Mộng Hồi Tàn Cận
Chương 14
Ngải Nhi ngày hôm sau liền tới nhà mới thăm tôi, Lam Ninh Hiên cũng cùng đến, lúc Ngải Nhi cao hứng phấn chấn vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Lam Ninh Hiên ngồi vào bên cạnh tôi, “Tôi không nói cho Ngải nhi biết tình trạng sức khỏe của cậu, nếu cô ấy biết, có lẽ sẽ đi tìm Dương Diệp tranh cãi một trận.”
Tôi nhìn bóng dáng Ngải Nhi ở trong phòng bếp vui vẻ bận rộn, Ngải Nhi là người duy nhất bằng lòng đối tốt với tôi vì thế mà tôi không hy vọng cô ấy đau lòng, ý niệm đó vẫn cứ xoay quanh trong lòng tôi không rời.
“Cám ơn anh.”
Nếu có thể sống một cuộc sống bình lặng như thế, cho dù trong giây phút cuối cùng đối mặt với cái chết cũng sẽ không phải đáng sợ như vậy.
Chỉ cần thân là người thì tất khó thoát khỏi cái chết, tôi bất quá cũng chỉ là chết sớm hơn người khác một chút.
“Tiểu Cận, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đơn giản là cảnh sắc thảm cỏ xanh mơn mởn rất giống nơi đó, tuy rằng nó không rộng lớn đến nỗi chẳng thể nhìn thấy giới hạn.
Ngải Nhi đặt cuốn sách vào hai bàn tay tôi, khuôn mặt xinh đẹp cẩn thận che giấu đi nỗi niềm lo lắng, “Tiểu Cận, đừng nhớ đến Dương Diệp nữa. Khó khăn lắm hắn mới bằng lòng thả cậu đi, nếu cậu vẫn không thể ra đi thì Dương Diệp vĩnh viễn là trở ngại hạnh phúc của cậu.”
“Tôi không có... nhớ đến Dương Diệp.”
Tôi chua sót cười, Ngải Nhi xoa nhẹ mái tóc mềm mại thấm đen của tôi, vẫn như trước thương tiếc, “Ai, chẳng biết có phải do kiếp trước cậu nợ hắn quá nhiều hay không..., tôi biết cậu cần thời gian để quên đi Dương Diệp. Tôi sẽ đi cùng cậu vượt qua đoạn đường dày vò này, đừng nghĩ cậu chỉ có một mình nữa.”
Trên mặt Ngải Nhi tràn ngập áy náy, đầu ngón tay mảnh khảnh cũng đang run rẩy.
“Tôi thật xin lỗi, tôi sợ Dương Diệp thương tổn cậu, cho nên mới không dám tìm cậu...”
Tôi nhìn Ngải Nhi, cô ấy vốn dĩ không cần giải thích, cô đã cảnh báo tôi, là tôi cố chấp tin tưởng Dương Diệp, cho dù là bị thương, tôi một lần cũng chưa từng hy vọng Ngải Nhi tới cứu tôi, người thiện lương như vậy không nên vì tôi mà phiền não lo lắng.
“Ngải Nhi, tôi rất nhanh sẽ quên Dương Diệp thôi, cô đừng lo lắng nữa, tôi rất tốt.”
Nhưng mà, tôi đã chẳng còn thời gian làm cho phần lắng đọng của Dương Diệp ở trong trái tim tôi trôi đi.
Ngải Nhi cũng không có quá nhiều thời gian có thể tới nơi này theo giúp tôi, hơn nữa vị trí của nhà mới cách nội thành rất xa, chỉ lái xe vòng đi vòng về đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, bình thường chỉ có tôi cùng với bà Dung và tiểu Dung Soạn sống trong căn nhà cách biệt trần thế này tiêu phí thời gian.
Bà Dung là một người hầu phụ trách, bà luôn săn sóc tôi rất chu đáo, tiểu Dung Soạn thì thường xuyên trốn ở một bên nhìn lén, hơn nữa khi tôi nhìn lên cuốn sách của Ngải Nhi, làm bộ không phát hiện tiểu Dung, nó mở to đôi mắt màu đen giống như muốn thấy rõ ràng tôi đang xem sách gì.
“Muốn đến đây cùng xem không?”
Tôi quay đầu, tiểu Dung Soạn thân hình phì phì nho nhỏ không kịp trốn, vừa vặn bị tôi bắt lấy, gương mặt mủm mỉm đỏ bừng, chân tay có vẻ luống cuống, hai tròng mắt trong veo chuyển a chuyển, không biết nên xem hay không, “Không được..., Soạn Soạn phải đi quét rác, không thể, bà nội sẽ mắng cho coi.”
Tôi buông sách xuống rồi bế tiểu Dung Soạn lên, nói thật, nếu nó nhiều thịt hơn một chút thì tôi có lẽ cũng chẳng đủ sức bế nó, tiểu Dung Soạn sợ tới mức toàn thân phát run, xem ra nó rất sợ độ cao, tôi nở nụ cười đạm nhạt, đứa nhỏ này cho dù sợ hãi cũng nhất định không lên tiếng, sau này có lẽ sẽ là một thanh niên kiên cường dũng cảm.
“Không cần quét rác đâu, nhà đã rất sạch rồi. Ta hiện tại không muốn đọc sách một mình, thật nhàm chán. Tiểu Dung Soạn đồng ý xem cùng ta không?”
Tiểu Dung Soạn nhìn như chần chờ nửa ngày nhưng đã sớm giấu không được vẻ vui thích trong mắt, “Vậy Cận ca ca phải nói với bà nội, Soạn Soạn không phải nhàn hạ....”
Tôi ôm tiểu Dung Soạn, trong lòng thỏa mãn trước nay chưa từng có, là đứa bé này bù đắp tâm hồn trống rỗng cô đơn của tôi, có lẽ ở trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi còn có thể lại sống thêm một lần nữa.
Dương Diệp, đây coi như là hồi ức quý giá nhất anh dành cho tôi.
Hàn Viên đặt tấm ảnh ở trên bàn làm việc màu đen, mỹ mạo lãnh diễm bịt kín một tầng lo lắng, hai tay trắng bệch không ngừng xoay cái bút máy, “Thì ra cậu trốn ở đó, Cận.”
Trong tấm ảnh là một thanh niên xinh đẹp ôm một đứa nhỏ khả ái ở trên một cánh đồng hoa bạt ngàn đang vui vẻ cười.
Buổi chiều có chút nóng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống thảm cỏ lấp lánh, bà Dung bên ngoài đầu lấm tấm mồ hôi ngồi lụi cụi cắt tỉa lại hoa cỏ, thật ra để chúng nó mọc dài ra cũng có khác gì đâu, tôi nghĩ.
Tiểu Dung Soạn thì đang ở bên cạnh cầm cây lau nhà còn cao hơn nó, chăm chỉ lau sàn nhà ướt nhẹp, nhìn kỹ mới biết thì ra tiểu Dung Soạn đang vẽ một bức tranh trên sàn nhà, hình như có hình dáng của ba người.
“Dung Soạn, gọi bà nội cậu vào đi, bên ngoài trời rất nóng.”
Dung Soạn buông cây lau nhà ‘đông’ một tiếng vang lên, nhìn mặt trời bên ngoài, thân thể bé nhỏ phì phì liền nghe lời chạy đi tìm bà nội.
Tôi đặt cuốn sách ở trên bụng, lật ra nội dung chương thứ nhất, “Không nắm bắt mà buông tay... Vĩnh viễn sẽ không có được..., nhưng nắm quá chặt trong tay... thì cái gì cũng không nắm được...”
Tôi khe khẽ lẩm nhẩm mấy câu này, chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ tới ánh mắt cố chấp hủy diệt của Hàn Viên, có lẽ hắn cũng là một người không chiếm được bất cứ thứ gì.
“Dung Soạn sao đi ra đó lâu vậy... “ Nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài, cũng chẳng thấy bóng dáng bận rộn của bà Dung đâu nữa, “Bọn họ không biết đã đi đâu rồi nhỉ.”
Ở tại vùng đất xa xôi này, tuy rằng yên tĩnh an ổn không bị quấy nhiễu, nhưng nếu gặp bọn xấu có ác niệm, bọn họ lão yếu trẻ em như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.
Buông sách trong tay ra, đi đến hành lang dài, ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ đã dần dần hạ nhiệt, có chút u ám, tiếng trẻ em khóc nức nở truyền đến bên tai, trong lòng tôi hơi kinh hãi, tuy rằng chưa từng nghe qua Dung Soạn khóc, nhưng nơi này cũng chỉ có một mình Dung Soạn là con nít.
Bước nhanh hơn đi đến trong phòng khách, tôi nắm chặt tay áo rộng thùng thình, nghìn cầu vạn khấn, tôi không hi vọng lại có người vì tôi mà gặp bất hạnh, nhất là Dung Soạn.
Tôi dừng bước chân, hai chân bắt đầu phát run, một nam nhân tựa như đến từ bóng tối đang ngồi trên ghế sa lon nhạt màu.
“Hàn Viên....”
“Đã lâu không gặp, Cận.”
Hàn Viên tươi cười ác độc làm cho tôi theo bản năng tìm kiếm Dung Soạn, ngàn vạn lần xin đừng xảy ra việc gì....
“Ngươi tìm tiểu quỷ này sao?”
Hàn Viên một cước đá Dung Soạn từ một bên ghế sô pha lăn ra, trên khuôn mặt nho nhỏ đầm đìa nước mắt kinh hoảng, cái miệng nhỏ nhắn thích cười bị băng dán màu đen bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rĩ sợ hãi.
“Bà Dung đâu...? Ngươi đem bà đi đâu rồi?”
Hàn Viên nhìn chằm chằm như cảm thấy tôi rất thú vị, con ngươi màu xám tựa như lời nguyện rủa, nở nụ cười sắc nhọn, “Ngươi nói bà già kia sao? Hình như ở trong kho hàng hay ở trong phòng nhỏ nào đó, ta cũng không nhớ rõ.”
“Chúng ta xa cách thật đó, Cận vừa gặp ta sao lại hỏi chuyện người khác? Cậu đã quên ta từng mua quà tặng cậu sao? Cậu sao lại sợ hãi như vậy, còn không mau mau lại đây.”
Tôi nhìn Dung Soạn nho nhỏ, vô cùng rõ ràng biết tại chỗ này lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, vô luận như thế nào, tôi không muốn để cho Dung Soạn thấy bộ dáng bi thảm đáng tởm đó, cúi thấp đầu, run rẩy thấp giọng cầu xin, “Tôi trước mang đứa nhỏ này vào trong phòng, cho dù anh muốn trả thù tôi sao cũng được.”
Hàn Viên lại đá Dung Soạn một cước, nhưng Dung Soạn sợ tôi lo lắng, kiềm nén nước mắt cố gắng không khóc thành tiếng, đôi mắt đen láy ngập nước nhìn chằm chằm tôi như là bảo tôi đừng lo lắng cho nó.
“Ta thấy ngươi coi trọng tiểu quỷ này như thế mới để cho nó ở trong này nhìn.”
Hàn Viên đứng lên, thân ảnh thon dài toàn bộ che lấp dáng vẻ gầy yếu của tôi.
Hung ác tát cho tôi một cái, tôi toàn thân không chịu nổi ngã về phía sau nhưng lại bị Hàn Viên kéo trở về, áp sát hai gò má băng diễm cùng đôi mắt màu tro đáng sợ đó.
“Ta muốn nó nhìn, nhìn ngươi chết như thế nào.”
Hàn Viên mềm nhẹ hôn lên đôi môi run rẩy của tôi, “Như thế này xem ra ta vẫn còn rất nhân từ rồi đó..., ít ra còn để cho nó gặp mặt ngươi lần cuối.”
Tôi nhìn bóng dáng Ngải Nhi ở trong phòng bếp vui vẻ bận rộn, Ngải Nhi là người duy nhất bằng lòng đối tốt với tôi vì thế mà tôi không hy vọng cô ấy đau lòng, ý niệm đó vẫn cứ xoay quanh trong lòng tôi không rời.
“Cám ơn anh.”
Nếu có thể sống một cuộc sống bình lặng như thế, cho dù trong giây phút cuối cùng đối mặt với cái chết cũng sẽ không phải đáng sợ như vậy.
Chỉ cần thân là người thì tất khó thoát khỏi cái chết, tôi bất quá cũng chỉ là chết sớm hơn người khác một chút.
“Tiểu Cận, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đơn giản là cảnh sắc thảm cỏ xanh mơn mởn rất giống nơi đó, tuy rằng nó không rộng lớn đến nỗi chẳng thể nhìn thấy giới hạn.
Ngải Nhi đặt cuốn sách vào hai bàn tay tôi, khuôn mặt xinh đẹp cẩn thận che giấu đi nỗi niềm lo lắng, “Tiểu Cận, đừng nhớ đến Dương Diệp nữa. Khó khăn lắm hắn mới bằng lòng thả cậu đi, nếu cậu vẫn không thể ra đi thì Dương Diệp vĩnh viễn là trở ngại hạnh phúc của cậu.”
“Tôi không có... nhớ đến Dương Diệp.”
Tôi chua sót cười, Ngải Nhi xoa nhẹ mái tóc mềm mại thấm đen của tôi, vẫn như trước thương tiếc, “Ai, chẳng biết có phải do kiếp trước cậu nợ hắn quá nhiều hay không..., tôi biết cậu cần thời gian để quên đi Dương Diệp. Tôi sẽ đi cùng cậu vượt qua đoạn đường dày vò này, đừng nghĩ cậu chỉ có một mình nữa.”
Trên mặt Ngải Nhi tràn ngập áy náy, đầu ngón tay mảnh khảnh cũng đang run rẩy.
“Tôi thật xin lỗi, tôi sợ Dương Diệp thương tổn cậu, cho nên mới không dám tìm cậu...”
Tôi nhìn Ngải Nhi, cô ấy vốn dĩ không cần giải thích, cô đã cảnh báo tôi, là tôi cố chấp tin tưởng Dương Diệp, cho dù là bị thương, tôi một lần cũng chưa từng hy vọng Ngải Nhi tới cứu tôi, người thiện lương như vậy không nên vì tôi mà phiền não lo lắng.
“Ngải Nhi, tôi rất nhanh sẽ quên Dương Diệp thôi, cô đừng lo lắng nữa, tôi rất tốt.”
Nhưng mà, tôi đã chẳng còn thời gian làm cho phần lắng đọng của Dương Diệp ở trong trái tim tôi trôi đi.
Ngải Nhi cũng không có quá nhiều thời gian có thể tới nơi này theo giúp tôi, hơn nữa vị trí của nhà mới cách nội thành rất xa, chỉ lái xe vòng đi vòng về đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, bình thường chỉ có tôi cùng với bà Dung và tiểu Dung Soạn sống trong căn nhà cách biệt trần thế này tiêu phí thời gian.
Bà Dung là một người hầu phụ trách, bà luôn săn sóc tôi rất chu đáo, tiểu Dung Soạn thì thường xuyên trốn ở một bên nhìn lén, hơn nữa khi tôi nhìn lên cuốn sách của Ngải Nhi, làm bộ không phát hiện tiểu Dung, nó mở to đôi mắt màu đen giống như muốn thấy rõ ràng tôi đang xem sách gì.
“Muốn đến đây cùng xem không?”
Tôi quay đầu, tiểu Dung Soạn thân hình phì phì nho nhỏ không kịp trốn, vừa vặn bị tôi bắt lấy, gương mặt mủm mỉm đỏ bừng, chân tay có vẻ luống cuống, hai tròng mắt trong veo chuyển a chuyển, không biết nên xem hay không, “Không được..., Soạn Soạn phải đi quét rác, không thể, bà nội sẽ mắng cho coi.”
Tôi buông sách xuống rồi bế tiểu Dung Soạn lên, nói thật, nếu nó nhiều thịt hơn một chút thì tôi có lẽ cũng chẳng đủ sức bế nó, tiểu Dung Soạn sợ tới mức toàn thân phát run, xem ra nó rất sợ độ cao, tôi nở nụ cười đạm nhạt, đứa nhỏ này cho dù sợ hãi cũng nhất định không lên tiếng, sau này có lẽ sẽ là một thanh niên kiên cường dũng cảm.
“Không cần quét rác đâu, nhà đã rất sạch rồi. Ta hiện tại không muốn đọc sách một mình, thật nhàm chán. Tiểu Dung Soạn đồng ý xem cùng ta không?”
Tiểu Dung Soạn nhìn như chần chờ nửa ngày nhưng đã sớm giấu không được vẻ vui thích trong mắt, “Vậy Cận ca ca phải nói với bà nội, Soạn Soạn không phải nhàn hạ....”
Tôi ôm tiểu Dung Soạn, trong lòng thỏa mãn trước nay chưa từng có, là đứa bé này bù đắp tâm hồn trống rỗng cô đơn của tôi, có lẽ ở trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi còn có thể lại sống thêm một lần nữa.
Dương Diệp, đây coi như là hồi ức quý giá nhất anh dành cho tôi.
Hàn Viên đặt tấm ảnh ở trên bàn làm việc màu đen, mỹ mạo lãnh diễm bịt kín một tầng lo lắng, hai tay trắng bệch không ngừng xoay cái bút máy, “Thì ra cậu trốn ở đó, Cận.”
Trong tấm ảnh là một thanh niên xinh đẹp ôm một đứa nhỏ khả ái ở trên một cánh đồng hoa bạt ngàn đang vui vẻ cười.
Buổi chiều có chút nóng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống thảm cỏ lấp lánh, bà Dung bên ngoài đầu lấm tấm mồ hôi ngồi lụi cụi cắt tỉa lại hoa cỏ, thật ra để chúng nó mọc dài ra cũng có khác gì đâu, tôi nghĩ.
Tiểu Dung Soạn thì đang ở bên cạnh cầm cây lau nhà còn cao hơn nó, chăm chỉ lau sàn nhà ướt nhẹp, nhìn kỹ mới biết thì ra tiểu Dung Soạn đang vẽ một bức tranh trên sàn nhà, hình như có hình dáng của ba người.
“Dung Soạn, gọi bà nội cậu vào đi, bên ngoài trời rất nóng.”
Dung Soạn buông cây lau nhà ‘đông’ một tiếng vang lên, nhìn mặt trời bên ngoài, thân thể bé nhỏ phì phì liền nghe lời chạy đi tìm bà nội.
Tôi đặt cuốn sách ở trên bụng, lật ra nội dung chương thứ nhất, “Không nắm bắt mà buông tay... Vĩnh viễn sẽ không có được..., nhưng nắm quá chặt trong tay... thì cái gì cũng không nắm được...”
Tôi khe khẽ lẩm nhẩm mấy câu này, chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ tới ánh mắt cố chấp hủy diệt của Hàn Viên, có lẽ hắn cũng là một người không chiếm được bất cứ thứ gì.
“Dung Soạn sao đi ra đó lâu vậy... “ Nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài, cũng chẳng thấy bóng dáng bận rộn của bà Dung đâu nữa, “Bọn họ không biết đã đi đâu rồi nhỉ.”
Ở tại vùng đất xa xôi này, tuy rằng yên tĩnh an ổn không bị quấy nhiễu, nhưng nếu gặp bọn xấu có ác niệm, bọn họ lão yếu trẻ em như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.
Buông sách trong tay ra, đi đến hành lang dài, ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ đã dần dần hạ nhiệt, có chút u ám, tiếng trẻ em khóc nức nở truyền đến bên tai, trong lòng tôi hơi kinh hãi, tuy rằng chưa từng nghe qua Dung Soạn khóc, nhưng nơi này cũng chỉ có một mình Dung Soạn là con nít.
Bước nhanh hơn đi đến trong phòng khách, tôi nắm chặt tay áo rộng thùng thình, nghìn cầu vạn khấn, tôi không hi vọng lại có người vì tôi mà gặp bất hạnh, nhất là Dung Soạn.
Tôi dừng bước chân, hai chân bắt đầu phát run, một nam nhân tựa như đến từ bóng tối đang ngồi trên ghế sa lon nhạt màu.
“Hàn Viên....”
“Đã lâu không gặp, Cận.”
Hàn Viên tươi cười ác độc làm cho tôi theo bản năng tìm kiếm Dung Soạn, ngàn vạn lần xin đừng xảy ra việc gì....
“Ngươi tìm tiểu quỷ này sao?”
Hàn Viên một cước đá Dung Soạn từ một bên ghế sô pha lăn ra, trên khuôn mặt nho nhỏ đầm đìa nước mắt kinh hoảng, cái miệng nhỏ nhắn thích cười bị băng dán màu đen bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rĩ sợ hãi.
“Bà Dung đâu...? Ngươi đem bà đi đâu rồi?”
Hàn Viên nhìn chằm chằm như cảm thấy tôi rất thú vị, con ngươi màu xám tựa như lời nguyện rủa, nở nụ cười sắc nhọn, “Ngươi nói bà già kia sao? Hình như ở trong kho hàng hay ở trong phòng nhỏ nào đó, ta cũng không nhớ rõ.”
“Chúng ta xa cách thật đó, Cận vừa gặp ta sao lại hỏi chuyện người khác? Cậu đã quên ta từng mua quà tặng cậu sao? Cậu sao lại sợ hãi như vậy, còn không mau mau lại đây.”
Tôi nhìn Dung Soạn nho nhỏ, vô cùng rõ ràng biết tại chỗ này lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, vô luận như thế nào, tôi không muốn để cho Dung Soạn thấy bộ dáng bi thảm đáng tởm đó, cúi thấp đầu, run rẩy thấp giọng cầu xin, “Tôi trước mang đứa nhỏ này vào trong phòng, cho dù anh muốn trả thù tôi sao cũng được.”
Hàn Viên lại đá Dung Soạn một cước, nhưng Dung Soạn sợ tôi lo lắng, kiềm nén nước mắt cố gắng không khóc thành tiếng, đôi mắt đen láy ngập nước nhìn chằm chằm tôi như là bảo tôi đừng lo lắng cho nó.
“Ta thấy ngươi coi trọng tiểu quỷ này như thế mới để cho nó ở trong này nhìn.”
Hàn Viên đứng lên, thân ảnh thon dài toàn bộ che lấp dáng vẻ gầy yếu của tôi.
Hung ác tát cho tôi một cái, tôi toàn thân không chịu nổi ngã về phía sau nhưng lại bị Hàn Viên kéo trở về, áp sát hai gò má băng diễm cùng đôi mắt màu tro đáng sợ đó.
“Ta muốn nó nhìn, nhìn ngươi chết như thế nào.”
Hàn Viên mềm nhẹ hôn lên đôi môi run rẩy của tôi, “Như thế này xem ra ta vẫn còn rất nhân từ rồi đó..., ít ra còn để cho nó gặp mặt ngươi lần cuối.”
Bình luận truyện