Một Cho Tất Cả

Chương 40: Lựa chọn…



Cánh cửa lớn mở ra, là Tae Sun, hơi thở dồn dập cùng ánh mắt lo lắng đó đang hiện hữu trước mắt Min Jae…Đôi mắt cậu dần chừng lên nhìn theo bàn tayhắn đang chạm vào vai của người con gái mà cậu yêu.

- MÀY ĐANG LÀM GIÀ VẬY? MÀY BIẾT MÀY ĐANG ĐỘNG VÀO AI KHÔNG HẢ????

- Cuối cùng mày cũng tới, tao và bạn gái của mày đã đợi quá lâu rồi đó.Trong lúc chờ đợi mày tao và Min JAe tiểu thư đây có vui đùa một chút,cũng thú vị lắm…-Hắn nhếch mép cười đểu cáng, cái nhìn của kẻ chỉ biếtđánh đấm và hành hạ người khác….Cái cười của lũ chó săn chỉ cần nơi đâucó tiền là chúng lao tới bất chấp tất cả…

- Bỏ cái tay thối của mày ra khỏi người Min Jae ngay…- Tae Sun lao tới, ánh mắt giữ tợn hơn bao giờ hết và cúng có chút xót xa….

Còn về phía Min Jae…cô bé càng cố gắng chống cự thì hắn lại càng xiếtchặt cổ tay cô bé….Miếng băng dính không cho Min Jae thốt lên lời…Đôimắt cô nhìn Tae Sun không chớp, nước mắt trực trào ra…sự mạnh mẽ vốn cócủa cô bé giờ chỉ còn lại con số không…Trong đời cô bé chưa lúc nào côbé muốn được bảo vệ như lúc này…cô bé muốn thoát ra khỏi bàn tay hungbạo ấy để trở về bên vòng tay ấm áp của Tae Sun…..

- Đừng nóng anh bạn, tôi chỉ đùa với cô bé mọt chút thôi….

- MÀY MUỐN GÌ????

- Con dấu...Nếu đưa nó ra…tao sẽ thả con nhỏ ngay lập tức…

- Tao sẽ không để mày động đến một sợi tóc của cô ấy….

- Vậy thì đưa con dấu cho tao…đơn giản và đỡ tốn thời gian…

- Và tao cũng không bao giờ đưa cho mày con dấu đó…

Gương mặt hắn biến sắc, ánh mắt cợt nhả lúc trước giờ đã đanh lại. Conhổ con thích đùa lúc trước giờ đã trưởng thành và sắp hóa khùng trongtrần chiến sinh tử…

- Đừng làm tốn thời gian của tao…Khôn hồn thì đưa con dấu ra đây…

- Có giỏi thì tự mình giành lại con dấu trên tay tao đây này- Tae Sun dơcon dấu trên tay lên cao…đó là một thỏi dấu màu đen tuyền được trạm trổhết sức tinh sảo…

- Được…

- Nhưng trước tiên phải cởi trói cho cô ấy…

Hắn ra lệnh cho bọn đàn em tản ra hai bên…Cởi chiếc vest bên ngoài ra và nới lỏng cavat…dường như hắn đã sẵn sàng để nện cho Tae Sun một trậntơi tả…

Tae Sun tiến về phía Min Jae, cậu nhẹ nhàng gỡ dây trói và gỡ chiếc băng dán ngang miệng cô bé. Xong xuôi đâu đó Tae Sun đeo chiếc vòng lên cổMin Jae….cậu thì thầm vào tai cô bé…

- Đây là vật mà tôi yêu quý nhất, cậu nói đúng…viên đá to màu đen này rất quan trọng. Cậu có thể bảo vệ nó giúp tôi được không? Bằng mọi giákhông được để bất kỳ ai cướp được nó…

Min Jae không biết nói gì hơn ngoài gật đầu. Những câu nói ẩn ý của TaeSun Min Jae đều hiểu…Cô bé nhận chiếc vòng từ TaeSun và nắm chặt lấy nó…

- Khi tôi đánh nhau với chúng…cậu hãy lẻn trốn đi, hãy chạy xa nhất cóthể và núp ở một nơi an toàn…tôi sẽ tới tìm cậu sau khi giải quyết xongchúng…nhanh thôi…

- Làm gì mà phải chào tiễn biệt sớm thế…hắn sẽ không chết đâu…

Tae Sun bước ra và đứng đối diện với hắn…Lúc này nỗi sợ không còn quantrong nữa…bằng mọi cách cậu phải đưa được Min JAe ra khỏi nơi này…..

- Tôi muốn nhờ anh một việc…

- Việc gì….

- Tôi không muốn Min Jae nhìn thấy chúng ta đánh nhau….

Hắn cười khẩy….nhún vai và nhìn qua phía Min Jae….Hắn lệnh cho 2 tên đàn em đưa cô bé ra ngoài….cánh cổng sắt khép lại….và cúng là lúc trênchiến bắt đầu…

Nhét con dấu giả vào túi quần…Tae Sun – Môt tên chỉ ‘ mạnh vì gạo bạo vì tiền’ chứ chưa hề đánh đấm thật sự bao giờ…giờ đây đang phải đối mặtvới một tên đánh đấm chuyên nghiệp…để bảo vệ những thứ quý giá nhất….

Hắn xông tới lao về phía Tae Sun…chỉ trng chốc lát…Hắn đã quật ngã TaeSun xuống đất…Một cú đấm đau điếng hắn dành cho Tae Sun khiến cậu choáng váng….mọi thứ như huyền ảo trước mắt… từ nhở đến lớn chưa bao giờ cậubị đánh đau như thế…Và rồi những cú đấm vẫn cứ tiếp tục…Tae Sun khôngkịp trở tay, cậu không đão được một quả nào cho đến khi máu từ khóemiệng chảy ra…Toàn thân cậu bầm tím…gương mặt biến dạng còn các vết bầmthì ngày một nhiều và lộ rõ…

Tiếng đánh nhau trong căn nhà kho cũ nát ấy ngày một to hơn và cường độ cúngnhiều hơn…Min Jae nhớ kỹ lời Tae Sun dặn….hiện tại cô bé như chú chimđược thả rông…hait ay không bị trói và miệng cúng không còn bị dán băngdính nữa… Nắm chặt lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ…Min Jae quayngười lại và bắt đầu đánh…cô bé dường như đã lấy lại được sức mạnh củamình…giờ đây Min Jae đánh không phải vì bản thân nữa mà vì sợi dây đangđeo trên cổ cô bé…. Và chỉ trong chốc lát hai tên du côn đã nằm bẹpxuống đất….

Đúng lúc đó thì tiếng đánh đám cúng kết thúc….không gian trở nên im ắnghơn…ngó và bên trong qua khe cửa…Người nằm dưới đất giờ lúc này là TaeSun…gương mặt biến dạng và không hề động đậy….Seon Yun đến bên cái xácđang nằm bất động của Tae Sun và lấy con dấu ra khỏi túi quần cậu….

Ánh mắt hắn lại thay đổi một lần nữa, tròng mắt đỏ lên, mọi thứ như cóthể vỡ nát trong mắt hắn….ném con dấu giả xuống đất….và dùng chân giẫmnát nó…

- Mày giám lừa tao hả…..

Ánh mắt hắn đột nhiên di chuyển ra phía cánh cổng..nơi mà bên ngoài Min Jae đang đứng…

- Con dấu đang ở chỗ con nhỏ đó…tụi bay lôi con nhỏ vào đây….

Min Jae giật mình và không may cô bé đã chạm phải thanh gỗ gần đó khiếnnó đập vào cánh cổng tạo ra tiếng động lớn….Biết mình đã bị phát hiện,Min Jae theo lời Tae Sun đã dặn lúc trước, co bé chạy thật nhanh…..

- Bắt lấy con nhỏ…nó chạy rồi…..

Seon Yun đá Tae Sun qua một bên và đuổi theo Min Jae….nhưng cú đá đó làcơ hội để cậu giữ chan hắn….cậu ôm chặt chân hắn, cậu rút con dao đã đểsẵn trong túi ra và kề vào cổ hắn….

- Tất cả đứng lại…không tao sẽ giết hắn….

Bọn đàn em của Seon Yun nhìn thấy thế không tên nào giám đuổi theo Min Jae nữa…tất cả chúng đều đứng lại tại chỗ…

- Đồ ngu….đuổi theo con nhỏ đó…tao sẽ xử lý thằng nhãi này……

- Nhưng đại ca……

- Không nhưng gì cả…đuổi theo nhanh lên…không được để con bé đó thoát…

Chúng bắt đầu lại đuổi theo Min Jae….Trong phút bất cẩn, một lần nữaSeon Yun lại chiếm thế thượng phong…hắn cướp được con dao trên taycậu….và…

PHẬP…..

Máu bắt đầu chảy ra…..loang trên nền chiếc áo trắng….Cảm giác đau đớntràn ngập trong đầu cậu…mọi thứ như chao đảo….cậu gục xuống đất….Trêncán dao hắn đang cầm là máu của cậu…máu chảy ra từ vết đâm bên cạnh sườn và những giọt máu rơi xuống từ lưỡi dao hòa vào nền đất nghe ngaingái…..

- Bất kỳ ai cản đường tao đều phải chết….

Hắn dơ con dao lên…toan định đâm cho Tae Sun một nhát nữa……

Lúc này đây toàn thân cậu không thể cử động được….cậu chỉ biết nhìn thoe lưỡi dao đó và chờ cho nó rơi xuống….

BỘP……

Tiếng kim loại rơi xuống đất…..Seon Yun gục xuống trước mặt cậu…bất tỉnh…Đó là Min Jae….

- Sun ah……cậu không sao chứ….phải gọi cấp cứu…..gọi cấp cứu….-Min Jae hốt hoảng khi nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương…

- Đồ ngốc…tôi bảo cậu chạy đi cơ mà…nhân lúc này chạy đi..chạy đi báo cảnh sát nhanh lên….

- Không…có đi thì cả hai cùng đi……Toi đã gọi cảnh sát và cấp cứu rồi…họ sẽ tới nhanh thôi…

- Ngóc ạ…một mình cậu chạy sẽ nhanh hơn…Tôi sẽ không sao đâu…Seon Yun hắn bất tỉnh rồi…không làm gì được tôi nữa đâu….hơn nữa cảnh sát cúng sắpđến….

Min Jae nâng đầu Tae Sun dậy…một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng….

- Trông kìa….gương mặt đẹp đẽ của cậu trở thành như này rồi…mà còn nói là không sao nữa à…..

- Đã bảo không sao rồi…cô nhóc cứng đầu này….chạy đi…tôi xin cậu đó….

- Tại sao lại tốt với tôi như thế hả…..tại sao chứ…tại sao lại phải chịu bị đánh như thế…lại còn…..

Nước mắt cô bé rơi xuống khi nhìn thấy máu chảy ra từ vết đâm bên sườn của Tae Sun…..

- Vì cậu là người mà cả đời này toi sẽ bảo vệ….đừng khóc….Min Jae mà tôibiết mạnh mẽ lắm…..đừng khóc..tôi không thích cậu khóc đâu….

Min Jae gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên má…..cô bé chỉ biết ôm lấy Tae Sun và chờ đợi cho đến khi xe cấp cứu tới….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện