng bị đem tặng vào tay của người Nhạc quốc… Mặc dù ánh mặt trời buổi sáng ấm áp như vậy, Vân Ca cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh cả người.
Ngẫm nghĩ lại, làm nội học sĩ cũng không phải xấu lắm, ít ra sẽ không có một ngày nào đó ông chủ lớn đột nhiên hứng lên đem nàng tặng cho người khác.
Tự dưng nói tới chủ đề này, bầu không khí cũng đột ngột lạnh đi. Hai nữ nhân không nói gì nữa, cảnh vật xung quanh cũng trở nên vô vị.
Vân Ca cười gượng một tiếng, nói:
“Ở đây gió lạnh, chúng ta trở lại hậu viện ăn điểm tâm, uống trà rồi đi nghỉ.”
Nguyệt Y gật đầu.
Khi hai nàng đi ngang qua một hòn non bộ giả, đột nhiên nghe thấy vài âm thanh lạ, hai nàng nhẹ nhàng đi vòng qua hòn non bộ, trông thấy hai gã nam nhân. Những âm thanh lạ chính là từ một nữ nhân đang cố kêu la cầu cứu, nhưng hình như đã bị bịt miệng, nên chỉ phát ra những tiếng ú ớ nho nhỏ, rồi nghe thấy tiếng quát khào khào của một gã:
“Câm miệng. Còn làm ồn nữa ta liền giết ngươi.”
Vân Ca vừa nghe tới giọng nói, ngay lập tức nhớ tới lần bị truy kích ba tháng trước đây, đã từng nghe qua cái giọng này, chính là giọng tên tặc nhân khó ưa kia.
Quay đầu sang bên cạnh, đã thấy mặt Nguyệt Y sợ đến tái mét, Vân Ca cắn môi một cái, nói nhỏ vào tai nàng ta:
“Ngươi mau trở về cầu cứu viện, cẩn thận đừng gây ra tiếng động.”
Nguyệt Y hoảng loạn nhìn Vân Ca, không nói được lời nào, bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh ngắt kia cố kéo Vân Ca, như muốn hai người cùng đi.
Vân Ca cười cười, lấy tay làm dấu, ý bảo Nguyệt Y yên tâm, hãy mau mau trở về.
Nguyệt Y do dự một chút, cuối cùng đành dứt khoát chạy nhanh đi.
Vân Ca đưa mắt nhìn xung quanh, nhặt lấy hai cái bình gốm rỗng bên đường, nhặt thêm một nắm đá, nàng vén váy rồi nhanh chóng trèo lên đỉnh hòn non bộ, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có xuất hiện thêm nhiều tặc nhân nữa.
Rạp người yên vị trên đỉnh hòn non bộ rồi, Vân Ca dùng sức ném một cục đá vào trong động, cục đá rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang rất lớn.
Chỉ một chốc, đã thấy một gã cầm thanh đao bén ngót trên tay, từ từ tiến vào trong động, nhìn quanh quất.
Nhìn thấy hắn đã tiến đến đúng vị trí nhắm sẵn, Vân Ca dùng sức ném một bình hoa về hướng đầu tên tặc nhân kia, gã kia cũng không vừa gì, thoáng nghe tiếng rít của gió, liền vội giơ thanh đao lên đỡ, đồng thời cũng nghiêng người né trái. Vân Ca từ sớm đã dự liệu được phản ứng tự nhiên của con người là sẽ né về bên trái, một bình hoa khác từ sớm đã chờ hắn ở bên đó.
Tên tặc nhân không kịp phòng bị, nên lãnh đủ, chỉ kịp rú lên một tiếng, ôm đầu đầy máu ngất đi. Tên đồng bọn nghe thấy tiếng rú, thì biết ngay có chuyện, bèn lớn giọng hô:
“Lão ngũ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Vân Ca hơi bối rối, tặc nhân chỉ có hai tên, nhưng hiện trong tay không còn “vũ khí có tính sát thương” nào nữa… đột nhiên phát hiện đỉnh hòn non bộ cách đó không xa có một tượng Phật chạm khắc nhỏ, trước mặt Phật có một cái lư hương.
Tro lư hương. Trong bụng Vân Ca reo lên vui mừng, Phật tổ phù hộ, xem ra vận khí của nàng không đến nỗi đen đủi lắm.
Phía bên kia, tên tặc nhân kia không nghe tiếng đồng bọn trả lời, nghi ngờ bên ngoài có mai phục, một tay liền xách nữ nhân kia lên làm con tin chắn trước mặt, tay kia lăm lăm con dao, từng bước, từng bước nhích về phía cửa động xem xét.
Vân Ca đã tuột xuống, đang nép mình bên hông hòn non bộ, trong tay cầm cái lư hương, tập trung chuẩn bị.
Bình luận truyện