Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
Chương 55
Hoàng hôn ngày hè, căn phòng tràn ngập ánh chiều tà, máy lạnh đã tắt nên nhiệt độ bên trong dần dâng cao.
Bóng người quấn quýt lấy nhau trên sàn nhà, những nhịp thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên hai vầng trán.
Tô Dục Chu ngồi dậy, ngón tay vuốt lên chóp mũi, lấy ra vài sợi lông mèo màu trắng đã thấm mồ hôi. Liếc nhìn Túc Khiêm bị mình d3 xu0ng, cậu cong môi cười, quay đầu nhìn về phía chú mèo trên bệ cửa sổ.
Bánh Bông Tuyết ngây thơ nhìn cậu, thấy hai người ngừng lại, nó cũng không nhìn nữa, tiếp tục cúi đầu li3m lông.
Tô Dục Chu thu tầm mắt, lại nằm lên người Túc Khiêm.
Mặc dù trán đã toát mồ hôi, nhưng Túc tiên sinh không đẩy cậu ra, cặp mắt đen nặng nề nhìn cậu.
“Nóng quá đi…”
Tô Dục Chu thầm thì, tay mò xuống bụng dưới của người đàn ông: “Quần áo anh ướt cả rồi.”
Ban nãy Túc Khiêm bế Bánh Bông Tuyết, nước trên người chú mèo nhỏ hết lên người anh, còn để lại một đống lông mèo màu trắng.
Túc Khiêm lại có vẻ không mấy bận tâm.
Anh chăm chú nhìn Tô Dục Chu, cuối cùng vươn tay xoa mặt cậu, thủ thỉ: “Vậy đi tắm nhé?”
Tô Dục Chu thấy được ánh mắt anh, hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ừm một tiếng nho nhỏ.
Thế là Túc Khiêm ngồi dậy.
Hai người rời khỏi phòng chứa đồ, lúc đi còn đóng cửa lại, cùng nhau vào thang máy.
Túc Khiêm ấn nút lầu ba. Tô Dục Chu liếc nhìn, không nói gì.
Vừa vào phòng tắm, cánh cửa sau lưng đã cạch một tiếng khóa lại, Tô Dục Chu vừa quay người theo bản năng đã bị Túc Khiêm ôm mặt, nhiệt tình mà bá đạo hôn cậu.
Mùi hạt dẻ và hương dừa kịch liệt va chạm trong căn phòng tắm nhỏ, cuối cùng hòa lại với nhau.
Tô Dục Chu không thể chống cự, không ngừng lùi về sau, cuối cùng bị người đàn ổng đẩy tới dưới vòi hoa sen.
“Ào ào —“
Lưng cậu đè lên chốt mở, dòng nước mát lạnh lập tức phun ra, xối thẳng xuống đầu bọn họ.
Áo quần Túc Khiêm vốn đã ẩm ướt, lúc này càng thêm sũng nước.
Áo sơ mi dán vào bờ lưng, vẽ ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ mượt mà, bờ vai dày rộng, vòng eo thon mà đầy sức mạnh, gợi cảm và tràn ngập sức quyến rũ.
Tô Dục Chu bị anh hôn đến mê mẩn, mắt mông lung bởi dòng nước, có cảm giác hoang mang không biết đang là chiều hay đêm.
“Roạt —“
Màn tắm bị kéo lại, chỉ có thể lờ mờ thấy được trên tấm rèm là hai bóng người đang ôm nhau…
Bánh Bông Tuyết cứ như vậy chính thức ở lại biệt thự của Túc Khiêm.
Nó làm quen rất nhanh, ngày đầu còn hơi căng thẳng, ngày thứ hai đã ăn uống ngủ nghỉ chơi đùa như bình thường. Chỉ là vẫn hơi nhát, có người mở cửa vào phòng là nó sẽ lao vút vào trong đống đồ lộn xộn, thò đầu ra quan sát.
Túc Khiêm yêu cầu công ty giúp việc cung cấp thêm dịch vụ chăm sóc thú cưng, nhưng cơm cho mèo vẫn tạm thời để Tô Dục Chu chuẩn bị, nhân viên chỉ cần quét dọn phòng cho Bánh Bông Tuyết mỗi ngày là được.
Đến thứ Tư, Túc Khiêm lại có cuộc họp cần phải tới công ty chủ trì.
“Vậy tôi đi đây.”
Tô Dục Chu vừa từ phòng chứa đồ ra đã nghe thấy Túc tiên sinh đứng ở cửa nhà ngoảnh đầu nói với cậu như vậy. Cậu vội vàng chạy tới, nhón chân cho anh một nụ hôn thật sâu, sau đó tủm tỉm: “Về sớm chút nha.”
“Được.”
Túc tiên sinh đồng ý, đi ra cửa dưới cái nhìn của cậu.
Tô Dục Chu nhìn bóng lưng anh biến mất tại cửa ra vào, ngửi mùi hạt dẻ dần nhạt nhòa trong không khí, không hiểu sao tâm trạng bỗng tuột dốc.
Cậu rủ mắt, hàng mi che đi vẻ xám xịt trong con ngươi.
“Meo —-“
Đúng lúc này, tiếng mèo kêu vang lên.
Tô Dục Chu vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, mở cửa đi vào thì thấy Bánh Bông Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ, giơ chân gãi lớp kính thủy tinh, hẳn là muốn đi ra ngoài. Dù sao nó cũng là mèo hoang, ở mãi trong nhà chắc cũng không quen.
Tô Dục Chu vừa vào nó đã ngừng động tác, quay đầu nhìn cậu đầy tội nghiệp, khe khẽ meo một tiếng.
“Giờ không ra ngoài được đâu, đợi nhóc sinh con xong đã.” Tô Dục Chu đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Sau đó cậu đẩy Bánh Bông Tuyết nằm xuống, kiểm tra xem đã bóp được ra sữa chưa, bác sĩ nói có sữa thì tức là nó sắp sinh.
“Hình như vẫn còn phải chờ thêm chút nữa.”
Tô Dục Chu buông con mèo nhỏ đang giãy giụa ra, một lần nữa xoa cái đầu lông mềm của nó.
Tắm rửa xong, giá trị nhan sắc của Bánh Bông Tuyết lập tức tăng thêm một bậc, nó ngồi dưới ánh nắng trắng như đang phát sáng, giống kiểu bật filter làm đẹp lên vậy. Bộ lông mềm xõa tung, xoa tới xoa lui thích vô cùng.
Bánh Bông Tuyết nằm xuống, để lộ cái bụng tròn trịa đã bị cạo trụi lủi, bên trong có năm sinh mệnh đang đợi chào đời.
Tô Dục Chu nghĩ đến đây cũng thấy hơi lo. Không biết là đỡ đẻ cho mèo có khó không nữa…
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, vừa chơi cùng Bánh Bông Tuyết vừa lên mạng tra tư liệu, xem các thể loại hướng dẫn cần chú ý và mẹo nhỏ. Găng tay rồi tã giấy cho mèo cậu đều đã mua ở bệnh viện thú y, nếu chỉ cần làm theo hướng dẫn thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ…
Tô Dục Chu cúi xuống nhìn Bánh Bông Tuyết, nó đang cong người li3m láp cái bụng của mình, dịu dàng mà kiên nhẫn như vậy, dường như chính nó cũng đang mong đợi bé con ra đời.
Tô Dục Chu ngẩn người nhìn nó.
Cuối cùng, cậu duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu Bánh Bông Tuyết.
Buổi tối, 7 rưỡi gần 8 giờ Túc Khiêm mới chạy về.
Có một dự án xảy ra vấn đề nên cuộc họp bị kéo dài, lúc 5 giờ hơn anh đã báo với Tô Dục Chu, dặn cậu ăn tối trước, không cần phải đợi anh. Nghĩ đến việc trong nhà còn có Bánh Bông Tuyết chơi cùng cậu, Túc Khiêm thấy yên tâm hơn.
Điều này cũng khiến anh phát hiện, có lẽ nuôi một con mèo trong nhà cũng không tệ, như thế thì Tô Dục Chu có phải ở nhà một mình cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Xe của anh trở lại khu dân cư, lúc lái về phía biệt thự, từ xa đã thấy ánh đèn bên trong, điều này cũng khiến trái tim đang treo cao của Túc Khiêm được đặt xuống.
Chào chú Từ xong, Túc Khiêm mở cửa vào nhà.
“Chu Chu, tôi về rồi.”
Tầng một bật đèn, nhưng lại không có ai.
Túc Khiêm cởi áo khóa ra, treo lên chiếc kệ bên cạnh rồi ngồi xuống cởi giày, thay dép đi trong nhà.
Anh định lên tầng tìm người, nhưng đi đến cầu thang lại dừng chân, chuyển sang đi tới phòng cho thú cưng.
Trong phòng không bật đèn, anh vừa mở cửa đã nghe được tiếng mèo kêu. Túc Khiêm nhấn công tắc, căn phòng lập tức trở nên sáng ngời. Bánh Bông Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt bởi vì ánh sáng đột ngột mà co lại, có phần căng thẳng nhìn anh, nhưng không còn bỏ chạy như mấy hôm trước.
Túc Khiêm nhìn nó một cái, mặc kệ, tiếp tục quan sát chung quanh, phát hiện Tô Dục Chu không có trong này.
Chẳng lẽ về phòng rồi?
Túc Khiêm quay người đóng cửa lại, tiếp tục chạy lên lầu.
Nhưng mà đèn trong phòng Tô Dục Chu cũng tắt, bật lên cũng không thấy người đâu.
Nghĩ đến gì đó, Túc Khiêm hơi giật mình. Anh nhấc chân chạy xuống tầng hai, đi tới trước cửa phòng ngủ chính hay chính là phòng của mình.
Đèn trong phòng cũng tắt.
Túc Khiêm mím môi, nhớ tới lần thứ hai trở về cũng không thấy Tô Dục Chu, sau đó mới biết thật ra cậu không ở nhà, nhịp tim hỗn loạn lập tức bình ổn trở lại.
Anh lấy di động ra, định gọi cho cậu. Biết đâu hôm nay em ấy lại ra ngoài gặp người nhà hoặc bạn thì sao?
“Kịch —“
Đúng lúc này một tiếng động trầm đục truyền từ trong phòng ra.
Túc Khiêm khựng lại, trái tim hơi nhảy lên. Anh vặn tay nắm, mở cửa ra, mượn ánh đèn ngoài hành lang quan sát căn phòng.
Có thể thấy rất rõ một cục nhô lên ở trên giường trong phòng ngủ mờ tối.
Anh khẽ mỉm cười, cố nén từng đợt rung động trong lòng, nhét điện thoại về túi, nhấc chân đi vào.
“Lộc cộc —“
Trên sàn nhà, một chai rượu lăn tới bên chân anh.
Túc Khiêm cũng ngửi thấy, trong phòng ngoài mùi dừa thơm ngát, còn có lẫn một mùi rượu rất nhạt.
Tô Dục Chu uống rượu?
Túc Khiêm nhíu mày, những phấp phới trong lòng lập tức tan đi không ít, cúi xuống nhặt vỏ chai đặt lên mặt bàn bên cạnh, sau đó đi tới giường, bật đèn ngủ lên.
Tia sáng chiếu rọi mọi thứ, cũng chiếu lên cái cục trên giường.
Nhìn qua thì trông không giống hình người lắm, nhưng rõ ràng dưới đáy có truyền tới tiếng động.
Túc Khiêm không do dự nữa, một tay nhấc cái chăn lên.
Mấy bộ quần áo lập tức trượt xuống khỏi giường, rơi trên sàn nhà. Cậu trai co người dưới lớp chăn, xung quanh chất đầy quần áo của anh, còn đang ôm chặt gối của anh trong ngực. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không biết là do uống rượu hay do khó chịu.
Loáng thoáng còn thấy được nước mắt lấp lánh ở khóe mắt.
“Chu Chu?”
Túc Khiêm nhìn cậu, đau lòng vươn tay sờ lên gương mặt nóng hổi kia. Lòng bàn tay anh miết lên khóe mắt cậu, cảm nhận được sự ẩm ướt, lập tức thấy lòng mình bị đâm đau nhói. Mà nghe được giọng anh, cậu thanh niên cũng mơ màng mở mắt: “Anh Túc…”
Sau đó đột nhiên bĩu môi.
Con ngươi lóe lên ánh lệ, tràn ngập lên án nhìn Túc Khiêm chằm chằm, nhưng cậu lại dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi đống quần áo, sau đó ngồi lên người anh, hai chân quấn lấy eo Túc Khiêm, khóa chặt.
“Anh nói là sẽ về sớm mà…” Cậu vùi đầu vào vai anh, giọng mũi nặng nề.
“Xin lỗi em.” Túc Khiêm vỗ lưng cậu an ủi, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Anh còn tưởng kì mẫn cảm của Tô Dục Chu đã qua, không ngờ nó chưa hề kết thúc, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Túc Khiêm ôm cậu, gạt hết đống quần áo trên giường xuống đất, sau đó ngồi lên giường.
Chàng trai vẫn như con bạch tuộc quấn lấy anh, như thể cậu sợ nới tay một cái anh sẽ chạy mất.
“Tôi ở đây rồi, đừng sợ.”
Túc Khiêm hôn lên mặt cậu, bắt chước giọng điệu dỗ dành hôm đó của cậu trai khi tắm cho Bánh Bông Tuyết, dịu dàng nói.
Cơ thể căng cứng của Tô Dục Chu dần thả lỏng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, mặt vùi sâu vào hõm vai Túc Khiêm.
Túc Khiêm xoa đầu cậu, khẽ hỏi: “Em uống rượu à?”
“Dạ…” Cậu thanh niên đáp.
“Tại sao lại uống rượu?”
“Anh không có nhà… Khó chịu…” Cậu thanh niên dụi đầu vào cổ anh, tham lam hít hà mùi hương của người đàn ông này.
Trái tim Túc Khiêm khẽ run lên, anh lại hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Cũng là vì… Anh sao?
Tô Dục Chu im lặng, khi Túc Khiêm tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, bé con này lại thì thầm: “Em mơ thấy ác mộng…”
Túc Khiêm nghe giọng điệu ngập tràn đau khổ bi thương của cậu, thoáng sửng sốt, vừa định nói em không cần phải nhớ lại, đã nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Dục Chu,
“Em mơ thấy…”
“Em lại không có nhà…”
Giọng nói đau thương, đứt quãng của Tô Dục Chu rõ ràng không có mấy chập trùng, lại mang theo nỗi đau và sự tủi thân vô tận: “Bọn họ lại không cần em nữa…”
“Anh nói đi, có phải em có vấn đề gì không? Tại sao họ lại muốn bỏ em lại chứ…”
Tô Dục Chu chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi, dường như cậu trở lại tuổi thơ ở kiếp trước, trở về làm đứa nhỏ lẻ loi trơ trọi đứng trước cửa trại trẻ mồ côi, trơ mắt nhìn xe của ba mẹ lái đi xa.
Cậu đã hỏi rất nhiều, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhưng vẫn không có được đáp án.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này của cậu…
Nghĩ tới đây, Tô Dục Chu lại nức nở, Túc Khiêm cảm nhận được rõ rệt cảm giác lành lạnh ẩm ướt truyền tới từ bả vai.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu tại sao cậu lại nói như vậy, nhưng Túc Khiêm vẫn vươn tay, dịu dàng xoa đầu Tô Dục Chu.
“Không đâu, Chu Chu của chúng ta ưu tú như vậy, lại đáng yêu thế này, không ai lại có thể vứt bỏ em hết.”
Người con trai lại không bị anh thuyết phục, cậu gối đầu lên vai anh, cả người như cạn kiệt sức sống mà nói: “Nhưng, ba mẹ đuổi em ra… Vì em là Alpha… Bởi vì kì tình nhiệt…”
“Em lại không còn nhà….”
“Ư…”
Túc Khiêm nghe tiếng nỉ non khổ sở bi thương của cậu, nghe tiếng cậu rấm rứt khóc, chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta khoét xuống một miếng, co rút đau đớn vô cùng.
Anh dùng sức ôm chặt Tô Dục Chu.
“Về sau nơi này chính là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được, không ai có thể đuổi em đi hết.”
- -----oOo------
Bóng người quấn quýt lấy nhau trên sàn nhà, những nhịp thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên hai vầng trán.
Tô Dục Chu ngồi dậy, ngón tay vuốt lên chóp mũi, lấy ra vài sợi lông mèo màu trắng đã thấm mồ hôi. Liếc nhìn Túc Khiêm bị mình d3 xu0ng, cậu cong môi cười, quay đầu nhìn về phía chú mèo trên bệ cửa sổ.
Bánh Bông Tuyết ngây thơ nhìn cậu, thấy hai người ngừng lại, nó cũng không nhìn nữa, tiếp tục cúi đầu li3m lông.
Tô Dục Chu thu tầm mắt, lại nằm lên người Túc Khiêm.
Mặc dù trán đã toát mồ hôi, nhưng Túc tiên sinh không đẩy cậu ra, cặp mắt đen nặng nề nhìn cậu.
“Nóng quá đi…”
Tô Dục Chu thầm thì, tay mò xuống bụng dưới của người đàn ông: “Quần áo anh ướt cả rồi.”
Ban nãy Túc Khiêm bế Bánh Bông Tuyết, nước trên người chú mèo nhỏ hết lên người anh, còn để lại một đống lông mèo màu trắng.
Túc Khiêm lại có vẻ không mấy bận tâm.
Anh chăm chú nhìn Tô Dục Chu, cuối cùng vươn tay xoa mặt cậu, thủ thỉ: “Vậy đi tắm nhé?”
Tô Dục Chu thấy được ánh mắt anh, hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ừm một tiếng nho nhỏ.
Thế là Túc Khiêm ngồi dậy.
Hai người rời khỏi phòng chứa đồ, lúc đi còn đóng cửa lại, cùng nhau vào thang máy.
Túc Khiêm ấn nút lầu ba. Tô Dục Chu liếc nhìn, không nói gì.
Vừa vào phòng tắm, cánh cửa sau lưng đã cạch một tiếng khóa lại, Tô Dục Chu vừa quay người theo bản năng đã bị Túc Khiêm ôm mặt, nhiệt tình mà bá đạo hôn cậu.
Mùi hạt dẻ và hương dừa kịch liệt va chạm trong căn phòng tắm nhỏ, cuối cùng hòa lại với nhau.
Tô Dục Chu không thể chống cự, không ngừng lùi về sau, cuối cùng bị người đàn ổng đẩy tới dưới vòi hoa sen.
“Ào ào —“
Lưng cậu đè lên chốt mở, dòng nước mát lạnh lập tức phun ra, xối thẳng xuống đầu bọn họ.
Áo quần Túc Khiêm vốn đã ẩm ướt, lúc này càng thêm sũng nước.
Áo sơ mi dán vào bờ lưng, vẽ ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ mượt mà, bờ vai dày rộng, vòng eo thon mà đầy sức mạnh, gợi cảm và tràn ngập sức quyến rũ.
Tô Dục Chu bị anh hôn đến mê mẩn, mắt mông lung bởi dòng nước, có cảm giác hoang mang không biết đang là chiều hay đêm.
“Roạt —“
Màn tắm bị kéo lại, chỉ có thể lờ mờ thấy được trên tấm rèm là hai bóng người đang ôm nhau…
Bánh Bông Tuyết cứ như vậy chính thức ở lại biệt thự của Túc Khiêm.
Nó làm quen rất nhanh, ngày đầu còn hơi căng thẳng, ngày thứ hai đã ăn uống ngủ nghỉ chơi đùa như bình thường. Chỉ là vẫn hơi nhát, có người mở cửa vào phòng là nó sẽ lao vút vào trong đống đồ lộn xộn, thò đầu ra quan sát.
Túc Khiêm yêu cầu công ty giúp việc cung cấp thêm dịch vụ chăm sóc thú cưng, nhưng cơm cho mèo vẫn tạm thời để Tô Dục Chu chuẩn bị, nhân viên chỉ cần quét dọn phòng cho Bánh Bông Tuyết mỗi ngày là được.
Đến thứ Tư, Túc Khiêm lại có cuộc họp cần phải tới công ty chủ trì.
“Vậy tôi đi đây.”
Tô Dục Chu vừa từ phòng chứa đồ ra đã nghe thấy Túc tiên sinh đứng ở cửa nhà ngoảnh đầu nói với cậu như vậy. Cậu vội vàng chạy tới, nhón chân cho anh một nụ hôn thật sâu, sau đó tủm tỉm: “Về sớm chút nha.”
“Được.”
Túc tiên sinh đồng ý, đi ra cửa dưới cái nhìn của cậu.
Tô Dục Chu nhìn bóng lưng anh biến mất tại cửa ra vào, ngửi mùi hạt dẻ dần nhạt nhòa trong không khí, không hiểu sao tâm trạng bỗng tuột dốc.
Cậu rủ mắt, hàng mi che đi vẻ xám xịt trong con ngươi.
“Meo —-“
Đúng lúc này, tiếng mèo kêu vang lên.
Tô Dục Chu vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, mở cửa đi vào thì thấy Bánh Bông Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ, giơ chân gãi lớp kính thủy tinh, hẳn là muốn đi ra ngoài. Dù sao nó cũng là mèo hoang, ở mãi trong nhà chắc cũng không quen.
Tô Dục Chu vừa vào nó đã ngừng động tác, quay đầu nhìn cậu đầy tội nghiệp, khe khẽ meo một tiếng.
“Giờ không ra ngoài được đâu, đợi nhóc sinh con xong đã.” Tô Dục Chu đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Sau đó cậu đẩy Bánh Bông Tuyết nằm xuống, kiểm tra xem đã bóp được ra sữa chưa, bác sĩ nói có sữa thì tức là nó sắp sinh.
“Hình như vẫn còn phải chờ thêm chút nữa.”
Tô Dục Chu buông con mèo nhỏ đang giãy giụa ra, một lần nữa xoa cái đầu lông mềm của nó.
Tắm rửa xong, giá trị nhan sắc của Bánh Bông Tuyết lập tức tăng thêm một bậc, nó ngồi dưới ánh nắng trắng như đang phát sáng, giống kiểu bật filter làm đẹp lên vậy. Bộ lông mềm xõa tung, xoa tới xoa lui thích vô cùng.
Bánh Bông Tuyết nằm xuống, để lộ cái bụng tròn trịa đã bị cạo trụi lủi, bên trong có năm sinh mệnh đang đợi chào đời.
Tô Dục Chu nghĩ đến đây cũng thấy hơi lo. Không biết là đỡ đẻ cho mèo có khó không nữa…
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, vừa chơi cùng Bánh Bông Tuyết vừa lên mạng tra tư liệu, xem các thể loại hướng dẫn cần chú ý và mẹo nhỏ. Găng tay rồi tã giấy cho mèo cậu đều đã mua ở bệnh viện thú y, nếu chỉ cần làm theo hướng dẫn thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ…
Tô Dục Chu cúi xuống nhìn Bánh Bông Tuyết, nó đang cong người li3m láp cái bụng của mình, dịu dàng mà kiên nhẫn như vậy, dường như chính nó cũng đang mong đợi bé con ra đời.
Tô Dục Chu ngẩn người nhìn nó.
Cuối cùng, cậu duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu Bánh Bông Tuyết.
Buổi tối, 7 rưỡi gần 8 giờ Túc Khiêm mới chạy về.
Có một dự án xảy ra vấn đề nên cuộc họp bị kéo dài, lúc 5 giờ hơn anh đã báo với Tô Dục Chu, dặn cậu ăn tối trước, không cần phải đợi anh. Nghĩ đến việc trong nhà còn có Bánh Bông Tuyết chơi cùng cậu, Túc Khiêm thấy yên tâm hơn.
Điều này cũng khiến anh phát hiện, có lẽ nuôi một con mèo trong nhà cũng không tệ, như thế thì Tô Dục Chu có phải ở nhà một mình cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Xe của anh trở lại khu dân cư, lúc lái về phía biệt thự, từ xa đã thấy ánh đèn bên trong, điều này cũng khiến trái tim đang treo cao của Túc Khiêm được đặt xuống.
Chào chú Từ xong, Túc Khiêm mở cửa vào nhà.
“Chu Chu, tôi về rồi.”
Tầng một bật đèn, nhưng lại không có ai.
Túc Khiêm cởi áo khóa ra, treo lên chiếc kệ bên cạnh rồi ngồi xuống cởi giày, thay dép đi trong nhà.
Anh định lên tầng tìm người, nhưng đi đến cầu thang lại dừng chân, chuyển sang đi tới phòng cho thú cưng.
Trong phòng không bật đèn, anh vừa mở cửa đã nghe được tiếng mèo kêu. Túc Khiêm nhấn công tắc, căn phòng lập tức trở nên sáng ngời. Bánh Bông Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt bởi vì ánh sáng đột ngột mà co lại, có phần căng thẳng nhìn anh, nhưng không còn bỏ chạy như mấy hôm trước.
Túc Khiêm nhìn nó một cái, mặc kệ, tiếp tục quan sát chung quanh, phát hiện Tô Dục Chu không có trong này.
Chẳng lẽ về phòng rồi?
Túc Khiêm quay người đóng cửa lại, tiếp tục chạy lên lầu.
Nhưng mà đèn trong phòng Tô Dục Chu cũng tắt, bật lên cũng không thấy người đâu.
Nghĩ đến gì đó, Túc Khiêm hơi giật mình. Anh nhấc chân chạy xuống tầng hai, đi tới trước cửa phòng ngủ chính hay chính là phòng của mình.
Đèn trong phòng cũng tắt.
Túc Khiêm mím môi, nhớ tới lần thứ hai trở về cũng không thấy Tô Dục Chu, sau đó mới biết thật ra cậu không ở nhà, nhịp tim hỗn loạn lập tức bình ổn trở lại.
Anh lấy di động ra, định gọi cho cậu. Biết đâu hôm nay em ấy lại ra ngoài gặp người nhà hoặc bạn thì sao?
“Kịch —“
Đúng lúc này một tiếng động trầm đục truyền từ trong phòng ra.
Túc Khiêm khựng lại, trái tim hơi nhảy lên. Anh vặn tay nắm, mở cửa ra, mượn ánh đèn ngoài hành lang quan sát căn phòng.
Có thể thấy rất rõ một cục nhô lên ở trên giường trong phòng ngủ mờ tối.
Anh khẽ mỉm cười, cố nén từng đợt rung động trong lòng, nhét điện thoại về túi, nhấc chân đi vào.
“Lộc cộc —“
Trên sàn nhà, một chai rượu lăn tới bên chân anh.
Túc Khiêm cũng ngửi thấy, trong phòng ngoài mùi dừa thơm ngát, còn có lẫn một mùi rượu rất nhạt.
Tô Dục Chu uống rượu?
Túc Khiêm nhíu mày, những phấp phới trong lòng lập tức tan đi không ít, cúi xuống nhặt vỏ chai đặt lên mặt bàn bên cạnh, sau đó đi tới giường, bật đèn ngủ lên.
Tia sáng chiếu rọi mọi thứ, cũng chiếu lên cái cục trên giường.
Nhìn qua thì trông không giống hình người lắm, nhưng rõ ràng dưới đáy có truyền tới tiếng động.
Túc Khiêm không do dự nữa, một tay nhấc cái chăn lên.
Mấy bộ quần áo lập tức trượt xuống khỏi giường, rơi trên sàn nhà. Cậu trai co người dưới lớp chăn, xung quanh chất đầy quần áo của anh, còn đang ôm chặt gối của anh trong ngực. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không biết là do uống rượu hay do khó chịu.
Loáng thoáng còn thấy được nước mắt lấp lánh ở khóe mắt.
“Chu Chu?”
Túc Khiêm nhìn cậu, đau lòng vươn tay sờ lên gương mặt nóng hổi kia. Lòng bàn tay anh miết lên khóe mắt cậu, cảm nhận được sự ẩm ướt, lập tức thấy lòng mình bị đâm đau nhói. Mà nghe được giọng anh, cậu thanh niên cũng mơ màng mở mắt: “Anh Túc…”
Sau đó đột nhiên bĩu môi.
Con ngươi lóe lên ánh lệ, tràn ngập lên án nhìn Túc Khiêm chằm chằm, nhưng cậu lại dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi đống quần áo, sau đó ngồi lên người anh, hai chân quấn lấy eo Túc Khiêm, khóa chặt.
“Anh nói là sẽ về sớm mà…” Cậu vùi đầu vào vai anh, giọng mũi nặng nề.
“Xin lỗi em.” Túc Khiêm vỗ lưng cậu an ủi, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Anh còn tưởng kì mẫn cảm của Tô Dục Chu đã qua, không ngờ nó chưa hề kết thúc, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Túc Khiêm ôm cậu, gạt hết đống quần áo trên giường xuống đất, sau đó ngồi lên giường.
Chàng trai vẫn như con bạch tuộc quấn lấy anh, như thể cậu sợ nới tay một cái anh sẽ chạy mất.
“Tôi ở đây rồi, đừng sợ.”
Túc Khiêm hôn lên mặt cậu, bắt chước giọng điệu dỗ dành hôm đó của cậu trai khi tắm cho Bánh Bông Tuyết, dịu dàng nói.
Cơ thể căng cứng của Tô Dục Chu dần thả lỏng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, mặt vùi sâu vào hõm vai Túc Khiêm.
Túc Khiêm xoa đầu cậu, khẽ hỏi: “Em uống rượu à?”
“Dạ…” Cậu thanh niên đáp.
“Tại sao lại uống rượu?”
“Anh không có nhà… Khó chịu…” Cậu thanh niên dụi đầu vào cổ anh, tham lam hít hà mùi hương của người đàn ông này.
Trái tim Túc Khiêm khẽ run lên, anh lại hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Cũng là vì… Anh sao?
Tô Dục Chu im lặng, khi Túc Khiêm tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, bé con này lại thì thầm: “Em mơ thấy ác mộng…”
Túc Khiêm nghe giọng điệu ngập tràn đau khổ bi thương của cậu, thoáng sửng sốt, vừa định nói em không cần phải nhớ lại, đã nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Dục Chu,
“Em mơ thấy…”
“Em lại không có nhà…”
Giọng nói đau thương, đứt quãng của Tô Dục Chu rõ ràng không có mấy chập trùng, lại mang theo nỗi đau và sự tủi thân vô tận: “Bọn họ lại không cần em nữa…”
“Anh nói đi, có phải em có vấn đề gì không? Tại sao họ lại muốn bỏ em lại chứ…”
Tô Dục Chu chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi, dường như cậu trở lại tuổi thơ ở kiếp trước, trở về làm đứa nhỏ lẻ loi trơ trọi đứng trước cửa trại trẻ mồ côi, trơ mắt nhìn xe của ba mẹ lái đi xa.
Cậu đã hỏi rất nhiều, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhưng vẫn không có được đáp án.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này của cậu…
Nghĩ tới đây, Tô Dục Chu lại nức nở, Túc Khiêm cảm nhận được rõ rệt cảm giác lành lạnh ẩm ướt truyền tới từ bả vai.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu tại sao cậu lại nói như vậy, nhưng Túc Khiêm vẫn vươn tay, dịu dàng xoa đầu Tô Dục Chu.
“Không đâu, Chu Chu của chúng ta ưu tú như vậy, lại đáng yêu thế này, không ai lại có thể vứt bỏ em hết.”
Người con trai lại không bị anh thuyết phục, cậu gối đầu lên vai anh, cả người như cạn kiệt sức sống mà nói: “Nhưng, ba mẹ đuổi em ra… Vì em là Alpha… Bởi vì kì tình nhiệt…”
“Em lại không còn nhà….”
“Ư…”
Túc Khiêm nghe tiếng nỉ non khổ sở bi thương của cậu, nghe tiếng cậu rấm rứt khóc, chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta khoét xuống một miếng, co rút đau đớn vô cùng.
Anh dùng sức ôm chặt Tô Dục Chu.
“Về sau nơi này chính là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được, không ai có thể đuổi em đi hết.”
- -----oOo------
Bình luận truyện