Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
Chương 81
“Anh Túc…”
Tô Dục Chu hơi mở to mắt, bên trong con ngươi màu nâu nhạt ấy viết đầy kinh ngạc, cậu không ngờ…
Túc Khiêm sẽ dùng đến chữ “yêu”.
Túc Khiêm khẽ hôn lên trán cậu, sau đó thả Tô Dục Chu ra, vừa định nói gì đó lại thoáng thấy được chiếc nhẫn kim cương trên tay chàng trai.
Phát hiện ánh mắt của anh, Tô Dục Chu hơi cúi đầu, thấy mình vẫn còn đeo nhẫn thì chớp mắt, không hiểu sao lại thấy hơi xấu hổ, vội vàng tháo ra.
“Cái này là anh để quên ở trong phòng… Trả lại cho anh.”
Cậu nắm tay Túc Khiêm, muốn nhét trả anh, nhưng người đàn ông lại bắt ngược lấy tay cậu, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn kia.
“Cái này là chuẩn bị vì em.”
Túc Khiêm cầm tay Tô Dục Chu, kiên định lồng chiếc nhẫn kia vào ngón áp út tay trái của cậu.
Tô Dục Chu nhìn chiếc nhẫn kim cương một lần nữa trở về, cõi lòng gợn lên từng rung động.
Đoán được là một chuyện, nhưng được người thương tự tay đeo vào cho lại là một chuyện khác.
Cậu ngước lên, nhìn vào cặp mắt đen thẳm của người đàn ông.
Tô Dục Chu cứ nghĩ Túc Khiêm sẽ nói mấy lời như trong phim, nhưng người đàn ông chỉ khẽ hỏi: “Chu Chu, có thể nói cho anh biết… Tại sao hôm qua em lại buồn như vậy không?”
Tô Dục Chu giật thót. Cậu nhớ lại những gì mình nói tối qua, không khỏi cụp mắt: “Chỉ là em hiểu lầm…”
“Hiểu lầm chuyện gì?”
Tô Dục Chu vươn tay, sau nửa giây do dự, kiên định ôm Túc Khiêm thật chặt, giống như bao lần, thân mật kề trán lên vai anh. Cậu lí nhí: “Có thể không nói không?”
Giờ nghĩ lại đúng thật là có hơi í ẹ.
Hình như cậu đã quá nhạy cảm…
“Anh muốn nghe.” Nhưng Túc Khiêm lại kiên trì tới bất ngờ: “Anh muốn biết tất cả suy nghĩ của em.”
“Chu Chu, trong chuyện tình cảm, anh cũng chỉ là một người mới.”
“Em biết anh đã từng bài xích Alpha tới mức nào, là em dạy cho anh biết hóa ra trên đời còn có một Alpha đặc biệt như em.”
“Cũng chính em đã khiến anh bắt đầu học cách yêu một người. Nhưng có lẽ là thời gian khá ngắn, anh lại không được trời phú cho tài năng ở phương diện này, nên… Có đôi khi sẽ vô tình làm tổn thương em.”
Giờ phút này, Túc Khiêm vô cùng nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng chứa đựng vô vàn chân thành và trịnh trọng.
“Anh hi vọng em có thể nói cho anh. Chu Chu, em thật sự đang nghĩ gì?”
“Chỉ khi biết, anh mới có thể tìm cách để sửa đổi. Anh không mong chuyện tối qua lại xảy ra nữa.”
Tô Dục Chu nghe anh, cuối cùng vẫn chịu thua, mở miệng: “Em tưởng là anh chỉ muốn ngủ với em…”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Túc Khiêm không khỏi tự thấy hoài nghi, câu nói kia thật sự có thể bị hiểu lệch nghĩa nhiều như vậy sao?
“Trước kia anh cũng từng coi em như công cụ còn gì, thế nên em…”
“Công cụ gì?” Túc Khiêm nhíu mày.
Tô Dục Chu hơi khựng lại, sau đó rầu rĩ lên tiếng: “Ban đầu đó, chẳng phải anh coi em như công cụ làm dịu kì tình nhiệt sao?”
Quan hệ của họ bắt đầu từ một tai nạn, lại kéo dài trong một giao dịch… Cậu có ý nghĩ như vậy chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
“Chu Chu, anh chưa bao giờ coi em là công cụ.”
Túc Khiêm nghiêm nghị, đây thật sự là lời lên án nằm ngoài dự đoán của anh. Anh không thể ngờ là Tô Dục Chu lại nghĩ như vậy. Anh ôm lấy mặt cậu trai, khẽ nói: “Ban đầu, đúng là vì ý nghĩ ngủ với em có thể làm dịu kì tình nhiệt nên anh mới đưa em về nhà. Nhưng từ ngày thứ hai, anh đã thích em.”
Tô Dục Chu đang định tranh luận với anh, từ ngữ đột nhiên kẹt ở trong họng. Cậu cảm giác nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát.
“Anh… Anh vừa nói gì?”
Cậu cảm thấy chắc chắn Túc Khiêm đang lừa mình, chứ sao anh ấy có thể thích cậu từ sớm như vậy được?
Từ ngày thứ hai… Sao có thể như thế được?
“Lúc ấy, có lẽ chính anh cũng không nhận ra.” Túc Khiêm cũng tạm thời buông xuống khó chịu, nghiêm túc phân tích.
Anh cảm thấy nếu hôm nay mình không nói rõ ràng với Tô Dục Chu thì chắc chắn cậu ngốc này sẽ còn tiếp tục giữ suy nghĩ hoang đường đó, tạo thành chướng ngại giữa bọn họ.
“Sau khi anh phát hiện mình yêu em, nghĩ lại thì thấy mọi chuyện đều thật rõ ràng.”
“Từ lúc em muốn anh hôn em, anh đã rung động rồi.”
Túc Khiêm dịu dàng nhìn cậu, từng lời từng chữ nói ra đều gõ thẳng vào lòng Tô Dục Chu.
“Chu Chu, nếu như không thích thì anh sẽ không hôn em.”
Tô Dục Chu cảm thấy rất không chân thực, nhịp tim dồn dập, tư duy cũng theo đó mà hỗn loạn. Cậu có hơi muốn khóc, nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc trào dâng.
Đúng vậy, cậu bị Túc Khiêm thuyết phục rồi.
Mặc dù đó đều là cậu chủ động yêu cầu, nhưng tính cách Túc Khiêm lạnh lùng như vậy, nếu như trong lòng không có cảm giác thì sao có thể đồng ý được?
Tại sao cậu vẫn luôn không nhận ra chứ?
Nhìn cặp mắt đỏ hoe của cậu, Túc Khiêm yêu thương khẽ vuốt lên khóe mắt, dịu dàng nói: “Đừng khóc, mắt sẽ sưng.”
“Dạ…”
Tô Dục Chu hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng mũi đặc sệt, nghe vừa ngoan vừa mềm. Nhưng rồi cậu lại hỏi: “Vậy tại sao trước giờ anh chưa từng nói với em?”
Cậu vẫn muốn nghe Túc Khiêm thổ lộ.
Từ lúc mối quan hệ này bắt đầu, cậu luôn là người chủ động tiếp cận anh.
Bởi vì không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào, thế nên cậu luôn cố gắng mở lòng mình, cố gắng biểu đạt với anh tình cảm của bản thân. Nhưng khi kì tình nhiệt kết thúc, nồng độ hormone bình thường trở lại, dũng khí để tiếp tục tiến tới cũng theo đó biến mất.
Trước khi tham gia huấn luyện quân sự, không phải cậu chưa từng nghĩ nhân cơ hội này, thử xem khi cậu dừng bước, có khi nào Túc Khiêm sẽ không đợi cậu nữa, hoặc là… Chủ động tới tìm cậu không. Thế nên khi thấy Túc Khiêm ở buổi tọa đàm, không ai biết cậu kích động tới mức nào.
“Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Túc Khiêm nhìn cậu đầy vô tội: “Nấu cơm cho em, bóc tôm cho em, xoa bụng cho em, mong ngóng xong việc sớm để về nhà, cuối cùng em lại chạy ra ngoài chơi…”
“Chu Chu, nếu thật sự coi em như công cụ, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện đó.”
Tô Dục Chu bị anh nói đến á khẩu không phản bác được.
Một lúc lâu sau, cậu mới lí nhí: “Bóc tôm với xoa bụng rõ ràng là em dùng điều kiện…”
Nhưng đôi mắt đã sáng lấp lánh, vẻ buồn rầu cũng tan thành mây khói, hoàn toàn không giấu nổi ý cười trên môi.
Lúc này, Tô Dục Chu chợt nghĩ đến chuyện gì, vội vàng hỏi: “Vậy anh biết mình yêu em từ khi nào?”
Cậu tràn đầy mong đợi nhìn Túc Khiêm, nhưng Túc Khiêm lại không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Hay là mình vào nhà rồi lại nói chuyện tiếp?”
Lúc này Tô Dục Chu mới sực tỉnh, nhận ra cả hai vẫn còn đang ở ngoài hành lang, mà cậu thì đang ngồi trên đùi Túc Khiêm.
Tai Tô Dục Chu nóng lên, vội vã đứng dậy, mà Túc Khiêm…
Đương nhiên là bị tê chân.
Anh đỡ tường, lảo đảo đứng dậy, sau đó bị Tô Dục Chu kéo vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Trên hành lang có máy quay giám sát đó!
May mà vừa rồi bọn họ không làm chuyện gì thái quá, không là từ giờ khỏi ra đường.
Tô Dục Chu đỡ Túc Khiêm, để anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ân cần bóp chân cho người yêu, khơi thông mạch máu.
“Tối qua anh cứ thế ngồi cả đêm ngoài cửa à?” Tô Dục Chu hỏi: “Sao không gọi em mở cửa?”
Cậu thấy đau lòng, ngồi cả đêm ở bên ngoài như vậy có khi nào bị cảm rồi không?
“Chẳng phải em nói muốn bình tĩnh lại sao?”
Túc Khiêm xoa đầu cậu, sau đó dựa vào lưng ghế, chầm chậm nhắm mắt.
Cả đêm qua anh gần như không ngủ, đến rạng sáng ba bốn giờ mới gà gật chợp mắt. Những điều tắc nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được xả hết ra, cảm giác mệt mỏi lập tức dâng lên.
Tô Dục Chu nhìn anh, không khỏi đề nghị: “Hay là anh vào phòng em ngủ đi? Nằm giường ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Túc Khiêm vén mí mắt lên, khuôn mặt tuấn tú mỏi mệt hiện chút lười biếng. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, uể oải nói: “Không được, thế thì người nào đó lại trách anh chỉ muốn ngủ với người ta.”
Tô Dục Chu nghẹn họng.
Từ lúc nào mà Túc tiên sinh đã học được cách nói móc rồi!
“Vậy để em đi lấy chăn cho anh.” Tô Dục Chu đứng dậy định vào phòng ngủ, lại bị Túc Khiêm kéo tay.
Cậu đứng lại, Túc Khiêm hơi dùng lực, kéo cậu ngồi xuống bên người, sau đó ôm Tô Dục Chu, để cậu ngả đầu vào ngực mình.
Nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau, hơi thở đan xen mùi hạt dẻ nhàn nhạt và hương dừa thơm ngát.
“Thế này là được rồi.” Túc Khiêm thỏa mãn thở dài một tiếng.
Tô Dục Chu không giãy giụa, thả lỏng cơ thể, nằm sấp trên người Túc Khiêm, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh, chỉ thấy cõi lòng ngập tràn hạnh phúc.
An tĩnh hưởng thụ chút thời gian thuộc về hai người xong, trong căn phòng khách nhỏ lại vang lên tiếng của cậu thanh niên.
“Anh Túc, anh còn chưa nói cho em, anh bắt đầu yêu em từ khi nào?”
Túc Khiêm không buồn mở mắt, ấn cái đầu đang ngẩng lên của chàng trai về lại ngực mình, lẩm bẩm: “Ngoan, ngủ đi.”
Tô Dục Chu bĩu môi, nhưng cũng không làm phiền anh nữa.
Chỉ là cậu không ngủ được.
Cảm nhận được chút bất an của cậu, Túc Khiêm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Anh hơi nhìn xuống, bỗng nắm lấy tay Tô Dục Chu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
“Chu Chu, vậy là em đồng ý đúng không?” Anh hỏi.
Tô Dục Chu ngây người.
Cái gì? Cậu đồng ý cái gì cơ?
“Bọn mình kết hôn đi.” Túc Khiêm khẽ nói: “Chu Chu, anh muốn được cùng em chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, cũng muốn mỗi sáng được nhìn em thức dậy.”
“Anh và em sống chung, mỗi ngày ăn sáng xong anh sẽ đưa em tới trường, chiều lại đón em rồi mình cùng nhau về nhà.”
“Nếu em không muốn ở biệt thự, vậy mình ở đây đi. Chúng ta có thể mang Bánh Bông Tuyết và đám mèo con sang đây… Chu Chu, em thấy thế nào?”
Túc Khiêm mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau khi cưới. Ban đầu Tô Dục Chu còn có chút cạn lời, nhưng dần dà cậu cũng bị tương lai anh miêu tả hấp dẫn.
Thật bình yên, là một cuộc sống chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cần được ở bên người mình thích thì dù có làm gì cũng đều vui vẻ nhỉ.
Nhưng…
“Kết hôn, có nhanh quá không anh?” Tô Dục Chu cau mũi: “Bọn mình quen nhau còn chưa tới hai tháng nữa.”
“Thời gian dài ngắn không chứng minh được gì.”
Túc Khiêm chân thành nói, chuyện xảy ra ngày hôm qua càng khiến cảm giác khủng hoảng của anh tăng mạnh, vẫn nên tranh thủ lúc Tô Dục Chu còn thích anh, trước hết bảo vệ thật kĩ.
Tô Dục Chu định nói gì đó, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Là ba Tô gọi.
Tô Dục Chu nghe máy, dạ dạ vâng vâng một hồi, cúp điện thoại xong nhìn Túc Khiêm: “Em thấy là, trước hết bọn mình phải qua được cửa ải của ba mẹ em đã.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay cậu vốn định mời Túc Khiêm về nhà mình ăn cơm.
Mà Túc Khiêm, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện phải gặp phụ huynh.
- -----oOo------
Tô Dục Chu hơi mở to mắt, bên trong con ngươi màu nâu nhạt ấy viết đầy kinh ngạc, cậu không ngờ…
Túc Khiêm sẽ dùng đến chữ “yêu”.
Túc Khiêm khẽ hôn lên trán cậu, sau đó thả Tô Dục Chu ra, vừa định nói gì đó lại thoáng thấy được chiếc nhẫn kim cương trên tay chàng trai.
Phát hiện ánh mắt của anh, Tô Dục Chu hơi cúi đầu, thấy mình vẫn còn đeo nhẫn thì chớp mắt, không hiểu sao lại thấy hơi xấu hổ, vội vàng tháo ra.
“Cái này là anh để quên ở trong phòng… Trả lại cho anh.”
Cậu nắm tay Túc Khiêm, muốn nhét trả anh, nhưng người đàn ông lại bắt ngược lấy tay cậu, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn kia.
“Cái này là chuẩn bị vì em.”
Túc Khiêm cầm tay Tô Dục Chu, kiên định lồng chiếc nhẫn kia vào ngón áp út tay trái của cậu.
Tô Dục Chu nhìn chiếc nhẫn kim cương một lần nữa trở về, cõi lòng gợn lên từng rung động.
Đoán được là một chuyện, nhưng được người thương tự tay đeo vào cho lại là một chuyện khác.
Cậu ngước lên, nhìn vào cặp mắt đen thẳm của người đàn ông.
Tô Dục Chu cứ nghĩ Túc Khiêm sẽ nói mấy lời như trong phim, nhưng người đàn ông chỉ khẽ hỏi: “Chu Chu, có thể nói cho anh biết… Tại sao hôm qua em lại buồn như vậy không?”
Tô Dục Chu giật thót. Cậu nhớ lại những gì mình nói tối qua, không khỏi cụp mắt: “Chỉ là em hiểu lầm…”
“Hiểu lầm chuyện gì?”
Tô Dục Chu vươn tay, sau nửa giây do dự, kiên định ôm Túc Khiêm thật chặt, giống như bao lần, thân mật kề trán lên vai anh. Cậu lí nhí: “Có thể không nói không?”
Giờ nghĩ lại đúng thật là có hơi í ẹ.
Hình như cậu đã quá nhạy cảm…
“Anh muốn nghe.” Nhưng Túc Khiêm lại kiên trì tới bất ngờ: “Anh muốn biết tất cả suy nghĩ của em.”
“Chu Chu, trong chuyện tình cảm, anh cũng chỉ là một người mới.”
“Em biết anh đã từng bài xích Alpha tới mức nào, là em dạy cho anh biết hóa ra trên đời còn có một Alpha đặc biệt như em.”
“Cũng chính em đã khiến anh bắt đầu học cách yêu một người. Nhưng có lẽ là thời gian khá ngắn, anh lại không được trời phú cho tài năng ở phương diện này, nên… Có đôi khi sẽ vô tình làm tổn thương em.”
Giờ phút này, Túc Khiêm vô cùng nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng chứa đựng vô vàn chân thành và trịnh trọng.
“Anh hi vọng em có thể nói cho anh. Chu Chu, em thật sự đang nghĩ gì?”
“Chỉ khi biết, anh mới có thể tìm cách để sửa đổi. Anh không mong chuyện tối qua lại xảy ra nữa.”
Tô Dục Chu nghe anh, cuối cùng vẫn chịu thua, mở miệng: “Em tưởng là anh chỉ muốn ngủ với em…”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Túc Khiêm không khỏi tự thấy hoài nghi, câu nói kia thật sự có thể bị hiểu lệch nghĩa nhiều như vậy sao?
“Trước kia anh cũng từng coi em như công cụ còn gì, thế nên em…”
“Công cụ gì?” Túc Khiêm nhíu mày.
Tô Dục Chu hơi khựng lại, sau đó rầu rĩ lên tiếng: “Ban đầu đó, chẳng phải anh coi em như công cụ làm dịu kì tình nhiệt sao?”
Quan hệ của họ bắt đầu từ một tai nạn, lại kéo dài trong một giao dịch… Cậu có ý nghĩ như vậy chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
“Chu Chu, anh chưa bao giờ coi em là công cụ.”
Túc Khiêm nghiêm nghị, đây thật sự là lời lên án nằm ngoài dự đoán của anh. Anh không thể ngờ là Tô Dục Chu lại nghĩ như vậy. Anh ôm lấy mặt cậu trai, khẽ nói: “Ban đầu, đúng là vì ý nghĩ ngủ với em có thể làm dịu kì tình nhiệt nên anh mới đưa em về nhà. Nhưng từ ngày thứ hai, anh đã thích em.”
Tô Dục Chu đang định tranh luận với anh, từ ngữ đột nhiên kẹt ở trong họng. Cậu cảm giác nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát.
“Anh… Anh vừa nói gì?”
Cậu cảm thấy chắc chắn Túc Khiêm đang lừa mình, chứ sao anh ấy có thể thích cậu từ sớm như vậy được?
Từ ngày thứ hai… Sao có thể như thế được?
“Lúc ấy, có lẽ chính anh cũng không nhận ra.” Túc Khiêm cũng tạm thời buông xuống khó chịu, nghiêm túc phân tích.
Anh cảm thấy nếu hôm nay mình không nói rõ ràng với Tô Dục Chu thì chắc chắn cậu ngốc này sẽ còn tiếp tục giữ suy nghĩ hoang đường đó, tạo thành chướng ngại giữa bọn họ.
“Sau khi anh phát hiện mình yêu em, nghĩ lại thì thấy mọi chuyện đều thật rõ ràng.”
“Từ lúc em muốn anh hôn em, anh đã rung động rồi.”
Túc Khiêm dịu dàng nhìn cậu, từng lời từng chữ nói ra đều gõ thẳng vào lòng Tô Dục Chu.
“Chu Chu, nếu như không thích thì anh sẽ không hôn em.”
Tô Dục Chu cảm thấy rất không chân thực, nhịp tim dồn dập, tư duy cũng theo đó mà hỗn loạn. Cậu có hơi muốn khóc, nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc trào dâng.
Đúng vậy, cậu bị Túc Khiêm thuyết phục rồi.
Mặc dù đó đều là cậu chủ động yêu cầu, nhưng tính cách Túc Khiêm lạnh lùng như vậy, nếu như trong lòng không có cảm giác thì sao có thể đồng ý được?
Tại sao cậu vẫn luôn không nhận ra chứ?
Nhìn cặp mắt đỏ hoe của cậu, Túc Khiêm yêu thương khẽ vuốt lên khóe mắt, dịu dàng nói: “Đừng khóc, mắt sẽ sưng.”
“Dạ…”
Tô Dục Chu hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng mũi đặc sệt, nghe vừa ngoan vừa mềm. Nhưng rồi cậu lại hỏi: “Vậy tại sao trước giờ anh chưa từng nói với em?”
Cậu vẫn muốn nghe Túc Khiêm thổ lộ.
Từ lúc mối quan hệ này bắt đầu, cậu luôn là người chủ động tiếp cận anh.
Bởi vì không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào, thế nên cậu luôn cố gắng mở lòng mình, cố gắng biểu đạt với anh tình cảm của bản thân. Nhưng khi kì tình nhiệt kết thúc, nồng độ hormone bình thường trở lại, dũng khí để tiếp tục tiến tới cũng theo đó biến mất.
Trước khi tham gia huấn luyện quân sự, không phải cậu chưa từng nghĩ nhân cơ hội này, thử xem khi cậu dừng bước, có khi nào Túc Khiêm sẽ không đợi cậu nữa, hoặc là… Chủ động tới tìm cậu không. Thế nên khi thấy Túc Khiêm ở buổi tọa đàm, không ai biết cậu kích động tới mức nào.
“Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Túc Khiêm nhìn cậu đầy vô tội: “Nấu cơm cho em, bóc tôm cho em, xoa bụng cho em, mong ngóng xong việc sớm để về nhà, cuối cùng em lại chạy ra ngoài chơi…”
“Chu Chu, nếu thật sự coi em như công cụ, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện đó.”
Tô Dục Chu bị anh nói đến á khẩu không phản bác được.
Một lúc lâu sau, cậu mới lí nhí: “Bóc tôm với xoa bụng rõ ràng là em dùng điều kiện…”
Nhưng đôi mắt đã sáng lấp lánh, vẻ buồn rầu cũng tan thành mây khói, hoàn toàn không giấu nổi ý cười trên môi.
Lúc này, Tô Dục Chu chợt nghĩ đến chuyện gì, vội vàng hỏi: “Vậy anh biết mình yêu em từ khi nào?”
Cậu tràn đầy mong đợi nhìn Túc Khiêm, nhưng Túc Khiêm lại không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Hay là mình vào nhà rồi lại nói chuyện tiếp?”
Lúc này Tô Dục Chu mới sực tỉnh, nhận ra cả hai vẫn còn đang ở ngoài hành lang, mà cậu thì đang ngồi trên đùi Túc Khiêm.
Tai Tô Dục Chu nóng lên, vội vã đứng dậy, mà Túc Khiêm…
Đương nhiên là bị tê chân.
Anh đỡ tường, lảo đảo đứng dậy, sau đó bị Tô Dục Chu kéo vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Trên hành lang có máy quay giám sát đó!
May mà vừa rồi bọn họ không làm chuyện gì thái quá, không là từ giờ khỏi ra đường.
Tô Dục Chu đỡ Túc Khiêm, để anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ân cần bóp chân cho người yêu, khơi thông mạch máu.
“Tối qua anh cứ thế ngồi cả đêm ngoài cửa à?” Tô Dục Chu hỏi: “Sao không gọi em mở cửa?”
Cậu thấy đau lòng, ngồi cả đêm ở bên ngoài như vậy có khi nào bị cảm rồi không?
“Chẳng phải em nói muốn bình tĩnh lại sao?”
Túc Khiêm xoa đầu cậu, sau đó dựa vào lưng ghế, chầm chậm nhắm mắt.
Cả đêm qua anh gần như không ngủ, đến rạng sáng ba bốn giờ mới gà gật chợp mắt. Những điều tắc nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được xả hết ra, cảm giác mệt mỏi lập tức dâng lên.
Tô Dục Chu nhìn anh, không khỏi đề nghị: “Hay là anh vào phòng em ngủ đi? Nằm giường ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Túc Khiêm vén mí mắt lên, khuôn mặt tuấn tú mỏi mệt hiện chút lười biếng. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, uể oải nói: “Không được, thế thì người nào đó lại trách anh chỉ muốn ngủ với người ta.”
Tô Dục Chu nghẹn họng.
Từ lúc nào mà Túc tiên sinh đã học được cách nói móc rồi!
“Vậy để em đi lấy chăn cho anh.” Tô Dục Chu đứng dậy định vào phòng ngủ, lại bị Túc Khiêm kéo tay.
Cậu đứng lại, Túc Khiêm hơi dùng lực, kéo cậu ngồi xuống bên người, sau đó ôm Tô Dục Chu, để cậu ngả đầu vào ngực mình.
Nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau, hơi thở đan xen mùi hạt dẻ nhàn nhạt và hương dừa thơm ngát.
“Thế này là được rồi.” Túc Khiêm thỏa mãn thở dài một tiếng.
Tô Dục Chu không giãy giụa, thả lỏng cơ thể, nằm sấp trên người Túc Khiêm, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh, chỉ thấy cõi lòng ngập tràn hạnh phúc.
An tĩnh hưởng thụ chút thời gian thuộc về hai người xong, trong căn phòng khách nhỏ lại vang lên tiếng của cậu thanh niên.
“Anh Túc, anh còn chưa nói cho em, anh bắt đầu yêu em từ khi nào?”
Túc Khiêm không buồn mở mắt, ấn cái đầu đang ngẩng lên của chàng trai về lại ngực mình, lẩm bẩm: “Ngoan, ngủ đi.”
Tô Dục Chu bĩu môi, nhưng cũng không làm phiền anh nữa.
Chỉ là cậu không ngủ được.
Cảm nhận được chút bất an của cậu, Túc Khiêm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Anh hơi nhìn xuống, bỗng nắm lấy tay Tô Dục Chu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
“Chu Chu, vậy là em đồng ý đúng không?” Anh hỏi.
Tô Dục Chu ngây người.
Cái gì? Cậu đồng ý cái gì cơ?
“Bọn mình kết hôn đi.” Túc Khiêm khẽ nói: “Chu Chu, anh muốn được cùng em chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, cũng muốn mỗi sáng được nhìn em thức dậy.”
“Anh và em sống chung, mỗi ngày ăn sáng xong anh sẽ đưa em tới trường, chiều lại đón em rồi mình cùng nhau về nhà.”
“Nếu em không muốn ở biệt thự, vậy mình ở đây đi. Chúng ta có thể mang Bánh Bông Tuyết và đám mèo con sang đây… Chu Chu, em thấy thế nào?”
Túc Khiêm mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau khi cưới. Ban đầu Tô Dục Chu còn có chút cạn lời, nhưng dần dà cậu cũng bị tương lai anh miêu tả hấp dẫn.
Thật bình yên, là một cuộc sống chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cần được ở bên người mình thích thì dù có làm gì cũng đều vui vẻ nhỉ.
Nhưng…
“Kết hôn, có nhanh quá không anh?” Tô Dục Chu cau mũi: “Bọn mình quen nhau còn chưa tới hai tháng nữa.”
“Thời gian dài ngắn không chứng minh được gì.”
Túc Khiêm chân thành nói, chuyện xảy ra ngày hôm qua càng khiến cảm giác khủng hoảng của anh tăng mạnh, vẫn nên tranh thủ lúc Tô Dục Chu còn thích anh, trước hết bảo vệ thật kĩ.
Tô Dục Chu định nói gì đó, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Là ba Tô gọi.
Tô Dục Chu nghe máy, dạ dạ vâng vâng một hồi, cúp điện thoại xong nhìn Túc Khiêm: “Em thấy là, trước hết bọn mình phải qua được cửa ải của ba mẹ em đã.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay cậu vốn định mời Túc Khiêm về nhà mình ăn cơm.
Mà Túc Khiêm, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện phải gặp phụ huynh.
- -----oOo------
Bình luận truyện