Một Bước Lên Tiên

Chương 39: Những lời con nói đều là thật



Lý Tuyết ngượng ngùng tránh sang một bên để Bạch Diệc Phi vào trong phòng.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Lý Tuyết, nuốt nước bọt nói: “Em ngồi đi, anh giúp em massage”.

Lý Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng, Bạch Diệc Phi ở phía sau lưng cô, hai tay run rẩy nhẹ nhàng đặt lên gáy Lý Tuyết, trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác trơn trượt.

Bạch Diệc Phi ngừng lại, cố gắng nhịn, cuối cùng anh hít một hơi sâu, tập trung xoa bóp cho Lý Tuyết.

Lý Tuyết không hề phát hiện ra sự bất thường của Bạch Diệc Phi, bởi vì khi Bạch Diệc Phi ấn ngón tay lên sau gáy mình, cô cũng khựng lại một cái theo phản xạ.

Sau khi cảm nhận được Bạch Diệc Phi xoa bóp cho mình, cả người cô rất thoải mái, gần đây cô khá bận rộn nên cột sống quả thực rất khó chịu, sau khi được xoa bóp xong thì cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi dừng tay hỏi cô: “Em có cần xoa bóp chỗ khác không?”

Lý Tuyết ngượng ngùng thì thầm: “Không… không cần đâu…”

Bạch Diệc Phi có chút hối hận, bất đắc dĩ nhìn vào Lý Tuyết: “Vậy em nghỉ sớm đi, anh không làm phiền em nữa”.

Lý Tuyết cúi đầu ừ một tiếng thì nghe thấy tiếng Bạch Diệc Phi đi ra ngoài.

Khi cô ngẩng đầu lên, nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi vừa xoa bóp cho mình, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, áp lực mà công việc mang lại dường như đã hoàn toàn tan biến.

Sau khi ra khỏi phòng, Bạch Diệc Phi bực bội đánh mình một cái: “Hỏi gì mà hỏi chứ, cứ trực tiếp bắt đầu là được rồi”.

Haiz, thôi vậy, cũng không vội, hôm nay như thế cũng rất tốt rồi.

Sáng hôm sau, tập đoàn Hầu Tước.

Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi nghĩ tới chiếc xe Audi liền gọi điện cho mẹ vợ Lưu Tử Vân.

“Alo! Anh gọi điện cho tôi làm gì? Tôi đang bận, không có thời gian!”, Lưu Tử Vân tâm trạng không được tốt, nghe âm thanh bên kia hình như là đang đánh bài.

Bạch Diệc Phi cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Mẹ, hôm qua con mua cho mẹ một chiếc xe Audi, hôm nay mẹ có thể đi lấy xe rồi, sau này ra ngoài cũng thuận tiện hơn”.

“Được rồi, tôi biết rồi! Anh… anh nói gì cơ?”, Lưu Tử Vân vốn dĩ không chú ý nghe, lúc này mới phản ứng lại với những lời Bạch Diệc Phi nói.

Bạch Diệc Phi mỉm cười lặp lại những gì vừa nói.

Lưu Tử Vân sững người một hồi, sau đó trực tiếp ném quân bài trong tay xuống: “Bạch Diệc Phi, anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên cố tình chọc tôi đúng không? Không biết Tuyết Nhi nghĩ gì nữa, còn anh suốt ngày nhàn rỗi, chỉ biết nằm mơ!”

Bạch Diệc Phi bất lực nói: “Mẹ, lời con nói đều là thật, không tin thì mẹ đến cửa hàng 4S, hôm qua con nói với người trong cửa hàng rồi, mẹ cứ đến đó lấy là được”.

Nghe Bạch Diệc Phi nói, Lưu Tử Vân không tin. Hai năm qua, bà ta có ấn tượng quá sâu sắc về Bạch Diệc Phi, cho dù anh mua xe và biệt thự cho Lý Tuyết, bà ta vẫn không tin rằng Bạch Diệc Phi có tiền.

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, làm tôi mất hết hứng!", Lưu Tử Vân nói xong liền cúp máy.

Bạch Diệc Phi: "..."

Có vẻ như việc lấy lòng bố mẹ vợ cũng không hề đơn giản.

Ngay khi Lưu Tử Vân vừa cúp điện thoại, vài người bạn chơi poker đã bật cười một cách vui vẻ.

"Ôi, con rể bà gọi điện cho bà kìa! Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là xin tiền?"

"Chao ôi, xin tiền thì cứ trực tiếp đi xin Tuyết Nhi là được mà! Chẳng phải Tuyết Nhi đang là người phụ trách dự án sao?"

"Con rể gọi đến như vậy có khi là để báo hiếu chăng?"

Lưu Tử Vân nghe thấy mọi người bàn tán thì sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng đối với Bạch Diệc Phi càng không vừa lòng.

"Tiếp tục đánh bài! Đừng nói về nó nữa”.

"Này, hình như vừa rồi tôi nghe thấy cậu ta nói mua xe cho bà, tôi nghe đúng chứ?"

"Thật không? Loại xe gì? Xe đạp hay xe điện?"

"Haha... Đừng nói vậy chứ, lỡ như mua BMW hoặc Mercedes thì sao!"

Khi Lưu Tử Vân nghe vậy thì không nhịn được mà nói: "Nó mua cho tôi một chiếc Audi! Chính là Audi! Hoặc là một chiếc xe được thiết kế riêng!”

"Yo, thật sao?"

"Có mà bốc phét ấy? Những mẫu xe đặt làm thường có giá vài triệu cơ!"

"Hôm nay không phải bà nói sẽ đi lấy xe hay sao? Hay là chúng ta cùng nhau đi xem thử?"

Lưu Tử Vân lập tức hối hận, bà ta đúng là không nên nói nhiều, giờ thì tốt rồi, nếu Bạch Diệc Phi không mua xe, vậy thì hôm nay bà ta sẽ mất hết mặt mũi!

"Đi thôi! Cùng nhau đi xem Audi trông như thế nào”.

Mọi người đều biết con rể của Lưu Tử Vân là một tên vô dụng bất tài, cho nên họ đều muốn đi xem chuyện cười này.

Đến cửa hàng 4S, cô tiếp tân liền bước ra chào mời đon đả.

Ba vị phu nhân kia liền thúc giục Lưu Tử Vân: "Mau, nói nhân viên lấy xe của bà tới đây đi, phiên bản Audi thiết kế riêng”.

Lưu Tử Vân sắc mặt tối sầm, không muốn nói thêm gì, đơn giản nói: "Lấy xe làm gì, tôi lại cần nó mua xe cho tôi à!", cứ nói chính bà ta không cần còn hơn việc cuối cùng thật sự không có chiếc xe nào cả.

"Đừng như vậy mà! Dù gì đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của con rể".

"Đúng vậy! Đều đến đây rồi, chúng ta cũng không nên đi về tay không, vừa đúng lúc chúng ta có thể ngồi xe mới khi về!"

Cô lễ tân nghe xong liền hiểu ra, cẩn thận hỏi: "Ai tới đây lấy xe ạ? Là mẫu Audi thiết kế riêng".

Sáng nay, tổng giám đốc đã báo với mọi người rằng hôm nay sẽ có người đến nhận mẫu xe do Audi thiết kế riêng, vì vậy nhắc nhở bọn họ dù là ai tới cũng phải tiếp đãi thật tốt.

Lưu Tử Vân không muốn trả lời, một người phụ nữ đứng bên cạnh tầm ba mươi tuổi đẩy Lưu Tử Vân ra: "Bà ấy, chính là chiếc xe mà con rể mua cho bà ấy, chúng tôi cùng bà ấy đến đây nhận xe”.

"Cô đẩy tôi làm gì?", Lưu Tử Vân rất tức giận, sắp phát điên tại chỗ: "Không phải tôi, tôi không đẩy bà..."

Cô ta chưa kịp nói hết lời thì cô lễ tân đã kính cẩn nói: "Thưa bà, chính quý bà là người nhận xe ạ! Xin lỗi, vừa rồi tôi đã tiếp đón bà không được chu đáo, mời bà đến đây!"

Uh, tình huống gì thế này?

Ba vị phu nhân kia trợn tròn mắt.

Lưu Tử Vân sững sờ.

Bốn người cùng đi theo người lễ tân đến bên cạnh chiếc xe Audi thiết kế riêng.

Một trong số họ hỏi với vẻ hoài nghi: "Cô có chắc không? Đây là một mẫu xe thiết kế riêng của Audi. Nếu sai người thì sao?"

Lưu Tử Vân cũng rất lo lắng, Bạch Diệc Phi thật sự mua cho bà ta một chiếc Audi thiết kế riêng sao? Làm sao điều này có thể xảy ra được.

Cô lễ tân rất lễ phép hỏi: "Vậy người mời bà đến nhận xe họ gì, xe được đặt khi nào?"

Dứt lời, tất cả đều nhìn về phía Lưu Tử Vân, Lưu Tử Vân đành phải nói lại theo lời của Bạch Diệc Phi: "Họ Bạch. Nó nói hôm qua vừa đặt xong, kêu tôi hôm nay đến nhận xe".

"Vậy thì đúng rồi!", cô lễ tân cười đáp.

Cả bốn người lại lần nữa chết lặng.

Thì ra là sự thật!

Lưu Tử Vân sững sờ một hồi mới vui sướng nhìn biểu hiện của ba người kia, thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà ta đột nhiên cảm thấy Bạch Diệc Phi cũng khá vừa mắt.

"Ôi, con rể thật hiếu thuận như vậy tôi cũng không biết phải làm sao! Tôi đã nói đừng lãng phí tiền bạc như thế, nó cứ nhất định phải đi mua, thật là!"

Sắc mặt ba người kia trở nên cứng đờ, cảm giác bị bẽ mặt lan khắp cơ thể.

Lưu Tử Vân nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, tiếp tục nói: "Này, lúc trước nó đã mua cho Tuyết Nhi một chiếc Maserati, ai mà ngờ nó lại mua cho tôi một chiếc khác?"

Khi những lời này được nói ra, cả ba người đều bị sốc: “Con rể bà ta đã mua một chiếc Maserati trước đây?"

"Đúng vậy! Trước sinh nhật Tuyết Nhi, nó đã mua cho Tuyết Nhi một chiếc Maserati thiết kế riêng, còn tặng cho chúng tôi một căn biệt thự tại cảng Cảng Lam Ba!"

"Biệt thự Cảng Lam Ba?"

"Ừ! Thằng nhóc này cứ khăng khăng muốn chúng tôi sống ở nơi tốt nhất. Còn không phải biệt thự ở Cảng Lam Ba thôi sao?"

"..."

Cả ba người đều giật mình không thốt nên lời.

Khi cô lễ tân đợi họ nói chuyện xong, cô ta đưa Lưu Tử Vân đi làm thủ tục và đem chìa khóa xe giao lên tay Lưu Tử Vân.

Lưu Tử Vân cầm trong tay chiếc chìa khóa, thật là vui mừng, Bạch Diệc Phi rốt cuộc cũng khiến cho bà ta nở mặt nở mày một lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện