Chương 9
Hoa lâu cửu huyện, một nhã gian trên lầu, La Chẩn vẫy lui hạ nhân, nhìn thoáng qua Tiền Túc giống như môn thần đứng sau Đào cô nương, hắn rũ mi, làm lơ ánh mắt khiến người không thoải mái kia: "Đào cô nương có chuyện không ngại nói"
Đào Ngọc Nhiễm xoay người chỉ vào giấy vẽ: "La công tử cẩn thận nhìn một cái, nét mực là mới"
La Chẩn không ngu ngốc, hắn còn thực thông minh, được Đào Ngọc Nhiễm nhắc nhở liền phản ứng, lòng hắn cũng có suy đoán: "Đúng vậy, Tiểu Họa Sư kia trong nhà chỉ có một đôi mẹ con, chưa từng thấy người khác"
"Như vậy Chử Sở chính là một người trong hai mẹ con kia, nếu không thì cũng cùng Tiểu Họa Sư kia quan hệ gần gũi, có lẽ......" Nói đến một nửa, hai người liếc nhau, thâm ý không nói cũng biết.
Tiền Túc thấy hai người mắt đi mày lại, oán hận nói: "Đào cô nương cần gì phiền toái, ta cho người đi vây nhà của Tiểu Họa Sư kia lại, còn sợ tìm không thấy người vẽ tranh?"
"Tiền công tử thật là, Tiểu Họa Sư kia ỷ vào vài câu thơ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nên cho hắn nhìn một cái" Lý Phong ở một bên hát đệm.
La Chẩn híp mắt, tầm mắt đảo qua bọn họ hai cái, không nhanh không chậm nói: "Quân tử lấy lễ đãi người, trước không nói tranh kia, chỉ nói hai đoạn thơ này, Lý huynh cùng Tiền huynh nào có thể so"
"Ngươi...... Ai nói ta kém, còn nữa, ngươi chỉ nói đến người khác, còn chính mình đâu" Tiền Túc vẻ mặt khinh thường trừng La Chẩn, có bản lĩnh nói người khác, chính mình lại có mấy phần năng lực?
"La mỗ tự biết không bằng"
Nhàn nhạt một câu làm Tiền Túc nghẹn họng, La Chẩn quá đáng giận.
"Tiểu nữ tử cũng không bằng, ngày mai làm phiền La công tử mang ta đến nhà Tiểu Họa Sư bái phỏng một cái, có lẽ có thể tìm được đáp án đâu" Đào Ngọc Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiền Túc làm hắn câm miệng, sau đó nói ra tính toán của mình.
"Rất tốt, La mỗ đang có ý này" La Chẩn nói xong liền bái biệt, cho Lý Phong một ánh mắt, để hắn cùng đi ra ngoài, người này càng ngày càng không biết thú.
Trong phòng, Đào Ngọc Nhiễm dù bận vẫn ung dung ngâm trà, nhẹ nhấp miệng, đem chén trà buông: "Như thế nào? Tiền công tử muốn ngủ lại chỗ tiểu nữ tử sao"
Tiền Túc nghe vậy mặt liền đỏ lên: "Không... Không phải, ngày mai ta cũng đi, ta... Ta trước cáo từ, ngày mai tới đón ngươi"
Nhìn vị công tử ngày thường không ai bì nổi đang chạy trối chết, Đào Ngọc Nhiễm gợi lên khóe miệng, một mạt ý cười ở trong phòng triển khai.
Đêm.
Chử Hồi ăn cơm xong, Liễu mẫu thấy nữ nhi cho mình một ánh mắt, nàng liền nói mệt mỏi, sớm rời đi.
Chử Hồi cũng nghĩ về phòng ngủ một chút để mai vẽ, nhưng nữ tử đối diện, tròng mắt doanh doanh nhìn mình , làm nàng bất động: "Tử Khinh, ngươi còn có chuyện gì sao"
"Chử đại ca là người phương nào"
Một câu không thể hiểu được vang lên, Chử Hồi đột nhiên có loại dự cảm bị tra hộ khẩu: "Ta... Ta đã quên"
Liễu Tử Khinh nghe vậy cứng lại, đây là không nghĩ nói cho mình sao, hay là có ẩn tình: "Lời này ý gì"
Chử Hồi thấy ánh mắt Liễu Tử Khinh càng thêm trịnh trọng, nàng có chút không xác định nói: "Nếu ta nói, có một ngày, ta từ trong miếu đổ nát tỉnh lại liền quên mọi thứ, không biết mình là người nơi nào, Tử Khinh ngươi tin sao"
Quên mất trước kia sao, vậy sao nhớ rõ tên mình, như thế nào còn làm thơ vẽ tranh, ánh mắt Liễu Tử Khinh hơi ảm đạm, lời này có rất nhiều lỗ hổng, nói vào mấu chốt: "Đương nhiên tin, như vậy Chử đại ca liền không có thân phận văn điệp, cũng không nhớ rõ thân nhân đúng không"
Thân phận văn điệp là cái gì? Giấy chứng nhận thân phận sao? Chử Hồi mờ mịt nhìn chằm chằm nữ tử đối diện, Tử Khinh hôm nay hảo kỳ quái, vì cái gì muốn hỏi cái này: "Hẳn là không có"
Liễu Tử Khinh nghe vậy nhăn mày, xem ra so với mình dự phán còn muốn tệ hơn, nhớ tới tranh của Chử Hồi sơn sơn thủy thủy, vô tâm thế sự, nàng thử nói: "Chử đại ca đối với làm quan thấy thế nào"
"Làm quan sao, tốt đi, Tử Khinh hỏi cái này làm gì"
"Chử đại ca nhưng có tâm làm quan" Liễu Tử Khinh thấy Chử Hồi không có trả lời đến trọng điểm, liền cẩn thận hỏi lại một câu.
"Tử Khinh hy vọng ta làm quan sao, nhưng ta vô tài vô đức, chỉ có thể làm ẩn sĩ trong núi" Chử Hồi tự giễu cười, nàng đại khái biết Liễu Tử Khinh suy nghĩ cái gì, chỉ là sinh hoạt thế này không tốt sao, hình như là không tốt lắm, nghĩ vậy nàng liền thu lại ý cười.
Không khí mạc danh biến thành trầm mặc, tâm tư bị nhìn thấu không sót gì, Liễu Tử Khinh cũng không hề che dấu ý đồ: "Tiểu ẩn với dã, đại ẩn với triều, Chử đại ca tham mộ sơn dã cũng không sai, Tử Khinh cưỡng cầu"
Vốn dĩ bầu không khí có chút khẩn trương, bởi vì Liễu Tử Khinh lặng lẽ mà khôi phục bình thản, chỉ là chờ mong trong lòng nàng không có biến mất, có người cho nàng thấy được hy vọng, như vậy nàng liền phải vì chính mình mà thúc đẩy người này.
"Tử Khinh không cần nghĩ nhiều, chúng ta sẽ khá lên, việc đó nghĩ sau" Chử Hồi như lọt vào trong sương mù trả lời, lòng sớm đã như một cuộn chỉ rối, ngày tháng nàng cứ như vậy qua sao, quả thật, chính mình thì không có vấn đề, nhưng mẹ con Tử Khinh muốn sinh hoạt thế nào.
"Ân, Chử đại ca nói phải, trời chiều rồi, sớm chút nghỉ đi" Liễu Tử Khinh giống cái gì cũng chưa phát sinh qua, đứng lên chuẩn bị trở về phòng.
Lúc này, phía sau truyền đến thanh âm giống như cuồng phong làm rung động nước, lòng nàng cũng vì mấy câu đó mà phập phập phồng phồng, tìm không thấy nơi đặt chân.
"Tử Khinh... Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ hảo hảo vẽ tranh, tích cóp của hồi môn cho ngươi, Tử Khinh của chúng ta nhất định có thể gả vào nhà tốt"
Quả nhiên, chính mình thật là... Người ta rõ ràng vô tình, nàng lại tự mình đa tình, thực quá buồn cười: "Ân, Tử Khinh hiểu được"
Trở lại trong phòng, tay Liễu Tử Khinh nắm chặt mới buông ra, thân mình nhịn không được run rẩy, ngươi là hồ đồ sao, một chút thiện ý liền làm ngươi quên mất tình cảnh của mình, như vậy cũng hảo, trước khi sa vào liền thu lại phần tâm tư kia đi, miễn cho người chê cười.
Chử Hồi trong phòng nhỏ, hai mắt vô thần nằm trên giường, Tử Khinh muốn mình làm quan sao? Tử Khinh muốn gả cho một cái quan gia đệ tử sao? Hoặc là nhà phú quý? Nhưng này có quan hệ gì tới mình? Hay là Tử Khinh muốn gả cho mình? Cái ý niệm này mới vừa sinh ra, nàng liền lắc đầu phủ định, sẽ không.
Khi vừa mới nói ra những lời này, nàng không cảm giác được không khí giằng co kỳ quái. Các nàng hai người một cái ngồi, một cái đứng quay lưng, trong bóng đêm lạnh lùng, không khí phảng phất bị chia làm hai, giương cung bạt kiếm, nhưng còn không có nghĩ kỹ, hai bên đã đều thu binh.
Nàng chỉ nghĩ một người tự tại vượt qua, có người bồi thì tốt, nhưng không có ai có thể luôn bồi bên người, Tử Khinh cũng sẽ gả chồng, đến lúc đó nàng lại chỉ còn một người, đêm dài tịch liêu, Chử Hồi bực bội nhắm hai mắt, không nghĩ liền không nghĩ, được chăng hay chớ đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Hồi tưởng rằng hai người sẽ xấu hổ, nhưng lúc nhìn đến Liễu Tử Khinh nàng mới biết được chính mình nghĩ nhiều, giai nhân một bộ cái gì cũng chưa phát sinh, cười nói xinh đẹp, thoạt nhìn so với ngày xưa càng tốt ở chung, đêm qua chỉ như ảo giác.
Hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh, có thể không hề khúc mắc ở chung là chuyện tốt, Chử Hồi cũng nâng khóe miệng cười: "Tử Khinh, ta đi vẽ tranh, nói cho bá mẫu cơm trưa để ta làm"
Liễu Tử Khinh nhìn người nọ đóng cửa lại, tươi cười trên mặt thu đi, lạnh lùng đi đến trước bàn, chưa định thần đã nghe được tiếng đập cửa.
Đẩy cửa ra là hai vị công tử, phía sau còn đi theo một nam một nữ lạ mặt, ăn mặc đều là nhà phú quý, quan trọng nhất chính là, công tử áo đen phía sau, có gã sai vặt đi giày quan.
Liễu Tử Khinh bất động thanh sắc gật đầu thi lễ: "Không biết vài vị tới đây là vì chuyện gì"
La Chẩn tiến lên nói: "La Chẩn gặp qua cô nương, không biết Chử huynh có ở trong nhà"
"Chử đại ca không tiện gặp khách" không cảm tình nói ra, cũng không có ý tứ mời người vào cửa, Liễu Tử Khinh đại khái suy đoán ý đồ của bọn họ, hơi suy tư, nàng ra vẻ ngạo mạn che ở trước cửa.
La Chẩn kinh ngạc nhìn Liễu Tử Khinh một cái, nữ tử mỹ mạo trong ấn tượng dịu dàng hiểu lễ, bất quá mới một ngày không thấy liền biến thành một bộ dáng kiêu căng: "Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ, cô nương xin châm chước"
Liễu Tử Khinh khó xử đứng ở kia, tầm mắt lơ đãng phiết qua nữ tử che mặt bằng lụa mỏng kia, quả nhiên hắc y nam tử kia đã không kiên nhẫn, nàng lùi hai bước: "Chử đại ca phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, đắc tội"
Dứt lời nàng làm bộ muốn đóng cửa, chính là khoảng cách 2 bước vừa mới lui lại thực vừa vặn cho người phản ứng, La Chẩn theo bản năng duỗi tay chắn trước cửa, Tiền Túc, Lý Phong hai người đã đi vào sân.
Đào Ngọc Nhiễm lộ ra một đôi mắt đào hoa, lặng lẽ nhìn về phía Liễu Tử Khinh, cô nương này có ý tứ, nơi nào là cự người ngoài cửa, rõ ràng là đổi biện pháp để người tự xông tới a, nàng kỳ quái lưu ý người có dung nhan không thua gì mình, bước chân lại không quên đuổi kịp đám La Chẩn.
Chử Hồi có thói quen ở căn phòng nhỏ của mình vẽ tranh, bởi vì biết mẹ con Liễu thị sẽ không đến quấy rầy, nàng đóng cửa lại cũng không có khóa trái.
Giấy vẽ triển khai, đặt bút mài mực, không giống hai lần trước họa tiểu đồ, mà là một tờ giấy đề một câu thơ, nhà cỏ dưới chân núi, trước cửa có hoa đào nở, lão nhân uống rượu một mình say, bốn trương đại đồ để liền nhau, thành một câu hoàn chỉnh 《 đề họa thơ 》
Nhà cỏ cổng tre vô điểm trần, trước cửa suối nước lục lân lân.
Trung gian có gì kham tranh vẽ, mãn ổ đào hoa say lòng người.
Còn chưa kịp thu bút, cửa đã bị người bên ngoài mở ra, Chử Hồi tưởng là Liễu Tử Khinh, nàng quay đầu nhẹ gọi: "Tử Khinh... Như thế nào là các ngươi"
"Cuối cùng bắt được tiểu tử ngươi" Tiền Túc quay đầu lại nhìn về phía Đào Ngọc Nhiễm, người phía sau cũng nhất nhất vào phòng.
Liễu Tử Khinh đi sau cùng: "Chử đại ca......" Lẩm bẩm gọi một tiếng, mặt liền lộ vẻ xấu hổ cúi đầu, che đi thần sắc thống khổ người khác nhìn không thấy, Chử đại ca thực xin lỗi, tha thứ ta tư tâm.
Chử Hồi nhìn cô nương khiến người đau lòng kia, nhất định là những người này xông vào, nàng đi qua đem Liễu Tử Khinh ngăn ở phía sau: "Các ngươi có biết đây là tự tiện xông vào nhà dân?"
Tiền Túc nghe vậy cười to: "Tiểu Họa Sư chẳng lẽ choáng váng, ngươi nói ta tự tiện xông vào nhà dân, ngươi có biết ta là ai?"
Bình luận truyện