Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 38: Xấu nữ hiện hình ký
Tuyền Cơ không muốn nhiều chuyện, nghĩ đã đói bụng, hôm nay xem ra không thể trông cậy ở trong này ăn cái gì, trực tiếp xuất môn đi tìm đại ca ăn cơm.
Khách điếm Dịch Thanh Vân ở cách nơi Tuyền Cơ đại khái khoảng hai mươi phút đi bộ, thời điểm Tuyền Cơ đến, Dịch Thanh Vân cũng đang tính toán đi tìm nàng.
Hai người cùng nhau đến trà lâu đầu phố ăn cơm trưa. Dịch Thanh Vân một đường đi cứ muốn nói lại thôi, tới trà lâu xem bốn phía thấy không có mấy người khách, rốt cục nhịn không được liền hỏi Tuyền Cơ: “Tiểu muội, trừ bỏ Trầm gia muội có còn gây thù chuốc oán với ai khác nữa không?”
Tuyền Cơ khó hiểu, Dịch Thanh Vân nói: “Hôm qua huynh phát hiện người có bộ dạng khả nghi ở gần nhà muội, huynh muốn bắt lại hỏi một chút, kết quả bọn họ phản ứng cực nhanh, chạy trốn tứ phía, huynh theo dõi một người, dĩ nhiên là ẩn vào trong phủ Huyện lệnh, huynh không thể tiếp tục truy tìm, lúc trở về càng nghĩ càng không đúng. Thấy những người đó có tổ chức nghiêm mật, dường như còn cấu kết cùng quan phủ, không phải là tiểu tặc bình thường.”
Tuyền Cơ trong lòng khẽ động, chả lẽ Triệu Kiến Thận sử dụng thế lực quan gia tìm được đến nơi này? Xem ra hiện tại bọn họ còn chưa phát hiện ra thân phận của mình, đại ca đã gặp qua mặt bọn họ rồi, chỉ sợ đại BOSS rất nhanh sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến đây, nhịn không được liền rùng mình, lấy thân phận cùng thủ đoạn của Triệu Kiến Thận, chính mình bị tìm được, không chết cũng bị lột da.
“Đại ca, ta sợ là phải lập tức rời khỏi nơi này, có một số việc không biết giải thích thế nào, nhưng vẫn là muốn nhờ đại ca giúp che giấu.” Tuyền Cơ quyết đoán nói.
“Yên tâm, có đại ca ở đây, tuyệt đối không cho tên kia đụng vào một sợi lông của ngươi.” Dịch Thanh Vân tự tin nói.
Tuyền Cơ cảm thán nói: “Nếu ta có võ công thì tốt rồi, không cần trốn đông trốn tây, ai dám phiền ta liền đem hắn đánh gãy răng rơi đầy đất!”
Dịch Thanh Vân trố mắt: “Tiểu muội, muội là nữ hài tử sao lại thích tàn nhẫn tranh đấu đến thế, muội như vậy, ai dám muốn muội chứ?”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ, bực bội nói: “Thèm vào.”
“Tạ đại cô nương ngay cả loại nhân vật nhất đẳng như Trầm Kiếm cũng không thèm, còn có thể thèm ai chứ?” Thời điểm Dịch Thanh Vân nói ra lời này lại lộ ra khẩu khí vài phần quang vinh, dường như chuyện tiểu muội hắn bỏ rơi Trầm Kiếm đối với hắn mà nói là chuyện rất vẻ vang, hận không thể tuyên dương khắp thiên hạ.
Hai người bàn bạc một trận, Dịch Thanh Vân chuẩn bị xe ngựa để chạy trốn, Tuyền Cơ trở lại viện thông báo cho Văn đại nương một chút, thu thập đồ vật này nọ, đầu giờ Mùi (ước chừng ba giờ chiều) đến tụ hội ở trà lâu.
Tuyền Cơ đi vào sân liền cảm thấy không khí có điểm quái dị, mẹ con Văn đại nương vẻ mặt co quắp bất an đứng ở trong viện, đang muốn mở miệng hỏi bọn họ làm sao vậy thì một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ sau lưng: “Vân Ca cô nương, ngươi làm cho chúng ta tìm thật khó a.”
Tuyền Cơ cứng ngắc xoay người, Trương Kiều Dư đứng ở trước cửa viện, hướng mình cười cười. Trong phòng đi ra hai gã mặc trang phục thị vệ Vương phủ.
“Lão bá ngươi muốn tìm người?” Tuyền Cơ bình tĩnh mở miệng hỏi, thanh âm cố ý khàn khàn.
“Vân Ca cô nương cần gì phải giả bộ nữa?”
“Ta gọi là Tạ Tuyền Cơ, không phải cái người Vân Ca gì đó mà các ngươi muốn tìm.” Kiên quyết liều chết không nhận!
“Như thế đành phải đắc tội rồi.” Trương Kiều Dư nói xong, phía sau hắn liền xuất hiện hai nữ tử áo tím.
Tuyền Cơ thấy tình thế không ổn, muốn xoay người thối lui, lại phát hiện hai nữ tử áo tím kia thân mình cực nhanh, trước mắt chợt lóe, người liền đứng bên cạnh mình, mỗi người một tay đem nàng giữ chặt lại.
Mẹ con Văn đại nương bị bọn họ dọa sợ, muốn gọi người nhưng nhớ tới những người này là do sai dịch trên phủ Huyện lệnh đưa đến, khiếp sợ quan uy, không dám phát ra tiếng.
Tuyền Cơ biết người đến không phải thiện, nếu ngoan cố chống lại rất có thể lập tức bị điểm huyệt đánh ngất đem đi, đến cơ hội thông báo cho đại ca tới cứu đều không có. Vì thế vội vàng thay khuôn mặt tươi cười hướng về Trương Kiều Dư nói: “Ta biến thành cái dạng này rồi, Trương tiên sinh thế nhưng vẫn nhận ra được, thật sự là lợi hại. Có thể cho ta thời gian thu thập đồ vật bên người rồi lại cùng tiên sinh trở về không?”
Trương Kiều Dư cười nói: “Cô nương tùy ý, lão hủ ở đây chờ.”
Tuyền Cơ xoay người hướng tới phòng mình, nghe được Trương Kiều Dư ở sau lưng lớn tiếng nhắc nhở nói: “Lão hủ đã phái người đi trước thông báo cho lệnh huynh, cô nương không cần chờ tin tức của lệnh huynh nữa.”
Tuyền Cơ dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Kiều Dư một cái, tin tức của bọn họ cũng quá nhanh rồi, có lẽ từ ngày hôm qua đã luôn theo dõi nghe trộm rồi, cười khổ nói: “Đối phó với một nữ tử yếu ớt như ta, cần đến mức đấy sao?”
Trương Kiều Dư nói: “Cô nương không cần tự coi nhẹ mình, đối với cô nương, thiếu gia cảm thấy việc này vô cùng cần thiết.”
Tuyền Cơ không có gì đặc biệt muốn thu thập, chủ yếu đều là tiền, quan niệm được giáo huấn từ hiện đại cho tới bây giờ vẫn cho rằng có tiền đi khắp thiên hạ, thiếu cái gì liền mua là được, chỉ có điều lần này rơi vào tay Triệu Kiến Thận, có tiền cũng vô dụng.
Đi khỏi phòng đến bên người Văn đại nương, đem trong tay áo hé ra ngân phiếu 50 lượng đưa cho bà nói: “Cảm ơn đại nương chiếu cố, tiền này tính vào tiền thuê phòng của ta đi.”
Văn đại nương nào dám thu, Trương Kiều Dư nói chen vào khuyên vài câu bà mới miễn cưỡng nhận lấy.
Kéo dài thời gian cũng vô dụng, chỉ mong đại ca công phu đủ tốt, đừng để bị người của Vương phủ làm bị thương, Tuyền Cơ vừa lên xe ngựa, vừa cầu nguyện ở trong lòng.
Xe ngựa vẫn thực là thoải mái, nhưng hiện tại xem thế nào cũng thấy giống lồng sắt vận chuyển động vật quý hiếm của vườn thú, Tuyền Cơ thở dài, ngã ngửa ra sau nằm xuống, thôi bỏ đi ngủ thôi!
Đang mê man thì cảm thấy được trên mặt chợt lạnh, rùng mình một cái liền bừng tỉnh, trên mặt bị che bởi một khối khăn lạnh, giãy dụa muốn đẩy ra, lại nghe đến thanh âm ai oán của Khả Nhi: “Phu nhân, người đừng động nữa, Trương tiên sinh phân phó để người đắp cái này trong thời gian một chén trà, phu nhân người nghe lời đi mà.”
Khả Nhi đương nhiên ai oán, trên đời không có nha hoàn nào đen đủi hơn nàng, vốn tưởng rằng được phái tới cho một chủ tử tốt tiền đồ vô lượng, không nghĩ tới chủ tử này rõ ràng là một yêu tinh phiền toái, lần trước là bị người bắt đi, lần này là chính mình chạy trốn, còn làm cho mặt mình biến thành xấu xí vô cùng, nàng mới hầu hạ nàng ấy được bao lâu? Trái tim bé nhỏ theo đó mà bị tra tấn từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa bị đánh mất ở Hàm huyện luôn rồi, sống một đời làm thiếp bất minh. Nàng không dám đối với Vân Ca phu nhân có oán khí, chỉ dám oán chính mình mệnh khổ, biết ngay là vận may sẽ không dễ dàng rơi xuống người nàng như vậy mà.
Nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy của thiếu gia khi đến nhìn thấy gương mặt xấu xí của Vân Ca phu nhân, Khả Nhi vô cùng lo lắng, không thể nào mới tìm được người về liền bị thất sủng đi, hy vọng phương pháp của Trương tiên sinh hữu dụng, Vân Ca phu nhân có thể hồi phục lại bộ dạng như thiên tiên.
Tuyền Cơ ngoan ngoãn nằm tùy ý Khả Nhi đắp mặt cho nàng, trộm vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, quả nhiên là nước muối, xem ra Trương tiên sinh cũng là người kiến thức rộng rãi, vừa thấy đã biết là “Hủy dung đan”.
Hồi phục mỹ mạo đối với việc đàm phán của mình và Triệu Kiến Thận chỉ có lợi, đời trước thường xuyên nghe nói nam nhân chính là động vật cảm quan, đối với mỹ nữ hẳn là dễ nói hơn rất nhiều.
Lúc Khả Nhi lấy khăn xuống khỏi gương mặt của Tuyền Cơ, không cần nhìn gương, chỉ xem biểu tình kinh diễm vui sướng của Khả Nhi liền biết, gương mặt phiền toái kia đã trở lại.
Tuyền Cơ đánh giá một chút bốn phía, cảm thấy giường nhẹ nhàng chuyển động, bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng nước, biết đại khái là đang ở trên thuyền.
Trương Kiều Dư tính toán thời gian vừa tốt, đúng lúc này đến mang Tuyền Cơ đi đối mặt với nhân sinh thê lương.
Tuyền Cơ cũng đang muốn tìm hắn: “Trương tiên sinh, đại ca của ta như thế nào?”
Trương Kiều Dư cười nói: “Vấn đề này người tốt nhất chỉ nên hỏi trước mặt ta, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt thiếu gia.”
Tuyền Cơ nháy mắt, nghe Trương Kiều Dư tiếp tục nói: “Cô nương sẽ không sợ thiếu gia ghen tị sao? Một khi chọc giận thiếu gia, đại ca ngươi liền nguy hiểm.”
“Đại ca của ta bị các ngươi bắt? Hắn không bị thương chứ?” Tuyền Cơ khẩn trương đứng lên, nếu bởi vì chính mình liên lụy đến Dịch Thanh Vân xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối không thể tha thứ chính mình.
“Dịch Thanh Vân khinh công tốt lắm, thị vệ nói hắn chạy thoát rồi, hẳn là không bị thương tích gì ngiêm trọng, chỉ là thiếu gia nếu bởi vì quan hệ với người mà hạ quyết định quyết tâm muốn đối phó hắn, dù cho khinh công của hắn tốt cũng không tránh khỏi cái chết.” Trương Kiều Dư nghiêm mặt cảnh cáo Tuyền Cơ, khó được Vương gia tìm thấy nữ tử mình thích, nữ nhân này bản thân lại tài năng phi thường, thật sự không hy vọng giữa bọn họ xuất hiện xung đột quá lớn.
Tuyền Cơ im lặng, tuy rằng đại ca dịch dung, nhưng là thân phận vẫn bị bọn họ nhận ra được rồi. Sau này chạy trốn, có lẽ bọn họ đầu tiên sẽ từ người đại ca mà tìm ra tung tích của mình.
Khách điếm Dịch Thanh Vân ở cách nơi Tuyền Cơ đại khái khoảng hai mươi phút đi bộ, thời điểm Tuyền Cơ đến, Dịch Thanh Vân cũng đang tính toán đi tìm nàng.
Hai người cùng nhau đến trà lâu đầu phố ăn cơm trưa. Dịch Thanh Vân một đường đi cứ muốn nói lại thôi, tới trà lâu xem bốn phía thấy không có mấy người khách, rốt cục nhịn không được liền hỏi Tuyền Cơ: “Tiểu muội, trừ bỏ Trầm gia muội có còn gây thù chuốc oán với ai khác nữa không?”
Tuyền Cơ khó hiểu, Dịch Thanh Vân nói: “Hôm qua huynh phát hiện người có bộ dạng khả nghi ở gần nhà muội, huynh muốn bắt lại hỏi một chút, kết quả bọn họ phản ứng cực nhanh, chạy trốn tứ phía, huynh theo dõi một người, dĩ nhiên là ẩn vào trong phủ Huyện lệnh, huynh không thể tiếp tục truy tìm, lúc trở về càng nghĩ càng không đúng. Thấy những người đó có tổ chức nghiêm mật, dường như còn cấu kết cùng quan phủ, không phải là tiểu tặc bình thường.”
Tuyền Cơ trong lòng khẽ động, chả lẽ Triệu Kiến Thận sử dụng thế lực quan gia tìm được đến nơi này? Xem ra hiện tại bọn họ còn chưa phát hiện ra thân phận của mình, đại ca đã gặp qua mặt bọn họ rồi, chỉ sợ đại BOSS rất nhanh sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến đây, nhịn không được liền rùng mình, lấy thân phận cùng thủ đoạn của Triệu Kiến Thận, chính mình bị tìm được, không chết cũng bị lột da.
“Đại ca, ta sợ là phải lập tức rời khỏi nơi này, có một số việc không biết giải thích thế nào, nhưng vẫn là muốn nhờ đại ca giúp che giấu.” Tuyền Cơ quyết đoán nói.
“Yên tâm, có đại ca ở đây, tuyệt đối không cho tên kia đụng vào một sợi lông của ngươi.” Dịch Thanh Vân tự tin nói.
Tuyền Cơ cảm thán nói: “Nếu ta có võ công thì tốt rồi, không cần trốn đông trốn tây, ai dám phiền ta liền đem hắn đánh gãy răng rơi đầy đất!”
Dịch Thanh Vân trố mắt: “Tiểu muội, muội là nữ hài tử sao lại thích tàn nhẫn tranh đấu đến thế, muội như vậy, ai dám muốn muội chứ?”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ, bực bội nói: “Thèm vào.”
“Tạ đại cô nương ngay cả loại nhân vật nhất đẳng như Trầm Kiếm cũng không thèm, còn có thể thèm ai chứ?” Thời điểm Dịch Thanh Vân nói ra lời này lại lộ ra khẩu khí vài phần quang vinh, dường như chuyện tiểu muội hắn bỏ rơi Trầm Kiếm đối với hắn mà nói là chuyện rất vẻ vang, hận không thể tuyên dương khắp thiên hạ.
Hai người bàn bạc một trận, Dịch Thanh Vân chuẩn bị xe ngựa để chạy trốn, Tuyền Cơ trở lại viện thông báo cho Văn đại nương một chút, thu thập đồ vật này nọ, đầu giờ Mùi (ước chừng ba giờ chiều) đến tụ hội ở trà lâu.
Tuyền Cơ đi vào sân liền cảm thấy không khí có điểm quái dị, mẹ con Văn đại nương vẻ mặt co quắp bất an đứng ở trong viện, đang muốn mở miệng hỏi bọn họ làm sao vậy thì một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ sau lưng: “Vân Ca cô nương, ngươi làm cho chúng ta tìm thật khó a.”
Tuyền Cơ cứng ngắc xoay người, Trương Kiều Dư đứng ở trước cửa viện, hướng mình cười cười. Trong phòng đi ra hai gã mặc trang phục thị vệ Vương phủ.
“Lão bá ngươi muốn tìm người?” Tuyền Cơ bình tĩnh mở miệng hỏi, thanh âm cố ý khàn khàn.
“Vân Ca cô nương cần gì phải giả bộ nữa?”
“Ta gọi là Tạ Tuyền Cơ, không phải cái người Vân Ca gì đó mà các ngươi muốn tìm.” Kiên quyết liều chết không nhận!
“Như thế đành phải đắc tội rồi.” Trương Kiều Dư nói xong, phía sau hắn liền xuất hiện hai nữ tử áo tím.
Tuyền Cơ thấy tình thế không ổn, muốn xoay người thối lui, lại phát hiện hai nữ tử áo tím kia thân mình cực nhanh, trước mắt chợt lóe, người liền đứng bên cạnh mình, mỗi người một tay đem nàng giữ chặt lại.
Mẹ con Văn đại nương bị bọn họ dọa sợ, muốn gọi người nhưng nhớ tới những người này là do sai dịch trên phủ Huyện lệnh đưa đến, khiếp sợ quan uy, không dám phát ra tiếng.
Tuyền Cơ biết người đến không phải thiện, nếu ngoan cố chống lại rất có thể lập tức bị điểm huyệt đánh ngất đem đi, đến cơ hội thông báo cho đại ca tới cứu đều không có. Vì thế vội vàng thay khuôn mặt tươi cười hướng về Trương Kiều Dư nói: “Ta biến thành cái dạng này rồi, Trương tiên sinh thế nhưng vẫn nhận ra được, thật sự là lợi hại. Có thể cho ta thời gian thu thập đồ vật bên người rồi lại cùng tiên sinh trở về không?”
Trương Kiều Dư cười nói: “Cô nương tùy ý, lão hủ ở đây chờ.”
Tuyền Cơ xoay người hướng tới phòng mình, nghe được Trương Kiều Dư ở sau lưng lớn tiếng nhắc nhở nói: “Lão hủ đã phái người đi trước thông báo cho lệnh huynh, cô nương không cần chờ tin tức của lệnh huynh nữa.”
Tuyền Cơ dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Kiều Dư một cái, tin tức của bọn họ cũng quá nhanh rồi, có lẽ từ ngày hôm qua đã luôn theo dõi nghe trộm rồi, cười khổ nói: “Đối phó với một nữ tử yếu ớt như ta, cần đến mức đấy sao?”
Trương Kiều Dư nói: “Cô nương không cần tự coi nhẹ mình, đối với cô nương, thiếu gia cảm thấy việc này vô cùng cần thiết.”
Tuyền Cơ không có gì đặc biệt muốn thu thập, chủ yếu đều là tiền, quan niệm được giáo huấn từ hiện đại cho tới bây giờ vẫn cho rằng có tiền đi khắp thiên hạ, thiếu cái gì liền mua là được, chỉ có điều lần này rơi vào tay Triệu Kiến Thận, có tiền cũng vô dụng.
Đi khỏi phòng đến bên người Văn đại nương, đem trong tay áo hé ra ngân phiếu 50 lượng đưa cho bà nói: “Cảm ơn đại nương chiếu cố, tiền này tính vào tiền thuê phòng của ta đi.”
Văn đại nương nào dám thu, Trương Kiều Dư nói chen vào khuyên vài câu bà mới miễn cưỡng nhận lấy.
Kéo dài thời gian cũng vô dụng, chỉ mong đại ca công phu đủ tốt, đừng để bị người của Vương phủ làm bị thương, Tuyền Cơ vừa lên xe ngựa, vừa cầu nguyện ở trong lòng.
Xe ngựa vẫn thực là thoải mái, nhưng hiện tại xem thế nào cũng thấy giống lồng sắt vận chuyển động vật quý hiếm của vườn thú, Tuyền Cơ thở dài, ngã ngửa ra sau nằm xuống, thôi bỏ đi ngủ thôi!
Đang mê man thì cảm thấy được trên mặt chợt lạnh, rùng mình một cái liền bừng tỉnh, trên mặt bị che bởi một khối khăn lạnh, giãy dụa muốn đẩy ra, lại nghe đến thanh âm ai oán của Khả Nhi: “Phu nhân, người đừng động nữa, Trương tiên sinh phân phó để người đắp cái này trong thời gian một chén trà, phu nhân người nghe lời đi mà.”
Khả Nhi đương nhiên ai oán, trên đời không có nha hoàn nào đen đủi hơn nàng, vốn tưởng rằng được phái tới cho một chủ tử tốt tiền đồ vô lượng, không nghĩ tới chủ tử này rõ ràng là một yêu tinh phiền toái, lần trước là bị người bắt đi, lần này là chính mình chạy trốn, còn làm cho mặt mình biến thành xấu xí vô cùng, nàng mới hầu hạ nàng ấy được bao lâu? Trái tim bé nhỏ theo đó mà bị tra tấn từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa bị đánh mất ở Hàm huyện luôn rồi, sống một đời làm thiếp bất minh. Nàng không dám đối với Vân Ca phu nhân có oán khí, chỉ dám oán chính mình mệnh khổ, biết ngay là vận may sẽ không dễ dàng rơi xuống người nàng như vậy mà.
Nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy của thiếu gia khi đến nhìn thấy gương mặt xấu xí của Vân Ca phu nhân, Khả Nhi vô cùng lo lắng, không thể nào mới tìm được người về liền bị thất sủng đi, hy vọng phương pháp của Trương tiên sinh hữu dụng, Vân Ca phu nhân có thể hồi phục lại bộ dạng như thiên tiên.
Tuyền Cơ ngoan ngoãn nằm tùy ý Khả Nhi đắp mặt cho nàng, trộm vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, quả nhiên là nước muối, xem ra Trương tiên sinh cũng là người kiến thức rộng rãi, vừa thấy đã biết là “Hủy dung đan”.
Hồi phục mỹ mạo đối với việc đàm phán của mình và Triệu Kiến Thận chỉ có lợi, đời trước thường xuyên nghe nói nam nhân chính là động vật cảm quan, đối với mỹ nữ hẳn là dễ nói hơn rất nhiều.
Lúc Khả Nhi lấy khăn xuống khỏi gương mặt của Tuyền Cơ, không cần nhìn gương, chỉ xem biểu tình kinh diễm vui sướng của Khả Nhi liền biết, gương mặt phiền toái kia đã trở lại.
Tuyền Cơ đánh giá một chút bốn phía, cảm thấy giường nhẹ nhàng chuyển động, bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng nước, biết đại khái là đang ở trên thuyền.
Trương Kiều Dư tính toán thời gian vừa tốt, đúng lúc này đến mang Tuyền Cơ đi đối mặt với nhân sinh thê lương.
Tuyền Cơ cũng đang muốn tìm hắn: “Trương tiên sinh, đại ca của ta như thế nào?”
Trương Kiều Dư cười nói: “Vấn đề này người tốt nhất chỉ nên hỏi trước mặt ta, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt thiếu gia.”
Tuyền Cơ nháy mắt, nghe Trương Kiều Dư tiếp tục nói: “Cô nương sẽ không sợ thiếu gia ghen tị sao? Một khi chọc giận thiếu gia, đại ca ngươi liền nguy hiểm.”
“Đại ca của ta bị các ngươi bắt? Hắn không bị thương chứ?” Tuyền Cơ khẩn trương đứng lên, nếu bởi vì chính mình liên lụy đến Dịch Thanh Vân xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối không thể tha thứ chính mình.
“Dịch Thanh Vân khinh công tốt lắm, thị vệ nói hắn chạy thoát rồi, hẳn là không bị thương tích gì ngiêm trọng, chỉ là thiếu gia nếu bởi vì quan hệ với người mà hạ quyết định quyết tâm muốn đối phó hắn, dù cho khinh công của hắn tốt cũng không tránh khỏi cái chết.” Trương Kiều Dư nghiêm mặt cảnh cáo Tuyền Cơ, khó được Vương gia tìm thấy nữ tử mình thích, nữ nhân này bản thân lại tài năng phi thường, thật sự không hy vọng giữa bọn họ xuất hiện xung đột quá lớn.
Tuyền Cơ im lặng, tuy rằng đại ca dịch dung, nhưng là thân phận vẫn bị bọn họ nhận ra được rồi. Sau này chạy trốn, có lẽ bọn họ đầu tiên sẽ từ người đại ca mà tìm ra tung tích của mình.
Bình luận truyện