Mộng Vô Thường
Chương 18: Nguy kịch
Muội sao rồi Tiểu Thanh....Tiểu Thanh...
Tương Liên đỡ vội Tiểu Thanh khi nàng ngã xuống. Tiểu Thanh mếu máo, giọng nói nghèn nghẹn,tay thì cương quyết gỡ tay của Tương Liên:
-Tỷ để muội làm....Muội hóa thành Xà, muội phải đưa tỷ xuống núi. Như thế này không được đây tỷ, cả hai chúng ta sẽ chết hết. Để muội làm...
-Không được đâu muội....-Tương Liên vịn lấy hai vai Tiểu Thanh, cố trấn an nàng. Con đường xuống núi này nãy giờ cả hai đã gặp không ít người. Bọn họ lên núi tìm Xà yêu, theo sự dẫn đường của vài người trong làng thì phải. Nếu bây giờ Tiểu Thanh hóa thành Xà, e rằng sẽ gặp chuyện không hay.Huống gì hiện giờ Tiểu Thanh còn thua cả một con người bình thường nữa.
-Nếu muội hóa thành Xà cũng không thể nào chống lại với bọn họ. Nghe lời tỷ, cố lên!....Họ mải lo tìm Xà yêu, không để ý đến chúng ta đâu. Chúng ta....
Vừa dứt lời thì lại có một nhóm người vừa lên đến. Theo trang phục, có vẻ là đạo sĩ. Trong số đó có một người đầu bạc trắng có ánh mắt vô cùng sắc bén. Thấy hai người Tương Liên và Tiểu Thanh đang xuống núi, họ chợt dừng lại. Tương Liên hít một hơi dài, cố trấn tĩnh. Trong lòng nàng tràn đầy cảm giác bất an.
-Cô nương xin dừng bước...
Vị đạo sĩ đầu bạc trắng bỗng nhiên lên tiếng. Tim Tương Liên đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng khựng lại, không biết phải nói gì.
Vị đạo sĩ bước lên vài bước. Ánh mắt sắc bén lướt qua hai nàng một cách chậm rãi rồi mới từ tốn lên tiếng:
-Hai vị cô nương làm phiền cho lão phu được hỏi. Hai vị từ phía Tuyệt địa đi xuống, không biết hai vị có phải là người sinh sống ở đó không?
Tương Liên im lặng...Tiểu Thanh đang có vẻ rất yếu. Môi nàng tái nhợt...Không biết còn đủ sức duy trì hình người được bao lâu:
-Chúng tôi không phải là người sống ở đó...Muội tử của tôi bị bệnh...Nghe đại phu bảo, gần Tuyệt địa có một vị cao nhân rất giỏi nên tôi mới đưa muội tử đi tìm người đó. Tiếc là lên đến đây nhưng tìm hoài vẫn không thấy người.
Tương Liên không ngờ mình lại nói dối trơn tru đến vậy. Nhưng bây giờ nàng sẵn sàng nói dối. Vì Tiểu Thanh, có nói dối trăm lần nữa cũng đâu có đáng gì.
Vị đạo sĩ trầm ngâm một chút. Nhưng ông ta vẫn không nói gì. Tuy nhiên ánh mắt sắc như dao vẫn nhìn không chớp vào gương mặt tái mét của Tiểu Thanh.
-Lão phu cũng biết chút y thuật. Nếu cô nương không phiền, lão phu có thể xem cho lệnh muội một chút.
Bàn tay ông ta vươn ra nhanh như chớp, chụp lấy cánh tay đang buông thõng của Tiểu Thanh. Vừa bị chạm tới cánh tay, Tiểu Thanh đã thét lên, hoảng loạn:
-A............
-Tiểu Thanh!
Trong tay đạo sĩ là một lá bùa màu đỏ tía. Ông ta đã sớm nhìn ra thân phận của Tiểu Thanh.
-Nàng ta là Xà yêu. Mau bắt lấy nàng ta...Bắt lấy nàng ta...
-Tiểu Thanh!
Tương Liên nhào tới phía Tiểu Thanh đang quằn quại....Hình dáng nàng cũng từ từ thay đổi....Chiếc đuôi dài dần hiện rõ. Những chiếc vẩy rắn mọc lên trên gương mặt thanh tú. Xà yêu đang dần hiện nguyên hình.
-Bắt lấy nó...Nó là Xà tinh hóa thân. Hiện nay nó đã dính pháp khí của ta, không còn pháp thuật. Cứ xông đến bắt sống nó....Nhanh lên!
Tương Liên cũng gần như trở nên hoảng loạn. Nàng ôm chặt lấy thân thể của Tiểu Thanh đang run rẩy. Nàng ấy chỉ là một đứa bé đang sợ hãi. Sức mạnh của bùa chú làm toàn thân Tiểu Thanh như tê liệt. Từ các khớp xương nhức nhối, hàng ngàn con sâu như đang đục khoét.. Môi Tiểu Thanh rớm máu. Nàng gục xuống...Tương Liên hoảng sợ vô cùng:
-Tiểu Thanh...Không...Tiểu Thanh không hại ai cả. Thả muội ấy đi...Thả muội ấy đi!
Tương Liên đỡ vội Tiểu Thanh khi nàng ngã xuống. Tiểu Thanh mếu máo, giọng nói nghèn nghẹn,tay thì cương quyết gỡ tay của Tương Liên:
-Tỷ để muội làm....Muội hóa thành Xà, muội phải đưa tỷ xuống núi. Như thế này không được đây tỷ, cả hai chúng ta sẽ chết hết. Để muội làm...
-Không được đâu muội....-Tương Liên vịn lấy hai vai Tiểu Thanh, cố trấn an nàng. Con đường xuống núi này nãy giờ cả hai đã gặp không ít người. Bọn họ lên núi tìm Xà yêu, theo sự dẫn đường của vài người trong làng thì phải. Nếu bây giờ Tiểu Thanh hóa thành Xà, e rằng sẽ gặp chuyện không hay.Huống gì hiện giờ Tiểu Thanh còn thua cả một con người bình thường nữa.
-Nếu muội hóa thành Xà cũng không thể nào chống lại với bọn họ. Nghe lời tỷ, cố lên!....Họ mải lo tìm Xà yêu, không để ý đến chúng ta đâu. Chúng ta....
Vừa dứt lời thì lại có một nhóm người vừa lên đến. Theo trang phục, có vẻ là đạo sĩ. Trong số đó có một người đầu bạc trắng có ánh mắt vô cùng sắc bén. Thấy hai người Tương Liên và Tiểu Thanh đang xuống núi, họ chợt dừng lại. Tương Liên hít một hơi dài, cố trấn tĩnh. Trong lòng nàng tràn đầy cảm giác bất an.
-Cô nương xin dừng bước...
Vị đạo sĩ đầu bạc trắng bỗng nhiên lên tiếng. Tim Tương Liên đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng khựng lại, không biết phải nói gì.
Vị đạo sĩ bước lên vài bước. Ánh mắt sắc bén lướt qua hai nàng một cách chậm rãi rồi mới từ tốn lên tiếng:
-Hai vị cô nương làm phiền cho lão phu được hỏi. Hai vị từ phía Tuyệt địa đi xuống, không biết hai vị có phải là người sinh sống ở đó không?
Tương Liên im lặng...Tiểu Thanh đang có vẻ rất yếu. Môi nàng tái nhợt...Không biết còn đủ sức duy trì hình người được bao lâu:
-Chúng tôi không phải là người sống ở đó...Muội tử của tôi bị bệnh...Nghe đại phu bảo, gần Tuyệt địa có một vị cao nhân rất giỏi nên tôi mới đưa muội tử đi tìm người đó. Tiếc là lên đến đây nhưng tìm hoài vẫn không thấy người.
Tương Liên không ngờ mình lại nói dối trơn tru đến vậy. Nhưng bây giờ nàng sẵn sàng nói dối. Vì Tiểu Thanh, có nói dối trăm lần nữa cũng đâu có đáng gì.
Vị đạo sĩ trầm ngâm một chút. Nhưng ông ta vẫn không nói gì. Tuy nhiên ánh mắt sắc như dao vẫn nhìn không chớp vào gương mặt tái mét của Tiểu Thanh.
-Lão phu cũng biết chút y thuật. Nếu cô nương không phiền, lão phu có thể xem cho lệnh muội một chút.
Bàn tay ông ta vươn ra nhanh như chớp, chụp lấy cánh tay đang buông thõng của Tiểu Thanh. Vừa bị chạm tới cánh tay, Tiểu Thanh đã thét lên, hoảng loạn:
-A............
-Tiểu Thanh!
Trong tay đạo sĩ là một lá bùa màu đỏ tía. Ông ta đã sớm nhìn ra thân phận của Tiểu Thanh.
-Nàng ta là Xà yêu. Mau bắt lấy nàng ta...Bắt lấy nàng ta...
-Tiểu Thanh!
Tương Liên nhào tới phía Tiểu Thanh đang quằn quại....Hình dáng nàng cũng từ từ thay đổi....Chiếc đuôi dài dần hiện rõ. Những chiếc vẩy rắn mọc lên trên gương mặt thanh tú. Xà yêu đang dần hiện nguyên hình.
-Bắt lấy nó...Nó là Xà tinh hóa thân. Hiện nay nó đã dính pháp khí của ta, không còn pháp thuật. Cứ xông đến bắt sống nó....Nhanh lên!
Tương Liên cũng gần như trở nên hoảng loạn. Nàng ôm chặt lấy thân thể của Tiểu Thanh đang run rẩy. Nàng ấy chỉ là một đứa bé đang sợ hãi. Sức mạnh của bùa chú làm toàn thân Tiểu Thanh như tê liệt. Từ các khớp xương nhức nhối, hàng ngàn con sâu như đang đục khoét.. Môi Tiểu Thanh rớm máu. Nàng gục xuống...Tương Liên hoảng sợ vô cùng:
-Tiểu Thanh...Không...Tiểu Thanh không hại ai cả. Thả muội ấy đi...Thả muội ấy đi!
Bình luận truyện