Một Chuyện Xưa

Chương 1



Nhấp một nhụm trà lạnh, y cười khổ, Tạ thiếu gia vừa tới đây, tới cảnh cáo y không được động vào tiểu công tử nhỏ bé nhà Triệu gia. Y vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình, khẽ thì thầm:

“ Biết vậy năm đó không cứu cha các ngươi nữa”

Hai mươi năm trước, y và Tạ Cảnh Huyên 5 tuổi, hai đứa bé chốn nhà đi chơi chạy tới khu rừng ở ngoại ô, vô tình Tạ Cảnh Huyên trúng phải tên độc lạc tới.

Tạ Cảnh Huyên lại chỉ là con của tiểu thiếp – mẹ hắn bị đại nương giết rồi ném xác xuống giếng, cha hắn háo sắc bỉ ổi nào thèm để ý tới đứa con thân phận thấp hèn. Y muốn cứu Tạ Cảnh Huyên nhưng y chỉ là nô bộc trong Tạ gia, tiền quyền không có biết lấy gì cứu người. Tuổi trẻ non nớt, không biết học từ ai, y lấy dao vạch một vết nhỏ trên tay Tạ Cảnh Huyên rồi dùng miệng mình hút máu độc ra, có lẽ ông trời thương xót, Tạ Cảnh Huyên may mắn thoát chết nhưng độc tính của hắn ngấm vào người y, không nhiều nhưng đủ để mạng y không kéo dài quá năm ba mươi tuổi.

Ông trời giúp y nhặt lại mạng của Tạ Cảnh Huyên nhưng cũng không phải giúp không công, trong lúc y trốn trong bếp mê man, Tạ Cảnh Huyên tỉnh, lại thấy người đang ân cần chăm sóc hắn là tiểu công tử họ Triệu, thấy người mời lang trung tới là tiểu công từ họ Triệu – từ đó nhận định Triệu Doãn Tư là ân nhân cứu mạng.

Mười lăm năm sau, Triệu Cảnh Tuyên biết về cái chết của thân mẫu, quyết tâm từng bước, từng bước muốn chiếm lấy Tạ gia để báo thù, mà y – Tần Hoài liền ở bên cạnh bày mưu tính kế giúp hắn. Tần Hoài giúp hắn đạt được Tạ gia nhưng cũng khiến hắn e sợ thủ đoạn của mình.

Ngón tay đang vuốt ve bụng chượt nắm chặt lấy quần áo đang phủ lên cái bụng to như cái trống của y.

Y nhíu mày: “ Đau..”

Mồ hôi trên trán túa ra, cơn đau bụng sinh bất chợt tới, thai chưa đủ tám tháng, nhưng y là hoài song thai, hai đứa trẻ có lẽ muốn ra đời sớm.

Hai hài tử, là kết quả đêm nguyên tiêu đó, Tạ Cảnh Huyên nhầm y thành Triệu gia tiểu công tử mà thành.

Y cười khổ, tay vòng ra đỡ dưới bụng. Y cảm thấy bụng mình càng ngày càng nặng nề, trầm xuống, có thứ gì đó muốn thoát ra, tử cung y co thắt lại. Mồ hôi túa ra nhiều hơn, tay còn lại của y run run chống ghế cố sức nâng thân hình nặng nề của y lên.

“ Ah..” Tiếng hét chợt bật ra bị Tần Hoài cắn chặt môi kìm lại.

“ Cố lên, hai đứa ngoan ngoãn ở trong này cho cha, đợi cha làm xong việc này rồi sẽ thành toàn hai đứa. Được không”. Giọng nói y mềm mại, nhưng bàn tay đỡ dưới cái bụng đồ sộ của mình bấu chặt vào da thịt Rất mạnh, nhưng cơn đau bên ngoài không bằng sự dày vò của từng đợt co bóp tử cung.

Y có đứng lên, nhưng hai chân run run khiến y ngã quỵ xuống, cái bụng to lọt giữa hai đùi y. Y ngồi trên đất, quần áo lộn xộn, tóc tai vì mồ hôi ra nhiều mà dính vào khuôn mặt không có gì đặc biệt của y. Độc tính mang trong người bao năm, lại hao tổn tâm cơ giúp hắn, sức khỏe y vốn như đèn trước gió, suốt tám tháng hoài thai, y bị nhốt ở đây, không người chăm sóc, thức ăn đạm bạc, Tạ Cảnh Huyên đôi khi có đến nhắc nhở y không được động vào Triệu Doãn Tư, nhưng những lần tới chớp nhoáng đó không biết hắn có biết y đang hoài thai không?

“ Phù…aaaaaaaaaa” Y hít một hơi thật sâu, cố nâng bụng đứng dậy, chỉ là cơn đau tiền sản, nhưng vẫn là quá sức chịu đựng với y.

Y ven theo bờ tường muốn đi ra khỏi hậu viện, nhưng hai đứa trẻ dường như không muốn y làm chuyện liều lĩnh thi nhau quẫy đạp trong bụng Tần Hoài, mạnh tới nỗi y thấy bàn chân nho nhỏ của hài tử in trên bụng mình.

Cắn chặt hai hàm răng vào với nhau để nhịn nỗi đau đớn, y lại bước đi, mỗi bước y cảm thấy bụng mình trũng xuống, có lẽ hài tử lại trôi xuống một chút.

Chật vật khó nhọc ra tới cửa tiểu viện, Tần Hoài thấy một bóng người mặc áo hỉ bước tới. Y đã đau tới nỗi không nhìn rõ phía trước là ai. Rồi y muốn nôn, cúi người nôn khân, Tần Hoài nôn hết cả chén trà vừa uống lúc nãy, hiện giờ trong miệng y toàn là vị đắng, trong đầu y chỉ có cơn đau chiếm cứ, trong bụng y là hai hài tử thi nhau quẫy đạp.

Bóng người mặc áo hỉ nhìn y, khinh khỉnh cười: “ Tần quản gia không tới uống rượu mừng của ta sao?” Là Triệu Doãn Tư – hôm nay cũng là ngày đại hôn của y và Tạ Cảnh Huyên. Hai người đã bái đường xong, nhưng y không ở trong hỉ phòng mà chạy tới nơi này là muốn giương oai giễu võ với Tần Hoài. Triệu Hoài Viễn biết tình càm của Tần Hoài với Tạ Cảnh Huyên, cũng biết chuyện năm đó Tạ Cảnh Huyên trúng độc, Tần Hoài hút độc ra sao, bởi độc do chính tay y hạ. Năm xưa, cha y muốn giết hết con cái Tạ gia để chiếm gia sản nhà này, sát nhập lại khiến cho Triệu gia của y giàu có hơn. Nhưng sau đó thay đổi kế hoạch, y giả bộ cứu Tạ Cảnh Huyên, giả bộ làm Triệu tiểu thiếu gia đáng yêu, ngoãn ngoãn, chơi đùa Tạ Cảnh Huyên, khiến hắn cưới y, sau đó y sẽ khiến hắn chết từ từ, chết mà không biết tại sao rồi thuận lý thành chương nắm lấy gia sản Tạ gia. Nhưng Tần Hoài nhìn ra được âm mưu của y, ngăn cản y, thậm chí hôm nay Tần Hoài muốn nhân cơ hội hôn lễ nhộn nhịp mà giết Triệu Doãn Tư y.

“ Triệu Doãn Tư, nạp mạng”. Tần Hoài hét lên, đoản đao trong tay lóe sáng dưới ánh mặt trời, đâm thẳng tới Triệu Doãn Tư.

Triệu Doãn Tư phẩy nhẹ tay, Tần Hoài ngã ra đất, Triệu Doãn Tư bước tới, lấy chân đạp lên bụng Tần Hoài.

“ A….” Tần Hoài đau tới mơ hồ. Từng đợt cung lui lại tới, y chống hai khuỷu tay trên đất, ngức ưỡn ra sau, lưng cong cong như con tôm. Mỗi đợt co thắt lại đẩy hài tử xuống một chút, hai chân y theo bản năng tách ra. “ Aaaaaaaaaa” Tần Hoài khồng biết nói gì ngoài kêu lên. Mới chỉ là dạo đầu của quá trình sinh sản, cơn co thắt không quá đau đớn, nhưng gần như vượt quá sức chịu đựng của thể lực yếu ớt, cơn đau gần như muốn lấy mạng y. Mấy canh giờ nữa, thực sự bước vào quá trình sinh sản, liệu y sẽ ra sao.

Triệu Doãn Tư thấy y chật vật, chân lại càng gia tăng lực đạo

“ Tần quản gia, tư thế ngươi lúc này khá giống tiểu quan ở đạo quán, mê hoặc nhân tâm đấy”

Tay Tần Hoài cào vào mặt đất, y nhất định phải giết Triệu Doãn Tư.

Nhưng y cố thế nào cũng không nhúc nhích được thân thể – nó gần như không phải của y nữa rồi, hai hài tử, phụ thân xin lỗi. Y thức y mơ hồ dần, nhưng trước khi chìm vào hắc ám, y thấy có người đang chạy tới.

Là Tạ Cảnh Huyên

Là cha của các con y

Là công tử của y

Là người y yêu nhất.

“ Tần Hoài” Tạ Cảnh Huyên hét lên rồi tới bên cạnh y, nâng đầu y dậy, không ngừng gọi Tần Hoài, Tần Hoài.

“ Cảnh Huyên” Triệu Doãn Tư không hiểu tại sao Tạ Cảnh Huyên lại có mặt ở đây

“ Triệu Doãn Tư, âm mưu của ngươi ta đã biết” Tạ Cảnh Huyên sắc lẹm nhìn Triệu Doãn Tư

“ Người đâu, đưa Triệu công tử về hỉ phòng, canh giữu cẩn thận” Tạ Cảnh Huyên ra lệnh cho gia nhân. Còn mình thì bế Tần Hoài đang mê man lên giường, rồi sai người đi gọi lang trung.

“ Ư…ư…đau…đau” Tần Hoài trong cơn mê man rên rỉ. Tay y đặt lên trên bụng, bàn tay nắm chặt quần áo, lông mày nhíu chặt.

Trong mê man, y thấy lại hình ảnh ngày xưa, cùng Tạ Cảnh Huyên chơi đùa, thật vui…Y muốn mãi ở trong giác mơ của mình, nhưng y cảm thấy bụng mình nằng nặng, cúi xuống nhìn, là cái bụng to to giống nữ nhân đã hoài thai tám tháng, y thấy bụng mình ngày càng nặng, càng trĩu xuống. Y mở to mắt.

“ Ngươi tỉnh rồi?” Tạ Cảnh Huyên mừng rỡ khi thấy Tần Hoài tỉnh lại.

Tần Hoài được ôm trong vòng tay Tạ Cảnh Huyên, trên bụng phủ lên một lớp chăn, qua lớp chăn thấy cái bụng tròn tròn nhô cao. Tạ Cảnh Huyên vuốt ve bụng y, nhẹ nhàng nói.

“ Ta đã biết mọi chuyện”

Tần Hoài bất ngờ, nhưng y không còn sức để hỏi mọi chuyện, cơn đau đang hút dần chút sinh lực còn lại của y.

“ Ân,,,ân…a…a…aaaaaaaaaa” Tần Hoài theo bản năng rặn xuống.

Lang trung đang khám cho y vội hô lên: “ Công tử chưa được rặn, nước ối chưa vỡ hiện tại không thể rặn”

“ Tần Hoài, nghe lời lang trung, hít thở, ngươi cố hít thở”

Tần Hoài làm theo lời Tạ Cảnh Huyên, hít một hơi thật dài rồi thở ra

“ Phù”

“ Phù”

“Phù”

“ Đúng rồi” Tạ Cảnh Huyên hài lòng, “ Ngươi phải thật bình tĩnh, sinh con cần có thời gian, ngươi ăn chút gì đê lấy sức nhé”

Tần Hoài mệt mỏi vô cùng, y để mặc cho Tạ Cảnh Huyên bố trí. Nhân lúc cơn co thắt dừng lại, y ăn một chút gì đó, nhưng ăn vào lại nôn hết ra.

Một đợt co thắt nữa lại tới, lần này khoảng cách giữa các đợt co thắt gần hơn, nhưng sản đạo vẫn chưa mở. Lang trung có phần sốt ruột, sản phu gần như không chống chịu nổi với cơn đau.

Tần Hoài nửa nằm nửa ngồi trên giường, lưng tựa vào Tạ Cảnh Huyên, hai chân tách ra, từ bụng đên chân được phủ một tấm chăn mỏng, một cơn đau tới dồn dập hơn, gần như các đợt co thắt cứ liên tục không nghỉ, Tần Hoài cong lưng: “ Ahhhhhhhhhhhh” một dòng chất lỏng thoát ra- màu hồng hồng.

“ Vỡ ối rồi” Lang trung kêu lên. “ Nhưng sản đạo chưa mở” Lang trung gấp tới hỗn loạn.

Nhìn dòng nước từ sản đạo cứ từ từ chảy ra, mang theo cả sự sống của người thanh niên này, ông cảm thấy mình bất lực.

“ Ah” Như nhớ ra bảo bối, ông lao tới hòm thuốc, đổ một ít thuốc ra tay rồi bôi lên sản đạo của Tần Hoài. Đây lầ thuốc ông mới chế, có công dụng giãn gân cốt, cơ nhục cuối cùng cũng có tác dụng

“ Cảnh Huyên” Tần Hoài thều thào gọi, sinh mệnh y như đèn sắp cạn. “ Hai đứa trẻ này nhờ công tử chăm sóc chúng, nô tài không có cơ hội được thấy chúng trưởng thành, gọi phụ thân”

Nói rồi y lấy hai tay đặt lên bụng, cố sức đẩy xuống, y đau, bụng y rất đau. Y cảm thấy người bị xé đôi để cho hai đứa trẻ đi ra. Sản đạo của y bị kéo căng thành một lớp mỏng, cuốn quanh đầu hai đứa bé, bị đẩy ra khỏi sản đạo, vì đầu hai đứa trẻ quá to, sản đạo bị rách, máu chảy ướt đẫm tấm đệm trắng bên dưới. Cho đến khi hai đứa trẻ rời khỏi cơ thể Tần Hoài, nơi đó của y đã rách tung tóe, máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng sợ hãi.

“ Cảnh Huyên, hài tử giao cho ngươi” Tần Hoài nói lời cuối rồi từ từ nhắm mắt.

Đây chỉ là một đoản, hơi hướng thuần sinh nên cốt truyện còn nhiều lỗ hổng

Đoạn kết quá phi thực tế

Thỉnh mọi người nương nhẹ tay, cũng đừng kỳ vọng cao quá

Kết thúc HE, chắc luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện