Một Cái Tiểu Hoạ Sư

Chương 5



Vào đêm.
Gió đêm nhè nhẹ tới cửa, người trên giường trằn trọc, đêm không thể ngủ, thật sự là không bột đố gột nên hồ a, sinh hoạt không phải như mình tưởng đơn giản, còn không bằng đi tìm xe ngựa đâm cho trở về nhà.
Một lát sau, Chử Hồi lại bởi vì ý tưởng sa ngã này mà ẩn ẩn áy náy, tuy rằng thượng đế đóng lại một cánh cửa, nhưng sẽ lưu lại một cái cửa sổ, chỉ là cửa sổ kia chưa chắc đã mở được.
Trong hoa lâu, vũ nương trang phục lộng lẫy ở trên đài nhẹ nhàng khởi vũ, người quan sát hoặc là cẩm y công tử, hoặc là bố y thư sinh, hoặc là thương nhân ra tay rộng rãi...... người chờ ngồi ở dưới đài hoặc trên lầu, đàn sáo lượn lờ bên tai, ngẫu nhiên có thanh âm đàm luận truyền đến, kẻ ngâm thơ vẽ tranh cũng không ít.
Người đương thời thích văn, đặt bút lộng mặc, tự nhận phong lưu. Một nhã gian ở lầu hai, có mấy thư sinh công tử cao giọng thảo luận một đầu thơ. Nếu ở chỗ này, sẽ phát hiện những thư sinh đó đàm luận đúng là phần đầu của đào hoa am ca.
"Lý công tử có biết thơ là ai làm? có thể làm ra bực này thơ, trong chúng ta hẳn phải người nhắc tới mới đúng" hoa y công tử mở miệng chính là nhị công tử La Chẩn phủ La Đại Thiện.
La gia chính là thương hộ kinh doanh vải vóc, gần hai năm nay sinh ý càng thêm tốt lên, La lão gia kia tuy rằng là một thương nhân, lại quan tâm bá tánh, nhiều lần quyên góp tiền cho bần nông, thậm chí chủ động vì bọn họ gánh vác thuế má, cho nên dần dần mới có danh hiệu La Đại Thiện.
Nhưng ở triều đại này, trọng văn không trọng võ, địa vị của thương nhân cực kỳ thấp, vì thế hai vị công tử La phủ một cái học võ, một cái học văn, La Chẩn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mười tám liền trúng tú tài, làm người phóng khoáng, yêu thơ cơ hồ thành si.
Cho nên sau khi nghe từ miệng Lý Phong nửa đầu đoạn đào hoa am, liền nhịn không được hỏi xuất xứ.
"La huynh không biết, đầu thơ là ban ngày ta ở dưới cầu nghe người ta ngâm tụng, lúc này mới ngẫu nhiên ngâm vài câu, nghe nói là của một ẩn sĩ, ngươi cũng không cần nóng vội, người này tuy khó thấy, nhưng đệ tử của hắn lại thường xuyên ở dưới cầu mở 1 sạp vẽ tranh, ngày mai chúng ta cùng đi tìm liền tốt"
Lý Phong sắc mặt cung kính chắp tay nói, trong lòng lại một trận khinh thường, hắn vốn là nhà nghèo thư sinh, cùng La Chẩn là tú tài cùng khoa, thứ tự lại xếp sau người này, hắn biết La nhị công tử thích thơ, liền thường xuyên gãi đúng chỗ ngứa, chậm rãi giao hảo, mới có thể cùng đám con nhà giàu ngày ngày lưu luyến Xuân Phong Lâu, mới có thể sinh hoạt như nhà giàu, có người chăm sóc, không cần lại về cái nhà nghèo hèn kia, cớ sao lại không làm.
Ngày thứ hai, chờ hai người đi tới chân cầu lại phát hiện Tiểu Họa Sư thế nhưng không tới, Lý Phong vẻ mặt tiếc hận: "Xem ra chúng ta cùng thơ kia vô duyên a, La huynh, chúng ta vẫn là về trước đi, Lương công tử chờ sẽ sốt ruột"
La Chẩn nhớ tới nửa đầu đoạn thơ kia, trong lòng như bị kiến bò, chưa nghe hết đã bị cắn phát ngứa, hắn phất tay gọi tới gã sai vặt: "Hỏi thăm một chút nhà Tiểu Họa Sư ở nơi nào"
Bên này có người lao lực tìm Chử Hồi, còn Chử Hồi vẫn trong tiểu viện đâu.
Chử Hổi một đêm chưa ngủ, lúc mặt trời chưa mọc đã nhóm lửa nấu cơm, tuy rằng mấy ngày gần đây đều là Liễu mẫu nấu cơm, nhưng Liễu thị nhiều năm như vậy sống trong nhung lụa, đã không tinh thông trù nghệ nay lại càng tụt xuống phân nửa, cho nên không có chuyện ăn ngon.
Đơn giản làm xong một chén cháo trắng rau xào, Chử Hồi bưng bồn gỗ ngồi ở cạnh giếng, nước giếng không những lạnh, còn có thể cảm giác được một chút băng, kiếp trước quen thời tiết phía nam, đến nơi này đã là mùa thu phương bắc, phát hiện nơi này rét lạnh càng sâu, mùa thu cái gì, rõ ràng là mùa đông được không, mùa đông phía nam, cũng không bằng mùa thu lạnh thấu xương này, chỉ một lúc liền cảm giác gương mặt tê liệt.
Là ai nói mùa đông phía nam ma pháp bức người, phương bắc còn khủng khiếp hơn, rạng sáng ngồi hứng gió lạnh một hồi, cảm giác hai lỗ tai đều phải cắt bỏ.
"Trong tay phủng bánh bột bắp, đồ ăn không còn một giọt......" Nàng một bên tẩy quần áo, một bên ai oán xướng ca.
Cửa phòng phía sau bị người đẩy ra, Chử Hồi xoay người: "Tử Khinh, đồ ăn đều ở trong nồi, ngươi cùng bá mẫu ăn trước đi, ta một hồi liền hảo"
Giọng nói vừa hạ, người hẳn là nên đi vào phòng bếp kia lại thẳng tắp hướng nàng đi tới: "Chử đại ca"
Liễu Tử Khinh nhấp nhấp môi, nói tiếp: "Về sau, chuyện này vẫn là giao cho ta làm đi"
Chử Hồi nhìn bồn gỗ đựng đầy quần áo, đang muốn đáp ứng lại sửa miệng: "Hảo... A không cần, Tử Khinh mau đi ăn cơm, ta chính mình làm là được" kỳ kỳ quái quái vải bọc ngực kia làm sao giải thích, quả nhiên là tự tìm khổ.
Liễu Tử Khinh cũng không có kiên trì, rốt cuộc chủ động đi tẩy quần áo nam tử quá mắc cỡ, nàng chỉ là thấy hôm qua Chử Hồi tâm tình không tốt, lúc này mới lấy cớ cùng hắn nói chuyện, hiện tại xem ra người này cũng không như mình lo lắng không gượng dậy nổi, nàng cũng liền an tâm.
Cơm sáng xong, thấy Chử Hồi vẫn ngồi ở trước bàn phát ngốc, lòng Liễu Tử Khinh lại có chút lo lắng, nàng thử thăm dò nói: "Chử đại ca hôm nay không ra khỏi cửa sao"
Chử Hồi phục hồi tinh thần lại: "Ân? Hôm nay không đi, ta hôm qua đi ngang qua nhà Chu đại thúc, cùng hắn hẹn nhau lên núi săn thú"
Bán tranh đã không thể thực hiện được, cũng không thể đâm xe, liên tiếp mấy ngày một xu không có, Chử Hồi phải nghĩ đường khác mưu sinh, trời đông giá rét sắp tới, nếu vận khí tốt có thể bẫy chút con mồi trở về cũng tốt, trước qua cái mùa đông rồi nói sau.
Liễu Tử Khinh cúi đầu, tay nắm chặt, khi bị xét nhà, nàng cùng mẫu thân cái gì cũng không thể lưu lại, chỉ còn miếng ngọc bội luôn đeo bên người này: "Đem nó cầm, cũng có thể thêm chút thời gian, trong núi hung hiểm, Chử đại ca đừng đi"
Chử Hồi ngẩng đầu nhìn Liễu Tử Khinh, một lát sau nàng cắn cắn khóe miệng quay đầu đi: "Tử Khinh... Ta... Ta sẽ tìm được biện pháp, ta......"
Lời nói còn chưa nói xong, nữ tử bên người đã đứng dậy, khoảng cách xoay người một cái là có thể chạm tới, Liễu Tử Khinh đến bên cạnh Chử Hồi, đem ngọc bội để trên mặt bàn: "Ngươi cầm cũng tốt, giữ cũng được, tóm lại đừng đi mạo hiểm, người hảo, ngày tháng mới có thể qua không phải sao"
Nữ tử trước mặt ánh mắt sáng quắc nhìn qua, Chử Hồi giống như cảm giác tràn ngập cảm động, dịu dàng đưa tình ấm áp: "Tử Khinh, ta sẽ cẩn thận"
Không bao lâu, nhi tử của Chu đại thúc Chu diệu đã tới tìm Chử Hồi lên núi, Liễu Tử Khinh không nói gì, thậm chí không ra cửa liếc Chử Hồi một cái.
Chử Hồi nhìn Chu đại thẩm cùng Chu Phi Nhi ngàn dặn vạn giao đưa phụ tử Chu đại thúc ra cửa, hai bên so sánh, không có đối lập liền không có thương tổn, nghĩ lại chính mình ra cửa, phía sau trống trơn ngay cả chó cũng không có, càng nghe không được đôi câu vài lời dặn dò, quả nhiên cái gì cảm động cùng lo lắng đều là tự mình đa tâm.
Trong núi vô năm tháng, cổ nhân thành không khinh, Chử Hồi giữa núi rừng cành khô lá rụng, còn chưa cảm thán xong, phụ tử Chu đại thúc cũng đã bắt đầu ăn cơm trưa, nửa ngày trôi qua, mũi tên trên lưng một cái cũng chưa bắn ra.
Chu Diệu nhìn Chử Hồi giống như nhìn ngốc tử, trong lòng thầm nghĩ con mọt sách: "Chử đại ca không có chuẩn bị thức ăn đi, may mắn tỷ tỷ ta làm nhiều một phần, mau tới cùng nhau ăn, đợi lát nữa liền chết đói"
Lên núi, sau đó nghỉ ngơi một lúc, là có thể biết được tư vị đói khát vì hao phí thể lực.
"Chử Đại Lang đừng khách khí, bà nương nhà ta biết ngươi lần đầu vào núi, sợ là cũng không có kinh nghiệm gì, đã sớm chuẩn bị tốt thức ăn cho ngươi, ngươi cũng đừng có gấp, những vật còn sống đều trốn đi vì lạnh rồi, chúng ta vào sâu hơn, chờ đến buổi chiều, mới là lúc săn thú" Chu đại thúc thấy Chử Hồi biểu tình uể oải, mở miệng an ủi nói.

Chử Hồi có chút xấu hổ tiếp nhận túi nước cùng bánh rán, chính mình chỉ cho là vào núi là có thể bắt được con mồi, không nghĩ tới còn phải ở trong núi nghỉ ngơi cả ngày, càng không nghĩ tới phải đi lâu như vậy, dọc theo đường đi luôn phiền toái người khác chăm sóc, liền có chút quẫn bách, cũng may phụ tử Chu gia nói cũng không nhiều, ba người đơn giản ăn rồi lại lên đường.

Nhưng mà kế tiếp nàng phát hiện mình quẫn bách quá sớm, hiện tại mới là chân chính xấu hổ, phụ tử Chu gia bắn tên, chốc lát liền có thu hoạch, chờ đến lúc nàng rốt cuộc phát hiện được 1 con gà rừng, mũi tên còn chưa lắp được, ngay cả lông gà cũng không còn, tiếp theo mũi tên còn chưa ngắm xong, mục tiêu cũng biến mất. Rốt cuộc run run rẩy rẩy bắn ra một mũi tên, lại lạc xa mục tiêu cả vạn dặm.
Nàng xem như đã biết, chính mình không phải tới săn thú, mà ngay cả trói gà cũng không chặt, có lẽ ở chỗ này còn không bằng thư sinh, quả nhiên chính quá tự tin.
Sắc trời dần tối, Chử Hồi khóc không ra nước mắt, xin hỏi có thể làm bẫy rập sao, nhưng mình cũng không biết làm bẫy rập thế nào, trong đầu xuất hiện: Thỉnh giáo săn thú ở cổ đại, online chờ rep gấp!!
Chính là ở thời đại này, nàng chú định là không chiếm được đáp án, làm cái gì đều phi một ngày công, phụ tử Chu gia mấy năm như một ngày, tiễn pháp lợi hại mưu sinh. Nhưng nàng trừ bỏ nắm mấy năm bút vẽ, liền vô dụng, đột nhiên tuyệt vọng không biết làm sao?
Chử Hồi bị tầng tầng lớp lớp đả kích kết thúc săn thú, sau đó, trải qua mấy phen thoái thác, trong tay xách theo một con gà rừng Chu đại thúc mà tặng lung lay trở về, xấu hổ không thể gặp người, nàng thề đây là lần cuối cùng săn thú, không bao giờ nếm thử nữa.
Hoàng hôn sau người để lại tàn ảnh, Chử Hồi bụng trống trơn lại một lần nữa cảm nhận được uy lực của gió lạnh, cảm thấy mình phảng phất sắp bị gió thổi đi.
Chu gia thôn giao giữa cửu huyện, nông dân phần lớn trở về vào lúc mặt trời lặn, khói bếp lượn lờ cách đó không xa, ngẫu nhiên có người đi ngang qua tò mò đánh giá nàng vài lần, Chử Hồi lo lắng vội về nhà, rốt cuộc gian nan về tới cửa viện, nàng dùng ống tay áo xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, sau đó giơ lên gương mặt tươi cười, vào cửa hô: "Tử Khinh, ta đã trở về, mau xem ta...... Ơ? Các ngươi là......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện